Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng
Chương 79
Động tác thô bạo và nhanh đến mức tiếng hét chưa kịp thoát khỏi cổ họng, cô đã ngồi trên ghế phó lái.
Uông Trữ Hạ lặng lẽ thắt dây an toàn, một chiếc khăn sạch ném lên đầu cô. “Lau đi, coi chừng bẩn xe tôi.”
Tim thắt lại trước giọng nói ra lệnh lạnh lùng, cô lau sơ qua tóc và hai cánh tay. Vừa bỏ khăn xuống, một cốc cà phê ấm được đặt vào tay cô.
Mục Anh Húc lái xe, không nhìn cô, lần thứ hai ra lệnh. “Đừng ảo tưởng. Tôi mua cho mình nhưng đột nhiên không muốn uống nữa. Vứt đi thì phí.”
Mắt Uông Trữ Hạ đảo tròn, thấp giọng “ô” một tiếng, uống ngụm nhỏ, mắt chợt lóe sáng. Cà phê có đường, không phải sở thích của Mục Anh Húc. Cô không vạch trần tâm tư nhỏ, nhưng vẫn cố ý hỏi. “Đã mười lăm phút sau giờ tan làm, anh cố tình quay lại đón tôi?”
“Đúng.” Mục Anh Húc thoải mái thừa nhận, câu tiếp theo vẫn khó chịu như mọi ngày. “Ngày mai là buổi đấu giá từ thiện, nếu em ốm, tôi tìm bạn nhảy ở đâu? Tôi không muốn lãng phí chiếc váy đã chuẩn bị.”
Uông Trữ Hạ bật cười trước cách thuyết phục rất hợp lý của anh, cô gật đầu. “Được rồi, tôi đồng ý làm bạn nhảy của anh. Nhưng lần sau đổi thành cà phê sữa nhé. Tôi không thích đường”
Các cơ trên mặt Mục Anh Húc cứng lại trong vài giây, không ai nhận ra biến đổi đó trừ anh.
Buổi đấu giá tổ chức vào cuối tuần. Uông Trữ Hạ bước đi song song với Mục Anh Húc, tay cô duyên dáng đặt trên tay anh, giọng nói toát ra lại ngập tràn lo lắng. “Tôi thật sự thích hợp đến đây sao?”
Những người tới đấu giá đều là nhân vật có quyền lực, không phải tổng giám đốc cũng là lãnh đạo công ty, người đi kèm đều là quý phu nhân hoặc tiểu thư nhà giàu. Cô chỉ là một thư ký nhỏ, rất dễ gây hiểu lầm và đàm tếu.
Mục Anh Húc ngạo mạn nói. “Tôi ở đây, em sợ cái gì?”
Anh không sợ sẽ gây ra tin đồn không cần thiết sao, Uông Trữ Hạ nuốt câu hỏi vào lòng, nở nụ cười tiêu chuẩn cùng Mục Anh Húc bước vào phòng tiệc.
Trước khi buổi đấu giá từ thiện chính thức bắt đầu, các ông chủ của các công ty tiến hành chào hỏi giao lưu, sẽ có vài câu hỏi dành cho những đối tượng nữ đi chung, dĩ nhiên Uông Trữ Hạ không tránh thoát được. Một tổng giám đốc nhìn Uông Trữ Hạ, nheo mắt tìm hiểu. “Bên cạnh Mục tổng là?”
Không đợi câu trả lời của Mục Anh Húc, Uông Trữ Hạ vội lịch sự đáp lời. “Xin chào, tôi là thư ký của Mục tổng.”
Giải thích như vậy khiến Mục Anh Húc nhíu mày, nhưng trong dịp này, anh không tỏ ra khó chịu. Liếc mắt nhìn, anh nhận ra tâm tư nhỏ của cô.
Nghe nói chỉ là thư ký, vị tổng giám đốc tán thưởng nhìn Uông Trữ Hạ. “Một thư ký nhỏ cũng có thể được ưu ái thế này. Chắc chắn có sự đặc biệt hơn người.”
Mục Anh Húc im lặng cười, cụng ly với vị tổng giám đốc.
Vài người khác bước đến chào hỏi, cùng nói chuyện với Mục Anh Húc. Uông Trữ Hạ hiểu chuyện bước sang bên cạnh, đứng chờ bên bàn buffet.
Một phục vụ bước tới nói nhỏ vào tai cô. “Thưa cô, cô là thư ký của Mục tổng đúng không? Có tiên sinh hẹn gặp cô ở sảnh phụ.”
Uông Trữ Hạ trầm ngâm nghi ngờ, nói ra suy nghĩ. “Có phải là ông chủ một công ty nhỏ muốn thiết lập quan hệ, nói chuyện hợp tác nhưng không dám trực tiếp thương lượng với Mục tổng, nên muốn bắt nối với tôi trước?”
“Thưa cô, tôi chỉ truyền đạt lại lời nhắn thôi ạ.”
Vẻ thành thật của người phục vụ khiến Uông Trữ Hạ gạt chút nghi ngờ cuối cùng sang một bên, đi đến sảnh phụ theo sự hướng dẫn của người phục vụ.
Uông Trữ Hạ bước vào sảnh phụ, nhận ra đó không phải một thanh niên mới khởi nghiệp, mà là một người đàn ông trung niên ngoài năm mươi.
“Cao tổng, tôi đã mang người đến theo lời dặn.” Phục vụ lịch sự mỉm cười rồi rời đi.
Uông Trữ Hạ nhìn chằm chằm người từng gặp một lần, lịch sự đưa tay ra. “Chào ông Cao.”
Ông Cao liếc nhìn bàn tay cô, không có ý muốn bắt tay. Giọng nói khó chịu mang theo khinh thường chế nhạo. “Cô là thư ký nhỏ thay thế vị trí con gái tôi ở Mục gia?”
Cảm nhận thái độ thiếu thân thiện, Uông Trữ Hạ cũng không cần phải hòa nhã. Cô điềm tĩnh nói. “Ông Cao hiểu lầm rồi. Tôi chỉ là bảo mẫu sống trong Mục gia, trùng hợp thời điểm cô Cao chia tay với Mục tổng. Ở đây không có ai thay thế ai.”
“Cô nghĩ tôi sẽ tin một người tầm thường như cô?” Ông Cao đảo mắt nhìn từ trên xuống dưới Uông Trữ Hạ, không ngừng sỉ nhục. “Dáng người cũng được, khuôn mặt cũng tốt, đúng là đủ khả năng mê muội đàn ông. Bảo sao Mục Anh Húc si mê cô, vứt bỏ cả mối tình đã trải qua ba năm mặn nồng.”
Uông Trữ Hạ cũng có điểm mấu chốt. Bị nhục mạ vô lý, cô không tức giận, chỉ thấy nực cười. “Ông Cao, tôi đề nghị ông ăn nói lịch sự, nếu không tôi không thể tiếp tục cuộc nói chuyện này.”
“Lịch sự? Cái loại lẳng lơ, hồ ly tinh cướp bạn trai người khác như cô chắc chắn không có bố mẹ dạy bảo, còn đòi hỏi được người khác tôn trọng?”
“Ông Cao không có quyền xúc phạm bố mẹ tôi.” Uông Trữ Hạ nghĩ đến ký ức bị mất, cô không nhớ được gì về gia đình, khiến giọng nói trở nên gay gắt. “Xin lỗi, tôi không có hứng thú tiếp chuyện với một người bất lịch sự như ông Cao.”
Ông Cao đương nhiên không vui khi nghe cô giáo dục, giơ tay định đánh cô liền bị tóm chặt cổ tay.
Giọng nói lạnh lùng hung ác vang lên từ đỉnh đầu.
“Ông Cao, ở đây có camera ở khắp mọi nơi, ông nên chú ý lời nói của mình.”
“Mục Anh Húc?” Ông Cao hoảng sợ khi Mục Anh Húc phát hiện.
Mục Anh Húc buông tay ông Cao, nhấn mạnh từng chữ. “Ông Cao, camera giám sát mọi nơi, các hành động của ông đều được ghi lại. Nếu để truyền thông biết được ông chủ lớn bắt nạt một cô gái, điều này không tốt cho sự phát triển của Cao thị.”
Giọng nam trầm khàn hạ xuống một tông khiến người nghe lạnh sống lưng, Mục Anh Húc cảnh cáo. “Đừng đụng vào người của tôi!”
Ông Cao rùng mình trước ánh mắt sắc bén của Mục Anh Húc. Ông liếc nhìn các camera gắn trên tường, siết chặt nắm đấm. Ánh mắt ác độc găm vào Uông Trữ Hạ. “Tôi sẽ khiến hai người ngày càng tồi tệ. Cả hai sẽ phải nhận gấp đôi đau khổ mà con gái tôi đã phải chịu đựng!”
Nhìn ông Cao rời đi, vẻ mặt của Uông Trữ Hạ bỗng trở nên cô đơn.
Mục Anh Húc lo lắng hỏi cô. “Làm sao vậy? Ông ta làm em bị thương à?”
“Tôi thấy ghen tị với Cao Trữ Mộc. Cô ta tính tình không tốt nhưng ít nhất còn có một người cha, luôn yêu thương và bảo vệ, tôi thậm chí còn không nhớ bố mẹ là ai.” Nụ cười vương trong mắt, Uông Trữ Hạ dùng ngón tay xoắn lọn tóc, buồn bã nói.
Không muốn chứng kiến vẻ cay đẳng buồn tủi của cô, Mục Anh Húc nhẹ nhàng ôm cô, dịu dàng nói. “Đừng nghĩ ngợi. Em còn có tôi, còn Mục Niệm. Chúng tôi sẽ ở bên và bảo vệ em.”
Lời nói ấm áp khiến Uông Trữ Hạ đắm chìm trong mê muội. Vài phút sau, trái tim đập bình thường, bớt run rẩy, cô nhanh chóng tỉnh lại, đẩy vòng tay vững chãi của anh ra.
Uông Trữ Hạ nói ra thắc mắc trong lòng. “Sao anh biết tôi ở đây?” Rõ ràng là không có ai khác nhìn thấy cô ấy rời đi, Mục Anh Húc luôn chính xác tìm được vị trí của cô.
“Em luôn nằm trong lòng bàn tay tôi.” Mục Anh Húc tự mãn nói.
Uông Trữ Hạ nghẹn lời, đổi đề tài. “Buổi đấu giá từ thiện sắp bắt đầu rồi. Đi thôi, đừng chậm trễ.”
Liếc nhìn vệt ửng hồng trên gò má cô, Mục Anh Húc không nói gì, cùng bước vào hội trường đấu giá từ thiện.
Vừa vào cửa, hai người đã thu hút sự chú ý của mọi người. Nhiều lời bàn tán khe khẽ.
“Thật đẹp đôi! Trai tài gái sắc. Cô ấy là ai? Sao tôi chưa bao giờ thấy trong các buổi tiệc?”
“Lần này Mục tổng không đi cùng Cao tiểu thư. Cô gái này còn quyến rũ hơn rất nhiều.”
Không ai biết thân phận Uông Trữ Hạ, họ đơn thuần cảm thấy hai người xứng đôi vừa lứa.
Uông Trữ Hạ ngồi cạnh Mục Anh Húc, cô bồn chồn trước các ánh nhìn tò mò ném về phía mình.
Mục Anh Húc lạnh nhạt nhắc nhở. “Tập trung vào buổi đấu giá, không cần quan tâm suy nghĩ của người ngoài.”
Nghe thì dễ, thực hiện mới khó, Uông Trữ Hạ lén lút bĩu môi. Cô thầm nghĩ, anh lạnh lùng hống hách không đặt người khác vào mắt quen rồi, cô chưa học được việc này.
Uông Trữ Hạ lơ đãng trong suốt buổi đấu giá. Cô giơ biển theo yêu cầu của Mục Anh Húc như người máy, nên không nhận ra bản thân vừa mua một đôi khuyên tai giá mười nghìn nhân dân tệ.
Chỉ đến khi Mục Anh Húc đặt cặp khuyên tai vào tay cô, Uông Trữ Hạ mới tỉnh táo.
“Anh đưa tôi làm gì?”
Vẻ mặt ngơ ngác của cô khiến Mục Anh Húc khó chịu, sẵng giọng nói. “Cho em!”
“Cho tôi?” Tay cô hơi run, suýt nữa làm rơi hộp khuyên tai xuống đất, cô bối rối cầm chặt, líu lưỡi nói. “Nó trị giá mười nghìn nhân dân tệ.”
Mục Anh Húc hiểu sai ý cô, thành thật hỏi. “Rẻ quá hả?”
“Không phải.” Cô đóng hộp khuyên tai lại, đẩy về phía anh. “Hãy tặng nó cho người xứng đáng. Tôi không nhận đâu.”
“Bảo cho em thì giữ lấy, taị sao lại nhiều lời như vậy?” Mục Anh Húc tức giận, tay sờ vào vào tai cô, cáu kỉnh nói. “Con gái gì mà không có nổi một đôi khuyên tai. Nếu em không nhận, tôi đuổi việc em!”
Uông Trữ Hạ lặng lẽ thắt dây an toàn, một chiếc khăn sạch ném lên đầu cô. “Lau đi, coi chừng bẩn xe tôi.”
Tim thắt lại trước giọng nói ra lệnh lạnh lùng, cô lau sơ qua tóc và hai cánh tay. Vừa bỏ khăn xuống, một cốc cà phê ấm được đặt vào tay cô.
Mục Anh Húc lái xe, không nhìn cô, lần thứ hai ra lệnh. “Đừng ảo tưởng. Tôi mua cho mình nhưng đột nhiên không muốn uống nữa. Vứt đi thì phí.”
Mắt Uông Trữ Hạ đảo tròn, thấp giọng “ô” một tiếng, uống ngụm nhỏ, mắt chợt lóe sáng. Cà phê có đường, không phải sở thích của Mục Anh Húc. Cô không vạch trần tâm tư nhỏ, nhưng vẫn cố ý hỏi. “Đã mười lăm phút sau giờ tan làm, anh cố tình quay lại đón tôi?”
“Đúng.” Mục Anh Húc thoải mái thừa nhận, câu tiếp theo vẫn khó chịu như mọi ngày. “Ngày mai là buổi đấu giá từ thiện, nếu em ốm, tôi tìm bạn nhảy ở đâu? Tôi không muốn lãng phí chiếc váy đã chuẩn bị.”
Uông Trữ Hạ bật cười trước cách thuyết phục rất hợp lý của anh, cô gật đầu. “Được rồi, tôi đồng ý làm bạn nhảy của anh. Nhưng lần sau đổi thành cà phê sữa nhé. Tôi không thích đường”
Các cơ trên mặt Mục Anh Húc cứng lại trong vài giây, không ai nhận ra biến đổi đó trừ anh.
Buổi đấu giá tổ chức vào cuối tuần. Uông Trữ Hạ bước đi song song với Mục Anh Húc, tay cô duyên dáng đặt trên tay anh, giọng nói toát ra lại ngập tràn lo lắng. “Tôi thật sự thích hợp đến đây sao?”
Những người tới đấu giá đều là nhân vật có quyền lực, không phải tổng giám đốc cũng là lãnh đạo công ty, người đi kèm đều là quý phu nhân hoặc tiểu thư nhà giàu. Cô chỉ là một thư ký nhỏ, rất dễ gây hiểu lầm và đàm tếu.
Mục Anh Húc ngạo mạn nói. “Tôi ở đây, em sợ cái gì?”
Anh không sợ sẽ gây ra tin đồn không cần thiết sao, Uông Trữ Hạ nuốt câu hỏi vào lòng, nở nụ cười tiêu chuẩn cùng Mục Anh Húc bước vào phòng tiệc.
Trước khi buổi đấu giá từ thiện chính thức bắt đầu, các ông chủ của các công ty tiến hành chào hỏi giao lưu, sẽ có vài câu hỏi dành cho những đối tượng nữ đi chung, dĩ nhiên Uông Trữ Hạ không tránh thoát được. Một tổng giám đốc nhìn Uông Trữ Hạ, nheo mắt tìm hiểu. “Bên cạnh Mục tổng là?”
Không đợi câu trả lời của Mục Anh Húc, Uông Trữ Hạ vội lịch sự đáp lời. “Xin chào, tôi là thư ký của Mục tổng.”
Giải thích như vậy khiến Mục Anh Húc nhíu mày, nhưng trong dịp này, anh không tỏ ra khó chịu. Liếc mắt nhìn, anh nhận ra tâm tư nhỏ của cô.
Nghe nói chỉ là thư ký, vị tổng giám đốc tán thưởng nhìn Uông Trữ Hạ. “Một thư ký nhỏ cũng có thể được ưu ái thế này. Chắc chắn có sự đặc biệt hơn người.”
Mục Anh Húc im lặng cười, cụng ly với vị tổng giám đốc.
Vài người khác bước đến chào hỏi, cùng nói chuyện với Mục Anh Húc. Uông Trữ Hạ hiểu chuyện bước sang bên cạnh, đứng chờ bên bàn buffet.
Một phục vụ bước tới nói nhỏ vào tai cô. “Thưa cô, cô là thư ký của Mục tổng đúng không? Có tiên sinh hẹn gặp cô ở sảnh phụ.”
Uông Trữ Hạ trầm ngâm nghi ngờ, nói ra suy nghĩ. “Có phải là ông chủ một công ty nhỏ muốn thiết lập quan hệ, nói chuyện hợp tác nhưng không dám trực tiếp thương lượng với Mục tổng, nên muốn bắt nối với tôi trước?”
“Thưa cô, tôi chỉ truyền đạt lại lời nhắn thôi ạ.”
Vẻ thành thật của người phục vụ khiến Uông Trữ Hạ gạt chút nghi ngờ cuối cùng sang một bên, đi đến sảnh phụ theo sự hướng dẫn của người phục vụ.
Uông Trữ Hạ bước vào sảnh phụ, nhận ra đó không phải một thanh niên mới khởi nghiệp, mà là một người đàn ông trung niên ngoài năm mươi.
“Cao tổng, tôi đã mang người đến theo lời dặn.” Phục vụ lịch sự mỉm cười rồi rời đi.
Uông Trữ Hạ nhìn chằm chằm người từng gặp một lần, lịch sự đưa tay ra. “Chào ông Cao.”
Ông Cao liếc nhìn bàn tay cô, không có ý muốn bắt tay. Giọng nói khó chịu mang theo khinh thường chế nhạo. “Cô là thư ký nhỏ thay thế vị trí con gái tôi ở Mục gia?”
Cảm nhận thái độ thiếu thân thiện, Uông Trữ Hạ cũng không cần phải hòa nhã. Cô điềm tĩnh nói. “Ông Cao hiểu lầm rồi. Tôi chỉ là bảo mẫu sống trong Mục gia, trùng hợp thời điểm cô Cao chia tay với Mục tổng. Ở đây không có ai thay thế ai.”
“Cô nghĩ tôi sẽ tin một người tầm thường như cô?” Ông Cao đảo mắt nhìn từ trên xuống dưới Uông Trữ Hạ, không ngừng sỉ nhục. “Dáng người cũng được, khuôn mặt cũng tốt, đúng là đủ khả năng mê muội đàn ông. Bảo sao Mục Anh Húc si mê cô, vứt bỏ cả mối tình đã trải qua ba năm mặn nồng.”
Uông Trữ Hạ cũng có điểm mấu chốt. Bị nhục mạ vô lý, cô không tức giận, chỉ thấy nực cười. “Ông Cao, tôi đề nghị ông ăn nói lịch sự, nếu không tôi không thể tiếp tục cuộc nói chuyện này.”
“Lịch sự? Cái loại lẳng lơ, hồ ly tinh cướp bạn trai người khác như cô chắc chắn không có bố mẹ dạy bảo, còn đòi hỏi được người khác tôn trọng?”
“Ông Cao không có quyền xúc phạm bố mẹ tôi.” Uông Trữ Hạ nghĩ đến ký ức bị mất, cô không nhớ được gì về gia đình, khiến giọng nói trở nên gay gắt. “Xin lỗi, tôi không có hứng thú tiếp chuyện với một người bất lịch sự như ông Cao.”
Ông Cao đương nhiên không vui khi nghe cô giáo dục, giơ tay định đánh cô liền bị tóm chặt cổ tay.
Giọng nói lạnh lùng hung ác vang lên từ đỉnh đầu.
“Ông Cao, ở đây có camera ở khắp mọi nơi, ông nên chú ý lời nói của mình.”
“Mục Anh Húc?” Ông Cao hoảng sợ khi Mục Anh Húc phát hiện.
Mục Anh Húc buông tay ông Cao, nhấn mạnh từng chữ. “Ông Cao, camera giám sát mọi nơi, các hành động của ông đều được ghi lại. Nếu để truyền thông biết được ông chủ lớn bắt nạt một cô gái, điều này không tốt cho sự phát triển của Cao thị.”
Giọng nam trầm khàn hạ xuống một tông khiến người nghe lạnh sống lưng, Mục Anh Húc cảnh cáo. “Đừng đụng vào người của tôi!”
Ông Cao rùng mình trước ánh mắt sắc bén của Mục Anh Húc. Ông liếc nhìn các camera gắn trên tường, siết chặt nắm đấm. Ánh mắt ác độc găm vào Uông Trữ Hạ. “Tôi sẽ khiến hai người ngày càng tồi tệ. Cả hai sẽ phải nhận gấp đôi đau khổ mà con gái tôi đã phải chịu đựng!”
Nhìn ông Cao rời đi, vẻ mặt của Uông Trữ Hạ bỗng trở nên cô đơn.
Mục Anh Húc lo lắng hỏi cô. “Làm sao vậy? Ông ta làm em bị thương à?”
“Tôi thấy ghen tị với Cao Trữ Mộc. Cô ta tính tình không tốt nhưng ít nhất còn có một người cha, luôn yêu thương và bảo vệ, tôi thậm chí còn không nhớ bố mẹ là ai.” Nụ cười vương trong mắt, Uông Trữ Hạ dùng ngón tay xoắn lọn tóc, buồn bã nói.
Không muốn chứng kiến vẻ cay đẳng buồn tủi của cô, Mục Anh Húc nhẹ nhàng ôm cô, dịu dàng nói. “Đừng nghĩ ngợi. Em còn có tôi, còn Mục Niệm. Chúng tôi sẽ ở bên và bảo vệ em.”
Lời nói ấm áp khiến Uông Trữ Hạ đắm chìm trong mê muội. Vài phút sau, trái tim đập bình thường, bớt run rẩy, cô nhanh chóng tỉnh lại, đẩy vòng tay vững chãi của anh ra.
Uông Trữ Hạ nói ra thắc mắc trong lòng. “Sao anh biết tôi ở đây?” Rõ ràng là không có ai khác nhìn thấy cô ấy rời đi, Mục Anh Húc luôn chính xác tìm được vị trí của cô.
“Em luôn nằm trong lòng bàn tay tôi.” Mục Anh Húc tự mãn nói.
Uông Trữ Hạ nghẹn lời, đổi đề tài. “Buổi đấu giá từ thiện sắp bắt đầu rồi. Đi thôi, đừng chậm trễ.”
Liếc nhìn vệt ửng hồng trên gò má cô, Mục Anh Húc không nói gì, cùng bước vào hội trường đấu giá từ thiện.
Vừa vào cửa, hai người đã thu hút sự chú ý của mọi người. Nhiều lời bàn tán khe khẽ.
“Thật đẹp đôi! Trai tài gái sắc. Cô ấy là ai? Sao tôi chưa bao giờ thấy trong các buổi tiệc?”
“Lần này Mục tổng không đi cùng Cao tiểu thư. Cô gái này còn quyến rũ hơn rất nhiều.”
Không ai biết thân phận Uông Trữ Hạ, họ đơn thuần cảm thấy hai người xứng đôi vừa lứa.
Uông Trữ Hạ ngồi cạnh Mục Anh Húc, cô bồn chồn trước các ánh nhìn tò mò ném về phía mình.
Mục Anh Húc lạnh nhạt nhắc nhở. “Tập trung vào buổi đấu giá, không cần quan tâm suy nghĩ của người ngoài.”
Nghe thì dễ, thực hiện mới khó, Uông Trữ Hạ lén lút bĩu môi. Cô thầm nghĩ, anh lạnh lùng hống hách không đặt người khác vào mắt quen rồi, cô chưa học được việc này.
Uông Trữ Hạ lơ đãng trong suốt buổi đấu giá. Cô giơ biển theo yêu cầu của Mục Anh Húc như người máy, nên không nhận ra bản thân vừa mua một đôi khuyên tai giá mười nghìn nhân dân tệ.
Chỉ đến khi Mục Anh Húc đặt cặp khuyên tai vào tay cô, Uông Trữ Hạ mới tỉnh táo.
“Anh đưa tôi làm gì?”
Vẻ mặt ngơ ngác của cô khiến Mục Anh Húc khó chịu, sẵng giọng nói. “Cho em!”
“Cho tôi?” Tay cô hơi run, suýt nữa làm rơi hộp khuyên tai xuống đất, cô bối rối cầm chặt, líu lưỡi nói. “Nó trị giá mười nghìn nhân dân tệ.”
Mục Anh Húc hiểu sai ý cô, thành thật hỏi. “Rẻ quá hả?”
“Không phải.” Cô đóng hộp khuyên tai lại, đẩy về phía anh. “Hãy tặng nó cho người xứng đáng. Tôi không nhận đâu.”
“Bảo cho em thì giữ lấy, taị sao lại nhiều lời như vậy?” Mục Anh Húc tức giận, tay sờ vào vào tai cô, cáu kỉnh nói. “Con gái gì mà không có nổi một đôi khuyên tai. Nếu em không nhận, tôi đuổi việc em!”
Bình luận truyện