Hành Giả Ký

Chương 2: Ngộ Đạo



Kỳ lân đang say giấc trong dược viên phía sau Lưu Vân am bỗng nghe một tiếng nổ thật lớn vang lên.

“Lão ma đầu kia vậy mà phá được kết giới của Địa Ngục Hỏa vực”, kỳ lân ngẩn đầu ngáp dài lên tiếng.

Từ bên trong giếng cổ phát ra tiếng gầm rú làm cả ngọn núi rung chuyển. Bầu trời phía trên thiền viện biến thành một màu máu. Sương vụ trong thiền viện ngưng tụ thành kinh văn. Vô số văn tự kết nối thành những sợi xích thô to quấn quanh giếng cổ như muốn trấn áp tồn tại kia.

Lúc này, từ trên bầu trời đỏ như máu, một lưỡi kiếm không chuôi đâm thẳng xuống giếng cổ. Những xích sắt lại tan vỡ thành sương vụ.

Một thanh niên từ dưới giếng bay lên. Gương mặt tuyệt mỹ tràn ngập giận dữ. Áo bào tím bốc lên khói đen, làn khói nhập vào trong nữ nhân đứng soi bóng trong nước bên cạnh giếng. Nụ cười trên mặt nữ nhân bỗng sựng lại, toàn thân cô ta run rẩy rồi quỳ xuống:

“Tổ sư tha tội, ta không thể bảo vệ được ấu chủ.”

Người thanh niên lúc này bình tĩnh trở lại. Gương mặt tuyệt mỹ của hắn lại càng trở nên yêu dị. Hắn cuối đầu, ánh mắt xuyên qua khu rừng tràn ngập mây vụ, nhìn về kỳ lân ở phía xa.

“Cháu ta ở đâu?”, hắn cất tiếng hỏi.

“Tiểu hoà thượng đi khất thực cùng Như Lai rồi”, kỳ lân lim dim mắt trả lời.

Sau khi nghe vậy, người thanh niên cười như điên như dại. Nữ nhân đang quỳ bên cạnh hắn càng run rẩy dữ dội. Gương mặt của nàng trở nên méo mó, nước mắt không tự chủ được mà tuôn ra.

Người thanh niên vứt một tấm lệnh bài đen kịt có khắc một chữ “Thần” trước mặt nữ nhân rồi nói:

“Ngươi về Huyền Ma Cung chỉnh đốn lại mọi việc.”

Không đợi nữ nhân trả lời, hắn lấy ra từ không trung một chiếc mặt nạ dạ xoa. Nó hoá lớn rồi hả cái miệng rộng đầy máu hút sạch sương vụ trong thiền viện. Không còn trận pháp cản trở, hắn bắt đầu có thể cảm nhận được vị trí của người cùng huyết thống với mình.

Trong lúc này, tiểu hoà thượng đang đứng trước mặt hai cô bé, rất có phong phạm của anh hùng cứu mỹ nhân. Thiếu nữ chừng 15 tuổi trong mắt tràn ngập cừu hận cùng bi thương đang ôm một bé gái chừng 10 tuổi. Bên cạnh có vài xác chết bị phi đao cắm như nhím, hẳn là thị vệ của 2 cô gái.

Một nhóm 5 người mặc áo đen đứng đối diện. Bọn họ không cử động mà chỉ nhìn chằm chằm tiểu hoà thượng. Lão già râu tóc bạc phơ phía sau 5 người lên tiếng phá vỡ sự yên lặng:

“Lão phu là Diệp Mạch, trưởng lão chấp pháp của Thánh Tông, không biết đại đức là La Hán của tự viện nào?”

Nghe được lão già xưng tụng mình là La Hán, tiểu hoà thượng cảm thấy khoái chí và nghĩ lão ta cũng không phải là quá xấu xa.

Khi hắn chạy đến đây thì thấy những người này sắp giết hai cô gái, nên hắn liền phong ấn bọn họ. Tuy nhiên lão kia lại có thể thoát khỏi Phục Ma ấn của hắn, khiến hắn có chút sững sờ. Sau khi cố gắng tạo cho mình thần thái đại từ bi, đại trí tuệ như các điêu khắc La Hán bên trong Khổ Hạnh đường, hắn mở miệng:

“Tiểu tăng tu hành ở Niết Bàn thiền viện, hôm nay đến đây để độ hoá người hữu duyên.”

Sau khi nghe thấy bốn chữ Niết Bàn thiền viện, mồ hôi tuôn chảy trên trán của tên trưởng lão Thánh tông. Gương mặt non nớt nhưng tràn đầy từ bi và trí tuệ kia của tiểu hoà thượng lại làm lão càng lo sợ. Lần đầu tiên trong đời lão có thể nhìn thấy phật chủng rõ ràng như thế, mà lại là trên người một đứa bé 6 tuổi. Cho dù là bồ tát vừa chuyển sinh cũng không thể khủng bố đến thế.

“Xin hỏi là ai có phúc duyên được đại đức độ hoá?”, lão già hỏi hắn.

“Ta đã trả lời”, hắn nói.

Nói xong hắn bắt đầu nung nóng ý chí chuẩn bị vận thần thông. Trong một khoảnh khắc đó, lão cảm giác như có vô số ánh mắt phẫn nộ của ma thần đang nhìn chằm chằm lão. Linh lực trong người lão lập tức trở nên cuồng bạo, huyết dịch sôi trào. Lão già đột nhiên nổ tung thành huyết vụ trong hư không.

Tiếp đó, máu tươi chảy ra từ tai, mắt, mũi, miệng của năm tên đệ tử Thánh tông đang bị phong ấn, sau đó bọn chúng cũng nổ tung. Hai cô bé hoảng sợ nhìn về phía tiểu hoà thượng.

Tiểu hoà thượng thì hoảng sợ nhìn máu trên đất. Hắn chỉ vừa niệm tạng vi diệu pháp trong tam tạng thì những thí chủ này đều nổ tung. Thời buổi này phật pháp tàn bạo đến thế sao.

Đang lúc hắn có ý nghĩ muốn hoàn tục thì một thanh niên tóc bạc trắng, mặc áo bào tím, cưỡi trên lưng kỳ lân, xuất hiện trước mặt hắn, và nhìn hắn với ánh mắt ôn hoà. Tiểu hoà thượng cau mày, hắn nhận ra pháp lực làm những người kia nổ tung đến từ người này. Hắn điều chỉnh tâm tình rồi nói,

“Thí chủ sát nghiệp quá nặng...”

“Kẻ đáng chết thì phải chết!”

Thanh niên kia lập tức cắt lời hắn, sau đó bay đến và ôm chầm lấy hắn, còn bóp mũi và véo má hắn. Không hiểu sao, những hành động xúc phạm người tu hành này lại không hề khiến hắn cảm thấy khó chịu, trái lại còn cho hắn cảm giác ấm áp và thân thiết. Ngay cả sư phụ hắn cũng chưa từng cho hắn cảm giác này.

Vừa nghĩ đến sư phụ thì hắn thấy bóng dáng người đang tiến dần đến chỗ này. Lão hoà thượng vừa bước đi vừa cất tiếng nói:

“Trong một kiếp đó ngươi là cao tăng đắc đạo. Trong một kiếp đó ta lại là ma đầu cái thế. Trong một kiếp đó, ngươi nhận ta làm đệ tử, dù biết rõ rằng ta muốn hãm hại ngươi. Trong một kiếp đó, ngươi gieo phật chủng cho ta. Trong một kiếp đó, ta lại gieo ma chủng cho ngươi.”

Thanh niên áo tím vừa thấy lão hoà thượng đến gần thì vận chuyển linh lực. Huyết vụ từ mặt đất bốc lên, cô đọng thành kiếm, đâm về phía lão. Lão hoà thượng không tránh né, để thanh kiếm máu ghim thẳng vào tim mình. Thanh niên áo tím sững sờ. Hắn giận quá mà đánh chứ thật không có ý muốn giết lão hoà thượng. Hắn chợt nghĩ đến những gì lão hoà thượng vừa nói rồi thầm mắng không ổn.

Khoảnh khắc lão hoà thượng bị đâm xuyên tim, tham sân si, phiền não tràn ngập tâm trí tiểu hoà thượng. Hai mắt hắn trở nên đen kịt như màn đêm.

Trong Niết Bàn thiền viện lúc này, tất cả điêu khắc la hán và tượng phật như sống lại. Vô vàn tiếng tụng niệm vang vọng ngàn dặm núi đồi. Tiếp đó tuệ căn của hắn phát sinh biến hoá mãnh liệt. Phật chủng động, Tuệ nhãn mở.

Hắn thấy rõ vô thường, khổ não, và vô ngã. Hắn thấy được một kiếp đó. Hắn hiểu lão hoà thượng là cố ý nhận một kiếm kia để giúp hắn đốn ngộ.

Trong một kiếp này, ma chủng sẽ phải ngủ yên, hắn có thể tiếp tục con đường hành pháp ba la mật vô thượng. Đồng thời cũng là để giúp lão hoá giải nợ nần của kiếp đó, để lão có thể nhập diệt. Hai mắt tiểu hoà thượng trở lại bình thường. Hắn mở miệng ngâm lên kệ ngôn:

“Các pháp do duyên sanh thì phải do duyên diệt”

Toàn nhân giới rung chuyển. Sâu trong một cổ mộ dưới lòng đất, một bộ xương khô hét lớn:

“Khốn kiếp! toàn quân chuyển hướng về Tây vực, gia cố kết giới giữa Yêu giới và Trung châu.

Trong một toà miếu cổ kính ở đỉnh Thiên Sơn, Bắc địa, hơn mười vị la hán mở mắt mỉm cười:

“Phật pháp vô biên, lành thay!” Sau đó họ lại tiếp tục nhắm mắt nhập định.

Trên Vô Tận hải, lão chèo thuyền đang ngủ gật bỗng tỉnh giấc, than vãn:

“Vừa chợp mắt, thì lại có thêm môt tên hoà thượng ngộ đạo. Thời buổi này, phật pháp thịnh hành đến vậy sao.

Lão hoà thượng rút thanh kiếm ra khỏi ngực, nhìn tiểu hoà thượng và mỉm cười với hắn. Lão hoà thượng nhắm mắt, cảm nhận sinh mệnh lực dần trôi đi. Chẳng bao lâu sau lão nhập niết bàn.

Tiểu hoà thượng đến bên cạnh ông phất nhẹ tay. Thân thể đó lập tức tiêu thành cát bụi, chỉ để lại hai viên xá lợi trắng tinh như bạch ngọc huyền phù giữa hư không. Trong bàn tay hắn xuất hiện hai chiếc túi vải. Bỏ ngọc xá lợi vào túi vải, hắn bước đến bên cạnh hai cô bé vẫn đang ngẩn ngơ nhìn hắn, rồi nói:

“Hai nữ thí chủ đã có duyên nhìn một vị Như Lai tịch diệt, tức có duyên với phật pháp. Hai viên xá lợi này mong hai vị hãy nhận.”

Thiếu nữ nhận lấy túi vải rồi rối rít cảm tạ ơn cứu mạng của hắn. Còn cô bé trong vòng tay thiếu nữ thì oà khóc lớn. Thanh niên áo tím đứng bên cạnh thì lớn tiếng chửi:

“Tiểu tử thối, ta cũng chứng kiến hắn tịch diệt, vậy chẳng lẽ ta cũng có duyên với phật pháp.”

Hắn càng buồn bực hơn là cháu đích tôn của hắn, đường đường là thiếu chủ Huyền Ma Cung của Nam Thiên Ma vực, lại đắc quả la hán. Cố nén lại cơn giận. Gương mặt của vị thanh niên lão tổ này bỗng nhiên thay đổi trở nên tràn đầy thê lương, nhìn hắn và nói:

“Ôi! Nội tôn ngoan hiền của ta. Cha mẹ ngươi mất sớm. Ta lại tuổi già sức yếu. Không ai cai quản Nam Thiên Ma... Nam vực. Còn Huyền Ma... Huyền cung thì chia năm xẻ bảy. Bá tánh dân thường chịu rất nhiều khổ cực...”

“Tiểu tăng duyên trần đã dứt.” Hắn cắt ngang lời nói của thanh niên lão tổ.

“Khốn kiếp! có đứt cũng phải nối lại cho lão phu.”

Thanh niên lão tổ tế ra một tấm lưới. Nếu nhìn kỹ, thì bên trên lưới có vô số nhện độc rất nhỏ đang bò theo một trình tự vô cùng phức tạp.

Tiểu hoà thượng vừa đắc quả La Hán. Tâm trí đột phá mạnh mẽ làm cho thiền định cực kỳ sung mãn. Ý chí của hắn được nung nóng đến tột độ làm cho tứ như ý túc, thần thông viên mãn. Hắn phất nhẹ tay, tấm lưới kia vậy mà bốc cháy giữa không trung.

Những con nhện lao ra khỏi lưới phun tơ về phía hắn. Hắn đưa bàn tay về phía những con nhện. Trên mặt đất lập tức xuất hiện một chữ “Trấn”. toàn bộ những con nhện đang lao về phía hắn lập tức rớt hết xuống đất.

Lão tổ ngây người nhìn vào một chữ trên mặt đất. Với tu vi của lão mà vẫn bị nó làm ảnh hưởng. Linh lực của lão đình trệ trong giây lát. Lão vội vàng dời mắt khỏi một chữ đó. Một giọt máu từ ngón trỏ của lão bay ra. Nó lập tức biến thành hình dạng của tiểu hoà thượng rồi bay về phía hắn.

Tuy tâm trí của tiểu hoà thượng đã giác ngộ, nhưng thân thể của hắn vẫn như một người bình thường. À, phải nói là vẫn như một tiểu ma đầu bình thường. Hơn nữa, huyết thống của hắn lại cực kỳ tinh thuần. Đây chính là điểm yếu của thiền tu. Thân thể không được linh lực gia cố. Máu trong người hắn như sống lại và bắt đầu vận chuyển bất thường.

Hắn ngồi xuống, nhắm mắt lại, chú tâm niệm kinh tạng. Trên người hắn bắt đầu xuất hiên vô số kinh văn. Ngay cả bên trong cơ thể của hắn, trên từng mạch máu nhỏ cũng có vô số văn tự di chuyển.

Ngay lúc cơ thể hắn chuẩn bị phục hồi. Thanh niên lão tổ xuất hiên phía sau lưng hắn và vỗ một chưởng vào đầu, khiến hắn ngất đi. Lão cười lớn và nói:

“Đánh lộn với lão phu mà còn dám ngồi xuống niệm kinh, ngươi là người thứ nhất.”

Những con nhện trên mặt đất bò dậy rồi bay quanh tiểu hoà thượng đang hôn mê bắt đầu nhả tơ kết lưới. Thanh niên lão tổ vừa định tiêu sái rời đi thì chợt khựng lại, quay đầu lại nhìn hai cô bé đang run rẩy ở phía xa, rồi nói với thiếu nữ:

“Tốt cho hai cặp Âm Dương nhãn. Dù sao các ngươi cũng có duyên với tộc ta, ta cho các ngươi hai lựa chọn. Ta có thể diệt Thánh Tông kia cho các ngươi, sau này các ngươi tự sinh tự diệt. Hoặc đi theo ta, phục vụ cho Huyền Ma cung. Ta có thể giúp các ngươi trở nên mạnh mẽ để tự tay trả thù.”

Khi nghe nhắc đến Âm Dương nhãn, hai cô gái biến sắc, gương mặt không còn chút máu. Cô bé trong lòng ngực thiếu nữ giương mắt nhìn chị mình. Thiếu nữ kia cắn chặt răng rồi dắt em gái mình về phía thanh niên lão tổ.

Thanh niên lão tổ cười lớn, đá vào kỳ lân đứng bên cạnh. Con kỳ lân thở dài. Nó biến lớn, chở bốn người trẻ tuổi, à không, là một già ba trẻ, khí độ bất phàm bay đi.

Ở phía xa, cả toàn thiền viện trở nên mờ ảo rồi tan thành sương vụ. Tất cả sương vụ bắt đầu tụ lại thành một bức tranh thuỷ mặc vô cùng sống động. Bức tranh biến mất và lần nữa hiện ra trong áo cà sa của tiểu hoà thượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện