HÀO MÔN QUYỀN QUÝ
Chương 48: Lần đầu tiên cảm động như vậy
"Vì ảnh hưởng của ba viên kim cương này, anh ta đã lấy lại được suy nghĩ và sự tự tin của cuộc sống, và quyết định sử dụng ba viên kim cương này để chế tạo ra một chiếc vòng tay đẹp nhất thế giới, trói chặt tay người yêu lại, để cô ấy mãi mãi đặt trái tim trên người anh ta, dù cô ấy không thuộc về anh, nhưng trái tim của cô ấy vẫn luôn yêu anh, đây mới là chân lý của tình yêu!”
"Sau này, sau vài năm, anh ta đã chế tạo ra ba chiếc vòng tay khác nhau, tất cả đều được chế tạo một cách tâm huyết và tỉ mỉ! Chiếc vòng thứ nhất gọi là ‘Bình minh’, có nghĩa là tình yêu của bọn họ sinh ra từ sáng sớm tinh sương, gặp được ánh sáng mặt trời, lúc đó anh ta ba mươi tuổi, sau khi người con gái mà anh ta yêu kết hôn, đó là món quà đầu tiên anh ta tặng cô ấy. Chiếc vòng thứ hai gọi là ‘Trăng non’, có nghĩa là mặc dù bọn họ không thể bên nhau, nhưng tình yêu của bọn họ lại giống như mặt trăng trên bầu trời, vĩnh viễn không bao giờ chán ngán, khi đó bọn họ năm mươi tuổi, Mai Á Tốn tặng quà sinh nhật cho cô ấy. Chiếc vòng thứ ba gọi là ‘Hoàng hôn’, có nghĩa là tình yêu của bọn họn không bao giờ thay đổi, cho dù tuổi già sức yếu, tình yêu của bọn họ vẫn mãi không bao giờ tàn, yêu nhau đến già, đó là món quà mà Mai Á Tốn tặng trước khi chết!”
Giọng nói của cô vô cùng chậm chạp, mỗi từ được nói ra đều rất nghiêm túc và đầy tình cảm.
Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Minh Dương nghe truyền thuyết ‘Ngôi sao sa mạc’, nhưng lại là lần đầu tiên cậu ta xúc động như vậy!
"Sau cái chết của người yêu Mai Á Tốn, ba chiếc vòng tay độc nhất vô nhị này đã được truyền đi, ‘Hoàng hôn’ được nữ hoàng nước Anh cất giữ, ‘Trăng non’ đã bị một doanh nhân giàu có nào đó ở nước Mỹ thuê một đặc công siêu cấp trộm đi, phải tốn rất nhiều sức người sức của mới có được nó, mà cái này… chính là chiếc vòng kỷ niệm ‘Bình minh’, mười năm trước, một vị thương nhân Trung Quốc đi đến nước Anh, không quan tâm đến thận phận hậu nhân của người yêu Mai Á Tôn, mặt dày vô sỉ phục vụ ở đó một năm, không tốn một xu nhận được vật này.”
Trong đôi mắt người phụ nữ toát lên sự hoài niệm và bi thương: “Người thương nhân kia chính là ba tôi, Tô Kình Hiên! Mặc dù những người trong nước chỉ biết ‘Ngôi sao sa mạc’ là một truyền thuyết, nhưng lại không biết… Người kia chính là ba của tôi, ông ấy vì muốn tặng mẹ tôi một món quà sinh nhật, cám ơn bà ấy đã chăm lo cho gia đình, sinh ra tôi và anh trai và bày tỏ tình yêu sâu sắc của ông ấy dành cho mẹ tôi…”
Người phụ nữ dứt lời, ánh mắt bi thương nhìn về phía Thẩm Minh Dương: "Cậu nói xem, sao có thể là giả?”
Nói xong, người phụ nữ chìa tay, giơ chiếc vòng ra trước mặt Thẩm Minh Dương: “Từ khi tôi mười tám tuổi, mẹ đã tặng món quà này cho tôi, bà ấy nói… Con gái là bảo bối quý giá nhất trên thế giới, nhất định phải được bảo vệ trong lòng bàn tay, bà ấy hi vọng tôi có thể giống như bà ấy, nhận được tình yêu chân thành nhất giống như ba tôi đã dành cho bà, thế nhưng…. Sau khi gia đình tôi phá sản, ba tôi nhảy lầu tự sát, mẹ cũng tự sát, tôi chính là trò đùa lớn nhất của thành phố Hải Tân… Tôi chỉ có thứ này!”
Ánh mắt cô lóe lên thứ tình cảm quá chân thành và tha thiết, không hế giống như lời nói dối.
Tô Thiên Kiều, vậy mà cô vẫn còn sống!
Hơn nữa, một thứ quý giá như vậy mà cô lại tùy tiện lấy ra trước mặt Thẩm Minh Dương, không hề lo lắng rằng lúc này cô hoàn toàn không có một chút năng lực phản kháng nào, vì cô không có tâm phòng bị mà có thể mất chiếc vòng này ở đây…
"Thứ này còn quan trọng hơn cả tính mạng của chị, chị sẵn sàng đưa nó cho tôi sao?” Ánh mắt sáng rực của Thẩm Minh Dương nhìn vào chiếc vòng trên tay cô, cho dù đã xem qua bao nhiêu bức ảnh cũng không thể nào đẹp bằng việc quan sát ở khoảng cách gần như vậy…
Đây là chiếc vòng được làm thủ công, vô cùng đơn giản và trang nhã. Khác với những chiếc vòng tay khác, nó là viên kim cương “Ngôi sao sa mạc" lớn nhất, nó được khảm vào chỗ cài trên vòng đeo tay, khi đeo lên lại không nhìn thấy chút vết tích nào.
Viên kim cương được kẹp chặt bởi một cái vương miện công chúa, dây đeo của vòng tay không có đồ vật gì khác, chỉ có vô số viên kim cương vụn kết hợp thành một sợi dây chuyền khoảng nửa centimet.
Đơn giản, trong sáng, chính là những từ để mô tả chiếc vòng.
Chiếc vòng tay này quả nhiên danh bất hư truyền, vừa nhìn liền khiến người ta nghĩ đến tình yêu chân thành và thuần khiết, khiến người ta cảm thấy tình yêu vô cùng tốt đẹp, lại xen lẫn một chút thê lương, thật sự rất đẹp mắt…
"Vật này đúng là quan trọng hơn so với tính mạng của tôi, nhưng…” Tô Thiên Kiều đặt đồ vật vào trong tay Thẩm Minh Dương: “Bây giờ, tôi đem tính mạng mình giao cho cậu, chỉ cần cậu chịu giúp tôi…”
"Tôi..." Thẩm Minh Dương cầm chiếc vòng tay, mặc dù đúng là cậu ta rất muốn chiếc vòng tay này, thế nhưng…. Đột nhiên cậu ta cảm giác được vật này giống như rất nặng nề.
"Khụ, khụ..." Tô Thiên Kiều ho khan hai tiếng, nhìn Thẩm Minh Dương nói ra: "Cậu không cần phải cảm thấy áy náy, cậu giúp tôi, đây chính là thứ cậu nên có được.”
"Huh... Được, chị muốn tôi giúp chị thế nào?” Thẩm Minh Dương quay đầu nhìn Nghiêu Nghiêu đang đợi mình ở phía sau, cũng không quá nghi ngờ, xoay ngược tay lại, đem chiếc vòng tay quý giá đó cất vào trong ngực và hỏi.
Tô Thiên Kiều bỗng nhiên tiến lại gần tai của cậu ta, thấp giọng nói…
"... Chị, tên gọi là gì?" Tô Thiên Kiều vừa nói xong, sắc mặt Thẩm Minh Dương bỗng trở nên không chắc chắn, sau khi suy nghĩ một lúc, có lẽ đã quyết định đồng ý, không nhịn được hỏi Tô Thiên Kiều.
Tô Thiên Kiều cân nhắc một lát, bỗng nhiên quay đầu nhìn về một mảnh tàn tích cháy đen ở phía sau lưng, khàn khàn giọng nói: “Tôi tên là Vô Tình!”
Cô muốn báo thù, thì không thể có tình cảm. Điều đầu tiên cô muốn làm chính là cắt đứt tình cảm của mình, cho nên... Tô Thiên Kiều chết rồi, tên của cô… là Vô Tình!
"Vô Tình... Tô Vô Tình sao?" Thẩm Minh Dương nhíu mày lại: "Cái tên thật kỳ quái!”
"Giao dịch của chúng ta bắt đầu, bây giờ… Đi thôi!”
Thẩm Minh Dương gật đầu, đưa tay bế Tô Thiên Kiều lên.
Mặc dù nhỏ hơn Tô Thiên Kiều ba tuổi, khuôn mặt tuy rất non nớt nhưng thân hình đã cao hơn một mét tám, cậu ta sống ở nước ngoài đã lâu, dáng người vô cùng cường tráng, ôm lấy thân thể gầy yếu của Tô Thiên Kiều quả thực là dễ như trở bàn tay, không thể tốn một chút sức lực nào, quay đầu đi đến.
"Anh họ, anh làm gì vây?” Nghiêu Ngiêu ở phía sau ngạc nhiên nhìn Thẩm Minh Dương, nhìn Tô Thiên Kiều bẩn thỉu đến mức không thể nhận ra, ngạc nhiên nói: “Chúng ta… Chúng ta là đến để tìm bảo vật, chứ không phải đến tìm ‘quái vật’.”
"Nghiêu Nghiêu!" Thẩm Minh Dương quát Nghiêu Nghiêu một tiếng, nói: "Cô ấy là một người đáng thương, bị người khác hãm hại, em... Khi trở về không được nói với bất kỳ một ai. Bây giờ, anh muốn đưa cô ấy đến một nơi an toàn, em về nhà đi, cứ nói anh chạy ra ngoài đi chơi, biết chưa?”
"Thế nhưng anh họ, em…”
"Đi đi…” Thẩm Minh Dương mặc dù luôn cợt nhả với người em họ này, nhưng một khi người thanh niên tuấn tú này trở nên nghiêm túc, Nghiêu Nghiêu vẫn sợ hãi, lập tức rụt người lại, nói: “Em biết rồi, cần gì phải hung dữ như vậy…”
Nghiêu Nghiêu đi về phía trước, Thẩm Minh Dương cũng bế Tô Thiên Kiều đi về phía trước.
Tô Thiên Kiều được anh ta bế, ngoảnh đầu nhìn lại từng mảnh phế tích cháy đen trong rừng, khóe một nở ra một nụ cười tàn nhẫn…
Bạch Như, cám ơn cô! Cậu chủ, cậu cứ chờ xem, cả đời này, chỉ cần cô ấy tìm được cậu, chắc chắn sẽ không để cậu dễ chịu
Ba ngày sau.
"Vô Tình, chị có muốn ra ngoài một chút không?” Trong một căn hộ nào đó ở trong thành phố Tân Hải, Thẩm Minh Dương im lặng bước vào căn phòng đặc biệt dành riêng cho Tô Thiên Kiều và hỏi.
Tô Thiên Kiều chỉ ngồi ngẩn người trước bệ cửa sổ, không nhận ra rằng mình đang nhìn ra ngoài cửa sổ một cách thất thần, Thẩm Minh Dương đi vào cũng không phát hiện được, đợi đến khi Thẩm Minh Dương mở miệng nói chuyện, mới chậm chạp phản ứng lại nhìn về phía Thẩm Minh Dương...
Lắc đầu, Tô Thiên Kiều lắc đầu!
Sắc mặt Thẩm Minh Dương có chút thất vọng, ngồi xuống bên giường Tô Thiên Kiều, nói: "Vô Tình, tôi biết chắc chắn chị đã trải qua rất nhiều chuyện, thể nhưng chị cứ không ăn không uống, không nói lời nào như vậy sao được? Kế hoạch của chị đâu rồi?”
Tối hôm đó sau đi bế Tô Thiên Kiều trở bề, Thẩm Minh Dương đã mời một bác sĩ riêng đến băng bó vết thương cho cô, mặc dù cả người cô đen nhánh, nhưng không bị vết bỏng nào quá nghiêm trọng, tính mạng không bị nguy hiểm.
Chỉ là... Những vết sẹo bỏng kia sẽ ở bên cô cả đời, bao gồm cả năm vết bỏng lớn nhỏ trên khuôn mặt cô…
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, cô nhìn thấy mình đã được băng bó sạch sẽ nằm trên gường, sau khi soi gương, cô bắt đầu không nói một lời. cho dù Thẩm Minh Dương nói gì với cô, cô chỉ gật đầu hoặc lắc đầu.
"Tôi biết, tên của chị chắc chắn là tên giả!” Thấy Tô Thiên Kiều không nói lời nào, Thẩm Minh Dương bắt đầu tự nói, Tô Thiên Kiều nghe thấy cậu ta nói như vậy, mới từ từ lấy lại tinh thần.
Thẩm Minh Dương thấy Tô Thiên Kiều thoáng một chút quan tâm, trong lòng cảm thấy may mắn, liền nói tiếp: “Chị đã đặt tên là Vô Tình, bản thân cần không có một chút cảm xúc nào, nên làm chuyện chị muốn làm, không phải sao? Nếu tôi sớm biết chị như vậy, tôi đã không cứu chị trở về, trực tiếp cướp ‘Ngôi sao sa mạc’ của chị còn hay hơn, miễn cho bây giờ…lãng phí sức lực của tôi!”
Đôi mắt Tô Thiên Kiều bắt đầu có một chút tinh thần, Thẩm Minh Dương nhìn theo ánh mắt của cô, chợt thấy tấm kính cửa sổ đang phản chiếu ra cái bóng của chính Tô Thiên Kiều…
Hóa ra là cô ấy đang nhìn cái này!
Hơi do dự một chút, Thẩm Minh Dương suy nghĩ một lát, mỉm cười nói: “Hóa ra là chị đang lo lắng điều này!”
Cậu ta đứng dậy, đứng đối diện Tô Thiên Kiều, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh mắt của cậu ta vừa chạm đến khuôn mặt Tô Thiên Kiều, cô lập tức quay đầu đi hướng khác, nói: “Đừng nhìn, bây giờ tôi vô cùng xấu xí, cậu mà nhìn, chỉ sợ buổi tối sẽ gặp ác mộng…”
"Cuối cùng chị cũng chịu nói chuyện!” Thẩm Minh Dương thở dài một hơi, trên mặt xen lẫn nụ cười.
Dáng dấp của cậu ta rất đẹp, thuộc loại người vô cùng xinh đẹp, đôi mắt dài, lông mi dày, làn da trắng nõn giống như một người phụ nữ, Tô Thiên Kiều vẫn luôn nghi ngời lý do cậu ta về nước là vì người nước ngoài nhìn thấy cậu ta như vậy liền muốn làm cùng.
Giờ phút này, đôi mắt đẹp của cậu ta mỉm cười, chiếc mũi xinh đẹp nhăn lại, nắm lấy bả vai Tô Thiên Kiều, nói: “Lo lắng mình sẽ biến thành trò cười, đúng không?”
Tô Thiên Kiều nhìn thiếu niên đang mỉm cười trước mặt, một cỗ lửa giận bỗng nhiên xông lên đỉnh đầu, tức giận nói: “Cười đủ chưa? Tôi đã biến thành thế này, làm thế nào để hoàn thành kế hoạch của tôi? Làm thế nào để đi… Báo thù?!”
Cô nói vừa xong, đôi mắt đen nhánh sáng rực trong nháy mắt liền mất đi thần thái, nước mắt rơi xuống không ngừng…
Sắc mặt Thẩm Minh Dương lo lắng, nói: "Đừng khóc đừng khóc, bác sĩ nói nước mắt sẽ khiến cho miệng viết thương của chị nghiêm trọng hơn, vết thương không liền được, sao có thể phẫu thuật thẩm mỹ?”
"Phẫu thuật thẩm mỹ?” Tô Thiên Kiều đang khóc bỗng nhiên dừng lại, nhìn Thẩm Minh Dương với ánh mắt không thể tin được: “Không phải cậu đang dỗ tôi đấy chứ?”
Thẩm Minh Dương nhìn đôi mắt đang dần lấy lại tinh thần của cô, trái tim nhỏ như bị thứ gì đó nắm chặt, ê ẩm, cảm giác rất khó chịu: “Đúng, đó là sự thật, tôi không phải đang dỗ dành chị.”
"Thế nhưng, tôi..." Tô Thiên Kiều sờ vào khuôn mặt mình, ấp a ấp úng, hình như có điều gì đó khó nói.
"Chị yên tâm, ‘Bình minh’ của chị rất đáng tiền, tôi làm những thứ này cho chị cũng là điều nên làm! Về phần bác sĩ phẫu thuật cho chị, là chuyên gia phẫu thuật thẩm mỹ đến từ Hàn Quốc, kỹ thuật vô cùng an toàn và đáng tin cậy, sẽ không để lại cho chị một vết sẹo nhỏ nào, bệnh viện mà ông ta đến trao đổi là một bệnh viện tư nhân hạng sang của một người đàn anh của tôi, thiết bị cũng là tiên tiến nhất trên thế giới, chị có thể hoàn toàn yên tâm, hơn nữa… Tôi và đàn anh của tôi sẽ giữ bí mật cho chị, chị có thể yên tâm!”
"Sau này, sau vài năm, anh ta đã chế tạo ra ba chiếc vòng tay khác nhau, tất cả đều được chế tạo một cách tâm huyết và tỉ mỉ! Chiếc vòng thứ nhất gọi là ‘Bình minh’, có nghĩa là tình yêu của bọn họ sinh ra từ sáng sớm tinh sương, gặp được ánh sáng mặt trời, lúc đó anh ta ba mươi tuổi, sau khi người con gái mà anh ta yêu kết hôn, đó là món quà đầu tiên anh ta tặng cô ấy. Chiếc vòng thứ hai gọi là ‘Trăng non’, có nghĩa là mặc dù bọn họ không thể bên nhau, nhưng tình yêu của bọn họ lại giống như mặt trăng trên bầu trời, vĩnh viễn không bao giờ chán ngán, khi đó bọn họ năm mươi tuổi, Mai Á Tốn tặng quà sinh nhật cho cô ấy. Chiếc vòng thứ ba gọi là ‘Hoàng hôn’, có nghĩa là tình yêu của bọn họn không bao giờ thay đổi, cho dù tuổi già sức yếu, tình yêu của bọn họ vẫn mãi không bao giờ tàn, yêu nhau đến già, đó là món quà mà Mai Á Tốn tặng trước khi chết!”
Giọng nói của cô vô cùng chậm chạp, mỗi từ được nói ra đều rất nghiêm túc và đầy tình cảm.
Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Minh Dương nghe truyền thuyết ‘Ngôi sao sa mạc’, nhưng lại là lần đầu tiên cậu ta xúc động như vậy!
"Sau cái chết của người yêu Mai Á Tốn, ba chiếc vòng tay độc nhất vô nhị này đã được truyền đi, ‘Hoàng hôn’ được nữ hoàng nước Anh cất giữ, ‘Trăng non’ đã bị một doanh nhân giàu có nào đó ở nước Mỹ thuê một đặc công siêu cấp trộm đi, phải tốn rất nhiều sức người sức của mới có được nó, mà cái này… chính là chiếc vòng kỷ niệm ‘Bình minh’, mười năm trước, một vị thương nhân Trung Quốc đi đến nước Anh, không quan tâm đến thận phận hậu nhân của người yêu Mai Á Tôn, mặt dày vô sỉ phục vụ ở đó một năm, không tốn một xu nhận được vật này.”
Trong đôi mắt người phụ nữ toát lên sự hoài niệm và bi thương: “Người thương nhân kia chính là ba tôi, Tô Kình Hiên! Mặc dù những người trong nước chỉ biết ‘Ngôi sao sa mạc’ là một truyền thuyết, nhưng lại không biết… Người kia chính là ba của tôi, ông ấy vì muốn tặng mẹ tôi một món quà sinh nhật, cám ơn bà ấy đã chăm lo cho gia đình, sinh ra tôi và anh trai và bày tỏ tình yêu sâu sắc của ông ấy dành cho mẹ tôi…”
Người phụ nữ dứt lời, ánh mắt bi thương nhìn về phía Thẩm Minh Dương: "Cậu nói xem, sao có thể là giả?”
Nói xong, người phụ nữ chìa tay, giơ chiếc vòng ra trước mặt Thẩm Minh Dương: “Từ khi tôi mười tám tuổi, mẹ đã tặng món quà này cho tôi, bà ấy nói… Con gái là bảo bối quý giá nhất trên thế giới, nhất định phải được bảo vệ trong lòng bàn tay, bà ấy hi vọng tôi có thể giống như bà ấy, nhận được tình yêu chân thành nhất giống như ba tôi đã dành cho bà, thế nhưng…. Sau khi gia đình tôi phá sản, ba tôi nhảy lầu tự sát, mẹ cũng tự sát, tôi chính là trò đùa lớn nhất của thành phố Hải Tân… Tôi chỉ có thứ này!”
Ánh mắt cô lóe lên thứ tình cảm quá chân thành và tha thiết, không hế giống như lời nói dối.
Tô Thiên Kiều, vậy mà cô vẫn còn sống!
Hơn nữa, một thứ quý giá như vậy mà cô lại tùy tiện lấy ra trước mặt Thẩm Minh Dương, không hề lo lắng rằng lúc này cô hoàn toàn không có một chút năng lực phản kháng nào, vì cô không có tâm phòng bị mà có thể mất chiếc vòng này ở đây…
"Thứ này còn quan trọng hơn cả tính mạng của chị, chị sẵn sàng đưa nó cho tôi sao?” Ánh mắt sáng rực của Thẩm Minh Dương nhìn vào chiếc vòng trên tay cô, cho dù đã xem qua bao nhiêu bức ảnh cũng không thể nào đẹp bằng việc quan sát ở khoảng cách gần như vậy…
Đây là chiếc vòng được làm thủ công, vô cùng đơn giản và trang nhã. Khác với những chiếc vòng tay khác, nó là viên kim cương “Ngôi sao sa mạc" lớn nhất, nó được khảm vào chỗ cài trên vòng đeo tay, khi đeo lên lại không nhìn thấy chút vết tích nào.
Viên kim cương được kẹp chặt bởi một cái vương miện công chúa, dây đeo của vòng tay không có đồ vật gì khác, chỉ có vô số viên kim cương vụn kết hợp thành một sợi dây chuyền khoảng nửa centimet.
Đơn giản, trong sáng, chính là những từ để mô tả chiếc vòng.
Chiếc vòng tay này quả nhiên danh bất hư truyền, vừa nhìn liền khiến người ta nghĩ đến tình yêu chân thành và thuần khiết, khiến người ta cảm thấy tình yêu vô cùng tốt đẹp, lại xen lẫn một chút thê lương, thật sự rất đẹp mắt…
"Vật này đúng là quan trọng hơn so với tính mạng của tôi, nhưng…” Tô Thiên Kiều đặt đồ vật vào trong tay Thẩm Minh Dương: “Bây giờ, tôi đem tính mạng mình giao cho cậu, chỉ cần cậu chịu giúp tôi…”
"Tôi..." Thẩm Minh Dương cầm chiếc vòng tay, mặc dù đúng là cậu ta rất muốn chiếc vòng tay này, thế nhưng…. Đột nhiên cậu ta cảm giác được vật này giống như rất nặng nề.
"Khụ, khụ..." Tô Thiên Kiều ho khan hai tiếng, nhìn Thẩm Minh Dương nói ra: "Cậu không cần phải cảm thấy áy náy, cậu giúp tôi, đây chính là thứ cậu nên có được.”
"Huh... Được, chị muốn tôi giúp chị thế nào?” Thẩm Minh Dương quay đầu nhìn Nghiêu Nghiêu đang đợi mình ở phía sau, cũng không quá nghi ngờ, xoay ngược tay lại, đem chiếc vòng tay quý giá đó cất vào trong ngực và hỏi.
Tô Thiên Kiều bỗng nhiên tiến lại gần tai của cậu ta, thấp giọng nói…
"... Chị, tên gọi là gì?" Tô Thiên Kiều vừa nói xong, sắc mặt Thẩm Minh Dương bỗng trở nên không chắc chắn, sau khi suy nghĩ một lúc, có lẽ đã quyết định đồng ý, không nhịn được hỏi Tô Thiên Kiều.
Tô Thiên Kiều cân nhắc một lát, bỗng nhiên quay đầu nhìn về một mảnh tàn tích cháy đen ở phía sau lưng, khàn khàn giọng nói: “Tôi tên là Vô Tình!”
Cô muốn báo thù, thì không thể có tình cảm. Điều đầu tiên cô muốn làm chính là cắt đứt tình cảm của mình, cho nên... Tô Thiên Kiều chết rồi, tên của cô… là Vô Tình!
"Vô Tình... Tô Vô Tình sao?" Thẩm Minh Dương nhíu mày lại: "Cái tên thật kỳ quái!”
"Giao dịch của chúng ta bắt đầu, bây giờ… Đi thôi!”
Thẩm Minh Dương gật đầu, đưa tay bế Tô Thiên Kiều lên.
Mặc dù nhỏ hơn Tô Thiên Kiều ba tuổi, khuôn mặt tuy rất non nớt nhưng thân hình đã cao hơn một mét tám, cậu ta sống ở nước ngoài đã lâu, dáng người vô cùng cường tráng, ôm lấy thân thể gầy yếu của Tô Thiên Kiều quả thực là dễ như trở bàn tay, không thể tốn một chút sức lực nào, quay đầu đi đến.
"Anh họ, anh làm gì vây?” Nghiêu Ngiêu ở phía sau ngạc nhiên nhìn Thẩm Minh Dương, nhìn Tô Thiên Kiều bẩn thỉu đến mức không thể nhận ra, ngạc nhiên nói: “Chúng ta… Chúng ta là đến để tìm bảo vật, chứ không phải đến tìm ‘quái vật’.”
"Nghiêu Nghiêu!" Thẩm Minh Dương quát Nghiêu Nghiêu một tiếng, nói: "Cô ấy là một người đáng thương, bị người khác hãm hại, em... Khi trở về không được nói với bất kỳ một ai. Bây giờ, anh muốn đưa cô ấy đến một nơi an toàn, em về nhà đi, cứ nói anh chạy ra ngoài đi chơi, biết chưa?”
"Thế nhưng anh họ, em…”
"Đi đi…” Thẩm Minh Dương mặc dù luôn cợt nhả với người em họ này, nhưng một khi người thanh niên tuấn tú này trở nên nghiêm túc, Nghiêu Nghiêu vẫn sợ hãi, lập tức rụt người lại, nói: “Em biết rồi, cần gì phải hung dữ như vậy…”
Nghiêu Nghiêu đi về phía trước, Thẩm Minh Dương cũng bế Tô Thiên Kiều đi về phía trước.
Tô Thiên Kiều được anh ta bế, ngoảnh đầu nhìn lại từng mảnh phế tích cháy đen trong rừng, khóe một nở ra một nụ cười tàn nhẫn…
Bạch Như, cám ơn cô! Cậu chủ, cậu cứ chờ xem, cả đời này, chỉ cần cô ấy tìm được cậu, chắc chắn sẽ không để cậu dễ chịu
Ba ngày sau.
"Vô Tình, chị có muốn ra ngoài một chút không?” Trong một căn hộ nào đó ở trong thành phố Tân Hải, Thẩm Minh Dương im lặng bước vào căn phòng đặc biệt dành riêng cho Tô Thiên Kiều và hỏi.
Tô Thiên Kiều chỉ ngồi ngẩn người trước bệ cửa sổ, không nhận ra rằng mình đang nhìn ra ngoài cửa sổ một cách thất thần, Thẩm Minh Dương đi vào cũng không phát hiện được, đợi đến khi Thẩm Minh Dương mở miệng nói chuyện, mới chậm chạp phản ứng lại nhìn về phía Thẩm Minh Dương...
Lắc đầu, Tô Thiên Kiều lắc đầu!
Sắc mặt Thẩm Minh Dương có chút thất vọng, ngồi xuống bên giường Tô Thiên Kiều, nói: "Vô Tình, tôi biết chắc chắn chị đã trải qua rất nhiều chuyện, thể nhưng chị cứ không ăn không uống, không nói lời nào như vậy sao được? Kế hoạch của chị đâu rồi?”
Tối hôm đó sau đi bế Tô Thiên Kiều trở bề, Thẩm Minh Dương đã mời một bác sĩ riêng đến băng bó vết thương cho cô, mặc dù cả người cô đen nhánh, nhưng không bị vết bỏng nào quá nghiêm trọng, tính mạng không bị nguy hiểm.
Chỉ là... Những vết sẹo bỏng kia sẽ ở bên cô cả đời, bao gồm cả năm vết bỏng lớn nhỏ trên khuôn mặt cô…
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, cô nhìn thấy mình đã được băng bó sạch sẽ nằm trên gường, sau khi soi gương, cô bắt đầu không nói một lời. cho dù Thẩm Minh Dương nói gì với cô, cô chỉ gật đầu hoặc lắc đầu.
"Tôi biết, tên của chị chắc chắn là tên giả!” Thấy Tô Thiên Kiều không nói lời nào, Thẩm Minh Dương bắt đầu tự nói, Tô Thiên Kiều nghe thấy cậu ta nói như vậy, mới từ từ lấy lại tinh thần.
Thẩm Minh Dương thấy Tô Thiên Kiều thoáng một chút quan tâm, trong lòng cảm thấy may mắn, liền nói tiếp: “Chị đã đặt tên là Vô Tình, bản thân cần không có một chút cảm xúc nào, nên làm chuyện chị muốn làm, không phải sao? Nếu tôi sớm biết chị như vậy, tôi đã không cứu chị trở về, trực tiếp cướp ‘Ngôi sao sa mạc’ của chị còn hay hơn, miễn cho bây giờ…lãng phí sức lực của tôi!”
Đôi mắt Tô Thiên Kiều bắt đầu có một chút tinh thần, Thẩm Minh Dương nhìn theo ánh mắt của cô, chợt thấy tấm kính cửa sổ đang phản chiếu ra cái bóng của chính Tô Thiên Kiều…
Hóa ra là cô ấy đang nhìn cái này!
Hơi do dự một chút, Thẩm Minh Dương suy nghĩ một lát, mỉm cười nói: “Hóa ra là chị đang lo lắng điều này!”
Cậu ta đứng dậy, đứng đối diện Tô Thiên Kiều, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh mắt của cậu ta vừa chạm đến khuôn mặt Tô Thiên Kiều, cô lập tức quay đầu đi hướng khác, nói: “Đừng nhìn, bây giờ tôi vô cùng xấu xí, cậu mà nhìn, chỉ sợ buổi tối sẽ gặp ác mộng…”
"Cuối cùng chị cũng chịu nói chuyện!” Thẩm Minh Dương thở dài một hơi, trên mặt xen lẫn nụ cười.
Dáng dấp của cậu ta rất đẹp, thuộc loại người vô cùng xinh đẹp, đôi mắt dài, lông mi dày, làn da trắng nõn giống như một người phụ nữ, Tô Thiên Kiều vẫn luôn nghi ngời lý do cậu ta về nước là vì người nước ngoài nhìn thấy cậu ta như vậy liền muốn làm cùng.
Giờ phút này, đôi mắt đẹp của cậu ta mỉm cười, chiếc mũi xinh đẹp nhăn lại, nắm lấy bả vai Tô Thiên Kiều, nói: “Lo lắng mình sẽ biến thành trò cười, đúng không?”
Tô Thiên Kiều nhìn thiếu niên đang mỉm cười trước mặt, một cỗ lửa giận bỗng nhiên xông lên đỉnh đầu, tức giận nói: “Cười đủ chưa? Tôi đã biến thành thế này, làm thế nào để hoàn thành kế hoạch của tôi? Làm thế nào để đi… Báo thù?!”
Cô nói vừa xong, đôi mắt đen nhánh sáng rực trong nháy mắt liền mất đi thần thái, nước mắt rơi xuống không ngừng…
Sắc mặt Thẩm Minh Dương lo lắng, nói: "Đừng khóc đừng khóc, bác sĩ nói nước mắt sẽ khiến cho miệng viết thương của chị nghiêm trọng hơn, vết thương không liền được, sao có thể phẫu thuật thẩm mỹ?”
"Phẫu thuật thẩm mỹ?” Tô Thiên Kiều đang khóc bỗng nhiên dừng lại, nhìn Thẩm Minh Dương với ánh mắt không thể tin được: “Không phải cậu đang dỗ tôi đấy chứ?”
Thẩm Minh Dương nhìn đôi mắt đang dần lấy lại tinh thần của cô, trái tim nhỏ như bị thứ gì đó nắm chặt, ê ẩm, cảm giác rất khó chịu: “Đúng, đó là sự thật, tôi không phải đang dỗ dành chị.”
"Thế nhưng, tôi..." Tô Thiên Kiều sờ vào khuôn mặt mình, ấp a ấp úng, hình như có điều gì đó khó nói.
"Chị yên tâm, ‘Bình minh’ của chị rất đáng tiền, tôi làm những thứ này cho chị cũng là điều nên làm! Về phần bác sĩ phẫu thuật cho chị, là chuyên gia phẫu thuật thẩm mỹ đến từ Hàn Quốc, kỹ thuật vô cùng an toàn và đáng tin cậy, sẽ không để lại cho chị một vết sẹo nhỏ nào, bệnh viện mà ông ta đến trao đổi là một bệnh viện tư nhân hạng sang của một người đàn anh của tôi, thiết bị cũng là tiên tiến nhất trên thế giới, chị có thể hoàn toàn yên tâm, hơn nữa… Tôi và đàn anh của tôi sẽ giữ bí mật cho chị, chị có thể yên tâm!”
Bình luận truyện