Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt
Chương 10: Vào kinh
Cảm giác được sát khí xông đến bên mặt, Tiểu Nguyệt không khỏi lui ngược về sau mấy bước. Nhìn thấy cánh tay bên phải của nam tử máu nhỏ ra càng nhiều, Tiểu Nguyệt cau mặt nhăn mày vội tìm trong giỏ trúc, lấy ra một bụi Tiên Hạc Thảo Bạch Mao, dùng túi nước uống nhanh chóng rửa một chút, bỏ vào miệng nhai vài cái, vị đắng trực tiếp kích thích vị giác, Tiểu Nguyệt suýt nữa phun ra, nhưng vẫn nhẫn nhịn. Đợi đem Tiên Bạch Thảo nhai nát mới kéo cánh tay nam tử tới, nam tử mặc một bộ cẩm bào màu đen, cánh tay phải bị đao chém có phần tả tơi, vết thương rất sâu vẫn rỉ máu. Tiểu Nguyệt đem Tiên Bạch Thảo trong miệng thoa toàn bộ lên miệng vết thương, rất nhanh máu trên vết thương liền từ từ đông lại không còn chảy ra ngoài nữa.
Ánh mắt sát khí của nam tử liền thay bằng một ý cười ngoài ý muốn: “Tiểu nha đầu như ngươi lại hiểu được những thứ này, cỏ này thật sự rất thần kỳ”
Tiểu Nguyệt phun vài ngụm nước miếng, lại uống nước súc miệng, mới cảm thấy vị giác trong miệng phai nhạt một chút. Nghe xong câu hỏi của người nọ, tiện tay chỉ Tiên Hạc Thảo mọc khắp nơi có thể thấy ở ven đường, nói: “Thứ này là Tiên Hạc Thảo, có công hiệu cầm máu cực tốt, bất quá chỉ có thể cầm máu tức thời, vết thương của ngươi rất sâu, phải xoá chút Tiêu Viên giảm đau mới tốt”.
( Cây Tiên bạch thảo ở quê mình gọi là cây lá mui, lá màu xanh lục, hai bên có viền răng cưa, trên mặt lá và toàn bộ cây có phủ một lớp lông mỏng, cho vào miệng nhai thì có mùi hắc, cầm máu tốt, đây là cây mọc dại rất nhiều.)
Nam tử khẽ mỉm cười đáp: “Ồ! Vốn tưởng rằng chỉ là một tiểu nha đầu, xem ra Bổn vương vận khí tốt gặp được một tiểu đại phu”
Y vừa nói vừa đến gần Tiểu Nguyệt, khom lưng nhặt lên giỏ trúc nhìn kỹ, trong giỏ trúc nho nhỏ có mười mất bụi cây thảo dược khác nhau, có một túi giấy dầu nho nhỏ và một túi đựng nước mà nha đầu uống lúc nãy. Nam tử mở túi giấy dầu ra, từ khóe miệng không khỏi bật ra tràng cười, nam tử nhìn qua không giống một đứa trẻ, bất quá bên trong chỉ là một hài tử chưa lớn, kéo túi giấy dầu bên trong là một khối bánh cao ngọt, nam tử lấy bỏ vào trong miệng, mùi hoa quế trong veo, gợi lên tuổi thơ cơ khổ từ xa xưa.
Nhớ khi đó mình cũng giống nha đầu này, cha mẹ mất hết, bị trục xuất đến phương Bắc rét lạnh, vừa bắt đầu quen đồ ăn ở phương bắc, thân thể do suy nhược mà thường ngã bệnh, bà vú vì muốn dỗ mình ăn nhiều, mỗi lần đều dùng bột gạo của phương bắc thêm chút hoa quế cùng mật ong, chưng thành bánh cao ngọt cho mình ăn. Sau trưởng thành, gặp được hai vị sư phó học được võ công tuyệt thế cùng binh pháp chiến thuật, thân thể mới cường tráng lên, nhưng bà vú lại qua đời, cơ hồ quên mất mùi vị hạnh phúc này, từng miếng từng miếng mang theo hoài niệm nuốt vào.
Tiểu Nguyệt nhìn nam tử này dị thường quý trọng ăn hết bánh cao ngọt mà ca ca cho mình, bất giác rất kinh ngạc. Nói thật hình ảnh một tuyệt sắc họa thủy lại ăn bánh cao ngọt trông rất khôi hài, nhưng Tiểu Nguyệt không dám cười, dù sao nam tử thật khó khăn mới biến mất sát ý, mình tự tìm phiền phức. Tiểu Nguyệt thầm quan sát y phục của nam tử, long bào màu đen, đúng rồi, mới vừa rồi y tự xưng là Bổn vương, cả Nghiêu Quốc có thể xưng là Bổn vương, sợ rằng chỉ có một người, Bắc phương Tinh thành Chiêu Vương, là thiếu niên anh hùng nổi tiếng Vân Tử Liệt, cùng nổi danh chính là hậu cung mênh mông.
Nghe nói từ mười lăm tuổi y đã hạ bại chín thành, trừ thành trì đông đảo mĩ nữ cũng bị y thu về Chiêu Vương cung, chân chính là một ngựa đực cấp họa thủy, cũng không biết so giữa y và mĩ nữ thì ai đẹp hơn. Nghĩ đến chỗ này Tiểu Nguyệt không khỏi lộ ra một nụ vui tinh nghịch. Vân Tử Liệt ăn xong bánh cao ngọt, xoay người tùy ý ngồi trên tảng đá xanh, tinh tế quan sát nha đầu đối diện. Dáng vẻ sáu bảy tuổi, mặc áo bố màu xanh biếc trù khố màu đỏ, trên đầu hai búi tóc, một đôi mắt to sáng rực và trong veo, con ngươi linh động thông minh, trông có vẻ vô cùng cơ trí, cái miệng nhỏ nhắn hơi mím, lộ ra hai lúm đồng tiền hết sức khả ái.
Nhìn cách ăn mặc thì chắc là một người sống trong núi, nhưng khí chất trầm ổn thong dong, không sợ hãi, cùng đuôi lông mày khóe mắt lóe ra thông tuệ bén nhạy lại không giống như tiểu hài tử sống trong núi.Người đứng người ngồi nhìn nhau trong chốc lát, ai cũng không mở miệng nói chuyện, bên tai chỉ có tiếng gió lay động vào cây bạch quả. Qua hồi lâu, Vân Tử Liệt tà mị cười một tiếng nói: “Được, nếu ngươi đã hiểu biết về thảo dược, may mà Bổn vương bị thương cũng không nặng, ngươi tìm thảo dược đến băng bó cho Bổn vương đi”.
Mắt Tiểu Nguyệt xoay động, nghiêng đầu nói:” Ta có thể băng bó trị thương cho ngươi, bất quá muốn ngươi đảm bảo sẽ không giết người diệt khẩu”
Thanh âm mềm mại êm tai, Vân Tử Liệt nghe thấy vô cùng thoải mái, không khỏi trong lòng nổi lên một tia khó được thương tiếc, nghĩ lại một bé gái như vậy, cũng sẽ không làm hư chuyện gì, bỏ qua cho nàng cũng không sao. Vân Tử Liệt đã quên rằng, đây là lần đầu tiên trong gần mười năm mình khai hoang, tâm sinh ra mềm mại không đành lòng, nhẹ cười nói: “Được, ta không thể giết ngươi, bất quá ngươi cũng không thể ở trước mặt ai nhắc tới ta, nếu không cho dù ta không thể giết ngươi, chỉ sợ mang đến cho cả nhà ngươi tai ương ngập đầu”
Tiểu Nguyệt gật đầu đáp ứng, đi tới bên người Vân Tử Liệt, đem y phục trên cánh tay y để lên miệng cắn xé, lộ ra vết thương vừa rồi mới cầm máu, máu trên vết thương đã đọng lại thành màu đỏ thẫm, cả cánh tay phải có chút sung đỏ. Nhìn chung quanh một vòng, một bụi hoa dại màu tím nở rộ, thu hút sự chú ý của Tiểu Nguyệt. Địa Đinh nâu, kia tính hàn vị đắng nhạt, thanh nhiệt giải độc, đông máu tiêu vết sưng, đối với ngoại thương có hiệu quả. Tiểu Nguyệt đi tới hái một bó lớn, đặt ở mặt bằng phẳng của tảng đá, tìm hòn đá sạch sẽ đem bó Địa Đinh màu nâu đập nát, cho đến khi nước xác hoa theo đá xanh chảy trên mặt đất, Tiểu Nguyệt mới đem chất lỏng màu tím cùng cây đã đập nát thoa lên vết thương của Vân Tử Liệt.
Muốn tìm khối vải bông trong túi, nhưng cúi đầu xem xét một chút y phục của mình, hiển nhiên không được. Vân Tử Liệt cười một tiếng, một tay cởi vạt áo, bên trong là áo trong màu tuyết trắng, chỉ chỉ nói: “Dùng cái này đi”
Tiểu Nguyệt dùng hết khí lực, kéo xuống một mảnh lớn, đơn giản buộc lên vết thương, Vân Tử Liệt đơn giản giật giật cánh tay, mặc dù nha đầu khí lực không lớn, nhưng lại rất thành thao, con ngươi chợt lóe nói: “Ngươi mấy tuổi”
Tiểu Nguyệt đáp: “Sáu tuổi”
Vân Tử Liệt trầm ngâm nhìn chằm chằm Tiểu Nguyệt hồi lâu, hỏi: “Sao ngươi lại biết những thứ này?”
Trong long Tiểu Nguyệt chợt căng thẳng, thầm nghĩ: Không tốt, tên này thật đa nghi, nhất định hoài nghi thân phận mình, nếu biết mình có quan hệ với Tư Mã Chu và Vân Tử Xung, sợ rằng cái mạng nhỏ của mình khó giữ. Nghĩ đến đây, lập tức ngây thơ cười một tiếng nói: “Cùng ông nội ta học, ông ta là thầy thuốc trong thôn”
Vân Tử Liệt lúc này mới buông lỏng cảm xúc căng thẳng, cười thầm mình đa nghi quá mức, một tiểu nha đầu cho dù hiểu nông cạn về mặt dược lý, cũng không chắc phải có bối cảnh quan trọng, hại mình nghi ngờ. Lúc này mặt bên chân núi, truyền đến một trận mơ hồ tiếng ngựa hí, Vân Tử Liệt vẻ mặt buông lỏng, sờ sờ cánh tay cười nói: “Ta đi đây tiểu nha đầu, cám ơn thuốc của ngươi cùng bánh cao ngọt, nếu có cơ hội ta sẽ chiêu đãi ngươi ở Vương Cung, hẹn ngày gặp lại”
Nói xong liền tung người mấy cái lên xuống theo vách núi, đợi đến khi không thấy được bóng dáng của nam tử, Tiểu Nguyệt mới đặt mông ngồi xuống tảng đá xanh, xóa sạch mồ hôi trên trán. Nguy hiểm thật, Chiêu vương này đích xác là một nhân vật tàn nhẫn, bản thân cũng không dám tưởng tượng nếu vừa rồi mắc sai lầm, hậu quả sẽ như thế nào, sợ rằng lập tức máu tươi năm thước cũng chưa biết chừng, không biết còn mạng hay không.
Cả người Vân Tử Liệt này khí phách vương giả quá mãnh liệt, Tiểu Nguyệt không khỏi vì tương lai của Vân Tử Xung mà lo lắng, đối mặt địch nhân cường thế như vậy, sợ rằng gặp tình thế thất bại rất rõ ràng. Nếu muốn thắng, nói thật mình coi trọng Vân Tử Liệt hơn, dù sao Vân Tử Xung cũng chưa có sự tàn nhẫn cần có của bậc đế vương, chỉ có một loại khí thế vương giả của bậc quý tộc. Thật thấp thở dài một cái, Tiểu Nguyệt lẳng lặng ngồi một hồi, đợi đến khi tâm thần an định, mới nắm giỏ trúc chuẩn bị xuống núi, dây dưa nãy giờ đoán chừng đã qua thời gian cơm trưa, trong nhà khẳng định rất nóng lòng.
Gảy mấy cái dược thảo bên trong, thấy một màu đỏ ẩn hiện giữa mảnh xanh biếc. Tiểu Nguyệt gạt ra mớ dược thảo lung tung, phía dưới giỏ trúc là một sợi dây kim tuyến màu đỏ, phía dưới là mảnh ngọc bội Tỳ hưu xanh, Tiểu Nguyệt đưa tay cầm lên dựa theo ánh sáng, có thể nhìn thấy hoa văn tinh tế. Cho dù không hiểu những thứ này, Tiểu Nguyệt cũng biết đây không phải vật bình thường. Tỳ hưu là con thứ chín của rồng, theo thần thoại của Trung Quốc cổ đại, là một loại thần thú tham lam dị thường hung ác, đầu rồng, thân ngựa, chân lân, hình dáng tựa sư tử, lông màu xám trắng, biết bay, vật này thường tượng trưng cho đế vương phong kiến cổ đại cao cao tại thượng, mang ý nghĩa chính trị, dân chúng tầm thường sao có thể có được.
(Ngọc tỳ hưu: http://t2.baidu.com/it/u=3091737392,191... 1&gp=0.jpg)
Tỳ hưu được một sợi kim tuyến thô xâu vào, nhìn giống như dây chuyền, Tiểu Nguyệt nghĩ vật này nếu như bị người khác phát hiện, sợ rằng sẽ khiến những ngày sau gặp nhiều phiền toái, vẫn giấu bí mật thì hợp lý hơn. Nàng vội đeo trên cổ mình, đem Tỳ hưu giấu trong quần áo, Tiểu Nguyệt đoán chừng vật này tám chín phần là Vân Tử Liệt lưu lại, thật không hiểu Chiêu vương này, không nghĩ rằng cái thứ này mình cũng không thể bán lấy tiền hay sao, có thể dùng làm gì chứ. Tiểu Nguyệt trợn mắt một cái, bước đến đào bụi cây anh túc Bạch sơn kia lên, kể cả một chút bùn đất cũng đặt ở giỏ trúc, mới dọc theo đường núi đi về.
Vừa tới chân núi, liền thấy Hồ Tử đang đâm đầu chạy tới, nhìn thấy Tiểu Nguyệt vội vàng đón lấy giỏ trúc trên lưng, mắt to nhìn Tiểu Nguyệt chằm chằm xong bất mãn nói: “Sao đi lâu vậy, bột gạo mẹ làm đều khét cả rồi, sau này đừng tự một mình lên núi, ca ca sẽ đi cùng muội”
Tiểu Nguyệt cười mặt mày cong cong nói: “Được! sau này sẽ cùng ca ca lên núi”
Hồ Tử lúc này mới cười ngây ngô một tiếng, hai huynh muội thật nhanh chạy vào thôn. Cuộc gặp gỡ với Vân Tử Liệt, dần dần được chôn vùi trong ký ức của Tiểu Nguyệt, chỉ thỉnh thoảng thấy mảnh Tỳ hưu phỉ thuý ở trước ngực, Tiểu Nguyệt mới có thể nhớ đến người nam tử nghiêng nước nghiêng thành đó.
Sau khi thăm người thân Tiểu Nguyệt cùng Hồ Tử trở về Nguyệt thành, Hồ Tử vẫn tiếp tục đến học ở học viện Phong Hoa, lần trước cùng Tiểu Nguyệt đơn giản tâm sự, chỉ trong một đêm, Hồ Tử như được cảnh tỉnh ra. Có lẽ là do Tiểu Nguyệt vẽ ra viễn cảnh khích lệ cả nhà đoàn viên mỹ lệ, tóm lại Hồ Tử tiến bộ trông thấy, Lục Vũ nói ở sơ cấp vỡ lòng học cũng sẽ không gặp vấn đề gì, Tiểu Nguyệt dĩ nhiên rất cao hứng, dù sao Tiểu Nguyệt tin tưởng chỉ cần cố gắng thì có thể thành công.
Từ cửa hông vào biệt viện, bước qua cửa viện, vừa đi đến bên ngoài Cúc Nguyệt các, một âm thanh leng keng róc rách truyền ra, Tiểu Nguyệt không khỏi dừng chân lắng nghe. Là một đóa sen nổi lên trên mặt nước, trời chiều đang lúc hoàng hôn, ao nhỏ trong viện Cúc Nguyệt các nở đầy một ao hoa sen, một trận gió đêm thổi qua, mặt nước gợn sóng, chốc lát khiến những đóa sen trong ao nhảy múa thật xinh đẹp. Tiểu Nguyệt bất giác bật cười, hồi lâu tiếng nhạc dừng lại, lại một trận leng keng thanh thúy của bức rèm thủy tinh vang lên, hành lang bên trên bước ra một thiếu niên đang nở nụ cười, cúi đầu nhìn xuống Tiểu Nguyệt, nhẹ nhàng nói:
“Nha đầu ta đã về”
Ánh chiều tà từ hành lang ngói lưu ly chiếu xuống người Vân Tử Xung tỏa ra một vòng sáng mông lung, bóng dáng thon dài, sống lưng cao ngất, cùng nụ cười ôn hòa trên mặt, cho dù đến thật lâu sau này, Tiểu Nguyệt vẫn nhớ mãi hình ảnh này.
Đi hơn một tháng Vân Tử Xung rút cuộc trở lại, mặc dù nhìn có chút phong trần mệt mỏi, bất quá tâm tình phấn chấn cũng không tệ lắm, Tiểu Nguyệt ngược lại yên tâm, chuyện Vân Tử Liệt, quyết định không nói với Vân Tử Xung.
Từng đợt mưa thu mát mẻ rơi xuống, mùa thu cũng khoan thai tới Nguyệt thành, ngoài cửa sổ liên miên mưa bụi, leng keng lùng thùng từng đợt thanh âm của mưa đập vào ngói lưu ly ngoài hành lang, phảng phất như một khúc nhạc không người trình diễn, không người xướng ca, nhưng người nghe lại có hai. Trên ghế mềm ở thư phòng Cúc Nguyệt các, Vân Tử Xung cùng Tiểu Nguyệt tựa vào nhau, lắng tai nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, trước cửa sổ là một chậu anh túc Bạch Sơn, hoa màu vàng đã úa tàn, còn sót lại lá dài hình quả trứng ngược treo ở thân cây có chút đơn bạc.
Vân Tử Xung đưa mắt nhìn Tiểu Nguyệt bên cạnh, thấp giọng nói: “Thân thể Hoàng tổ mẫu càng ngày càng kém, sợ rằng mấy ngày nữa ta cùng ông ngoại phải về kinh, ông ngoại tính lần này mang ngươi đi cùng, ngươi thấy thế nào?”
Con ngươi Tiểu Nguyệt dạo một vòng suy nghĩ: Thân thể Nữ đế này cũng quá kém đi, đưa tay sờ sờ Tỳ hưu trong áo, không khỏi nghĩ đến việc Chiêu vương Vân Tử Liệt đã sẵn sàng chiến đấu, người kia có lẽ chỉ đang chờ tin dữ của Nữ đế thôi. Cho dù ở thế giới này không lâu cũng đủ để Tiểu Nguyệt hiểu rõ sự chênh lệch của Nam Bắc, kinh tế phồn vinh thì kinh thành và Nguyệt thành là khu vực lớn nhất, nhưng bàn về lực lượng quân sự, quân phương Nam làm sao vạm vỡ bằng quân phương Bắc, Vân Tử Liệt kia lại như lang như hổ, mang ra quân đội có thể tưởng tượng được ý chí dũng mãnh thiện chiến. Lại nói nam bắc mười mấy năm không chiến sự, nhưng bắc quân vẫn đang mở rộng địa bàn, nhiều năm liên tục đánh trận, không cần chân chính đối chiến, liền có thể đoán ra được ai thắng ai thua.
Cho nên đối với cả Nghiêu Quốc mà nói, để tránh khỏi chiến sự hiện nay kế sách chỉ có một chữ “kéo”, nhưng là điều kiện kéo dài này, cũng lấy sức khỏe của Nữ đế làm tiên quyết, bởi vì ai cũng biết Chiêu vương đối với Nữ đế vẫn còn chút tình nghĩa. Nữ đế chỉ cần khỏe mạnh, đoán chừng Chiêu vương cũng sẽ không vọng động việc binh đao, vì vậy việc căn bản là ngăn chặn bệnh tình của Nữ đế, nghĩ đến chỗ này, Tiểu Nguyệt cũng không khỏi tò mò, tuổi Nữ đế cũng chưa được tính là già, sao thân thể cứ như vậy. Theo Tư Mã Chu đi kinh thành xem một chút cũng tốt, dù sao tương lai lỡ xảy ra chiến sự, muốn đi chỉ sợ cũng không được.
Tiểu Nguyệt ngồi thẳng người lên nói: “Nếu sư phó muốn ta đi cùng, chắc chắn phải đi”
Vân Tử Xung trên mặt vui mừng nói:” Như vậy đi, ta và ngươi có thể cùng nhau vào kinh”
Tiểu Nguyệt gật đầu một cái, ngoài cửa sổ mưa thu tí tách vô thanh vô tức, bầu trời xa xăm sau khi bị mưa nhuốm mờ càng phát ra thanh thấu xanh biếc. Vân Tử Xung đứng lên đẩy cửa hành lang, một luồng hơi mát sau cơn mưa chui vào trong, khiến tinh thần người ta rung động, Vân Tử Xung kéo Tiểu Nguyệt từ trên ghế xuống nói: “Đi, chúng ta đến hành lang xem bụi phù dung hoa đã nở chưa”
Tiểu Nguyệt im lặng cười, thật hy vọng những ngày an nhàn thế này sẽ kéo dài vĩnh viễn.
Giữa tháng chín, Tư Mã Chu mang theo Vân Tử Xung cùng Tiểu Nguyệt vào kinh thành. Khoảng cách từ Nguyệt thành vào kinh thành, trong sách ghi lại là tám trăm dặm, cũng chính là bốn trăm cây số. Khoảng cách này ở hiện đại không tính là gì, nhưng ở đây phương tiện giao thông cổ đại, không thể coi là đường ngắn được, dọc đường trải qua mấy huyện lớn nhỏ, Tiểu Nguyệt muốn nhớ cũng không nhớ được, có thể thấy lãnh thổ bát ngát của Nghiêu Quốc. Tư Mã Chu đi rất gấp, ngày đêm lên đường, đoán chừng lần này Nữ đế tình huống nguy cấp rồi. May mà xe ngựa rất thoải mái, Tiểu Nguyệt cùng Vân Tử Xung ngồi một chiếc, Tư Mã Chu một mình một chiếc, bên trong xe ngựa thiết kế tiểu án cùng ghế thấp, Tiểu Nguyệt chỉ dựa vào Vân Tử Xung đọc sách, khát thì có phích nước nóng đựng trà xanh, đói bụng lại có điểm tâm tinh xảo của Tư Mã phủ, mệt nhọc thì ngả vào ghế thấp, cũng không tính là khó chịu.
Ngày thứ sáu đến khu vực gần kinh đô, đến trưa đã nhìn thấy cửa thành cao lớn bên ngoài, Tiểu Nguyệt đối với Nhật thành thật tò mò, từ cửa sổ xe ngựa thò đầu ra ngắm. Cửa Nhật thành rất cao, mặt bên là tường thành màu xanh trùng điệp vô tận, ngay giữa tháp canh cửa là hình ảnh mặt trời cho cảm giác rất nghiêm túc, phía dưới quầng mặt trời triện hai chữ to lớn “Nhật thành”.
Trước cửa thành có lính canh uy vũ trang nghiêm giữ cửa, người đi đường lui tới không tính là dày đặc, đoán chừng là giữa trưa, bất quá người đi đường ăn mặc quần áo cùng Nguyệt thành có chút không giống, tới lui cũng chỉ là dân chúng, có thể kém bao nhiêu. Bên ngoài thành là đồng ruộng thảo nguyên, dọc hai bên đường hạt thóc đã vàng óng ánh, có thể thấy được Nhật thành lấy nông nghiệp làm ưu thế, bất quá cổ đại mà nói, lương thực căn bản đồng nghĩa với mọi thứ, có lương mới có binh. Hai người cùng nhịp thở, cho nên dù Vân Tử Liệt có chút ân oán cá nhân, nhưng lại là một bá chủ nhìn xa trông rộng, chiến tranh sớm muộn khó tránh khỏi, dù sao Nhật thành là một đồng bằng thiên nhiên màu mỡ, chính là một khối thịt béo.
Vào Nhật thành xe ngựa thả chậm tốc độ, rất nhanh liền quẹo vào đường lớn rộng rãi, đá xanh lát đường, sạch sẽ thoáng mát, hai bên đều là nhà cao cửa rộng trang nghiêm. Vân Tử Xung tựa tiếu phi tiếu nhìn Tiểu Nguyệt nói: “Nơi này là thành đông của Nhật thành”
Tiểu Nguyệt nhìn dáng vẻ của hắn, cũng biết có huyền cơ, cũng không có hỏi, lần nữa vén lên rèm cửa sổ tinh tế quan sát, hai bên cách mấy bước lại có một cây quế đại thụ, cành lá xum xuê, từng bụi hoa ánh vàng rực rỡ, mùi thơm ngào ngạt, hương thanh thoát theo cành lá chiếu nghiêng xuống, tràn ngập đầy đường. Tiểu Nguyệt bây giờ mới hiểu được mùi thơm vẫn quẩn quanh ở chóp mũi tại sao lại quen thuộc như vâỵ, nguyên lai là mùi ở Lâm Phong uyển, Lâm Phong uyển có một gốc cây quế, nơi này lại đầy đường, Tiểu Nguyệt không để ý, quả nhiên mùi thơm nhẹ chút thì tốt hơn.
Xe ngựa dừng lại, Vân Tử Xung cùng Tiểu Nguyệt xuống xe, trước mắt là một thủ phủ mà so với Tư Mã phủ ở Nguyệt thành còn khí phách hơn mấy phần, cổng chào màu đen, phía trên tấm biển là mấy chữ Thái phó phủ. Tư Mã Chu xoay người lại cười nói với Tiểu Nguyệt: “Đây là nơi đặt chân của vi sư ở kinh thành, Tiểu Nguyệt không cần phải gò bó”
Từ lúc đám người cùng xe ngựa đến, cửa phủ đã sớm mở ra, một lão giả râu ria hoa râm mang theo rất nhiều người làm đứng ở khoảng sân trống, khom người thi lễ: “Cung nghênh lão gia, Thế tử, Thiếu chủ hồi kinh”.
Ánh mắt sát khí của nam tử liền thay bằng một ý cười ngoài ý muốn: “Tiểu nha đầu như ngươi lại hiểu được những thứ này, cỏ này thật sự rất thần kỳ”
Tiểu Nguyệt phun vài ngụm nước miếng, lại uống nước súc miệng, mới cảm thấy vị giác trong miệng phai nhạt một chút. Nghe xong câu hỏi của người nọ, tiện tay chỉ Tiên Hạc Thảo mọc khắp nơi có thể thấy ở ven đường, nói: “Thứ này là Tiên Hạc Thảo, có công hiệu cầm máu cực tốt, bất quá chỉ có thể cầm máu tức thời, vết thương của ngươi rất sâu, phải xoá chút Tiêu Viên giảm đau mới tốt”.
( Cây Tiên bạch thảo ở quê mình gọi là cây lá mui, lá màu xanh lục, hai bên có viền răng cưa, trên mặt lá và toàn bộ cây có phủ một lớp lông mỏng, cho vào miệng nhai thì có mùi hắc, cầm máu tốt, đây là cây mọc dại rất nhiều.)
Nam tử khẽ mỉm cười đáp: “Ồ! Vốn tưởng rằng chỉ là một tiểu nha đầu, xem ra Bổn vương vận khí tốt gặp được một tiểu đại phu”
Y vừa nói vừa đến gần Tiểu Nguyệt, khom lưng nhặt lên giỏ trúc nhìn kỹ, trong giỏ trúc nho nhỏ có mười mất bụi cây thảo dược khác nhau, có một túi giấy dầu nho nhỏ và một túi đựng nước mà nha đầu uống lúc nãy. Nam tử mở túi giấy dầu ra, từ khóe miệng không khỏi bật ra tràng cười, nam tử nhìn qua không giống một đứa trẻ, bất quá bên trong chỉ là một hài tử chưa lớn, kéo túi giấy dầu bên trong là một khối bánh cao ngọt, nam tử lấy bỏ vào trong miệng, mùi hoa quế trong veo, gợi lên tuổi thơ cơ khổ từ xa xưa.
Nhớ khi đó mình cũng giống nha đầu này, cha mẹ mất hết, bị trục xuất đến phương Bắc rét lạnh, vừa bắt đầu quen đồ ăn ở phương bắc, thân thể do suy nhược mà thường ngã bệnh, bà vú vì muốn dỗ mình ăn nhiều, mỗi lần đều dùng bột gạo của phương bắc thêm chút hoa quế cùng mật ong, chưng thành bánh cao ngọt cho mình ăn. Sau trưởng thành, gặp được hai vị sư phó học được võ công tuyệt thế cùng binh pháp chiến thuật, thân thể mới cường tráng lên, nhưng bà vú lại qua đời, cơ hồ quên mất mùi vị hạnh phúc này, từng miếng từng miếng mang theo hoài niệm nuốt vào.
Tiểu Nguyệt nhìn nam tử này dị thường quý trọng ăn hết bánh cao ngọt mà ca ca cho mình, bất giác rất kinh ngạc. Nói thật hình ảnh một tuyệt sắc họa thủy lại ăn bánh cao ngọt trông rất khôi hài, nhưng Tiểu Nguyệt không dám cười, dù sao nam tử thật khó khăn mới biến mất sát ý, mình tự tìm phiền phức. Tiểu Nguyệt thầm quan sát y phục của nam tử, long bào màu đen, đúng rồi, mới vừa rồi y tự xưng là Bổn vương, cả Nghiêu Quốc có thể xưng là Bổn vương, sợ rằng chỉ có một người, Bắc phương Tinh thành Chiêu Vương, là thiếu niên anh hùng nổi tiếng Vân Tử Liệt, cùng nổi danh chính là hậu cung mênh mông.
Nghe nói từ mười lăm tuổi y đã hạ bại chín thành, trừ thành trì đông đảo mĩ nữ cũng bị y thu về Chiêu Vương cung, chân chính là một ngựa đực cấp họa thủy, cũng không biết so giữa y và mĩ nữ thì ai đẹp hơn. Nghĩ đến chỗ này Tiểu Nguyệt không khỏi lộ ra một nụ vui tinh nghịch. Vân Tử Liệt ăn xong bánh cao ngọt, xoay người tùy ý ngồi trên tảng đá xanh, tinh tế quan sát nha đầu đối diện. Dáng vẻ sáu bảy tuổi, mặc áo bố màu xanh biếc trù khố màu đỏ, trên đầu hai búi tóc, một đôi mắt to sáng rực và trong veo, con ngươi linh động thông minh, trông có vẻ vô cùng cơ trí, cái miệng nhỏ nhắn hơi mím, lộ ra hai lúm đồng tiền hết sức khả ái.
Nhìn cách ăn mặc thì chắc là một người sống trong núi, nhưng khí chất trầm ổn thong dong, không sợ hãi, cùng đuôi lông mày khóe mắt lóe ra thông tuệ bén nhạy lại không giống như tiểu hài tử sống trong núi.Người đứng người ngồi nhìn nhau trong chốc lát, ai cũng không mở miệng nói chuyện, bên tai chỉ có tiếng gió lay động vào cây bạch quả. Qua hồi lâu, Vân Tử Liệt tà mị cười một tiếng nói: “Được, nếu ngươi đã hiểu biết về thảo dược, may mà Bổn vương bị thương cũng không nặng, ngươi tìm thảo dược đến băng bó cho Bổn vương đi”.
Mắt Tiểu Nguyệt xoay động, nghiêng đầu nói:” Ta có thể băng bó trị thương cho ngươi, bất quá muốn ngươi đảm bảo sẽ không giết người diệt khẩu”
Thanh âm mềm mại êm tai, Vân Tử Liệt nghe thấy vô cùng thoải mái, không khỏi trong lòng nổi lên một tia khó được thương tiếc, nghĩ lại một bé gái như vậy, cũng sẽ không làm hư chuyện gì, bỏ qua cho nàng cũng không sao. Vân Tử Liệt đã quên rằng, đây là lần đầu tiên trong gần mười năm mình khai hoang, tâm sinh ra mềm mại không đành lòng, nhẹ cười nói: “Được, ta không thể giết ngươi, bất quá ngươi cũng không thể ở trước mặt ai nhắc tới ta, nếu không cho dù ta không thể giết ngươi, chỉ sợ mang đến cho cả nhà ngươi tai ương ngập đầu”
Tiểu Nguyệt gật đầu đáp ứng, đi tới bên người Vân Tử Liệt, đem y phục trên cánh tay y để lên miệng cắn xé, lộ ra vết thương vừa rồi mới cầm máu, máu trên vết thương đã đọng lại thành màu đỏ thẫm, cả cánh tay phải có chút sung đỏ. Nhìn chung quanh một vòng, một bụi hoa dại màu tím nở rộ, thu hút sự chú ý của Tiểu Nguyệt. Địa Đinh nâu, kia tính hàn vị đắng nhạt, thanh nhiệt giải độc, đông máu tiêu vết sưng, đối với ngoại thương có hiệu quả. Tiểu Nguyệt đi tới hái một bó lớn, đặt ở mặt bằng phẳng của tảng đá, tìm hòn đá sạch sẽ đem bó Địa Đinh màu nâu đập nát, cho đến khi nước xác hoa theo đá xanh chảy trên mặt đất, Tiểu Nguyệt mới đem chất lỏng màu tím cùng cây đã đập nát thoa lên vết thương của Vân Tử Liệt.
Muốn tìm khối vải bông trong túi, nhưng cúi đầu xem xét một chút y phục của mình, hiển nhiên không được. Vân Tử Liệt cười một tiếng, một tay cởi vạt áo, bên trong là áo trong màu tuyết trắng, chỉ chỉ nói: “Dùng cái này đi”
Tiểu Nguyệt dùng hết khí lực, kéo xuống một mảnh lớn, đơn giản buộc lên vết thương, Vân Tử Liệt đơn giản giật giật cánh tay, mặc dù nha đầu khí lực không lớn, nhưng lại rất thành thao, con ngươi chợt lóe nói: “Ngươi mấy tuổi”
Tiểu Nguyệt đáp: “Sáu tuổi”
Vân Tử Liệt trầm ngâm nhìn chằm chằm Tiểu Nguyệt hồi lâu, hỏi: “Sao ngươi lại biết những thứ này?”
Trong long Tiểu Nguyệt chợt căng thẳng, thầm nghĩ: Không tốt, tên này thật đa nghi, nhất định hoài nghi thân phận mình, nếu biết mình có quan hệ với Tư Mã Chu và Vân Tử Xung, sợ rằng cái mạng nhỏ của mình khó giữ. Nghĩ đến đây, lập tức ngây thơ cười một tiếng nói: “Cùng ông nội ta học, ông ta là thầy thuốc trong thôn”
Vân Tử Liệt lúc này mới buông lỏng cảm xúc căng thẳng, cười thầm mình đa nghi quá mức, một tiểu nha đầu cho dù hiểu nông cạn về mặt dược lý, cũng không chắc phải có bối cảnh quan trọng, hại mình nghi ngờ. Lúc này mặt bên chân núi, truyền đến một trận mơ hồ tiếng ngựa hí, Vân Tử Liệt vẻ mặt buông lỏng, sờ sờ cánh tay cười nói: “Ta đi đây tiểu nha đầu, cám ơn thuốc của ngươi cùng bánh cao ngọt, nếu có cơ hội ta sẽ chiêu đãi ngươi ở Vương Cung, hẹn ngày gặp lại”
Nói xong liền tung người mấy cái lên xuống theo vách núi, đợi đến khi không thấy được bóng dáng của nam tử, Tiểu Nguyệt mới đặt mông ngồi xuống tảng đá xanh, xóa sạch mồ hôi trên trán. Nguy hiểm thật, Chiêu vương này đích xác là một nhân vật tàn nhẫn, bản thân cũng không dám tưởng tượng nếu vừa rồi mắc sai lầm, hậu quả sẽ như thế nào, sợ rằng lập tức máu tươi năm thước cũng chưa biết chừng, không biết còn mạng hay không.
Cả người Vân Tử Liệt này khí phách vương giả quá mãnh liệt, Tiểu Nguyệt không khỏi vì tương lai của Vân Tử Xung mà lo lắng, đối mặt địch nhân cường thế như vậy, sợ rằng gặp tình thế thất bại rất rõ ràng. Nếu muốn thắng, nói thật mình coi trọng Vân Tử Liệt hơn, dù sao Vân Tử Xung cũng chưa có sự tàn nhẫn cần có của bậc đế vương, chỉ có một loại khí thế vương giả của bậc quý tộc. Thật thấp thở dài một cái, Tiểu Nguyệt lẳng lặng ngồi một hồi, đợi đến khi tâm thần an định, mới nắm giỏ trúc chuẩn bị xuống núi, dây dưa nãy giờ đoán chừng đã qua thời gian cơm trưa, trong nhà khẳng định rất nóng lòng.
Gảy mấy cái dược thảo bên trong, thấy một màu đỏ ẩn hiện giữa mảnh xanh biếc. Tiểu Nguyệt gạt ra mớ dược thảo lung tung, phía dưới giỏ trúc là một sợi dây kim tuyến màu đỏ, phía dưới là mảnh ngọc bội Tỳ hưu xanh, Tiểu Nguyệt đưa tay cầm lên dựa theo ánh sáng, có thể nhìn thấy hoa văn tinh tế. Cho dù không hiểu những thứ này, Tiểu Nguyệt cũng biết đây không phải vật bình thường. Tỳ hưu là con thứ chín của rồng, theo thần thoại của Trung Quốc cổ đại, là một loại thần thú tham lam dị thường hung ác, đầu rồng, thân ngựa, chân lân, hình dáng tựa sư tử, lông màu xám trắng, biết bay, vật này thường tượng trưng cho đế vương phong kiến cổ đại cao cao tại thượng, mang ý nghĩa chính trị, dân chúng tầm thường sao có thể có được.
(Ngọc tỳ hưu: http://t2.baidu.com/it/u=3091737392,191... 1&gp=0.jpg)
Tỳ hưu được một sợi kim tuyến thô xâu vào, nhìn giống như dây chuyền, Tiểu Nguyệt nghĩ vật này nếu như bị người khác phát hiện, sợ rằng sẽ khiến những ngày sau gặp nhiều phiền toái, vẫn giấu bí mật thì hợp lý hơn. Nàng vội đeo trên cổ mình, đem Tỳ hưu giấu trong quần áo, Tiểu Nguyệt đoán chừng vật này tám chín phần là Vân Tử Liệt lưu lại, thật không hiểu Chiêu vương này, không nghĩ rằng cái thứ này mình cũng không thể bán lấy tiền hay sao, có thể dùng làm gì chứ. Tiểu Nguyệt trợn mắt một cái, bước đến đào bụi cây anh túc Bạch sơn kia lên, kể cả một chút bùn đất cũng đặt ở giỏ trúc, mới dọc theo đường núi đi về.
Vừa tới chân núi, liền thấy Hồ Tử đang đâm đầu chạy tới, nhìn thấy Tiểu Nguyệt vội vàng đón lấy giỏ trúc trên lưng, mắt to nhìn Tiểu Nguyệt chằm chằm xong bất mãn nói: “Sao đi lâu vậy, bột gạo mẹ làm đều khét cả rồi, sau này đừng tự một mình lên núi, ca ca sẽ đi cùng muội”
Tiểu Nguyệt cười mặt mày cong cong nói: “Được! sau này sẽ cùng ca ca lên núi”
Hồ Tử lúc này mới cười ngây ngô một tiếng, hai huynh muội thật nhanh chạy vào thôn. Cuộc gặp gỡ với Vân Tử Liệt, dần dần được chôn vùi trong ký ức của Tiểu Nguyệt, chỉ thỉnh thoảng thấy mảnh Tỳ hưu phỉ thuý ở trước ngực, Tiểu Nguyệt mới có thể nhớ đến người nam tử nghiêng nước nghiêng thành đó.
Sau khi thăm người thân Tiểu Nguyệt cùng Hồ Tử trở về Nguyệt thành, Hồ Tử vẫn tiếp tục đến học ở học viện Phong Hoa, lần trước cùng Tiểu Nguyệt đơn giản tâm sự, chỉ trong một đêm, Hồ Tử như được cảnh tỉnh ra. Có lẽ là do Tiểu Nguyệt vẽ ra viễn cảnh khích lệ cả nhà đoàn viên mỹ lệ, tóm lại Hồ Tử tiến bộ trông thấy, Lục Vũ nói ở sơ cấp vỡ lòng học cũng sẽ không gặp vấn đề gì, Tiểu Nguyệt dĩ nhiên rất cao hứng, dù sao Tiểu Nguyệt tin tưởng chỉ cần cố gắng thì có thể thành công.
Từ cửa hông vào biệt viện, bước qua cửa viện, vừa đi đến bên ngoài Cúc Nguyệt các, một âm thanh leng keng róc rách truyền ra, Tiểu Nguyệt không khỏi dừng chân lắng nghe. Là một đóa sen nổi lên trên mặt nước, trời chiều đang lúc hoàng hôn, ao nhỏ trong viện Cúc Nguyệt các nở đầy một ao hoa sen, một trận gió đêm thổi qua, mặt nước gợn sóng, chốc lát khiến những đóa sen trong ao nhảy múa thật xinh đẹp. Tiểu Nguyệt bất giác bật cười, hồi lâu tiếng nhạc dừng lại, lại một trận leng keng thanh thúy của bức rèm thủy tinh vang lên, hành lang bên trên bước ra một thiếu niên đang nở nụ cười, cúi đầu nhìn xuống Tiểu Nguyệt, nhẹ nhàng nói:
“Nha đầu ta đã về”
Ánh chiều tà từ hành lang ngói lưu ly chiếu xuống người Vân Tử Xung tỏa ra một vòng sáng mông lung, bóng dáng thon dài, sống lưng cao ngất, cùng nụ cười ôn hòa trên mặt, cho dù đến thật lâu sau này, Tiểu Nguyệt vẫn nhớ mãi hình ảnh này.
Đi hơn một tháng Vân Tử Xung rút cuộc trở lại, mặc dù nhìn có chút phong trần mệt mỏi, bất quá tâm tình phấn chấn cũng không tệ lắm, Tiểu Nguyệt ngược lại yên tâm, chuyện Vân Tử Liệt, quyết định không nói với Vân Tử Xung.
Từng đợt mưa thu mát mẻ rơi xuống, mùa thu cũng khoan thai tới Nguyệt thành, ngoài cửa sổ liên miên mưa bụi, leng keng lùng thùng từng đợt thanh âm của mưa đập vào ngói lưu ly ngoài hành lang, phảng phất như một khúc nhạc không người trình diễn, không người xướng ca, nhưng người nghe lại có hai. Trên ghế mềm ở thư phòng Cúc Nguyệt các, Vân Tử Xung cùng Tiểu Nguyệt tựa vào nhau, lắng tai nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, trước cửa sổ là một chậu anh túc Bạch Sơn, hoa màu vàng đã úa tàn, còn sót lại lá dài hình quả trứng ngược treo ở thân cây có chút đơn bạc.
Vân Tử Xung đưa mắt nhìn Tiểu Nguyệt bên cạnh, thấp giọng nói: “Thân thể Hoàng tổ mẫu càng ngày càng kém, sợ rằng mấy ngày nữa ta cùng ông ngoại phải về kinh, ông ngoại tính lần này mang ngươi đi cùng, ngươi thấy thế nào?”
Con ngươi Tiểu Nguyệt dạo một vòng suy nghĩ: Thân thể Nữ đế này cũng quá kém đi, đưa tay sờ sờ Tỳ hưu trong áo, không khỏi nghĩ đến việc Chiêu vương Vân Tử Liệt đã sẵn sàng chiến đấu, người kia có lẽ chỉ đang chờ tin dữ của Nữ đế thôi. Cho dù ở thế giới này không lâu cũng đủ để Tiểu Nguyệt hiểu rõ sự chênh lệch của Nam Bắc, kinh tế phồn vinh thì kinh thành và Nguyệt thành là khu vực lớn nhất, nhưng bàn về lực lượng quân sự, quân phương Nam làm sao vạm vỡ bằng quân phương Bắc, Vân Tử Liệt kia lại như lang như hổ, mang ra quân đội có thể tưởng tượng được ý chí dũng mãnh thiện chiến. Lại nói nam bắc mười mấy năm không chiến sự, nhưng bắc quân vẫn đang mở rộng địa bàn, nhiều năm liên tục đánh trận, không cần chân chính đối chiến, liền có thể đoán ra được ai thắng ai thua.
Cho nên đối với cả Nghiêu Quốc mà nói, để tránh khỏi chiến sự hiện nay kế sách chỉ có một chữ “kéo”, nhưng là điều kiện kéo dài này, cũng lấy sức khỏe của Nữ đế làm tiên quyết, bởi vì ai cũng biết Chiêu vương đối với Nữ đế vẫn còn chút tình nghĩa. Nữ đế chỉ cần khỏe mạnh, đoán chừng Chiêu vương cũng sẽ không vọng động việc binh đao, vì vậy việc căn bản là ngăn chặn bệnh tình của Nữ đế, nghĩ đến chỗ này, Tiểu Nguyệt cũng không khỏi tò mò, tuổi Nữ đế cũng chưa được tính là già, sao thân thể cứ như vậy. Theo Tư Mã Chu đi kinh thành xem một chút cũng tốt, dù sao tương lai lỡ xảy ra chiến sự, muốn đi chỉ sợ cũng không được.
Tiểu Nguyệt ngồi thẳng người lên nói: “Nếu sư phó muốn ta đi cùng, chắc chắn phải đi”
Vân Tử Xung trên mặt vui mừng nói:” Như vậy đi, ta và ngươi có thể cùng nhau vào kinh”
Tiểu Nguyệt gật đầu một cái, ngoài cửa sổ mưa thu tí tách vô thanh vô tức, bầu trời xa xăm sau khi bị mưa nhuốm mờ càng phát ra thanh thấu xanh biếc. Vân Tử Xung đứng lên đẩy cửa hành lang, một luồng hơi mát sau cơn mưa chui vào trong, khiến tinh thần người ta rung động, Vân Tử Xung kéo Tiểu Nguyệt từ trên ghế xuống nói: “Đi, chúng ta đến hành lang xem bụi phù dung hoa đã nở chưa”
Tiểu Nguyệt im lặng cười, thật hy vọng những ngày an nhàn thế này sẽ kéo dài vĩnh viễn.
Giữa tháng chín, Tư Mã Chu mang theo Vân Tử Xung cùng Tiểu Nguyệt vào kinh thành. Khoảng cách từ Nguyệt thành vào kinh thành, trong sách ghi lại là tám trăm dặm, cũng chính là bốn trăm cây số. Khoảng cách này ở hiện đại không tính là gì, nhưng ở đây phương tiện giao thông cổ đại, không thể coi là đường ngắn được, dọc đường trải qua mấy huyện lớn nhỏ, Tiểu Nguyệt muốn nhớ cũng không nhớ được, có thể thấy lãnh thổ bát ngát của Nghiêu Quốc. Tư Mã Chu đi rất gấp, ngày đêm lên đường, đoán chừng lần này Nữ đế tình huống nguy cấp rồi. May mà xe ngựa rất thoải mái, Tiểu Nguyệt cùng Vân Tử Xung ngồi một chiếc, Tư Mã Chu một mình một chiếc, bên trong xe ngựa thiết kế tiểu án cùng ghế thấp, Tiểu Nguyệt chỉ dựa vào Vân Tử Xung đọc sách, khát thì có phích nước nóng đựng trà xanh, đói bụng lại có điểm tâm tinh xảo của Tư Mã phủ, mệt nhọc thì ngả vào ghế thấp, cũng không tính là khó chịu.
Ngày thứ sáu đến khu vực gần kinh đô, đến trưa đã nhìn thấy cửa thành cao lớn bên ngoài, Tiểu Nguyệt đối với Nhật thành thật tò mò, từ cửa sổ xe ngựa thò đầu ra ngắm. Cửa Nhật thành rất cao, mặt bên là tường thành màu xanh trùng điệp vô tận, ngay giữa tháp canh cửa là hình ảnh mặt trời cho cảm giác rất nghiêm túc, phía dưới quầng mặt trời triện hai chữ to lớn “Nhật thành”.
Trước cửa thành có lính canh uy vũ trang nghiêm giữ cửa, người đi đường lui tới không tính là dày đặc, đoán chừng là giữa trưa, bất quá người đi đường ăn mặc quần áo cùng Nguyệt thành có chút không giống, tới lui cũng chỉ là dân chúng, có thể kém bao nhiêu. Bên ngoài thành là đồng ruộng thảo nguyên, dọc hai bên đường hạt thóc đã vàng óng ánh, có thể thấy được Nhật thành lấy nông nghiệp làm ưu thế, bất quá cổ đại mà nói, lương thực căn bản đồng nghĩa với mọi thứ, có lương mới có binh. Hai người cùng nhịp thở, cho nên dù Vân Tử Liệt có chút ân oán cá nhân, nhưng lại là một bá chủ nhìn xa trông rộng, chiến tranh sớm muộn khó tránh khỏi, dù sao Nhật thành là một đồng bằng thiên nhiên màu mỡ, chính là một khối thịt béo.
Vào Nhật thành xe ngựa thả chậm tốc độ, rất nhanh liền quẹo vào đường lớn rộng rãi, đá xanh lát đường, sạch sẽ thoáng mát, hai bên đều là nhà cao cửa rộng trang nghiêm. Vân Tử Xung tựa tiếu phi tiếu nhìn Tiểu Nguyệt nói: “Nơi này là thành đông của Nhật thành”
Tiểu Nguyệt nhìn dáng vẻ của hắn, cũng biết có huyền cơ, cũng không có hỏi, lần nữa vén lên rèm cửa sổ tinh tế quan sát, hai bên cách mấy bước lại có một cây quế đại thụ, cành lá xum xuê, từng bụi hoa ánh vàng rực rỡ, mùi thơm ngào ngạt, hương thanh thoát theo cành lá chiếu nghiêng xuống, tràn ngập đầy đường. Tiểu Nguyệt bây giờ mới hiểu được mùi thơm vẫn quẩn quanh ở chóp mũi tại sao lại quen thuộc như vâỵ, nguyên lai là mùi ở Lâm Phong uyển, Lâm Phong uyển có một gốc cây quế, nơi này lại đầy đường, Tiểu Nguyệt không để ý, quả nhiên mùi thơm nhẹ chút thì tốt hơn.
Xe ngựa dừng lại, Vân Tử Xung cùng Tiểu Nguyệt xuống xe, trước mắt là một thủ phủ mà so với Tư Mã phủ ở Nguyệt thành còn khí phách hơn mấy phần, cổng chào màu đen, phía trên tấm biển là mấy chữ Thái phó phủ. Tư Mã Chu xoay người lại cười nói với Tiểu Nguyệt: “Đây là nơi đặt chân của vi sư ở kinh thành, Tiểu Nguyệt không cần phải gò bó”
Từ lúc đám người cùng xe ngựa đến, cửa phủ đã sớm mở ra, một lão giả râu ria hoa râm mang theo rất nhiều người làm đứng ở khoảng sân trống, khom người thi lễ: “Cung nghênh lão gia, Thế tử, Thiếu chủ hồi kinh”.
Bình luận truyện