Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 7 - Chương 23: Bởi vì cảm kích



Quản lý Lưu vừa nghe là Hoa Báo, mắt lập tức sáng lên, nhìn như hai viên kim cương. Hôm nay Cố Mặc ăn mặc thoải mái, quần jean áo sơ mi trắng như mọi khi, phóng khoáng điển trai.

Trang Noãn Thần nhìn thấy rất rõ, không nhịn được thầm thở dài, khi thay đổi hoàn cảnh, dù vẫn là người đó, nhưng trông có vẻ không giống Cố Mặc trước kia, nhìn kỹ không khó nhận ra quần áo anh mặc trên người đều là hàng hiệu, anh, đã không còn là Cố Mặc lúc xưa rồi.

Ngay cả nụ cười bên môi anh cũng không còn trong sáng nữa.

Cố Mặc bước đến, tươi cười, chủ động chìa tay với quản lý Lưu: “Xin chào, tôi là tổng biên tập của Hoa Báo, Cố Mặc.”

Quản lý Lưu ngẩn ra một chút rồi tiện đà bắt lấy tay anh, chắc chắn là không ngờ tổng biên tập Hoa Báo lại đích thân đến, cười toe toét, “Không ngờ anh Cố còn trẻ tuổi vậy mà đã giữ chức tổng biên tập hoa Báo, tuổi trẻ tài cao đầy hứa hẹn, vô cùng cảm tạ quý báo đã đến tham gia buổi giới thiệu ra mắt sản phẩm.”

“Khách sáo, tôi là chỗ quen biết với Noãn Thần từ lâu, hoạt động của cô ấy tôi tất nhiên phải đến hỗ trợ rồi.” Cố Mặc cười nhẹ nhìn về phía Trang Noãn Thần.

Trang Noãn Thần không tiện ở trước mặt quản lý Lưu hỏi nhiều với Cố Mặc, trên môi vẫn giữ nụ cười, “Hoạt động sắp bắt đầu rồi, anh Cố mời sang bên này.”

Cố Mặc gật đầu, dẫn phóng viên ngồi vào vị trí.

Không thể phủ nhận Cố Mặc là người bẩm sinh có khí chất mạnh mẽ, hơn nữa với thân phận tổng biên tập mới nhậm chức, đưa đến không ít nhà truyền thông khác chụp hình. Trang Noãn Thần không tiến lên, chỉ ra hiệu với Phương Tiểu Bình, Phương Tiểu Bình là người thông minh, vội vàng nhắc nhở người dẫn chương trình dàn xếp hiện trường.

Nhân lúc MC trên sân khâu giới thiệu, quản lý Lưu kéo Trang Noãn Thần sang một bên, tiếng nói tuy đè nén nhưng không khó nhận ra sự hưng phấn nơi đáy mắt, “Giám đốc Trang cô đúng là lợi hại, người ở Hoa Báo có thể được cô mời đến, nhưng có thể đừng vượt quá dự toán kinh phí ban đầu làm buổi giới thiệu này không?” Ông ta sợ tiền mời Hoa Báo rất cao.

“Yên tâm đi quản lý Lưu, tuyệt đối sẽ không.” Trang Noãn Thần cười nhẹ.

“Vậy thì tốt. Hoạt động hôm nay có Hoa Báo ở đây nhất định sẽ êm xuôi, mức độ tuyên truyền của họ mạnh bao nhiêu chứ, giám đốc Trang, cô đúng là giành cho tôi một bất ngờ lớn.” Quản lý Lưu vỗ vỗ bả vai cô, cười tít mắt.

Trang Noãn Thần cười mà không nói, đợi quản lý Lưu đi rồi mới có hơi đăm chiêu nhìn Cố Mặc phía xa, hôm nay, đúng là cực cho anh.

***

Buổi giới thiệu sản phẩm Phi Tư Mạch vô cùng thành công, từ lúc bắt đầu đến kết thúc đều hoàn mỹ trôi chảy, hiệu quả hoàn thành hoàn toàn theo tưởng tượng của mọi người, hơn nữa có Hoa Báo tham dự, khiến cho buổi giới thiệu thêm phần giá trị.

“Anh sẽ nói phóng viên gửi bản thảo của hôm nay sau.” Sau khi hoạt động kết thúc, trong hội trường, Cố Mặc đốt thuốc nhìn Trang Noãn Thần nói.

“Em nghĩ quản lý Lưu sẽ đến Hoa Báo thôi, xem ra em nên đề nghị họ tiến hành đăng bài tuyên truyền ở Hoa Báo.” Cô nhìn anh hút thuốc, dáng vẻ có chút xa lạ, khói thuốc nhẹ nhàng lượn lờ, mặt anh hư ảo.

Kể cả nụ cười của anh cũng thế, “Vậy thì đương nhiên tốt rồi, nghe nói tập đoàn Cao Thịnh là miếng mồi béo bở, hàng năm chi phí quảng cáo mấy trăm triệu cũng không thành vấn đề.”

“Vấn đề là, Hoa Báo cứ không phải có tiền là có thể thiên vị được.” Cô cười nhẹ.

“Truyền thông có chức năng giám sát dư luận và phát triển dư luận, sản phẩm sữa không thể độc hại đúng không? Hơn nữa, số liệu báo cáo Phi Tư Mạch là anh đích thân phụ trách, khó có được một sản phẩm sữa không có chất phụ gia, đồ tốt là chẳng phải nên tích cực quảng bá và chia sẻ sao?”

Cô gật nhẹ đầu, đối với chất lượng của Phi Tư Mạch cô không chút lo lắng, sản phẩm sữa này cô cũng từng uống qua, hương vị vô cùng đậm, nguyên chất tự nhiên, hàng tiêu dùng của Cao Thịnh luôn chú trọng danh tiếng, hiện giờ người trong nước còn không dám uống sản phẩm trong nước, Phi Tư Mạch lại rất bỏ công sức.

“Hôm nay rất cám ơn anh, em không ngờ anh có thể đến.”

“Trong giới truyền thông này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, anh nghe thấy em đang làm hoạt động cho Phi Tư Mạch nên mới đến.” Cố Mặc thu dọn xong tài liệu nối gót Trang Noãn Thần ra khỏi hội trường, vừa đi vừa nói, “Nhưng hình như anh đã cứu em một mạng đúng không?”

Trang Noãn Thần gật đầu, “Có hai nhà truyền thông cho leo cây, may mà anh đến, bằng không Vạn Tuyên thế nào cũng bị trừ tiền.”

“Xem ra anh là ân nhân cứu mạng em rồi.” Cố Mặc cười cười.

Cô cười nhẹ, “Tóm lại cám ơn anh.”

Bên ngoài hội trường, nắng đặc biệt gay gắt, từng đợt gió nóng ập đến.

Xe truyền thông tốp năm tốp ba rời khỏi, ngã tư trước hội trường chỉ còn lại cô và anh.

Cố Mặc dừng bước.

Cô thấy anh dừng lại thì cảm thấy hơi lạ, quay đầu nhìn anh.

“Noãn Thần, em đối xử xa cách với anh quá.” Cố Mặc nhẹ giọng nói, trong mắt xẹt qua đau thương.

“Anh hiểu lầm rồi.” Trang Noãn Thần ngạc nhiên một chút rồi cười khẽ, “Hôm nay anh giúp em chuyện lớn như vậy, em thật sự biết ơn anh.”

Cố Mặc thở dài, nhìn chằm chằm cô rồi bất ngờ nói, “Đêm đó anh đến nhà tìm em, không mang đến phiền phức gì cho em chứ?”

Cô giương mắt nhìn anh, nhẹ nhàng lắc đầu.

Anh lại cười bất đắc dĩ, không nói gì.

“Cố Mặc, thật ra… Anh là cố ý, đúng không?” Cô đột nhiên hỏi.

Môi cười Cố Mặc hơi trễ xuống.

“Bởi vì Giang Mạc Viễn cũng từng diễn màn đó.” Ánh mắt cô ôn hòa, không thấy chút uất giận.

Cố Mặc nhìn cô trân trân, sau hồi lâu mới cười bất đắc dĩ, “Noãn Thần, em mãi là người hiểu anh nhất.”

“Cần gì phải vậy?”

“Anh chỉ muốn nhìn thử xem, nếu anh ta thật sự yêu em thì có thể nổi điên giống anh không.” Cố Mặc nhấn mạnh.

Trang Noãn Thần vốn đang nghĩ đề tài phải nói tiếp theo nhưng đành chịu, cụp mắt, “Chẳng phải chúng ta hiện tại đều có cuộc sống của riêng mình, vậy là tốt rồi sao?”

“Vậy rất tốt.” Trong mắt Cố Mặc là vẻ mất mác, cười ảm đạm.

“Sức khỏe Hứa Mộ Giai thế nào rồi?”

“Mới ra viện, bác sĩ nói lần này phải biết thương thân mình, cần phải điều dưỡng một thời gian.”

Cô gật đầu, “Vậy anh chăm sóc chu đáo cho cô ấy nhé, đối xử tốt với cô ấy một chút.”

Cố Mặc nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, “Anh có thể làm nhưng không được tận tâm hết sức.”

Cô kinh ngạc.

“Bởi vì từng yêu em, anh đã hao tổn toàn bộ tâm huyết và sức lực.”

“Cố Mặc…”

“Anh biết người em yêu là Giang Mạc Viễn, yên tâm đi, anh không có ý định phá rối.” Cố Mặc lập tức thanh minh, vẻ mặt thoải mái, “Đi thôi, em về nhà đúng không? Anh đưa em về.”

“Không cần đâu, em phải quay về công ty, báo cáo sau hoạt động còn phải chỉnh sửa.”

“Công việc thì mãi không làm xong đâu, như vậy đi, hôm nay nếu anh đã giúp em, vậy thì em có thành ý một chút, mời anh ăn cơm đi, ăn xong rồi em hẳn quay về công ty, ý em thế nào?” Cố Mặc đưa ra lời mời.

Trang Noãn Thần vốn định đồng ý, nhưng chợt nhớ đến lời cảnh cáo của Giang Mạc Viễn, ngập ngừng một lát rồi lên tiếng, “Hôm nào đi, hôm nay thực sự có rất nhiều việc gấp, hôm nay rất cám ơn anh, hôm nào em và Mạc Viễn sẽ cùng làm chủ xị mời anh ăn một bữa nha.”

Cố Mặc nghe vậy thì lắc đầu cười khổ, “Noãn Thần, thực sự em không cần ở trước mặt anh nhắc đến Giang Mạc Viễn, anh…”

Lời nói kế tiếp bị tiếng còi xe bên đường phá vỡ!

Cô thấy vẻ mặt anh hơi xấu hổ, quay đầu nhìn lại, đột nhiên giật thót tim!

Bên đường, chiếc xe thương vụ dừng đó, ánh nắng chiếu xuống nóc xe nhìn không rõ chi tiết, nhưng người đàn ông trong xe lại không thể xem thường, mặc dù kính râm che khuất đôi mắt, nhưng cô có thể từ khóe miệng khẽ mím của anh nhìn ra được vẻ không vui. Anh như đang hướng về phía Cố Mặc nhẹ nhàng gật đầu chào, tay giơ lên, còi xe lại vang hai tiếng.

Ý thúc giục rõ ràng.

“Xin lỗi anh, Mạc Viễn đến đón em, em đi trước nha.” Trang Noãn Thần cố gắng áp chế khủng hoảng trong lòng, cố gắng mỉm cười nhìn anh nói.

Cố Mặc nhìn thoáng qua Giang Mạc Viễn cách đó không xa lại nhìn cô, đành gật đầu.

Cô vội vàng đi về hướng xe của Giang Mạc Viễn.

Không bao lâu Cố Mặc cũng lái xe đi khỏi đó.

Ở vị trí phó lái, Trang Noãn Thần lo sợ bất an, nhìn chằm chằm cột đèn giao thông trước mặt, khẽ nói, “Sao anh lại đến?”

“Anh không thể đến à?” Giang Mạc Viễn đánh tay lái, nhân lúc đèn xanh nhấn mạnh chân ga, giọng thản nhiên.

“Em không phải có ý đó.” Vừa nghe giọng anh cô càng luống cuống, đầu óc như nổ tung, lại nghĩ đến hành vi thô bạo ngang ngược của anh đêm đó, giọng cũng run run theo, “Anh đừng hiểu lầm, em cũng không biết Cố Mặc sẽ đến đây.”

“Ừ.” Anh thấp giọng đáp, mắt vẫn nhìn về phía trước.

“Có hai nhà truyền thông đến lúc lại không đến, Cố Mặc xem như đến cứu mạng.” Trang Noãn Thần cung khai chi tiết, “Hôm nay anh ấy cũng là đến xem, anh có biết thực sự sản phẩm Phi Tư Mạch không tệ, vị lại ngon, truyền thông chú ý cũng phải, quản lý Lưu…”

“Em sắp xếp mạch suy nghĩ, ăn nói logic chút đi.” Giang Mạc Viễn hơi nhíu mày.

Trang Noãn Thần liếm môi, cô hiểu anh đang ám chỉ cô nói chuyện lung tung không ăn khớp. Hít sâu vào, lúc này mới sắp xếp lại được tư duy hỗn loạn của mình, “Nói trắng ra là, em không biết anh ấy sẽ đến, nhưng anh ấy đúng là đã giúp em.”

Giang Mạc Viễn nghe vậy liền nhếch môi, “Hai nhà truyền thông đồng thời cho em leo cây, có trùng hợp quá không?”

Cô ngẩn ra, tiếp đó miễn cưỡng cười, “Anh cảm thấy Cố Mặc đứng giữa gây trở ngại à? Sao lại như vậy được? Anh ấy không thể có hành vi vượt mặt các nhà truyền thông khác được. Vả lại, làm như vậy cũng không có lợi gì cho anh ấy.”

“Hoa Báo lớn như vậy, tùy tiện phao một ít tin tức ra ngoài cũng có thể khiến các phóng viên khác nháo nhào tranh cướp, có thể khiến vài tên ký giả nhỏ không đến hoạt động thì có gì lạ?” Đèn đỏ, Giang Mạc Viễn giảm tốc độ dừng xe, rốt cục cũng chuyển mắt đến mặt cô, “Về phần đối với anh ta có lợi gì hay không thì anh không biết, nhưng tạm thời hơi biết một chút, tối thiếu em cũng nổi lòng cảm kích với anh ta.”

Lòng Trang Noãn Thần chùn xuống, lẩm bẩm nói, “Em không biết chuyện này có liên quan đến anh ấy hay không, em cũng không thể đi điều tra, nhưng cảm kích thì thế nào? Em cũng chẳng có khả năng làm vì với anh ấy.”

“Lúc trước em là vì cảm kích anh, chúng ta mới có thể đến bên nhau.” Giang Mạc Viễn bắt lấy cằm cô, như cười như không, “Chính là cái đêm anh chiếm hữu em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện