Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 58: Tuần trăng mật (2)



Đây là lần đầu tiên, bọn họ có thể bình thản ở chung như vậy.

Chỉ cần không phải cứ ép buộc, không cần nghĩ anh ta có nhiều điểm đáng ghét, và luôn bị anh ta cưỡng ép, thì cũng giống như một giấc mộng đẹp.

Mộ Dung Trần đối với bất kì ai cũng có thể lạnh lùng, nhưng đối với cô luôn luôn che chở, chỉ có điều, trên mặt cô vẫn duy trì thái độ nhàn nhạt, vẫn không lộ ra nụ cười thật lòng với anh.

Có lẽ do anh quá tham lam rồi, nhưng cho dù cô không cười với anh, anh vẫn muốn nắm tay cô, cùng cô đi khắp Amsterdam.

Amsterdam là thành phố du lịch nổi tiếng, bất kì mùa nào cũng là thời gian tốt để đến đây du lịch. Đến Hà Lan, chỉ cần đến Amsterdam một lần, là có thể nhìn thấy một Hà Lan từ xưa đến nay.

Bọn họ đi xem vùng sông nước phong tình mê người, quạt xay gió nổi tiếng hậu thế, và hoa tulip xinh đẹp nhất thế giới, viện bảo ràng với kiến trúc Bắc Âu cổ xưa, thậm chí ban đêm anh còn kéo cô đến khu SexyCity nổi danh toàn cầu, những người ở đây múa hát không mặc quần áo nhưng không có chút kiêng kị, ngượng ngùng, e dè hay xấu hổ, điều đó dường như đã trở nên quen thuộc với họ, khiến cho bọn đàn ông nóng mắt. Điều khiến cho Tình Tình khó chịu là người đàn ông lúc nào cũng tỏ ra ưu nhã cao quý lại dẫn cô đi xem biểu diễn chân nhân tình yêu độc nhất Châu Âu, để cho cô tăng thêm kiến thức.

Chuyện tăng thêm kiến thức mà anh nói, quả thật chỉ có mặt người dạ thú như anh dám phát minh mà thôi.

Rơi vào trường hợp đó, khiến Tình Tình hận không thể choáng váng rồi ngất tại chỗ, nhưng, lại có thể khiến cho đàn ông muốn ngừng mà không ngừng được, thậm chí còn bị đắm chìm trong đó.

Sau khi rời khỏi nơi đó, một người đàn ông nào đó thậm chí nhịn không được, trực tiếp ở trên xe làm chuyện mà đời này cô cũng không dám ngẩng đầu lên nổi.

Trong biển hoa Daisy xinh đẹp, anh hứng trí bừng bừng cầm máy chụp ảnh không ngừng đuổi theo cô, cúi đầu, ngoảnh mặt, hay từng cái xoay người, từng động tác của cô anh đều lưu lại trong máy ảnh, chỉ trừ nụ cười mà anh muốn nhìn thấy.

Nhưng, cho dù cô không cười, cô trong mắt anh vẫn xinh đẹp như vậy khiến cho anh động lòng.

Tình Tình ngồi trong biển hoa Daisy giống trong phim điện ảnh Trung Mỹ, nhìn những đóa hoa kéo dài đến vô hạn, mỗi một đóa hoa đều rực rỡ như vậy, trong không khí thấm đẫm cảm giác lãng mạn và ấm áp. Nhưng, cô không nên hưởng thụ như thế. Bọn họ đã đến đây chơi gần một tháng rồi, nhưng vẫn không có tin tức của mẹ và em trai, người đàn ông này có phải mãi chơi quá cho nên hoàn toàn quên đi chuyện của cô hay không?

Không được, khó có được một chuyến ra nước ngoài, cô nhất định muốn gặp mẹ và em trai. Nhất định phải gặp. Hơn nữa, bây giờ hưởng tuần trăng mật trên danh nghĩa là là cơ hội tốt nhất!

“Bảo bối, sao em lại không vui?”

Mộ Dung Trần cất máy ảnh xong, ngồi vào bên cạnh cô thấy thái độ của cô dường như có chút nặng nề.

Không phải mới vừa rồi còn tốt sao? Lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển. Chỉ là cho dù bị kim đâm anh cũng không quan tâm, dù cho bị kim đâm đến cả người đầy máu, anh cũng cam tâm tình nguyện.

“Lúc nào chúng ta trở về nước?” Tình Tình luôn luôn không dám nhìn thẳng anh, mở to mắt nhìn về phía xa xa.

"Không thích nơi này sao?" Mộ Dung Trần trực tiếp ôm cô để trên đùi của mình, phản kháng nho nhỏ của cô căn bản không có tác dụng

Vùi mặt vào trong tóc của cô, mùi thơm thường ngày xen lẫn với mùi hoa Daisy nhàn nhạt.

“Em có tâm sự sao?” Thấy cô không nói một lời. Mộ Dung Trần quay mặt của cô nhìn vào mắt anh.

“Trước khi kết hôn, anh đã đồng ý chuyện của tôi rồi”

Cô căn bản không có biện pháp ngụy trang trước mặt anh, cũng không cần thiết phải làm vậy. Tính kế với người đàn ông này, cô hầu như không có phần thắng. Anh ta là hồ ly, mà cô ngay cả trình độ vườn trẻ cũng chưa đến, làm thế nào so đây? Không bằng cứ thẳng thắn thì tốt hơn.

“Anh đồng ý với em chuyện gì?”

Mộ Dung Trần giả vờ suy nghĩ sâu xa. Anh đồng ý với cô rất nhiều chuyện, nhưng cô muốn nói đến điều kiện nào.

Anh thừa nhận anh có chút tư tưởng xấu. Chính là muốn cô đối với anh không khách khí và xa lánh, cho dù cùng cô cãi nhau, vẫn tốt hơn cô lạnh nhạt không để ý đến anh.

"Làm sao anh có thể như vậy?" Lần nữa bị anh chọc cho tức giận đến đỏ bừng cả mặt, người đàn ông da mặt thật dầy này!

“Tức giận như vậy sao?” Đưa tay bẹo cái mũi nhỏ của cô, Mộ Dung Trần cười.

“Anh buông tôi ra!”

“Tôi muốn gặp mẹ và em trai của tôi” Tình Tình dùng quả đấm nho nhỏ đấm xuống vai anh, dùng hết sức đấm, dù thế nào cũng không làm anh ta đau, đấm mấy cái đã tự làm đau mình.

“Thì ra có cô gái nhỏ nhớ mẹ. Ở bên cạnh anh không vui sao?”

Tâm tư của cô làm sao có thể lừa được anh. Mà anh đương nhiên đã an bày sẵn những chuyện này rồi, chỉ là anh không nói ra mà thôi.

“Tôi muốn gặp bọn họ, anh có nghe không?”

Người đàn ông này, lúc này còn muốn trêu chọc cô. Anh ta sao lại không biết chuyện này quan trọng với cô như thế nào?

“Tình Tình, em biết hoa Daisy có ý nghĩa gì không?”

Không để ý đến vấn đề của Tình Tình, Mộ Dung Trần buông cô ra, duỗi tay hái một ít hoa, để trước mặt cô.

Tại sao người đàn ông này luôn muốn chuyển đề tài thế? Tình Tình tức giận muốn giành lấy hoa trong tay của anh, nhưng anh nhanh tay lẹ mắt giơ lên cao để cô không với tới được.

“Mộ Dung Trần, anh thật là quá đáng….”

“Nghe cho kỹ, ý nghĩa thứ nhất của hoa là vĩnh viễn vui vẻ. Anh dẫn em đến đây chính là hy vọng biển hoa này có thể khiến tâm trạng em vui vẻ, ở bên cạnh anh em có thể cười với anh”. Mộ Dung Trần nhìn cô, trong mắt có nghiêm túc và cố chấp.

“Ý nghĩa thứ hai là….” Mộ Dung Trần dừng một chút sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Em có thể thử yêu anh không?”

Thật ra ý nghĩa thứ hai của hoa là: “Em có yêu anh không?” Nhưng anh biết cô hận anh còn không kịp, làm sao có thể yêu anh. Ít nhất bây giờ cô không thể nào yêu anh được.

Nhưng, anh lại nghĩ đến, sau này, anh muốn cô yêu anh. Một người yêu đơn phương cũng rất mệt mỏi. Mà anh, không cho phép cô không yêu anh.

Tình yêu là duy nhất sao? Anh không biết, nhưng anh biết, trái tim của cô là thứ duy nhất anh muốn. Người luôn tự cho mình là thông minh, kiêu ngạo, không quan tâm đến bất kì thứ gì, nhưng anh lại không biết, thứ gì cũng có thể lấy được chỉ cần cố gắng, chỉ duy nhất trái tim là không thể cưỡng cầu.

Thanh âm trầm thấp, phiêu đãng ở trong gió. Khiến lòng của Tình Tình trong nháy mắt trở nên mơ hồ.

Trong cuộc hôn nhân vô vọng này, làm sao cô có thể dành tình cảm cho anh. Nhưng, hôm nay anh lại nói như vậy, khiến cho lòng cô có thứ gì đó chảy qua, khiến cô cảm thấy đau âm ĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện