Hành Trình Bất Tử

Chương 40: Quyển 1 - Chương 39




HÀNH TRÌNH BẤT TỬ
TẬP 1: Vĩnh Lạc Đồng Sinh


Bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng để lên đường. Thị trấn Hoàng Hôn còn cách khu rừng Các Vị Thánh khoảng chừng trăm dặm. Vì vậy mọi người quyết định sẽ khởi hành lúc còn sáng sớm. Ba chiếc xe nối đuôi nhau chạy ra khỏi thị trấn. Chạy càng xa, con đường dần thu hẹp lại. Từ đường nhựa chuyển sang đường đất đỏ. Và cuối cùng, bọn họ đi trên những con đường mòn thật sự.

Khoảng cách từ thị trấn đến bìa rừng khoảng hai trăm kilomet. Hai bên đường là những cánh đồng hoa màu bạt ngàn, chỉ được ngăn bởi những cọc hàng rào kẽm gai sơ sài. Ở tít đằng xa, thỉnh thoảng hiện ra vài căn nhà gỗ thấp thoáng. Khu vực này chỉ toàn là nông trại rộng lớn, nên hiếm hoi lắm mới thấy được một ngôi nhà gần đường chính. Mà đa số được xây dựng ở sâu phía trong, ngay trung tâm của mỗi trang trại.

Khác với Việt quốc, địa hình chuyển dần từ đồng bằng, lên cao nguyên, rồi mới tới núi cao. Đào Lan cơ bản là một vùng thấp trũng còn hơn mặt nước biển, cả khu vực phía đông và đông bắc đều phải có đê chắn bao lại. Khu vực phía tây, tây bắc này lại là vùng đồi núi chập chùng. Mỗi ngọn núi giống như một tảng đá từ trên trời rơi xuống, không chút liên kết gì với địa hình xung quanh. Loại hình đồi núi kiểu này gọi là núi non, hình thành do tác động của địa tầng bên dưới. Vì thế sau khi đi qua hết khu vực thôn quê bạt ngàn thì trước mặt họ đột ngột xuất hiện khu rừng núi.

Nếu Đại Lâm Phong là một biển cả mênh mông cây cối, thì khu rừng Các Vị Thánh như một bức tường chắn xanh rì che ngang tầm mắt. Cách biệt khu vực linh thiêng bí ẩn này hoàn toàn với những gì trần tục bên ngoài. Chính có lẽ vì sự khác biệt và hùng vĩ đó, người ta mới đặt tên cho khu rừng này là ‘khu rừng của các vị thánh’. Andy thầm nghĩ, “Nơi đó hoàn toàn không muốn chào đón những người bình thường chút nào.”

-Còn khoảng 60km nữa sẽ tới được bìa rừng. – Bruce nhanh nhạy thông báo.
-Ôi trời, vậy mà tôi dường như thấy ngọn núi đó đã chắn trước mặt mình rồi. – Jackson than van.
-Đó là cảm giác của con người khi đứng trước núi lớn thôi. Có khi cậu thấy nó trước mắt đó, nhưng đi hoài cũng không tơi nơi. – Giáo sư Harris giải thích.


Chiếc xe dẫn đầu đoàn là Hùm Vàng số 1, dĩ nhiên do tay lái điệu nghệ Jackson cầm vô lăng. Ngồi ghế phụ bên cạnh tài xế là Bruce với thiết bị định vị vệ tinh để dẫn đường. Đúng như Andy đã dự đoán, bọn họ quả nhiên đã kết thành một cặp ăn ý. Andy và giáo sư Harris ngồi phía sau bàn luận các vấn đề mà họ quan tâm về khu rừng này.Chủ yếu là việc Harris bắt đầu kể lại mối nhân duyên giữa ông và trường học Woodenly.

^_^

Ai cũng từng có một thời tuổi trẻ. Nhớ năm đó tôi hai mươi bảy, cũng giống như Roxana bây giờ, là nghiên cứu sinh khoa văn hoá dân gian của trường đại học Lalen. Tôi tập hợp tất cả các kiến thức trong sách vở, tự thân mình đi chu du khắp đất nước để ghi lại các phong tục tập quán của các vùng miền. Tôi háo hức và đầy nhiệt tình của tuổi trẻ, dấn thân vào cống hiến vì các nghiên cứu khoa học.

Đào Lan hiện nay vẫn còn tồn tại khá đa dạng các di sản của thời kỳ phong kiến. Thời đại mà quý tộc nào cũng phải xây dựng cho mình một lâu đài và có cố vấn là các phù thuỷ hay pháp sư hùng mạnh. Mặc dù nhà nước dân chủ mới tuyên bố tất cả đều là mê tín dị đoan, nhưng đó là văn hoá, là lịch sử mà tôi nghĩ rằng mình phải có trách nhiệm ghi lại và gìn giữ cho hậu thế.

Và tôi đã bước chân lên chuyến tàu Solaric, chuyến tàu hành trình dài nhất xuyên qua đất nước. Đi đến ga cuối cùng, thị trấn HoàngHôn heo hút núi rừng. Tôi không biết tại sao mình lại làm như vậy. Giống như con chim di cư biết mình phải bay về phương nam khi xuân tới, tôi một mình dấn thân đi vào rừng Các Vị Thánh. Cũng giống như chúng ta hiện nay. Tôi nhìn thấy ngọn núi lớn trước mắt, như một cái vương miện màu xanh khổng lồ, nằm trơ trọi không ăn nhập gì với vùng đồng bằng xung quanh.

Thề có chúa, tôi sinh ra và lớn lên ở thủ đô, chuyến đi xa nhất của tôi có lẽ là bãi biển Long ở phía đông. Vậy mà tôi không biết mình đã điên khùng như thế nào lại chọn hành trình đi về vùng đồi núi phía tây, nơi chỉ có rừng rậm và sương mù. Điều ngu ngốc nhất là tôi chỉ đi có một mình, không có đồng bạn. Chỉ với một chiếc ba lô chứa quần áo và giấy bút để ghi lại hành trình.

Tôi đi mãi, đi mãi hướng về phía trước. Đôi chân như được chấp thêm một sức mạnh vô hình để không biết mỏi mệt. Thật là tuổi trẻ! Thỉnh thoảng tôi ghé vào một trang trại để xin nước, ngủ nhờ và đôi khi được mời ăn một bữa cơm. Người dân tuy vẻ ngoài khá cách biệt và e dè, nhưng họ thật sự là những người tốt. Sau ba ngày, tôi rút ra được một kinh nghiệm. “Cứ im lặng về chuyến hành trình của mình!”

Hễ mỗi lần tôi nhắc đến khu rừng Các Vị Thánh, là y như rằng lại bị đuổi ra ngoài. Nhưng nếu như đó chỉ là một hành trình vòng quanh đất nước, để viết hồi ký thì sẽ được họ đối xử rất tử tế, thậm chí có người còn cho thêm thực phẩm để tôi mang đi trên đường.


Ngày thứ năm, tôi đi được đến bìa rừng. Các cánh đồng bất tận cuối cùng cũng kết thúc, cây cối mọc rậm rạp hơn, âm u hơn và nhiệt độ như bị giảm xuống. Bầu trời ngập nắng trên những cánh đồng dường như chẳng thể tác động gì đến khu rừng này. Ngay giữa lúc trời hè, hơi thở của tôi dường như cũng bị đóng thành khói.

Trời đã chạng vạng, và tôi quyết định rằng đó không phải là thời điểm thích hợp để đi vào rừng. Tôi hạ trại bên ngoài chỗ đồng trống, nhóm một đống lửa và khui đồ hộp mang theo ăn. Tôi không biết tại sao mình phải vào rừng, phải đi bao lâu, và mình cần tìm kiếm thứ gì? Thế nhưng tôi cũng vẫn đến được nơi này, chuẩn bị đồ cắm trại, thực phẩm đóng hộp và cả một bộ đồ đi rừng bao gồm quần áo, giày mũ, đèn pin, dây thừng mà cả một con dao dài để chặt cây... Có lẽ tôi được sinh ra chỉ để đi đến nơi đây.

Đầu đêm, mọi chuyện vẫn diễn ra khá bình thường. Tôi để đống lửa lụi dần cho đến khi chỉ còn sót lại một chút than hồng. Như vậy sẽ tiết kiệm củi đốt hơn, mà vẫn có thể thổi bùng đống lửa lên khi cần thiết. Tôi cẩn thận lấy những viên đá xếp xung quanh thành một bếp lò, ngăn cho tàn lửa không bị thổi bay đi rồi lại tạo thành một đám cháy không cần thiết nào đó. Khu rừng trước mặt tôi rất lạnh và ẩm thấp, phải chắc chắn rằng khó có thể nhóm củi ở chỗ này. Nhưng mà ai biết được chứ, lúc bấy giờ đang là giữa mùa hè, tuy không thể gây ra cháy rừng, nhưng biết đâu lại bắt lửa vào cánh đồng hoa màu xung quanh thì sao. Cẩn thận vẫn hơn.

Tôi chui vào chiếc túi ngủ, kéo phẹc mơ tuya lên tận cằm, và sau đó vùi sâu người ngủ. Trời chỉ mát mát, nhưng không hiểu sao khu rừng luôn mang lại cho tôi cảm giác lành lạnh.

Càng về khuya, mặt trăng càng lên cao. Trên bầu trời, mặt trăng to tròn rực rỡ, toả ánh sáng bàn bạc khắp nơi. Mặc dù cả ngày đi đường rất mệt, nhưng đó vẫn là một đêm mất ngủ đối với tôi. Mặt trăng quá chói sáng và tiếng côn trùng rả rích thâu đêm như một cái chợ điên khùng ồn ả.

Và tôi nghe được tiếng sói tru, ngân nga, thê lương văng vẳng từ xa tới. Theo truyền thuyết, có một mối liên hệ gì đó giữa loài chó và những thời khắc tròn, khuyết của mặt trăng. Chủ yếu là truyện kể dân gian vùng Xeltix, cho rằng những người sói sẽ biến thân vào những đêm trăng tròn.

Được rồi, lẽ ra đó là lúc tôi phải nhận ra sai lầm của mình, rằng tôi đã đi quá xa, đến một nơi quá nguy hiểm. Lẽ ra tôi phải gom đồ để trở về thị trấn, sau khi gom góp đủ một số tiền rồi mới quay trở lại đây với một người dẫn đường tài tình,hay một toán thợ săn chuyên nghiệp. Nhưng tôi hành động như một thằng ngu. Tôi thu thập đồ đạc của mình, dập tắt đống lửa. Một tay cầm đèn pin, còn tay kia thì cầm cây dao dùng để chặt cây. Tôi mở lối đi vào trong rừng.


Có lẽ mặt trăng tròn làm những con sói điên sẽ càng điên hơn, còn những thằng ngu thì lại càng ngu hơn chăng?

Khác với chỗ tôi nằm ngủ ngoài bìa rừng. Khi đã lọt vào trong, tôi cảm thấy khu rừng đột nhiêm im bặt. Giống như những đứa trẻ chơi trò trốn tìm, khi tôi đến gần, mọi thứ đều im lặng và trốn đi hết vậy.

Đường núi rất dốc và đôi khi tôi phải bò cả bằng tay rồi chân. Mọi thứ im lìm và đêm đen khá đáng sợ. Nhưng khi ấy tôi lại không biết sợ là gì, adrenalin tràn ngập trong mạch máu khiến tôi vô cùng hưng phấn. Đúng vậy, tôi vui vẻ như một con quái vật biết được con mồi của mình đang run rẩy ẩn nấp đâu đây. Rất gần và rất gần rồi ... tôi sẽ tìm ra rồi hù cho nó hoảng sợ chết khiếp. Tôi mạnh mẽ và hào hứng, không chắc lắm, nhưng có vẻ như lúc đó tôi đã cười rất nhiều. Sau đó nghĩ lại, có lẽ khi ấy tôi bị điên thật.

Hay là hộp súp đậu mà lúc nãy tôi ăn bị người ta bỏ thuốc vào. Chỉ có hai trường hợp, hoặc là tôi đang phê thuốc, hoặc là tôi bị mộng du. Bình thường, không ai nửa đêm chạy vô rừng rồi cười một mình cả.

Như một cái la bàn, tôi chỉ chăm chăm đi về một hướng. Một tiếng đồng hồ sau, tôi lại nghe được tiếng sói hú trăng. Lần này gần hơn, rõ ràng hơn và thê lương hơn. Tôi đang vô thức đi đến gần chỗ con sói. Tôi không sợ nhưng càng lúc càng hưng phấn cao độ. Im ắng và khôn khéo, tôi sắp tiến đến chỗ con mồi rồi.

Tôi chưa từng đi săn thứ gì ngoại trừ mấy con gián trong nhà trọ. Nhưng có lẽ nguyên tắc cũng giống nhau cả thôi. Im lặng tiếp cận và đột ngột tấn công. Tôi tắt đi đèn pin và di chuyển chỉ dựa vào ánh trăng bạc. Tiếng sói tru như một cây cọc chỉ dẫn, còn tôi là thỏi nam châm bị nó thu hút.

Sau ba giờ hồng hộc trong rừng, tôi đã nhìn thấy mỏm đá đó. Con sói khổng lồ ngồi im như một pho tượng nhân sư kiên nhẫn. Nó ngẩn đầu nhìn trăng, trong cổ họng lại phát ra tiếng tru dài. Nó khóc chăng?

Sau khi nhìn thấy con thú kinh hoàng đó, lẽ ra tôi phải khôn ngoan đi tìm một cái cây nào đó leo lên, và ngồi im cho đến trời sáng. Nhưng một phần trong tôi bị kích thích điên cuồng, nó xúi tôi chạy đến đó, cắt phăng cái đầu của con quái vật xuống. Hay ít ra cũng phải mổ người nó, rồi lôi trái tim ra ngoài. Tôi nghĩ rằng việc đó khá dễ dàng, giống như khi tôi tự mình chế biến món cá chiên vậy. Dùng lưỡi dao lia qua, rồi thọc tay vào, lôi các thứ không cần thiết ra ngoài.

Tôi sực tỉnh, phát hiện bàn tay phải đang trong trạng thái co quặp các ngón lại, giống như đang chuẩn bị lôi thứ gì ra thật. Đến đây thì tôi hoảng thật! Đó không phải là một con sói bình thường. Đó là một con sói khổng lồ với hàm răng bén ngót. Mà kể cả một con sói bình thường tôi cũng chẳng thể đối phó được nữa là. Loài chó rất ghét tôi, thậm chí bất cứ con chó nào không bị xích cũng sẽ lao đến cắn tôi. Trong tuổi thơ của mình, tôi đã bị vô số những con chó rượt cắn.


Ngay khi tôi bắt đầy hối hận thì đột nhiên một trận gió lớn nổi lên. Cây cối ồn ào xào xạt, những chiếc lá run rẩy trút xuống đầu tôi mớ sương đêm ướt át. Tôi rùng mình. Khi quay đầu lại, tôi thấy con sói khổng lồ đó đã đứng dậy. Nó hít hít đánh hơi trong không khí, và chầm chậm quay lại nhìn về phía tôi đang nấp. Đêm đó trăng thật sáng, thề có chúa, tôi thấy nó hả họng ra, hai bên mép nhếch lên. Nó đang cười. Một nụ cười thật khủng bố.

Tôi vắt giò lên cổ bỏ chạy. Tôi luôn không may mắn với lũ chó này. Chân tôi guồng thật nhanh, tim tôi đập mạnh như nhịp trống. Tôi không dám chạy thẳng xuống dốc núi, điều đó sẽ mau chóng khiến tôi không kiểm soát được tốc độ, kết quả cuối cùng chỉ có thể lăn xuống như một cái banh lông rách rưới thảm hại mà thôi. Tôi chạy theo một góc xiên xiên, nơi độ dốc giảm hơn. Mặt trăng vẫn thế, nhưng không hiểu sao nó không còn sáng như lúc đầu nữa. Tôi lại vấp té, sau đó đứng lên chạy tiếp, rồi lại vấp té. Mẹ kiếp, tôi còn chẳng hiểu sao mình lại ở chỗ này nữa. Tại sao tôi lại có thể một mình đi vào rừng và tìm ra được con sói đó chứ?

Tiếng động soàn soạt phía sau cho thấy con sói đã chạy đến gần lắm rồi. Mỏm đá lúc nãy cách tôi chừng mấy trăm thước, vậy mà chỉ vài chục giây sau con sói đã phóng mình đến gần tôi. Lại là ánh trăng thấp thoáng loang loáng trên mặt đất. Tôi nhận ra đó không phải do ảo giác khi bạn dốc cạn sức đến hoa cả mắt. Đó là một mặt hồ tĩnh lặng phản chiếu ánh trăng. Hẳn nhiên tôi đã điên cuồng chạy đến một nơi xa lạ nào khác, bởi vì tôi chắn chắn lúc đi mình chẳng hề nhìn thấy cái hồ nào.

Con sói vẫn soàn soạt đuổi theo sát đằng sau. Chỉ vài cái phóng người nó đã có thể đuổi kịp tôi được rồi. Tôi đổi hướng vòng sau một cái cây khiến con sói chụp hụt. Cái hồ, nó chính là cứu cánh của tôi trong lúc này. Có lẽ loài sói sẽ giống vô vàn những con chó khác, ghét nước đến cùng cực. Tôi đã nhìn thấy ông chú hàng xóm nhà tôi lôi con Pubbie của ổng đi tắm. Nó tru tréo, giật dây, và giãy dụa đến điên cuồng. Nó ghét nước, còn tôi thì thích nó bị lôi đi tắm. Con Pubbie đáng ghét luôn sủa ỏm tỏi mỗi khi tôi đi ngang, có một lần nó sút dây và ngoạm vào chân tôi một cái.

Quyết định khôn ngoan là không bao giờ chạy theo đường thẳng khi bị mất con chó rượt đuổi. Con sói này cũng vậy, nó vồ hụt mấy lần khi tôi đột ngột rẽ gấp theo đường zích zắc. Tôi đâu có ngu mà chạy đường trường với nó. Cái hồ đen thăm thẳm và rộng lớn hơn tôi tưởng rất nhiều. Có vẻ như đây là vùng trũng giữa hai đỉnh núi. Tôi nhìn thấy được ở bờ bên kia, ngọn núi còn vươn cao hơn nữa. Mấy đám mây che khuất đỉnh. Có lẽ nó vươn cao tới tận trời xanh.

Không cần suy nghĩ dài dòng, tôi lao người ngay xuống nước, tránh bờ hồ càng xa càng tốt, thầm nhủ rằng mấy con sói không biết bơi.Nước mát rười rười khiến tôi cảm thấy dễ chịu. Sau một đoạn nhỏ chạy bán sống bán chết trong rừng, tôi như cái động cơ làm việc quá tải cần được giảm nhiệt. Cái hồ dĩ nhiên là cứu cánh của tôi trong lúc này.

Con sói quỷ quái hẳn nhiên dừng ngay sát mép nước. Nó nhe răng gầm gừ, và sau đó chồm người lên đứng bằng hai chân. Được rồi, lúc nãy tôi vô cùng hoảng sợ. Nếu phải chấm điểm, thì tôi cho rằng lúc nãy mình hoảng sợ ở năm điểm. Còn bây giờ, tôi hoảng sợ ở mười điểm. Con sói đi qua đi lại bên bờ hồ trên hai chân như một người đang suy tính khi gặp một vấn đề nan giải. Đôi vai nó gồ lên những cơ bắp đầy sức mạnh. Hai chi trước, không phải được thiết kế cho việc vung vẩy như tay người, buông thỏng xuống. Bộ móng vuốt như dao, cong lên đầy đe doạ.

Không hề giống chó tý nào, lẽ ra bộ móng của nó phải mòn vẹt đi vì ma sát khi chạy trên mặt đất chứ. Tôi đoán là vì nó thường xuyên đi lại trên hai chân, nên mới có thể bảo vệ bộ vuốt chân trước hoàn hoảo như thế này. Tôi nuốt nước miếng đánh ực một cái. Nó chắc chắn không phải là chó, mà cũng không hẳn là sói. Nó gợi cho tôi nhớ đến con quái vật mà lúc nãy tôi đã liên kết với mặt trăng. Người sói.

Con quái vật dường như đã tính toán xong. Nó nhìn tôi, liếm mép, rồi bắt đầu bước xuống nước. Bây giờ thì nó giống chó rồi. Tôi kinh hoàng nhớ đến con Pubbie bị ông hàng xóm kéo xuống hồ bơi tắm, nó ướt sũng nhưng vẫn có thể bơi vào bờ được. Người sói này, không phải tình cờ cũng biết bơi luôn chứ?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện