Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 6 - Chương 46: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn



“Cái gì? Em không về.” Tại hội sở rượu vang tư nhân, giọng nói sợ hãi của Sa Lâm phá vỡ tiếng nhạc.

Trình Thiếu Tiên ngồi trên sofa, tay cầm ly rượu khẽ lắc, không nói nhưng uy lực gấp 10 lần nói.

Cát Na ngẩng đầu nhìn cô cười lạnh, “Uy, cô không quay về thì muốn làm gì? Còn muốn tiếp tục quấy rầy anh trai và chị dâu tôi sao?”

“Cô nhớ rõ cho tôi, Trang Noãn Thần căn bản không xứng với Mạc Viễn.” Sa Lâm hung tợn trợn mắt lườm cô.

“Ai u ai u, ánh mắt cô tôi sợ quá nha” Cát Na vội vàng nhìn về phía Trình Tiếu Thiên, nửa đùa nửa thật nóii, “Em gái anh đáng sợ quá, nếu em gả cho anh thì nhất định phải là người tiên phong trị cô ta mới được.”

“Hai người sắp kết hôn sao?” Sa Lâm lại hét to.

“Đừng nói sang chuyện khác.” Trình Thiếu Tiên ra tiếng , ngữ khí có vẻ khó chịu, “Hiện tại là đang nói chuyện của em, Sa Lâm! Em còn làm loạn như vậy anh sẽ trực tiếp gọi điện cho ba.”

Sa Lâm, cô có thể không nghe lời Nam lão gia, có thể thường xuyên làm phiền Giang Mạc Viễn, nhưng chỉ cần trước mặt Trình Thiếu Tiên cô không dám ho he một tiếng. Từ lúc Nam lão gia nhận Sa Lâm, vì nể mặt Nam lão gia, Giang Mạc Viễn còn nhường nhịn Sa Lâm ba phần, nhưng Trình Thiếu Tiên thì nửa phần cũng không có cửa, từ tình yêu nam nữ ban đầu đến khi phát hiện người này là em gái cùng cha khác mẹ của mình, loại quan hệ này chuyển biến thực buồn cười đi? Càng khỏi phải bàn đến ngay từ đầu đã là do cô bày mưu.

Không biết là do bất mãn trong lòng hay là tỏ ra uy nghiêm của anh trai, tóm lại ngay từ đầu Trình Thiếu Tiên đã đối xử hà khác ngày càng có thêm với Sa Lâm, ban đầu Sa Lâm là không phục, nhưng sau bị Trình Thiếu Tiên giam trong phòng tối bảy ngày bảy đêm thì cô không còn cách nào khác. Thực sự mà nói Trình Thiếu Tiên cũng quá ác độc đi, bảy ngày bảy đêm chỉ cho người mang nước, một hạt cơm cũng không cho cô ăn.

Vì thế Sa Lâm nhanh chóng gầy đi gần 10 cân, từ trong căn phòng tối đi ra đầu tóc bù xù tựa như ăn mày. Không có cơm ăn đối với Sa Lâm mà nói không phải là chuyện đáng sợ nhất, mà đáng sợ là cô bị giam. Cũng có một lần, cô cũng là chọc giận Trình Thiếu Tiên, anh hai lời chưa nói đem cô nhốt tại một toà tháp cao ở nước ngoài, ước chừng cao trăm tầng thôi mà, nhưng chỉ có một cái cửa sổ bé bằng bàn tay, cửa phòng tuy không khoá, cô có thể ra vào tự do, nhưng mà ….

Trình Thiếu Tiên đáng sợ ở chỗ, anh đã đã sớm đoán ra thiên thời địa lợi, toà tháp này là nơi trước đây Nam lão gia đã cho Trình Thiếu Tiên, thuộc phạm vi anh quản lý, khi đó anh nhàn không có việc gì liền nuôi mấy con sói, nghe nói đây là loài sói tuyết cực kỳ quý hiếm, toàn thân trắng toát xinh đẹp, là mấy chú sói con anh cứu được khi đi thám hiểm mang về nuôi lớn.

Sói, là loài cực kỳ hung dữ và độc ác, hơn nữa chỉ nhận thức có một mình Trình Thiếu Tiên.

Trình Thiếu Tiên đem mấy con sói này nuôi ở xung quanh tháp cao, có chuyên gia nuôi nấng, có thể huấn luyện bản năng vốn có của nó. Cho nên, Sa Lâm cho dù biết mình có thể đi ra ngoài cũng không dám đi, gần đây hoang vắng cô không thể đi bộ về, thứ nữa là mấy con sói này nhìn cô như hổ tình mồi, không chừng muốn biến cô thành bữa tối cũng nên.

Đương nhiên đây là kinh nghiệm tích cóp được sau mấy lần bị giáo huấn của cô.

Có một lần cô nhảy từ cầu thang xuống, chuẩn bị chạy trốn, ai ngờ mấy con sói kia đuổi cô như đuổi con mồi, lúc đó cô đúng là có mọc cánh mới thoát được, vì sao ư chỉ có một cặp giò sao địch nổi bốn chân? Cuối cùng cô bị chúng bao vây bốn phía, một con trong số đó lao lên đẩy ngã cô, mấy con khác cũng lao lên, con cầm đầu suýt nữa cắt đứt cổ cô, khi đó may sao Trình Thiếu Tiên mới xuất hiện.

Kỳ thực Sa Lâm là một người cực kỳ nóng tính, lúc đầu tiếp cận Trình Thiếu Tiên cũng là vì thiếu thốn sự quan tâm của cha mẹ mà thôi, đơn giản là muốn lôi kéo sự chú ý của Nam lão gia mà thôi, sau đó khi Trình Thiếu Tiên biết âm mưu của cô thì giận tím mặt, cô tức giận cho là Trình Thiếu Tiên không thể chống lại cô, két quả sau nhiều lần khiêu khích tính nhẫn lại của anh. Cô bị Trình Thiếu Tiên dạy dỗ cuối cùng cũng ngoan ngoãn trở về.

Từ ngày đó trở đi, cô nhìn thấy Trình Thiếu Tiên tựa như dê nhìn thấy sói vậy.

Cũng là từ ngày đó trở đi tốc độ chạy trốn của cô nhanh rất nhiều, dù sao trên đời này cô cũng đã có kinh nghiệm chạy đua với sói, cô đã luyện tập rồi.

Hơn nữa cô cũng ý thức được lúc trước bản thân mình đã quá đáng, ba lần bốn lượt đã xin lỗi mong Trình Tiếu Thiên tha thứ, Trình Thiếu Tiên tuy đã nói là tha thứ cho cô, nhưng trên người chỉ còn lại sự hà khắc của một người anh trai.

Cho nên hôm nay, khi vừa nhìn thấy Trình Thiếu Tiên, ý nghĩ đầu tiên trong đầu là chạy, nhưng không ngờ rằng lại bị Cát Na tóm được.

Nói đến chuyện Sa Lâm và Cát Na, lại là một đoạn nghiệt duyên.

Cát Na là em họ của Giang Mạc Viễn, cũng là người có quan hệ thân thiết nhất với Giang Mạc Viễn, là người đi lại thường xuyên. Khi Sa Lâm và Giang Mạc Viễn cùng nhau thì quen biết Cát Na. Cát Na là một cô gái rất phóng khoáng, nhanh nhẹn, miệng lại liến thoắng không tha người khác, cho nên từ lần đầu tiên gặp nhay hai người đã đấu đá, nhưng khi ở bên Giang Mạc Viễn dù sao cũng không dám bạo phát.

Sa Lâm và em gái cùng cha khác mẹ Nam Ưu Tuyền tính cách bất đồng, tính cách Nam Ưu Tuyền vốn là một tiểu thư con nhà giàu có, mà Sa Lâm tuy trên người cũng có khí chất đại tiểu thư con nhà giàu, nhưng hoạt bát hiếu động, khi làm việc gì cũng không nhìn ánh mắt người khác. Khi mới bắt đầu quen Giang Mạc Viễn, Sa Lâm đã dè dặt khá nhiều, trước mắt anh cố tỏ vẻ thục nữ, ngoan hiền, thanh lịch, cao quý, nhưng ….

Cát Na hoàn toàn lật tẩy cô trước mặt Giang Mạc Viễn.

Hai cô chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt không đáng nói mà vung tay động thủ, kết quả Sa Lâm bị Cát Na đánh quỳ rạp trên mặt đất, còn giơ nanh múa vuốt doạ cô, Đương nhiên màn này lần đầu tiên Giang Mạc Viễn nhìn thấy, anh nhất thời ngây ngẩn cả người, bởi vì chưa từng gặp qua bộ mặt đanh đá như thế của Sa Lâm.

Nếu Sa Lâm là con mèo, thì Cát Na chính là con rắn đoộc, hai con vật này mà đối mặt, chỉ có toàn là mùi thuốc súng mà thôi.

Không khí ở hội sở rượu vang có chút kỳ lạ.

Sa Lâm cố chết cắn môi, vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm Cát Na, nhưng khi nghe Trình Thiếu Tiên nói xong, lại chuyển sang tủi thân, “Ba biết em đến Trung Quốc.”

“Ba biết em làm chuyện gì sao?” Trình Thiếu Tiên rót một ly rượu, ngả người dựa vào sofa, ánh mắt trầm thấp, “Tự hỏi lại mình coi em đã gây bao nhiêu phiền phức cho Giang Mạc Viễn, cậu ấy không tống cổ em đi coi như đã nể mặt anh đây lắm rồi.”

“Em có làm phiền anh ấy đâu.” Sa Lâm phản bác, vẻ mặt đầy nghẹn ngào.

Trình Thiếu Tiên khẽ nhấp một ngụm rượu, thản nhiên nói: “Giang Mạc Viễn đã gọi điện cho anh chứng tỏ em đã gây cho cậu ấy không ít phiền phức rồi.”

“Em không đi quấy rối Trang Noãn Thần.” Sa Lâm có chút tức giận,, nói: “Em đã rất nghe lời anh ấy nói, chẳng lẽ muốn gặp anh ấy cũng không được?”

“Cậu ấy kết hôn rồi.” Trình Thiếu Tiên cảm thấy mình nên cảnh tỉnh cô một hồi, “Em có cần thiết nhất định đi phá rối hôn nhân của người khác không, có thể đi làm chuyện người khác khinh thường không?”

Khoé mắt Sa Lâm đỏ hoe, nghẹn lời, sau một lúc lâu nói “Anh và em không phải do chuyện đáng xấu hổ của Nam lão gia mà sinh ra sao?”

“Nói cái gì?” ánh mắt Trình Thiếu Tiên đột nhiên trở lên dữ tợn, nữ điệu cao lên, bàn tay đập mạnh xuống sofa, quát lạnh: “Cô lặp lại lần nữa cho tôi.”

Sa Lâm nào dám nhắc lại, nước mắt lã chã rơi.

“Được rồi được rồi, hai người làm tôi đau đầu quá.” Cát Na ngồi bên chê cười, xong lười biếng nhìn Sa Lâm, “Cô nghe lời anh cô đi, Sa Lâm, vậy cô nói thử xem, anh tôi làm nhiều chuyện cho chị dâu như vậy, chứng tỏ anh tôi rất rất yêu chị dâu tôi, cô đừng đi làm loạn nữa đi.”

“Còn không phải là Trang Noãn Thần giống tôi sao?” Sa lâm hừ lạnh.

Cát Na bất đắc dĩ lắc đầu, “Sa Lâm a, tôi phát hiện đôi khi cô có mắt không tròng nha.”

“Cô nói ai có mắt không tròng?”

“Cô chứ ai?” Cát Na cầm ly rượu, chậm rãi uống một ngụm, tôi mà là cô, có thể đi xa đến đâu sẽ cố đi thật xa, nếu cô như thế anh tôi sẽ mãi mãi cảm thấy có lỗi với cô, hiện tại cô loạn đến như vậy, anh tôi một chút áy náy cũng không có, nếu cô không làm loạn, anh tôi cả đời với cô nhớ mãi không quên, mà hiện tại thì hay rồi, anh ấy chỉ ước gì cô biến mất mãi mãi thôi, không phải cô có mắt không tròng à?”

“Cô…”

“Còn nữa …” Cát Na lườm cô ta, không để cho cô cơ hội nói, “Không phải cô chết rồi sao? Sao lại sống đến giờ vậy?” Nói đến đây mới nhớ trọng điểm, “Cuối cùng năm đó cô xảy ra chuyện gì thế? Sao khiến anh tôi tựa như thủ phạm giết người vậy?”

“Người nào nhìn thấy anh cô giết người?” Sa Lâm tức giận.

“Lúc cảnh sát xông vào người anh tôi toàn là máu, đều là máu của cô, trong tay còn cầm dao … doạ người quá a…” Cát Na nhớ đến tình cảnh năm đó thì hồn phi phách tán, hồn vía lên mây.

Sa Lâm lắc đầu, “Lúc ấy tôi đều mất đi ý thức , tôi chỉ biết tôi thực thương tâm,Giang Mạc Viễn huỷ hôn, giao tôi cho Mạc Thâm, tôi cảm thấy mọi thứ đều vô nghĩa, lấy dao tự sát.”

Cô đem mọi chuyện xảy ra năm đó vài lời giải thích rõ ràng, lại đem chuyện Nam lão gia gạt mọi người chuyện cô còn sống kể rõ.

Trình Thiếu Tiên không nói, khẽ thở dài một hơi, Cát Na tỏ vẻ mặt bất đắc dĩ, “Sa Lâm, cô cũng giỏi nha.”

Sa Lâm sụt sịt nói, “Tôi chỉ là yêu anh ấy thôi.”

“Về nước đi, chuyện em đến Tiêu Duy ba sẽ nhanh biết thôi, đừng làm chuyện vô nghĩa nữa.” Trình Thiếu Tiên đưa ra cảnh cáo cuối cùng.

“Đúng vậy đúng vậy, cô nói coi, Tiêu Duy và đức Mã là đối thủ một sống một chết, nhưng cô lại vì một người đàn ông mà chạy đi làm việc cho công ty đối thủ của ba cô, cô nói xem cô ngốc sao?” Cát Na ở một bên châm ngòi thổi gió.

“Tôi rời Tiêu Duy là được thôi, nhưng tôi vẫn ở bên cạnh Giang Mạc Viễn.” Sa lâm đè nén ảo tưởng.

“Không phải em còn muốn Trang Noãn Thần biết sự tồn tại của em chứ?” Trình Thiếu Tiên lạnh giọng, phóng ly rượu lên bàn, vẻ mặt nghiêm túc.

Sa Lâm ngẩng đầu nhìn Trình Thiếu Tiên,, hơn nửa ngày mới há miệng thở dốc, “Ngay cả anh cũng đứng về phía Trang Noãn Thần sao?”

“Tôi giúp người đúng.” Trình Thiếu Tiên cường điệu, “Sa Lâm trước đây em thích nháo loạn cũng được, hiện tại không được, đừng ích kỷ mà thương tổn người vô tội.”

Ánh mắt Sa Lâm hiện lên tia quật cường, và tức giận, nhìn chằm chằm Trình Thiếu Tiên, “Có phải ngay cả anh cũng thích cô ta rồi? Cô ta tốt vậy sao? Ai ai cũng muốn bảo vệ cô ta.”

“Sa lâm, cô đừng nói bừa a.” Cát Na nghe xong trong lòng không thoải mái , ôm chầm lấy Trình Thiếu Tiên, “Trong lòng anh cô chỉ có tôi thôi, mấy ngày này chúng tôi đều đã ở chung .”

Sa Lâm trừng lớn hai mắt.

Trình Thiếu Tiên một tay đẩy Cát Na ra, cau mày trừng mắt nhìn cô, Cát Na thấy anh tức giận cũng không dám làm càn, thè lưỡi lùi sang một bên.

“Anh cho em thời gian một ngày thu dọn, ngày mai nếu em không ngoan ngoãn anh chỉ còn cách tự mình áp giải em về thôi.” Anh gằn từng chữ nói.

Sa Lâm giận đến nổi điên, nhưng không dám phản bác điều gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện