Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 129: Tùy anh muốn như thế nào đều được



Má Ngô vội bỏ canh gà hầm cách thủy vào hộp giữ nhiệt.

Lúc ăn cơm trưa Tư Mộ nói với Ngôn Mặc Bạch một câu, Ngôn Mặc Bạch cau mày, phụng phịu dạy bảo cô: "Bụng em lớn vậy rồi còn đưa canh gì chứ? Ông ấy lớn như vậy rồi còn có thể để mình đói bụng sao? Không cho phép đi!"

Nhớ tới cuộc điện thoại của trợ lý cha mình vào hai ngày trước, Ngôn Mặc Bạch hơi nhếch môi, cúi đầu ăn cơm.

"Ông ấy là ba ruột anh, là ông nội của cục cưng, ông ấy liều mạng tăng ca như vậy, còn không phải vì anh sao? Anh không thể quan tâm đến ông ấy dù chỉ một chút sao?" Đối với quan hệ lạnh cứng của Ngôn Mặc Bạch và Ngôn Diệu Thiên, Tư Mộ chỉ có thể hết cách, mặc dù cô vẫn luôn ở giữa làm thuyết khách, Ngôn Diệu Thiên cũng rất nguyện ý cải thiện quan hệ với con trai, nhưng mà Ngôn Mặc Bạch không chịu phối hợp.

Có đôi khi cảm thấy anh máu lạnh vô tình, chuyện đã xảy ra lâu rồi, không cần phải ghi hận đến bây giờ chứ? Hơn nữa cổ phần của công ty cũng sang tên cho Ngôn Mặc Bạch vào mấy tháng trước, hiện tại tương đương với việc Ngôn Diệu Thiên làm công cho con trai mình, còn liều mạng tăng ca như vậy, cho dù không phải ba anh mà là một nhân viên bình thường cũng nên quan tâm chút đi.

Ngôn Mặc Bạch hừ lạnh một tiếng, cúi đầu ăn vài miếng cơm liền đặt chén xuống, đứng dậy đi về thư phòng.

Vừa mới đi đến cầu thang, xoay người liếc mắt nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Tư Mộ, nói: "Tốt nhất em đừng nên giấu anh trốn ra ngoài."

Tư Mộ bĩu môi nghiêng đầu không để ý tới anh, tiếp tục ăn cơm. Nhưng bây giờ ăn đâu còn ngon nữa.

Phụ nữ có thai luôn nóng tính, Ngôn Mặc Bạch lại hung giữ với cô, xoạch một cái nước mắt liền rơi xuống.

Má Ngô vẫn luôn ở trong phòng bếp, nên nghe rất rõ nội dung cuộc trò chuyện của Tư Mộ và Ngôn Mặc Bạch. Yên lặng thở dài bà biết quan hệ cha con nhà họ Ngôn không tốt, nhưng không ngờ lại tệ đến vậy, ngay cả đưa canh cũng không cho.

Lúc Ngôn Mặc Bạch buông chén lên lầu, cũng là lúc má Ngô đi ra, nhìn thấy dáng vẻ khóc lã chã của Tư Mộ, thật sự làm người ta thương mà.

Má Ngô vội vàng đi qua an ủi: "Thiếu phu nhân không thể khóc được, trong thời gian mang thai thì người mẹ không được khóc, không tốt cho đứa bé."

Tư Mộ vừa nghe vậy, vội vàng thu nước mắt lại, đưa tay lên mặt lau vài cái, hít hít mũi, liền đứng dậy nói với má Ngô: "Con no rồi, má Ngô dọn xuống đi."

Nói xong cũng lên lầu.

Má Ngô nhìn bóng lưng Tư Mộ, sau đó thở dài, mới chỉ ăn được có hai miếng!

Tư Mộ tức giận đi đến cửa phòng ngủ, thư phòng nằm kế bên phòng ngủ. Cô về phòng thay quần áo, trước đó mặc đồ ở nhà nhưng khi ra khỏi cánh cửa, mặc dù bụng quá to không mặc được những bộ quần áo đẹp nhưng vẫn thay một bộ đồ bầu khá rộng.

Thay quần áo xong, trực tiếp đi đến thư phòng.

Lúc Tư Mộ đẩy cửa ra, Ngôn Mặc Bạch đang bực bội gãi tóc dựa vào cạnh cửa sổ hút thuốc.

Tư Mộ ngây ngẩn cả người, Ngôn Mặc Bạch bắt đầu hút thuốc lá từ bao giờ? Trong trí nhớ của cô, hình như cô chưa bao giờ thấy Ngôn Mặc Bạch hút thuốc. Dù sao cô cũng không nhớ nổi anh có hút thuốc không? Mà giây phút này tư thế của anh rất đẹp, chẳng qua là làm người khác cảm thấy có chút cô đơn và đau lòng.

Tư Mộ đi vào, Ngôn Mặc Bạch quay đầu lại nhìn thấy cô, vội vàng dập tắt điếu thuốc trên tay, lên tiếng ngăn cô: "Đừng tới đây, mùi thuốc lá không tốt cho con." Nói xong mở cửa sổ, để gió lùa vào, thổi bay mùi thuốc.

Tư Mộ càng đau lòng, bình tĩnh đứng ở chỗ cách xa anh, nhìn anh đứng trước cửa sổ để gió thổi bay mùi thuốc trên người.

Người đàn ông này, anh yêu thương mình như vậy, anh sao có thể máu lạnh vô tình?

Anh dành tất cả tình yêu cho mình, anh không thể phân chia một chút tình cảm cho người khác, vậy hãy để mình thay anh yêu thương những người thân của anh thì được rồi.

Ngôn Mặc Bạch vỗ vỗ quần áo trên người, giống như vẫn còn lo lắng mùi thuốc lá dính vào quần áo, sau đó mới đi lại đỡ Tư Mộ đến ghế sofa, cẩn thận dìu cô ngồi xuống, thấy cô thay quần áo, liền trầm mặt: "Không phải anh đã nói không cho đi sao?"

Mới vừa rồi Tư Mộ có khóc một chút, hiện tại vành mắt vẫn hơi hồng hồng, cô bĩu môi dáng vẻ này đặc biệt làm người khác đau lòng, Ngôn Mặc Bạch vừa mới dứt lời, liền thấy hốc mắt cô đầy nước, lập tức tự trách có phải vừa rồi mình quá nặng lời dọa cô sợ?

Tư Mộ hít hít mũi xoay người nhào vào trong ngực Ngôn Mặc Bạch, ôm lấy cổ anh, giọng nói có vẻ rất buồn: "Ông xã, anh lái xe đưa em đến công ty được không? Canh đã hầm xong rồi, chúng ta đưa qua đi nếu không thật lãng phí! Lại uổng phí mấy giờ hầm canh của má Ngô.... Có được hay không vậy?"

Sống chúng với Ngôn Mặc Bạch đã lâu, Tư Mộ cũng hiểu được phần nào tính của anh, mỗi lần Tư Mộ làm nũng tất nhiên anh đều giơ tay đầu hàng, sau đó đều chiều theo cô.

Cho nên Tư Mộ đỏ mắt đáng thương cọ cọ Ngôn Mặc Bạch một lúc, quả nhiên hệu quả.

Ngôn Mặc Bạch nhíu mày nhìn cô, sâu xa hỏi: "Có phải em đã quyết đi đưa canh cho bằng được không?"

Tư Mộ thấy trên mặt anh không hiện vẻ tức giận, liền biết anh đã đầu hàng, cho nên khôn ngoan gật đầu.

"Được rồi! Anh có thể đưa em đi, nhưng khi về em sẽ báo đáp anh như thế nào đây?" Ngôn Mặc Bạch rất vô sỉ đàm phán.

Anh vừa nói Tư Mộ đã biết ngay anh có mục đích gì. Thầm mắng anh lưu manh, nhưng lại không thể không đồng ý điều kiện của anh.

"Chỉ cần không súng thật đạn thật thì tùy anh muốn thế nào cũng được!" Tư Mộ nhắm mắt lại hét xong, cảm thấy mặt mình đều đỏ bừng hết rồi.

Ngôn Mặc Bạch hơi hài lòng ngước cằm lên, nâng tay cô lên hôn một cái, "Đóng dấu, tránh em đổi ý."

Tư Mộ mở to mắt liếc anh, đẩy anh ra đứng dậy: "Đi nhanh đi! Nếu không sẽ trễ."

Hiện tại đã hơn một giờ trưa rồi, nếu đi trễ chắc hẳn Ngôn Diệu Thiên đã ăn cơm no rồi, lại lo lắng ông lấy cớ không uống canh gà.

Tư Mộ thấy Ngôn Mặc Bạch đi thay quần áo liền vui vẻ xuống lầu, bảo má Ngô lấy hộ giữ nhiệt ra, cô muốn đi qua đưa ngay.

Má Ngô thấy mặt mày Tư Mộ hớn hở biết ngay vợ chồng son không có chuyện gì, lại nghe thấy cô nói muốn đưa canh gà bà vội vàng vào phòng bếp lấy hộp giữ nhiệt ra, bỏ vào một cái túi sạch sẽ, rồi mới đi ra ngoài.

Tư Mộ đưa tay muốn nhận lấy, má Ngô liền rút tay về, nói: "Để tôi mang xuống bỏ vào xe."

"Má Ngô, đây không phải vật gì nặng, con có thể cầm." Tư Mộ không nói gì nhìn má Ngô, hiện tại cô cảm thấy mình như biến thành một phế nhân, cơm bưng tận miệng nước rót tận tay, cầm chút đồ nặng cũng bị nói.

Vừa lúc Ngôn Mặc Bạch đi xuống, khi đi ngang qua má Ngô thuận tay cầm lấy túi trên tay bà, tay còn lại nắm tay Tư Mộ dắt ra cửa.

Hai người lái xe đến YT Quốc Tế, vừa đi vào địa sảnh ký túc xá, liền nhận thấy bầu không khí khác thường, luôn cảm thấy mọi người ở đây đều mang vẻ mặt khẩn trương và mệt mỏi.

Tư Mộ kinh ngạc quan sát vẻ mặt từng người, trước kia cô đã đến YT Quốc Tế, chính là lần đến tìm Ngôn Diệu Thiên xin giúp đỡ, liên tiếp mấy ngày cô đều đến đây, mấy cô tiếp tân đều biết cô. Lúc ấy bầu không khí của YT Quốc Tế hoàn toàn bây giờ! Khi đó ai cũng tinh thần tràn trề sức sống, nhưng bây giờ bầu không khí cứ như bị dồn nén vậy.

Tư Mộ lôi kéo Ngôn Mặc Bạch hỏi: "Ông xã, anh xem mọi người đều rất kỳ lạ!"

Rõ ràng rất mệt mỏi, vành mắt đen kịt, nhưng vẫn cố gắng duy trì dáng vẻ giữ vững tinh thần, ngay cả tiếp tân cũng không xinh đẹp động lòng người rồi và tinh thần cũng không sáng láng như trước.

"Đêm nào cũng tăng ca." Ngôn Mặc Bạch nhàn nhạt nói.

Lúc Ngôn Mặc Bạch và Tư Mộ vào cửa chính công ty, nhân viên của công ty cũng thấy họ, cô tiếp tân tinh mắt nhất, thấy họ như thấy cứu tinh, nở nụ cười rực rỡ chào họ.

Bị tra tấn lâu như vậy, bây giờ nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch xuất hiện ở đây, cuối cùng nguyên một đám cũng có thể cười, giống như được tự do rồi thấy ánh rạng đông.

Nhớ rõ lần đầu tiên đến YT Quốc Tế, cô xin gặp Ngôn Diệu Thiên còn khó hơn cả lên trời. Hiện tại đến đây, lại bị nhiều người cung kính chào hỏi như vậy, đưa mắt nhìn về phía thang máy chuyên dụng. Thái độ này đúng là một trên trời một dưới đất mà!

Tư Mộ nghe Ngôn Mặc Bạch nói xong thì kinh ngạc há to mồm nhìn anh, hỏi: "Mọi người trong công ty đều tăng ca sao?"

Tư Mộ nghĩ lại cảm thấy thật đáng sợ, khó trách khi vừa mới đi vào đã cảm thấy bầu không khí dồn dén, hóa ra mọi người trong công ty đều tăng ca theo Ngôn Diệu Thiên.

Ai, có ông chủ liều mạng như vậy, đối với công nhân viên quả thật không phải chuyện tốt. Lại nghĩ nếu đổi lại là cô đi làm tại một công ty như vậy thì chắc hẳn đã sớm gục xuống vì mệt mỏi.

"Có phải gần đây công ty xảy ra chuyện không? Nếu không sao ba có thể liều mạng như vậy chứ?" Tư Mộ to gan suy đoán, ngoài lý do này thì cô không nghĩ ra lý do gì khiến Ngôn Diệu Thiên liều mạng tăng ca kiếm tiền, chẳng lẽ nhà họ Ngôn thiếu tiền sao?

Ngôn Mặc Bạch hừ một tiếng, đưa tay xoa xoa đầu cô. Ý là cô suy nghĩ nhiều quá rồi.

Ngôn Mặc Bạch tự tin ở thành phố A này vẫn chưa có người nào có thể lật đổ Ngôn Diệu Thiên, cho nên nói công ty xảy ra vấn đề thì khả thấp gần bằng không. Chỉ là anh cũng không biết tại sao lão già chết tiệt kia lại tự dưng nổi điên, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết, thôi thì không nghĩ nữa.

Tư Mộ bị anh xoa mơ mơ màng màng dựa vào lòng anh, thang máy mở ra, Ngôn Mặc Bạch nửa ôm nửa dìu cô ra ngoài.

Lúc nhỏ Ngôn Mặc Bạch thường xuyên đến công ty, sau khi mẹ anh qua đời, anh ra nước ngoài, sau khi về nước chưa từng đến đây, mà khu ký túc xá này sau này mới xây, vì thế Ngôn Mặc Bạch không biết đường.

Nhưng họ mới vừa ra khỏi thang máy, đã có một thư ký mặc bộ đồ công sở màu đen, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào đến đón, có thể thấy cô ấy vô cùng vui sướng, cũng phá lệ... Nhiệt tình!

"Ngôn thiếu, thiếu phu nhân, hai người đến tìm chủ tịch sao?" Đôi mắt nhìn vào cái túi trên tay Ngôn Mặc Bạch, có thể bên trong là hộp giữ nhiệt, thư ký lập tức cười nói: "Chủ tịch còn chưa ăn cơm đó!"

Tư Mộ cả kinh, Ngôn Diệu Thiên đang liều mạng kiếm tiền! Tăng ca còn chưa tính, rõ ràng mất ăn mất ngủ có phải là quá mức không?

May mắn làm nũng để Ngôn Mặc Bạch đưa đến, nếu không một ngày nào đó trên trang đầu tạp chí tài chính của thành phố A sẽ là: "Chủ tịch của YT Quốc Tế - Ngôn Diệu Thiên- quên ăn quên ngủ tăng ca, kết quả là chết đói!" Đề mục như vậy đủ bắt mắt! Nói không chừng Ngôn Diệu Thiên còn có thể nhận giải thưởng "Liều mạng"

Tư Mộ ngắt Ngôn Mặc Bạch một cái, trách anh tiếp nhận cổ phần YT Quốc Tế, nhưng lại không làm gì cả, tất cả mọi chuyện đều giao cho Ngôn Diệu Thiên. Ngôn Mặc Bạch cả ngày đều giúp bên kia làm việc, tính nguy hiểm lại cao, chi bằng đến YT Quốc Tế làm việc tốt hơn.

Ngôn Mặc Bạch nhân cơ hội bắt được tay của cô, liền bóp bóp mấy cái, rồi đi theo thư ký vào phòng làm việc của củ tịch.

Thư ký mới vừa chuận bị gõ cửa, thì cánh cửa được mở ra.

Trợ lý Ngôn Diệu Thiên mang vẻ mặt đau khổ cầm theo tài liệu từ bên trong đi ra, lúc nhìn thấy Tư Mộ và Ngôn Mặc Bạch, vẻ mặt đau khổ nhanh chóng biến mất thay vào đó là nụ cười sáng lạn. Này trời đổ mưa còn có quá trình đó, anh ta thì thay đổi sắc mặt nhanh như lật sách, chớp mắt đã đổi xong rồi.

"Xin chào Ngôn thiếu, thiếu phu nhân!" Anh trợ lý rất nhiệt tình lễ phép chào hỏi. Trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh ta cho rằng vì mình gọi điện thuyết phục Ngôn thiếu, cho nên hôm nay anh ấy dắt thiếu phu nhân đến xem chủ tịch.

Anh ta tinh mắt nhìn thấy hộp giữ nhiệt trong túi trên tay Ngôn Mặc Bạch, liền lui lại lớn tiếng báo cáo với Ngôn Diệu Thiên: "Chủ tịch, Ngôn thiếu và thiếu phu nhân mang cơm trưa đến cho ngài đây."

Mấy ngày liên tiếp Ngôn Diệu Thiên đều lao đầu vào công việc, thường xuyên bỏ lỡ giờ cơm. Anh ta có gọi cơm giúp Ngôn Diệu Thiên, nhưng khi đưa đến đây lại bị để cho đến khi nguội lạnh, Ngôn Diệu Thiên cũng không hề đụng đũa đến, vẫn luôn chú tâm vào công việc.

Trợ lý tiểu Dương không rõ, rõ ràng đó là kế hoạch năm sau, tại sao chủ tịch lại tăng ca? Hơn nữa còn thường xuyên không ăn cơm, có khi thức suốt đêm, đến năm giờ sáng mới ngủ hai tiếng.

Mất ăn mất ngủ chuẩn bị cho kế hoạch năm tới, trợ lý tiểu Dương thật sự lo lắng không biết có phải chủ tịch bị việc gì đó kích thích không?

Ở trước mặt bọn họ xưa nay Ngôn Diệu Thiên luôn tồn tại như một vị thần, khuyên bao nhiêu lần cũng không được, anh ta cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng suông. Lúc trước khi gọi điện cho Ngôn Mặc Bạch, bị thái độ lạnh lùng của anh làm cho tổn thương, cho rằng anh sẽ không đến, không ngờ bây giờ không chỉ mang theo vợ đến mà còn mang cả thức ăn. Xem ra tất cả mọi người được giải phóng rồi.

Ngôn Diệu Thiên nghe thấy trợ lý tiểu Dương nói thì ngẩng đầu từ đống tài liệu lên nhìn ra cửa, khi thấy Ngôn Mặc Bạch và Tư Mộ thì nét mặt của ông mang theo vẻ không thể tin và kinh ngạc.

Trong chốc lát Ngôn Diệu Thiên đã định thần lại, đứng lên cười có chút miễn cưỡng nói với con trai và con dâu: "Sao các con lại đến đây? Mau vào ngồi đi!"

Tư Mộ không cảm thấy gì khác thường gật đầu đi vào, nhưng Ngôn Mặc Bạch lại nhẹ nhàng chau mày.

Khả năng quan sát của Ngôn Mặc Bạch mạnh phi thường, mới vừa rồi khi ba anh đứng dậy anh thấy ông loạng choạng một chút, nhưng chỉ chút chút, rất nhanh ông đã ổn định lại, còn miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng anh thấy trên trán cha đầy mồ hôi, vẻ mặt tái nhợt.

Trái tim vốn khỏe mạnh của Ngôn Mặc Bạch không hiểu sao lại đau đớn, cảm giác như vậy thật không dễ chịu.

"Ba ba, con nghe nói người còn chưa ăn cơm?" Tư Mộ dẫn đầu lên tiếng.

Ngôn Mặc Bạch đưa cái túi trong tay cho Tư Mộ, cô cầm đi qua. Còn ông ngồi xuống ghế sofa bên cạnh bàn trà, bảo thư ký đi pha hai ly trà, Ngôn Mặc Bạch thì nhìn chằm chằm vào sô pha bên cạnh bàn trà ngẩn ngơ, trong đầu vẫn luôn hiện lên dáng vẻ loạng choạng của cha mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện