Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng
Chương 43
Những lời an ủi của Uông Trữ Hạ khiến Ôn Thế sửng sốt. Cô là người hiểu rõ hắn yêu nghề y như thế nào, tại sao có thể thuyết phục hẳn bỏ nghề?
Nhìn vào đôi mắt dịu dàng của cô, hắn không phát giận được. Ôn Thế và Uông Trữ Hạ đều rõ ràng những nỗ lực của bà Ôn, chắc chắn sức ép sẽ còn đợi hai người ở phía trước. Hắn sợ rằng sớm muộn cũng phải về tiếp quản công ty gia đình.
Nhưng bây giờ, Ôn Thế vẫn muốn làm điều hắn thích và muốn làm.
“Hạ Hạ, hãy để anh suy nghĩ.”
Uông Trữ Hạ không nhắc lại, cô nhẹ nhàng nắm tay Ôn Thế, mỉm cười ấm áp. “Thế ca, mọi chuyện sẽ ổn.”
Bà Ôn không thấy Ôn Thể đến dỗ dành như mọi ngày, liền quay trở lại. Tận mắt chứng kiến hai người tay nắm tay trong bầu không khí màu hồng, mắt bà đỏ quạch giận giữ, chỉ tay vào Uông Trữ Hạ, bắt đầu nhiếc móc. “Bây giờ là thời điểm nào rồi mà cô còn quyến rũ A Thế. Nó đã nghỉ ở nhà không đi làm, cô còn muốn bòn rút gì từ nó nữa? Cô không xấu hổ nhục nhã hả?” “Mẹ, sao mẹ lại nặng lời với Hạ Hạ như vậy?” Nghe những lời xúc phạm của mẹ dành cho cô, Ôn Thế bảo vệ cô trong vô thức. “Mẹ mắng Hạ Hạ thất nghiệp là ăn bám, cũng mắng luôn con phải không? Mọi chuyện bây giờ đều khó khăn và rắc rối, con bị đình chỉ công tác, Hạ hạ phải bôn ba tìm việc, đâu có vui vẻ thoải mái gì. Tại sao mẹ không thể thoải mái với em ấy hơn?”
“Cô ta có gì để khiến người yêu thích? Cô ta chỉ là ngôi sao chổi, thứ vô dụng và ăn bám con thôi.” Bà Ôn tức giận quát lên.
“Những gì em lấy làm bấy nâu nay không khiến mẹ thay đổi cách nhìn sao? Con không nghĩ Ôn phu nhân của Ôn gia lại cổ hũ cứng nhắc như vậy.” Ôn Thế đã đứng dậy, mặt đối mặt với bà Ôn.
“Cổ hủ cứng nhắc?” Bà Ôn choáng váng khi bị con trai cãi lại. Sự thù hận tràn đầy tâm trí, bà Ôn nhìn về phía Uông Trữ Hạ với ánh mắt căm ghét u ám. “Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận cô ta. Căn nhà này đứng tên tôi, tôi có quyền quyết định ai ở lại và ra đi. Uông Trữ Hạ, cô cút ngay khỏi nhà tôi!!!”
Bà Ôn chỉ thẳng tay ra cửa đuổi người.
Mới đầu hai người cãi nhau, Uông Trữ Hạ chỉ dám đứng một bên tự trách bản thân là nguyên nhân khiến Thế ca bất hòa với mẹ. Nhưng thời điểm nghe bà Ôn đuổi cô cút khỏi nhà, Uông Trữ Hạ cũng không muốn ở lại.
Cô kéo tay áo Ôn Thế. “Thế ca, sẽ tốt hơn nếu em rời đi.”
Nhưng tiếng quát của Ôn Thế cắt ngang cô. “Được! Sẽ như mẹ mong muốn. Đây là nhà của mẹ, con sẽ đưa Hạ Hạ đi khỏi đây.”
Giọng cương quyết của anh khiến Uông Trữ Hạ sốc. Ôn Thế nắm chặt tay cô, dùng sức kéo ra cửa, cô loạng choạng đi theo, đầu không dám ngoái lại nhìn vẻ mặt của bà Ôn.
Ngay khi cánh cửa nhà đóng lại sau lưng, Uông Trữ Hạ lo lắng quở trách “Thế ca, anh đưa em đi đâu? Anh không nên nói như thế với dì. Anh quay vào nhà đi.”
Ôn Thế không trả lời, tiếp tục lôi cô đi. Uông thữ Hạ vùng vẫy cánh tay nhưng không thoát được. Cô cảm thấy nếu họ rời đi thì cảm xúc chán ghét của bà Ôn dành cho cô sẽ ngày càng lớn. Mọi chuyện càng tồi tệ hơn. Cảm thấy cơ thể của Uông Trữ Hạ kéo lại, Ôn Thế cảm thấy thất vọng không vui. Nhưng hắn sợ làm đau cô, nên dừng lại, nhẹ nhàng xoa cổ tay cô. “Hạ Hạ, em không muốn sống với anh hả?”
Uông Trữ Hạ lắc đầu, dịu dàng nói. “Lâu nay chúng ta vẫn luôn bên nhau mà.” Cô nhìn sâu vào mắt hắn, thận trọng thuyết phục. “Thế ca, chuyện không đáng để cãi nhau. Lời nói của anh sẽ khiến dì đau lòng, anh đừng tổn thương một người mẹ yêu thương con trai mình.”
“Hạ Hạ, em là vị hôn thế của anh.” Hắn hôn trán Uông Trữ Hạ, nghiêm túc dứt khoát nói. “Nơi nào có em, anh sẽ sống ở đấy.”
Nhưng họ đánh giá thấp biện pháp của Bà Ôn. Khi Ôn Thế đưa Uông Trữ Hạ đến khách sạn để thuê phòng, nhân viên lễ tân mỉm cười lịch sự trả lại thẻ cho hắn. “Xin lỗi thưa ngài! Thẻ của ngài đã bị khóa tài khoản. Ngài còn thẻ khác không ạ?”
Ôn Thể ngạc nhiên và không quá để ý, hắn lấy thẻ khác đưa cho lễ tân.
“Cảm phiền dùng thẻ này.”
Một thứ gì đó lóe lên trong đầu, hắn như nhận ra điều gì đó, cùng lúc lễ tân nhíu mày, giọng mất kiên nhẫn.
“Xin lỗi, thưa ngài, không có thẻ nào của ngài có thể được sử dụng.”
Bà Ôn đã đóng băng tất cả các tài khoản của Ôn Thế, không để lại cho hắn dù một xu.
Một vị khách đứng chờ đến lượt, đảo mắt nhìn trang phục hai người, kinh thường nói. “Không có tiền thì đừng cản trở. Tránh ra.”
Uông Trữ Hạ biết nguyên nhân sự tuyệt tình của bà Ôn, cô kéo Ôn Thế đi qua một bên, lần nữa khuyên nhủ.
“Thế ca, anh quay về nhà đi.”
Ôn Thế bị một người xa lạ chê bai nên khá xấu hổ, lại nghe Uông Trữ Hạ liên tục khuyên hắn nhận thua khiến tâm trạng càng bực bội. Hắn gắt gỏng. “Em sẽ thế nào nếu anh quay về? Em có tiền thuê khách sạn không?”
Uông Trữ Hạ bối rối. Cô có hai thẻ ngân hàng, một thẻ phụ kết nối với thẻ chính của Ôn Thế, chắc chắn đã bị bà Ôn đóng băng. Một thẻ khác nhận lương từ Mục thị, mà đơn từ chức của cô không được phê duyệt nên lương chưa chuyển vào tài khoản. Trong người cô đúng là không có một xu nào.
Ôn Thế biết thái độ của mình quá dữ dằn, liền ôm cô, thì thầm an ủi. “Được rồi, đừng lo. Anh sẽ tìm cách giải quyết chuyện tiền bạc.”
Hắn gọi điện cho bạn cầu cứu trợ giúp, dĩ nhiên là bằng tiền mặt, chứ không qua thẻ ngân hàng.
Bạn Ôn Thế là một anh chàng bảnh bao, đầu tóc bóng mượt. Gã đưa tiền cho Ôn Thế, miệng huýt sáo về phía Uông Trữ Hạ. “Chúa ơi, cậu thuê phòng khách sạn với một mỹ nữ nào thế này? Sao chưa bao giờ ra mắt.”
Ôn Thế huých cùi chỏ vào bụng gã, lừ mắt không vui.
“Đừng nói linh tinh! Tiền để lại, cậu có thể biến được rồi.”
“Không giới thiệu hả? Chỉ cái tên thôi cũng được. Khi nào tôi có ghẹ đẹp cũng chia sẻ với cậu, ok?”
Uông Trữ Hạ bị gã nói như một loại gái bao khiến cô xấu hổ đỏ mặt “Tại sao hôm nay cậu nhiều chuyện vậy? Đừng xúc phạm cô ấy.” Ôn Thế có xu hướng tức giận.
“Được rồi, tôi đi đây.” Gã bạn cố tình nói nhỏ vào tai hắn. “Khuyên ông bạn chân thành. Phụ nữ ngày nay rất thực dụng, đàn ông không có tiền sớm muộn cũng bị vứt bỏ thôi!!!”
Ôn Thế tức điên lên, quai hàm bạnh ra, nắm tay siết chặt, ánh mắt đục ngầu nhìn theo gã bạn cười ha hả bỏ đi.
Uông Trữ Hạ chứng kiến từ đầu đến cuối, cô không cảm thấy tức giận vì bị coi thường, đầu óc cô lúc này chỉ nghĩ đến việc kiếm được tiền hoặc công việc, để Thế ca không phải vay tiền bạn bè. Cô nhớ đến tin nhắn của Mục Anh Húc. “Tôi chưa chấp nhận đơn từ chức của em. Tôi sẽ cho em vài ngày nghỉ phép. Em sẽ phải quay lại làm thư ký nhỏ của tôi sau khi cân bằng được cảm xúc.”
Cô đắn đo có nên quay lại Mục thị làm việc không vì cô không có thời gian đi phỏng vấn ở các công ty khác.
Quyết định của cô trở nên dứt khoát sau khi nghe thấy cuộc điện thoại nửa đêm của Ôn Thế và bà Ôn.
Hai người thuê khách sạn, phòng thông nhau bởi cánh cửa ngách và chung ban công. Ban đêm, cô bị đánh thức bởi tiếng quát giận dữ của Ôn Thế.
“Tiền của Ôn gia, con không động đến, nhưng tại sao tiền con kiếm được bằng nghề y lại bị mẹ dùng thủ đoạn đóng băng?”
Ôn Thế đang đứng ngoài ban công, tay cầm điện thoại, mệt mỏi tựa trên tường.
“Mẹ! Con đã trưởng thành, con có thể tự quyết định con đường mình muốn đi. Đừng bắt con phải thế này, phải thế kia.”
“Con sẽ không gặp mặt bất kỳ ai. Ngoài Hạ Hạ, con sẽ không cưới cô gái nào hết. Mẹ chết tâm đi.”
“Con sẽ không bao giờ vứt bỏ Hạ Hạ. Mẹ dừng lại suy nghĩ viển vông đi. Và đừng có tiếp tục buông lời xúc phạm em ấy…”
Uông Trữ Hạ rất dễ đoán người bên kia điện thoại là ai, cô cắn môi, lặng lẽ quay trở về giường ngủ.
Tài khoản của Ôn Thế đã bị đóng băng, và hắn không thể quay lại bệnh viện làm trong thời gian ngắn. Tiền mượn bạn bè tiêu rồi cũng hết, cô lại không có người thân họ hàng.
Ý tưởng quay lại Mục thị càng lớn trong lòng Uông Trữ Hạ.
Trong khi Uông Trữ Hạ suy nghĩ về công việc, Ôn Thể nhận được điện thoại của Mục Anh Húc.
“Chuyện của tôi, không khiến Mục tổng bận tâm.” Ôn Thế siết chặt điện thoại. Bị tình địch gọi điện đả kích là sự nhục nhã lớn.
Mục Anh Húc cười sang sáng vang qua điện thoại. “Ha Ha, tôi muốn xem anh yêu cô ấy đến mức nào? Để người con gái mình yêu phải chịu khổ cùng, anh đúng là đồ thất bại.”
“Đồng cam cộng khổ là nền tảng của những cặp yêu nhau đi đến hôn nhân. Không phiền Mục tổng quan tâm hạnh phúc của chúng tôi.”
“Để tôi chống mắt lên xem anh có thể kéo dài cái tính tự phụ bao lâu? Rời khỏi Ôn gia, xem một kẻ thất bại như anh làm được trò trống gì.” Mục Anh Húc hừ lạnh, cúp máy.
Nhìn vào đôi mắt dịu dàng của cô, hắn không phát giận được. Ôn Thế và Uông Trữ Hạ đều rõ ràng những nỗ lực của bà Ôn, chắc chắn sức ép sẽ còn đợi hai người ở phía trước. Hắn sợ rằng sớm muộn cũng phải về tiếp quản công ty gia đình.
Nhưng bây giờ, Ôn Thế vẫn muốn làm điều hắn thích và muốn làm.
“Hạ Hạ, hãy để anh suy nghĩ.”
Uông Trữ Hạ không nhắc lại, cô nhẹ nhàng nắm tay Ôn Thế, mỉm cười ấm áp. “Thế ca, mọi chuyện sẽ ổn.”
Bà Ôn không thấy Ôn Thể đến dỗ dành như mọi ngày, liền quay trở lại. Tận mắt chứng kiến hai người tay nắm tay trong bầu không khí màu hồng, mắt bà đỏ quạch giận giữ, chỉ tay vào Uông Trữ Hạ, bắt đầu nhiếc móc. “Bây giờ là thời điểm nào rồi mà cô còn quyến rũ A Thế. Nó đã nghỉ ở nhà không đi làm, cô còn muốn bòn rút gì từ nó nữa? Cô không xấu hổ nhục nhã hả?” “Mẹ, sao mẹ lại nặng lời với Hạ Hạ như vậy?” Nghe những lời xúc phạm của mẹ dành cho cô, Ôn Thế bảo vệ cô trong vô thức. “Mẹ mắng Hạ Hạ thất nghiệp là ăn bám, cũng mắng luôn con phải không? Mọi chuyện bây giờ đều khó khăn và rắc rối, con bị đình chỉ công tác, Hạ hạ phải bôn ba tìm việc, đâu có vui vẻ thoải mái gì. Tại sao mẹ không thể thoải mái với em ấy hơn?”
“Cô ta có gì để khiến người yêu thích? Cô ta chỉ là ngôi sao chổi, thứ vô dụng và ăn bám con thôi.” Bà Ôn tức giận quát lên.
“Những gì em lấy làm bấy nâu nay không khiến mẹ thay đổi cách nhìn sao? Con không nghĩ Ôn phu nhân của Ôn gia lại cổ hũ cứng nhắc như vậy.” Ôn Thế đã đứng dậy, mặt đối mặt với bà Ôn.
“Cổ hủ cứng nhắc?” Bà Ôn choáng váng khi bị con trai cãi lại. Sự thù hận tràn đầy tâm trí, bà Ôn nhìn về phía Uông Trữ Hạ với ánh mắt căm ghét u ám. “Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận cô ta. Căn nhà này đứng tên tôi, tôi có quyền quyết định ai ở lại và ra đi. Uông Trữ Hạ, cô cút ngay khỏi nhà tôi!!!”
Bà Ôn chỉ thẳng tay ra cửa đuổi người.
Mới đầu hai người cãi nhau, Uông Trữ Hạ chỉ dám đứng một bên tự trách bản thân là nguyên nhân khiến Thế ca bất hòa với mẹ. Nhưng thời điểm nghe bà Ôn đuổi cô cút khỏi nhà, Uông Trữ Hạ cũng không muốn ở lại.
Cô kéo tay áo Ôn Thế. “Thế ca, sẽ tốt hơn nếu em rời đi.”
Nhưng tiếng quát của Ôn Thế cắt ngang cô. “Được! Sẽ như mẹ mong muốn. Đây là nhà của mẹ, con sẽ đưa Hạ Hạ đi khỏi đây.”
Giọng cương quyết của anh khiến Uông Trữ Hạ sốc. Ôn Thế nắm chặt tay cô, dùng sức kéo ra cửa, cô loạng choạng đi theo, đầu không dám ngoái lại nhìn vẻ mặt của bà Ôn.
Ngay khi cánh cửa nhà đóng lại sau lưng, Uông Trữ Hạ lo lắng quở trách “Thế ca, anh đưa em đi đâu? Anh không nên nói như thế với dì. Anh quay vào nhà đi.”
Ôn Thế không trả lời, tiếp tục lôi cô đi. Uông thữ Hạ vùng vẫy cánh tay nhưng không thoát được. Cô cảm thấy nếu họ rời đi thì cảm xúc chán ghét của bà Ôn dành cho cô sẽ ngày càng lớn. Mọi chuyện càng tồi tệ hơn. Cảm thấy cơ thể của Uông Trữ Hạ kéo lại, Ôn Thế cảm thấy thất vọng không vui. Nhưng hắn sợ làm đau cô, nên dừng lại, nhẹ nhàng xoa cổ tay cô. “Hạ Hạ, em không muốn sống với anh hả?”
Uông Trữ Hạ lắc đầu, dịu dàng nói. “Lâu nay chúng ta vẫn luôn bên nhau mà.” Cô nhìn sâu vào mắt hắn, thận trọng thuyết phục. “Thế ca, chuyện không đáng để cãi nhau. Lời nói của anh sẽ khiến dì đau lòng, anh đừng tổn thương một người mẹ yêu thương con trai mình.”
“Hạ Hạ, em là vị hôn thế của anh.” Hắn hôn trán Uông Trữ Hạ, nghiêm túc dứt khoát nói. “Nơi nào có em, anh sẽ sống ở đấy.”
Nhưng họ đánh giá thấp biện pháp của Bà Ôn. Khi Ôn Thế đưa Uông Trữ Hạ đến khách sạn để thuê phòng, nhân viên lễ tân mỉm cười lịch sự trả lại thẻ cho hắn. “Xin lỗi thưa ngài! Thẻ của ngài đã bị khóa tài khoản. Ngài còn thẻ khác không ạ?”
Ôn Thể ngạc nhiên và không quá để ý, hắn lấy thẻ khác đưa cho lễ tân.
“Cảm phiền dùng thẻ này.”
Một thứ gì đó lóe lên trong đầu, hắn như nhận ra điều gì đó, cùng lúc lễ tân nhíu mày, giọng mất kiên nhẫn.
“Xin lỗi, thưa ngài, không có thẻ nào của ngài có thể được sử dụng.”
Bà Ôn đã đóng băng tất cả các tài khoản của Ôn Thế, không để lại cho hắn dù một xu.
Một vị khách đứng chờ đến lượt, đảo mắt nhìn trang phục hai người, kinh thường nói. “Không có tiền thì đừng cản trở. Tránh ra.”
Uông Trữ Hạ biết nguyên nhân sự tuyệt tình của bà Ôn, cô kéo Ôn Thế đi qua một bên, lần nữa khuyên nhủ.
“Thế ca, anh quay về nhà đi.”
Ôn Thế bị một người xa lạ chê bai nên khá xấu hổ, lại nghe Uông Trữ Hạ liên tục khuyên hắn nhận thua khiến tâm trạng càng bực bội. Hắn gắt gỏng. “Em sẽ thế nào nếu anh quay về? Em có tiền thuê khách sạn không?”
Uông Trữ Hạ bối rối. Cô có hai thẻ ngân hàng, một thẻ phụ kết nối với thẻ chính của Ôn Thế, chắc chắn đã bị bà Ôn đóng băng. Một thẻ khác nhận lương từ Mục thị, mà đơn từ chức của cô không được phê duyệt nên lương chưa chuyển vào tài khoản. Trong người cô đúng là không có một xu nào.
Ôn Thế biết thái độ của mình quá dữ dằn, liền ôm cô, thì thầm an ủi. “Được rồi, đừng lo. Anh sẽ tìm cách giải quyết chuyện tiền bạc.”
Hắn gọi điện cho bạn cầu cứu trợ giúp, dĩ nhiên là bằng tiền mặt, chứ không qua thẻ ngân hàng.
Bạn Ôn Thế là một anh chàng bảnh bao, đầu tóc bóng mượt. Gã đưa tiền cho Ôn Thế, miệng huýt sáo về phía Uông Trữ Hạ. “Chúa ơi, cậu thuê phòng khách sạn với một mỹ nữ nào thế này? Sao chưa bao giờ ra mắt.”
Ôn Thế huých cùi chỏ vào bụng gã, lừ mắt không vui.
“Đừng nói linh tinh! Tiền để lại, cậu có thể biến được rồi.”
“Không giới thiệu hả? Chỉ cái tên thôi cũng được. Khi nào tôi có ghẹ đẹp cũng chia sẻ với cậu, ok?”
Uông Trữ Hạ bị gã nói như một loại gái bao khiến cô xấu hổ đỏ mặt “Tại sao hôm nay cậu nhiều chuyện vậy? Đừng xúc phạm cô ấy.” Ôn Thế có xu hướng tức giận.
“Được rồi, tôi đi đây.” Gã bạn cố tình nói nhỏ vào tai hắn. “Khuyên ông bạn chân thành. Phụ nữ ngày nay rất thực dụng, đàn ông không có tiền sớm muộn cũng bị vứt bỏ thôi!!!”
Ôn Thế tức điên lên, quai hàm bạnh ra, nắm tay siết chặt, ánh mắt đục ngầu nhìn theo gã bạn cười ha hả bỏ đi.
Uông Trữ Hạ chứng kiến từ đầu đến cuối, cô không cảm thấy tức giận vì bị coi thường, đầu óc cô lúc này chỉ nghĩ đến việc kiếm được tiền hoặc công việc, để Thế ca không phải vay tiền bạn bè. Cô nhớ đến tin nhắn của Mục Anh Húc. “Tôi chưa chấp nhận đơn từ chức của em. Tôi sẽ cho em vài ngày nghỉ phép. Em sẽ phải quay lại làm thư ký nhỏ của tôi sau khi cân bằng được cảm xúc.”
Cô đắn đo có nên quay lại Mục thị làm việc không vì cô không có thời gian đi phỏng vấn ở các công ty khác.
Quyết định của cô trở nên dứt khoát sau khi nghe thấy cuộc điện thoại nửa đêm của Ôn Thế và bà Ôn.
Hai người thuê khách sạn, phòng thông nhau bởi cánh cửa ngách và chung ban công. Ban đêm, cô bị đánh thức bởi tiếng quát giận dữ của Ôn Thế.
“Tiền của Ôn gia, con không động đến, nhưng tại sao tiền con kiếm được bằng nghề y lại bị mẹ dùng thủ đoạn đóng băng?”
Ôn Thế đang đứng ngoài ban công, tay cầm điện thoại, mệt mỏi tựa trên tường.
“Mẹ! Con đã trưởng thành, con có thể tự quyết định con đường mình muốn đi. Đừng bắt con phải thế này, phải thế kia.”
“Con sẽ không gặp mặt bất kỳ ai. Ngoài Hạ Hạ, con sẽ không cưới cô gái nào hết. Mẹ chết tâm đi.”
“Con sẽ không bao giờ vứt bỏ Hạ Hạ. Mẹ dừng lại suy nghĩ viển vông đi. Và đừng có tiếp tục buông lời xúc phạm em ấy…”
Uông Trữ Hạ rất dễ đoán người bên kia điện thoại là ai, cô cắn môi, lặng lẽ quay trở về giường ngủ.
Tài khoản của Ôn Thế đã bị đóng băng, và hắn không thể quay lại bệnh viện làm trong thời gian ngắn. Tiền mượn bạn bè tiêu rồi cũng hết, cô lại không có người thân họ hàng.
Ý tưởng quay lại Mục thị càng lớn trong lòng Uông Trữ Hạ.
Trong khi Uông Trữ Hạ suy nghĩ về công việc, Ôn Thể nhận được điện thoại của Mục Anh Húc.
“Chuyện của tôi, không khiến Mục tổng bận tâm.” Ôn Thế siết chặt điện thoại. Bị tình địch gọi điện đả kích là sự nhục nhã lớn.
Mục Anh Húc cười sang sáng vang qua điện thoại. “Ha Ha, tôi muốn xem anh yêu cô ấy đến mức nào? Để người con gái mình yêu phải chịu khổ cùng, anh đúng là đồ thất bại.”
“Đồng cam cộng khổ là nền tảng của những cặp yêu nhau đi đến hôn nhân. Không phiền Mục tổng quan tâm hạnh phúc của chúng tôi.”
“Để tôi chống mắt lên xem anh có thể kéo dài cái tính tự phụ bao lâu? Rời khỏi Ôn gia, xem một kẻ thất bại như anh làm được trò trống gì.” Mục Anh Húc hừ lạnh, cúp máy.
Bình luận truyện