Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư

Chương 143: 143: Phái Hiện Tuyết Liên Ngàn Năm




Vân Phong Nhã đôi con ngươi lập lòe.
"Vì Bạch tiểu thư sẽ không hạ độc tiểu Lang quân của mình a...." Vân Phong Nhã thấy Bạch Lam Y muốn nổi giận lên, liền nói tiếp." Ai, là ta nói sai lời nói rồi, Bạch tiểu thư sẽ không hạ độc ân nhân nhiều lần cứu mạng của mình phải không?"
Bạch Lam Y chỉ." Hừ..." Một cái rồi quay người về phía sau, khoé môi không nhịn được cũng cong cong, nàng từ nhẫn chử vật lấy ra vài lọ dược, mở ra nấp bình đem bên trong bột phấn đổ ra, dùng linh lực đem bột phấn bao phủ không cho nó rơi trên lưng Kim Bằng, sau đó đánh về phía sau đang đuổi theo đám người, trên không trung bột phấn như hoa nở rộ ra, theo gió bay trong không khí.
Vân Phong Nhã thấy vậy hiếu kỳ hỏi.
" Đó là gì vậy? Là độc tố ư? Bạch tiểu thư ngươi chuẩn bị cũng thật nhiều a."
Bạch Lam Y nở ra nụ cười quyến rũ nói.
" Cho nên về sau, tiểu lang quân phải ngoan ngoãn mới được nha, nếu không chúng nó cũng sẽ ở trên người tiểu lang quân nga."
Nói xong nàng lại tiếp tục đem vài bình màu sắc khác nhau làm giống như vừa rồi vậy.
" Bản tiểu thư vừa rồi cho ngươi dùng là trâm giải dược đan, chỉ có lợi không hại, yên tâm đi."
Vân Phong Nhã nhịn không được cười khẽ thanh.
Còn những cường giả sớm đã đem linh lực bao bọc cả người, vì an toàn cũng phong bế hô hấp, nên không sợ đối phương hạ độc trong không khí, trong lòng còn cho là Bạch Lam Y làm chuyện vô nghĩa đâu, còn đang đắc ý thì cảm giác cả người đều ngứa ngáy khó nhịn vô cùng, cảm giác ngứa ngáy càng lúc càng mảnh liệt, lúc này mới biết được bản thân là bị đối phương lừa, đối phương là hạ độc, nhưng không phải đọc tố, mà là thuốc ngứa, nhưng có thể làm bọn họ Linh Huyền cửu cấp cũng nhịn không được sự ngứa ngáy này, loại độc này nhất định là một đại độc sự nghiên cứu ra tới.
Chẳng những là cường giả, mà kể cả Thiên Thú khác cũng không hiểu vì sao đôi con ngươi lại càng ngày càng cai nữa, chúng nó tức giận ngào rống lên, bắt đầu loạn công kích, những cường giả khác vừa phải nhịn lại ngứa ngáy vừa phải chấn an khế ước thú của mình, hiện tại lại thêm những Thiên Thú khác loạn công kích, làm thành một đống hổn độn.

Vân Phong Nhã linh quang chợt lóe, ra lệnh cho Kim Bằng nhân cơ hội vòng qua từng ngọn núi tuyết, nàng đem kế hoạch của mình nói cho Bạch Lam Y biết, sao đó từ không gian lấy ra trận pháp nhỏ, đưa cho Kim Bằng ngậm lấy nói.
" Theo kế hoạch hành động, tiểu Bằng cũng phải cẩn thận đấy biết không?"

" Chủ nhân yên tâm, những người đó sẽ không phát hiện ra bất thường được."
" Ân."
khi Kim Bằng vừa vòng qua ngọn núi tuyết che đi tầm mắt của những người phía sau, Vân Phong Nhã liền cùng Bạch Lam Y nhảy xuống một vách đá có cây cối che đậy, cả hai hơi thở từ từ biến mất trong không khí.
Còn Kim Bằng lúc này cũng được tự do, nó bắt đầu cuồng giả lên, lách qua từng ngọn núi tuyết nhỏ hẹp nguy hiểm đường bay, Kim Bằng càng ngày càng bỏ xa đám cường giả và những Thiên Thú cường đại, làm đám cường giả chỉ có thể cẩn thận từ từ né tránh, cho nên không phát hiện ra dị thường phía dưới Tuyết Sơn.
Còn Vân Phong Nhã và Bạch Lam Y nhảy đến vách đá có vài cây cổ thụ nơi đó làm che giấu, tiểu Tím theo lệnh Vân Phong Nhã đem dây đằng nhanh chóng sinh trưởng lên, đem nơi ẩn nấp của cả hai che đậy lên.
Khi thấy đám cường giả và Thiên Thú đều đã đi xa, cả hai trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm, Bạch Lam Y lúc này mới phát hiện hai người ngồi cùng một nhánh cây, lại còn như vậy gần, nàng không hiểu sao tim mình lại đập như vậy nhanh nữa, có lẽ là do vừa rồi lo sợ đi, nàng làm như không có gì hỏi.
" Ngươi vừa rồi đưa cho Kim sắc đại bàng là ảo trận đi?"
" Bạch tiểu thư đúng là đa tài đa nghệ đâu, chỉ nhìn sơ qua đã biết nó là ảo trận rồi." Vân Phong Nhã cười nói.
"Ở Đông Lân Quốc, Bạch gia cũng là đại gia Tộc, như vậy trận pháp gặp qua không ít, ngươi nói đi bổn tiểu thư sẽ nhìn không ra sao? Vừa rồi tuy là cấp một trận pháp, nhưng trận pháp rất tinh túy, có lẽ là đại sư cấp ba trở lên làm ra đi."
" Khụ...!khụ....ha hả, Bạch tiểu thư thật lợi hại a, không đoán còn được, vừa đoán....ha ha...!thật sự lợi hại a."
Bạch Lam Y nhìn nụ cười đắc ý của người nào đó, mài đẹp nhíu lại.
" Ngươi ý gì?"
" Ha ha ha...!không...!không có gì, chỉ là cảm thấy Bạch tiểu thư nói rất có đạo lý đâu."
Nếu Bạch Lam Y biết được thật ra những trận pháp cấp một được nàng nói là một đại sư cấp ba trở lên làm ra đến, nhưng thật ra lại là Vân Phong Nhã vừa học không lâu phía trước, nhất định sẽ cả kinh rồi.
Bạch Lam Y còn muốn hỏi cho rõ thì thấy Vân Phong Nhã chợt cao mài, nàng biết Vân Phong Nhã đang cùng Kim sắc đại bàng câu thông, nên chỉ im lặng ngồi bên cạnh, mắt đào hoa không tự chủ được nhìn người bên cạnh nghiêm túc thần sắc mà thất thần, qua một hồi Vân Phong Nhã thần sắc mới thả lỏng ra, liếc nhìn Bạch Lam Y bên cạnh, cả hai bốn mắt nhìn nhau, Bạch Lam Y giống như bị điện giật vậy, lập tức nhìn nơi khác vả vờ bình tĩnh nói.

"Ngươi nhìn gì mà nhìn?"
Vân Phong Nhã thấy Bạch Lam Y như vậy phản ứng, nhìn vành tai xinh đẹp không tự nhiên đỏ hồng lên, nàng khoé môi cong cong cũng không chiu chọc Bạch Lam Y nữa.
Bạch Lam Y thấy Vân Phong Nhã không lên tiếng, không được tự nhiên hỏi.
"Ờ...!Kim Sắc đại Bàng không sao chứ?"
" Ừm, Bạch tiểu thư yên tâm, Tiểu Bằng đã bỏ được những cái đuôi đó rồi."
Bạch Lam Y nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.
" Vậy thì tốt rồi."
Cả hai trầm mặc một hồi, đột nhiên cùng nhau lên tiếng.
" Ngươi...."
" Bạch tiểu thư...."
" Khụ....!Bạch tiểu thư có chuyện muốn hỏi ư?"
" Ngươi nói trước đi."
Vân Phong Nhã thấy Bạch Lam Y nói vậy, liền hỏi.
" Bạch tiểu thư không hiếu kỳ Hàn Băng Châu hiện tại ở nơi nào sao?"
Bạch Lam Y nở ra nụ cười quyến rũ.

" Vừa rồi Linh thú và những người đó liều mạng đuổi theo chúng ta, không phải cũng vì Hàn Băng Châu đã bị Nhã nhi đoạt đến rồi ư? Còn có...." Bạch Lam Y cười càng quyến rũ." Về sau Nhã nhi đừng kêu ta Bạch tiểu thư nữa nha, có thể kêu Y nhi nga."
Vân Phong Nhã nhìn Bạch Lam Y bộ dáng, khoé môi cong cong, tà mị cười hỏi.
" Vậy, Y nhi......không muốn đoạt Hàn Băng Châu ư?"
Bạch Lam Y nghe câu Y nhi cả người cứng lại rồi, nhưng trên mặt vẫn giữ bình tĩnh nói.
" Chỉ là một viên có linh tính Hàn Băng Châu mà thôi, làm sao có thể cùng Nhã nhi so sánh đâu."
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Bạch Lam Y nhìn đôi mắt đầy ý tứ của Vân Phong Nhã, có chút chịu không nổi ánh mắt tà mị kia, thì đột nhiên một mùi hương thơm mát phát ra, cả hai theo bản năng nhìn về hướng có mùi hương đó, lúc này mới phát hiện cách hai người họ khoảng 50 mét có một chút ánh sáng lập lòe, nhưng vì bị Tuyết xung quanh che kính, cũng không thấy được nó là bảo vật gì nữa.
" Là ngàn năm Tuyết Liên." Bạch Lam Y có chút kích động hô lên.
" Thật sự ư?"
" Đúng vậy, chính là mùi hương này không sai."
Vân Phong Nhã cũng không ngờ được cứ nhiên là Tuyết Liên ngàn năm, Vân Phong Nhã và Bạch Lam Y nhìn nhau, đồng thanh nói.
" Cẩn thận..."
Cả hai có chút giật mình, sao đó cùng nở nụ cười, vì cả hai không phải vì tranh giành bảo vật mà tính kế với nhau, mà là vì đối phương an toàn suy nghĩ trước.
Khi Vân Phong Nhã cùng Bạch Lam Y bay đến ngần Tuyết Liên ngàn năm, thì hương thơm càng nồng đậm, cũng không làm cả hai kích động, mà ngược lại càng cảnh giác lên, vì Tuyết Liên 300 năm trở lên đã tụ được linh khí đất trời, sẽ thu hút rất nhiều linh thú đến đoạt, nói chi hiện tại là ngàn năm Tuyết Liên.
Khi Vân Phong Nhã và Bạch Lam Y bay đến, cả hai từ trên cao nhìn xuống thấy trong khe núi tuyết có một đóa Tuyết Liên lớn bằng hai bàn tay người trưởng thành, Tuyết Liên xung quanh đang được màn nhện hình thành vòng bảo hộ lớn, nếu không phải vì để Tuyết Liên có thể hấp thụ được linh khí đất trời, có lẽ Tuyết Liên đã bị màn nhện bao phủ thành quả trứng lớn rồi, nhìn nhị hoa bên trong đang phát ra kim sắc quang mang, như để trứng tỏ Tuyết Liên niên đại.

Mà cách Tuyết Liên không xa có một con nhện màu trắng lớn bằng đầu người, phía dưới bụng là màu đen, nhện trắng dùng hình thái tự vệ nếu không nhìn kĩ sẽ không phát hiện ra nó, nó nhìn trầm trầm Tuyết Liên nhị hoa đang từ từ biến hóa, mà không phát hiện phía trên có hai người cũng đang nhìn nó.
Vân Phong Nhã ngón tay chạm lên mu bàn tay Bạch Lam Y, viết ra Thiên Thú cửu giai đỉnh thực lực cho Bạch Lam Y biết, nhưng nàng không chú ý đến Bạch Lam Y mất tự nhiên.
Lúc này Tuyết Liên cũng đã hoàn toàn nở rộ ra, Nhện trắng lập tức trở lại hình thể khổng lồ của mình, nó muốn nhanh chóng đem Tuyết Liên ăn, như vậy nó có thể trở thành Thần Thú rồi.

Lúc này...
" Hàn Băng chảm....."
" Bài Hỏa tiễn...."
Nhện trắng khổng lồ chưa kịp cao hứng đến ngần Tuyết Liên ngàn năm, thì cảm nhận được nguy hiểm đánh đến, trong miệng nó lập tức phun ra nhện tơ sắc bén đánh về hướng Vân Phong Nhã hai người, chỉ nghe được tiếng.
" Răn rắc..."tiếng đứt gãy của nhện tơ.
" Xèo....xèo..." Đốt cháy thanh âm.
Quá nhiều nhện tơ sắc bén chẳng những đánh tan Hàn Băng chảm và bài hỏa tiễn, còn có vài sợ nhện tơ sắc bén đánh về hướng Vân Phong Nhã và Bạch Lam Y phương hướng mà đi.
Vân Phong Nhã và Bạch Lam Y, lập tức xoay người tránh thoát, nhìn từng sợ nhện tơ đâm sâu vào núi tuyết bên trong, cũng đủ chứng minh nó như thế nào sắc nhọn.
Nhện trắng tức giận ngầm rú lên, làm núi tuyết cũng phải run động lên.
" Khà...khà...Nhân loại đáng chết, đến đúng lúc lấm, thịt hai nhân loại các ngươi sẽ là bản tôn chúc mừng ngày Tuyết Liên ngàn năm hình thành."
" Vậy ư? Tiểu gia ta cũng muốn xem đến cùng ngươi thịt tiểu gia, hai tiểu gia đoạt Tuyết Liên của ngươi."
" Nhân loại đáng chết....".

Nó ngầm lên.
Vì là vách núi khe hở, nên Bạch Lam Y và Vân Phong Nhã không cách nào triệu hồi ra khế ước thú, cho dù triệu hồi ra tới cũng sẽ bị Nhện trắng uy áp đè ép mà rơi xuống vách núi thôi, cho nên Vân Phong Nhã chỉ có thể dựa vào tiểu Tím, mà Bạch Lam Y thì nhờ có Linh khí pháp bảo có thể ngự không trung, hai người chỉ có thể dựa vào bản thân thực lực chiến đấu, nhưng cả hai cũng không ngờ là cả hai như vậy ăn ý.
___________________________________.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện