Hạo Thiên Vương Phi
Chương 10: Vô đề
Ngày đó, nàng nhớ rằng mình vẫn như thường lệ ngồi thêu thùa trong khuê phòng của mình. Đột ngột, ngón tay búp sen của nàng bị mũi kim đâm phải, nàng giật nẩy mình đánh rơi cả khung thêu. Sau khi nút đầu ngón tay bị đâm vào miệng, nàng mới nhớ tới khung thêu, liền cúi xuống nhặt từ trên đất lên. Bức thêu sắp hoàn thiện, mỹ lệ là vậy thế mà bây giờ bị một giọt máu dây vào, nở rộ thành một bông hoa rực lửa.
Đúng lúc đó, cửa phòng đang khép kín bị xông vào.
Nàng giật mình ngước nhìn mẫu thân của mình, người luôn hòa nhã, đềm đạm là vậy thế mà bây giờ trên mặt không một tia bình tĩnh, người hốt hoảng chạy vào níu lấy tay nàng chạy đi.
– Mẫu thân, người sao vậy?
Mẫu thân không trả lời, chỉ một mực lôi kéo nàng chạy trong hoảng loạn. Chớp mắt, nàng đã tới sau hậu viên, mẫu thân nàng mở nắp một lu nước ra, cuống cuồng nói:
– Mau vào trong!
Nàng khó hiểu, chần chừ mãi, mẫu thân của nàng không kiên nhẫn, quát lớn:
– Mau lên!!!
Nàng sợ hãi buộc nghe theo lời mẫu thân trèo vào trong lu nước. Mẫu thân nàng lập tức đóng nắp lu lại, còn với tay lấy những cành cây khô gần đó che chắn lại cái lu. Nàng ngồi trong lu nước hốt hoảng không thôi, he hé cái nắp lu lên nhìn xung quanh.
Đúng lúc đó, những tiếng động huyên náo vang lên, tiếng la hét vang lên khắp nơi, mẫu thân nàng toan chạy về chính viện nhưng bị chặn đường, bà bị buộc lùi ngược về sau.
Một đại hán bợm trợn nhe răng cười nói:
– Triệu phu nhân, bà định trốn đi đâu?
Triệu phu nhân dù sợ hãi cùng cực cũng kiên quyết không lộ ra nhu nhược trước bọn côn đồ gian ác này, mạnh miệng nói:
– Các ngươi là quân cướp bóc, ác nhân ác đức, ông trời sẽ không tha cho các ngươi đâu…
Những tên cướp có mặt tại đó nghe thấy lời hăm dọa của Triệu phu nhân, không những không sợ mà còn khoái chí bật cười ha hả.
– Ha ha ha, ông trời có trừng phạt ta hay không ta không biết. Còn hôm nay chắc chắn là ngày đoạn tuyệt của Triệu gia các người rồi…
Triệu phu nhân hét lớn:
– Các ngươi đúng là bọn lang sói! Dù có chết, người của Triệu gia ta cũng sẽ không tha cho các ngươi đâu!!! Có làm ma ta cũng phải ám các ngươi tới cùng…
Tiếng cười khoái trá của bọn hắn càng cao hơn, áp chế cả tiếng la khóc xung quanh.
– Ha ha ha… bà nguyền rủa ta sao? Làm ma cũng muốn bám theo ta sao? Bà cứ yên tâm đi, dù bà có chết rồi bà cũng không có thong thả vậy đâu… Bởi vì… đã chết rồi vẫn trở thành người bị vạn dân phỉ nhổ chính là Triệu gia của bà!
Triệu phu nhân kích động hỏi:
– Ngươi nói vậy là sao?
Tên đại hán thư thả nói:
– Triệu gia bán nước! Bà nghĩ xem… liệu toàn bộ dân chúng của Thánh Thiên Quốc sẽ tha cho Triệu gia của bà hay sao?
Mặt Triệu phu nhân tái nhợt, giọng trở nên run run:
- Các ngươi nói vậy là sao? Các ngươi đã làm gì Triệu gia? Các ngươi đã làm gì phu quân của ta?
Tên đại hán vẫn nhếch cao khóe miệng, giọng lạnh như âm hồn nói:
- Bà sẽ gặp được phu quân mình nhanh thôi...
Lời nói còn chưa dứt, thanh đao trên tay hắn dã đâm xuyên qua người cảu Triệu phu nhân. Triệu phu nhân trợn trừng mắt, chết ngay lập tức.
Tên đại hán rút thanh đao lại, cơ thể Triệu phu nhân đổ ập xuống đất. Đúng lúc đó, một tên chạy tới nói:
- Lão đại, không tìm thấy tung tích của Triệu tiểu thư...
- Lão đại, cửa sau bị mở, nàng ta chắc chạy trốn rồi...
Tên đại hán nheo mắt khó chịu, không ngờ lại để xổng mất một con mồi, tức giận nói:
- Phóng hỏa! Toàn bộ rút lui!
Trong chớp mắt, Triệu gia huy hoàng trong quá khứ toàn bộ trở thành một đống hoang tàn, nhưng người đã từng cười đùa, giờ lại năm trên đất. Toàn bộ bị nuốt chửng trong ngọn lửa lạnh lẽo.
Trốn trong lu nước, nàng dùng hai tay bịt kín miệng, ngăn không để cho mình kêu lên thành tiếng, còn nước mắt không ngừng rơi xuống. Tất cả, tất cả mọi thứ đều biến mất trước mắt của nàng, còn nàng không có một chú năng lực phản kháng, chỉ biết co ro trốn một góc, trơ mắt nhìn mọi người bị giết.
Chẳng còn gì nữa cả...
Chẳng còn gì ữa...
Mất cả rồi...
Sau trận hỏa hoạn ấy, nàng vẫn sống sót, bắt đầu tha bước sóng như kẻ ăn xin ngoài đường. Đôi mắt nàng trống rỗng, không còn sinh khí. Cho đến một ngày nọ, khi mở mắt ra, nàng nhìn thấy người đó.
Đúng lúc đó, cửa phòng đang khép kín bị xông vào.
Nàng giật mình ngước nhìn mẫu thân của mình, người luôn hòa nhã, đềm đạm là vậy thế mà bây giờ trên mặt không một tia bình tĩnh, người hốt hoảng chạy vào níu lấy tay nàng chạy đi.
– Mẫu thân, người sao vậy?
Mẫu thân không trả lời, chỉ một mực lôi kéo nàng chạy trong hoảng loạn. Chớp mắt, nàng đã tới sau hậu viên, mẫu thân nàng mở nắp một lu nước ra, cuống cuồng nói:
– Mau vào trong!
Nàng khó hiểu, chần chừ mãi, mẫu thân của nàng không kiên nhẫn, quát lớn:
– Mau lên!!!
Nàng sợ hãi buộc nghe theo lời mẫu thân trèo vào trong lu nước. Mẫu thân nàng lập tức đóng nắp lu lại, còn với tay lấy những cành cây khô gần đó che chắn lại cái lu. Nàng ngồi trong lu nước hốt hoảng không thôi, he hé cái nắp lu lên nhìn xung quanh.
Đúng lúc đó, những tiếng động huyên náo vang lên, tiếng la hét vang lên khắp nơi, mẫu thân nàng toan chạy về chính viện nhưng bị chặn đường, bà bị buộc lùi ngược về sau.
Một đại hán bợm trợn nhe răng cười nói:
– Triệu phu nhân, bà định trốn đi đâu?
Triệu phu nhân dù sợ hãi cùng cực cũng kiên quyết không lộ ra nhu nhược trước bọn côn đồ gian ác này, mạnh miệng nói:
– Các ngươi là quân cướp bóc, ác nhân ác đức, ông trời sẽ không tha cho các ngươi đâu…
Những tên cướp có mặt tại đó nghe thấy lời hăm dọa của Triệu phu nhân, không những không sợ mà còn khoái chí bật cười ha hả.
– Ha ha ha, ông trời có trừng phạt ta hay không ta không biết. Còn hôm nay chắc chắn là ngày đoạn tuyệt của Triệu gia các người rồi…
Triệu phu nhân hét lớn:
– Các ngươi đúng là bọn lang sói! Dù có chết, người của Triệu gia ta cũng sẽ không tha cho các ngươi đâu!!! Có làm ma ta cũng phải ám các ngươi tới cùng…
Tiếng cười khoái trá của bọn hắn càng cao hơn, áp chế cả tiếng la khóc xung quanh.
– Ha ha ha… bà nguyền rủa ta sao? Làm ma cũng muốn bám theo ta sao? Bà cứ yên tâm đi, dù bà có chết rồi bà cũng không có thong thả vậy đâu… Bởi vì… đã chết rồi vẫn trở thành người bị vạn dân phỉ nhổ chính là Triệu gia của bà!
Triệu phu nhân kích động hỏi:
– Ngươi nói vậy là sao?
Tên đại hán thư thả nói:
– Triệu gia bán nước! Bà nghĩ xem… liệu toàn bộ dân chúng của Thánh Thiên Quốc sẽ tha cho Triệu gia của bà hay sao?
Mặt Triệu phu nhân tái nhợt, giọng trở nên run run:
- Các ngươi nói vậy là sao? Các ngươi đã làm gì Triệu gia? Các ngươi đã làm gì phu quân của ta?
Tên đại hán vẫn nhếch cao khóe miệng, giọng lạnh như âm hồn nói:
- Bà sẽ gặp được phu quân mình nhanh thôi...
Lời nói còn chưa dứt, thanh đao trên tay hắn dã đâm xuyên qua người cảu Triệu phu nhân. Triệu phu nhân trợn trừng mắt, chết ngay lập tức.
Tên đại hán rút thanh đao lại, cơ thể Triệu phu nhân đổ ập xuống đất. Đúng lúc đó, một tên chạy tới nói:
- Lão đại, không tìm thấy tung tích của Triệu tiểu thư...
- Lão đại, cửa sau bị mở, nàng ta chắc chạy trốn rồi...
Tên đại hán nheo mắt khó chịu, không ngờ lại để xổng mất một con mồi, tức giận nói:
- Phóng hỏa! Toàn bộ rút lui!
Trong chớp mắt, Triệu gia huy hoàng trong quá khứ toàn bộ trở thành một đống hoang tàn, nhưng người đã từng cười đùa, giờ lại năm trên đất. Toàn bộ bị nuốt chửng trong ngọn lửa lạnh lẽo.
Trốn trong lu nước, nàng dùng hai tay bịt kín miệng, ngăn không để cho mình kêu lên thành tiếng, còn nước mắt không ngừng rơi xuống. Tất cả, tất cả mọi thứ đều biến mất trước mắt của nàng, còn nàng không có một chú năng lực phản kháng, chỉ biết co ro trốn một góc, trơ mắt nhìn mọi người bị giết.
Chẳng còn gì nữa cả...
Chẳng còn gì ữa...
Mất cả rồi...
Sau trận hỏa hoạn ấy, nàng vẫn sống sót, bắt đầu tha bước sóng như kẻ ăn xin ngoài đường. Đôi mắt nàng trống rỗng, không còn sinh khí. Cho đến một ngày nọ, khi mở mắt ra, nàng nhìn thấy người đó.
Bình luận truyện