Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt
Chương 23: Cập kê
Ba ngày sau, Tư Mã Chu, Hách Liên Du và Tư Mã Tuấn liền dắt tay nhau chạy đến Uyển thành, hơn nữa mang theo thánh chỉ của hoàng thượng, tứ phong Tư Mã Minh Tuệ, nữ nhi của tướng quân Tư Mã Tuấn thành Hòa Duyệt công chúa, sang năm gả cho Chiêu vương Vân Tử Liệt. Tin tức này khiến cho người người đều nhẹ nhàng thở ra, trừ bỏ Hổ Tử cùng Tư Mã Minh Tuệ.
Cùng ngày Tư Mã Chu cùng Hách Liên Du đuổi đến, liền đem Tư Mã Minh Tuệ gọi đến thư phòng, mật đàm một thời gian rất lâu. Thời điểm nhìn thấy Tư Mã Minh Tuệ, nàng đã thuận theo đáp ứng hòa thân, biểu tình thật bình tĩnh, giống như nàng thật nguyện ý, nhưng Tiểu Nguyệt lại thấy được ánh sáng luôn sáng ngời trong mắt nàng đã nháy mắt biến mất, trở thành một bãi nước đọng không có sinh khí, không một tia gợn sóng. Không biết có phải cố ý hay không, từ khi chuyện hòa thân bắt đầu, Vân Tử Xung luôn cố ngăn cách Hổ Tử cùng Tư Mã Minh Tuệ.
Sau cùng hai bên định ra hiệp ước hưu chiến, cùng đợi sang năm mùng tám tháng năm thực hiện hôn ước, Chu Tấn mãn ý mang theo Chu Nhược, cùng một tờ hôn thư với với hiệp ước hưu chiến trở về Hoạn thành. Ứớc định ba ngày sau, Chiêu vương trả lại ba tòa thành trì, đại quân phương Bắc lui về phía bắc sông Tinh Nguyệt, cuộc chiến nam bắc tới nhanh đi cũng nhanh.
Tất cả Nghiêu Quốc đều truyền đến tiếng ồn ào huyên náo, nói Chiêu vương thích mỹ nhân không thích giang sơn, mà Tư Mã Minh Tuệ cũng bởi vì việc này, được phong làm đệ nhất mỹ nhân của Nghiêu Quốc. Một hồi chiến tranh ào ạt tới, lại vì sự hy sinh của một cô gái mà hạ màn, nàng cứu Nghiêu Quốc, lại đem một đời bồi trả, không biết nên hận hay nên oán.
Nguyệt Thành mùa đông, Tiểu Nguyệt cơ hồ không quên cái loại rét lạnh này, một cơn lạnh thấu xương, lạnh trời, lạnh đất, lạnh tâm hai người, ngoài cửa sổ có bông tuyết từ từ rơi xuống, làm cho mùa đông giá buốt tăng thêm vài phần lạnh lẽo, nắm giữ Nguyệt các Tư Mã Minh Tuệ tựa vào giường êm xuất thần nhìn cửa sổ, tinh thần giống như theo bông tuyết bay tới địa phương xa xôi nào không thể biết.
Tiểu Nguyệt buông dược thư trong tay ra, lặng lẽ đánh giá Tư Mã Minh Tuệ, thời gian mấy tháng, nàng giống như biến thành một người khác, trầm mặc mà thuận theo, mất đi linh hồn tựa như một con búp bê vải, biểu tình cứng ngắc, không còn là tiểu nha đầu khờ dại hay cười, tranh cãi ầm ĩ không ngớt kia. Từ một tờ hôn thư, mấy tháng trước lưu lại Uyển thành, mà hiện giờ Minh Tuệ, thường xuyên lộ ra một loại u buồn cùng tuổi tác của nàng không hợp chút nào, làm Tiểu Nguyệt cực kỳ lo lắng.
Hổ Tử vẫn ở lại bờ phía nam sông Tinh Nguyệt ở Nghiệp thành, vô luận Tiểu Nguyệt khuyên hắn như thế, hắn cũng không trở về, nóng nảy hỏi, hắn liền thì thào đáp, hắn muốn ở nơi này chờ, tự mình đưa Minh Tuệ đoạn đường sau cùng. Tiểu Nguyệt không còn lời nào để nói, đây mới là Hổ Tử, cho dù bất đắc dĩ buông tay, cho dù vạn phần đau lòng, vẫn còn có chí khí của nam nhi, khiến người kính nể.
Tiểu Nguyệt hơi hơi thở dài, ánh mắt hướng ngoài cửa sổ, cũng yên lặng xuất thần, thử nghĩ nếu chuyện như vậy rơi vào trên người Vân Tử Xung, vì Nghiêu Quốc, lựa chọn của hắn, không cần nghĩ cũng có thể biết, dù sao Vân Tử Xung là người sống lý trí. Chuyện này một lần nữa làm Tiểu Nguyệt minh bạch khoảng cách giữa mình cùng Vân Tử Xung, cho dù mình có thích, nhưng thích dù sao cũng không phải yêu.
Tiểu Nguyệt khi ở hiện đại chưa kịp yêu đương, nhưng hiện đại tin tức phát triển, tình yêu lại là chủ đề được truyền xướng từ xưa đến nay, kịch truyền hình điện ảnh cơ hồ mỗi ngày đều suy diễn đủ loại tình yêu bất đồng ngang trái. Những tình yêu này tuy hình thức không giống nhau, nhưng đều có một điểm giống nhau, đều là khi vướng vào lưới tình, làm gì còn lý trí. Nhớ rõ lúc còn học đại học, có một chị suốt ngày chỉ cắm đầu vào học, từng nói qua với nàng, tình yêu giống như một loại bệnh dịch không thể biết trước, nếu lý trí có thể dự phòng, như thế không phải là tình yêu.
Cho dù Vân Tử Xung thích mình, Tiểu Nguyệt đoán chừng có lẽ là do thói quen sai khiến, đương nhiên là có ngoại lực tham gia, loại thói quen này sẽ không chút trì hoãn mà bị nghiền nát. Qua một tháng nữa là đến chính mình cập kê, bởi vì quan hệ đến Tư Mã Minh Tuệ, chính mình đến nay cũng không chuyển ra khỏi Cúc Nguyệt các, sau cập kê cũng nên đi thôi, có lẽ mình cùng Vân Tử Xung là bất đắc dĩ.
Phương Bắc Nghiêu Quốc Tinh Thành Chiêu vương cung, trên đại điện một màn múa đẹp đẽ, Vân Tử Liệt nghiêng người tựa vào giường êm, trong tay cầm một ly rượu, nhìn bóng dáng yểu điệu phía dưới đang không ngừng chuyển động, trong đầu lại nhớ tới đêm của bốn tháng trước, ánh trăng sáng trong, áo trắng phất phới, ngoái đầu nhìn lại giai nhân khuynh quốc khuynh thành cười yếu ớt, so với bóng dáng trong trí nhớ, ca múa phía dưới thật sự dung tục khó nghe.
Chiêu vương vẫy vẫy tay, đoàn ca múa dừng lại, vũ cơ kính cẩn nghe theo lui xuống, đại điện nháy mắt một mảnh yên tĩnh. Tử Nguyệt lặng lẽ đánh giá y, từ khi ở Hoạn thành trở về, cảm giác y chợt khác trước, đột nhiên thích hoa sen, sai người lần tìm khắc phương Bắc, đem hoa sen mang về trồng ngoài cửa sổ ở tẩm điện của y trong Chiêu vương cung. Thời tiết phương Bắc rét lạnh, những hoa cỏ mảnh mai của phương nam làm sao có thể sống được, vì thế y lại hạ lệnh xây dựng Quan Hà cung, cung điện liền nằm bên cạnh tẩm điện của hắn, tuy không lớn, lại hao hết tâm tư.
Quan Hà cung trang trí trên nóc nhà hoàn toàn là ngói lưu ly trong suốt, sẽ không ngăn cản ánh mặt trời chiếu vào, tại trong cung điện một ao nhỏ trong suốt, trong ao trồng toàn hoa sen trắng, vì lưu lại hoa kỳ ngắn ngủi, sai người làm một đường ngầm lớn đưa nước ấm từ suối nước nóng vào Quan Hà cung, khiến trong cung bốn mùa đều như mùa xuân. Toàn bộ quả thực như sốt cao một trận, tuy nhiên mỗi đêm nhất định vẫn chiêu mỹ nữ sủng hạnh, bất quá theo Tử Nguyệt thờ ơ lạnh nhạt, Vân Tử Liệt đã cải biến rất nhiều hứng thú, trước kia y thích loại nữ nhân xinh đẹp, hiện giờ lại chiêu hạnh những giai nhân thanh tú trước nay không hợp mắt y, mà dáng người cao gầy lại rất được ưu ái.
Mọi chuyện đều không thể tin nổi, hiện giờ thậm chí khi đang xem ca múa, cũng có lúc thần thái không tập trung, đang nghĩ ngợi, thanh âm lười biếng của Vân Tử Liệt vang lên nói:
"Tử Nguyệt có thể múa kiếm"
Tử Nguyệt sửng sốt, khom người nói:
"Vâng"
"Đi phía dưới múa một khúc xem"
Tử Nguyệt đáp ứng một tiếng, rút ra bảo kiếm nhanh nhẹn nhảy đến giữa bãi đất trống, tay phải cầm kiếm, cổ tay run lên một cái đường kiếm xinh đẹp vẽ ra, thân hình vừa động lập tức múa. Vân Tử Liệt âm thầm lắc đầu, nếu như nói kiếm pháp Tử Nguyệt là Võ thánh chỉ điểm, mà bản thân Tử Nguyệt cực có tư sắc, dáng người thon dài yểu điệu, đúng là múa rất được. Thế nhưng vẫn thiếu chút ý vị, ít đi cảm giác phiêu phiêu như tiên, hơn vài phần lệ khí sát phạt, không giống, một chút cũng không giống. Vẫy vẫy tay, Tử Nguyệt ngó y một cái rồi thi lễ lui ở một bên.
Vân Tử Liệt không khỏi có chút nhung nhớ muốn gặp nha đầu kia, tuy mỗi đêm đều tận lực tìm nữ tử có chút bóng dáng giống nàng thị tẩm, nhưng vẫn không thể giải được dục vọng muốn nhìn thấy nàng, loại cảm xúc xa lạ này, làm Vân Tử Liệt cả ngày lẫn đêm phiền chán vô cùng, đứng dậy lui hai bước nói:
"Tử Nguyệt theo ta đi Nguyệt Thành một chuyến như thế nào"
Tử Nguyệt con ngươi xinh đẹp chớp lóe nói:
"Hiện giờ tuy ngừng chiến. Cũng định ra hôn ước, nhưng tùy tiện đến sợ sẽ xảy ra biến cố"
Vân Tử Liệt ha ha cười nói:
"Ta chỉ đi Nguyệt Thành nhìn vị hôn thê của ta, này hẳn không quá phận đi"
Tử Nguyệt ánh mắt nhảy dựng nói:
"Cái này giống như không hợp lí"
Vân tử liệt nói:
"Yên tâm, chúng ta lặng lẽ cải trang đi, không kinh động bọn họ. Cái nơi này nhiều lễ tiết lễ tiết chó má thật, dù gì mấy tháng nữa nàng cũng trở thành Chiêu vương phi của ta, gặp mặt một lần cũng sẽ không chỉ trích nặng đi. Phân phó xuống, ngày mai xuất phát, khoảng chừng nửa tháng sau có thể đến Nguyệt Thành. Đúng rồi, khi đó đúng vào tiết nguyên tiêu, thường nghe bảo hội hoa đăng ở Nguyệt Thành rất náo nhiệt, bổn vương muốn đi du ngoạn một phen"
Mười lăm tháng giêng Nguyệt Thành dị thường náo nhiệt, phố lớn ngõ nhỏ đều bắt đầu treo hoa đăng, chỉ chờ sắc trời bắt đầu tối liền đốt lên. Bên trong Cúc Nguyệt các, hôm nay cũng cực kỳ đặc biệt, ngày thường Tiểu Nguyệt cơ hồ chân không rời nhà, sớm liền chuẩn bị, ngay cả Tư Mã Minh Tuệ luôn luôn trầm mặc hôm nay cũng có chút tinh thần.
Hôm nay là lễ cập kê của Tiểu Nguyệt, cho dù Tiểu Nguyệt cực lực phản đối, nhưng cuối cùng lễ cập kê của nàng vẫn cử hành tại từ đường của Tư Mã gia, đây là Vân Tử Xung cùng Tư Mã Chu kiên trì. Nói đến Vân Tử Xung, Tiểu Nguyệt không khỏi có chút cảm thán, tại đây sống vì mưu là chính, thời gian mấy tháng, hắn nhanh chóng trưởng thành, trước kia là thiếu niên quái gở lạnh nhạt, hiện giờ đã là Đông cung thái tử thâm trầm khó lường, giơ tay nhấc chân trừ bỏ khí thế bức người, còn có vài phần chí khí vương giả.
Nhắc đến lễ cập kê của Tiểu Nguyệt, trong trí nhớ của mình Tiểu Nguyệt cơ hồ quyết định mọi chuyện, Vân Tử Xung đều theo Tiểu Nguyệt, cho dù tranh chấp ngắn ngủi, sau cùng nàng cũng giành thắng lợi, thỏa hiệp với Vân Tử Xung rồi chấm dứt. Thế nhưng hai người lại nổi lên tranh chấp vài lần vì chuyện lễ cập kê lần này, Vân Tử Xung vẫn kiên trì như cũ, Tiểu Nguyệt tuy không rõ hắn định làm gì, nhưng vẫn thuận theo hắn một lần, là lần đầu tiên, có lẽ cũng là lần cuối cùng.
Lễ cập kê của quý tộc, xem ra có vẻ phức tạp, tham dự lễ có người cập kê, Chủ nhân – thường là cha mẹ người cập kê, Khách chính – trưởng bối nữ có tài đức, một người làm Hữu ti vì người cập kê bâng mâm, một Tán nhân – phụ trợ Khách chính hành lễ thường là hảo hữu, tỷ muội của người cập kê. Đồ vật bày biện, sân bãi, quần áo, lễ khí, âm nhạc cũng được xem trọng. Lễ cập kê chia làm ba phần, ba lần quần áo trang sức đều không giống nhau, theo Tư Mã Minh Tuệ nói, đều có ý nghĩa sâu đậm. Y phục màu sáng thuần lệ tượng trưng cho nữ đồng hồn nhiên chân chất, áo màu mà thanh nhã tượng trưng cho thiếu nữ trong sáng, thâm y đoan trang thể thể hiện vẻ đẹp phục sức (trang phục và trang sức) của thiếu nữ, tượng trưng cho thời kỳ nở rộ của thiếu nữ tươi đẹp, sau cùng là lễ y long trọng, phản ánh thẩm mỹ của nữ tử hướng về phía – ung dung đại khí, thanh lịch trang nhã.
Loại lễ trưởng thành này, nói thật ép Tiểu Nguyệt hết mức. Đến chỗ từ đường của Tư Mã thị, tuy tại từ đường của Tư Mã cử hành nghi thức, bất quá Chủ nhân lại là Kỷ Thanh Sơn cùng Lý Tố Nương, Khách chính mời mẫu thân của Tư Mã Minh Tuệ – tướng quân phu nhân đảm nhiệm, mà Hữu ti không ai khác ngoài Tư Mã Minh Tuệ, còn người dắt tay búi tóc để trưởng thành, Tiểu Nguyệt vẫn chưa biết được, đến giờ cũng không biết, hỏi nhiều lần, Tư Mã Minh Tuệ kiên quyết không nói, luôn luôn thần bí mỉm cười, làm Tiểu Nguyệt vô cùng ảo não.
Nghĩ đến Hồ Tử ở tại phía xa Nghiệp thành, Tiểu Nguyệt không khỏi có chút khổ sở, xem ra lễ cập kê của mình hắn sẽ vắng mặt, bất quá Vân Tử Xung hôm nay cũng không thấy, không biết chạy đến nơi nào. Tiểu Nguyệt tinh tế đánh giá cái bóng mơ hồ trong gương đồng, nàng từ trước đến nay không thích soi gương, vì loại gương này chỉ có thể mơ hồ chiếu ra hình dáng, cũng không có thói quen, nhưng hôm nay cho dù mơ hồ, Tiểu Nguyệt cũng có thể rõ ràng nhìn đến chính mình khác xưa.
Nét ngây thơ trước kia đã dần dần biến mất, trưởng thành lại hiện ra vài tia sầu muộn, nghĩ lại ở hiện đại tuổi bấy giờ mình chỉ vừa mới tốt nghiệp cấp hai mà thôi, nơi đó nào biết tư vị sầu lo. Sống ở đây, dù chính mình sớm có phiền muộn, làn da vẫn trắng nõn cực kỳ, mặt mày lờ mờ có chút gần giống diện mạo của mình ở hiện đại, không thể nói xinh đẹp chỉ có thể xưng thanh tú.
Giờ khắc này Tiểu Nguyệt đột nhiên hồi tưởng lại, trở lại lúc mình mới vừa xuyên tới, khi đó dù có phiền não, nhưng cùng hiện tại so sánh cũng thoải mái hơn nhiều. Trưởng thành bản thân lại như khó có thể thích ứng a, không chỉ chính mình, Tư Mã Minh Tuệ và Hổ Tử, mỗi người đều giống như chìm sâu trong mâu thuẫn cùng bất đắc dĩ không thể tự thoát khỏi, nghĩ đến việc này, Tiểu Nguyệt khẽ thở dài một cái.
Sáng sớm ánh mặt trời chiếu qua mái hiên vào Từ Đường, cho buổi lễ trang trọng tăng thêm chút tinh thần phấn chấn, phía đông từ đường đã đủ người, Tiểu Nguyệt xinh đẹp đi vào bên trong. Trong phòng là bàn trà bằng trúc, Tiểu Nguyệt ngồi ở chính giữa, sau một hồi nghi thức rườm rà, là ba lần lễ cập kê, đổi qua lần tay áo sau cùng, chỉ còn lại nghi thức cuối.
Tiểu Nguyệt cúi đầu chờ đợi, chợt cảm giác hai bên tân khách ánh mắt đều đã chuyển hướng đến lối vào Từ Đường. Một lúc sau, một hương thơm nhàn nhạt quen thuộc dần dần áp sát Tiểu Nguyệt, nàng có thể cảm giác được rõ ràng người tới đã đứng phía sau mình, ánh mặt trời ngoài cửa chiếu vào, đem bóng người tới rõ ràng chiếu trên mặt đất, kim quan cẩm bào, phong tư tuấn nhã, là Vân Tử Xung sáng sớm đã không thấy tung tích. Tiểu Nguyệt không quay đầu, bất quá khóe miệng lại mỉm cười, cảm giác phía sau mọi người lui sang một bên, Vân Tử Xung mới nhẹ nhàng cầm tóc Tiểu Nguyệt, chậm rãi búi lên, ở sau gáy làm thành một cái búi tóc, một cây trâm cắm vào, động tác thoải mái thuần thục cực kỳ.
Tiểu Nguyệt không khỏi nhớ tới trước kia, lúc ở hiện đại, mình là một đầu tóc ngắn, đến nơi này ngay từ đầu chỉ thích thắt bím tóc đơn giản, cũng có thể ứng phó. Về sau tóc dần dài quá, là Vân Tử Xung cùng Bán Hạ làm cho mình, mấy năm trước cơ hồ đều là Vân Tử Xung chải đầu, về sau hắn đi Thái Học, Bán Hạ mới tiếp nhận, Vân Tử Xung cũng vì vậy mà búi tóc vô cùng thuần thục, cũng không biết tương lai hắn sẽ búi tóc cho bao nhiêu nữ tử xinh đẹp khác. Tiểu Nguyệt không khỏi cười tự giễu, tính ra chính mình coi như là sư tổ của hắn.
Búi tóc xong, Vân Tử Xung cúi đầu, ở bên tai Tiểu Nguyệt nhẹ nhàng nói:
"Nguyện một lòng vì người, bên cửa búi tóc xanh"
Tiểu Nguyệt không khỏi sửng sốt, đây là câu thơ trước kia mình ở trên mạng đọc qua, mặc dù không hợp bằng trắc, nhưng nàng lại thích ý cảnh của nó, đã từng viết không biết ném ở đâu, thế mà hắn lại biết. Trong lòng không khỏi ấm áp, giơ tay sờ sờ trâm gài tóc trên đầu, xúc tua có chút thô ráp, giống như là mài từ nhánh cây. Đứng lên xoay người lại, thấy Vân Tử Xung mỉm cười mà đứng, ánh mắt ôn nhu như một vò rượu ủ lâu, thoáng chốc say lòng người, bình tĩnh nhìn Tiểu Nguyệt nói khẽ:
"Ta rốt cục đợi cho ngươi trưởng thành, nha đầu, thật sự rất không dễ dàng a"
Cùng ngày Tư Mã Chu cùng Hách Liên Du đuổi đến, liền đem Tư Mã Minh Tuệ gọi đến thư phòng, mật đàm một thời gian rất lâu. Thời điểm nhìn thấy Tư Mã Minh Tuệ, nàng đã thuận theo đáp ứng hòa thân, biểu tình thật bình tĩnh, giống như nàng thật nguyện ý, nhưng Tiểu Nguyệt lại thấy được ánh sáng luôn sáng ngời trong mắt nàng đã nháy mắt biến mất, trở thành một bãi nước đọng không có sinh khí, không một tia gợn sóng. Không biết có phải cố ý hay không, từ khi chuyện hòa thân bắt đầu, Vân Tử Xung luôn cố ngăn cách Hổ Tử cùng Tư Mã Minh Tuệ.
Sau cùng hai bên định ra hiệp ước hưu chiến, cùng đợi sang năm mùng tám tháng năm thực hiện hôn ước, Chu Tấn mãn ý mang theo Chu Nhược, cùng một tờ hôn thư với với hiệp ước hưu chiến trở về Hoạn thành. Ứớc định ba ngày sau, Chiêu vương trả lại ba tòa thành trì, đại quân phương Bắc lui về phía bắc sông Tinh Nguyệt, cuộc chiến nam bắc tới nhanh đi cũng nhanh.
Tất cả Nghiêu Quốc đều truyền đến tiếng ồn ào huyên náo, nói Chiêu vương thích mỹ nhân không thích giang sơn, mà Tư Mã Minh Tuệ cũng bởi vì việc này, được phong làm đệ nhất mỹ nhân của Nghiêu Quốc. Một hồi chiến tranh ào ạt tới, lại vì sự hy sinh của một cô gái mà hạ màn, nàng cứu Nghiêu Quốc, lại đem một đời bồi trả, không biết nên hận hay nên oán.
Nguyệt Thành mùa đông, Tiểu Nguyệt cơ hồ không quên cái loại rét lạnh này, một cơn lạnh thấu xương, lạnh trời, lạnh đất, lạnh tâm hai người, ngoài cửa sổ có bông tuyết từ từ rơi xuống, làm cho mùa đông giá buốt tăng thêm vài phần lạnh lẽo, nắm giữ Nguyệt các Tư Mã Minh Tuệ tựa vào giường êm xuất thần nhìn cửa sổ, tinh thần giống như theo bông tuyết bay tới địa phương xa xôi nào không thể biết.
Tiểu Nguyệt buông dược thư trong tay ra, lặng lẽ đánh giá Tư Mã Minh Tuệ, thời gian mấy tháng, nàng giống như biến thành một người khác, trầm mặc mà thuận theo, mất đi linh hồn tựa như một con búp bê vải, biểu tình cứng ngắc, không còn là tiểu nha đầu khờ dại hay cười, tranh cãi ầm ĩ không ngớt kia. Từ một tờ hôn thư, mấy tháng trước lưu lại Uyển thành, mà hiện giờ Minh Tuệ, thường xuyên lộ ra một loại u buồn cùng tuổi tác của nàng không hợp chút nào, làm Tiểu Nguyệt cực kỳ lo lắng.
Hổ Tử vẫn ở lại bờ phía nam sông Tinh Nguyệt ở Nghiệp thành, vô luận Tiểu Nguyệt khuyên hắn như thế, hắn cũng không trở về, nóng nảy hỏi, hắn liền thì thào đáp, hắn muốn ở nơi này chờ, tự mình đưa Minh Tuệ đoạn đường sau cùng. Tiểu Nguyệt không còn lời nào để nói, đây mới là Hổ Tử, cho dù bất đắc dĩ buông tay, cho dù vạn phần đau lòng, vẫn còn có chí khí của nam nhi, khiến người kính nể.
Tiểu Nguyệt hơi hơi thở dài, ánh mắt hướng ngoài cửa sổ, cũng yên lặng xuất thần, thử nghĩ nếu chuyện như vậy rơi vào trên người Vân Tử Xung, vì Nghiêu Quốc, lựa chọn của hắn, không cần nghĩ cũng có thể biết, dù sao Vân Tử Xung là người sống lý trí. Chuyện này một lần nữa làm Tiểu Nguyệt minh bạch khoảng cách giữa mình cùng Vân Tử Xung, cho dù mình có thích, nhưng thích dù sao cũng không phải yêu.
Tiểu Nguyệt khi ở hiện đại chưa kịp yêu đương, nhưng hiện đại tin tức phát triển, tình yêu lại là chủ đề được truyền xướng từ xưa đến nay, kịch truyền hình điện ảnh cơ hồ mỗi ngày đều suy diễn đủ loại tình yêu bất đồng ngang trái. Những tình yêu này tuy hình thức không giống nhau, nhưng đều có một điểm giống nhau, đều là khi vướng vào lưới tình, làm gì còn lý trí. Nhớ rõ lúc còn học đại học, có một chị suốt ngày chỉ cắm đầu vào học, từng nói qua với nàng, tình yêu giống như một loại bệnh dịch không thể biết trước, nếu lý trí có thể dự phòng, như thế không phải là tình yêu.
Cho dù Vân Tử Xung thích mình, Tiểu Nguyệt đoán chừng có lẽ là do thói quen sai khiến, đương nhiên là có ngoại lực tham gia, loại thói quen này sẽ không chút trì hoãn mà bị nghiền nát. Qua một tháng nữa là đến chính mình cập kê, bởi vì quan hệ đến Tư Mã Minh Tuệ, chính mình đến nay cũng không chuyển ra khỏi Cúc Nguyệt các, sau cập kê cũng nên đi thôi, có lẽ mình cùng Vân Tử Xung là bất đắc dĩ.
Phương Bắc Nghiêu Quốc Tinh Thành Chiêu vương cung, trên đại điện một màn múa đẹp đẽ, Vân Tử Liệt nghiêng người tựa vào giường êm, trong tay cầm một ly rượu, nhìn bóng dáng yểu điệu phía dưới đang không ngừng chuyển động, trong đầu lại nhớ tới đêm của bốn tháng trước, ánh trăng sáng trong, áo trắng phất phới, ngoái đầu nhìn lại giai nhân khuynh quốc khuynh thành cười yếu ớt, so với bóng dáng trong trí nhớ, ca múa phía dưới thật sự dung tục khó nghe.
Chiêu vương vẫy vẫy tay, đoàn ca múa dừng lại, vũ cơ kính cẩn nghe theo lui xuống, đại điện nháy mắt một mảnh yên tĩnh. Tử Nguyệt lặng lẽ đánh giá y, từ khi ở Hoạn thành trở về, cảm giác y chợt khác trước, đột nhiên thích hoa sen, sai người lần tìm khắc phương Bắc, đem hoa sen mang về trồng ngoài cửa sổ ở tẩm điện của y trong Chiêu vương cung. Thời tiết phương Bắc rét lạnh, những hoa cỏ mảnh mai của phương nam làm sao có thể sống được, vì thế y lại hạ lệnh xây dựng Quan Hà cung, cung điện liền nằm bên cạnh tẩm điện của hắn, tuy không lớn, lại hao hết tâm tư.
Quan Hà cung trang trí trên nóc nhà hoàn toàn là ngói lưu ly trong suốt, sẽ không ngăn cản ánh mặt trời chiếu vào, tại trong cung điện một ao nhỏ trong suốt, trong ao trồng toàn hoa sen trắng, vì lưu lại hoa kỳ ngắn ngủi, sai người làm một đường ngầm lớn đưa nước ấm từ suối nước nóng vào Quan Hà cung, khiến trong cung bốn mùa đều như mùa xuân. Toàn bộ quả thực như sốt cao một trận, tuy nhiên mỗi đêm nhất định vẫn chiêu mỹ nữ sủng hạnh, bất quá theo Tử Nguyệt thờ ơ lạnh nhạt, Vân Tử Liệt đã cải biến rất nhiều hứng thú, trước kia y thích loại nữ nhân xinh đẹp, hiện giờ lại chiêu hạnh những giai nhân thanh tú trước nay không hợp mắt y, mà dáng người cao gầy lại rất được ưu ái.
Mọi chuyện đều không thể tin nổi, hiện giờ thậm chí khi đang xem ca múa, cũng có lúc thần thái không tập trung, đang nghĩ ngợi, thanh âm lười biếng của Vân Tử Liệt vang lên nói:
"Tử Nguyệt có thể múa kiếm"
Tử Nguyệt sửng sốt, khom người nói:
"Vâng"
"Đi phía dưới múa một khúc xem"
Tử Nguyệt đáp ứng một tiếng, rút ra bảo kiếm nhanh nhẹn nhảy đến giữa bãi đất trống, tay phải cầm kiếm, cổ tay run lên một cái đường kiếm xinh đẹp vẽ ra, thân hình vừa động lập tức múa. Vân Tử Liệt âm thầm lắc đầu, nếu như nói kiếm pháp Tử Nguyệt là Võ thánh chỉ điểm, mà bản thân Tử Nguyệt cực có tư sắc, dáng người thon dài yểu điệu, đúng là múa rất được. Thế nhưng vẫn thiếu chút ý vị, ít đi cảm giác phiêu phiêu như tiên, hơn vài phần lệ khí sát phạt, không giống, một chút cũng không giống. Vẫy vẫy tay, Tử Nguyệt ngó y một cái rồi thi lễ lui ở một bên.
Vân Tử Liệt không khỏi có chút nhung nhớ muốn gặp nha đầu kia, tuy mỗi đêm đều tận lực tìm nữ tử có chút bóng dáng giống nàng thị tẩm, nhưng vẫn không thể giải được dục vọng muốn nhìn thấy nàng, loại cảm xúc xa lạ này, làm Vân Tử Liệt cả ngày lẫn đêm phiền chán vô cùng, đứng dậy lui hai bước nói:
"Tử Nguyệt theo ta đi Nguyệt Thành một chuyến như thế nào"
Tử Nguyệt con ngươi xinh đẹp chớp lóe nói:
"Hiện giờ tuy ngừng chiến. Cũng định ra hôn ước, nhưng tùy tiện đến sợ sẽ xảy ra biến cố"
Vân Tử Liệt ha ha cười nói:
"Ta chỉ đi Nguyệt Thành nhìn vị hôn thê của ta, này hẳn không quá phận đi"
Tử Nguyệt ánh mắt nhảy dựng nói:
"Cái này giống như không hợp lí"
Vân tử liệt nói:
"Yên tâm, chúng ta lặng lẽ cải trang đi, không kinh động bọn họ. Cái nơi này nhiều lễ tiết lễ tiết chó má thật, dù gì mấy tháng nữa nàng cũng trở thành Chiêu vương phi của ta, gặp mặt một lần cũng sẽ không chỉ trích nặng đi. Phân phó xuống, ngày mai xuất phát, khoảng chừng nửa tháng sau có thể đến Nguyệt Thành. Đúng rồi, khi đó đúng vào tiết nguyên tiêu, thường nghe bảo hội hoa đăng ở Nguyệt Thành rất náo nhiệt, bổn vương muốn đi du ngoạn một phen"
Mười lăm tháng giêng Nguyệt Thành dị thường náo nhiệt, phố lớn ngõ nhỏ đều bắt đầu treo hoa đăng, chỉ chờ sắc trời bắt đầu tối liền đốt lên. Bên trong Cúc Nguyệt các, hôm nay cũng cực kỳ đặc biệt, ngày thường Tiểu Nguyệt cơ hồ chân không rời nhà, sớm liền chuẩn bị, ngay cả Tư Mã Minh Tuệ luôn luôn trầm mặc hôm nay cũng có chút tinh thần.
Hôm nay là lễ cập kê của Tiểu Nguyệt, cho dù Tiểu Nguyệt cực lực phản đối, nhưng cuối cùng lễ cập kê của nàng vẫn cử hành tại từ đường của Tư Mã gia, đây là Vân Tử Xung cùng Tư Mã Chu kiên trì. Nói đến Vân Tử Xung, Tiểu Nguyệt không khỏi có chút cảm thán, tại đây sống vì mưu là chính, thời gian mấy tháng, hắn nhanh chóng trưởng thành, trước kia là thiếu niên quái gở lạnh nhạt, hiện giờ đã là Đông cung thái tử thâm trầm khó lường, giơ tay nhấc chân trừ bỏ khí thế bức người, còn có vài phần chí khí vương giả.
Nhắc đến lễ cập kê của Tiểu Nguyệt, trong trí nhớ của mình Tiểu Nguyệt cơ hồ quyết định mọi chuyện, Vân Tử Xung đều theo Tiểu Nguyệt, cho dù tranh chấp ngắn ngủi, sau cùng nàng cũng giành thắng lợi, thỏa hiệp với Vân Tử Xung rồi chấm dứt. Thế nhưng hai người lại nổi lên tranh chấp vài lần vì chuyện lễ cập kê lần này, Vân Tử Xung vẫn kiên trì như cũ, Tiểu Nguyệt tuy không rõ hắn định làm gì, nhưng vẫn thuận theo hắn một lần, là lần đầu tiên, có lẽ cũng là lần cuối cùng.
Lễ cập kê của quý tộc, xem ra có vẻ phức tạp, tham dự lễ có người cập kê, Chủ nhân – thường là cha mẹ người cập kê, Khách chính – trưởng bối nữ có tài đức, một người làm Hữu ti vì người cập kê bâng mâm, một Tán nhân – phụ trợ Khách chính hành lễ thường là hảo hữu, tỷ muội của người cập kê. Đồ vật bày biện, sân bãi, quần áo, lễ khí, âm nhạc cũng được xem trọng. Lễ cập kê chia làm ba phần, ba lần quần áo trang sức đều không giống nhau, theo Tư Mã Minh Tuệ nói, đều có ý nghĩa sâu đậm. Y phục màu sáng thuần lệ tượng trưng cho nữ đồng hồn nhiên chân chất, áo màu mà thanh nhã tượng trưng cho thiếu nữ trong sáng, thâm y đoan trang thể thể hiện vẻ đẹp phục sức (trang phục và trang sức) của thiếu nữ, tượng trưng cho thời kỳ nở rộ của thiếu nữ tươi đẹp, sau cùng là lễ y long trọng, phản ánh thẩm mỹ của nữ tử hướng về phía – ung dung đại khí, thanh lịch trang nhã.
Loại lễ trưởng thành này, nói thật ép Tiểu Nguyệt hết mức. Đến chỗ từ đường của Tư Mã thị, tuy tại từ đường của Tư Mã cử hành nghi thức, bất quá Chủ nhân lại là Kỷ Thanh Sơn cùng Lý Tố Nương, Khách chính mời mẫu thân của Tư Mã Minh Tuệ – tướng quân phu nhân đảm nhiệm, mà Hữu ti không ai khác ngoài Tư Mã Minh Tuệ, còn người dắt tay búi tóc để trưởng thành, Tiểu Nguyệt vẫn chưa biết được, đến giờ cũng không biết, hỏi nhiều lần, Tư Mã Minh Tuệ kiên quyết không nói, luôn luôn thần bí mỉm cười, làm Tiểu Nguyệt vô cùng ảo não.
Nghĩ đến Hồ Tử ở tại phía xa Nghiệp thành, Tiểu Nguyệt không khỏi có chút khổ sở, xem ra lễ cập kê của mình hắn sẽ vắng mặt, bất quá Vân Tử Xung hôm nay cũng không thấy, không biết chạy đến nơi nào. Tiểu Nguyệt tinh tế đánh giá cái bóng mơ hồ trong gương đồng, nàng từ trước đến nay không thích soi gương, vì loại gương này chỉ có thể mơ hồ chiếu ra hình dáng, cũng không có thói quen, nhưng hôm nay cho dù mơ hồ, Tiểu Nguyệt cũng có thể rõ ràng nhìn đến chính mình khác xưa.
Nét ngây thơ trước kia đã dần dần biến mất, trưởng thành lại hiện ra vài tia sầu muộn, nghĩ lại ở hiện đại tuổi bấy giờ mình chỉ vừa mới tốt nghiệp cấp hai mà thôi, nơi đó nào biết tư vị sầu lo. Sống ở đây, dù chính mình sớm có phiền muộn, làn da vẫn trắng nõn cực kỳ, mặt mày lờ mờ có chút gần giống diện mạo của mình ở hiện đại, không thể nói xinh đẹp chỉ có thể xưng thanh tú.
Giờ khắc này Tiểu Nguyệt đột nhiên hồi tưởng lại, trở lại lúc mình mới vừa xuyên tới, khi đó dù có phiền não, nhưng cùng hiện tại so sánh cũng thoải mái hơn nhiều. Trưởng thành bản thân lại như khó có thể thích ứng a, không chỉ chính mình, Tư Mã Minh Tuệ và Hổ Tử, mỗi người đều giống như chìm sâu trong mâu thuẫn cùng bất đắc dĩ không thể tự thoát khỏi, nghĩ đến việc này, Tiểu Nguyệt khẽ thở dài một cái.
Sáng sớm ánh mặt trời chiếu qua mái hiên vào Từ Đường, cho buổi lễ trang trọng tăng thêm chút tinh thần phấn chấn, phía đông từ đường đã đủ người, Tiểu Nguyệt xinh đẹp đi vào bên trong. Trong phòng là bàn trà bằng trúc, Tiểu Nguyệt ngồi ở chính giữa, sau một hồi nghi thức rườm rà, là ba lần lễ cập kê, đổi qua lần tay áo sau cùng, chỉ còn lại nghi thức cuối.
Tiểu Nguyệt cúi đầu chờ đợi, chợt cảm giác hai bên tân khách ánh mắt đều đã chuyển hướng đến lối vào Từ Đường. Một lúc sau, một hương thơm nhàn nhạt quen thuộc dần dần áp sát Tiểu Nguyệt, nàng có thể cảm giác được rõ ràng người tới đã đứng phía sau mình, ánh mặt trời ngoài cửa chiếu vào, đem bóng người tới rõ ràng chiếu trên mặt đất, kim quan cẩm bào, phong tư tuấn nhã, là Vân Tử Xung sáng sớm đã không thấy tung tích. Tiểu Nguyệt không quay đầu, bất quá khóe miệng lại mỉm cười, cảm giác phía sau mọi người lui sang một bên, Vân Tử Xung mới nhẹ nhàng cầm tóc Tiểu Nguyệt, chậm rãi búi lên, ở sau gáy làm thành một cái búi tóc, một cây trâm cắm vào, động tác thoải mái thuần thục cực kỳ.
Tiểu Nguyệt không khỏi nhớ tới trước kia, lúc ở hiện đại, mình là một đầu tóc ngắn, đến nơi này ngay từ đầu chỉ thích thắt bím tóc đơn giản, cũng có thể ứng phó. Về sau tóc dần dài quá, là Vân Tử Xung cùng Bán Hạ làm cho mình, mấy năm trước cơ hồ đều là Vân Tử Xung chải đầu, về sau hắn đi Thái Học, Bán Hạ mới tiếp nhận, Vân Tử Xung cũng vì vậy mà búi tóc vô cùng thuần thục, cũng không biết tương lai hắn sẽ búi tóc cho bao nhiêu nữ tử xinh đẹp khác. Tiểu Nguyệt không khỏi cười tự giễu, tính ra chính mình coi như là sư tổ của hắn.
Búi tóc xong, Vân Tử Xung cúi đầu, ở bên tai Tiểu Nguyệt nhẹ nhàng nói:
"Nguyện một lòng vì người, bên cửa búi tóc xanh"
Tiểu Nguyệt không khỏi sửng sốt, đây là câu thơ trước kia mình ở trên mạng đọc qua, mặc dù không hợp bằng trắc, nhưng nàng lại thích ý cảnh của nó, đã từng viết không biết ném ở đâu, thế mà hắn lại biết. Trong lòng không khỏi ấm áp, giơ tay sờ sờ trâm gài tóc trên đầu, xúc tua có chút thô ráp, giống như là mài từ nhánh cây. Đứng lên xoay người lại, thấy Vân Tử Xung mỉm cười mà đứng, ánh mắt ôn nhu như một vò rượu ủ lâu, thoáng chốc say lòng người, bình tĩnh nhìn Tiểu Nguyệt nói khẽ:
"Ta rốt cục đợi cho ngươi trưởng thành, nha đầu, thật sự rất không dễ dàng a"
Bình luận truyện