Hạnh Phúc Thời Mạt Thế

Chương 40: 40: Hóa Ra Là Cô Ta




Cảnh sát rất nhanh đã tới, đem bốn kẻ bắt cóc này mang đi, một nhà Khương Trí cùng cảnh sát đi tới Cục Cảnh Sát một chuyến, giải trình tình huống lúc ấy.Tới ngày hôm sau, liền có hai người cảnh sát nam đến nhà hai người xác minh tình huống.Trong đó có một cái cảnh sát độ hơn 40 tuổi, kinh giới thiệu cho hai người biết, vị cảnh sát trung niên này họ Tề, là tiểu đội trưởng, phụ trách trị an khu này, một vị cảnh sát trẻ tuổi họ Dương, vừa mới tham gia công tác làm cảnh sát nhỏ.Khương Trí mời bọn họ ngồi xuống sô pha, liền hỏi:- Cảnh sát Tề, điều tra rõ ràng sao, này rốt cuộc là chuyện như thế nào a.Cô bưng tới hai ly nước đá cho Cảnh sát Tề cùng Cảnh sát Dương,d dặt tới trước mặt bọn họ, sau đó liền ngồi xuống bên cạnh Khương Trí, cô cũng muốn biết, công dân an phận thủ thường như nhà cô như thế nào cũng làm người nhớ thương?- Bốn tên tội phạm kia đã thú nhận hành vi tới nhà hai người, là hành vi bộc trực.

Hiện tại chúng tôi muốn tìm hiểu một chút.Cảnh sát Tề nói đến đây liền ngừng lại, bưng nước đá lên uống một hớp lớn.- Mọi người có quen một người phụ nữ tên Lý Ngọc Kiều sao?- Quen, cô ta là con gái của cô hai nhà họ Vương.Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, đều không rõ vì sao cảnh sát lại hỏi đến người không liên quan này, nhưng Khương Trí vẫn thành thật trả lời vấn đề.- Mọi người đã từng ăn tết với nhau sao?Cảnh sát Tề hỏi tiếp, Cảnh sát Dương ở bên cạnh lấy ra một sổ chép tay nhỏ, ghi chép.- Hẳn không tính là ăn tết đi.Cô không xác định, trả lời.- Có chính là có, không có chính là không có, cái gì gọi hẳn là? Nói rõ ràng chút.Cảnh sát Tề nhìn cô chằm chằm, nói.Cô bị hắn nhìn, có chút sợ, người này khí thế cũng quá dọa người, cô lại không phải tội phạm, hung dữ với cô như vậy làm gì.Khương Trí nhìn thấy vợ bị dọa sợ, liền thay cô giải thích sự tình giữa bọn họ, bao gồm cả chuyện hai người đem cửa hàng rau dưa chuyển cho mẹ con bà ta, cho nên hai người cho rằng hẳn là không có chuyện gì liên quan mới đúng, rốt cuộc trong chuyện này, hai người là đơn phương bị hại mới đúng.- Cũng không phải là mọi người nghĩ gì, người khác cũng sẽ nghĩ như mọi người, nhân tâm là phức tạp nhất.Cảnh sát Tề cao thâm nói.Cô có chút không rõ, chẳng lẽ những người này là do cô hai Vương bọn họ tìm tới? Cũng không đúng a, mẹ con bà ta còn ở D thị, chỗ dựa hẳn là một nhà anh rể hai, nhà chồng chị hai cô, cô cũng có chút hiểu biết, khẳng định là không có quan hệ cùng tên côn đồ hay xã hội đen.Cảnh sát Tề quay đầu nhìn nhìn hoàn cảnh nhà của hai người, rồi nói:- Xem ra nhà mọi người điều kiện khá tốt a.Dựa vào đâu mà nói cái này a, nhà bọn họ thuê ở đã tranh hoàng gần mười năm, như thế nào cũng không nhìn ra có điều kiện tốt.

Khương Trí không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi Cảnh sát Tề:- Ngài nói vậy là có ý tứ gì?Cảnh sát Tề cười ha ha một cái, nói:- Nhà người khác đều cúp điện, mà nhà mọi người còn có thể mở điều hòa, trong nhà mát mẻ như vậy, còn có nước đá uống, kiện này còn có đâu tốt hơn?Nói xong còn đem nước đá, uống một hơi cạn sạch.Cô cùng Khương Trí nhìn nhau, đây là nói hai người cao điệu sao?Cảnh sát Tề cũng không nói gì khác, rốt cuộc nói vào chủ đề chính:- Lý Ngọc Kiều buổi sáng hôm nay đã bị chúng tôi mời tới cục cảnh sát, căn cứ vào điều tra, chúng tôi đã tra ra như vậy.Nguyên lai ngày đó liên hoan, Lý Ngọc Kiều bị Khương Trí nói không lưu tình, vẫn luôn ghi hận trong lòng.

Cô ta không nghĩ tới cô ta giả kiều nhu bách phát bách trúng, nhưng lại không thể sử dụng trước mặt Khương Trí, cuối cùng còn bị đuổi ra ngoài.Tuy rằng sau đó cửa hàng vẫn phải nhường cho mẹ con cô ta, cho mẹ con cô ta làm bà chủ, nhưng là Lý Ngọc Kiều trong lòng đối chuyện này vẫn là canh cánh trong lòng, không thể quên.Sau đó mẹ con cô ta tiếp nhận cửa hàng rau dưa, ngại mỗi buổi sáng phải đi lấy hàng rồi sắp xếp hàng hóa quá mệt mỏi, quá bẩn, liền thuê hai người làm giúp.


Một người phụ trách dậy sớm nhập hàng, một người phụ trách ban ngày ở trong cửa hàng dọn hàng hóa, quét tước vệ sinh.

Vừa mới bắt đầu còn tốt, mẹ con bà ta là chủ, ở trong tiệm thu tiền còn tương đối nhẹ nhàng, sau đó cửa hàng rau dưa liền xuất hiện vấn đề.Người làm thuê, mỗi buổi sáng đi nhập hàng hóa cùng người bán đồ kết phường hố mẹ con bà ta, mỗi ngày đều lấy hàng đắt nhất, chất lượng kém nhất cho cửa hàng, mà mẹ con bà ta cũng không nhìn ra.

Hơn nữa mẹ con bà ta không biết làm buôn bán, người tới mua đồ, một câu dễ nghe cũng không nói, cũng không bày ra bộ dáng quý mến khách hàng.

Người ta mua đồ ăn, mua một đồng, hai đồng, đây là chuyện bình thường ở cửa hàng nhà khác, nhưng tới nhà mẹ con bà ta, liền trào phúng người ta, nói cái gì mà không có tiền cũng đừng mua đồ ăn.


Không quá mấy ngày, những khách hàng quen cũng đều đi hết, ai cũng không tới này tiêu tiền tìm mắng.Mẹ con Lý Ngọc Kiều vừa thấy trong tiệm không có sinh ý, cũng không biết tìm vấn đề trên người mình, chỉ mắng lão nhân sắp xếp hàng hóa trong cửa hàng.

Ban đầu, người ta cũng không thèm so đo với hai người bọn họ, nhưng mẹ con bà ta liền cho rằng người ta sợ bọn họ, không có việc gì cũng tìm việc để mắng.

Lão nhân sắp xếp hàng hóa kia cũng rất tuyệt tình, bọn họ mắng lão, lão không lên tiếng, sau đó nhân lúc mẹ con bọn họ không chú ý, đem toàn bộ tiền lấy đi.Cho nên, cửa hàng rau dưa mở được một tháng, toàn bộ doanh thu trong một tháng này đã bị lão nhân đó lấy đi, rồi trốn chạy.Lúc lão nhân đó được nhận vào làm, mẹ con Lý Ngọc Kiều chỉ lo so đo tiền lương cùng người ta, cũng không nhìn qua chứng minh thân phận, chỉ biết người này họ Lý, hiện tại xảy ra loại tình huống này, mẹ con bà ta biết đi nơi nào tìm người.Cửa hàng đã mở không nổi nữa, liền muốn trở lại nhà chồng chị hai ở, tiếp tục sinh hoạt như thái thượng hoàng, nhưng lúc này anh rể hai bị mẹ con bà ta làm phiền thành sợ, đã biết gương mặt thật của bọn họ.

Hơn nữa chị hai đã cho hắn thông điệp cuối cùng, nếu hắn còn dám quản mẹ con Lý Ngọc Kiều, vậy thì không thể tiếp tục nữa, chị hai sẽ ly hôn với hắn, để hắn tự rời nhà, đi cùng mẹ con cô hai của hắn.Mẹ con Lý Ngọc Kiều thấy chỗ anh rể cô không thể đi rồi, cũng chỉ có thể đi tới nhà chồng chị hai, cầu trợ giúp.


Mẹ chồng chị ấy cũng không vui, đã giúp nhiều lần như vậy rồi, mẹ con bà ta còn không biết cố gắng như vậy, cuối cùng thấy rõ, bọn họ chính là loại người làm gì gì cũng không được, ăn gì cũng không dư, cho nên cũng nói, nếu mẹ con bà ta không có chỗ ở, vậy ở lại đây, ở nhà bà ấy phải làm việc, bà ấy cho mẹ con Lý Ngọc Kiều cơm ăn, nếu không thì tự mình tìm công việc đi.Mẹ con Lý Ngọc Kiều thấy loại tình huống này, cũng chỉ có thể trở lại của hàng rau dưa, tiếp tục ở đó.Lý Ngọc Kiều cho rằng, mẹ con cô ta xui xẻo như vậy, nguyên nhân hết thảy đều là do Khúc Nghệ cùng Khương Trí.Cho nên liền tìm mấy tên lưu manh, muốn trả thù nhà chúng ta một chút, thuận tiện trộm chút tiền tiêu.

Cho nên mới có tiết mục trộm cướp không thành liền vào nhà cướp bóc đêm qua.Khúc Nghệ nghe Cảnh sát Tề giải thích xong, vẫn là có chút không rõ, liền mở miệng hỏi:- Lý Ngọc Kiều tuy rằng giả dối, tâm nhãn nhiều, nhưng cô ta hẳn còn xem như thục nữ, như thế nào lại quen biết tên côn đồ?Cảnh sát Tề nghe được Khúc Nghệ hỏi chuyện, liền cười cười, nói:- Đều nói, nhân tâm là nhất phức tạp, cô đừng thấy một mặt bọn họ biểu hiện ra ngoài, lại không có nhìn thấy bộ dáng chân thật của cô ta.Cảnh sát Dương nói tiếp:- Theo điều tra Lý Ngọc Kiều từ lúc đến D thị đã bắt đầu quen biết một số hạng người không đứng đắn, lúc mẹ con bọn họ đi ra ngoài sống một mình, thường xuyên cùng người khác lui tới ở hộp đêm, chính cô ta cũng thừa nhận đã từng bởi vì không có tiền tiêu xài mà làm một ít hoạt động **.

Lần này mấy người lưu manh mà cô ta tìm chính là người mà cô ta quen lúc ở bên ngoài lêu lổng.Sau khi nghe xong, Khúc Nghệ đều sợ ngây người, thấy Lý Ngọc Kiều thế nào cũng không giống loại người như Cảnh sát Dương nói a.

Nhưng là cảnh sát cũng không có khả năng gạt cô, còn nói là Lý Ngọc Kiều chính mình thừa nhận, cô chỉ có thể nói thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong a.Cảnh sát Tề thấy hai người không có vấn đề, liền nói tiếp.Mấy tên du côn kia cũng không phải ngốc tử, không có phải bởi bì Lý Ngọc Kiều cho bọn hắn chút ngon ngọt, bọn họ liền vì cô ta mà phấn đấu quên mình.

Ở trong mắt bọn họ, Lý Ngọc Kiều chỉ là một cái giày rách, chơi xong liền có thể ném.Cho nên lúc Lý Ngọc Kiều dẫn bọn hắn tới nhận nhà của Khương Trí, bọn họ cũng không muốn động thủ, nhưng lúc đang xem xét, liền thay đổi chủ ý.Lúc bọn họ cùng nhau tới là ban ngày, thời tiết đặc biệt nóng lực, trên đường cơ bản không có người đi lại.


Bọn họ đứng ở dưới lầu nhà cô, có thể thấy điều hòa nhà cô còn hoạt động, liền để bụng.

Bọn họ vẫn luôn chờ đến buổi tối, lại nhìn thấy nhà cô còn sáng đèn điện, liền biết nhà cô khẳng định có thứ mà hiện tại trên thị trường thiếu nhất, máy phát điện năng lượng mặt trời.

Cho nên mới đồng ý giúp Lý Ngọc Kiều.Cô lại hỏi cảnh sát:- Chuyện này là Lý Ngọc Kiều làm chủ, mẹ cô ta biết không, có tham dự sao?- Theo như cô ta nói, mẹ cô ta là Vương Phượng Cầm là không biết chuyện này, chúng tôi cũng hỏi những tên côn đồ kia, bọn họ đều khai trước sau đều là Lý Ngọc Kiều gặp, không có người khác.

Cho nên Vương Phượng Cầm trong chuyện này, không có liên quan.Lần này vẫn là Cảnh sát Dương giải đáp cho cô.Hơn nữa còn nói:- Nếu tình huống điều tra là thật, những người này sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện