Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng
Chương 228
“Tôi không cố tình…” Cao Trữ Mộc cố gắng cứu vãn thiện cảm nhưng Mục Anh Húc trực tiếp cúp máy, không nghe thêm bất cứ lời giải thích nào.
Cao Trữ Mộc siết chặt điện thoại, cảm thấy hụt hẫng trong lòng.
Sau nhiều lần dò hỏi, Cao Trữ Mộc tìm được bệnh viện nơi Uông Trữ Hạ nằm, nhưng khi muốn đẩy cửa vào phòng thì bị Mục Anh Húc ngăn cản.
“Ai cho cô đến đây?” Giọng nói rét buốt, vẻ mặt hờ hững, trong mắt tràn đầy trách móc chán ghét, Cao Trữ Mộc như nhìn thấy Mục Anh Húc một năm trước khi vứt bỏ cô.
Chỉ khi bảo vệ Uông Trữ Hạ, anh ta mới bộc lộ khí chất lạnh lùng hung ác như từ địa ngục trở về.
Nuốt nước bọt một cách khó khăn, Cao Trữ Mộc mở miệng với trái tim tội lỗi. “Tôi muốn gặp A Hạ.”
“Cút!” Mục Anh Húc ném lại một câu, hờ hững nói. “Em ấy hiện rất yếu, không chịu được kích thích nhỏ nào. Nếu cô đến chỉ trích mắng mỏ em ấy vì lòng tốt thì cô có thể biến đi ngay lập tức. Ở đây không chào đón cô.”
“Không, không, tôi không muốn trách em ấy, tôi chỉ trách chính mình…” Cao Trữ Mộc cúi đầu hối lỗi, khổ sở nói từng từ. “Tôi không hiểu, tại sao anh và bà Khương đều chán ghét tôi như vậy? Tôi thực sự không làm gì. Tôi đã rất cố gắng thay đổi.” Cao Trữ Mộc ngẩng đầu, cười khổ hỏi. “Mục Anh Húc, trong lòng anh, tôi mãi mãi là người xấu?”
“Không quan trọng cô là cái gì, cô chỉ cần biết, đừng bao giờ chạm vào điểm mấu chốt của tôi.” Mục Anh Húc gắn giọng. “Một là Mục Niệm. Hai là Uông Trữ Hạ.”
Cao Trữ Mộc gật đầu đã rõ, cười tự giễu. “Tôi không nên hỏi câu hỏi ngu ngốc này. Dù sao trong lòng anh, vĩnh viễn không có chỗ cho tôi.”
Mục Anh Húc không đáp lời, ánh mắt xa lạ nhìn Cao Trữ Mộc, tia thương hại cũng không xuất hiện, chứ đừng nói dao động cảm xúc nào.
Im lặng coi thường của Mục Anh Húc khiến Cao Trữ Mộc xấu hổ nhục nhã, cô chuyển đề tài khéo léo. “Thật may A Hạ bình yên, tôi rất yên tâm. Tôi sẽ đến thăm em ấy sau.”
“Cút! Khỏi đến.”
Lời đuổi thẳng thừng của anh làm trái tim vốn đã lạnh của Cao Trữ Mộc thêm đông cứng. Trong thành phố rộng lớn này, Cao Trữ Mộc như một kẻ cô độc không người thân.
Mục Anh Húc mở cửa vào phòng, thấy Uông Trữ Hạ đã tỉnh, tay đang đặt trên bụng sờ soạng. Câu hỏi đầu tiên khi cô nhìn thấy anh là. “Con có an toàn không? Đứa nhỏ có còn không? Sao em không cảm thấy gì?”
Khuôn mặt bất an lo lắng của cô trắng bệch làm anh đau lòng. Mục anh Húc gật đầu trấn an, ngồi xuống mép giường. “Em đừng sợ. Con không sao.”
“Trong lúc em mê man, nghe thấy có nhiều giọng nói nhắc đến máu, thực sự con chúng ta không sao, đúng không? Anh đừng nói dối em” Uông Trữ Hạ cầm tay anh, rối rít muốn được khẳng định lần nữa. “Đừng lo lắng, chỉ là ra một ít máu. Bác sĩ khẳng định không sao.” Mục Anh Húc lấy nước ấm để cô nhuận giọng, anh tự tay cầm cốc đút cô từng chút một.
Trong lòng buông lỏng, Uông Trữ Hạ thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn để anh chăm sóc. Mắt cô nhìn quanh phòng, đột nhiên hỏi. “Em nghe thấy tiếng nói chuyện khi tỉnh dậy, anh vừa nói chuyện với ai ngoài cửa phòng vậy?”
Cô không nghe rõ nội dung đối thoại, cũng không nhận ra giọng của ai.
“Chỉ là trao đổi với bác sĩ những điều cần lưu ý khi chăm sóc em trong thời gian thai sản.” Mục Anh Húc bình thản trả lời, không có ý định nhắc đến Cao Trữ Mộc. Anh không muốn cô lo lắng về những người không liên quan.
Tiếc là Uông Trữ Hạ không hiểu lòng anh. Cô hỏi. “Em làm Trữ Mộc giận bỏ đi. Anh có tìm thấy chị ấy chưa?” Cô thở dài, nói suy nghĩ trong lòng. “Em sợ chị ấy quay về Khương gia, tiếp tục bị bắt nạt mà không ai giúp đỡ.”
Mục Anh Húc giấu đi vẻ không hài lòng, anh khéo léo gạt đi. “Đừng lo, cô ta không sao. Cô ta muốn tự mình bình tĩnh để suy nghĩ mọi chuyện và giải quyết chuyện riêng. Cao Trữ Mộc là người trưởng thành, tự lo được cho bản thân. Em đừng quản chuyện cô ta nữa. Nhiệm vụ hiện tại chính là ngoan ngoãn dưỡng thai thật tốt.”
Uông Trữ Hạ cười khổ. “Em cũng rất cẩn thận, lần này là chuyện ngoài ý muốn. Để cẩn thận hơn, không nhẽ anh định trói em nhốt trong nhà?”
“Đề nghị của em rất hay, tôi sẽ xem xét cân nhắc.” Mục Anh Húc hôn trán cô, cố ý nói đùa để tâm trạng cô vui vẻ hơn, không còn nghĩ ngợi đến Cao Trữ Mộc. “Em có biết lần này em khiến Niệm Nhi rất sợ hãi không?”
Uông Trữ Hạ nhớ trong khi mê man, cô nghe thấy tiếng khóc của Mục Niệm, hóa ra không phải mơ. Giọng cô mang theo tự trách.
“Tất cả đều là lỗi của em. Xin lỗi vì làm hai bố con lo lắng. Em sẽ cẩn thận trong sinh hoạt hơn.” Tay cô áp xuống bụng, mỉm cười dịu dàng với đứa bé trong bụng. “Xin lỗi con, là mẹ chưa tốt.”
“Ngoan!” Mục Anh Húc hài lòng, cúi xuống thưởng cô nụ hôn.
Uông Trữ Hạ ngẩng đầu làm nụ hôn thêm sâu. Sau khi mang thai, cô rất thích các cử chỉ gần gũi âu yếm của anh.
Tai nạn lần này của Uông Trữ Hạ như rút mất nửa linh hồn của Mục Anh Húc. Thật may mắn, người lớn và đứa trẻ đều bình an vô sự.
Sau hai ngày, Uông Trữ Hạ xuất viện.
Mục Niệm nghe tiếng xe ô tô chạy vào sân, liền chạy ùa ra đón. Bé đứng cách Uông Trữ Hạ khoảng một mét, nước mắt đầm đìa trên mặt khiến Uông Trữ Hạ hốt hoảng.
“Niệm Nhi? Con bị làm sao vậy? Mau nói cho mẹ biết, bố bắt nạt con phải không?”
Mục Anh Húc vô tội nhìn Uông Trữ Hạ với ánh mắt cưng chiều.
Mục Niệm tránh tay mẹ, mếu máo nói. “Mẹ khiến con lo lắng, con buồn. Mẹ bị chảy máu, con rất sợ hãi. Mẹ không thể ngoan ngoãn cẩn thận được sao? Mẹ bị làm sao thì Niệm Nhi phải sống thế nào? Con mãi mới được có mẹ, nếu mẹ bị làm sao… hu hu… con không muốn mẹ xảy ra chuyện.”
Giọng cầu khẩn mang theo trách móc của Mục Niệm khiến Uông Trữ Hạ vừa đau lòng vừa cảm động. Cô kéo Mục Niệm vào lòng, cam đoan. “Mẹ hứa sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, cố gắng không làm Niệm Nhi lo lắng nữa. Niệm Nhi là con trai, không nên khóc.”
“Đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất, khóc vì người con gái mình yêu là chuyện nên làm.” Mục Niệm dùng hai tay giữ mặt Uông Trữ Hạ, hôn mạnh vào môi cô. “Con yêu mẹ!”
Giây tiếp theo, cổ áo Mục Niệm bị xách cao lên, Mục Anh Húc xách con trai như xách cổ một con gà, nhìn chằm chằm đôi mắt đen láy của Mục Niệm, nhấn mạnh từng chữ. “Cấm hôn vợ người khác.” Mục Niệm đong đưa giữa không trung, chân tay vung vẩy, khuôn mặt vừa nũng nịu với Uông Trữ Hạ đã được thay thế bằng vẻ đắc thắng ngây thơ. “Hừ, bố ngoài việc sinh được em bé với mẹ, còn lại đều vô dụng. Cô gái của mình mà cũng không bảo vệ được. Thật kém cỏi!!!”
Mục Anh Húc tức điên khi bị con trai coi thường trước mặt vợ, anh dí dạt mặt Mục Niệm vào mặt mình, trợn trừng mắt cảnh cáo. “Còn nói linh tinh, bố đánh mông.”
“Bố dám đánh, con mách mę.” Mục Niệm lè lưỡi, cười hanh hách tự hào. “Lớn lên con lấy vợ, sẽ chăm sóc vợ thật tốt, sẽ không tệ hại như bố.”
Uông Trữ Hạ ban đầu còn muốn can ngăn hai bố con, nhưng càng nghe đối thoại càng không đỡ được, cô lững thững đi vào nhà, không tham dự cuộc chiến ngu ngốc phía sau.
Giọng Mục Niệm vẫn oang oang tranh cãi. “Bố ngoài đẹp trai hơn con, thì làm được gì? Yêu mẹ cũng không nhiều bằng con.”
Vì những lời thách thức chế bai của Mục Niệm, thời gian sau đó Uông Trữ Hạ bị hai bố con canh chừng cẩn thận. Mọi quyền tự do đi lại cũng bị hai người thay nhau theo dõi sát sao, cứ như sợ cô xảy ra chuyện.
Tuy Uông Trữ Hạ được xuất hiện, nhưng Mục Anh Húc vấn ép cô nghỉ ngơi thêm vài ngày trên giường. Anh dặn đầu bếp nấu nhiều canh bổ để cô uống.
Mục Niệm đếm sơ các loại canh: gà, chim, chân giò Bé hài lòng gật đầu khen Mục Anh Húc. “Bố bắt đầu tiến bộ rồi. Biết là mẹ sinh em trai nên nấu toàn canh chim cò để em ấy khỏe khoắn như gà chọi.”
Uông Trữ Hạ phun thẳng ngụm canh trong miệng, đờ đẫn câm khăn ướt Mục Anh Húc ân cần đưa tới. Cô chết lặng trước hiểu biết của con trai.
Mục Anh Húc không bị ảnh hưởng bởi câu nói của Mục Niệm, vui vẻ phản bác. “Bên trong bụng mẹ Hạ Hạ là em gái, không phải em trai.”
“Nếu là em gái thì bố nên đi bắt bướm về hầm canh cho mẹ ăn.” Mục Niệm đứng thẳng người, tay chống hông nhìn bố cãi lại. “Uống nhiều canh chim canh gà, mẹ chắc chắc sinh em trai cho con chơi.”
“Em bé không phải để cho con chơi.”
Uông Trữ Hạ cúi đầu, biết thân biết phận uống nốt canh trong bát, coi như bản thân bị điếc, đứng ngoài cuộc chiến thiếu muối của hai bố con.
Uống xong canh, cô buồn chán dựa người vào thành giường nghịch điện thoại di động, xem tin tức. Ngón tay quét đúng tin tức Khương Giang từ chức chủ tịch cấp cao, cô khựng người lại.
Lúc này Mục Anh Húc cũng thành công đuổi cổ con trai khỏi phòng, anh chuẩn bị mang bát bẩn xuống bếp thì bắt gặp ánh mắt rực lửa của Uông Trữ Hạ nhìn anh chòng chọc.
“Sao vậy? Làm gì nhìn tôi chằm chằm? Em muốn uống thêm canh?”
Uông Trữ Hạ nghiêm túc hỏi. “Có phải người nói chuyện với anh bên ngoài phòng bệnh hôm em tỉnh dậy là Cao Trữ Mộc không?” Cô tính thời gian, trùng khớp với ngày Khương Giang từ chức.
Mục Anh Húc không định nói sự thật, qua loa trả lời. “Em nghĩ đi đâu vậy? Tôi trò chuyện với bác sĩ về tình trạng cơ thể em và những điều cần lưu ý.
Cao Trữ Mộc siết chặt điện thoại, cảm thấy hụt hẫng trong lòng.
Sau nhiều lần dò hỏi, Cao Trữ Mộc tìm được bệnh viện nơi Uông Trữ Hạ nằm, nhưng khi muốn đẩy cửa vào phòng thì bị Mục Anh Húc ngăn cản.
“Ai cho cô đến đây?” Giọng nói rét buốt, vẻ mặt hờ hững, trong mắt tràn đầy trách móc chán ghét, Cao Trữ Mộc như nhìn thấy Mục Anh Húc một năm trước khi vứt bỏ cô.
Chỉ khi bảo vệ Uông Trữ Hạ, anh ta mới bộc lộ khí chất lạnh lùng hung ác như từ địa ngục trở về.
Nuốt nước bọt một cách khó khăn, Cao Trữ Mộc mở miệng với trái tim tội lỗi. “Tôi muốn gặp A Hạ.”
“Cút!” Mục Anh Húc ném lại một câu, hờ hững nói. “Em ấy hiện rất yếu, không chịu được kích thích nhỏ nào. Nếu cô đến chỉ trích mắng mỏ em ấy vì lòng tốt thì cô có thể biến đi ngay lập tức. Ở đây không chào đón cô.”
“Không, không, tôi không muốn trách em ấy, tôi chỉ trách chính mình…” Cao Trữ Mộc cúi đầu hối lỗi, khổ sở nói từng từ. “Tôi không hiểu, tại sao anh và bà Khương đều chán ghét tôi như vậy? Tôi thực sự không làm gì. Tôi đã rất cố gắng thay đổi.” Cao Trữ Mộc ngẩng đầu, cười khổ hỏi. “Mục Anh Húc, trong lòng anh, tôi mãi mãi là người xấu?”
“Không quan trọng cô là cái gì, cô chỉ cần biết, đừng bao giờ chạm vào điểm mấu chốt của tôi.” Mục Anh Húc gắn giọng. “Một là Mục Niệm. Hai là Uông Trữ Hạ.”
Cao Trữ Mộc gật đầu đã rõ, cười tự giễu. “Tôi không nên hỏi câu hỏi ngu ngốc này. Dù sao trong lòng anh, vĩnh viễn không có chỗ cho tôi.”
Mục Anh Húc không đáp lời, ánh mắt xa lạ nhìn Cao Trữ Mộc, tia thương hại cũng không xuất hiện, chứ đừng nói dao động cảm xúc nào.
Im lặng coi thường của Mục Anh Húc khiến Cao Trữ Mộc xấu hổ nhục nhã, cô chuyển đề tài khéo léo. “Thật may A Hạ bình yên, tôi rất yên tâm. Tôi sẽ đến thăm em ấy sau.”
“Cút! Khỏi đến.”
Lời đuổi thẳng thừng của anh làm trái tim vốn đã lạnh của Cao Trữ Mộc thêm đông cứng. Trong thành phố rộng lớn này, Cao Trữ Mộc như một kẻ cô độc không người thân.
Mục Anh Húc mở cửa vào phòng, thấy Uông Trữ Hạ đã tỉnh, tay đang đặt trên bụng sờ soạng. Câu hỏi đầu tiên khi cô nhìn thấy anh là. “Con có an toàn không? Đứa nhỏ có còn không? Sao em không cảm thấy gì?”
Khuôn mặt bất an lo lắng của cô trắng bệch làm anh đau lòng. Mục anh Húc gật đầu trấn an, ngồi xuống mép giường. “Em đừng sợ. Con không sao.”
“Trong lúc em mê man, nghe thấy có nhiều giọng nói nhắc đến máu, thực sự con chúng ta không sao, đúng không? Anh đừng nói dối em” Uông Trữ Hạ cầm tay anh, rối rít muốn được khẳng định lần nữa. “Đừng lo lắng, chỉ là ra một ít máu. Bác sĩ khẳng định không sao.” Mục Anh Húc lấy nước ấm để cô nhuận giọng, anh tự tay cầm cốc đút cô từng chút một.
Trong lòng buông lỏng, Uông Trữ Hạ thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn để anh chăm sóc. Mắt cô nhìn quanh phòng, đột nhiên hỏi. “Em nghe thấy tiếng nói chuyện khi tỉnh dậy, anh vừa nói chuyện với ai ngoài cửa phòng vậy?”
Cô không nghe rõ nội dung đối thoại, cũng không nhận ra giọng của ai.
“Chỉ là trao đổi với bác sĩ những điều cần lưu ý khi chăm sóc em trong thời gian thai sản.” Mục Anh Húc bình thản trả lời, không có ý định nhắc đến Cao Trữ Mộc. Anh không muốn cô lo lắng về những người không liên quan.
Tiếc là Uông Trữ Hạ không hiểu lòng anh. Cô hỏi. “Em làm Trữ Mộc giận bỏ đi. Anh có tìm thấy chị ấy chưa?” Cô thở dài, nói suy nghĩ trong lòng. “Em sợ chị ấy quay về Khương gia, tiếp tục bị bắt nạt mà không ai giúp đỡ.”
Mục Anh Húc giấu đi vẻ không hài lòng, anh khéo léo gạt đi. “Đừng lo, cô ta không sao. Cô ta muốn tự mình bình tĩnh để suy nghĩ mọi chuyện và giải quyết chuyện riêng. Cao Trữ Mộc là người trưởng thành, tự lo được cho bản thân. Em đừng quản chuyện cô ta nữa. Nhiệm vụ hiện tại chính là ngoan ngoãn dưỡng thai thật tốt.”
Uông Trữ Hạ cười khổ. “Em cũng rất cẩn thận, lần này là chuyện ngoài ý muốn. Để cẩn thận hơn, không nhẽ anh định trói em nhốt trong nhà?”
“Đề nghị của em rất hay, tôi sẽ xem xét cân nhắc.” Mục Anh Húc hôn trán cô, cố ý nói đùa để tâm trạng cô vui vẻ hơn, không còn nghĩ ngợi đến Cao Trữ Mộc. “Em có biết lần này em khiến Niệm Nhi rất sợ hãi không?”
Uông Trữ Hạ nhớ trong khi mê man, cô nghe thấy tiếng khóc của Mục Niệm, hóa ra không phải mơ. Giọng cô mang theo tự trách.
“Tất cả đều là lỗi của em. Xin lỗi vì làm hai bố con lo lắng. Em sẽ cẩn thận trong sinh hoạt hơn.” Tay cô áp xuống bụng, mỉm cười dịu dàng với đứa bé trong bụng. “Xin lỗi con, là mẹ chưa tốt.”
“Ngoan!” Mục Anh Húc hài lòng, cúi xuống thưởng cô nụ hôn.
Uông Trữ Hạ ngẩng đầu làm nụ hôn thêm sâu. Sau khi mang thai, cô rất thích các cử chỉ gần gũi âu yếm của anh.
Tai nạn lần này của Uông Trữ Hạ như rút mất nửa linh hồn của Mục Anh Húc. Thật may mắn, người lớn và đứa trẻ đều bình an vô sự.
Sau hai ngày, Uông Trữ Hạ xuất viện.
Mục Niệm nghe tiếng xe ô tô chạy vào sân, liền chạy ùa ra đón. Bé đứng cách Uông Trữ Hạ khoảng một mét, nước mắt đầm đìa trên mặt khiến Uông Trữ Hạ hốt hoảng.
“Niệm Nhi? Con bị làm sao vậy? Mau nói cho mẹ biết, bố bắt nạt con phải không?”
Mục Anh Húc vô tội nhìn Uông Trữ Hạ với ánh mắt cưng chiều.
Mục Niệm tránh tay mẹ, mếu máo nói. “Mẹ khiến con lo lắng, con buồn. Mẹ bị chảy máu, con rất sợ hãi. Mẹ không thể ngoan ngoãn cẩn thận được sao? Mẹ bị làm sao thì Niệm Nhi phải sống thế nào? Con mãi mới được có mẹ, nếu mẹ bị làm sao… hu hu… con không muốn mẹ xảy ra chuyện.”
Giọng cầu khẩn mang theo trách móc của Mục Niệm khiến Uông Trữ Hạ vừa đau lòng vừa cảm động. Cô kéo Mục Niệm vào lòng, cam đoan. “Mẹ hứa sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, cố gắng không làm Niệm Nhi lo lắng nữa. Niệm Nhi là con trai, không nên khóc.”
“Đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất, khóc vì người con gái mình yêu là chuyện nên làm.” Mục Niệm dùng hai tay giữ mặt Uông Trữ Hạ, hôn mạnh vào môi cô. “Con yêu mẹ!”
Giây tiếp theo, cổ áo Mục Niệm bị xách cao lên, Mục Anh Húc xách con trai như xách cổ một con gà, nhìn chằm chằm đôi mắt đen láy của Mục Niệm, nhấn mạnh từng chữ. “Cấm hôn vợ người khác.” Mục Niệm đong đưa giữa không trung, chân tay vung vẩy, khuôn mặt vừa nũng nịu với Uông Trữ Hạ đã được thay thế bằng vẻ đắc thắng ngây thơ. “Hừ, bố ngoài việc sinh được em bé với mẹ, còn lại đều vô dụng. Cô gái của mình mà cũng không bảo vệ được. Thật kém cỏi!!!”
Mục Anh Húc tức điên khi bị con trai coi thường trước mặt vợ, anh dí dạt mặt Mục Niệm vào mặt mình, trợn trừng mắt cảnh cáo. “Còn nói linh tinh, bố đánh mông.”
“Bố dám đánh, con mách mę.” Mục Niệm lè lưỡi, cười hanh hách tự hào. “Lớn lên con lấy vợ, sẽ chăm sóc vợ thật tốt, sẽ không tệ hại như bố.”
Uông Trữ Hạ ban đầu còn muốn can ngăn hai bố con, nhưng càng nghe đối thoại càng không đỡ được, cô lững thững đi vào nhà, không tham dự cuộc chiến ngu ngốc phía sau.
Giọng Mục Niệm vẫn oang oang tranh cãi. “Bố ngoài đẹp trai hơn con, thì làm được gì? Yêu mẹ cũng không nhiều bằng con.”
Vì những lời thách thức chế bai của Mục Niệm, thời gian sau đó Uông Trữ Hạ bị hai bố con canh chừng cẩn thận. Mọi quyền tự do đi lại cũng bị hai người thay nhau theo dõi sát sao, cứ như sợ cô xảy ra chuyện.
Tuy Uông Trữ Hạ được xuất hiện, nhưng Mục Anh Húc vấn ép cô nghỉ ngơi thêm vài ngày trên giường. Anh dặn đầu bếp nấu nhiều canh bổ để cô uống.
Mục Niệm đếm sơ các loại canh: gà, chim, chân giò Bé hài lòng gật đầu khen Mục Anh Húc. “Bố bắt đầu tiến bộ rồi. Biết là mẹ sinh em trai nên nấu toàn canh chim cò để em ấy khỏe khoắn như gà chọi.”
Uông Trữ Hạ phun thẳng ngụm canh trong miệng, đờ đẫn câm khăn ướt Mục Anh Húc ân cần đưa tới. Cô chết lặng trước hiểu biết của con trai.
Mục Anh Húc không bị ảnh hưởng bởi câu nói của Mục Niệm, vui vẻ phản bác. “Bên trong bụng mẹ Hạ Hạ là em gái, không phải em trai.”
“Nếu là em gái thì bố nên đi bắt bướm về hầm canh cho mẹ ăn.” Mục Niệm đứng thẳng người, tay chống hông nhìn bố cãi lại. “Uống nhiều canh chim canh gà, mẹ chắc chắc sinh em trai cho con chơi.”
“Em bé không phải để cho con chơi.”
Uông Trữ Hạ cúi đầu, biết thân biết phận uống nốt canh trong bát, coi như bản thân bị điếc, đứng ngoài cuộc chiến thiếu muối của hai bố con.
Uống xong canh, cô buồn chán dựa người vào thành giường nghịch điện thoại di động, xem tin tức. Ngón tay quét đúng tin tức Khương Giang từ chức chủ tịch cấp cao, cô khựng người lại.
Lúc này Mục Anh Húc cũng thành công đuổi cổ con trai khỏi phòng, anh chuẩn bị mang bát bẩn xuống bếp thì bắt gặp ánh mắt rực lửa của Uông Trữ Hạ nhìn anh chòng chọc.
“Sao vậy? Làm gì nhìn tôi chằm chằm? Em muốn uống thêm canh?”
Uông Trữ Hạ nghiêm túc hỏi. “Có phải người nói chuyện với anh bên ngoài phòng bệnh hôm em tỉnh dậy là Cao Trữ Mộc không?” Cô tính thời gian, trùng khớp với ngày Khương Giang từ chức.
Mục Anh Húc không định nói sự thật, qua loa trả lời. “Em nghĩ đi đâu vậy? Tôi trò chuyện với bác sĩ về tình trạng cơ thể em và những điều cần lưu ý.
Bình luận truyện