Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 138-2: Vợ, em la hét anh sao (2)



Nhiệm vụ nữ nhân mình giao coi như là hoàn thành đi? Chỉ cần không nhận nhiệm vụ, mỗi ngày anh có thể chuyên tâm quản lí công ty rồi, như vậy cùng với tẩy trắng cũng không có gì khác nhau. Huống chi vài năm sau, có thể bọn họ cũng bắt đầu lục tục tẩy trắng rồi, còn cần anh trở về làm gì?

“Đúng rồi, nghe nói mấy ngày nay có người đến phá rối? Ông cụ nhà cậu vừa lui xuống cậu mới lên đảm nhiệm, liền lập tức có người vừa tới kêu gào, điều này chứng tỏ cậu không đủ quyền thế và khí phách nha Tiểu Bạch! Khi nào thì cậu để cho người ta cảm thấy mình yếu kém thế như vậy, làm sao lại để cho người ta gây khó dễ? Nếu bây giờ cậu cảm thấy khó khăn, để anh tới giúp cậu một tay?” Lâu Diệc Sâm khẽ ngửa ra sau , đầu tựa vào ghế sa lon, nghiêng đầu nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch trêu ghẹo nói.

“Hứ! Những thứ không lên được mặt bàn gì đó cũng không nhọc đến anh phí tâm, tự tôi có thể làm được!” Ngôn Mặc Bạch bị anh mình trên như vậy, quả thật chính là khi dễ năng lực của anh, đương nhiên anh cực kỳ khó chịu.

“Có thể làm được là tốt, chỉ là ngàn vạn lần không được cậy mạnh!”

“······” Ngôn Mặc Bạch tay nắm thành quyền lệ rơi đầy mặt, từ lúc nào lão đại lại độc miệng như vậy hả?

Hai người ở thư phòng hàn huyên hồi lâu mới ra ngoài, tiểu Trang cùng Tiểu Cửu thấy hai người bọn họ xuống lầu thì lập tức đứng dậy nghênh đón, chỉ là thấy sắc mặt boss nhà mình không tốt lắm, tâm căng thẳng, tưởng rằng gặp phải chuyện gì khó giải quyết rồi, liền vội vàng hỏi: “Lão đại, có cái gì phân phó?”

Con ngươi Ngôn Mặc Bạch quét qua hai người, sửng sốt, buồn bực hỏi: “Sau các người còn chưa trở về?”

Trong nhà không nghe được tiếng mấy chị em Tư Mộ cười đùa, đoán chừng là đi về rồi. Thế nào hai người này còn ở lại chỗ này? Không phải nên đi tiễn về sao? Tiểu Trang độc thân thì cũng thôi đi, Tiểu Cửu bị cô gái Diêu Dao kia quấn chặt như vậy, sao lại không kéo cậu ta cùng về?

Tiểu Cửu cùng tiểu Trang hai mặt nhìn nhau, nhìn boss hỏi lời này, chẳng lẽ không có chuyện gì muốn phân phó cho mình làm sao? Mặc dù sau khi lão đại mình cưới vợ thì càng ngày càng khác, nhưng thời điểm làm việc nghiêm chỉnh, vẫn cực kỳ đáng tin , tác phong làm việc vẫn sấm rền gió cuốn như cũ, cho nên nếu có ra lệnh, nhìn thấy bọn họ sẽ nói trước tiên. Mà từ biểu hiện bây giờ của lão đại xem ra, thật không có không có chuyện gì . Vẻ mặt khó chịu này của lão đại, vừa gặp họa gì nha?

“Vậy chúng em đi trước!” Tiểu Trang cùng Tiểu Cửu cúi đầu nói. Trong lòng mặc dù nghi hoặc cùng buồn bực, nhưng mà những gì không nên hỏi sẽ không hỏi.

“Các người hộ tống Lâu lão đại về đi.” Ngôn Mặc Bạch nhìn bọn họ nói.

Lâu Diệc Sâm cùng mẹ con Vưu Ưu vẫn ở khách sạn Thu Ý phòng 1817, mà lần này Lâu Diệc Sâm cũng vội vàng tới đây, bên cạnh chỉ mang theo hai hộ vệ, những người khác cũng bị hắn sai đi làm nhiệmvuj. Cho nên, người bảo vệ cũng không được nhiều, Ngôn Mặc Bạch để cho Tiểu Cửu và Tiểu Trang đi theo, là vì nghĩ đến an toàn của Lâu lão đại.

“Tiểu Bạch, cậu đây cũng chuyện bé xé ra to sao?” Lâu Diệc Sâm sờ trán cười.

Vốn là lần này thật vất vả mới đem tám tên bảo vệ giảm còn hai tên, kết quả tiểu tử này lại sai người tới cho hắn, thật đúng là nhức đầu mà!

Thành phố A mặc dù rất nhiều ban phái, nhưng hắn không có trêu chọc bọn họ,tự nhiên sẽ không đến nỗi ở nửa đường bị người ta đánh lén chứ? Nếu như ra vào đều mang theo nhiều bảo vệ như vậy, mới dễ bị kiếm chuyện đi?

“Lần này anh đặc biệt đến vì tôi, nhiệm vụ bảo vệ anh toàn của anh tôi nhất định sẽ làm thật tốt, nếu nữa đường xuất hiện mấy người không sợ chết, cũng không đến nỗi hù được anh nha!” Ngôn Mặc Bạch liếc nhìn Lâu Diệc Sâm cười cười.

“Tiểu tử cậu ——!” Lâu Diệc Sâm cũng giơ tay lên đấm vào vai anh một quyền, lúc này mới chú ý đến Vưu Ngư đang ngồi trên sofa chơi điện thoại.

“Bảo bối, chúng ta đi, mẹ con đâu?” Lâu Diệc Sâm nhẹ giọng nói chuyện cùng con gái mình.

“Mẹ ở trên lầu đang nói chuyện với Dì Mộ Mộ. Ba, người xem giùm con, hai cái này cái nào chơi tốt?” Vưu Ngư vừa nghe âm thanh ba đẹp trai của mình, vội vàng cầm điện thoại di động, chân nhỏ ngắn nhảy về phía Lâu Diệc Sâm.

“Đây là đồ chơi của bé trai mà? Con mua cái này làm gì?” Lâu Diệc Sâm cầm điện thoại trên tay con gái, liếc mắt nhìn, hỏi.

“Con muốn mua cho Quai Quai. Vưu Ngư ngưỡng mặt chờ đợi ba mình cho ý kiến.

Lại nói mặc dù Vưu Ngư mới có sáu tuổi, nhưng là rất được mẹ Vưu Ngư khai sáng, đã học được mua đồ qua Internet rồi, thường cầm điện thoại Lâu Diệc Sâm cho nó mua đồ qua Internet. Lâu Diệc Sâm lại thương con gái mình vô cùng, cho nó một cái cạc, mặc nó chơi đùa, nhìn thấy cái gì cũng có thể mua. Vì vậy mỗi ngày đều sẽ có người đưa một kiện hàng tới.

Hôm nay nó mua qua Internet chính là một bộ không xuất bản nữa Biến Hiện Kim Cương, chỉ là còn có trọn bộ Áo Đặc Mạn, nó không biết nên mua bộ nào.

“Mua Baby đi nhìn thật tốt······” Lâu Diệc Sâm dụ dỗ con gái mình.

“Ba thích Baby? Vậy con mua cho người một bộ là được rồi. Đồ ngây thơ như vậy, Quai Quai sẽ không thích đâu!” Vưu Ngư liếc mắt nhìn ba của mình, mặc dù kỳ quái tại sao ba đột nhiên lại thích loại đồ chơi ngây thơ như vậy ngay cả nó cũng không thích Baby, nhưng mà vẫn rất vui mừng gật đầu nói mua tặng cho hắn. Về phần Tiểu Quai Quai, nó quyết định đưa bộ Biến Hiện kia, bởi vì Áo Đặc Mạn khí dù sao cũng khí phách uy vũ, hơn nữa Biến Hiện gì đó, về sau hai người còn có thể tháo ra chơi, có rất nhiều thú vị nha!

Trong nháy mắt mặt Lâu Diệc Sâm đen một nữa, nói với con gái mình: “Mẹ con thích Baby.”

“À, vậy thì đưa cho mẹ đi!” Vưu Ngư chuyên tâm chơi điện thoại di động, căn bản không nhìn đến sắc mặt cha nó có bao nhiêu khó coi. Cũng quên mất mẹ nó căn bản không có thích chơi baby.

Tiểu Trang, Tiểu Cửu đứng ở một bên, cũng không nhịn được cười.

Ngôn Mặc Bạch cũng thật sự cười ra tiếng, mặc dù anh cũng không coi trọng chuyện con trai mình và con gái lão đại, nhưng mà anh cũng không muốn làm cho người ta ghét bỏ con trai mình, mặc dù anh không muốn gặp, nhưng đây là đứa bé của anh và Mộ Mộ, anh sẽ bảo vệ một chút, dù đây là lão đại lãnh khóc, anh cũng không nhịn được mà cười nhạ.

Lâu Diệc Sâm trừng mắt nhìn Ngôn Mặc Bạch, sờ đầu con gái bảo bối của mình nói: “Nhanh đi gọi mẹ xuống lầu.”

Vưu Ngư đem điện thoại trong tay nhét vào trong tay của ba, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc dặn dò hắn, nói: “Ba, người giúp con chụp bộ Biến Hiện này lại , con đi gọi mẹ.”

Nếu không phải thấy sự ngây thơ trong mắt con gái mình, hắn nhất định sẽ đập cái điện thoại di động này, mới không cần giúp chụp cái Biến Hiện gì không xuất bản nữa cho con trai Ngôn Mặc Bạch !

Vưu Ngư nhún nhảy một cái đi lên lầu gọi mình mẹ, Lâu Diệc Sâm cầm điện thoại di động, dừng hồi lâu, mới bắt đầu thao tác.

“Tiểu Bạch, câu đem số tài khoản báo lên.” Lâu Diệc Sâm nhàn nhạt nói với Ngôn Mặc Bạch.

“Số tài khoảng gì?” Ngôn Mặc Bạch có chút giả bộ không hiểu hỏi.

Lâu Diệc Sâm đỡ trán, đáy mắt lộ ra vẻ không nhịn được, “Tài khoản ngân hàng! Chẳng lẽ mua đồ cho con trai cậu, con gái của tôi còn phải bỏ tiền?”

“Có mua hay không!” Ngôn Mặc Bạch cười vô cùng vô sỉ nói. Dù sao tiểu tử kia vừa mới ra đời, một ngày ngoài ăn chính là ngủ, ngay cả cười cũng không biết, có mua đồ chơi nó cũng không biết chơi. Huống chi ông cụ chuẩn bị nhiều món đồ chơi như vậy, sợ không có món đồ chơi cho nó sao?

Lâu Diệc Sâm thiếu chút nữa bóp nát điện thoại di động.

Nhưng lại nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn và nghiêm túc của con gái mình, anh kiềm lại kích động muốn đánh Ngôn Mặc Bạch, tiếp tục thao tác.

Vưu Ưu ôm con gái của mình xuống lầu, liền nhìn thấy tay Lâu Diệc Sâm máy móc thao tác.

Vưu Ưu ôm con gái trong ngực, nói: “Ba con sao vậy?”

Vưu Ngư chớp mắt to trong suốt sáng ngời, nói: “Con không biết.”

Vưu Ưu nhìn con gái một cái, sau đó xuống lầu.

Mới vừa đi tới trước mặt Lâu Diệc Sâm thì Vưu Ngư liền đưa tay để cho ba ôm, “Ba, bế ~”

Lâu Diệc Sâm đối với con gái mình yêu thương nhất, một tay thao tác, một tay kia đưa ôm con gái bảo bối vào trong ngực.

Tay nhỏ bé của Vưu Ngư ôm cổ ba, mặt ghé vào bên tai ba hỏi: “Ba, người mua xong rồi sao?”

Lâu Diệc Sâm gật đầu một cái, “Mua xong rồi.”

“Bẹp” một tiếng, Vưu Ngư vui mừng hôn ba một cái, nói: “Ba thật tốt. Baby kia Vưu Ngư về nhà sẽ mua cho người.”

Ban đầu được con gái hôn một cái vang dội vui rạo rực trong người, lại nghe được những lời phía sau của con gái, lập tức đen mặt xuống. Lần này trời xanh mây trắng, một cái mây đen giăng đầy, toát ra cảm giác thật mạnh!

Một nhà Lâu Diệc Sâm cùng tiểu Trang, Tiểu Cửu đi phía sau, Ngôn Mặc Bạch vui mừng ở phòng khách cười.

Thời điểm lên lâu vào phòng, Tư Mộ đang đưa lưng về phía cửa cho đứa bé bú.

Ngôn Mặc Bạch lập tức hưng phấn, trở tay nhẹ nhàng đóng cửa, sải bước đi qua, dò xét cái đầu đang kề bên Tư Mộ, nhìn thấy tiểu tử đang uống sữa đã ngủ rồi.

Ngôn Mặc bạch đi lên giường, nằm xuống bên cạnh Tư Mộ. Trong lòng tính toán chờ một lát nhất định phải lần nữa nếm thử mùi vị của sữa một chút.

Tư Mộ nhẹ nhàng đem con để qua một bên cho nó ngủ, một tay chuẩn bị kéo áo xuống, sau lưng liền đưa đến cái tay làm ngừng động tác của cô.

Tư Mộ phát hiện Ngôn Mặc Bạch đã nằm trên giường rồi, bảo bảo trong ngực mới vừa ngủ, không dám động mạnh. Hiện tại mới vừa để bảo bảo xuống, anh liền bắt đầu táy máy tay chân rồi, Tư Mộ không nhịn được nhỏ giọng quát anh: “Đi qua một bên!”

Ngôn Mặc Bạch chẳng những không ngoan ngoãn nghe lời, ngược lại càng được voi đòi tiên một tay đem cô quay qua đây, tránh cho giống như ngày ở bệnh viện đánh thức đứa bé làm hỏng việc của anh, lần này động tác của anh vô cùng cẩn thận, không làm kinh động đứa bé.

“Vợ, mấy ngày nay anh đều không có côm em ngủ ······” Ngôn Mặc Bạch giả bộ đáng thương nói.

Mấy ngày nay ở trong bệnh viện, buổi tối Ngôn Mặc Bạch cũng không dám lên giường ngủ, mỗi lần anh vừa lên giường, đứa bé bên kia nhất định sẽ khóc lên. Không biết có phải hay không tiểu tử này được ông trời phái tới cùng anh đối nghịch, tóm lại chỉ cần anh vừa lên giường nằm xuống nó sẽ khóc, huyên náo cực kì. Ngôn Mặc Bạch hoàn toàn không quan tâm nó khóc không khóc , nhưng nó khóc một chút, ba mẹ vợ sát vách lập tức qua xem, làm hại anh không dám lên giường, mỗi ngày buổi tối chỉ có thể nằm ở trên ghế sa lon, nhìn người trên giường, một mình thê lương.

Ban ngày đi làm ở công ty, buổi tối về bệnh viện, vẫn không thể ngủ ngon giấc, Ngôn Mặc Bạch là sắt cũng mệt mỏi. Hiện tại anh chỉ muốn ôm vợ của mình ngủ một giấc. Công ty bên kia chờ anh tỉnh ngủ sẽ đi qua!

Tư Mộ cũng biết mấy ngày nay Ngôn Mặc Bạch khổ cực, buổi tối mỗi lần Tư Mộ tỉnh giấc, mở mắt, luôn có thể nhìn thấy một người co ro nằm trên sô pha, mở mắt nhìn về phía cô, đừng nói đến bộ dạng đó có bao nhiêu đáng thương.

Cho nên hiện tại anh làm bộ dạng đáng thương như vậy, ở bên tai Tư Mộ kể khổ, lòng Tư Mộ liền miềm như vũng nước, cũng không trách mắng anh.

Nắm lấy tay của anh, vuốt nhè nhẹ, “Vậy bây giờ anh đi ngủ một giấc đi, không phải còn muốn đi công ty sao?”

Đầu Ngôn Mặc Bạch đặt ở hõm cổ Tư Mộ, sau đó từ từ chuyển qua trước ngực của cô, cọ xát mấy cái, hít một hơi thật sâu, trong hơi thở đều là mùi sữa thơm của cô. Mà anh hít sâu mấy cái như vậy, cảm giác mùi thơm này từ lỗ mũi tiến vào trong phổi, sau đó lan tràn đến toàn thân, vì vậy từng cái tế bào đều đối với cô kêu gào đói khát, khát vọng nhiều hơn ······

“Ngoan, mau ngủ!” Tư Mộ xoay người về phía anh, đưa tay ôm anh vào trong ngực, giống như dụ dỗ bảo bảo mà dụ dỗ anh, tay vẫn còn đặt trên lưng anh nhẹ nhàng vỗ.

“Vợ, anh không ngủ được ······” Ngôn Mặc Bạch vô sỉ lại giảo hoạt biết làm sao để được voi đòi tiên. Đầu anh tiếp tục cọ xát mấy cái, sau đó đem mặt chôn ở chỗ miềm mại của Tư Mộ, âm thanh buồn buồn. Ban đầu Tư Mộ đau lòng anh, vào lúc này càng thêm mềm lòng.

“Làm sao lại không ngủ được? Ngoan ngoãn nhắm mắt lại ······” Âm thanh Tư Mộ mềm mại, cười nói: “Có muốn em hát bài hát ru con không?”

Ngôn Mặc Bạch tiếp tục cúi người mấy cái, đem áo cô mỡ rộng.

Anh mới không muốn nghe cái bài hát ru con đâu?

Anh muốn một phương thức khác dụ dỗ đứa bé ngủ có biết hay không?

Ngôn Mặc Bạch thuần thục dùng miệng lưỡi cỡi áo cô ra, há mồm vừa ngậm, dùng sức hút mấy cái, làm Tư Mộ sợ hết hồn. Đưa tay đánh anh, “Này, anh làm gì thế?”

Tư Mộ thật là tức rồi, người này luôn giả bộ cừu nhỏ đáng thương, thật ra thì anh chính là một con sói lớn!

Mỗi lần đều như vậy!

“Vợ, anh thật sự mệt mỏi, em hò hét làm sao anh ngủ ~”

Ngôn Mặc Bạch hút hai cái, lại dùng đầu cọ, tóc ngắn ngủn của anh cọ trên chỗ miềm mại của cô, kích thích từng vệt sóng gợn lăn tăn, mà đầu của anh còn không ngừng lại ở trước mặt cô vuốt ve, càng làm cho lòng của cô mềm nhũn.

“Này, vậy anh cũng không thể như vậy nha!” Mặt Tư Mộ hồng hồng nghiêng đầu nói.

“Như thế nào?” Ngôn Mặc Bạch hỏi , lại hút hai cái, mỹ vị ngọt lành.

Tư Mộ liền đưa tay đánh anh, “Anh đem thức ăn của con trai uống sạch, vậy nó phải làm thế nào?”

“Yên tâm, anh sẽ chừa cho nó một chút .” Bàn tay Ngôn Mặc Bạch cầm lên, liền vùi đầu mở miệng hút. Chỉ là hút một bên, rất tốt bụng giữ lại bên kia cho con trai mình.

Tư Mộ vẫn bị anh ôm, nhìn anh trong chốc lát liền ngủ mất rồi, hô hấp đều đều, hơi thở ấm áp phả vào trước ngực miềm mại của cô, tâm của cô cũng ấm áp theo.

Anh quả nhiên là mệt mỏi!

Mấy ngày gần đây ngày ngày chạy đến công ty, anh tiếp nhận quốc tế YT lớn như vậy, nhất định là rất lao lực . Hơn nữa mới vừa rồi cô nhìn thấy anh cùng Lâu Diệc Sâm lên thư phòng, có thể hay không lại có chuyện gì xảy ra?

Tư Mộ lo lắng trùng trùng trùng ôm đầu của anh, nhẹ tay sờ mái tóc ngắn của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện