Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư

Chương 135: 135: Mất Mặt




Tuyết Tỉnh Nhu ở trong liều trại tu luyện, thì gửi được mùi thơm.

"Bình nhi nơi nào tới thịt nướng mùi hương, sao như vậy thơm?"
Tuyết Tỉnh Nhu vốn không cảm thấy thèm ăn, nhưng nghe được mùi hương thịt nướng này, cũng nhịn không được đi ra liều trại hỏi thị nữ hộ vệ.

"Đại tiểu thư, thịt nướng mùi hương này là do nhóm người mới đến đó nướng, ực! nếu Đại tiểu thư muốn ăn, không bằng Bình nhi qua đó cùng bọn họ mua hoạt là trao đổi vật gì đó?" Bình nhi cũng không chịu nổi thèm trùng trong bụng, thấy đại tiểu thư hỏi, nàng cao hứng đề nghị.

Tuyết Tỉnh Nhu thấy thị nữ hộ vệ rõ ràng là muốn ăn, lại là ra vẻ mặt nghiêm túc, làm nàng có chút buồn cười, nàng còn chưa kịp nói cái gì, thì thấy hai người của Trịnh gia đi về hướng những người đó, nàng mài đẹp nhíu lại, cảm giác có người đến gần, không cần nói nàng cũng biết đối phương là ai, nàng không nói gì quai người vào trại nhỏ.

Trịnh Thiều thấy vậy thở dài, trở lại nơi cấm trại của mình ngồi xuống đống lửa bên cạnh một lão giả.

" Nhị thiếu gia yên tâm, gia chủ đã nói, chờ nhị thiếu gia lần này trở lại, sẽ đến Thành Chủ phủ cầu hôn, Tuyết tiểu thư không ạ đồng ý cũng không được, trừ phi Thành chủ không sợ người chê cười.

" Lão giả âm trầm nói.

Đúng vậy, lần này phụ thân hắn ngõ chống khua chiêng như vậy tiên triền hắn tình thâm nghĩa trọng, không sợ nguy hiểm đi theo nàng tìm Mãng Xà Sừng Lân cứu mẫu, như vậy tình nghĩa, Tỉnh Nhu muốn chống chế, thành chủ cũng không chịu, nhưng lúc đầu hắn thật sự không như vậy suy nghĩ, hắn là sợ nàng gặp nguy hiểm mới xin phụ thân phái vài cường giả cho hắn, nhưng vào đến Tuyết Sơn lúc sau, ngũ trưởng lão mới nói cho hắn biết phụ thân hắn kế hoạch.

Bạch Ngạo Thành bọn họ vừa nướng vừa ăn vui vẻ, thì thấy có hai thanh niên đi đến, nhìn trên mặt bọn họ khó che giấu được sự kêu ngạo, thấy vậy đám người Bạch Ngạo Thành cũng không thèm để ý đến bọn họ, tiếp tục nướng tiếp tục ăn.

Hai thanh niên trong mắt đều là xem thường Bạch Ngạo Thành vài người, trong mắt bọn họ trong đội ngũ làm công việc nướng thịt là đại biểu trong đoàn đội ngươi là tần thấp nhất, nên không có tư cách cùng hai người bọn họ nói chuyện, nhưng hai thanh niên không dùng đầu óc suy nghĩ cẩn kẻ, bản thân hai người vì sao không nhìn ra thực lực của những người, mà hai người họ cho là thấp hèn nướng thịt.

Không phải là bọn họ cấp bậc thấp hơn nên nhìn không ra đến sao? Cho nên mới nói, ngươi không có tư bản kêu ngạo, thì đừng làm ra vẻ, nếu không rất dễ đắc tội người.

Hai người vừa rồi cũng chú ý đến Tống Hiển đám người bước vào khi, là hắn phân phó đám người nghĩ ngơi, là biết người này là người dẩn đầu, hai người đi đến Tống Hiển trước mặt, chấp tay chào hỏi nói.

" Chúng ta là Tuyết Sơn Thành Trịnh gia, nhị thiếu gia chúng ta thấy công tử đoàn đội thịt nướng khá tốt, nên phái hai người chúng ta đến đây muốn cùng công tử mua một ít, chúng ta sẽ gấp đôi giá cả ở Tuyết Vũ Khách Đếm thức ăn giá cả mua, không biết công tử ý thế nào?" Hắn có chút kêu ngạo nói.

" Thật ngại quá, chúng ta không bán.

" Tống Hiển cũng không thèm đứng lên, không lạnh không nhạt nói.


Thanh niên thấy Tống Hiển không cho mặt mũi, trên mặt biểu tình khó côi lên nói.

" Gấp ba giá tiền thế nào?"
Tống Hiển chỉ lo ăn thịt trên tay vả vờ không nghe thấy.

" Gấp bốn lần?" Hắn âm trầm sắc mặt nói.

Kiều Oanh thấy hai người này như vậy không có lễ phép, tức giận đứng lên, chống nạnh nói.

" Các ngươi không nghe đội trưởng chúng ta nói gì sao? Chúng ta không bán, bản tiểu thư còn chưa ăn no đâu, lấy đâu ra thịt bán cho các ngươi, ngươi nói Tuyết Vũ Khách Đếm một đĩa thịt nướng bao nhiêu tiền, ta gấp bốn lần giá cả cho hai ngươi, chỉ cần hai ngươi đừng đứng đây làm phiền người là được.

"
Hai học tỷ cũng đứng lên chống nạnh không cho mặt mũi nói.

" Đúng vậy, chỉ cần đừng làm phiền chúng ta là được.

"
Hai thanh niên nghe vậy cả người đều tức đến run lên, ngón tay chỉ Kiều Oanh vài người" Ngươi!.

các ngươi thật quá đáng, các ngươi có biết chúng ta là ai không? Chúng ta là Tuyết Sơn Thành Trịnh gia người, các ngươi cũng giám như vậy sỉ nhục chúng ta.

"
" Ha hả, vậy các ngươi có biết chúng ta là ai không mà đứng đó kêu ngạo? Các ngươi cho là Trịnh gia các ngươi là cường đại nhất ư, những gia tộc khác thì không bằng à? Thứ lỗi, với chúng ta thân phận còn chưa kêu ngạo như hai ngươi đâu? Tôm Tép nhảy nhót như hai ngươi tự cho là đúng, Trịnh gia nếu có thêm vài người ngu xuẩn như hai ngươi, bản tiểu thư xem sớm muộn gì Trịnh gia cũng bị đánh xuống tần trót nhất ở Tuyết Sơn Thành.

"
Kiều Oanh không cho mặt mũi lớn tiếng nói, làm cho ở đây người đều có thể nghe được, trên người Linh Vương hơi thở cũng đè ép qua, làm hai thanh niên cả kinh lui về sau vài bước, nàng mới không sợ những người này đâu, đừng nói bọn họ là Linh sư học viện tinh anh, sư phụ bọn họ thân phận cũng không thấp, nói chi Bạch gia đại gia Tộc, chỉ một nhà cũng đủ để cho Trịnh gia thành cận bả rồi.

Lúc này thanh âm trầm thấp giọng nam vang lên.


" Thật là thất lễ rồi, là tại hạ không biết quản thuộc hạ, xin tiểu thư bớt giận.

" Trịnh Thiều chấp tay nói, hắn lạnh mặt nhìn về phía hai thanh niên nói.

" Trịnh gia chúng ta bị hai người các ngươi làm mất mặt còn chưa đủ ư? Còn không tạ lỗi với đoàn đội của vị tiểu thư này.

" Hắn vừa rồi rõ ràng ra lệnh cho hai người họ nói chuyện phải Khêm tốn, nếu người ta không bán thì trở lại, không được đắc tội, vậy mà hai tên ngu xuẩn này lại không nghe lệnh.

Hai thanh niên nhìn Trịnh nhị thiếu sắc mặt âm trầm xuống, cũng biết bản thân làm sai, cũng biết những người này không phải dể chọc, chỉ là một nữ nhân, Linh Vương hơi thở còn mạnh hơn cả Trịnh nhị thiếu, cũng đủ biết được phía sau gia tộc những người này không tầm thường, hai người liền chấp tay nhận lỗi.

" Là chúng ta thất lễ rồi, xin vài vị thứ lỗi.

"
Kiều Oanh nhìn vài người đi đến, dẫn đầu là một nam một nữ, nhìn thanh niên chấp tay có lễ nói, nàng cũng không phải là loại người không biết tha người, dù gì thân ở bên ngoài, có thể bỏ qua nàng liền bỏ qua, không là bạn cũng đừng thêm thù đạo lý này nàng sớm biết, nàng thanh âm lúc này cũng bình thường lại, vẫy vẫy tay nói.

"Ai, Đại nhân không chấp nhứt tiểu nhân qua, bỏ đi, chúng ta cũng không như vậy nhỏ mọn người.

"
"Cô nương chúng ta nơi này còn có rất nhiều thịt tươi cũng không dùng hết, cô nương nếu không chê! " Tuyết Tỉnh Nhu lên tiếng nói.

Kiều Oanh đám người vừa bước vào sơn cốc cũng đã phát hiện bọn họ là hai nhóm người, Kiều Oanh tính tình hảo sản, thấy xinh đẹp muội tử như vậy nói, nàng nhìn qua thị nữ phía sau sách theo một võ thịt heo đã được xử lý tốt, liền không khách sáo nói.

" Hảo a, chúng ta còn chưa ăn no đâu, muội tử nếu không ngại, cùng chúng ta nướng thịt cùng nhau ăn, thế nào?"
Tuyết Tỉnh Nhu biểu tình bất ngờ nhìn Kiều Oanh, nàng liết nhìn một vòng đám người Tống Hiển thì nghe được Kiều Oanh nói.

" Muội tử nhìn bọn họ làm gì a? Bàn nướng thịt lại không phải của bọn họ!.

"

" Cũng không phải của Kiều học tỷ ngươi nha.

" Ngưu Phi không cho mặt mũi nói theo.

Kiều Oanh.

" Tiểu tử ngươi tìm chết hả, cho dù không phải của ta, nhưng nó là của Nhã Nhã nha.

"
" Phụt.

" Phun nước thanh âm.

Vân Phong Nhã lười biến lưng dựa vao vách đá, một chân thẳng tắp, một chân cong lên, một tay đặc trên đầu gối, càng làm nàng trở nên mị hoặc, nàng nhìn Bắc Cung Nhiên vừa chuẩn bị uống một ngụm nước thì nghe được học tỷ thân mật xưng hô sặc đến rồi, chỉ còn một chút là làm ướt vạt áo của nàng.

" Xin! xin lỗi, ta không phải cố ý.

" Bắc Cung Nhiên vành tai có chút hồng, không được tự nhiên nói.

Vân Phong Nhã nhìn vành tai có chút hồng, với vẻ mặt không được tự nhiên của nàng ấy, cố gắng nhịn cười nói.

" Ân, về sau Nhiên Nhiên cùng ta đi mua một bộ y phục mới là được rồi.

"
Cung Nhiên.

"?????" Nàng chưa phun đến hắn y phục a.

Đám người.

"! ! ! " cạn lời
Trịnh Thiều và Tuyết Tỉnh Nhu lúc này mới chú ý đến thiếu niên lười biến dựa lưng vào tường đá, thiếu niên tuấn mỹ với hơi thở tà mị lười biến phát ra, làm người có trong chớp mắt thất thần, thiếu niên như cảm nhận được đối phương ánh mắt nhìn qua, sao đó nở ra nụ cười tà tứ.

" Phịch.


"
Mọi người nghe thanh âm nhìn qua, thì thấy thị nữ tay cầm võ trúc sách thịt, cả rổ thịt rơi trên nền tuyết trắng dưới chân.

" A! tiểu thư thứ tội, là nô tỳ trượt tay, cũng tại hắn ta cười quá đẹp, cho nên mới! " Thị nữ hộ vệ lúc này mới nhớ ra mình nói cái gì, cả người cứng đơ, xấu hổ mặt đỏ lên.

Ngưu Phi đám người.

"! ! " tên tiểu tử này lại phóng lửa.

Vân Phong Nhã mặt đều đơ rồi, trên đầu có mấy con quạ bay qua.

Ngoại trừ vài người Trịnh Thiều cười không nổi, còn lại người đều bật cười lên, Bạch Ngạo Thành là nhất khoa trương một vị, ôm bụng cười ngả nghiêng ngả ngữa.

" ha ha ha, Huynh đệ, ha ha ha, thịt là tại huynh đệ ngươi mới rơi a, ha ha ha.

"
Cũng vì vậy mà bầu không khí cũng trở nên hòa hảo không ít, Tuyết Tỉnh Nhu cùng bọn họ giới thiệu về nhau sau, cũng hòa hợp vào đám người thịt nướng trung, là nam nhân nướng không phải nàng nướng, còn Trịnh Thiều vốn phái hai thuộc hạ đến mua thịt, cũng không phải cho hắn ăn, mà là cho Tỉnh Nhu ăn, hiện tại náo như vậy vừa ra, hắn cũng không mặt mũi lưu lại liền cáo từ đi rồi.

" A, thì ra ngươi là thành chủ nữ nhi nga, ngươi vào trong là rèn luyện sao?" Kiều Oanh hiếu kỳ hỏi.

"Không phải, ta lần này có nghe dong binh đoàn người nói, phát hiện ra Mãng Xà Sừng Lân, mà mẫu thân ta dược liệu bên trong cần có Mãng Xà Sừng Lân túi mật làm thuốc dẫn.

" Tuyết Tỉnh Nhu cũng không giấu giếm nói ra, truyện này trong Tuyết Sơn Thành có ai mà không biết, chỉ có những người từ nơi khác đến, mới không biết.

Vân Phong Nhã ngồi không xa nghe được, mài một ninh, cũng không nói gì, nàng từ chữ vật lấy ra một lọ nhỏ gia vị đưa cho Bạch Ngạo Thành, bảo hắn rải lên thịt Tuyết Tỉnh Nhu đưa đến, như vậy sẽ càng ăn ngon, Bạch Ngạo Thành làm theo, mùi hương phai bốn phía.

" Wao, huynh đệ đây là gia vị ngươi tự làm sao? Có chút cai, nhưng mùi vị cũng không thua kém vừa rồi hương vị nga, huynh đệ ngươi còn có không? Cho huynh đệ ta một lọ đi.

"Bạch Ngạo Thành nịnh nọt hỏi.

" Đan dược thì có, gia vị chỉ còn một lọ, không cho.

".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện