Quyển 10 - Chương 17: Tin Tốt
Khu Hoa Phủ về đêm hết sức yên lặng. Lệ Minh Vũ chạy xe vào ga ra, rồi mở cửa đi vào nhà. Ngay nháy mắt bước vào trong, lòng anh bỗng đong đầy hạnh phúc.
Tô Nhiễm vẫn còn thức, nghe tiếng mở cửa, cô bước ra khỏi nhà bếp. Trông thấy anh về, cô mỉm cười, đi lại ôm anh.
Lệ Minh Vũ để cặp xách sang bên, giang tay đón lấy cô. Anh nói với vẻ trách cứ, “Sau này không được thức khuya chờ anh về.”
“Còn lâu mới nghe lời anh.” Tô Nhiễm cười hi hi ngửa đầu nhìn anh. Đợi anh cởi giày xong, cô để áo khoác của anh sang bên, “Em đã quen chờ anh về nhà, nhưng không ngờ đêm nay anh lại về muộn đến vậy.”
Lệ Minh Vũ cười, cúi đầu hôn má cô.
Tô Nhiễm chợt vùi đầu vào ngực anh, cố gắng hít hà.
“Em sao thế?” Anh vừa cười vừa hỏi.
Tô Nhiễm nháy mắt với anh, cô bắt chước động tác của anh, vươn tay xoa đầu anh, “Ngoan quá, em cứ tưởng anh về trễ là tại đi uống rượu.”
Nhờ thế Lệ Minh Vũ biết cô vừa làm gì. Anh cười toe toét, “Vậy em có ngửi thấy mùi phụ nữ trên người anh không?”
“Ủa…” Tô Nhiễm suy tư chốc lát, lại ôm chặt anh, cô bĩu môi, “Ngửi ra rồi! Đúng là trên người anh có mùi phụ nữ.”
“Ồ!” Lệ Minh Vũ cười, anh ngậm vành tai cô, “Thế có đoán được, anh dính mùi phụ nữ từ tối qua hay sáng nay không, hmmm?”
Tô Nhiễm nghe ra ý xấu của anh, cô đỏ mặt đánh anh, cất giọng hỡn dỗi, “Anh là đồ háo sắc!” Nói hết câu, cô lại muốn đi.
Lệ Minh Vũ ôm lấy cô từ đằng sau, vùi mặt vào tóc cô, “Đem nay cho anh dính thêm mùi phụ nữ, được không?”
“Anh đáng ghét lắm!” Tô Nhiễm mắc cỡ, đẩy anh sang bên, “Không để ý tới anh nữa. Em đi nấu đồ ăn khuya, anh thay quần áo trước đi.” Tô Nhiễm đi vào nhà bếp.
Lệ Minh Vũ bật cười, theo cô vào nhà bếp.
Tô Nhiễm bận bịu trong nhà bếp, không biết Lệ Minh Vũ cũng theo vào trong. Cô chăm chú chuẩn bị đồ ăn khuya. Đến khi gần xong xoay người lại, mới thấy Lệ Minh Vũ đang dựa ngay cửa, mỉm cười nhìn cô.
Cô cảm thấy ấm áp nhưng vẫn cố tình lườm anh, “Anh đứng đây làm gì, mau lên lầu thay đồ đi!”
Lệ Minh Vũ tiếng lại ôm cô vào lòng. Anh không ngờ có ngày mình lại được hạnh phúc. Ở nhà luôn có một ngọn đèn sáng chờ anh trở về, luôn có người xuống bếp làm đồ ăn cho anh.
Tô Nhiễm cũng không giãy ra, cô lẳng lặng tựa vào lòng anh, cảm thụ nhịp tim mạnh mẽ trong lồng ngực của anh. Cô hít sâu mùi hương trên người anh, nói dịu dàng, “Em nấu gần xong rồi, anh lên lầu thay đồ đi.”
Lệ Minh Vũ cuối xuống hôn trán cô, rồi đi khỏi nhà bếp.
***
Do Tô Nhiễm thường tự chăm sóc bản thân nên chị Phi đã ngủ từ sớm. Tô Nhiễm chuẩn bị xong bữa ăn khuya, không thấy Lệ Minh Vũ trong phòng ngủ, cô bèn bưng đồ ăn tới phòng sách.
Trông thấy Lệ Minh Vũ ngồi thiếp đi trên ghế sô pha, cô hơi bất ngờ. Cô không đành lòng gọi anh dậy nên đặt thực ăn lên bàn, ngồi xuống nhìn anh ngủ. Tô Nhiễm xót xa vuốt nhẹ mi tâm của anh.
Cô biết anh rất vất vả, nhưng không biết làm thế nào để gánh vác giúp anh. Cô chỉ mong mỗi ngày về nhà, anh đều cảm thấy ấm áp. Vậy là cô đã mãn nguyện.
Tô Nhiễm đang lưỡng lự có nên đắp chăn cho anh hay không thì một tiếng vang bất ngờ đánh thức người đàn ông đang ngủ say mở choàng mắt.
Tô Nhiễm cũng giật mình, “Mọi chuyện phức tạp lắm hả anh? Em nhìn anh rất mệt.”
Hôm nay là lần đầu tiên kể từ lúc anh gặp chuyện không may, cô chủ động nhắc tới, anh cười cười, “Không sao. Anh ngủ lâu chưa?”
“Mới mấy phút thôi.” Tô Nhiễm thở dài, đưa thức ăn cho anh, “Anh ăn đi. Em pha xong nước tắm cho anh rồi.”
Lệ Minh Vũ nhận lấy đồ ăn. Sau khi ăn xong, anh áy náy nhìn cô, “Em vất vả rồi.”
“Ủa? Bộ trưởng Lệ cũng biết cảm kích ư?” Tô Nhiễm cảm động nhưng vẫn trêu ghẹo anh.
Lệ Minh Vũ kéo cô vào lòng, anh khẽ cười vuốt tóc cô.
Cảm giác lúc này thật tuyệt, tuyệt đến mức cô muốn cứ thế này đến hết đời. Có điều cô không quên được thần sắc mệt mỏi của anh, cô hỏi, “Minh Vũ, anh không sao thật chứ?”
Lệ Minh Vũ thân thiết ngắt mũi cô, “Yên tâm, em cứ tin tưởng anh.”
Tô Nhiễm nở nụ cười yên lòng. Cô biết anh nói không sao tức là có sao. Không phải cô tin lời xoa dịu của anh, mà cô tin là anh có bản lĩnh này. Vì vậy cô mới không sốt ruột.
Không biết do tính cách hay do tác phong làm việc nhất quán của anh, anh không bao giờ mang nỗi lòng bên ngoài về nhà. Nhất là gần đây, cô không hề thấy anh nổi giận hay lo lắng vì công việc. Anh khiến cô vừa an tâm vừa xót xa.
“Để em kể anh nghe một chuyện rất hay.” Cô sực nhớ ra một việc, cười ngọt ngào nhìn anh.
Anh hỏi, “Chuyện gì?”
“Diệp Lỗi đã nghiên cứu được Long Diên Tử. Nó sẽ giúp ‘Đào Tuý’ thành công.” Tô Nhiễm nói vui vẻ.
Khoé miệng Lệ Minh Vũ hơi nhếch lên, anh xoa đầu cô, “Thật không? Vậy thì tốt quá rồi. Từ giờ, em có thể yên lòng rồi.”
Tiêu Diệp Lỗi coi như biết giữ lời hứa.
Tô Nhiễm nhìn anh, “Nếu em thành công, ngoài Diệp Lỗi ra, thì công lao lớn nhất là thuộc về anh.”
Lệ Minh Vũ mỉm cười, “Tại sao?”
“Bởi vì anh luôn giúp đỡ em, không có anh giúp đỡ, sao em làm được Đào Tuý?” Tô Nhiễm dựa vào ngực anh. Cô nhớ ngày trước, mỗi khi nghe đến Đào Tuý anh đều thể hiện khác thường. Tuy phản ứng của anh không rõ ràng nhưng cô cảm giác được. Đến sau này biết rõ sự thật, cô mới biết anh căm hận Đào Tuý. Nếu lúc trước không có Đào Tuý, không có Long Diên Tử, nhà họ Hoà và họ Cố sẽ không tranh chấp. Bây giờ khi nhắc tới Đào Tuý, mắt anh chỉ còn trông mong và cổ vũ vô tận. Không phải anh giỏi quên đi thù hận, mà là anh đã từ bỏ.
Thế nhưng cô không từ bỏ, cô biết Đào Tuý là thế nào với anh, cô cũng biết chỉ có nó mới cứu được Hoà thị. Vậy nên cô càng biết ơn tình yêu của Lệ Minh Vũ dành cho cô. Anh khiến cô biết tình yêu có thể hy sinh nhiều đến vậy.
Anh có thể hy sinh cho cô, tại sao cô không thể hy sinh cho anh?
Lệ Minh Vũ nâng cằm cô lên, mặc dù mắt anh thấp thoáng ý cười nhưng lại lộ vẻ dò xét, “Em nghĩ vậy thật không?” Giải thích của cô khá gượng ép. Không biết tại sao, anh luôn thấy cô quá mức bàng quan, bàng quan như thể đã biết hết mọi việc. Đây là điều anh không muốn nhìn thấy.
Bởi rằng tình yêu không cần thương hại và đồng tình.
“Dĩ nhiên.” Sợ anh nhìn thấu suy nghĩ của mình, cô vội vàng ôm cổ anh, nói nhỏ, “Cái gì anh giúp cũng quan trọng.”
Coi như là anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Huống chi mỹ nhân này lại chủ động yêu thương. Anh cười nhìn cô, “Vậy phải cám ơn anh thế nào?”
Bắt gặp vẻ ham muốn trong mắt anh, mặt cô đỏ bừng bừng, cô tựa đầu vào ngực anh, “Không biết.”
“Không biết?” Lệ Minh Vũ cười quỷ quyệt, cúi đầu nói vào tai cô, “Vậy để anh nói em biết. Đêm nay em phải giúp anh thoải mái một chút.”
Anh cố tình nhấn mạnh hai chữ “thoải mái”.
Tim Tô Nhiễm đập dồn dập, lại thấy bàn tay anh lướt lung tung trên người mình, cô ngăn cản, “Minh Vũ, anh mệt rồi, đừng quậy nữa.”
“Em cũng biết anh mệt à?” Lệ Minh Vũ ôm chặt cô, cạ môi vào gáy cô, “Em có nhiệm vụ giúp anh ngủ ngon hơn.”
Tô Nhiễm ra vẻ giận dỗi, cô liếc xéo anh, “Lẽ nào anh không biết mệt ư?”
“Có chứ, anh đang mệt lắm đây.” Lệ Minh Vũ giả vờ nghiêm túc trả lời cô.
“Vậy anh còn…” Tô Nhiễm xấu hổ lên tiếng.
“Tại anh mệt nên mới cần em giúp anh thoải mái.” Lệ Minh Vũ cài tay mình vào tay cô, cất giọng mờ ám, “Đêm nay em nhớ chăm sóc anh.”
Tô Nhiễm không dám ngước lên. Đôi mắt anh quá mức nồng cháy, dù cúi đầu, cô vẫn cảm nhận được sức nóng toả ra từ người anh.
Lệ Minh Vũ cười nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô. Anh vuốt ve gò má Tô Nhiễm, rồi lướt tay xuống mơn trớn bờ vai cô.
Tô Nhiễm đang gục đầu đột nhiên đứng dậy. Cô cởi tụt một bên dây áo ngủ, rồi lại đến bên khác. Áo ngủ rơi xuống đất, sau đó là áo con, quần con…
Cảm thấy hơi thở của anh càng dồn dập, Tô Nhiễm cố tình dựa vào lòng anh, cô cười quyến rũ nắm tay anh, “Em đích thân tắm cho anh, chịu không?” Cô cố tình nhấn nhá hai chữ “đích thân”.
Lệ Minh Vũ bật cười, anh nhéo má cô, “Cô nàng này toàn học cái xấu.”
“Chẳng phải do anh dạy ư?” Tô Nhiễm nũng nịu trả lời. Cô lại chủ động cởi quần áo cho anh, cười ngọt ngào kéo anh vào phòng tắm.
Bình luận truyện