Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát
Chương 45
Khi Tình Tình tỉnh giấc lần nữa thì nhà nhà đã lên đèn. Trời ạ, cô đã ngủ lâu như vậy sao?
Nếu như không phải Mộ Dung Trần ép cô ra ngoài ăn cơm, không chừng cô sẽ ngủ như vậy luôn đến ngày mai. Chỉ có điều, ngủ suốt một buổi chiều, sau đó lại được ăn uống ngon lành nên tinh thần của cô đã tốt hơn rất nhiều, ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng rạng rỡ đến mê người.
Chỉ là, anh còn mang cô đi đâu nữa?
Dọc theo đường đi, Tình Tình vẫn bị anh nắm tay đi vào trong phòng to lớn trong hội quán, phóng mắt nhìn xung quanh, sáu bảy người đang ngồi ở bên trong nói chuyện phiếm, uống rượu, đây là cuộc tụ tập của đàn ông, đương nhiên không thể thiếu phụ nữ.
“A Trần, cậu tới thật muộn nha”
Âu Thánh Nguyên cười bước lên phía trước, thuận tiện vươn đầu nhìn cô gái vẫn cúi đầu không nhìn người khác “
“Hello, Tình Tình, đã lâu không gặp, chân của cô sao rồi?”
“Âu giáo sư, chào anh” Tình Tình không ngờ Âu Thánh Nguyên cũng sẽ tới nơi này, ngẩng đầu lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
“Âu giáo sư? Trần, thật không nhìn ra người phụ nữ của cậu là sinh viên của A Nguyên” Một gã khác cầm ly rượu trên tay, rất hứng thú nhìn gương mặt ngượng ngùng, bối rối của Tình Tình.
Thực sự không ngờ trong đám người bọn họ, A Trần lại kết hôn trước, hơn nữa còn nhanh như vậy.
“Em gái, chào em. Anh là bạn học đại học của A Trần, tên là Trầm Ngôn” Bàn tay to cố ý coi thường vẻ mặt không vui của Mộ Dung Trần, đưa đến trước mặt của Tình Tình.
Phụ nữ theo Trầm Ngôn rất nhiều, không chỉ vì gia thế của hắn, mà vì hắn còn có bản lĩnh dụ dỗ phụ nữ, tóc tai gọn gàng cũng giống như tính cách của anh, hào sảng, thẳng thắn không dài dòng dây dưa, vẻ đẹp của hắn không giống như vẻ tuấn mỹ của Mộ Dung Trần, cũng không giống vẻ lịch sự nho nhã của Âu Thánh Nguyên, mà nhiều hơn vài phần yêu mị, đúng là người biết chịu chơi.
“Xin chào” Người ta cũng chủ động lấy lòng cô rồi, cô không thể không có lễ phép. Tình Tình vừa nâng tay lên muốn nắm lấy bàn tay đó, đã bị Mộ Dung Trần kéo trở về.
“Không cần để ý đến hắn, A Nguyên, Cố Kỳ Nam đâu?” Mộ Dung Trần làm mặt lạnh nắm tay Tình Tình đi đến chỗ sofa không có người ngồi.
“Sẽ đến ngay thôi. Cậu cũng biết, người ta là Cố thị trưởng mà, đến những nơi như thế này, cũng phải chú ý thân phận” Trong nhóm người bọn họ, chỉ có Cố Kỳ Nam là đi theo con đường chính trị.
“A Nguyên, thật không thể tưởng tượng được Trần sẽ thích nữ sinh nhỏ nhắn như thế này”
Cũng không bị cự tuyệt làm cho xấu hổ, Trầm Ngôn nhìn Mộ Dung Trần vẫn nắm tay người ta không buông, cho dù ngồi xuống nhưng mười ngón tay vẫn đan vào nhau, thật là cực kì giống với nam nữ đang yêu nhau cuồng nhiệt nha!
“Tớ cho là thời gian gần đây cậu bị chú Trầm quản lý nghiêm ngặt, ít nhiều gì cũng biết an phận một chút, không nghĩ tới cậu vẫn không an phận như vậy”
Âu Thánh Nguyên nhìn cô gái diễm lệ đi từ đầu bên ghế sofa kia đến, đó là bạn gái tối nay của Trầm thiếu gia, chỉ là tối nay.
“Cậu sai rồi, lúc này tớ thật sự muốn hồi tâm, chuyên tâm tiếp quản sự nghiệp của bố tớ, chỉ có điều, khó có dịp, A Trần dắt vợ của cậu ta tới đây, đương nhiên phải tìm bạn tới đây mới phải”
Giọng điệu của Trầm Ngôn tuy nghiêm túc, nhưng khi nhìn về phía người phụ nữ đang đến gần, ý cười trên mặt ngày càng trở nên tà mị.
Khi người phụ nữ đó đến gần bên cạnh Trầm Ngôn, hắn ra hiệu cho mấy người phụ nữ còn đang nói chuyện bên cạnh mấy người đàn ông, đi ra ngoài, hắn cùng với Âu Thánh Nguyên đi về phía Mộ Dung Trần.
“Có muốn uống chút gì không?”
Cho đến khi ngồi xuống, Tình Tình mới ngẩng đầu lên quan sát căn phòng, những người đàn ông, đang cùng phụ nữ nói chuyện cũng không đến chào bọn họ, chỉ nhấc ly rượu trong tay hướng về phía Mộ Dung Trần.
Ngoại trừ Trầm Ngôn với Âu Thánh Nguyên rất không khách khí, từ đầu đến cuối cũng không quan tâm người khác có hoan nghênh họ hay không, cứ như vậy tùy ý ngồi xuống.
"Không cần." Tình Tình nhẹ giọng nói.
“Em gái, uống thử rượu này một chút đi” Trầm Ngôn thấy phục vụ bưng khay qua, thuận tay cầm một ly rượu, trên mặt đầy ý cười đưa về phía Tình Tình.
“Thật xin lỗi, tôi không biết uống rượu”
Đời này, vì lần đầu tiên uống rượu đã đánh mất cả đời mình, cô sẽ không bao giờ uống nữa.
“Không sao, cái này là rượu trái cây, rất thích hợp với em”
Trầm Ngôn cố ý nhoài người qua khỏi mặt bàn, hình như muốn Tình Tình nhìn cho rõ.
“Trầm Ngôn, cô ấy nói không uống rượu, hơn nữa cô ấy cũng không phải em gái của cậu, là người phụ nữ của Mộ Dung Trần tôi, đừng xưng hô nhầm”
Mộ Dung Trần đoạt lấy ly rượu trong tay Trầm Ngôn đặt lên bàn, chất lỏng trong ly rượu tràn ra cả bàn.
“A Trần, cậu dẫn người vào cũng không giới thiệu với mọi người, tôi không gọi cô ấy là em gái vậy gọi là gì?”
Cũng không ngại Mộ Dung Trần vô lý, Trầm Ngôn thoải mái dựa vào ghế, nếu như không có Tình Tình ngồi đối diện, không chừng hắn đã đem chân gác lên bàn.
“Người phụ nữ của tôi mắc mớ gì đến cậu. Không lên tiếng không ai nói cậu câm đâu”
“A Trần, có cần hẹp hòi như vậy không, nghe nói cô ấy tên Tiết Tình Tình…”
Trầm Ngôn còn chưa dứt lời, cổ áo sơ mi đã bị Mộ Dung Trần túm lấy, tựa hồ nếu như hắn còn nói thêm câu nào nữa thì anh sẽ vung tay đấm vào mặt hắn.
“A Trần, xin hỏi tớ đã nói sai chỗ nào sao?”
Trầm Ngôn kéo nụ cười nhẹ, nhưng ý cười lại không toát trong mắt, lại nồng đậm ý vị khiêu khích.
“Này, 2 người muốn làm gì? Không nên kích động”
Ngoài miệng thì Âu Thánh Nguyên nói lời khuyên giải, nhưng trên mặt hắn viết rõ hả hê muốn xem kịch vui.
Tình Tình sững sờ nhìn 2 người đàn ông này, không có chuyện gì lại muốn đánh nhau, bọn họ không phải là bạn sao? Vậy bây giờ là chuyện gì đang xảy ra?
“Tớ đến muộn, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Cố Kỳ Nam không biết đã đến từ lúc nào, trong tay cầm cặp tài liệu tùy ý ngồi xuống bên cạnh Âu Thánh Nguyên.
“Ừm, có người đang ghen, đúng không, Tình Tình?” Âu Thánh Nguyên nháy mắt nói.
Ghen sao? Nghe được lời của anh ta nói khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng trở nên ửng hồng. Không bằng nói anh ta nổi điên thì chính xác hơn.
“Ừ, tôi là Cố Kỳ Nam”
Nhìn người phụ nữ vẫn không lên tiếng nói chuyện, Cố Kỳ Nam chủ động chào hỏi:
“A Trần bình thường tính khí rất tốt” Sau khi bỏ lại một câu, Cố Kỳ Nam không nói gì thêm, mắt quay sang nhìn 2 người đàn ông đang muốn đánh nhau.
Tính khí tốt? Tình Tình thiếu chút nữa đã lên tiếng phản bác, nhưng lời nói tới miệng rốt cục cũng nuốt trở vào. Nếu như người đàn ông tính khí thất thường mà cũng được xem như người đàn ông tốt, vậy trên đời còn có người tính tình không tốt sao?
“Trầm Ngôn, sau này cậu nói chuyện nên cẩn thận một chút cho tôi”
Thấy Cố Kỳ Nam đến, Mộ Dung Trần buông Trầm Ngôn ra, trở lại ngồi bên cạnh Tình Tình, thuận tay bảo phục vụ mang ly nước trái cây đến, đưa cho Tình Tình.
“Uống chút nước trái cây đi, bọn anh đến chỗ kia bàn chút chuyện, em ở đây chờ anh, sau đó chúng ta cùng về”
Thuận tay vuốt vuốt tóc cô, Mộ Dung Trần bảo Cố Kỳ Nam qua bên kia nói chuyện.
Có những chuyện không nên nói trước mặt của Tình Tình.
Rất nhanh, mấy người đàn ông yên tâm để Tình Tình ngồi đó mà đi đến chỗ khác, nhưng người nhất định phải nằm trong phạm vi tầm mắt của Mộ Dung tứ thiếu rồi.
Nếu như không phải Mộ Dung Trần ép cô ra ngoài ăn cơm, không chừng cô sẽ ngủ như vậy luôn đến ngày mai. Chỉ có điều, ngủ suốt một buổi chiều, sau đó lại được ăn uống ngon lành nên tinh thần của cô đã tốt hơn rất nhiều, ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng rạng rỡ đến mê người.
Chỉ là, anh còn mang cô đi đâu nữa?
Dọc theo đường đi, Tình Tình vẫn bị anh nắm tay đi vào trong phòng to lớn trong hội quán, phóng mắt nhìn xung quanh, sáu bảy người đang ngồi ở bên trong nói chuyện phiếm, uống rượu, đây là cuộc tụ tập của đàn ông, đương nhiên không thể thiếu phụ nữ.
“A Trần, cậu tới thật muộn nha”
Âu Thánh Nguyên cười bước lên phía trước, thuận tiện vươn đầu nhìn cô gái vẫn cúi đầu không nhìn người khác “
“Hello, Tình Tình, đã lâu không gặp, chân của cô sao rồi?”
“Âu giáo sư, chào anh” Tình Tình không ngờ Âu Thánh Nguyên cũng sẽ tới nơi này, ngẩng đầu lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
“Âu giáo sư? Trần, thật không nhìn ra người phụ nữ của cậu là sinh viên của A Nguyên” Một gã khác cầm ly rượu trên tay, rất hứng thú nhìn gương mặt ngượng ngùng, bối rối của Tình Tình.
Thực sự không ngờ trong đám người bọn họ, A Trần lại kết hôn trước, hơn nữa còn nhanh như vậy.
“Em gái, chào em. Anh là bạn học đại học của A Trần, tên là Trầm Ngôn” Bàn tay to cố ý coi thường vẻ mặt không vui của Mộ Dung Trần, đưa đến trước mặt của Tình Tình.
Phụ nữ theo Trầm Ngôn rất nhiều, không chỉ vì gia thế của hắn, mà vì hắn còn có bản lĩnh dụ dỗ phụ nữ, tóc tai gọn gàng cũng giống như tính cách của anh, hào sảng, thẳng thắn không dài dòng dây dưa, vẻ đẹp của hắn không giống như vẻ tuấn mỹ của Mộ Dung Trần, cũng không giống vẻ lịch sự nho nhã của Âu Thánh Nguyên, mà nhiều hơn vài phần yêu mị, đúng là người biết chịu chơi.
“Xin chào” Người ta cũng chủ động lấy lòng cô rồi, cô không thể không có lễ phép. Tình Tình vừa nâng tay lên muốn nắm lấy bàn tay đó, đã bị Mộ Dung Trần kéo trở về.
“Không cần để ý đến hắn, A Nguyên, Cố Kỳ Nam đâu?” Mộ Dung Trần làm mặt lạnh nắm tay Tình Tình đi đến chỗ sofa không có người ngồi.
“Sẽ đến ngay thôi. Cậu cũng biết, người ta là Cố thị trưởng mà, đến những nơi như thế này, cũng phải chú ý thân phận” Trong nhóm người bọn họ, chỉ có Cố Kỳ Nam là đi theo con đường chính trị.
“A Nguyên, thật không thể tưởng tượng được Trần sẽ thích nữ sinh nhỏ nhắn như thế này”
Cũng không bị cự tuyệt làm cho xấu hổ, Trầm Ngôn nhìn Mộ Dung Trần vẫn nắm tay người ta không buông, cho dù ngồi xuống nhưng mười ngón tay vẫn đan vào nhau, thật là cực kì giống với nam nữ đang yêu nhau cuồng nhiệt nha!
“Tớ cho là thời gian gần đây cậu bị chú Trầm quản lý nghiêm ngặt, ít nhiều gì cũng biết an phận một chút, không nghĩ tới cậu vẫn không an phận như vậy”
Âu Thánh Nguyên nhìn cô gái diễm lệ đi từ đầu bên ghế sofa kia đến, đó là bạn gái tối nay của Trầm thiếu gia, chỉ là tối nay.
“Cậu sai rồi, lúc này tớ thật sự muốn hồi tâm, chuyên tâm tiếp quản sự nghiệp của bố tớ, chỉ có điều, khó có dịp, A Trần dắt vợ của cậu ta tới đây, đương nhiên phải tìm bạn tới đây mới phải”
Giọng điệu của Trầm Ngôn tuy nghiêm túc, nhưng khi nhìn về phía người phụ nữ đang đến gần, ý cười trên mặt ngày càng trở nên tà mị.
Khi người phụ nữ đó đến gần bên cạnh Trầm Ngôn, hắn ra hiệu cho mấy người phụ nữ còn đang nói chuyện bên cạnh mấy người đàn ông, đi ra ngoài, hắn cùng với Âu Thánh Nguyên đi về phía Mộ Dung Trần.
“Có muốn uống chút gì không?”
Cho đến khi ngồi xuống, Tình Tình mới ngẩng đầu lên quan sát căn phòng, những người đàn ông, đang cùng phụ nữ nói chuyện cũng không đến chào bọn họ, chỉ nhấc ly rượu trong tay hướng về phía Mộ Dung Trần.
Ngoại trừ Trầm Ngôn với Âu Thánh Nguyên rất không khách khí, từ đầu đến cuối cũng không quan tâm người khác có hoan nghênh họ hay không, cứ như vậy tùy ý ngồi xuống.
"Không cần." Tình Tình nhẹ giọng nói.
“Em gái, uống thử rượu này một chút đi” Trầm Ngôn thấy phục vụ bưng khay qua, thuận tay cầm một ly rượu, trên mặt đầy ý cười đưa về phía Tình Tình.
“Thật xin lỗi, tôi không biết uống rượu”
Đời này, vì lần đầu tiên uống rượu đã đánh mất cả đời mình, cô sẽ không bao giờ uống nữa.
“Không sao, cái này là rượu trái cây, rất thích hợp với em”
Trầm Ngôn cố ý nhoài người qua khỏi mặt bàn, hình như muốn Tình Tình nhìn cho rõ.
“Trầm Ngôn, cô ấy nói không uống rượu, hơn nữa cô ấy cũng không phải em gái của cậu, là người phụ nữ của Mộ Dung Trần tôi, đừng xưng hô nhầm”
Mộ Dung Trần đoạt lấy ly rượu trong tay Trầm Ngôn đặt lên bàn, chất lỏng trong ly rượu tràn ra cả bàn.
“A Trần, cậu dẫn người vào cũng không giới thiệu với mọi người, tôi không gọi cô ấy là em gái vậy gọi là gì?”
Cũng không ngại Mộ Dung Trần vô lý, Trầm Ngôn thoải mái dựa vào ghế, nếu như không có Tình Tình ngồi đối diện, không chừng hắn đã đem chân gác lên bàn.
“Người phụ nữ của tôi mắc mớ gì đến cậu. Không lên tiếng không ai nói cậu câm đâu”
“A Trần, có cần hẹp hòi như vậy không, nghe nói cô ấy tên Tiết Tình Tình…”
Trầm Ngôn còn chưa dứt lời, cổ áo sơ mi đã bị Mộ Dung Trần túm lấy, tựa hồ nếu như hắn còn nói thêm câu nào nữa thì anh sẽ vung tay đấm vào mặt hắn.
“A Trần, xin hỏi tớ đã nói sai chỗ nào sao?”
Trầm Ngôn kéo nụ cười nhẹ, nhưng ý cười lại không toát trong mắt, lại nồng đậm ý vị khiêu khích.
“Này, 2 người muốn làm gì? Không nên kích động”
Ngoài miệng thì Âu Thánh Nguyên nói lời khuyên giải, nhưng trên mặt hắn viết rõ hả hê muốn xem kịch vui.
Tình Tình sững sờ nhìn 2 người đàn ông này, không có chuyện gì lại muốn đánh nhau, bọn họ không phải là bạn sao? Vậy bây giờ là chuyện gì đang xảy ra?
“Tớ đến muộn, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Cố Kỳ Nam không biết đã đến từ lúc nào, trong tay cầm cặp tài liệu tùy ý ngồi xuống bên cạnh Âu Thánh Nguyên.
“Ừm, có người đang ghen, đúng không, Tình Tình?” Âu Thánh Nguyên nháy mắt nói.
Ghen sao? Nghe được lời của anh ta nói khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng trở nên ửng hồng. Không bằng nói anh ta nổi điên thì chính xác hơn.
“Ừ, tôi là Cố Kỳ Nam”
Nhìn người phụ nữ vẫn không lên tiếng nói chuyện, Cố Kỳ Nam chủ động chào hỏi:
“A Trần bình thường tính khí rất tốt” Sau khi bỏ lại một câu, Cố Kỳ Nam không nói gì thêm, mắt quay sang nhìn 2 người đàn ông đang muốn đánh nhau.
Tính khí tốt? Tình Tình thiếu chút nữa đã lên tiếng phản bác, nhưng lời nói tới miệng rốt cục cũng nuốt trở vào. Nếu như người đàn ông tính khí thất thường mà cũng được xem như người đàn ông tốt, vậy trên đời còn có người tính tình không tốt sao?
“Trầm Ngôn, sau này cậu nói chuyện nên cẩn thận một chút cho tôi”
Thấy Cố Kỳ Nam đến, Mộ Dung Trần buông Trầm Ngôn ra, trở lại ngồi bên cạnh Tình Tình, thuận tay bảo phục vụ mang ly nước trái cây đến, đưa cho Tình Tình.
“Uống chút nước trái cây đi, bọn anh đến chỗ kia bàn chút chuyện, em ở đây chờ anh, sau đó chúng ta cùng về”
Thuận tay vuốt vuốt tóc cô, Mộ Dung Trần bảo Cố Kỳ Nam qua bên kia nói chuyện.
Có những chuyện không nên nói trước mặt của Tình Tình.
Rất nhanh, mấy người đàn ông yên tâm để Tình Tình ngồi đó mà đi đến chỗ khác, nhưng người nhất định phải nằm trong phạm vi tầm mắt của Mộ Dung tứ thiếu rồi.
Bình luận truyện