Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 73: Trở về Ngôn gia ăn cơm



Ở trong phòng, Ngôn Mặc Bạch đứng ngồi không yên, hộp điều khiển TV nằm trên tay anh, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn tới cửa phòng tắm.

Tại sao vẫn chưa ra?

Mất máu quá nhiều ngất đi sao?

Anh có cần vào xem một chút không?

Rất nhiều ý niệm ở trong đầu anh lướt qua, hộp điều khiển ti vi trong tay vô cùng đáng thương bị anh bóp nát.

Khi anh nhìn về phía cửa phòng tắm đến lần 108, thì rốt cuộc không nhịn được rồi, cất giọng hướng phòng tắm kêu: "Còn không ra? Chết ở bên trong sao?"

Bên trong, Tư Mộ đang chà xát quần, sáng sớm hôm sau, vết thương trên cánh tay đều sưng vù, dùng quá sức cũng rất đau, vì vậy giặt rất khó khăn.

Vừa nghe người bên ngoài kêu, cô tức lên.

Tên khốn kiếp này, tên đầu xỏ làm cô như thế này chính là anh a!

Nếu không phải là sợ anh mắng, cô lại lái xe nhanh như vậy sao?

Mà không lái xe nhanh, cô sẽ bị tai nạn giao thông sao?

Không xảy ra tai nạn giao thông, tay của cô sẽ bị thương sao?

Nói tóm lại, người khởi xướng chính là anh!

Mới vừa rồi anh bóp cổ cô, sức lực đó chính là đem cô vào chỗ chết a, cổ đều sưng đỏ lên, động một cái cũng đau.

Kể từ đó, chẳng lẽ cô còn có thể nhẹ nhàng như thường mà làm việc sao?

Càng nghĩ càng giận, Tư Mộ hừ hừ, không để ý đến anh, tiếp tục tắm.

Không dám dùng máy giặt quần áo, bởi vì quần bị nhiễm được một chút đỏ, mở ra vòi nước vọt một lúc lâu, đều là máu.

Ngôn Mặc Bạch có giúp cô chuẩn bị rất nhiều quần áo, thế nhưng cái này không giống, là lần đầu tiên, cô làm thêm vào mùa hè, kiếm được tiền, rất có ý nghĩa làm kỷ niệm.

Mắt thấy cô không bỏ được, cho nên chỉ có thể tận lực ngâm rửa sạch.

Lần này máu chảy rất nhiều, làm cho cô rất hoài nghi, liệu máu chảy như vậy, có hay không mất máu mà chết hay không?

Nếu như thực có người bởi vì kinh nguyệt quá nhiều mà chết, này đoán chừng cũng là một đại kỳ văn rồi.

Ngôn Mặc Bạch không nghe thấy đáp lại, trong lòng máy động, chẳng lẽ thật sự choáng váng trong phòng tắm?

Thân thể đã sớm không thể kiềm chế được nữa, lúc này, anh giống như một mũi tên bắn ra, tốc độ nhanh đến kinh người, giống như đã chuẩn bị sớm rồi.

Đến cửa phòng tắm, nhấc chân lên, đạp một cái cái thật mạnh.

Cánh cửa rất vô tội, rất giòn yếu, căn bản là chịu không được một cước của anh, còn là một cước kiếm chân kính nhi(?).

Ầm ầm! Cửa ứng tiếng liền mở ra, hơn nữa cánh cửa còn có ý muốn bay ra.

Trong phòng tắm, Tư Mộ bị làm cho sợ đến hồn cũng không còn. Thật may là phòng tắm cũng khá lớn, cô cũng không phải là ở ngay trước cửa, bằng không, với một cước kia của anh, cô không chết cũng bị thương a!

“Em….Hỏi em đấy, làm sao em không lên tiếng chứ?” Giọng nói anh rất hung hăng, vô cùng không tốt.

Ngôn Mặc Bạc thấy cô hoàn hảo như lúc ban đầu, chỉ là có lẽ do động tĩnh vừa rồi của mình, bị dọa đến ngu. Anh thở phào nhẹ nhõm, không có việc gì là tốt rồi!

Nhưng ngược lại lại lên tiếng chất vấn cô.

Rõ ràng cô rất tốt, nhưng tại sao khi ở ngoài phòng, mình kêu lớn tiếng như vậy mà cô đều không trả lời một tiếng? Làm hại cho anh sợ cô xảy ra việc gì, mà vội vàng đạp cửa cứu người.

Nhưng cửa là phá, cô lại thật tốt đứng ở bên trong, hoảng sợ nhìn anh.

Ngôn Mặc Bạch nhìn chằm chằm cô như một đứa ngốc, một tay yếu ớt đỡ không nổi cửa, vừa tức giận, vừa bất đắc dĩ.

Tư Mộ giương mắt mà nhìn nhìn ai đó đang hung hung đi tới, một lúc lâu sau, hồn phách mới trở về cơ thể. Nhìn trong mắt anh tràn ngập tức giận, cô vừa kinh hoảng, vừa bất mãn.

Anh ta nói gì?

Chẳng lẽ cũng là bởi vì cô không thèm để ý đến anh, anh liền tức giận mà đem cửa phá?

Anh anh anh —— đây còn là người sao? Có thể đừng bạo lực như vậy được không?

Vòi nước vẫn mở ra, tiếng nước chảy, trong phòng tắm yên tĩnh, có vẻ cực kỳ vui sướng, dễ nghe.

Còn chưa kịp vắt khô quần, anh liền đem cửa đạp mở ra, cô bị dọa sợ đến mức đem quần ném ra ngoài.

"Anh….anh đang làm gì vậy?"

Dừng hồi lâu, Tư Mộ mới bừng tỉnh, sau đó nhìn người đứng ở cửa, hỏi có chút cà lăm, đoán chừng là mới vừa thật bị sợ đến ngu mất rồi.

“Anh hỏi em, anh đã gọi em rất lâu, em làm cái gì mà không trả lời, hả?” Giờ phút này, Ngôn Mặc Bạch ngạo nghễ đứng dựa người vào cửa, mặc kệ cánh cửa tội nghiệp sắp đổ xuống, nhưng không chút nào ảnh hưởng đến phong thái anh tuấn vốn có của anh

Anh cảm thấy bản thân mình rất tốt, rất thiện lương. Nếu không phải vì lo lắng cho cô xảy ra chuyện gì, anh cũng không có nhàm chán đến nỗi đạp cửa như vậy!

Giương mắt nhìn cô bé ngốc kia, vẻ mặt của Ngôn Mặc Bạch đặc biết ngạo lên.

Tư Mộ siết chặt bàn tay nhỏ bé, cố gắng áp chế cơn nộ trong mình. Tận lực không nhìn anh, cúi đầu, hồi lâu mới nhàn nhạt nói, “Do mở vòi nước, nên không nghe thấy.”

Có nghe cũng không nói, không để ý tới anh! Cô chính là cố ý đó. (post tại diendanlequydon.com – edit by Tinh Ngưu)

Lông mày Ngôn Mặc Bạch nhíu lại, nhìn cái quần trên sàn, nói, “Bộ em không biết dùng máy giặt sao?”

Tư Mộ 囧囧 , nghĩ tới mới vừa giặt rất lâu, một thao nước hồng, nếu mà để trong máy giặt, vậy sẽ như thế nào a?

Cô không có lên tiếng. Ngôn Mặc Bạch thấy cô không có gì, liền xoay người, chuẩn bị rời đi. Nhưng khi quay đầu lại, thấy cánh cửa xiêu xiêu quẹo quẹo, lúc nào cũng có thể đổ sập xuống. Tính anh phát tác, lập tức đạp thêm một phát, cánh cửa tội nghiệp lập tức đổ sập xuống.

Phá cửa! Không chịu nổi một kích như vậy, có lưu có ích lợi gì?

Anh hừ khẽ hừ, mí mắt đều không giơ hạ xuống, đi thôi!

Cửa vô tội mà?

Cửa phòng tắm chỉ là già quang mà thôi, nào dám chống lại một cước như vậy của vị gia này đây? Nó không chịu nổi một kích thế nào? Nó cũng không phải là cửa thành, ngăn cản kẻ địch, muốn sức mạnh vô địch tới có tác dụng gì?

Trong phòng tắm, chỉ có cánh cửa rơi xuống ở trên gạch men sứ phát ra âm thanh, giống như là bất mãn với bị một cước đá tung mà khiếu nại và chỉ trích. Nhưng một chút cảm giác áy náy của đầu sỏ gây nên, cũng không có, nghĩ tới đợi lát nữa liên lạc với cửa hàng, đem một cánh cửa tốt đến.

Tư Mộ nhặt cái quần lên, thở dài, tiếp tục công việc, vắt khô.

Tính khí thiếu gia, rất lại khó hầu hạ!

······

Chờ Tư Mộ dày vò một phen, giải quyết tất cả, cũng đã mười một giờ rưỡi rồi.

Mới vừa rồi, Ngôn Mặc Bạch còn than đói bụng, hiệc tại cũng đã qua hơn một canh giờ rồi mà còn chưa đi lấy thức ăn, đoán chừng anh lại nổi giận nữa rồi.

Xuống lầu, đến phòng bếp mở ra tủ lạnh, đã không còn thức ăn. Nếu như muốn nấu cơm, thì phải đi mua.

Trong sảnh khách, Ngôn Mặc Bạch ôm laptop ngồi trên sofa, lúc Tư Mộ đi xuống lầu, anh liền giương mắt liếc nhìn, sau đó lại cúi đầu, tiếp tục làm việc.

Nhìn một cái là thấy sắc mặt của cô không tốt, môi trắng bệch, mặt xanh, bước đi vô lực, bộ dáng mười phần đã biết là có bệnh trong người.

Thấy cô vào phòng bếp, sau đó lại truyền đến âm thanh của cô: "Buổi trưa muốn ăn chút gì không? Em đi mua, trong nhà không còn thức ăn ······ chỉ là, đoán chừng sẽ ăn muộn một chút, anh đói bụng chưa?”

Trong phòng, bếp, Tư Mộ lộ cái đầu ra, hỏi người đang gian khổ vùi đầu làm việc.

Ngôn Mặc Bạch dừng lại một chút, cũng không ngẩng đầu lên, nói, “Không, đi thay đồ, chúng ta sẽ ra ngoài ăn.”

Nếu lại để cho cô đi ra ngoài mua cá, khẳng định sẽ hôn mê nửa đường, không về được.

Ngôn Mặc Bạch nhớ đến, anh kết hôn mới vài ngày, mà còn chưa đưa Tư Mộ về bên kia.

Sáng sớm hôm nay, qua cuộc điện thoại kia, vốn là không nên giận chó đánh mèo cô, nhưng mình vẫn là không khống chế được, mà đả thương cô.

Hôm nay là ngày giỗ của mẹ, anh không quên được!

Nếu ông già muốn anh trở về, vậy thì trở về đi!

Tư Mộ nghe được anh nói , kinh ngạc giương mắt nhìn anh.

Người này, mặt biến sắc nhanh như vậy?

Khi nãy, bởi vì cô đồng ý về bên kia ăn cơm, đã bị anh vung tay với cô, nhưng chớp mắt, anh lại đề nghị trở về ăn cơm.

Sớm đồng ý không được sao?

Trong lòng đem anh lăn qua lộn lại mắng một lần.

Chỉ là Tư Mộ không có hỏi nhiều, cúi đầu nghe lời, lên lầu thay quần áo.

Bởi vì trên người đầy vết thương, cổ còn bị anh in dấu, vì vậy, Tư Mộ mặc một chiếc áo lông cổ cao, che đi tất cả nhếch nhác và xấu xí.

Đợi cô xuống lầu, Ngôn Mặc Bạch đã ngồi trên ghế sa lon một canh giờ.

Lúc hai người đến nhà họ Ngôn, đã hơn mười hai giờ, ở phòng khách, Ngôn Diệu Thiên ngồi trước bàn, trên bàn bày đầy món ăn, mùi thơm câu toàn. Vừa nhìn cũng làm khẩu vị người ta mở rộng, muốn ăn nhiều hơn.

Nhưng là, Ngôn Diệu Thiên chỉ là ngồi ở đó a, ngơ ngác, vẫn không nhúc nhích chiếc đũa. Trong mắt của ông có đau thương, hối tiếc, nhớ nhung, vẩn đục đến khiến nhìn người không rõ, hoàn toàn không thấy những ngày qua sắc bén lẫm liệt.

Giờ phút này, ông không còn là một người gian ác trên thương trường, mà chỉ là một người đàn ông nhớ vợ, nhớ con.

"Lão gia, thiếu gia cùng thiếu phu nhân trở lại ——" Quản gia nhà họ Ngôn, Vương Bá hưng phấn nói với Diệu Thiên. Vương Bá biết buổi sáng, Ngôn Diệu Thiên có gọi điện thoại cho họ, hiện tại chậm chạp không động đũa, một phần nguyên nhân, cũng là đang đợi họ.

Thật may là, có tới!

Hôm nay một bàn thức ăn lớn, đều là Ngôn Diệu Thiên tự tay nấu nướng , mỗi một món ăn cũng tốn hoàn toàn tinh lực.

Trước kia, Ngôn Diệu Thiên cũng thường xuống bếp, lúc còn trẻ đã cầm lấy bằng cấp đầu bếp cao cấp. Đối với ông, một bàn đò ăn như vậy, căn bản không phải vấn đề.

Nhưng đó cũng là việc cách đây lâu rồi, bây giờ vừa làm, quả thật cũng có chút hết sức.

Nhìn chằm chằm một bàn đầy thức ăn trước mắt, nghĩ tới mấy món kia, có món vợ thích, cũng có món con trai thích.

Nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng bất chợt mỉm cười.

Thật ra thì hai mẹ con đều rất dễ nuôi, miệng ăn đều không chọn. Cho tới bây giờ, đồ ăn do ông làm luôn bị hai mẹ con Phong Quyển Tàn Vân ăn hết.

Bọn họ không hổ là mẹ con, khẩu vị cũng rất giống nhau.

Như vậy, một bàn ăn lớn, đều là những món họ thích ăn !

Ngôn Diệu Thiên đắm chìm trong trong suy nghĩ của mình, nghe âm thanh quản gia Vương Bá hưng phấn không thôi, bừng tỉnh lại, cũng là nhịp tim đập nhanh hơn một nhịp. Ngay cả máu cũng nhanh chóng chảy ra, lập tức thần thái cả người sáng láng.

Con trai trở lại, rốt cuộc trở lại!

"Nhanh, nhanh đi bị hai bộ bát đũa!" Ngôn Diệu Thiên thúc giục Vương Bá.

Ông có chút kích động. Đã trải qua thương trường, đã sớm luyện thành một bản lĩnh giận không lộ ra, nhưng tâm tình kích động này, đã lâu rồi, lâu đến nỗi ông cũng không nhớ được. Đại khái là hơn hai mươi năm trước, lúc vợ ông sinh cho ông một đứa con trai, mà sức khỏe vợ ông cũng khỏe mạnh. .

"Ba ——" Tư Mộ vào cửa, nhìn thấy Ngôn Diệu Thiên, chủ động mở miệng gọi ông.

Cho dù là cũng không thói quen, cũng muốn hiểu lễ không đúng ?

Ngôn Diệu Thiên vui mừng đồng ý, gọi hai người ngồi xuống.

"Mau tới đây ngồi, ăn cơm, ăn cơm ······" Ngôn Diệu Thiên chỉ vào bàn, rất kiên nhẫn mà giới thiệu từng món cho Tư Mộ.

Ngôn Mặc Bạch bước vào, cả người giống như một tượng đá, ngay cả một tiếng ‘ba’ cũng keo kiệt, không gọi.

Tư Mộ là một người tham ăn, mặc dù đại di mụ đến, thân thể không thoải mái, nhưng cô vẫn là rất tham ăn.

Trên bàn đều là những món ăn ngon. Sẽ không quá cay, nhưng là cũng không tính toán rõ ràng nhẹ đạm.

Tư Mộ ăn rất hài lòng, nhìn sang bên cạnh, Ngôn Mặc Bạch căn bản không sao cả động đũa, hỏi Ngôn Diệu Thiên: "Ba, những thức ăn này là ai làm? Ăn quá ngon rồi."

Tự nhiên, Tư Mộ rất muốn bái sư học nghệ a.

Ngôn Diệu Thiên ho khan một cái, nói, "Là đầu bếp Trung Nam Hải."

"À?" Tư Mộ nghĩ ông đang nói đùa, nên phối hợp cười khanh khách hai tiếng, rồi tiếp tục ăn.

Thật ra thì Ngôn Diệu Thiên không có nói sai. Khi còn trẻ, ông đã làm đầu bếp ở Trung Nam Hải, am hiểu nhất chính là làm bánh kem.

"Ha ha, nếu con muốn học, thì khi nào có thời gian, cha sẽ dạy.” Ông hứng thú nhìn Tư Mộ ăn, đoán là cô muốn học nấu ăn, vì vậy, nhân cơ hội này mà nói ra.

Theo ông, mỗi gia đình cần có một người biết nấu ăn, như vậy, đó mới là một gia đình hạnh phúc.

Nếu như cô muốn học, đương nhiên là ông sẽ nguyện ý dạy. Khi cô học xong, không phải con trai ông sẽ được lợi sao?

"Á? Những món này đều do ba làm hết sao?” Tư Mộ trợn mắt há mồm, không thể tin nổi. Rất kinh ngạc, đường đường là chủ tịch của YT Quốc tế, lại biết nấu cơm, hơn nữa còn là một bàn ăn đầy những món ngon.

Ngôn Diệu Thiên gật đầu, cười, "Ha ha, món ngon thì rất nhiều, nhưng con có thể học trước những món con thích?"

Nhiều món như vậy, một lần thì không thể dạy hết, nên chỉ có thể chọn những món thích ăn là được.

Vì vậy, Tư Mộ muốn học làm vài món, khi nào có thời gian, thì về nhà, nấu cho cha mẹ một bữa.

Bữa cơm này, Ngôn Diệu Thiên và Tư Mộ ăn rất vui, chỉ có Ngôn Mặc Bạch là buồn bực.

Chiếc đũa lay trên bàn ăn, suy nghĩ thì trở về mười mấy, hai mươi năm trước, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đối với anh, tiếng nói cười so với bây giờ thì nhiều hơn.

Ngôn Mặc Bạch kiếc nhìn cô gái đang cúi đầu ăn, có chút phiền não đem chiếc đũa vỗ lên bàn. Do không khống chế được sức, mà vang lên tiếng lớn, làm cho một bàn kinh hãi, quay lại nhìn anh.

Ở trước mặt Ngôn Diệu Thiên, cô cũng không tiện phát tức, không dám biểu hiện quá cứng rắng. Dù sao thì ông mới chính là ‘chủ’ của cô, là người phát lương hàng tháng cho cô a.

Vì vậy, ánh mắt cô dịu dàng nhìn Ngôn Mặc Bạch mặt trắng, nhỏ giọng hỏi: “Anh làm sao vậy?”

Ngôn Mặc Bạch thấy cô nhu thuận, mắt to đen lúng liếng, da mặt trắng, mịn màng, ánh mắt vô tội, vẻ mặt dịu dàng. Anh không thể nhịn được một phụ nữ như vậy.

Ngôn Mặc Bạch vẩy tay ra, "Không có việc gì, chỉ là muốn uống canh."

Tùy tiện viện cớ.

Anh sẽ không nói cho cô biết, thật ra thì anh muốn ăn nhất chính là cô!

Tư Mộ biết Ngôn Mặc bạch chỉ là viện cớ vỗ bàn mà thôi, nhưng lời nói của anh chính là bậc thanh cho anh leo xuống, vì vậy, Tư Mộ rất là ân cần lấy chén, múc cho anh một chén cháo gà, rồi đưa tới trước mặt anh.

Nếu anh không nổi đóa là tốt rồi, tính anh nóng nảy dễ giận làm cho Tư Mộ có chút sợ hãi!

Ngôn Mặc Bạch nhận lấy chén trên tay Tư Mộ, húp một ngụm.

Chờ sau khi ăn xong, Vương Bá đi lên dọn dẹp bàn ăn, Tư Mộ giúp một tay.

Vương Bá ở nhà họ Ngôn cũng không có phân chủ tớ, bình thường cũng chỉ có hai người ở nhà, vì vậy đều ăn chung một chỗ. Nhưng do hôm nay có Ngôn Mặc Bạch và Tư Mộ đến, con dâu thấy cha chồng, thì cũng coi đây là một nghi thức long trọng. Cho nên, ông mới không ăn cùng, ăn sau một chút có lẽ vẫn là tốt hơn.

Tư Mộ biết ông lão trước mắt là quản gia nhà họ Ngôn, trong Ngôn gia, lời nói cũng có phân lượng không nhẹ, mà trước giờ cô cũng không có khái niệm chủ tớ, nên rất tự nhiên mà giúp ông dọn bàn.

Vương Bá chỉ thúc giục cô: "Thiếu phu nhân, để xuống đi, tôi thu là được."

Tư Mộ cười thật ngọt ngào: "Vương Bá, ông kêu con một tiếng Mộ Mộ là tốt rồi."

Không có chủ tớ, hoàn toàn là ông như người lớn trong nhà.

“Ở nhà con cũng đã làm vậy. Lúc ở trường học, cũng đã học xong.”

Ân tượng lần đầu gặp Tư Mộ của Vương Bá rất tốt, người rất sạch sẽ, đơn thuần không tâm cơ, đáng yêu lại thiện lương, còn không sĩ diện. Vì vậy liền cùng cô từ từ hàn huyên.

Vương Bá ở nhà họ Ngôn đã được 23 năm, Ngôn Mặc Bạch đều là do ông nhìn anh từ nhỏ đến bây giờ. Đối với anh, ông luôn có rất nhiều chuyện muốn cùng Tư Mộ chia sẻ.

Ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt Ngôn Mặc Bạch nhìn thất Tư Mộ vừa lau bên bàn vừa cười, có khi bất chợt nhìn về phía anh, nhất thời trong lòng sinh cảnh giác.

Ánh mắt của nha đầu này, rất quái dị!

Nhưng là, tim của anh là nóng, thái độ là thiếu thấy dịu dàng.

Ngôn Diệu Thiên ngồi ở đối diện với của anh, uống một hớp trà nóng, chậm rãi nói: "Chờ một lát, cùng đi tảo mộ?"

Vẻ mặt Ngôn Mặc Bạch mới có chút dịu dàng, lập tức chuyển thành lạnh lùng, nói: “Không cần!”

Sắc mặt Ngôn Diệu Thiên tái đi, thở dài, người trong nháy mắt già nua rất nhiều, "Đều đi qua đã nhiều năm như vậy, con còn không chịu tha thứ ba sao?"

Ngôn Mặc Bạch nghiêng đầu sang chỗ khác, lạnh lùng khẽ hừ, không nói gì.

Bên kia, Tư Mộ đã lau xong cái bàn, lại bưng một mâm trái cây tới đây.

Thấy mặt cô đơn thuần vô hại, cười đến ngọt ngào, Ngôn Mặc bạch phiền não.

Một người như vậy, làm sao mà anh lại cho cô đến bên mình? Cô là tinh linh thuần khiết, mà anh lại là một Ám dạ Tu la….

Tư Mộ đem mâm đựng trái cây thả vào trên khay trà, cười hì hì đối với Ngôn Diệu Thiên, nói: "Ba, người đem mấy món ngon viết lên giấy cho con nha. Đợi khi nào rảnh, con phải học mới được, đến lúc đó, khi trở về, con sẽ nấu lại cho ba ăn.”

Vốn Tư Mộ là người hoạt bát sáng sủa, Phó Minh Vũ đối với cô lại rất cưng chiều, vì vậy đối với ba ... Nhân vật, nàng đều sẽ có một loại không tự chủ được thân cận cảm giác.

Khi cô nói chuyện cùng với Ngôn Diệu Thiên, cũng giống như lúc nói chuyện với Phó Minh Vũ, giọng nói có chút ý làm nũng.

Ngôn Diệu Thiên rất vui mừng gật đầu, "Tốt tốt! Ba viết xong sẽ gửi điện thơ đến cho con.”

Lúc là danh sách khách mời hôn lễ lần trước, Ngôn Diệu Thiên thì có hộp thơ số, như vậy thì dễ hơn rất nhiều. (post tại diendanlequydon.com – edit by Tinh Ngưu)

Ở một bên, Ngôn Mặc Bạch lạnh lùng nhìn, thấy hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ, ghê tởm hơn là lão cha lại không để ý đến sự có mặt của anh, một mực nói đùa không ngừng, lập tức ánh mắt liền không tốt.

Ngôn Mặc Bạch đứng lên, nói: “Đi, đến bệnh viện.”

Âm thanh của anh mang theo một chút tức giận, tiếng hơi lớn, thành công cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người.

Tư Mộ nghe anh nói muốn đi bệnh viện, cho là vết thương của anh cần phải đi kiểm tra, vì vậy, cô vội vàng đứng dậy.

Ngôn Diệu Thiên hồ nghi nhìn anh, sau đó nhìn cách ăn mặc của Tư Mộ hôm nay, khoát khoát tay, hai con đi đi!

Khi Tư Mộ định xoay người, Ngôn Diệu Thiên lại nói: “Buổi chiều con hãy đến ‘Lăng Vũ’ một chuyến đi, sáng sớm ngày mai, cha sẽ phái một vài người qua đó. Con an tâm….Tóm lại, bên ‘Lăng Vũ’ con không cần lo lắng.”

Tư Mộ ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng âm thầm thở ra một hơi, rốt cuộc ông cũng hành động.

Kể từ đó, có phải hay không cũng ám chỉ cô nên gia tăng những bước rồi hả ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện