HÀO MÔN QUYỀN QUÝ
Chương 39: Một tay che bụng
Cô thở dài thườn thượt, nhìn về phía cuối hành lang dài: "Rõ ràng quan tâm mình, rõ ràng nhớ sinh nhật mình, cũng đã tới rồi, tại sao...không gặp mặt?"
"Tách tách..." Lại vang lên hai tiếng, hành lang và phòng ốc, đột nhiên sáng như ban ngày!
Có điện rồi.
Như vậy đại biểu, cậu chủ đi xa rồi. Anh tuyệt đối sẽ không gặp Tô Thiên Kiều!
Nhưng mà, tại sao anh muốn làm vậy?
"Anh đi đi, tôi phải nghỉ ngơi rồi!" Tô Thiên Kiều đột nhiên cảm thấy bụng quặn đau, lại không để trong lòng, chỉ sững sờ nhìn cuối hành lang, thở dài một tiếng, xoay đầu quay về phòng, đóng cửa, khóa lại!
Đã không muốn gặp, vậy thì lúc tối...tuyệt đối sẽ không cho anh vào.
Cho dù anh có lẽ sẽ quay về Mỹ, tuyệt đối không thể gặp lại nữa.
Tô Thiên Kiều dựa vào cánh cửa phía sau, trượt xuống, tay đặt lên bụng, xem nhẹ sự đau đớn đó.
Nước mắt cũng theo gò má chảy xuống, tất cả đều kỳ quái như vậy, biệt thự kỳ quái, cậu chủ kỳ quái, kỳ quái hơn nữa chính là, tính tình và hành động của anh. Bên trong nhất định có nguyên nhân to lớn, nhưng nguyên nhân này là gì, ai cũng không biết.
Bạch Như đứng ở cửa một lúc, thấy người ở cửa không có phản ứng gì đặc biệt, yên tâm, lắc lắc đầu, rời đi về phía cuối hành lang.
Cô đang cúi đầu nghiêm túc đi, không biết suy nghĩ gì, ở ngã rẽ cuối hành lang, đột nhiên gặp phải một bóng dáng, sợ nhảy dựng, dừng lại một chút, ấp a ấp úng nói: "Cậu chủ, cậu, cậu còn chưa đi?"
Bóng dáng cao lớn đứng đó, khuôn mặt tuấn tú khó coi, khẽ lắc đầu: "Cô ấy thế nào?"
Bạch Như kinh ngạc nhìn cậu chủ một chút, hai người này, thật sự kỳ quái.
Bạch Như nói: "Cô Tô rất thất vọng, hình như cũng...rất đau lòng!"
Hàng lông mày đen rậm của cậu chủ nhíu lại, môi khẽ nhúc nhích, muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ nói: "Đi xuống đi!"
Bạch Như do dự một chút, không nói gì nữa, chỉ là đi theo bước chân cậu chủ, đi xuống lầu.
"Cậu chủ, cậu phải về Mỹ ngay sao?" Xuống lầu, tới nhà ăn, giọng Bạch Như mới lớn hơn một chút.
Cậu chủ tiếp tục đi về phía phòng trà nhỏ, nói: "Không quay về nữa, ngày mai gọi điện thoại thông báo cho bà, tôi quay về rồi, tối nay, tôi sẽ ở đây!"
"Cậu chủ, chuyện này dường như...có chút không thỏa đáng!" Bạch Như nhíu mày một chút, miễn cưỡng nhắc nhở: "Bà cụ luôn cho rằng vết thương của cậu còn chưa khỏi, cho rằng cậu còn phải làm thêm phẫu thuật lần nữa, bây giờ cậu đột nhiên nói quay về, chỉ sợ bà cụ sẽ hoài nghi!"
Cậu chủ ngồi xuống ghê gỗ lê bên cạnh bàn trà, trầm ngâm một chút, nói: "Đó là có sao nói vậy!"
"Có sao nói vậy?" Bạch Như không hiểu, đồng thời, trong lòng mơ hồ có chút ưu phiền.
Cậu chủ gật gật đầu, tự mình rót ly nước trà, nói: "Nói với bà...tôi ở trong nước chọc hoa đào, có phụ nữ mang thai con của tôi, sắp sinh rồi!"
"Nếu như..." Bạch Như trầm ngâm một lúc, hỏi: "Nếu như bà cụ muốn nhìn thấy cô Tô thì sao?"
"Nói với bà cụ, vì đứa bé sắp sinh rồi, tôi đành phải quay về, từ bỏ phẫu thuật, hẹn lại thời gian!" Ngón tay thon dài của cậu chủ đặt trên bàn trà trước mặt, gõ theo nhịp, im lặng một lúc, tiếp tục nói: "Nếu bà muốn gặp người, thì nói...người phụ nữ này dùng hết tâm cơ để mang thai đứa con của tôi, sẽ không trở thành vợ tôi, cho nên, không cần gặp người phụ nữ như vậy, chúng ta là thương nhân, đứa bé...đã mua rồi, không cần gặp mẹ."
"Dạ..." Bạch Như thở dài một hơi, gật đầu đáp ứng.
"Cô đi nghỉ ngơi đi, một mình tôi ngủ một lát!" Cậu chủ nói.
Bạch Như gật đầu "Cậu chủ cũng nghỉ ngơi sớm chút!"
Cô bất giác quay đầu nhìn trên lầu, tiếp tục nói: "Cô Tô...hình như rất mong nhìn thấy cậu chủ, tình cảm của cô ấy đối với cậu chủ, dường như đã xảy ra chút chuyển biến!"
Cậu chủ không nói chuyện.
Bạch Như do dự một lát, liếm liếm môi, mặc dù trong lòng căng thẳng, nhưng vẫn nói: "Cậu chủ, thực ra...chuyện của đời trước, không liên quan tới cô Tô, cô ấy vô tội, cậu chủ nhỏ trong bụng cô ấy càng vô tội, cô Tô..."
Cậu chủ cau mày, nói: "Bạch Như, cô lắm miệng!" Tiếp đó quay đầu, lạnh lùng nhìn Bạch Như: "Chỉ ở cùng cô ta vài tháng ngắn ngủi, cô đã quên mất chức trách của mình, và giao phó của tôi sao?"
Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của cậu chủ, biểu cảm Bạch Như khẽ co rúc lại, lập tức cúi đầu: "Xin lỗi, cậu chủ!"
Cậu chủ trừng mắt Bạch Như, nửa ngày mới thở dài một tiếng: "Cô đã mềm lòng rồi, không thích hợp ở bên cạnh tôi nữa."
"Cậu chủ..." Bạch Như vội vàng nhìn cậu chủ.
Trong giọng nói của cậu chủ, có chút ít tiếc nuối: "Đợi cô ta sinh xong, cô đến công ty con ở nước ngoài đi, nước nào tùy cô chọn, tôi sẽ giúp cả nhà cô di dân..."
"Cảm ơn cậu, cậu chủ!" Bạch Như khẽ thở phào. Dứt lời, quay đầu đi xuống.
Trong phòng trà yên tĩnh, chỉ có một bóng dáng u ám. Đôi mày thâm thúy của anh nhíu thật chặt, rất lâu sau mới tự lẩm bẩm: "Giữa chúng ta...ngoại trừ giao dịch, vốn không nên có chung đụng khác, nhớ lấy, người nắm bắt vận mệnh, vĩnh viễn là tôi..."
Trong căn phòng trên lầu, Tô Thiên Kiều chỉ dựa vào cửa, thân thể ngồi trên đất.
Một tay che bụng, đôi mắt ngây ngốc nhìn bóng hình dao động ngoài cửa sổ. Suy nghĩ tản mạn, đã xem nhẹ cơn đau ngày càng cấp bách trong bụng.
Trong suy nghĩ của cô, luôn suy ngẫm về những lúc ở cùng cậu chủ. Từ đêm đó, từ lúc nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm đó ở "Hắc Dạ", cho tới bây giờ.
Cậu chủ từ thời khắc đó, luôn cố ý che giấu thân phận và dung mạo của mình, không muốn để Tô Thiên Kiều nhìn thấy.
Nhưng mà, tại sao vậy? Tô Thiên Kiều không biết anh tại sao không dám để mình nhìn thấy dung mạo, chỉ là động cơ của anh lại cực kỳ rõ ràng - Anh sợ Tô Thiên Kiều biết thân phận của mình.
Không phải không muốn, mà thật sự sợ hãi.
Nhìn từ tác phong của cậu chủ, có thể khẳng định là, nếu để Tô Thiên Kiều biết thân phận của anh, vậy thì, nhất định sẽ mang tới phiền phức cực lớn cho anh.
Ngoại trừ sợ Tô Thiên Kiều sẽ giành đứa bé trong bụng, tất nhiên còn có nguyên nhân khác, nhưng nguyên nhân đó là gì, Tô Thiên Kiều không biết.
Giống như tại sao nhất định muốn Tô Thiên Kiều sinh đứa bé, Tô Thiên Kiều càng không biết.
Cô thở hổn hển lấy lại bình tĩnh, cẩn thận suy nghĩ từng chút manh mối.
Muốn làm Tô Thiên Kiều có thai, tất nhiên là có lợi với cậu chủ, nhưng Tô thị đã phá sản rồi, Tô Thiên Kiều còn có gì đáng để người khác lợi dụng đây?
Nghĩ không thông...giải thích duy nhất chính là, bậc cha chú của họ có thù oán, liên lụy đến trên người Tô Thiên Kiều? Hoặc là...cậu chủ và ba mẹ Tô Thiên Kiều có liên quan gì?
Nhưng mà đó là gì, Tô Thiên Kiều không biết...không biết anh trai, thì sẽ biết cái gì đây?
Anh trai biết gì, Tô Thiên Kiều bây giờ cũng không nhìn thấy, phải đợi sau khi sinh, gặp được anh trai mới biết.
"Nhưng mà...mình và anh ấy một người là đá, một người là trứng, căn bản không có cách nào đối chọi với anh ấy, anh ấy tại sao sợ mình nhìn thấy mặt anh ấy?" Tô Thiên Kiều tự thì thào, tiếp tục băn khoăn vấn đề này.
Một là, anh ấy sợ Tô Thiên Kiều tranh giành đứa bé này, hai là...cho dù Tô Thiên Kiều yếu ớt nhìn thấy anh ấy, tìm thấy anh ấy, cũng sẽ mang tới uy hiếp cho anh ấy, là uy hiếp gì đây?
Tô Thiên Kiều nghĩ không thông.
Mặc dù...anh luôn che mặt, sợ gặp mặt Tô Thiên Kiều như vậy, hay cách nói khác, mặt anh rất dễ dàng bị người nhận ra?
Cũng phải, một nhân vật như anh, tất nhiên là thường xuất hiện trên tạp chí, tất nhiên dễ dàng có thể bị Tô Thiên Kiều nhận ra, cho nên...anh tuyệt đối sẽ không để Tô Thiên Kiều nhìn thấy mình.
Nhưng mà...biệt thự này ở đây, không phải sao?
Nói khó nghe, hòa thượng bỏ chạy, cũng chạy không ra khỏi miếu. Đợi Tô Thiên Kiều ra ngoài, cho dù anh lập tức bán đi căn biệt thự này, Tô Thiên Kiều cũng có thể điều tra được chút gì đó.
Đúng, cô không thể dừng lại dễ dàng như vậy, không thể cứ như vậy bỏ cuộc.
Cô nhất định phải nhìn mặt anh, nhìn vào mắt anh hỏi một câu, tại sao?
Giữa họ cho dù có quan hệ gì, nhưng mà...đứa trẻ thì tính là gì? Sự hứa hẹn của anh, lại xem là gì?
"Hít hà..." Bụng đột nhiên ập tới cơn đau kịch liệt, làm Tô Thiên Kiều nhíu mày, không nhịn được hít ngụm khí lạnh.
Suy nghĩ bị cắt ngang, cho đến giờ khắc này, cô mới mơ hồ cảm thấy, trong bụng truyền tới từng cơn quặn thắt.
"Sao lại đau như vậy?" Cô không nhịn được xoa bóp bụng, mong muốn có thể làm đứa bé ổn định lại.
Nhưng mà, cách thức trước giờ luôn không sai, vào thời khắc này, dường như không có chút tác dụng nào.
"Chuyện gì vậy?" Tô Thiên Kiều nhíu mày, vẻ mặt không hiểu, chỉ là ép chặt bụng, đứng dậy, muốn lên giường nghỉ ngơi một chút, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn chút đỉnh.
"Đáng chết...Bạch Như sớm đã nói với mình, không nên kích động!" Tô Thiên Kiều đặt tay lên bụng, miệng rên rỉ, chống tường chậm rãi đứng dậy.
Người bụng lớn chính là chết tiệt như vậy, cho dù là ngồi xổm xuống hay là đứng dậy, đều là chuyện khó khăn nhất.
Vì lúc đó, khoảng cách giữa tay và chân thực sự quá xa, căn bản không có cách nào đạt được cảm giác cân bằng thông thường.
Chỉ có thể chậm rãi, một tay chống lên bụng mình, một tay chống lên cánh cửa lạnh lẽo từ từ đứng dậy.
"A..." Trong bụng lại truyền đến cơn đau kịch liệt, Tô Thiên Kiều hít ngụm khí lạnh, trượt chân, trọng tâm bất ổn, trượt xuống, ngã nhào trên mặt đất.
Thân thể quá nặng, trượt quá gấp, cú tông cực mạnh cơ bản làm Tô Thiên Kiều đầu choáng mắt hoa, quặn đau trong bụng ập tới từng trận, xém chút làm Tô Thiên Kiều choáng váng.
Tim cô đập điên cuồng, nỗi sợ như liều thuốc độc, từng trận xông vào lục phủ ngũ tạng, càng sợ, đau đớn càng thêm rõ ràng.
Đau đớn trong bụng ập tới, chỉ là bất an, giống như đứa bé trong bụng lập tức muốn rời khỏi cơ thể cô, không thuộc về cô nữa.
Phụ nữ mang thai thường có cảm giác bất an như vậy, đứa bé ở trong bụng cô lâu, cô sẽ sinh ra cảm giác muốn bảo vệ, cô sẽ cảm thấy đứa bé một khi rời khỏi bụng cô, sẽ không an toàn.
Cảm giác này, càng làm tăng thêm sự đau đớn của cô...
"Bạch, Bạch Như..." Cô nằm trên mặt đất bất lực phát ra tiếng gọi yếu ớt, sợ hãi như bao trùm trời đất, cô trước giờ chưa từng gặp phải nguy cơ này, nhất thời, hoảng loạn tay chân.
Không phải sợ hãi mất đi đứa bé sẽ làm mình chịu tra tấn một lần nữa, cũng không phải sợ trừng phạt của cậu chủ.
Chỉ là một người mẹ đơn thuần sợ hại đứa con sẽ có nguy hiểm mà thôi...
Cô muốn giãy giụa đi về phía trước cầm điện thoại kêu cứu, từ từ giãy giụa bò đi, vừa chỉ có thể yếu ớt gọi.
Nhưng giọng nói yếu ớt đó, ai có thể nghe thấy được?
Bạch Như và người làm trong biệt thự, đều ở lầu một, lầu hai trước giờ chỉ có mình cô ở...
"Tách tách..." Lại vang lên hai tiếng, hành lang và phòng ốc, đột nhiên sáng như ban ngày!
Có điện rồi.
Như vậy đại biểu, cậu chủ đi xa rồi. Anh tuyệt đối sẽ không gặp Tô Thiên Kiều!
Nhưng mà, tại sao anh muốn làm vậy?
"Anh đi đi, tôi phải nghỉ ngơi rồi!" Tô Thiên Kiều đột nhiên cảm thấy bụng quặn đau, lại không để trong lòng, chỉ sững sờ nhìn cuối hành lang, thở dài một tiếng, xoay đầu quay về phòng, đóng cửa, khóa lại!
Đã không muốn gặp, vậy thì lúc tối...tuyệt đối sẽ không cho anh vào.
Cho dù anh có lẽ sẽ quay về Mỹ, tuyệt đối không thể gặp lại nữa.
Tô Thiên Kiều dựa vào cánh cửa phía sau, trượt xuống, tay đặt lên bụng, xem nhẹ sự đau đớn đó.
Nước mắt cũng theo gò má chảy xuống, tất cả đều kỳ quái như vậy, biệt thự kỳ quái, cậu chủ kỳ quái, kỳ quái hơn nữa chính là, tính tình và hành động của anh. Bên trong nhất định có nguyên nhân to lớn, nhưng nguyên nhân này là gì, ai cũng không biết.
Bạch Như đứng ở cửa một lúc, thấy người ở cửa không có phản ứng gì đặc biệt, yên tâm, lắc lắc đầu, rời đi về phía cuối hành lang.
Cô đang cúi đầu nghiêm túc đi, không biết suy nghĩ gì, ở ngã rẽ cuối hành lang, đột nhiên gặp phải một bóng dáng, sợ nhảy dựng, dừng lại một chút, ấp a ấp úng nói: "Cậu chủ, cậu, cậu còn chưa đi?"
Bóng dáng cao lớn đứng đó, khuôn mặt tuấn tú khó coi, khẽ lắc đầu: "Cô ấy thế nào?"
Bạch Như kinh ngạc nhìn cậu chủ một chút, hai người này, thật sự kỳ quái.
Bạch Như nói: "Cô Tô rất thất vọng, hình như cũng...rất đau lòng!"
Hàng lông mày đen rậm của cậu chủ nhíu lại, môi khẽ nhúc nhích, muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ nói: "Đi xuống đi!"
Bạch Như do dự một chút, không nói gì nữa, chỉ là đi theo bước chân cậu chủ, đi xuống lầu.
"Cậu chủ, cậu phải về Mỹ ngay sao?" Xuống lầu, tới nhà ăn, giọng Bạch Như mới lớn hơn một chút.
Cậu chủ tiếp tục đi về phía phòng trà nhỏ, nói: "Không quay về nữa, ngày mai gọi điện thoại thông báo cho bà, tôi quay về rồi, tối nay, tôi sẽ ở đây!"
"Cậu chủ, chuyện này dường như...có chút không thỏa đáng!" Bạch Như nhíu mày một chút, miễn cưỡng nhắc nhở: "Bà cụ luôn cho rằng vết thương của cậu còn chưa khỏi, cho rằng cậu còn phải làm thêm phẫu thuật lần nữa, bây giờ cậu đột nhiên nói quay về, chỉ sợ bà cụ sẽ hoài nghi!"
Cậu chủ ngồi xuống ghê gỗ lê bên cạnh bàn trà, trầm ngâm một chút, nói: "Đó là có sao nói vậy!"
"Có sao nói vậy?" Bạch Như không hiểu, đồng thời, trong lòng mơ hồ có chút ưu phiền.
Cậu chủ gật gật đầu, tự mình rót ly nước trà, nói: "Nói với bà...tôi ở trong nước chọc hoa đào, có phụ nữ mang thai con của tôi, sắp sinh rồi!"
"Nếu như..." Bạch Như trầm ngâm một lúc, hỏi: "Nếu như bà cụ muốn nhìn thấy cô Tô thì sao?"
"Nói với bà cụ, vì đứa bé sắp sinh rồi, tôi đành phải quay về, từ bỏ phẫu thuật, hẹn lại thời gian!" Ngón tay thon dài của cậu chủ đặt trên bàn trà trước mặt, gõ theo nhịp, im lặng một lúc, tiếp tục nói: "Nếu bà muốn gặp người, thì nói...người phụ nữ này dùng hết tâm cơ để mang thai đứa con của tôi, sẽ không trở thành vợ tôi, cho nên, không cần gặp người phụ nữ như vậy, chúng ta là thương nhân, đứa bé...đã mua rồi, không cần gặp mẹ."
"Dạ..." Bạch Như thở dài một hơi, gật đầu đáp ứng.
"Cô đi nghỉ ngơi đi, một mình tôi ngủ một lát!" Cậu chủ nói.
Bạch Như gật đầu "Cậu chủ cũng nghỉ ngơi sớm chút!"
Cô bất giác quay đầu nhìn trên lầu, tiếp tục nói: "Cô Tô...hình như rất mong nhìn thấy cậu chủ, tình cảm của cô ấy đối với cậu chủ, dường như đã xảy ra chút chuyển biến!"
Cậu chủ không nói chuyện.
Bạch Như do dự một lát, liếm liếm môi, mặc dù trong lòng căng thẳng, nhưng vẫn nói: "Cậu chủ, thực ra...chuyện của đời trước, không liên quan tới cô Tô, cô ấy vô tội, cậu chủ nhỏ trong bụng cô ấy càng vô tội, cô Tô..."
Cậu chủ cau mày, nói: "Bạch Như, cô lắm miệng!" Tiếp đó quay đầu, lạnh lùng nhìn Bạch Như: "Chỉ ở cùng cô ta vài tháng ngắn ngủi, cô đã quên mất chức trách của mình, và giao phó của tôi sao?"
Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của cậu chủ, biểu cảm Bạch Như khẽ co rúc lại, lập tức cúi đầu: "Xin lỗi, cậu chủ!"
Cậu chủ trừng mắt Bạch Như, nửa ngày mới thở dài một tiếng: "Cô đã mềm lòng rồi, không thích hợp ở bên cạnh tôi nữa."
"Cậu chủ..." Bạch Như vội vàng nhìn cậu chủ.
Trong giọng nói của cậu chủ, có chút ít tiếc nuối: "Đợi cô ta sinh xong, cô đến công ty con ở nước ngoài đi, nước nào tùy cô chọn, tôi sẽ giúp cả nhà cô di dân..."
"Cảm ơn cậu, cậu chủ!" Bạch Như khẽ thở phào. Dứt lời, quay đầu đi xuống.
Trong phòng trà yên tĩnh, chỉ có một bóng dáng u ám. Đôi mày thâm thúy của anh nhíu thật chặt, rất lâu sau mới tự lẩm bẩm: "Giữa chúng ta...ngoại trừ giao dịch, vốn không nên có chung đụng khác, nhớ lấy, người nắm bắt vận mệnh, vĩnh viễn là tôi..."
Trong căn phòng trên lầu, Tô Thiên Kiều chỉ dựa vào cửa, thân thể ngồi trên đất.
Một tay che bụng, đôi mắt ngây ngốc nhìn bóng hình dao động ngoài cửa sổ. Suy nghĩ tản mạn, đã xem nhẹ cơn đau ngày càng cấp bách trong bụng.
Trong suy nghĩ của cô, luôn suy ngẫm về những lúc ở cùng cậu chủ. Từ đêm đó, từ lúc nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm đó ở "Hắc Dạ", cho tới bây giờ.
Cậu chủ từ thời khắc đó, luôn cố ý che giấu thân phận và dung mạo của mình, không muốn để Tô Thiên Kiều nhìn thấy.
Nhưng mà, tại sao vậy? Tô Thiên Kiều không biết anh tại sao không dám để mình nhìn thấy dung mạo, chỉ là động cơ của anh lại cực kỳ rõ ràng - Anh sợ Tô Thiên Kiều biết thân phận của mình.
Không phải không muốn, mà thật sự sợ hãi.
Nhìn từ tác phong của cậu chủ, có thể khẳng định là, nếu để Tô Thiên Kiều biết thân phận của anh, vậy thì, nhất định sẽ mang tới phiền phức cực lớn cho anh.
Ngoại trừ sợ Tô Thiên Kiều sẽ giành đứa bé trong bụng, tất nhiên còn có nguyên nhân khác, nhưng nguyên nhân đó là gì, Tô Thiên Kiều không biết.
Giống như tại sao nhất định muốn Tô Thiên Kiều sinh đứa bé, Tô Thiên Kiều càng không biết.
Cô thở hổn hển lấy lại bình tĩnh, cẩn thận suy nghĩ từng chút manh mối.
Muốn làm Tô Thiên Kiều có thai, tất nhiên là có lợi với cậu chủ, nhưng Tô thị đã phá sản rồi, Tô Thiên Kiều còn có gì đáng để người khác lợi dụng đây?
Nghĩ không thông...giải thích duy nhất chính là, bậc cha chú của họ có thù oán, liên lụy đến trên người Tô Thiên Kiều? Hoặc là...cậu chủ và ba mẹ Tô Thiên Kiều có liên quan gì?
Nhưng mà đó là gì, Tô Thiên Kiều không biết...không biết anh trai, thì sẽ biết cái gì đây?
Anh trai biết gì, Tô Thiên Kiều bây giờ cũng không nhìn thấy, phải đợi sau khi sinh, gặp được anh trai mới biết.
"Nhưng mà...mình và anh ấy một người là đá, một người là trứng, căn bản không có cách nào đối chọi với anh ấy, anh ấy tại sao sợ mình nhìn thấy mặt anh ấy?" Tô Thiên Kiều tự thì thào, tiếp tục băn khoăn vấn đề này.
Một là, anh ấy sợ Tô Thiên Kiều tranh giành đứa bé này, hai là...cho dù Tô Thiên Kiều yếu ớt nhìn thấy anh ấy, tìm thấy anh ấy, cũng sẽ mang tới uy hiếp cho anh ấy, là uy hiếp gì đây?
Tô Thiên Kiều nghĩ không thông.
Mặc dù...anh luôn che mặt, sợ gặp mặt Tô Thiên Kiều như vậy, hay cách nói khác, mặt anh rất dễ dàng bị người nhận ra?
Cũng phải, một nhân vật như anh, tất nhiên là thường xuất hiện trên tạp chí, tất nhiên dễ dàng có thể bị Tô Thiên Kiều nhận ra, cho nên...anh tuyệt đối sẽ không để Tô Thiên Kiều nhìn thấy mình.
Nhưng mà...biệt thự này ở đây, không phải sao?
Nói khó nghe, hòa thượng bỏ chạy, cũng chạy không ra khỏi miếu. Đợi Tô Thiên Kiều ra ngoài, cho dù anh lập tức bán đi căn biệt thự này, Tô Thiên Kiều cũng có thể điều tra được chút gì đó.
Đúng, cô không thể dừng lại dễ dàng như vậy, không thể cứ như vậy bỏ cuộc.
Cô nhất định phải nhìn mặt anh, nhìn vào mắt anh hỏi một câu, tại sao?
Giữa họ cho dù có quan hệ gì, nhưng mà...đứa trẻ thì tính là gì? Sự hứa hẹn của anh, lại xem là gì?
"Hít hà..." Bụng đột nhiên ập tới cơn đau kịch liệt, làm Tô Thiên Kiều nhíu mày, không nhịn được hít ngụm khí lạnh.
Suy nghĩ bị cắt ngang, cho đến giờ khắc này, cô mới mơ hồ cảm thấy, trong bụng truyền tới từng cơn quặn thắt.
"Sao lại đau như vậy?" Cô không nhịn được xoa bóp bụng, mong muốn có thể làm đứa bé ổn định lại.
Nhưng mà, cách thức trước giờ luôn không sai, vào thời khắc này, dường như không có chút tác dụng nào.
"Chuyện gì vậy?" Tô Thiên Kiều nhíu mày, vẻ mặt không hiểu, chỉ là ép chặt bụng, đứng dậy, muốn lên giường nghỉ ngơi một chút, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn chút đỉnh.
"Đáng chết...Bạch Như sớm đã nói với mình, không nên kích động!" Tô Thiên Kiều đặt tay lên bụng, miệng rên rỉ, chống tường chậm rãi đứng dậy.
Người bụng lớn chính là chết tiệt như vậy, cho dù là ngồi xổm xuống hay là đứng dậy, đều là chuyện khó khăn nhất.
Vì lúc đó, khoảng cách giữa tay và chân thực sự quá xa, căn bản không có cách nào đạt được cảm giác cân bằng thông thường.
Chỉ có thể chậm rãi, một tay chống lên bụng mình, một tay chống lên cánh cửa lạnh lẽo từ từ đứng dậy.
"A..." Trong bụng lại truyền đến cơn đau kịch liệt, Tô Thiên Kiều hít ngụm khí lạnh, trượt chân, trọng tâm bất ổn, trượt xuống, ngã nhào trên mặt đất.
Thân thể quá nặng, trượt quá gấp, cú tông cực mạnh cơ bản làm Tô Thiên Kiều đầu choáng mắt hoa, quặn đau trong bụng ập tới từng trận, xém chút làm Tô Thiên Kiều choáng váng.
Tim cô đập điên cuồng, nỗi sợ như liều thuốc độc, từng trận xông vào lục phủ ngũ tạng, càng sợ, đau đớn càng thêm rõ ràng.
Đau đớn trong bụng ập tới, chỉ là bất an, giống như đứa bé trong bụng lập tức muốn rời khỏi cơ thể cô, không thuộc về cô nữa.
Phụ nữ mang thai thường có cảm giác bất an như vậy, đứa bé ở trong bụng cô lâu, cô sẽ sinh ra cảm giác muốn bảo vệ, cô sẽ cảm thấy đứa bé một khi rời khỏi bụng cô, sẽ không an toàn.
Cảm giác này, càng làm tăng thêm sự đau đớn của cô...
"Bạch, Bạch Như..." Cô nằm trên mặt đất bất lực phát ra tiếng gọi yếu ớt, sợ hãi như bao trùm trời đất, cô trước giờ chưa từng gặp phải nguy cơ này, nhất thời, hoảng loạn tay chân.
Không phải sợ hãi mất đi đứa bé sẽ làm mình chịu tra tấn một lần nữa, cũng không phải sợ trừng phạt của cậu chủ.
Chỉ là một người mẹ đơn thuần sợ hại đứa con sẽ có nguy hiểm mà thôi...
Cô muốn giãy giụa đi về phía trước cầm điện thoại kêu cứu, từ từ giãy giụa bò đi, vừa chỉ có thể yếu ớt gọi.
Nhưng giọng nói yếu ớt đó, ai có thể nghe thấy được?
Bạch Như và người làm trong biệt thự, đều ở lầu một, lầu hai trước giờ chỉ có mình cô ở...
Bình luận truyện