Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa

Chương 83: Nhường



Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ truyenlol.com là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

____

Bây giờ Hạ Nam Phương nói lời đường mật càng ngày càng thành thục như ngựa quen đường cũ, cho dù cô biết trong xương cốt anh là dạng người gì, biết dưới túi da đẹp trai đó cất giấu tâm tư cố chấp như thế nào, cũng khó tránh khỏi bị những lời nói đó làm cho cảm động.

Ánh mắt anh vô cùng nghiêm túc, chứa đựng niềm yêu thích bền bĩ.

"Anh nói thật sao?"

Hạ Nam Phương gấp gáp không chờ nổi gật gật đầu, anh nắm tay cô đưa lên ngực mình, như đang tuyên thệ với cô.

Giọng anh khàn khàn, gợi cảm đến khó hiểu: "Anh bảo đảm, sau này sẽ không can thiệp quá sâu vào chuyện của em nữa."

"Bất kể chuyện gì."

Lý Nhiễm nhìn anh không nói lời nào, Hạ Nam Phương khẩn trương nhìn cô.


Thẳng đến khi cô gật gật đầu, cô cũng không phải rất tin tưởng.

Trong cuộc sống đời thường này thì lời nói dối nào mà không nói được, đợi đến khoảng khắc tiến đến chân tướng kia mới có thể công bố sự thật.

Giờ đây, ai có thể phân biệt được thật giả?

Cuối cùng Hạ Nam Phương cũng lộ ra nụ cười tươi, tâm trạng gần đây của anh vẫn luôn không tồi, mỗi lần cười rộ lên luôn có hương vị tỏa nắng.

Thêm vào đó anh còn có khuôn mặt anh tuấn, khóe miệng thường xuyên mím chặt nên có chút lạnh lùng.

Không thể không nói, cười tươi như vậy thật sự có lực sát thương rất lớn.

Lý Nhiễm cũng cười cười, không biết là cười Hạ Nam Phương hay là cười cái gì.

"Ăn cơm đi."

Cô đi đến bàn bên cạnh: "Đồ ăn nguội hết rồi."

Hạ Nam Phương đi đến, thân ảnh cao lớn của anh lập tức bao phủ thân hình nhỏ bé của Lý Nhiễm, anh cúi đầu nhìn cô một chút.


Nhưng vẫn không nói gì.

Ăn cơm xong, Hạ Nam Phương ở trong thư phòng xử lí công việc.

Lý Nhiễm về phòng ngủ gọi điện cho Vu Hiểu Hiểu, trong phòng đã bậc máy sưởi rồi nhưng cô vẫn mang một đôi tất thật dày.

Điện thoại vang lên hai tiếng đã được kết nối, Lý Nhiễm kinh ngạc khi cô nàng lại bắt máy nhanh như vậy.

"Alo..."

Trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của đàn ông, Lý Nhiễm dừng lại khoảng chừng hai giây, mới nhớ tới ngoại trừ Trần Tề Thịnh thì còn có thể là ai.

"Tôi là Lý Nhiễm, Hiểu Hiểu đâu?"

Trần Tề Thịnh lời ít mà ý nhiều: "Cô ấy đang tắm."

Vu Hiểu Hiểu không ở đó nên cô muốn cúp điện thoại, nhưng giọng người đàn ông bên kia lại vang lên: "Cô chờ một lát, tôi chuyển máy cho cô ấy."

Lý Nhiễm nghe thấy câu đó cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.


Quả nhiên, không qua vài giây đã nghe đầu bên kia của điện thoại truyền đến âm thanh gà bay chó sủa của Vu Hiểu Hiểu.

"A a a... sao anh vào đây được?"

Lý Nhiễm tưởng trượng trong đầu một chút, là có thể cảm nhận được bộ dáng kinh hoảng thất thố hiện tại của cô nàng.

"Anh... Anh còn tới!"

"Anh đừng có mà đến đây!"

"Anh đứng tại chỗ cho tôi!"

Đời này lỗ tai Trần Tề Thịnh chưa bao giờ được "hưởng" đề-xi-ben cao như vậy, hắn cau mày, tới gần bồn tắm.

"Điện thoại của Lý Nhiễm."

Giọng của Vu Hiểu Hiểu đột nhiên im bặt.

Lại sau đó, Lý Nhiễm nghe thấy tiếng đóng cửa.

Trong lòng cô nhẹ nhàng thở ra.

Vu Hiểu Hiểu cầm điện thoại, ấm ức: "Nhiễm Nhiễm..."

Lý Nhiễm vô cùng hoài nghi: "Hai người... đêm nay không phải là lần đầu tiên chứ?"

Vu Hiểu Hiểu rầm rì mà ừ một tiếng.
Lý Nhiễm đỡ trán, u là trời!

Vu Hiểu Hiểu: "Tớ có chút sợ, tớ định lát nữa bảo anh ta qua thư phòng ngủ."

Lý Nhiễm lập tức ngăn chặn cô nàng: "Cậu đừng có phá!"

Vu Hiểu Hiểu không lên tiếng, vô cùng phiền muộn hỏi: "Nhất định phải cái kia sao?"

Lý Nhiễm dứt khoát bị cô nàng chọc cười: "Hai người các cậu đều đã kết hôn rồi, bằng không làm gì? Ở trên giường chơi đóng vai gia đình sao?"

Vu Hiểu Hiểu lẩm bẩm lầm bầm: "Không thể đắp chăn nói chuyện phiếm sao?"

Lý Nhiễm bật cười: "Cậu hỏi Trần Tề Thịnh có đồng ý hay không thử đi?"

Vu Hiểu Hiểu: "..."

Nói trở về, Lý Nhiễm lại hỏi: "Đêm nay không náo động phòng sao? Sao cậu kết thúc nhanh vậy được?"

Vu Hiểu Hiểu: "À, Trần Tề Thịnh không cho bọn họ đến phá tớ."

Lý Nhiễm hiểu rõ: "Cũng tốt, ban ngày náo nhiệt cũng đủ rồi, buổi tối đi ngủ sớm một chút đi."
Vu Hiểu Hiểu giật mình một cái phục hồi lại tinh thần: "Cậu nói xem, anh ta không cho náo động phòng, không phải là tưởng???"

Lý Nhiễm thấy phản ứng của cô nàng, lại cười: "Cậu nói đi?"

Vu Hiểu Hiểu nhìn thời gian, căm giận nói: "Lúc này mới có 10 giờ thôi, tên Trần Tề Thịnh cầm thú này!"

"Cậu nói anh ta có muốn..."

Lý Nhiễm ôm bụng cười lăn lộn trên giường: "Vu Hiểu Hiểu, cậu cũng có hôm nay nha!"

Vu Hiểu Hiểu kêu rên: "Sao cậu có thể vui sướng khi người gặp họa như thế chứ?"

Lý Nhiễm không để ý tới cô nàng, chuẩn bị cúp máy, nhân tiện hung hăng mà cười nhạo Vu Hiểu Hiểu thêm một trận.

Hạ Nam Phương vào phòng ngủ đã thấy Lý Nhiễm cười lăn lộn trên giường, anh cong cong môi, cười hỏi cô: "Em đang cười gì thế?"

Cô đặt điện thoại sang một bên, kể anh nghe về chuyện Trần Tề Thịnh 'giả heo ăn thịt hổ' như thế nào, nuôi Vu Hiểu Hiểu thành cô gái đơn giản ngọt ngào chờ đêm nay bị ăn sạch sẽ ra sao: "Sao hai người họ thú vị thế nhỉ."
Hạ Nam Phương cũng cười theo cô, anh ngồi xuống giường bên cạnh Lý Nhiễm.

Có lẽ là do ở nhà, hoặc có thể là vì có cô bên cạnh nên anh thường xuyên lộ ra tư thế vô cùng lười biếng: "Bạn gái nhà người khác tình nguyện xả thân nuôi hổ rồi." Nói xong, anh xoay người lại: "Vậy còn em?"

Dụ dỗ lộ liễu như thế nhưng Lý Nhiễm cũng không kinh sợ như Vu Hiểu Hiểu.

Lý Nhiễm xích lại gần, cô cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi Hạ Nam Phương.

Nụ hôn này không giống với lúc xưa, rõ ràng nhẹ như chuồn chuồn lướt qua nhưng làm Hạ Nam Phương như bị sét đánh đứng hình mất 5 giây.

Cánh môi cô gái mềm mại ngọt ngào như là mật hoa, hương thơm nồng nàng làm người ta muốn càng nhiều hơn.

Lý Nhiễm rời khỏi Hạ Nam Phương, mở to đôi mắt nhìn anh: "Bạn gái anh thế nào?"

Hạ Nam Phương không trả lời cô, anh duỗi tay nhẹ nhàng chế trụ sau cổ Lý Nhiễm, hơi dùng chút lực, khoảng cách hai người lập tức lại gần nhau hơn.
Chóp mũi nhẹ cọ cọ, hai má kề sát nhau.

Giọng của Hạ Nam Phương ấp ủ tình yêu lâu năm vô cớ làm người khác rung động: "Chỉ một chút làm sao mà đủ được?" Anh mê hoặc nói bên tai cô: "Anh muốn thật nhiều thật nhiều lần nữa mới đủ."

Lý Nhiễm đang muốn mở miệng đã bị nụ hôn của Hạ Nam Phương ngăn lại.

So với nụ hôn nhẹ nhàng nhạt nhẽo không có kỹ thuật gì của cô kia thì nụ hôn ngay lúc này của anh như trút hết mọi thâm tình của anh ra.

Anh đỡ eo cô, không cho cô ngã xuống giường mà giữ cô lại kéo sát vào mình. Một tay khác anh nâng mặt cô lên để cô không thể né tránh mình, tiện đà gia tăng thêm mật ngọt cho nụ hôn.

Không khí trong miệng bị cướp đi, hô hấp cô dần dần trở nên dồn dập.

Còn Hạ Nam Phương như chết đuối hôn sâu, giữ cô vô cùng vững chắc, dưới sự giao nhau của hô hấp, trong không khí đều là ái muội.
Ánh đèn mờ ảo trong phòng ngủ chiếu sáng ảnh ngược hai người trên bức tường phía sau, như con thuyền lênh đênh trên biển, phập phập phồng phồng.

Phòng ngủ tràn ngập âm thanh không thể giải thích, cùng với tản mát mùi hương mê luyến nồng nàng.

____

Đọc ở truyenlol.com để Nại có động lực ra chương và tôn trọng Nại nhớ♥️

____

Ngày hôm sau, khi Lý Nhiễm tỉnh lại Hạ Nam Phương đã rời giường.

Cô ngồi trên giường ngây ngẩn một hồi, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường thì nhìn thấy giấy nhắn của anh. Trên đó viết anh phải đi công tác một thời gian, sẽ về trước tết Nguyên Đán.

Lý Nhiễm cầm lòng không đậu mở lịch ra xem, còn ba tuần nữa là đến Tết Nguyên Đán rồi.

Gần đến Tết nên tất cả mọi người trong nhà đều rất bận rộn, quản gia cho người treo các lồng đèn nhỏ màu đỏ khắp các nơi trong biệt thự. Trên lồng đèn viết 'như ý', 'cát tường',... nhìn thấy nó khiến lòng người cũng trở nên tốt đẹp vui vẻ hơn.
Lý Nhiễm vừa ăn sáng vừa gọi điện cho Vu Hiểu Hiểu.

Điện thoại vừa mới kết nối đã nghe giọng nói như mèo kêu của cô nàng: "Nhiễm Nhiễm, tớ muốn chết!"

"Trần Tề Thịnh... anh ta không phải người, anh ta chính là cầm thú!"

Lý Nhiễm: "..."

Bên kia im lặng một chút rồi bắt đầu truyền đếm âm thanh thầm thầm thì thì, có lẽ là Trần Tề Thịnh đang nói gì đó với Vu Hiểu Hiểu, chỉ nghe thấy Vu Hiểu Hiểu giận dữ hét lên: "Tôi muốn cho tất cả mọi người đều nhìn tội của anh! Nhìn anh cắn tôi như thế nào!"

Vu Hiểu Hiểu ở đầu dây bên kia như mèo con tức giận, không biết Trần Tề Thịnh dỗ cô nàng cách nào nữa. Vu Hiểu Hiểu tức giận đi qua bên phòng khác gọi điện cho Lý Nhiễm, vừa lên án hành vi phạm tội tối hôm qua của Trần Tề Thịnh vừa rớt nước mắt nói: "Tớ muốn về nhà."
Lúc đầu Lý Nhiễm chỉ cho rằng hai người bọn họ đùa giỡn, nhưng nghe thấy giọng của Vu Hiểu Hiểu Hiểu không đúng lắm: "Cậu khóc ư?"

Vu Hiểu Hiểu lớn như vậy rồi nhưng là lần đầu tiên rời khỏi nhà.

Trước khi Vu Hiểu Hiểu cùng Trần Tề Thịnh kết hôn thì chỉ mới có gặp mặt mới có năm lần, phải trở thành người thân mật nhất của mình, đúng là khó chấp nhận được nhưng cũng không thể tùy ý trở về Vu gia.

Vu Hiểu Hiểu ở đầu điện thoại bên kia không hé răng, nhỏ giọng nói: "Tớ nhớ nhà."

Lý Nhiễm vừa nhắn tin cho Trần Tề Thịnh để hắn vào nhìn Vu Hiểu Hiểu xem, vừa an ủi cô nàng: "Cục cưng ơi, đó là nhà của cậu mà."

"Bây giờ cậu và Trần Tề Thịnh đã kết hôn rồi, nhà hai cậu đang ở sau này cũng chính là nhà của cậu."

Vu Hiểu Hiểu không nói lời nào, hiển nhiên không quá đồng ý cách nói của Lý Nhiễm.
Đầu điện thoại bên kia rất nhanh đã vang lên tiếng gõ của của Trần Tề Thịnh, Lý Nhiễm dụ dỗ Vu Hiểu Hiểu đi mở cửa cho hắn: "Cậu từ từ nói chuyện với Tần Tề Thịnh trước rồi tối nay tớ đến tìm cậu nhé, được không?"

Trong lòng Vu Hiểu Hiểu xem Lý Nhiễm như cọng rơm cứu mạng: "Cậu nhất định phải đến tìm tớ đó!"

Trần Tề Thịnh ở bên ngoài gõ cửa vài cái mà Vu Hiểu Hiểu không mở ra nên hắn cầm chìa khóa dự phòng mở cửa ra. Vừa vào phòng đã nhìn thấy Vu Hiểu Hiểu ngồi úp mặt xuống đầu gối, khóc nức nở.

Trần Tề Thịnh xoa xoa lỗ tai cô nàng, trầm giọng hỏi: "Sao em lại khóc?"

Vu Hiểu Hiểu cứ cảm thấy người đàn ông kế bên mình đây vừa xa lạ lại vừa thân mật.

Bọn họ rõ ràng mới gặp nhau có vài lần thôi nhưng lại có mối quan hệ thân mật nhất.

Bọn họ là người thân mật nhất của nhau, nhưng giờ đây Vu Hiểu Hiểu lại cảm thấy hắn thật xa lạ, vô cùng nhớ nhà. Cô nàng ngẩng đầu, rồi cúi xuống: "Tôi nhớ nhà."
Trần Tề Thịnh duỗi tay xoa xoa đuôi mắt khóc đến sưng đỏ của Vu Hiểu Hiểu: "Đi, đi xuống nhà ăn cơm rồi anh đưa em về nhà."

Vu Hiểu Hiểu trừng lớn đôi mắt đỏ: "Thật không?"

Trần Tề Thịnh gật đầu: "Sao này em muốn về thì về, anh đi cùng em."

_____

Sáng nay Lý Nhiễm về công ty, kế hoạch phát triển trò chơi đã tiến vào quỹ đạo, không còn bận rộn như trước kia nữa.

Dự án [Phục Ma Truyện] tiếp tục phát triển mùa hai, diễn biến tiếp theo của mùa này sẽ khác nhiều so với mùa trước.

Trở thành trò chơi tiên hiệp nhằm vào người chơi nữ duy nhất cả nước, có lẽ là để phù hợp với thiên tính của người chơi nữ, nên [Phục Ma Truyện] mùa hai được thiết kế thành trò chơi tu luyện.

Mỗi một người chơi đều có thể thông qua gieo trồng tiên thảo thu thập tinh thạch để đổi lấy những đồng vàng, rồi đồng vàng đó có thể được chuyển đổi thành trang bị và vũ khí, chờ đến khi trang bị và vũ khí đạt đến giá trị vũ lực, khi có sức chiến đấu nhất định thì có thể tiến vào khu chiến trường.
Ngoài ra, người chơi còn có thể thông qua làm nhiệm vụ tích góp đồng vàng để xây nhà, tự thiết kế ngôi nhà mà mình mong muốn.

Vì trong trò chơi còn có thiết lập cho các cặp đôi kết hôn nên game thu hút không ít người chơi nam đến chơi cùng bạn gái.

Trong giai đoạn hậu kỳ của trò chơi, nhiều chức năng như "PK", "Chợ đêm"... dần dần được phát triển, điều này làm phong phú thêm trải nghiệm chơi game của người chơi.

Chờ đến khi [Phục Ma Truyện] hoàn toàn được quảng bá ra thị trường, người đăng ký chơi càng ngày càng nhiều, sớm đã vượt quá sức chứa mà nhóm thiết kế dự tính trước đó.

Vào cuối năm, trò chơi đã có hơn một trăm triệu lượt đăng ký.

Lượt đăng ký vượt xa đánh giá ban đầu.

Nhân lúc buổi tiệc chúc mừng người đăng ký đột phá một trăm triệu lượt, Lý Nhiễm chính thức đưa đơn từ chức.
Kể từ khi bị Trịnh Huyền Lang dùng lương cao đào đến làm dự án [Phục Ma Truyện] đến nay, ngay từ đầu Lý Nhiễm hết đường xoay sở, hoảng loạn hứng phó cho đến bây giờ cô đã sắp xếp toàn bộ đội ngũ đâu vào đấy một cách hoàn hảo.

Cô xác thật đã dùng thực lực của bản thân mình để chứng minh mọi thứ.

Cho nên khi Trịnh Huyền Lang nghe nói cô muốn từ chức thì vô cùng bất ngờ: "Tôi hy vọng cô có thể suy xét lại một chút. Năng lực của cô hoàn toàn có thể phát triển [Phục Ma Truyện] càng lớn mạnh và nổi tiếng hơn."

"Vì sao vừa mới thành công đã giải nghệ rồi?"

Trong khoảng thời gian vừa bận rộn vừa thoải mái này Lý Nhiễm cũng đã suy nghĩ rất nhiều rằng bản thân cô rốt cuộc muốn cái gì.

Làm trò chơi sao? Điều này đi ngược lại ước nguyện ban đầu của cô.

Cho tới nay, tất cả mọi việc cô làm đều là vì muốn được người khác công nhận tán thành.
Nhưng bản thân cô lại xem nhẹ nội tâm của bản thân, điều mà cô chân chính thích thật sự là cái gì.

"Làm người dẫn dắt của toàn bộ dự án hơn nửa năm nay nhưng tôi vẫn không thể ứng phó được những mối quan hệ phức tạp giữa người và người như cũ."

"Giám đốc Trịnh, tôi không phải là thương nhân, từ đầu đến cuối cái tôi muốn đơn giản chỉ là vẽ tranh, tuy bây giờ tôi nhận được rất nhiều tiền, cũng nhận được nhiều giải thưởng. Nhưng rất lâu rồi tôi không có tĩnh tâm để vẽ những gì tôi muốn."

"Trước kia, ước mơ của tôi là trước 30 tuổi sẽ mở một buổi triển lãm nghệ thuật của riêng mình, nhưng tất cả những chuyện tôi làm bây giờ lại càng ngày càng xa với ước mộng ban đầu ấy."

Trịnh Huyền Lang không quá hiểu những gì Lý Nhiễm nói: "Cô là muốn làm một nghệ thuật gia thuần tuý ư? Giống như hoạ sĩ Van Gogh, ăn nhờ ở đậu, cho dù khốn đốn quẫn bách đến đói chết, cũng không muốn nghệ thuật bị vấy bẩn bởi tiền tài sao?"
Lý Nhiễm cười cười: "Giám đốc Trịnh, anh nói quá đề cao tôi rồi, tôi không như Ngài ấy được, trên thế giới này vĩnh viễn đều chỉ có một Van Gogh mà thôi."

"Nhưng tôi có thể làm Lý Nhiễm..."

"Cũng giống như vậy, trên thế giới này chỉ có một Lý Nhiễm."

Trịnh Huyền Lang kinh ngạc với những gì Lý Nhiễm nói, hắn ở trong thế giới thương nhân trọng lợi nhẹ nghĩa, rất khó thể hiểu được khái niệm nghệ thuật thuần tuý đó.

Trịnh Huyền Lang thở dài nói: "Hạ Nam Phương thật là bảo vệ cô... không biết nhân gian khó khăn nha."

Lý Nhiễm cười cười, không biết nhân gian khó khăn?

Cô mất mẹ từ khi còn rất nhỏ, phải trải qua nỗi đau đớn đầu tiên trên thế gian. Cô ăn nhờ ở đậu tám năm, đi qua mọi ánh mắt lạnh lùng khinh bạt của thiên hạ.

Cô đã trải qua tất cả những chuyện đó, chỉ là cô cố gắng quên đi, cố gắng vuốt phẳng niềm đau xót trong trái tim mà thôi.
Cũng không phải không biết nhân gian khó khăn.

Chỉ là không quên xích tử chi tâm*.

(Xích tử chi tâm (赤子之心): tấm lòng son, tấm lòng trong trắng thuần khiết)

Lý Nhiễm lại lần nữ bắt đầu lập nghiệp mở studio, phòng làm việc của Vu Hiểu Hiểu bây giờ tập trung vào việc làm truyện tranh.

Phòng làm việc của Vu Hiểu Hiểu ký hợp đồng với rất nhiều với họa sĩ nổi tiếng, toàn tâm toàn ý cho hoạt động marketing, cống hiến hết mình mở rộng các truyện tranh nhiều kỳ, phòng làm việc sớm đã có lợi nhuận hơn tám đơn vị... nhảy vọt trở thành tiểu phú bà.

Trước Tết Nguyên Đán một ngày, cô mới từ nơi chọn địa điểm mở studio về nhà.

Trên đường về nhận được điện thoại của cha Lý, ông ở đầu dây bên kia lời ít mà ý nhiều: "Ba đang ở sân bay."

Lý Nhiễm vừa nghe thấy thiếu chút nữa đã đánh lạc tay lái.
Không sai, cô còn chưa nói với cha Lý chuyện cô và Hạ Nam Phương đã quay lại bên nhau!

Hai người các cô vừa mới quay lại với nhau chỉ mới hơn một tháng, ngay cả trong lòng cô còn cảm thấy không xác định, hơn nữa ấn tượng của cha Lý về Hạ Nam Phương vẫn luôn không được tốt lắm.

Cho nên cô định khi về nhà ăn Tết sẽ dẫn Hạ Nam Phương cùng về, nhân lúc Tết nhất nên có lẽ cha Lý sẽ không trở mặt quá khó coi...

Ai mà ngờ được cha Lý lại tập kích bất ngờ chứ.

Cô cúp máy, lập tức nhắn tin cho Hạ Nam Phương: 【Ba em tới!】

Hạ Nam Phương đáp lại: 【Anh gọi người đi đón bác trai.】

Lý Nhiễm: 【Em còn chưa nói chuyện hai chúng ta ở bên nhau cho ba nghe nữa.】

Hạ Nam Phương: 【Cho nên...】

Lý Nhiễm: 【Cho nên, em muốn dẫn ba về chung cư của em.】

Hạ Nam Phương: 【Vậy còn em?】

Lý Nhiễm: 【Vâng, em cũng dọn về đó.】
Hạ Nam Phương trả lời lại bằng một gói biểu tượng cảm xúc [chó tự kỷ] mà Lý Nhiễm gửi cho anh cách đó không lâu.

Thật đúng là học đi đôi với hành!

____


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện