Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele
Quyển 5 - Chương 47: Thi gan
“Là tôi đã gián tiếp hại chết cô ấy.” Giang Mạc Viễn chậm rãi thốt ra câu này, ngữ điệu nặng nề, “Nếu lúc trước tôi thử quan tâm cô ấy nhiều một chút, có thể cô ấy sẽ không chết.”
Trang Noãn Thần sợ đến ngẩn người, cô nghĩ đến vô số khả năng, duy nhất mỗi kết cục này là cô không ngờ tới. Hiện tại, rốt cục cô cũng hiểu, vì sao khi Nam Ưu Tuyền gặp Giang Mạc Viễn luôn có dáng vẻ cực kỳ phẫn nộ như vậy, nói thế nào thì Sa Lâm cũng là em gái cô ấy, cho dù hai người bất hòa thì cũng là chị em với nhau.
“Giang Mạc Viễn, chuyện có liên quan đến anh và Sa Lâm tôi không muốn nghe thêm nữa.” Cô nói, nhẹ nhàng đẩy anh ra, “Nhưng hôm nay tôi đã biết, hóa ra không chỉ có mình tôi sống trong áy náy, tôi cũng hiểu được nguyên nhân thật sự khi anh tìm đến tôi.” Nhẹ bước lên lầu, đầu cũng không ngoảnh lại.
Cô khinh thường bản thân, nhưng lại phát hiện, lúc nãy vừa nhìn thấy ánh mắt đó của anh, sâu trong đáy lòng đột nhiên đau đớn một chút, mỗi người đều có quyền bảo vệ bí mật, toàn thân cô giờ đầy máu, rõ ràng là tên đao phủ này phải bị sự trừng phạt của lương tâm, cũng rõ ràng bản thân rất muốn biết cả quá trình câu chuyện, cô rõ hơn ai hết chỉ cần cô hỏi anh sẽ nói, sau đó cô có thể hoàn toàn đẩy anh vào địa ngục đen tối khi bị lương tâm lên án, thế nhưng…
Cô lại không đành lòng hỏi tiếp, bởi vì có một số bí mật một khi bị đào bới ra, là máu chảy đầm đìa.
Trang Noãn Thần thống hận bản thân mình như vậy.
Thấy thái độ cô thờ ơ, thậm chí cũng chẳng ngoái lại nhìn, Giang Mạc Viễn nắm chặt thanh vịn, sau lưng cô buộc miệng nói, “Tôi cưới em, là bởi vì tôi yêu em.”
Trang Noãn Thần dừng bước, cũng không quay đầu lại, “Giữa anh và tôi vĩnh viễn cách một Sa Lâm, tình yêu của anh rốt cục có bao nhiêu độ chân thật tôi không biết, chỉ biết là tình yêu đó tôi hoàn toàn không nhận nổi, hơn nữa, tôi cũng sẽ không tin tưởng lời nói của anh nữa.”
Giang Mạc Viễn nhìn theo bóng dáng cô lên lầu, bàn tay siết càng chặt hơn.
***
Ánh trăng huyền ảo.
Trong căn phòng ngủ rộng lớn, tràn đầy hơi thở triền miên của đôi trai gái.
Trên tấm thảm lông đắt tiền của Úc, quần áo của chàng trai và cô gái vứt hỗn loạn từ đầu cầu thang xoắn đến cửa phòng ngủ ở tầng hai, cửa phòng khép chặt, chiếc áo ngực màu đỏ tươi bắt mắt nằm ở kia, vừa bị ánh sáng mờ ảo trong phòng ánh càng thêm màu sắc mờ ám, vừa bị ánh sáng ở hàng lang chiếu vào chói mắt như ngọn lửa.
Giữa phòng ngủ, chiếc giường lớn tạo thành thành phần chủ yếu của gian phòng.
Chàng trai quỳ gối trên giường, xung quanh ngoại trừ ánh sáng lấp lánh như đom đóm tựa hồ đang hôn nhẹ lên tấm lưng khỏe khoắn bóng loáng của anh, ánh mắt cũng như động tác của anh đều ngỗ ngược đến điên cuồng.
Trên giường như dậy sóng.
Rốt cục cô gái cũng không chịu đựng nổi nữa, bắt đầu xin tha, hai tay chống lên lồng ngực rắn chắc như đá của chàng trai, không ngừng lắc đầu.
Tóc dài bị mồ hồi thấm ướt dán chặt vào má cô, làn da cô vì phải chống chịu động tác cuồng dã của anh mà lộ ra vẻ diễm lệ say men, chăm chú nhìn vào đôi mắt lóng lánh của anh.
Dùng bốn chữ ‘hoạt sắc sinh hương’ để hình dung cô là thích hợp nhất.
Toàn thân Mạnh Khiếu khô nóng, ước gì có thể hòa tan cô gái dưới thân vào bên trong cơ thể mình, ánh mắt càng như lang như sói, anh càng thêm điên cuồng, khiến cô vặn vẹo hết cả người.
Ánh sáng mờ ảo chảy xuôi trên mặt Hạ Lữ, hai mắt cô mơ màng, trước mắt chỉ có ánh hoa lửa văng tung tóe.
Sóng triều không ngừng lan ra toàn thân, rốt cục khiến cô lại bắt đầu rên rỉ.
Cho đến khi cả hai đạt được đỉnh cực khoái, màn làm tình kinh tâm động phách này mới từ từ dừng lại.
Toàn thân Hạ Lữ chằn chịt dấu vân vê của anh, ửng hồng ám muội.
Cô chỉ có thể thở sâu, để mặc anh thỏa mãn ôm chầm lấy cô.
Trong hô hấp đều là mùi hương của anh, mãnh liệt, cường thế.
Hạ Lữ nhắm mắt lại, không nhìn anh.
Mạnh Khiếu lại nằm xuống, kéo cô ôm vào lòng, chừa ra một tay khẽ mơn trớn khắp da thịt cô, thấp giọng thì thầm, “Em đúng là cừ thật…”
Hạ Lữ mở mắt, bên trong đầy vẻ hoang mang, cũng nhanh chóng giấu đi, xoay người chủ động vòng tay qua sau gáy anh, mỉm cười, “Còn anh đúng là dã thú.” Cô không thể không thừa nhận, trình độ trên giường của Mạnh Khiếu vượt trội hơn hẳn tất cả bọn đàn ông từng lên giường với cô, cô vẫn là lần đầu tiên chân chính cảm nhận được cái gì gọi là bị chinh phục, cảm giác phong phú chưa từng có ấy khiến cô chỉ muốn khóc.
Cô hẳn là hoang mang, cũng rất sợ cái cảm giác này.
Sau khi thăm Cố Mặc và gọi điện thoại xong cho Trang Noãn Thần, cô liền trực tiếp hỏi Mạnh Khiếu, nhà anh hay là nhà tôi?
Cô biết anh chẳng phải thiện nam gì, mà chính cô cũng không phải tín nữ, anh luôn theo đuổi cô bất quá chỉ vì chuyện này thôi, vậy thì cô trực tiếp cho anh vậy.
Lúc ấy, Mạnh Khiếu nhìn cô với ánh mắt phức tạp, còn cô ngay cả nhìn thẳng cũng không dám, ngay lúc định nói sang chuyện khác, anh lại trực tiếp nói hai chữ, “Nhà tôi.”
Cô chỉ cười nhạt, không nói gì nữa.
Mạnh Khiếu dứt khoát khởi động xe chạy về nhà, dọc trên đường đi anh cũng không nói chuyện.
Hai người đến nhà anh, vừa vào cửa, Mạnh Khiếu đã hôn cô ngấu nghiến.
Hạ Lữ cũng chẳng chịu yếu thế, nhiệt tình đáp trả.
Thân thể hai người càng lúc càng quấn lấy nhau, từ phòng khách hôn lên tới trên lầu, rồi đến phòng ngủ, cho đến tận bây giờ.
Sau khi nhiệt tình trút hết, không biết tại sao, Hạ Lữ lại không dám đối diện với anh.
Anh mang đến cho cô một trải nghiệm tình ái ‘long trọng’, là thứ cảm giác cô chưa từng nếm trải, cô thực sự sợ… bản thân sẽ bị mê hoặc.
“Thích không?” Bàn tay của Mạnh Khiếu xấu xa, cười gian trá.
Lòng Hạ Lữ đánh thót, cụp làn mi cong dài, ra vẻ phong trần, cười cười, “Đương nhiên thích rồi, tôi thích đàn ông giàu kinh nghiệm sa trường.” Nói xong, ngón tay vẽ vòng trên ngực anh.
Anh bắt lại ngón tay cô, khẽ hôn một cái.
Nụ cười của cô hơi sượng lại.
Chưa bao giờ có người đàn ông nào sau khi làm tình xong lại âu yếm cô như vậy.
Cô bất giác rút tay về.
Mạnh Khiếu lại cười tà mị, cúi đầu, lần nữa hôn lên môi cô.
Nhịp thở của cả hai lại dần dần trở nên hỗn loạn.
“Hạ Lữ, em lại đánh thức nó rồi.” Tiếng nói xấu xa của anh rơi vào tai cô.
Cô lại bắt đầu nóng người, không chút do dự xoay người cưỡi lên người anh, mắt đối với ánh mắt cưởi xấu xa của anh…
“Lần này, đến lượt tôi chinh phục anh.”
Ánh mắt Mạnh Khiếu ngày càng nóng bỏng.
Môi Hạ Lữ lại cười xấu xa…
Trên vách tường, bóng dáng hai người lại quấn lấy nhau…
***
Dưới cùng một bầu trời đêm, một nơi khác trong thành phố lại diễn ra cảnh tượng bất đồng.
Trong phòng tắm, Trang Noãn Thần tẩy trang xong, mặc áo khoác tắm vào, đang rửa mặt.
Nước trong bồn tắm từ từ đầy, mùi tinh dầu định thần thoang thoảng, rất dễ chịu, mùi hương nhàn nhạt.
Khóe mắt trong gương lại hơi đỏ.
Hít mũi, cô cố gắng không khóc.
Loại bi thương này không biết là vì mình, hay là vì thứ gì khác.
Khoảnh khắc vừa mới nãy, cô vẫn tin Giang Mạc Viễn, cô tin Sa Lâm là tự sát, tin vào sự áy náy của Giang Mạc Viễn.
Bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn mình trong gương, cô oán hận nói, “ Trang Noãn Thần, mày cũng ti tiện lắm.”
Anh từ từ lừa cô, dùng thủ đoạn nhìn như dịu dàng nhất để không ai biết mục đích của anh, cuối cùng cô vẫn lựa chọn tin tưởng anh?
Đưa tay đến vòi nước, điều chỉnh độ ấm đến thấp nhất.
Bàn tay dần dần bị nước lạnh tê buốt làm mất đi tri giác.
Khi cảm giác chết lặng thổi quét qua toàn thân, cửa phòng tắm lại bị anh đẩy ra.
Dòng nước, đột nhiên ngừng chảy.
Cô rút tay về nhìn Giang Mạc Viễn xông thẳng vào, mím chặt môi, nhíu mày không vui, “Ra ngoài, tôi muốn tắm.” Cô không thể ngăn anh đi vào, cửa có thể mở thông qua dấu vân tay.
“Trang Noãn Thần, tôi muốn nói với em, tôi cưới em không phải vì em trông giống Sa Lâm, chỉ là bởi vì tôi yêu em.” Giang Mạc Viễn nhìn cô, nhấn mạnh.
Trang Noãn Thần thở dài, với lấy khăn mặt qua lau, thản nhiên nói, “Lúc trước nếu không phải bởi vì gương mặt này, anh nhất định sẽ không chú ý đến tôi đâu.”
“Lúc trước quả thật là bởi vì em giống cô ấy mới thu hút sự chú ý của tôi.” Giang Mạc Viễn thừa nhận, “Nhưng em là em, Sa Lâm là Sa Lâm, hai người hoàn toàn khác nhau.”
“Tôi biết rồi.” Trang Noãn Thần mệt mỏi nói, “Hiện giờ có thể ra ngoài chưa?”
Giang Mạc Viễn lại làm ngơ, bước nhanh đến kéo cô lại, đầu mày nhíu lại, tiếng nói trước sau vẫn duy trì trạng thái ấm áp, “Tôi biết em không cam lòng không tình nguyện, nhưng, em đã là vợ tôi.”
“Anh hiểu lầm rồi, tôi không hề không cam hay không nguyện gì cả.” Giọng điệu Trang Noãn Thần càng nhẹ hơn, nhìn vào mắt anh, “Trước khi cử hành hôn lễ, anh đã đồng ý ba điều kiện của tôi rồi thì tôi chính là cam tâm tình nguyện, bây giờ, tôi chỉ muốn tắm xong rồi ngủ một giấc thôi.”
“Đây là thái độ cam tâm tình nguyện của em?” Anh cúi đầu, bình tĩnh nói.
Trang Noãn Thần trông rất mệt mỏi, cũng lười nói thêm gì với anh, dứt khoát đi ngang qua người anh.
Giang Mạc Viễn bị thái độ của cô làm cho không hiểu ra sao, nhịn không được lắc đầu, xoay người theo cô ra ngoài.
Vừa mới đi đến cửa phòng ngủ, trong lòng anh liền bị nhét thứ gì đó, cúi đầu nhìn, là cái gối của mình.
“Noãn Noãn?”
“Kể từ hôm nay, anh ngủ ở phòng dành cho khách đi.” Cô nói xong, đặt gối đầu của mình vào giữa, phủi phủi vài cái.
Giang Mạc Viễn ngạc nhiên, “Tại sao tôi phải ngủ ở phòng khách?”
“Bởi vì tôi không muốn bản thân chịu ấm ức.” Cô trả lời, tung chăn chui thẳng vào hệt như chú mèo.
Giang Mạc Viễn thấy cô hiểu lầm ý của anh, dứt khoát đi đến, ném chiếc gối lên giường, ngồi xuống bên cạnh cô, cúi người nhìn cô, “Ý của tôi là tại sao phải ngủ riêng?”
Trang Noãn Thần không buồn mở mắt, chỉ giơ ba ngón tay lên, “Đã quên điều kiện thứ ba?”
“Từ nay về sau, phàm là cuộc sống của em, chuyện của em đều không liên quan đến tôi, tôi không được nhúng tay can thiệp, một chuyện cũng không.” Anh nhắc lại không sót chữ nào.
“Ừ, cho nên đừng đến quấy rầy tôi.” Trang Noãn Thần lười biếng nói, rút tay lại, thuận thế kéo chăn trùm kín đầu.
Thấy cô như con nhím, Giang Mạc Viễn ngược lại muốn cười, nghĩ nghĩ, trong mắt lướt qua tia đùa giỡn, duỗi tay ra trực tiếp xốc chăn lên.
Trang Noãn Thần nhíu mày, lại lười mở mắt, trở mình đưa lưng về phía anh.
Giang Mạc Viễn không vội, cúi người, áp mặt sát vào tai cô, khẽ thì thầm, “Mấy chuyện giường chiếu không phải là chuyện của một mình em. Cuộc sống của em cũng không bao gồm giữa hai chân em…”
“Anh…” Quả nhiên, lời này rốt cục cũng khơi dậy phản ứng mãnh liệt của Trang Noãn Thần, cô bỗng mở mắt, vừa định xoay người lại bị anh đè lại.
Nụ cười Giang Mạc Viễn càng dịu dàng, lại lộ ra ám muội rõ rệt, bàn tay chậm rãi trượt dọc theo tấm lưng cô, thẳng đến giữa hai chân cô, sau khi cảm nhận được toàn thân cô căng cứng, nụ cười bên môi càng khoa trương hơn, “Còn có, nơi này cũng không cần nhúng tay…” Đôi môi mỏng gần sát vào cô, gần như thì thầm nói, “Chỉ cần cắm vào thứ có thể thỏa mãn em, em yêu à, em rõ nhất mà.”
Trang Noãn Thần sợ đến ngẩn người, cô nghĩ đến vô số khả năng, duy nhất mỗi kết cục này là cô không ngờ tới. Hiện tại, rốt cục cô cũng hiểu, vì sao khi Nam Ưu Tuyền gặp Giang Mạc Viễn luôn có dáng vẻ cực kỳ phẫn nộ như vậy, nói thế nào thì Sa Lâm cũng là em gái cô ấy, cho dù hai người bất hòa thì cũng là chị em với nhau.
“Giang Mạc Viễn, chuyện có liên quan đến anh và Sa Lâm tôi không muốn nghe thêm nữa.” Cô nói, nhẹ nhàng đẩy anh ra, “Nhưng hôm nay tôi đã biết, hóa ra không chỉ có mình tôi sống trong áy náy, tôi cũng hiểu được nguyên nhân thật sự khi anh tìm đến tôi.” Nhẹ bước lên lầu, đầu cũng không ngoảnh lại.
Cô khinh thường bản thân, nhưng lại phát hiện, lúc nãy vừa nhìn thấy ánh mắt đó của anh, sâu trong đáy lòng đột nhiên đau đớn một chút, mỗi người đều có quyền bảo vệ bí mật, toàn thân cô giờ đầy máu, rõ ràng là tên đao phủ này phải bị sự trừng phạt của lương tâm, cũng rõ ràng bản thân rất muốn biết cả quá trình câu chuyện, cô rõ hơn ai hết chỉ cần cô hỏi anh sẽ nói, sau đó cô có thể hoàn toàn đẩy anh vào địa ngục đen tối khi bị lương tâm lên án, thế nhưng…
Cô lại không đành lòng hỏi tiếp, bởi vì có một số bí mật một khi bị đào bới ra, là máu chảy đầm đìa.
Trang Noãn Thần thống hận bản thân mình như vậy.
Thấy thái độ cô thờ ơ, thậm chí cũng chẳng ngoái lại nhìn, Giang Mạc Viễn nắm chặt thanh vịn, sau lưng cô buộc miệng nói, “Tôi cưới em, là bởi vì tôi yêu em.”
Trang Noãn Thần dừng bước, cũng không quay đầu lại, “Giữa anh và tôi vĩnh viễn cách một Sa Lâm, tình yêu của anh rốt cục có bao nhiêu độ chân thật tôi không biết, chỉ biết là tình yêu đó tôi hoàn toàn không nhận nổi, hơn nữa, tôi cũng sẽ không tin tưởng lời nói của anh nữa.”
Giang Mạc Viễn nhìn theo bóng dáng cô lên lầu, bàn tay siết càng chặt hơn.
***
Ánh trăng huyền ảo.
Trong căn phòng ngủ rộng lớn, tràn đầy hơi thở triền miên của đôi trai gái.
Trên tấm thảm lông đắt tiền của Úc, quần áo của chàng trai và cô gái vứt hỗn loạn từ đầu cầu thang xoắn đến cửa phòng ngủ ở tầng hai, cửa phòng khép chặt, chiếc áo ngực màu đỏ tươi bắt mắt nằm ở kia, vừa bị ánh sáng mờ ảo trong phòng ánh càng thêm màu sắc mờ ám, vừa bị ánh sáng ở hàng lang chiếu vào chói mắt như ngọn lửa.
Giữa phòng ngủ, chiếc giường lớn tạo thành thành phần chủ yếu của gian phòng.
Chàng trai quỳ gối trên giường, xung quanh ngoại trừ ánh sáng lấp lánh như đom đóm tựa hồ đang hôn nhẹ lên tấm lưng khỏe khoắn bóng loáng của anh, ánh mắt cũng như động tác của anh đều ngỗ ngược đến điên cuồng.
Trên giường như dậy sóng.
Rốt cục cô gái cũng không chịu đựng nổi nữa, bắt đầu xin tha, hai tay chống lên lồng ngực rắn chắc như đá của chàng trai, không ngừng lắc đầu.
Tóc dài bị mồ hồi thấm ướt dán chặt vào má cô, làn da cô vì phải chống chịu động tác cuồng dã của anh mà lộ ra vẻ diễm lệ say men, chăm chú nhìn vào đôi mắt lóng lánh của anh.
Dùng bốn chữ ‘hoạt sắc sinh hương’ để hình dung cô là thích hợp nhất.
Toàn thân Mạnh Khiếu khô nóng, ước gì có thể hòa tan cô gái dưới thân vào bên trong cơ thể mình, ánh mắt càng như lang như sói, anh càng thêm điên cuồng, khiến cô vặn vẹo hết cả người.
Ánh sáng mờ ảo chảy xuôi trên mặt Hạ Lữ, hai mắt cô mơ màng, trước mắt chỉ có ánh hoa lửa văng tung tóe.
Sóng triều không ngừng lan ra toàn thân, rốt cục khiến cô lại bắt đầu rên rỉ.
Cho đến khi cả hai đạt được đỉnh cực khoái, màn làm tình kinh tâm động phách này mới từ từ dừng lại.
Toàn thân Hạ Lữ chằn chịt dấu vân vê của anh, ửng hồng ám muội.
Cô chỉ có thể thở sâu, để mặc anh thỏa mãn ôm chầm lấy cô.
Trong hô hấp đều là mùi hương của anh, mãnh liệt, cường thế.
Hạ Lữ nhắm mắt lại, không nhìn anh.
Mạnh Khiếu lại nằm xuống, kéo cô ôm vào lòng, chừa ra một tay khẽ mơn trớn khắp da thịt cô, thấp giọng thì thầm, “Em đúng là cừ thật…”
Hạ Lữ mở mắt, bên trong đầy vẻ hoang mang, cũng nhanh chóng giấu đi, xoay người chủ động vòng tay qua sau gáy anh, mỉm cười, “Còn anh đúng là dã thú.” Cô không thể không thừa nhận, trình độ trên giường của Mạnh Khiếu vượt trội hơn hẳn tất cả bọn đàn ông từng lên giường với cô, cô vẫn là lần đầu tiên chân chính cảm nhận được cái gì gọi là bị chinh phục, cảm giác phong phú chưa từng có ấy khiến cô chỉ muốn khóc.
Cô hẳn là hoang mang, cũng rất sợ cái cảm giác này.
Sau khi thăm Cố Mặc và gọi điện thoại xong cho Trang Noãn Thần, cô liền trực tiếp hỏi Mạnh Khiếu, nhà anh hay là nhà tôi?
Cô biết anh chẳng phải thiện nam gì, mà chính cô cũng không phải tín nữ, anh luôn theo đuổi cô bất quá chỉ vì chuyện này thôi, vậy thì cô trực tiếp cho anh vậy.
Lúc ấy, Mạnh Khiếu nhìn cô với ánh mắt phức tạp, còn cô ngay cả nhìn thẳng cũng không dám, ngay lúc định nói sang chuyện khác, anh lại trực tiếp nói hai chữ, “Nhà tôi.”
Cô chỉ cười nhạt, không nói gì nữa.
Mạnh Khiếu dứt khoát khởi động xe chạy về nhà, dọc trên đường đi anh cũng không nói chuyện.
Hai người đến nhà anh, vừa vào cửa, Mạnh Khiếu đã hôn cô ngấu nghiến.
Hạ Lữ cũng chẳng chịu yếu thế, nhiệt tình đáp trả.
Thân thể hai người càng lúc càng quấn lấy nhau, từ phòng khách hôn lên tới trên lầu, rồi đến phòng ngủ, cho đến tận bây giờ.
Sau khi nhiệt tình trút hết, không biết tại sao, Hạ Lữ lại không dám đối diện với anh.
Anh mang đến cho cô một trải nghiệm tình ái ‘long trọng’, là thứ cảm giác cô chưa từng nếm trải, cô thực sự sợ… bản thân sẽ bị mê hoặc.
“Thích không?” Bàn tay của Mạnh Khiếu xấu xa, cười gian trá.
Lòng Hạ Lữ đánh thót, cụp làn mi cong dài, ra vẻ phong trần, cười cười, “Đương nhiên thích rồi, tôi thích đàn ông giàu kinh nghiệm sa trường.” Nói xong, ngón tay vẽ vòng trên ngực anh.
Anh bắt lại ngón tay cô, khẽ hôn một cái.
Nụ cười của cô hơi sượng lại.
Chưa bao giờ có người đàn ông nào sau khi làm tình xong lại âu yếm cô như vậy.
Cô bất giác rút tay về.
Mạnh Khiếu lại cười tà mị, cúi đầu, lần nữa hôn lên môi cô.
Nhịp thở của cả hai lại dần dần trở nên hỗn loạn.
“Hạ Lữ, em lại đánh thức nó rồi.” Tiếng nói xấu xa của anh rơi vào tai cô.
Cô lại bắt đầu nóng người, không chút do dự xoay người cưỡi lên người anh, mắt đối với ánh mắt cưởi xấu xa của anh…
“Lần này, đến lượt tôi chinh phục anh.”
Ánh mắt Mạnh Khiếu ngày càng nóng bỏng.
Môi Hạ Lữ lại cười xấu xa…
Trên vách tường, bóng dáng hai người lại quấn lấy nhau…
***
Dưới cùng một bầu trời đêm, một nơi khác trong thành phố lại diễn ra cảnh tượng bất đồng.
Trong phòng tắm, Trang Noãn Thần tẩy trang xong, mặc áo khoác tắm vào, đang rửa mặt.
Nước trong bồn tắm từ từ đầy, mùi tinh dầu định thần thoang thoảng, rất dễ chịu, mùi hương nhàn nhạt.
Khóe mắt trong gương lại hơi đỏ.
Hít mũi, cô cố gắng không khóc.
Loại bi thương này không biết là vì mình, hay là vì thứ gì khác.
Khoảnh khắc vừa mới nãy, cô vẫn tin Giang Mạc Viễn, cô tin Sa Lâm là tự sát, tin vào sự áy náy của Giang Mạc Viễn.
Bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn mình trong gương, cô oán hận nói, “ Trang Noãn Thần, mày cũng ti tiện lắm.”
Anh từ từ lừa cô, dùng thủ đoạn nhìn như dịu dàng nhất để không ai biết mục đích của anh, cuối cùng cô vẫn lựa chọn tin tưởng anh?
Đưa tay đến vòi nước, điều chỉnh độ ấm đến thấp nhất.
Bàn tay dần dần bị nước lạnh tê buốt làm mất đi tri giác.
Khi cảm giác chết lặng thổi quét qua toàn thân, cửa phòng tắm lại bị anh đẩy ra.
Dòng nước, đột nhiên ngừng chảy.
Cô rút tay về nhìn Giang Mạc Viễn xông thẳng vào, mím chặt môi, nhíu mày không vui, “Ra ngoài, tôi muốn tắm.” Cô không thể ngăn anh đi vào, cửa có thể mở thông qua dấu vân tay.
“Trang Noãn Thần, tôi muốn nói với em, tôi cưới em không phải vì em trông giống Sa Lâm, chỉ là bởi vì tôi yêu em.” Giang Mạc Viễn nhìn cô, nhấn mạnh.
Trang Noãn Thần thở dài, với lấy khăn mặt qua lau, thản nhiên nói, “Lúc trước nếu không phải bởi vì gương mặt này, anh nhất định sẽ không chú ý đến tôi đâu.”
“Lúc trước quả thật là bởi vì em giống cô ấy mới thu hút sự chú ý của tôi.” Giang Mạc Viễn thừa nhận, “Nhưng em là em, Sa Lâm là Sa Lâm, hai người hoàn toàn khác nhau.”
“Tôi biết rồi.” Trang Noãn Thần mệt mỏi nói, “Hiện giờ có thể ra ngoài chưa?”
Giang Mạc Viễn lại làm ngơ, bước nhanh đến kéo cô lại, đầu mày nhíu lại, tiếng nói trước sau vẫn duy trì trạng thái ấm áp, “Tôi biết em không cam lòng không tình nguyện, nhưng, em đã là vợ tôi.”
“Anh hiểu lầm rồi, tôi không hề không cam hay không nguyện gì cả.” Giọng điệu Trang Noãn Thần càng nhẹ hơn, nhìn vào mắt anh, “Trước khi cử hành hôn lễ, anh đã đồng ý ba điều kiện của tôi rồi thì tôi chính là cam tâm tình nguyện, bây giờ, tôi chỉ muốn tắm xong rồi ngủ một giấc thôi.”
“Đây là thái độ cam tâm tình nguyện của em?” Anh cúi đầu, bình tĩnh nói.
Trang Noãn Thần trông rất mệt mỏi, cũng lười nói thêm gì với anh, dứt khoát đi ngang qua người anh.
Giang Mạc Viễn bị thái độ của cô làm cho không hiểu ra sao, nhịn không được lắc đầu, xoay người theo cô ra ngoài.
Vừa mới đi đến cửa phòng ngủ, trong lòng anh liền bị nhét thứ gì đó, cúi đầu nhìn, là cái gối của mình.
“Noãn Noãn?”
“Kể từ hôm nay, anh ngủ ở phòng dành cho khách đi.” Cô nói xong, đặt gối đầu của mình vào giữa, phủi phủi vài cái.
Giang Mạc Viễn ngạc nhiên, “Tại sao tôi phải ngủ ở phòng khách?”
“Bởi vì tôi không muốn bản thân chịu ấm ức.” Cô trả lời, tung chăn chui thẳng vào hệt như chú mèo.
Giang Mạc Viễn thấy cô hiểu lầm ý của anh, dứt khoát đi đến, ném chiếc gối lên giường, ngồi xuống bên cạnh cô, cúi người nhìn cô, “Ý của tôi là tại sao phải ngủ riêng?”
Trang Noãn Thần không buồn mở mắt, chỉ giơ ba ngón tay lên, “Đã quên điều kiện thứ ba?”
“Từ nay về sau, phàm là cuộc sống của em, chuyện của em đều không liên quan đến tôi, tôi không được nhúng tay can thiệp, một chuyện cũng không.” Anh nhắc lại không sót chữ nào.
“Ừ, cho nên đừng đến quấy rầy tôi.” Trang Noãn Thần lười biếng nói, rút tay lại, thuận thế kéo chăn trùm kín đầu.
Thấy cô như con nhím, Giang Mạc Viễn ngược lại muốn cười, nghĩ nghĩ, trong mắt lướt qua tia đùa giỡn, duỗi tay ra trực tiếp xốc chăn lên.
Trang Noãn Thần nhíu mày, lại lười mở mắt, trở mình đưa lưng về phía anh.
Giang Mạc Viễn không vội, cúi người, áp mặt sát vào tai cô, khẽ thì thầm, “Mấy chuyện giường chiếu không phải là chuyện của một mình em. Cuộc sống của em cũng không bao gồm giữa hai chân em…”
“Anh…” Quả nhiên, lời này rốt cục cũng khơi dậy phản ứng mãnh liệt của Trang Noãn Thần, cô bỗng mở mắt, vừa định xoay người lại bị anh đè lại.
Nụ cười Giang Mạc Viễn càng dịu dàng, lại lộ ra ám muội rõ rệt, bàn tay chậm rãi trượt dọc theo tấm lưng cô, thẳng đến giữa hai chân cô, sau khi cảm nhận được toàn thân cô căng cứng, nụ cười bên môi càng khoa trương hơn, “Còn có, nơi này cũng không cần nhúng tay…” Đôi môi mỏng gần sát vào cô, gần như thì thầm nói, “Chỉ cần cắm vào thứ có thể thỏa mãn em, em yêu à, em rõ nhất mà.”
Bình luận truyện