HÀO MÔN QUYỀN QUÝ
Chương 77: Lẽ nào muốn trở thành trò cười?
“Chị hai, chuyện không phải như chị nghĩ đâu, chúng em… không có!” Chuyện như này, giải thích khá nghiêm trọng, hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Tô Thiên Kiều.
Chuyện này mà truyền ra ngoài, Tô Thiên Kiều thành cái gì chứ? Hồ ly tinh? Kẻ thứ ba?
Tô Thiên Kiều triệt để cạn lời.
“Không có? Vậy cô nói cho tôi biết, bức ảnh là thế nào? Cuộc điện thoại vừa rồi lại là chuyện gì?” Thẩm Thanh Thu vênh váo hung hăng xông tới, sáp lại gần Tô Thiên Kiều, dáng vẻ hung hổ dọa người.
“Em… Em…” Tô Thiên Kiều nhất thời không biết giải thích như nào, bỗng nghĩ tới gì đó, chỉ sợ chuyện này có giải thích cũng không giải thích rõ ràng được, không bằng… tương kế tựu kế!
“Đúng, thì làm sao?”
Tô Thiên Kiều bỗng tiến lên một bước, ép sát Thẩm Thanh Thi: “Có trách cũng trách bản thân chị không biết giữ anh Vân Huy, bằng không anh ấy sẽ nghe lời của em sao? Nếu chuyện đã đến nước này, không bằng chị rút lui, miễn cho càng khiến anh Vân Huy chán ghét, em và anh Vân Huy là tôi tình anh nguyện, hai người chúng em thật sự có tình cảm, chị… vẫn nên buông tay đi, chị không đấu lại em đâu!”
“Cô…” Đại khái Thẩm Thanh Thu không ngờ Tô Thiên Kiều bỗng nhiên hoàn toàn trở mặt như này, hoàn toàn không nghĩ ra phải phản bác Tô Thiên Kiều thế nào, nhất thời tức giận nhìn Tô Thiên Kiều, không nói thành lời.
“Chị hung dữ như này, chị cho rằng anh Vân Huy có thể nhẫn nhịn chị bao lâu? Hơn nữa, em trẻ hơn chị, chị không hủy hôn, lẽ nào muốn chờ anh Vân Huy mở lời trước sao? Lẽ nào muốn trở thành trò cười, trở thành người bị hủy hôn sao?” Tô Thiên Kiều thấy cô ta không nói thành lời, dằn lòng, cắn chặt răng, dút khoát đổ thêm dầu vào lửa.
Chuyện đã đi đến bước đường này, sợ là giải thích cũng vô dụng, không bằng trực tiếp nhân cơ hội này, triệt để kết thúc cho xong.
“Haha, haha…”
Vốn dĩ Thẩm Thanh Thu tức đến không nói thành lời, không biết vì sao bỗng bật cười điên cuồng, hai tay chỉ vào Tô Thiên Kiều, nói: “Buồn cười, cô muốn tôi hủy hôn sao? Tôi cứ không hủy đấy, cô có thể làm gì tôi? Vì chuyện làm ăn của nhà họ Kỷ, Vân Huy sẽ không chủ động đề ra yêu cầu, các người muốn làm một đôi tình nhân ung dung tự tại, tôi cứ không cho các người như ý!” Lần này đến lượt Tô Thiên Kiều không nói thành lời, xem ra Thẩm Thanh Thu không ngu ngốc như vẻ bề ngoài.
“Không những vậy, tôi cũng sẽ không cho các người sống tử tế!” Khóe môi Thẩm Thanh Thu vẽ nên nụ cười tàn nhẫn: “Thẩm Nghiêng Thành, thứ tôi không có được, cô cũng đừng hòng chạm vào!”
Cô ta nói rồi, tiến lên một bước, tay nhanh chóng bóp cổ Tô Thiên Kiều, không giữ lại chút sức nào…
“Chị, chị buông, tay, chị, chị điên, rồi…” Tô Thiên Kiều bị thiêu cháy sau khi sinh, lại thêm nhiều năm lo nghĩ, sức khỏe vốn không tốt, lúc này lại không đề phòng, căn bản không phải đối thủ của Thẩm Thanh Thu, hoàn toàn chỉ có thể mặc cho Thẩm Thanh Thu ngày càng dùng sức.
Dường như cô ta đã hoàn toàn điên cuồng, mất đi lý trí, bóp chặt cổ Tô Thiên Kiều.
Tô Thiên Kiều không hít được chút không khí nào, cổ lại đau… dường như cần cổ mảnh kia chốc lát liền sẽ bị bẻ gãy…
Mặt cô đỏ như máu, gân xanh lộ ra, nổ đom đóm mắt…
Cô liều mạng đấm đá vùng vẫy, nhưng Thẩm Thanh Thu lúc này đã hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ trừng mắt, liều chết bóp cổ Tô Thiên Kiều, dùng hết sức trên người.
“Ê, buông, ra…” Tô Thiên Kiều tuyệt vọng, ngày càng cảm thấy khó chịu, tất cả cảnh vật xung quanh đều trở nên mơ hồ, đã hoàn toàn không thấy rõ nữa!
“Thanh Thu, em đang làm gì thế?” Một tiếng kêu hoảng hốt, Tô Thiên Kiều giống như bỗng vớ được cọng rơm cứu mạng, lại không kêu được, chỉ có thể dùng tay vô lực vẫy vẫy về phía Thẩm Văn Nhã vừa đi vào cửa, hy vọng cô ấy có thể cứu mình một mạng.
“Thanh Thu, em mau buông Nghiêng Thành ra, em điên rồi sao? Nghiêng Thành sắp không thở được nữa rồi!” Thẩm Văn Nhã cực kì hoảng hốt tiến tới đẩy Thẩm Thanh Thu, nhưng cô ta như phát điên, không hề động đậy.
“Thanh Thu…” Thẩm Văn Nhã vừa tức vừa vội: “Em ấy là em gái của chúng ta, em mau buông ra, có chuyện gì thì nói tử tế, nếu em ấy có chuyện, em cũng không thoát khỏi trách nhiệm, Thanh Thu…”
Thẩm Văn Nhã liều mạng bám lấy tay của Thẩm Thanh Thu, tiếc là sức cô ấy còn yếu hơn, lại thêm tình cảnh lúc này gấp gáp căng thẳng, vốn dĩ sức khỏe Thẩm Thanh Nhã không tốt, có bệnh bẩm sinh, lập tức hít thở khó khăn, sắc mặt trắng bệch, ngã xuống giường ở bên cạnh.
“Thanh, Thanh Thu… buông ra…” Tô Thiên Kiều tuyệt vọng nhìn Thẩm Văn Nhã ngã ở bên cạnh, trong lòng tiếc thay, bệnh của chị cả luôn đến nhanh như thế, ông trời, cô chết chắc rồi sao?
Cô muốn nhấc chân đá Thẩm Thanh Thu, tiếc là không có chút sức nào, ngược lại chân mềm nhũn, ngã xuống.
Chắc là Thẩm Thanh Thu không ngờ Tô Thiên Kiều sẽ bất chợt ngã xuống, cô ta cũng không có sức đỡ cả người cô, hai người xiêu vẹo, cùng ngã xuống đất, phát ra tiếng vang uỳnh uỳnh.
“Thanh Thu… buông ra, đừng, đừng làm hại Nghiêng Thành…” Thẩm Văn Nhã yếu ớt kêu lên, cũng không biết có phải là bị Thẩm Thanh Thu bất chợt ngã xuống là tỉnh hay không.
Cô ấy quay đầu nhìn Tô Thiên Kiều đang nằm trên mặt đất không ngừng ho khan, lại nhìn Thẩm Thanh Thu, vẻ mặt ngẩn ngơ, ánh mắt ngây dại.
“Thanh, Thanh Thu…”
“Chị…” Dường như Thẩm Thanh Thu tỉnh táo trở lại, khóc to một tiếng, ôm lấy Thẩm Văn Nhã, oa oa khóc to.
Tiếng khóc kia đau đớn đứt ruột đứt gan, người khác nghe mà rơi nước mắt.
Tô Thiên Kiều ho không ngừng, dường như ho ra cả phế phổi, nước mắt đầy mặt, dường như cô… quá tàn nhẫn với Thẩm Thanh Thu.
Thế nhưng cũng tốt, Kỷ Vân Huy quyết tâm muốn chia tay với Thẩm Thanh Thu, không bằng để cô ta biết sớm cũng tốt…
Không lâu sau, xe cấp cứu đã tới trước cửa nhà họ Thẩm, đưa cả ba chị em vào viện, nhà họ Thẩm vừa gà bay chó sủa liền yên tĩnh trở lại, nhưng lộ ra vẻ hiu quạnh nực cười…
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào trong bệnh viện lạnh băng, màu trắng xung quanh dường như được phủ một lớp vàng.
Tô Thiên Kiều nhìn bóng cây ngoài cửa sổ, không thèm để ý đến tiếng bước chân vang lên trong phòng bệnh và mùi hoa loa kèn quen thuộc.
“Bé con, đã mấy ngày rồi, lửa giận của cô cũng nên tắt rồi chứ?” Giọng của Kỷ Vân Huy vang lên.
Sau khi xảy ra trò cười của mấy người họ hôm đó, Kỷ Vân Huy được như ý nguyện, triệt để hủy bỏ mối hôn sự này, người lớn hai bên cũng đều đồng ý.
Chỉ là chuyện tấm ảnh kia, dường như Thẩm Thanh Thu và Tô Thiên Kiều đã hẹn từ trước, ai cũng không nói ra. Sau chuyện này, Thẩm Thanh Thu chỉ bình tĩnh và kiên trì hủy bỏ hôn sự, thái độ khiến tất cả mọi người đều bất ngờ.
Mấy người bị thương, dường như người lớn cũng hiểu gì đó, đều không hỏi nhiều.
Loại chuyện xấu này ở trong gia tộc lớn như này, không biết còn tốt hơn, tránh cho truyền ra ngoài, mặt mũi mọi người đều mất hết.
Chẳng qua Kỷ Vân Huy biết nội tình trong đó, Tô Thiên Kiều trách anh ta tự làm theo ý mình, không để ý đến anh ta. Từ lúc cô nằm viện, anh ta mỗi ngày ba lần tặng hoa xin lỗi.
Tô Thiên Kiều vẫn mất hồn nhìn bóng cây ngoài cửa sổ, chỉ coi như không nghe thấy tiếng Kỷ Vân Huy đi vào.
“Này, chuyện lần này là tôi không đúng, cũng uất ức cho cô. Thế nhưng… tôi nghĩ cái này có thể khiến cô thoải mái hơn một chút!” Kỷ Vân Huy nói xong, hơi thở liền gần Tô Thiên Kiều hơn, nhè nhẹ, đặt xuống một chút đồ ở bên cạnh cô.
Lúc này Tô Thiên Kiều mới từ từ quay đầu lại, thấy sắc mặt Kỷ Vân Huy tiều tụy đi nhiều, nhất thời không nói thành lời.
Cô không hề thật sự trách Kỷ Vân Huy, dù sao bọn họ chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, chẳng qua cô muốn phong bế chính mình, dùng lớp vỏ cứng rắn che chắn nội tâm yếu đuối, không cho người khác phát hiện…
“Đây là cái gì?” Tô Thiên Kiều nhíu mày nhìn tấm thẻ màu trắng bên cạnh, không nhịn được hỏi.
“Đây là danh thiếp của anh ấy…” Kỷ Vân Huy thấp giọng nói, lấy một ly nước ở bên cạnh, đưa cho Tô Thiên Kiều: “Sắp đến trưa rồi, cô muốn ăn gì? Tôi dặn nhà bếp trong nhà làm?”
“Danh thiếp của anh ấy?” Tô Thiên Kiều trở nên phấn chấn, nhắc lại lời của Kỷ Vân Huy, suy nghĩ chậm chạp từ từ tỉnh táo lại, không khỏi nhìn tấm danh thiếp đơn giản màu trắng kia…
Mặt sau tấm danh thiếp ở trước mắt Tô Thiên Kiều, mặt trước úp lên tủ đầu giường bên cạnh… Là, danh thiếp của cậu chủ?
Nhất thời Tô Thiên Kiều có chút không dám tin.
“Đúng, đây là thứ cô nên có được.” Kỷ Vân Huy nói, chỉ là cố chấp hỏi: “Cô muốn ăn gì không?”
“Cháo!” Dường như Tô Thiên Kiều có khẩu vị, chỉ là nhìn chằm chằm tấm danh thiếp, nhất thời, lại hoàn toàn không biết làm thế nào.
“Được!” Kỷ Vân Huy trả lời xong, đứng dậy, đi tới bên cạnh giường gọi điện dặn dò nhà bếp ở nhà chuẩn bị cháo hải sản, quay đầu lại, thấy Tô Thiên Kiều nhìn tấm danh thiếp đến ngây người, không khỏi dịu dàng nói: “Cô không cầm lên xem xem sao? Đây là thứ cô muốn có mà!”
Tô Thiên Kiều căng thẳng liếm môi, dường như thứ này như bảo bối bỗng rơi vào tay, cô có một loại cảm giác cận hương tình khiếp (*), hoàn toàn không dám duỗi tay cầm lấy.
Cô chỉ sợ mình vừa duỗi tay, liền phát hiện chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, bản thân chỉ đang nằm mơ.
“Tôi… Đây thật sự là bạn trai cũ của Lý Tuệ Na, là người họ ‘Nguyễn’ nghe điện thoại của anh, cùng anh đến cứu tôi hôm đó sao?” Tô Thiên Kiều nhìn Kỷ Vân Huy, tay đang run, môi run cầm cập, không dám tin, hỏi lại lần nữa.
Tất cả những gì cô làm là đáng giá, cô nằm viện không phải là công cốc!
“Đúng, cô cầm lên xem xem!” Kỷ Vân Huy nói.
Tô Thiên Kiều chỉ cảm thấy trái tim bỗng “bụp” một tiếng, hơi sợ. Chắc là quá mong đợi, nên khi đạt được, mới sợ hãi như thế.
“Anh… có thể ra ngoài trước một lát không?” Tô Thiên Kiều nhìn Kỷ Vân Huy nói, cô không muốn anh ta thấy biểu cảm của mình bây giờ, cô không muốn bất kì ai nhìn thấy.
Nhiều năm như vậy, chuyện cô muốn biết nhất chính là thân phận của cậu chủ, khi khát vọng đã lâu mới đạt được, lúc này cô không muốn bất kì ai chia sẻ cùng mình!
“Được, lát nữa cháo đến, tôi lại mang qua cho cô!” Kỷ Vân Huy ga lăng nói.
Tô Thiên Kiều gật đầu, nói: “Được!”
“Vân Huy…” Tô Thiên Kiều gọi Kỷ Vân Huy lại.
““Hả?” Kỷ Vân Huy không hiểu, quay đầu nhìn Tô Thiên Kiều, thấp giọng hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
“Cái đó…” Tô Thiên Kiều lại liếm môi, nói gượng gạo: “Cảm ơn anh!”
Kỷ Vân Huy không nói gì, chỉ nhìn Tô Thiên Kiều nở nụ cười vô lại thương hiệu, xoay người rời đi.
“Soạt…” Cửa đóng lại, phòng bệnh trống trải lại trở nên yên tĩnh.
Tô Thiên Kiều nhìn xung quanh, dường như sợ có người nào đó nhìn trộm cô, do dự hồi lâu, mới từ từ duỗi tay về phía tấm danh thiếp.
Tay dừng lại một lúc giữa không trung, do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn cầm lấy.
Cô cầm tấm danh thiếp, đặt trước ngực, hít sâu vài hơi, mới mở to mắt, nhìn cẩn thận…
Trên tấm danh thiếp, có tất cả thông tin, địa chỉ công ty của anh, cách thức liên lạc của anh…
(*) Cận hương tình khiếp: Là một câu thành ngữ miêu tả tâm trạng phức tạp khi xa quê lâu ngày, càng gần đến quê lại càng thấy hồi hộp, e sợ.
Chuyện này mà truyền ra ngoài, Tô Thiên Kiều thành cái gì chứ? Hồ ly tinh? Kẻ thứ ba?
Tô Thiên Kiều triệt để cạn lời.
“Không có? Vậy cô nói cho tôi biết, bức ảnh là thế nào? Cuộc điện thoại vừa rồi lại là chuyện gì?” Thẩm Thanh Thu vênh váo hung hăng xông tới, sáp lại gần Tô Thiên Kiều, dáng vẻ hung hổ dọa người.
“Em… Em…” Tô Thiên Kiều nhất thời không biết giải thích như nào, bỗng nghĩ tới gì đó, chỉ sợ chuyện này có giải thích cũng không giải thích rõ ràng được, không bằng… tương kế tựu kế!
“Đúng, thì làm sao?”
Tô Thiên Kiều bỗng tiến lên một bước, ép sát Thẩm Thanh Thi: “Có trách cũng trách bản thân chị không biết giữ anh Vân Huy, bằng không anh ấy sẽ nghe lời của em sao? Nếu chuyện đã đến nước này, không bằng chị rút lui, miễn cho càng khiến anh Vân Huy chán ghét, em và anh Vân Huy là tôi tình anh nguyện, hai người chúng em thật sự có tình cảm, chị… vẫn nên buông tay đi, chị không đấu lại em đâu!”
“Cô…” Đại khái Thẩm Thanh Thu không ngờ Tô Thiên Kiều bỗng nhiên hoàn toàn trở mặt như này, hoàn toàn không nghĩ ra phải phản bác Tô Thiên Kiều thế nào, nhất thời tức giận nhìn Tô Thiên Kiều, không nói thành lời.
“Chị hung dữ như này, chị cho rằng anh Vân Huy có thể nhẫn nhịn chị bao lâu? Hơn nữa, em trẻ hơn chị, chị không hủy hôn, lẽ nào muốn chờ anh Vân Huy mở lời trước sao? Lẽ nào muốn trở thành trò cười, trở thành người bị hủy hôn sao?” Tô Thiên Kiều thấy cô ta không nói thành lời, dằn lòng, cắn chặt răng, dút khoát đổ thêm dầu vào lửa.
Chuyện đã đi đến bước đường này, sợ là giải thích cũng vô dụng, không bằng trực tiếp nhân cơ hội này, triệt để kết thúc cho xong.
“Haha, haha…”
Vốn dĩ Thẩm Thanh Thu tức đến không nói thành lời, không biết vì sao bỗng bật cười điên cuồng, hai tay chỉ vào Tô Thiên Kiều, nói: “Buồn cười, cô muốn tôi hủy hôn sao? Tôi cứ không hủy đấy, cô có thể làm gì tôi? Vì chuyện làm ăn của nhà họ Kỷ, Vân Huy sẽ không chủ động đề ra yêu cầu, các người muốn làm một đôi tình nhân ung dung tự tại, tôi cứ không cho các người như ý!” Lần này đến lượt Tô Thiên Kiều không nói thành lời, xem ra Thẩm Thanh Thu không ngu ngốc như vẻ bề ngoài.
“Không những vậy, tôi cũng sẽ không cho các người sống tử tế!” Khóe môi Thẩm Thanh Thu vẽ nên nụ cười tàn nhẫn: “Thẩm Nghiêng Thành, thứ tôi không có được, cô cũng đừng hòng chạm vào!”
Cô ta nói rồi, tiến lên một bước, tay nhanh chóng bóp cổ Tô Thiên Kiều, không giữ lại chút sức nào…
“Chị, chị buông, tay, chị, chị điên, rồi…” Tô Thiên Kiều bị thiêu cháy sau khi sinh, lại thêm nhiều năm lo nghĩ, sức khỏe vốn không tốt, lúc này lại không đề phòng, căn bản không phải đối thủ của Thẩm Thanh Thu, hoàn toàn chỉ có thể mặc cho Thẩm Thanh Thu ngày càng dùng sức.
Dường như cô ta đã hoàn toàn điên cuồng, mất đi lý trí, bóp chặt cổ Tô Thiên Kiều.
Tô Thiên Kiều không hít được chút không khí nào, cổ lại đau… dường như cần cổ mảnh kia chốc lát liền sẽ bị bẻ gãy…
Mặt cô đỏ như máu, gân xanh lộ ra, nổ đom đóm mắt…
Cô liều mạng đấm đá vùng vẫy, nhưng Thẩm Thanh Thu lúc này đã hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ trừng mắt, liều chết bóp cổ Tô Thiên Kiều, dùng hết sức trên người.
“Ê, buông, ra…” Tô Thiên Kiều tuyệt vọng, ngày càng cảm thấy khó chịu, tất cả cảnh vật xung quanh đều trở nên mơ hồ, đã hoàn toàn không thấy rõ nữa!
“Thanh Thu, em đang làm gì thế?” Một tiếng kêu hoảng hốt, Tô Thiên Kiều giống như bỗng vớ được cọng rơm cứu mạng, lại không kêu được, chỉ có thể dùng tay vô lực vẫy vẫy về phía Thẩm Văn Nhã vừa đi vào cửa, hy vọng cô ấy có thể cứu mình một mạng.
“Thanh Thu, em mau buông Nghiêng Thành ra, em điên rồi sao? Nghiêng Thành sắp không thở được nữa rồi!” Thẩm Văn Nhã cực kì hoảng hốt tiến tới đẩy Thẩm Thanh Thu, nhưng cô ta như phát điên, không hề động đậy.
“Thanh Thu…” Thẩm Văn Nhã vừa tức vừa vội: “Em ấy là em gái của chúng ta, em mau buông ra, có chuyện gì thì nói tử tế, nếu em ấy có chuyện, em cũng không thoát khỏi trách nhiệm, Thanh Thu…”
Thẩm Văn Nhã liều mạng bám lấy tay của Thẩm Thanh Thu, tiếc là sức cô ấy còn yếu hơn, lại thêm tình cảnh lúc này gấp gáp căng thẳng, vốn dĩ sức khỏe Thẩm Thanh Nhã không tốt, có bệnh bẩm sinh, lập tức hít thở khó khăn, sắc mặt trắng bệch, ngã xuống giường ở bên cạnh.
“Thanh, Thanh Thu… buông ra…” Tô Thiên Kiều tuyệt vọng nhìn Thẩm Văn Nhã ngã ở bên cạnh, trong lòng tiếc thay, bệnh của chị cả luôn đến nhanh như thế, ông trời, cô chết chắc rồi sao?
Cô muốn nhấc chân đá Thẩm Thanh Thu, tiếc là không có chút sức nào, ngược lại chân mềm nhũn, ngã xuống.
Chắc là Thẩm Thanh Thu không ngờ Tô Thiên Kiều sẽ bất chợt ngã xuống, cô ta cũng không có sức đỡ cả người cô, hai người xiêu vẹo, cùng ngã xuống đất, phát ra tiếng vang uỳnh uỳnh.
“Thanh Thu… buông ra, đừng, đừng làm hại Nghiêng Thành…” Thẩm Văn Nhã yếu ớt kêu lên, cũng không biết có phải là bị Thẩm Thanh Thu bất chợt ngã xuống là tỉnh hay không.
Cô ấy quay đầu nhìn Tô Thiên Kiều đang nằm trên mặt đất không ngừng ho khan, lại nhìn Thẩm Thanh Thu, vẻ mặt ngẩn ngơ, ánh mắt ngây dại.
“Thanh, Thanh Thu…”
“Chị…” Dường như Thẩm Thanh Thu tỉnh táo trở lại, khóc to một tiếng, ôm lấy Thẩm Văn Nhã, oa oa khóc to.
Tiếng khóc kia đau đớn đứt ruột đứt gan, người khác nghe mà rơi nước mắt.
Tô Thiên Kiều ho không ngừng, dường như ho ra cả phế phổi, nước mắt đầy mặt, dường như cô… quá tàn nhẫn với Thẩm Thanh Thu.
Thế nhưng cũng tốt, Kỷ Vân Huy quyết tâm muốn chia tay với Thẩm Thanh Thu, không bằng để cô ta biết sớm cũng tốt…
Không lâu sau, xe cấp cứu đã tới trước cửa nhà họ Thẩm, đưa cả ba chị em vào viện, nhà họ Thẩm vừa gà bay chó sủa liền yên tĩnh trở lại, nhưng lộ ra vẻ hiu quạnh nực cười…
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào trong bệnh viện lạnh băng, màu trắng xung quanh dường như được phủ một lớp vàng.
Tô Thiên Kiều nhìn bóng cây ngoài cửa sổ, không thèm để ý đến tiếng bước chân vang lên trong phòng bệnh và mùi hoa loa kèn quen thuộc.
“Bé con, đã mấy ngày rồi, lửa giận của cô cũng nên tắt rồi chứ?” Giọng của Kỷ Vân Huy vang lên.
Sau khi xảy ra trò cười của mấy người họ hôm đó, Kỷ Vân Huy được như ý nguyện, triệt để hủy bỏ mối hôn sự này, người lớn hai bên cũng đều đồng ý.
Chỉ là chuyện tấm ảnh kia, dường như Thẩm Thanh Thu và Tô Thiên Kiều đã hẹn từ trước, ai cũng không nói ra. Sau chuyện này, Thẩm Thanh Thu chỉ bình tĩnh và kiên trì hủy bỏ hôn sự, thái độ khiến tất cả mọi người đều bất ngờ.
Mấy người bị thương, dường như người lớn cũng hiểu gì đó, đều không hỏi nhiều.
Loại chuyện xấu này ở trong gia tộc lớn như này, không biết còn tốt hơn, tránh cho truyền ra ngoài, mặt mũi mọi người đều mất hết.
Chẳng qua Kỷ Vân Huy biết nội tình trong đó, Tô Thiên Kiều trách anh ta tự làm theo ý mình, không để ý đến anh ta. Từ lúc cô nằm viện, anh ta mỗi ngày ba lần tặng hoa xin lỗi.
Tô Thiên Kiều vẫn mất hồn nhìn bóng cây ngoài cửa sổ, chỉ coi như không nghe thấy tiếng Kỷ Vân Huy đi vào.
“Này, chuyện lần này là tôi không đúng, cũng uất ức cho cô. Thế nhưng… tôi nghĩ cái này có thể khiến cô thoải mái hơn một chút!” Kỷ Vân Huy nói xong, hơi thở liền gần Tô Thiên Kiều hơn, nhè nhẹ, đặt xuống một chút đồ ở bên cạnh cô.
Lúc này Tô Thiên Kiều mới từ từ quay đầu lại, thấy sắc mặt Kỷ Vân Huy tiều tụy đi nhiều, nhất thời không nói thành lời.
Cô không hề thật sự trách Kỷ Vân Huy, dù sao bọn họ chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, chẳng qua cô muốn phong bế chính mình, dùng lớp vỏ cứng rắn che chắn nội tâm yếu đuối, không cho người khác phát hiện…
“Đây là cái gì?” Tô Thiên Kiều nhíu mày nhìn tấm thẻ màu trắng bên cạnh, không nhịn được hỏi.
“Đây là danh thiếp của anh ấy…” Kỷ Vân Huy thấp giọng nói, lấy một ly nước ở bên cạnh, đưa cho Tô Thiên Kiều: “Sắp đến trưa rồi, cô muốn ăn gì? Tôi dặn nhà bếp trong nhà làm?”
“Danh thiếp của anh ấy?” Tô Thiên Kiều trở nên phấn chấn, nhắc lại lời của Kỷ Vân Huy, suy nghĩ chậm chạp từ từ tỉnh táo lại, không khỏi nhìn tấm danh thiếp đơn giản màu trắng kia…
Mặt sau tấm danh thiếp ở trước mắt Tô Thiên Kiều, mặt trước úp lên tủ đầu giường bên cạnh… Là, danh thiếp của cậu chủ?
Nhất thời Tô Thiên Kiều có chút không dám tin.
“Đúng, đây là thứ cô nên có được.” Kỷ Vân Huy nói, chỉ là cố chấp hỏi: “Cô muốn ăn gì không?”
“Cháo!” Dường như Tô Thiên Kiều có khẩu vị, chỉ là nhìn chằm chằm tấm danh thiếp, nhất thời, lại hoàn toàn không biết làm thế nào.
“Được!” Kỷ Vân Huy trả lời xong, đứng dậy, đi tới bên cạnh giường gọi điện dặn dò nhà bếp ở nhà chuẩn bị cháo hải sản, quay đầu lại, thấy Tô Thiên Kiều nhìn tấm danh thiếp đến ngây người, không khỏi dịu dàng nói: “Cô không cầm lên xem xem sao? Đây là thứ cô muốn có mà!”
Tô Thiên Kiều căng thẳng liếm môi, dường như thứ này như bảo bối bỗng rơi vào tay, cô có một loại cảm giác cận hương tình khiếp (*), hoàn toàn không dám duỗi tay cầm lấy.
Cô chỉ sợ mình vừa duỗi tay, liền phát hiện chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, bản thân chỉ đang nằm mơ.
“Tôi… Đây thật sự là bạn trai cũ của Lý Tuệ Na, là người họ ‘Nguyễn’ nghe điện thoại của anh, cùng anh đến cứu tôi hôm đó sao?” Tô Thiên Kiều nhìn Kỷ Vân Huy, tay đang run, môi run cầm cập, không dám tin, hỏi lại lần nữa.
Tất cả những gì cô làm là đáng giá, cô nằm viện không phải là công cốc!
“Đúng, cô cầm lên xem xem!” Kỷ Vân Huy nói.
Tô Thiên Kiều chỉ cảm thấy trái tim bỗng “bụp” một tiếng, hơi sợ. Chắc là quá mong đợi, nên khi đạt được, mới sợ hãi như thế.
“Anh… có thể ra ngoài trước một lát không?” Tô Thiên Kiều nhìn Kỷ Vân Huy nói, cô không muốn anh ta thấy biểu cảm của mình bây giờ, cô không muốn bất kì ai nhìn thấy.
Nhiều năm như vậy, chuyện cô muốn biết nhất chính là thân phận của cậu chủ, khi khát vọng đã lâu mới đạt được, lúc này cô không muốn bất kì ai chia sẻ cùng mình!
“Được, lát nữa cháo đến, tôi lại mang qua cho cô!” Kỷ Vân Huy ga lăng nói.
Tô Thiên Kiều gật đầu, nói: “Được!”
“Vân Huy…” Tô Thiên Kiều gọi Kỷ Vân Huy lại.
““Hả?” Kỷ Vân Huy không hiểu, quay đầu nhìn Tô Thiên Kiều, thấp giọng hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
“Cái đó…” Tô Thiên Kiều lại liếm môi, nói gượng gạo: “Cảm ơn anh!”
Kỷ Vân Huy không nói gì, chỉ nhìn Tô Thiên Kiều nở nụ cười vô lại thương hiệu, xoay người rời đi.
“Soạt…” Cửa đóng lại, phòng bệnh trống trải lại trở nên yên tĩnh.
Tô Thiên Kiều nhìn xung quanh, dường như sợ có người nào đó nhìn trộm cô, do dự hồi lâu, mới từ từ duỗi tay về phía tấm danh thiếp.
Tay dừng lại một lúc giữa không trung, do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn cầm lấy.
Cô cầm tấm danh thiếp, đặt trước ngực, hít sâu vài hơi, mới mở to mắt, nhìn cẩn thận…
Trên tấm danh thiếp, có tất cả thông tin, địa chỉ công ty của anh, cách thức liên lạc của anh…
(*) Cận hương tình khiếp: Là một câu thành ngữ miêu tả tâm trạng phức tạp khi xa quê lâu ngày, càng gần đến quê lại càng thấy hồi hộp, e sợ.
Bình luận truyện