[Harry Potter Đồng Nhân] Thầy Tốt Bạn Hiền
Quyển 1 - Chương 19: Quà sinh nhật
Tom không biết hiện tại mình có cảm giác gì, y nhìn bánh ngọt này, giống như đang nhìn thứ kỳ lạ. Có thể nói y chưa từng có sinh nhật, ở cô nhi viện không có, ở Hogwarts thì không muốn, Abraxas biết rõ tính cách của y, nên hàng năm chỉ gửi cho y một phần quà, nói cho cùng quà tặng sáng nay Abraxas gửi tới đã bị y vứt một xó rồi. Khi đó y còn tưởng là quà lễ Giáng sinh mà.
Cho tới nay y đều tách Giáng sinh và sinh nhật mình. Có lẽ y có thể nhớ lễ Giáng sinh nhưng lại không nhớ nổi sinh nhật của bản thân. Nhưng chính là cái ngày ngay cả mình cũng không nhớ nổi lại có người đặc biệt chúc mừng vì y, chẳng sợ người kia vì một số nguyên nhân mà không thể có mặt.
Tom nhìn Ron châm nến, không tự chủ đi tới.
Ron không muốn hát bài hát sinh nhật cho Tom, điều này làm anh cảm thấy mất tự nhiên, mà Moody có tính cách như Tom cũng không thể nào hy vọng xa vời họ vui vẻ hát lên được.
Vì thế họ cứ lẳng lặng nhìn nến cháy, qua một hồi lâu, Ron mới mở miệng.
“Tom, ước đi.” Ron nói, trong lòng nghĩ, nguyện vọng của Tom có phải là hy vọng mình sớm hoàn thành được bảy cái Trường Sinh Linh Giá không nhỉ. Sau đó anh le lưỡi sau lưng hai người.
Cứ thế mà nhìn y tụt dốc, dường như là rất kỳ quái. Không thể không nói, Tom là một học trò rất giỏi, hiếu học lại có thành tích tốt, không có lý do gì mà giáo sư không thích, tựa như bạn anh, Hermione vậy.
“Ước?” Tom chớp mắt, Ron vốn tưởng rằng y khinh thường chuyện này, nhưng không nghĩ sau đó Tom lại hỏi, “Có thể ước nhiều điều?”
Không phải y định ước bảy điều, mỗi điều đều liên quan tới Trường Sinh Linh Giá đó chứ?Ron kinh khủng nghĩ, trong nháy mắt quên cả trả lời.
“Nghe nói là ba điều.” Ở Gryffindor Moody lại thấy nhiều tình huống thành viên trong Nhà ước sinh nhật, “Điều thứ ba là linh nghiệm nhất, hai điều đầu tiên cậu nói ra cũng không sao, nhưng điều cuối cùng chỉ cần nghĩ trong lòng là được.”
Sau đó, Ron ngạc nhiên nhìn Tom thật sự nhắm hai mắt lại.
Đây là… đang ước? Ron có chút líu lưỡi, không phải y thật sự sử dụng điều ước trên lĩnh vực “bay khỏi tử vong” đúng không?
Ron chỉ đoán đúng một nửa.
Tom quả thật ước ba điều, mà vẫn liên quan tới Trường Sinh Linh Giá, hai điều đầu tiên là vậy. Y hy vọng mình có thể hoàn thành chế tác Trường Sinh Linh Giá, còn hy vọng mình có thể tra rõ nơi đặt đồ bốn nhà sáng lập để lại trước khi tốt nghiệp.
Nhưng điều ước thứ ba, ngay cả bản thân y cũng không ngờ, y lại đặt vào điều ước có thể thành hiện thực nhất trong truyền thuyết.
Hy vọng Harry bình an vô sự…
Vì vậy y mới ưng thuận ước hai điều trước, nói cách khác, ước sinh nhật gì đó, trong mắt y chỉ là vô căn cứ.
Tom có thể đặt điều ước này ở thứ nhất hoặc thứ hai, tuy hai điều trước có thể nói ra nhưng nếu bạn không muốn, cũng không có ai ép bạn cả. Tuy nhiên ngay lúc Tom cũng không ý thức được, điều ước quan trọng nhất của y lại là hy vọng Harry rời đi nhiều ngày bình an vô sự.
Thật là buồn cười, pháp lực Harry mạnh như vậy, sao lại có chuyện chứ?Tom trào phúng mình, nhưng y vẫn lo lắng mà cầu nguyện Merlin. Đây là lần đầu tiên y làm như vậy, ở cô nhi viện kia, dù viện trưởng và bảo mẫu yêu cầu họ thờ phụng Thượng Đế, nhưng trong lòng y, quả thật khinh thường. Không ngờ cũng có một ngày y cầu nguyện. Tom mở to mắt, lại che đi trào phúng trong mắt.
Ron thổi tắt nến, cắt bánh ngọt.
Trên bàn là tiệc Giáng sinh, không có Harry, Ron một mình bận gần chết, rất nhiều đồ ăn đều phải nhờ Moody giúp đỡ.
Tom lịch sự ăn bữa tối, Ron không quen nói chuyện với Tom trên bàn ăn, ngược lại anh thường nói với Moody.
Tom không thích đồ ngọt, tuy lúc nhỏ y từng thề chờ y rời khỏi cô nhi viện, chờ y có tiền sẽ ăn hết tất cả những món đồ ngọt đó một lần. Nhưng đây chẳng qua chỉ là tâm lý xuất phát từ việc không cam lòng ở dưới người khác, không có lý nào y chưa từng ăn vài thứ đó, nếu người khác thảo luận mà mình không biết gì, với Tom mà nói là không thể chịu đựng nổi.
Y không thích đồ ngọt, nhưng cả bữa tối y lại ăn bánh ngọt là chủ yếu.
Y nhìn bánh ngọt trước mặt mình, đây là miếng thứ hai.
Không có ai tranh với y, Ron và Moody đang tranh nhau đồ ăn khác, đồ ngọt với họ nói chung chỉ có thể coi là điểm tâm, không có ai sẽ coi đồ ngọt là bữa ăn chính, Tom cũng vậy. Đây là lần đầu tiên y thế này, ngay bản thân y cũng không suy nghĩ cẩn thận tại sao mình phải làm thế.
Bánh ngọt đầy bơ dễ dàng no bụng, Tom ăn xong miếng bánh thứ hai thì no rồi. Y cầm ly nước trái cây, uống từng ngụm, tuy đã no, nhưng y cũng không muốn lên tầng nhanh như vậy, vì đề tài Ron và Moody đang tán gẫu làm y không thể đứng dậy.
“Ron thích nước bí đỏ?” Moody thấy Ron chuẩn bị nước bí đỏ trên bàn cơm, “Uống rất ngon?”
“Không hề, thầy thích nước trái cây khác hơn,” Ron lắc đầu, “Thích nước bí đỏ là Harry, tên kia có tình tiết chim non, lần đầu tiên tới Hogwarts uống nước bí đỏ, có vẻ như uống đồ uống ngon nhất trên đời, từ đó về sau, cậu ấy vẫn rất thích nước bí đỏ.”
Đương nhiên, còn cả bánh bí đỏ nữa. Đại khái đúng là tình tiết chim non. Bỏ qua những đồ ăn vặt trên tàu tốc hành, bữa cơm đầu tiên ở Hogwarts, ngoài một số đồ ăn, Harry ăn bánh bí đỏ nhiều nhất, từ đó về sau, ngược lại anh thích bánh bí đỏ, và cả nước bí đỏ nữa.
“Trò bảo cậu ấy ăn thứ khác thì cậu ấy cũng không thích lắm đâu, đương nhiên là ngoại trừ đồ ăn vặt.” Trong lúc họ trối chết tìm kiếm Trường Sinh Linh Giá, bánh bí đỏ cũng coi là lương khô, dễ mang theo dễ bảo quản, lại dễ no bụng.
“Nhưng đêm nay Harry không về.”
“Lúc Thần Hộ mệnh tên ấy gửi tin nói trong vòng hai ngày sẽ trở lại, ai biết là cậu ấy phái Thần Hộ mệnh vào mấy ngày trước chứ?” Ron sờ sờ mũi.
Thần Hộ mệnh của Harry vô cùng mạnh, Hermione và Draco còn vì thí nghiệm sức mạnh của Harry, chuyên để Harry thả một Thần Hộ mệnh trước, rồi cắt cung cấp pháp lực, xem khi nào thì nó biến mất. Kết quả họ đợi tròn bảy ngày, thân thể Thần Hộ mệnh mới nhạt đi, làm Draco ngay tại chỗ mắng Harry một câu, “Biến, thái.”
Chưa từng thấy Thần Hộ mệnh nào có thể duy trì lâu như vậy, lại còn là Thần Hộ mệnh có thân thể, sau khi cắt cung cấp pháp lực vẫn có thể tồn tại lâu thế, đủ để thấy được rốt cuộc pháp lực Harry mạnh cỡ nào. Thần Hộ mệnh truyền xong tin liền biến mất, Ron đương nhiên không thể nào cho rằng đây là Thần Hộ mệnh đã hết thời hạn, mà là Thần Hộ mệnh làm xong nhiệm vụ của mình mới như vậy.
Ron không biết Harry trở về lúc nào, nhưng chắc cũng là tầm này, vì thế khi làm bữa tối anh chuẩn bị đồ Harry thích ăn nhất.
Tom nghiêng đầu, muốn lấy được tin tức mình muốn từ hai người kia.
“Harry đi làm gì vậy?”
“À, đang bận một số chuyện.” Ron cười haha, cái gì nên nói cái gì không nên nói anh vẫn biết rõ.
“…”
“…”
Sau đó cuộc nói chuyện đã nhảy sang đề tài khác, một tin tức duy nhất mà Tom cảm thấy hữu dụng, đại khái là không lâu sau Harry sẽ trở lại. Y cảm thấy cả người đều đang hưng phấn. loại cảm giác này chỉ xuất hiện khi y biết được mình là người thừa kế Slytherin, lúc đó mỗi tế bào đều kêu gào cái gọi là vui vẻ.
Ron họ còn đang trò chuyện, phần lớn đồ ăn trên bàn đều do một mình Ron chén sạch, Tom rất nghi ngờ lấy lượng ăn như vậy mà y còn thấy Ron gầy thật sự là kỳ tích do Merlin sáng tạo.
Y nhìn nhìn bánh ngọt của mình, đang suy nghĩ xem làm thế nào có thể nhập cư trái phép trước mặt Ron, y muốn giữ lại cho Harry một ít, rồi phần dư thì cho mình. Thứ của y, cho tới giờ liền không thích giao cho người khác. Thật bất hạnh, Ron còn ở trong danh sách “người ngoài” của Tom, dù bánh ngọt này là do anh ta đặt đi nữa.
Sau mười một giờ Moody đi về, Ron đang thu dọn bàn ăn, Tom cất bánh ngọt của mình.
Lúc này ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng vang, dường như là có người nào đó đang độn thổ ngoài cửa.
Sau đó, một giọng nói hơi mỏi mệt vang lên, “Ron.”
Đây là giọng của Harry.
Tom cảm thấy toàn bộ cơ thể đều kêu gào nhanh chóng đi mở cửa. Y muốn… là người đầu tiên nhìn thấy Harry. Nhưng không đợi y làm gì, cửa đã được mở ra, Harry mặc áo choàng xanh đi vào.
“Về rồi?” Ron lập tức đứng lên, “Bạn à, cậu khỏe chứ?” Anh nói xong lại tăng lửa trong lò sưởi.
“Khỏe, chỉ là hơi mệt.” Harry đặt áo choàng trên ghế salon, bên trong anh mặc quần áo Muggle, có chút mỏng manh, Tom nhớ ngày Harry rời đi, thời tiết không lạnh như hôm nay, Harry mặc rất đơn giản, khi ra ngoài cũng chỉ tùy tay cầm một cái áo choàng, nên mấy ngày nay chắc anh đều dùng thần chú giữ ấm.
“Tới đây ăn ít gì đó đã, hay là cậu muốn đi tắm trước?” Ron hỏi.
“Ăn ít thứ đã, đợi lát nữa tắm mình ngủ luôn, mấy ngày nay không ngủ ngon.” Vẻ mặt Harry tràn đầy mỏi mệt, thời học trò anh thường xuyên đi lượn đêm, thời chiến anh cũng thường xuyên gác đêm, nhưng cũng không tạo thành ảnh hưởng nào quá lớn ngày sau. Nhưng trong khoảng thời gian này anh tiêu hao pháp lực hơi nhiều, mấy ngày anh không ngủ đủ giấc, thật sự là có chút không chống đỡ nổi.
“Tới ăn gì đi, cậu nên may mắn vì mình chuẩn bị cho cậu bánh bí đỏ mà cậu thích nhất đó.” Chắc lúc này Harry cũng không thích đồ ăn đầy dầu mỡ đâu.
Khi Harry đi qua, Tom vừa lúc ngẩng đầu nhìn anh.
Trên gương mặt mỏi mệt Harry nở nụ cười ôn hòa, “Tom, sinh nhật vui vẻ.”
“Cám ơn.” Tom nói, “Xem thầy không khỏe lắm.”
“Chỉ là thiếu ngủ thôi.” Harry day trán, gần đây anh không chỉ không ngủ mà còn không ăn gì, nếu cứ tiếp tục chắc dạ dày sẽ kháng nghị mất, trước kia dù dượng Vernon không cho anh ăn no nhưng cũng không để anh bị đói, ngay trong chiến tranh anh cũng không bị dạ dày, đừng có mà xuất hiện vào lúc này chứ, thế này thì không xong, Hermione sẽ chém anh trước.
“Bạn à, vài ngày cậu chưa ăn gì hả?” Ron ngạc nhiên nhìn gương mặt Harry dưới ánh đèn, “Chắc đêm nay cậu không ăn được nhiều đồ rồi.”
Đêm nay chủ yếu đều là đồ tiệc, nhưng rất nhiều ngày Harry cũng không thể ăn được một bữa tử tế, hiện tại lập tức ăn đồ ăn dầu mỡ đoán chừng cũng không chịu được.
Harry đơn giản đi rửa tay, sau đó tự giác ngồi vào trước chỗ chưa dọn bánh bí đỏ. So với những đồ ăn khác, bánh bí đỏ được coi là nhẹ hơn.
Dù Harry cực kỳ đói cũng không lang thôn hổ yết, anh thong thả nhai nuốt, Tom thật sự không rõ bánh bí đỏ có gì ngon, nhưng vừa nghe Ron nói Harry thích nhất nó? Tom suy nghĩ.
“A, Tom, quà sinh nhật cho trò.” Harry ăn được một nửa chợt nhớ ra gì đó, lấy ra một gói nhỏ.
Thoạt nhìn là do thuật biến hình, vì Tom biết Harry không quá lành nghề về biến hình vật nhỏ, nhưng ít nhất Harry có thể làm nó trông ra cái hòm.
Tom cầm lấy quà, ngạc nhiên mở ra. Bên trong là một hòn đá không thu hút, nhưng lại làm mắt Tom sáng lên.
“Hắc diệu thạch?” Thậm chí y có chút kinh ngạc mà la lên.
“Thầy nhớ trước trò có nói đang nghiên cứu cái này, đúng lúc nơi thầy đến làm việc có nó, thuận tay mang về cho trò, thầy nghĩ trò sẽ thích quà sinh nhật này.” Harry nói.
Y đâu chỉ thích, đối với y, phần quà này quả thực đã coi là bất ngờ! Tom nhìn hòn đá trong tay, y không khống chế được mà nở nụ cười.
Ngoài việc nghiên cứu Trường Sinh Linh Giá, y còn đụng phải một cái nan đề ở học thuật khác, nếu chứng minh suy nghĩ của y là đúng, vậy y hoàn toàn có thể nhận được một cái huân chương Hiệp hội Merlin, dù là hạng ba, coi như là y vinh dự, dù sao với tuổi này của y, có một huân chương Merlin hạng ba đã là rất hiếm rồi không phải sao? Dù là Dumbledore cũng không nhận được huân chương này vào lúc 16 tuổi đâu.
Nhưng vì nguyên liệu yêu cầu rất khó tìm, kể cả trong Knockturn có tài liệu đối ứng, y cũng không có tài lực để trả tiền. Tuy không cam lòng nhưng cũng không có cách nào, y tìm được những vật phẩm khác lại không thể tìm được hắc diệu thạch, ngược lại tầng hầm Malfoy có, nhưng y sẽ không mở miệng với Abraxas. Vì điều này có nghĩa là y sẽ nợ một món nhân tình. Thiếu nhân tình Malfoy, đây là chuyện Tom khó có thể chịu nổi, y càng hy vọng có thể cùng ngồi ăn với gia tộc Malfoy hơn nhiều.
Khi đó, ở thư viện y tìm Harry hỏi một ít vấn đề thuận miệng thêm vài câu, thật không ngờ Harry lại không hề lắc đầu phủ định ý nghĩ của y, hoặc là nói y đang làm chuyện vượt quá khá năng. Harry tán dương suy nghĩ của y, thậm chí còn giúp y chỉ ra một số chỗ sai. Nhưng lại chỉ cười không nói với nguyên liệu mà y nhắc tới. Y không nghĩ đến Harry lại nhớ kỹ chuyện này, hơn nữa anh lại giúp y đi tìm nguyên liệu.
“Con nhớ hắc diệu thạch rất khó lấy được?” Nơi hắc diệu thạch hình thành không chỉ có đông độc vật, mà muốn tách nó cũng không dễ dàng.
“Cũng bình thường, muốn lấy nó xuống cũng không coi là khó.” Harry cười nói, “Thầy cảm thấy có lẽ trò rất cần nó.” Ngoài việc không giúp Tom hiểu tri thức liên quan tới Trường Sinh Linh Giá, những thứ khác anh rất vui giúp Tom, “Khi thầy tìm đồ thì gặp, liền giúp trò lấy.”
Thầy đi tìm đồ… Tom rất muốn hỏi Harry, thầy làm chuyện nguy hiểm gì mới có thể gặp được nó?
“Không vui sao?” Harry nhìn vẻ mặt Tom, có chút nghi hoặc hỏi han.
Tom lắc đầu.
Sao lại không vui, quả thực y thích hòn đá này không muốn buông tay nữa kìa. Có nó, y sẽ có năng lực bước một bước dài trên con đường cuộc đời, rồi sẽ có một ngày, y có thể dựa vào thực lực của mình để hoàn thành ý tưởng bản thân.
“Cám ơn thầy.” Không giống với lời mà y nói với Ron, lúc đó y chỉ nói lời cảm ơn theo công thức, mà hiện tại…
Y biết rõ nơi hắc diệu thạch xuất hiện nguy hiểm thế nào, hơn nữa xung quanh hắc diệu thạch có những thứ gì, dù Harry luôn nhấn mạnh anh chỉ đi ngang qua trong lúc làm việc rồi thuận tiện phát hiện, rồi “thuận tay” mang về. Tom muốn cười, nếu có thể dễ dàng thuận tay mang về như vậy, thì hắc diệu thạch ở phố sẽ không ít đến thế.
Muốn tách hắc diệu thạch, không chỉ phải chú ý những sinh vật huyền bí đi qua đi lại cạnh nó, hơn nữa cũng phải cực kỳ chú ý, cách cắt không đúng sẽ hủy hoàn toàn hắc diệu thạch, quan trọng nhất là, cắt hắc diệu thạch có một chú ngữ chuyên dụng, mà chú ngữ kia cần pháp lực rất lớn.
Khi đó Tom đã từng muốn sử dụng chú ngữ kia, dù trước mặt y không có hắc diệu thạch nhưng y vẫn muốn học làm sao để sử dụng chú ngữ này. Nếu làm được, một ngày nào đó đi du lịch gặp phải y cũng dễ dàng lấy một ít không phải sao?
Y muốn sử dụng, nhưng thực đáng tiếc y chống đỡ chú ngữ kia không lâu, chỉ có thể ở năm phút đồng hồ đã rút sạch toàn bộ pháp lực của một học sinh năm thứ tư. Mà pháp lực bị rút sạch đó thậm chí không đủ để cắt được hắc diệu thạch bằng cỡ nắm tay.
Nhưng hắc diệu thạch mà Harry cho y, y lại cần cả hai tay để nâng. Điều này làm y không thể không nhìn thẳng vào pháp lực của Harry lần thứ hai. Đây quả thực làm cho người ta phải giật mình. Trong cơ thể gầy yếu lại chứa sức mạnh khổng lồ như vậy, thật sự làm người ta khó có thể tin được.
Nhưng…
Nhưng Harry như vậy mới không bị thương một cách dễ dàng đúng không?
Harry nhìn Tom nở nụ cười, sửng sốt.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy Tom bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài như vậy. Vẫn cảm thấy Tom thế này có vẻ con người hơn một chút. Harry cảm thấy mình cuối cùng có thể yên lòng.
Anh còn nhớ rõ sinh nhật đầu tiên của mình, là khi Hagrid đến đón mình. Khi đó, dù bánh ngọt Hagrid mang đến đã bị đè một phần, dù đồ ăn chỉ đơn giản nhưng mình vẫn ăn đến quên trời đất. Đó là lần đầu tiên anh trải qua một sinh nhật có ý nghĩa. Khi đó anh cảm thấy rất vui vẻ.
Anh hiểu quá khứ của Tom, ở cô nhi viện Tom không bị người khác sai khiến làm việc đã không tồi, làm sao có thể mà có một sinh nhật tử tế chứ? Còn tới trường, Tom hiếu học phần lớn thời gian đều cống hiến cho thư viện, Harry nhớ rõ tâm trạng sinh nhật lần đầu tiên của mình, anh hy vọng Tom cũng có thể được thể nghiệm một lần.
Nói thật, dù Harry ở bên ngoài nói mình không quan tâm, nói tương lai của Tom kỳ thật không có quan hệ gì với anh, dù sao thế giới này không phải thế giới của anh, dù ngày sau Tom thật sự trở thành Voldemort trong trí nhớ mình đi nữa, rồi sẽ có một Kẻ Được Chọn thứ hai ngăn cản cậu. Nhưng càng ở cạnh Tom, Harry càng cảm thấy tiếc nuối.
Nếu Tom đi một con đường chính xác, dù cậu nghiên cứu pháp thuật hắc ám, nhưng thành tựu của cậu cũng sẽ không kém hơn Dumbledore. Nhưng cuối cùng cậu lại đi con đường như vậy, đánh mất bản tính, đánh mất bản thân. Không thể không nói là cực kỳ đáng tiếc.
Harry nhớ rõ lời Dumbledore nói với mình, thất bại lớn nhất của Voldemort là ông ta không hiểu được tình yêu. Ông ta khinh thường tình yêu mà mẹ trò dành cho trò, nên ông ta đã định trước là không thể thắng.
Lúc đó, Harry cũng từng nghĩ, nếu còn nhỏ Voldemort cảm nhận được tình yêu là gì, vậy khi trưởng thành ông ta sẽ còn cái tính cách điên cuồng, bướng bỉnh sau lúc tiến vào Hogwarts không? Đáp án này đã khó có thể giải, vì hiện tại Tom rõ ràng cũng như vậy.
Harry cũng vô thức mà muốn cứu vãn thứ gì đó, dù anh từng nói anh không muốn can thiệp vào chuyện này quá nhiều. Nhưng là con người, có đôi khi đều mạnh miệng mềm lòng mà nhỉ? Nhìn đi, anh chỉ làm một việc này thôi, mà Tom đã rất vui. Harry cảm thấy điều này thật tốt, dù mình không thể cứu vãn lại, nhưng thật sự vô tình anh đã làm rất nhiều chuyện rồi. Chỉ là thời gian này Harry còn chưa cảm thấy như vậy mà thôi.
Dùng đánh giá của Draco về Harry, chính là, “Người kia luôn muốn cứu vớt thế giới, chẳng sợ giới phù thủy chỉ còn một hồn ma, cậu ta cũng cho rằng Kẻ Được Chọn cậu ta không làm hết phận sự.”
Đó là Draco châm chọc khi mãi thấy Harry làm lụng vất vả vì giới phù thủy, mà những lời này lại được Hermione tán thành.
Harry cho rằng lúc này Tom vui vẻ vì rốt cuộc cậu cũng có thể hoàn thành thực nghiệm mà cậu đã từng nói với mình, khi Harry nghe Tom nhắc tới anh chỉ biết, nghiên cứu đó sẽ làm khiếp sợ giới phù thủy thời kỳ này.
Nhưng Harry anh cũng không biết, trong niềm vui của Tom, không chỉ là vì nhận được hắc diệu thạch có thể tiến hành nghiên cứu của mình, nguyên nhân lớn hơn, vẫn là vì anh…
Cho tới nay y đều tách Giáng sinh và sinh nhật mình. Có lẽ y có thể nhớ lễ Giáng sinh nhưng lại không nhớ nổi sinh nhật của bản thân. Nhưng chính là cái ngày ngay cả mình cũng không nhớ nổi lại có người đặc biệt chúc mừng vì y, chẳng sợ người kia vì một số nguyên nhân mà không thể có mặt.
Tom nhìn Ron châm nến, không tự chủ đi tới.
Ron không muốn hát bài hát sinh nhật cho Tom, điều này làm anh cảm thấy mất tự nhiên, mà Moody có tính cách như Tom cũng không thể nào hy vọng xa vời họ vui vẻ hát lên được.
Vì thế họ cứ lẳng lặng nhìn nến cháy, qua một hồi lâu, Ron mới mở miệng.
“Tom, ước đi.” Ron nói, trong lòng nghĩ, nguyện vọng của Tom có phải là hy vọng mình sớm hoàn thành được bảy cái Trường Sinh Linh Giá không nhỉ. Sau đó anh le lưỡi sau lưng hai người.
Cứ thế mà nhìn y tụt dốc, dường như là rất kỳ quái. Không thể không nói, Tom là một học trò rất giỏi, hiếu học lại có thành tích tốt, không có lý do gì mà giáo sư không thích, tựa như bạn anh, Hermione vậy.
“Ước?” Tom chớp mắt, Ron vốn tưởng rằng y khinh thường chuyện này, nhưng không nghĩ sau đó Tom lại hỏi, “Có thể ước nhiều điều?”
Không phải y định ước bảy điều, mỗi điều đều liên quan tới Trường Sinh Linh Giá đó chứ?Ron kinh khủng nghĩ, trong nháy mắt quên cả trả lời.
“Nghe nói là ba điều.” Ở Gryffindor Moody lại thấy nhiều tình huống thành viên trong Nhà ước sinh nhật, “Điều thứ ba là linh nghiệm nhất, hai điều đầu tiên cậu nói ra cũng không sao, nhưng điều cuối cùng chỉ cần nghĩ trong lòng là được.”
Sau đó, Ron ngạc nhiên nhìn Tom thật sự nhắm hai mắt lại.
Đây là… đang ước? Ron có chút líu lưỡi, không phải y thật sự sử dụng điều ước trên lĩnh vực “bay khỏi tử vong” đúng không?
Ron chỉ đoán đúng một nửa.
Tom quả thật ước ba điều, mà vẫn liên quan tới Trường Sinh Linh Giá, hai điều đầu tiên là vậy. Y hy vọng mình có thể hoàn thành chế tác Trường Sinh Linh Giá, còn hy vọng mình có thể tra rõ nơi đặt đồ bốn nhà sáng lập để lại trước khi tốt nghiệp.
Nhưng điều ước thứ ba, ngay cả bản thân y cũng không ngờ, y lại đặt vào điều ước có thể thành hiện thực nhất trong truyền thuyết.
Hy vọng Harry bình an vô sự…
Vì vậy y mới ưng thuận ước hai điều trước, nói cách khác, ước sinh nhật gì đó, trong mắt y chỉ là vô căn cứ.
Tom có thể đặt điều ước này ở thứ nhất hoặc thứ hai, tuy hai điều trước có thể nói ra nhưng nếu bạn không muốn, cũng không có ai ép bạn cả. Tuy nhiên ngay lúc Tom cũng không ý thức được, điều ước quan trọng nhất của y lại là hy vọng Harry rời đi nhiều ngày bình an vô sự.
Thật là buồn cười, pháp lực Harry mạnh như vậy, sao lại có chuyện chứ?Tom trào phúng mình, nhưng y vẫn lo lắng mà cầu nguyện Merlin. Đây là lần đầu tiên y làm như vậy, ở cô nhi viện kia, dù viện trưởng và bảo mẫu yêu cầu họ thờ phụng Thượng Đế, nhưng trong lòng y, quả thật khinh thường. Không ngờ cũng có một ngày y cầu nguyện. Tom mở to mắt, lại che đi trào phúng trong mắt.
Ron thổi tắt nến, cắt bánh ngọt.
Trên bàn là tiệc Giáng sinh, không có Harry, Ron một mình bận gần chết, rất nhiều đồ ăn đều phải nhờ Moody giúp đỡ.
Tom lịch sự ăn bữa tối, Ron không quen nói chuyện với Tom trên bàn ăn, ngược lại anh thường nói với Moody.
Tom không thích đồ ngọt, tuy lúc nhỏ y từng thề chờ y rời khỏi cô nhi viện, chờ y có tiền sẽ ăn hết tất cả những món đồ ngọt đó một lần. Nhưng đây chẳng qua chỉ là tâm lý xuất phát từ việc không cam lòng ở dưới người khác, không có lý nào y chưa từng ăn vài thứ đó, nếu người khác thảo luận mà mình không biết gì, với Tom mà nói là không thể chịu đựng nổi.
Y không thích đồ ngọt, nhưng cả bữa tối y lại ăn bánh ngọt là chủ yếu.
Y nhìn bánh ngọt trước mặt mình, đây là miếng thứ hai.
Không có ai tranh với y, Ron và Moody đang tranh nhau đồ ăn khác, đồ ngọt với họ nói chung chỉ có thể coi là điểm tâm, không có ai sẽ coi đồ ngọt là bữa ăn chính, Tom cũng vậy. Đây là lần đầu tiên y thế này, ngay bản thân y cũng không suy nghĩ cẩn thận tại sao mình phải làm thế.
Bánh ngọt đầy bơ dễ dàng no bụng, Tom ăn xong miếng bánh thứ hai thì no rồi. Y cầm ly nước trái cây, uống từng ngụm, tuy đã no, nhưng y cũng không muốn lên tầng nhanh như vậy, vì đề tài Ron và Moody đang tán gẫu làm y không thể đứng dậy.
“Ron thích nước bí đỏ?” Moody thấy Ron chuẩn bị nước bí đỏ trên bàn cơm, “Uống rất ngon?”
“Không hề, thầy thích nước trái cây khác hơn,” Ron lắc đầu, “Thích nước bí đỏ là Harry, tên kia có tình tiết chim non, lần đầu tiên tới Hogwarts uống nước bí đỏ, có vẻ như uống đồ uống ngon nhất trên đời, từ đó về sau, cậu ấy vẫn rất thích nước bí đỏ.”
Đương nhiên, còn cả bánh bí đỏ nữa. Đại khái đúng là tình tiết chim non. Bỏ qua những đồ ăn vặt trên tàu tốc hành, bữa cơm đầu tiên ở Hogwarts, ngoài một số đồ ăn, Harry ăn bánh bí đỏ nhiều nhất, từ đó về sau, ngược lại anh thích bánh bí đỏ, và cả nước bí đỏ nữa.
“Trò bảo cậu ấy ăn thứ khác thì cậu ấy cũng không thích lắm đâu, đương nhiên là ngoại trừ đồ ăn vặt.” Trong lúc họ trối chết tìm kiếm Trường Sinh Linh Giá, bánh bí đỏ cũng coi là lương khô, dễ mang theo dễ bảo quản, lại dễ no bụng.
“Nhưng đêm nay Harry không về.”
“Lúc Thần Hộ mệnh tên ấy gửi tin nói trong vòng hai ngày sẽ trở lại, ai biết là cậu ấy phái Thần Hộ mệnh vào mấy ngày trước chứ?” Ron sờ sờ mũi.
Thần Hộ mệnh của Harry vô cùng mạnh, Hermione và Draco còn vì thí nghiệm sức mạnh của Harry, chuyên để Harry thả một Thần Hộ mệnh trước, rồi cắt cung cấp pháp lực, xem khi nào thì nó biến mất. Kết quả họ đợi tròn bảy ngày, thân thể Thần Hộ mệnh mới nhạt đi, làm Draco ngay tại chỗ mắng Harry một câu, “Biến, thái.”
Chưa từng thấy Thần Hộ mệnh nào có thể duy trì lâu như vậy, lại còn là Thần Hộ mệnh có thân thể, sau khi cắt cung cấp pháp lực vẫn có thể tồn tại lâu thế, đủ để thấy được rốt cuộc pháp lực Harry mạnh cỡ nào. Thần Hộ mệnh truyền xong tin liền biến mất, Ron đương nhiên không thể nào cho rằng đây là Thần Hộ mệnh đã hết thời hạn, mà là Thần Hộ mệnh làm xong nhiệm vụ của mình mới như vậy.
Ron không biết Harry trở về lúc nào, nhưng chắc cũng là tầm này, vì thế khi làm bữa tối anh chuẩn bị đồ Harry thích ăn nhất.
Tom nghiêng đầu, muốn lấy được tin tức mình muốn từ hai người kia.
“Harry đi làm gì vậy?”
“À, đang bận một số chuyện.” Ron cười haha, cái gì nên nói cái gì không nên nói anh vẫn biết rõ.
“…”
“…”
Sau đó cuộc nói chuyện đã nhảy sang đề tài khác, một tin tức duy nhất mà Tom cảm thấy hữu dụng, đại khái là không lâu sau Harry sẽ trở lại. Y cảm thấy cả người đều đang hưng phấn. loại cảm giác này chỉ xuất hiện khi y biết được mình là người thừa kế Slytherin, lúc đó mỗi tế bào đều kêu gào cái gọi là vui vẻ.
Ron họ còn đang trò chuyện, phần lớn đồ ăn trên bàn đều do một mình Ron chén sạch, Tom rất nghi ngờ lấy lượng ăn như vậy mà y còn thấy Ron gầy thật sự là kỳ tích do Merlin sáng tạo.
Y nhìn nhìn bánh ngọt của mình, đang suy nghĩ xem làm thế nào có thể nhập cư trái phép trước mặt Ron, y muốn giữ lại cho Harry một ít, rồi phần dư thì cho mình. Thứ của y, cho tới giờ liền không thích giao cho người khác. Thật bất hạnh, Ron còn ở trong danh sách “người ngoài” của Tom, dù bánh ngọt này là do anh ta đặt đi nữa.
Sau mười một giờ Moody đi về, Ron đang thu dọn bàn ăn, Tom cất bánh ngọt của mình.
Lúc này ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng vang, dường như là có người nào đó đang độn thổ ngoài cửa.
Sau đó, một giọng nói hơi mỏi mệt vang lên, “Ron.”
Đây là giọng của Harry.
Tom cảm thấy toàn bộ cơ thể đều kêu gào nhanh chóng đi mở cửa. Y muốn… là người đầu tiên nhìn thấy Harry. Nhưng không đợi y làm gì, cửa đã được mở ra, Harry mặc áo choàng xanh đi vào.
“Về rồi?” Ron lập tức đứng lên, “Bạn à, cậu khỏe chứ?” Anh nói xong lại tăng lửa trong lò sưởi.
“Khỏe, chỉ là hơi mệt.” Harry đặt áo choàng trên ghế salon, bên trong anh mặc quần áo Muggle, có chút mỏng manh, Tom nhớ ngày Harry rời đi, thời tiết không lạnh như hôm nay, Harry mặc rất đơn giản, khi ra ngoài cũng chỉ tùy tay cầm một cái áo choàng, nên mấy ngày nay chắc anh đều dùng thần chú giữ ấm.
“Tới đây ăn ít gì đó đã, hay là cậu muốn đi tắm trước?” Ron hỏi.
“Ăn ít thứ đã, đợi lát nữa tắm mình ngủ luôn, mấy ngày nay không ngủ ngon.” Vẻ mặt Harry tràn đầy mỏi mệt, thời học trò anh thường xuyên đi lượn đêm, thời chiến anh cũng thường xuyên gác đêm, nhưng cũng không tạo thành ảnh hưởng nào quá lớn ngày sau. Nhưng trong khoảng thời gian này anh tiêu hao pháp lực hơi nhiều, mấy ngày anh không ngủ đủ giấc, thật sự là có chút không chống đỡ nổi.
“Tới ăn gì đi, cậu nên may mắn vì mình chuẩn bị cho cậu bánh bí đỏ mà cậu thích nhất đó.” Chắc lúc này Harry cũng không thích đồ ăn đầy dầu mỡ đâu.
Khi Harry đi qua, Tom vừa lúc ngẩng đầu nhìn anh.
Trên gương mặt mỏi mệt Harry nở nụ cười ôn hòa, “Tom, sinh nhật vui vẻ.”
“Cám ơn.” Tom nói, “Xem thầy không khỏe lắm.”
“Chỉ là thiếu ngủ thôi.” Harry day trán, gần đây anh không chỉ không ngủ mà còn không ăn gì, nếu cứ tiếp tục chắc dạ dày sẽ kháng nghị mất, trước kia dù dượng Vernon không cho anh ăn no nhưng cũng không để anh bị đói, ngay trong chiến tranh anh cũng không bị dạ dày, đừng có mà xuất hiện vào lúc này chứ, thế này thì không xong, Hermione sẽ chém anh trước.
“Bạn à, vài ngày cậu chưa ăn gì hả?” Ron ngạc nhiên nhìn gương mặt Harry dưới ánh đèn, “Chắc đêm nay cậu không ăn được nhiều đồ rồi.”
Đêm nay chủ yếu đều là đồ tiệc, nhưng rất nhiều ngày Harry cũng không thể ăn được một bữa tử tế, hiện tại lập tức ăn đồ ăn dầu mỡ đoán chừng cũng không chịu được.
Harry đơn giản đi rửa tay, sau đó tự giác ngồi vào trước chỗ chưa dọn bánh bí đỏ. So với những đồ ăn khác, bánh bí đỏ được coi là nhẹ hơn.
Dù Harry cực kỳ đói cũng không lang thôn hổ yết, anh thong thả nhai nuốt, Tom thật sự không rõ bánh bí đỏ có gì ngon, nhưng vừa nghe Ron nói Harry thích nhất nó? Tom suy nghĩ.
“A, Tom, quà sinh nhật cho trò.” Harry ăn được một nửa chợt nhớ ra gì đó, lấy ra một gói nhỏ.
Thoạt nhìn là do thuật biến hình, vì Tom biết Harry không quá lành nghề về biến hình vật nhỏ, nhưng ít nhất Harry có thể làm nó trông ra cái hòm.
Tom cầm lấy quà, ngạc nhiên mở ra. Bên trong là một hòn đá không thu hút, nhưng lại làm mắt Tom sáng lên.
“Hắc diệu thạch?” Thậm chí y có chút kinh ngạc mà la lên.
“Thầy nhớ trước trò có nói đang nghiên cứu cái này, đúng lúc nơi thầy đến làm việc có nó, thuận tay mang về cho trò, thầy nghĩ trò sẽ thích quà sinh nhật này.” Harry nói.
Y đâu chỉ thích, đối với y, phần quà này quả thực đã coi là bất ngờ! Tom nhìn hòn đá trong tay, y không khống chế được mà nở nụ cười.
Ngoài việc nghiên cứu Trường Sinh Linh Giá, y còn đụng phải một cái nan đề ở học thuật khác, nếu chứng minh suy nghĩ của y là đúng, vậy y hoàn toàn có thể nhận được một cái huân chương Hiệp hội Merlin, dù là hạng ba, coi như là y vinh dự, dù sao với tuổi này của y, có một huân chương Merlin hạng ba đã là rất hiếm rồi không phải sao? Dù là Dumbledore cũng không nhận được huân chương này vào lúc 16 tuổi đâu.
Nhưng vì nguyên liệu yêu cầu rất khó tìm, kể cả trong Knockturn có tài liệu đối ứng, y cũng không có tài lực để trả tiền. Tuy không cam lòng nhưng cũng không có cách nào, y tìm được những vật phẩm khác lại không thể tìm được hắc diệu thạch, ngược lại tầng hầm Malfoy có, nhưng y sẽ không mở miệng với Abraxas. Vì điều này có nghĩa là y sẽ nợ một món nhân tình. Thiếu nhân tình Malfoy, đây là chuyện Tom khó có thể chịu nổi, y càng hy vọng có thể cùng ngồi ăn với gia tộc Malfoy hơn nhiều.
Khi đó, ở thư viện y tìm Harry hỏi một ít vấn đề thuận miệng thêm vài câu, thật không ngờ Harry lại không hề lắc đầu phủ định ý nghĩ của y, hoặc là nói y đang làm chuyện vượt quá khá năng. Harry tán dương suy nghĩ của y, thậm chí còn giúp y chỉ ra một số chỗ sai. Nhưng lại chỉ cười không nói với nguyên liệu mà y nhắc tới. Y không nghĩ đến Harry lại nhớ kỹ chuyện này, hơn nữa anh lại giúp y đi tìm nguyên liệu.
“Con nhớ hắc diệu thạch rất khó lấy được?” Nơi hắc diệu thạch hình thành không chỉ có đông độc vật, mà muốn tách nó cũng không dễ dàng.
“Cũng bình thường, muốn lấy nó xuống cũng không coi là khó.” Harry cười nói, “Thầy cảm thấy có lẽ trò rất cần nó.” Ngoài việc không giúp Tom hiểu tri thức liên quan tới Trường Sinh Linh Giá, những thứ khác anh rất vui giúp Tom, “Khi thầy tìm đồ thì gặp, liền giúp trò lấy.”
Thầy đi tìm đồ… Tom rất muốn hỏi Harry, thầy làm chuyện nguy hiểm gì mới có thể gặp được nó?
“Không vui sao?” Harry nhìn vẻ mặt Tom, có chút nghi hoặc hỏi han.
Tom lắc đầu.
Sao lại không vui, quả thực y thích hòn đá này không muốn buông tay nữa kìa. Có nó, y sẽ có năng lực bước một bước dài trên con đường cuộc đời, rồi sẽ có một ngày, y có thể dựa vào thực lực của mình để hoàn thành ý tưởng bản thân.
“Cám ơn thầy.” Không giống với lời mà y nói với Ron, lúc đó y chỉ nói lời cảm ơn theo công thức, mà hiện tại…
Y biết rõ nơi hắc diệu thạch xuất hiện nguy hiểm thế nào, hơn nữa xung quanh hắc diệu thạch có những thứ gì, dù Harry luôn nhấn mạnh anh chỉ đi ngang qua trong lúc làm việc rồi thuận tiện phát hiện, rồi “thuận tay” mang về. Tom muốn cười, nếu có thể dễ dàng thuận tay mang về như vậy, thì hắc diệu thạch ở phố sẽ không ít đến thế.
Muốn tách hắc diệu thạch, không chỉ phải chú ý những sinh vật huyền bí đi qua đi lại cạnh nó, hơn nữa cũng phải cực kỳ chú ý, cách cắt không đúng sẽ hủy hoàn toàn hắc diệu thạch, quan trọng nhất là, cắt hắc diệu thạch có một chú ngữ chuyên dụng, mà chú ngữ kia cần pháp lực rất lớn.
Khi đó Tom đã từng muốn sử dụng chú ngữ kia, dù trước mặt y không có hắc diệu thạch nhưng y vẫn muốn học làm sao để sử dụng chú ngữ này. Nếu làm được, một ngày nào đó đi du lịch gặp phải y cũng dễ dàng lấy một ít không phải sao?
Y muốn sử dụng, nhưng thực đáng tiếc y chống đỡ chú ngữ kia không lâu, chỉ có thể ở năm phút đồng hồ đã rút sạch toàn bộ pháp lực của một học sinh năm thứ tư. Mà pháp lực bị rút sạch đó thậm chí không đủ để cắt được hắc diệu thạch bằng cỡ nắm tay.
Nhưng hắc diệu thạch mà Harry cho y, y lại cần cả hai tay để nâng. Điều này làm y không thể không nhìn thẳng vào pháp lực của Harry lần thứ hai. Đây quả thực làm cho người ta phải giật mình. Trong cơ thể gầy yếu lại chứa sức mạnh khổng lồ như vậy, thật sự làm người ta khó có thể tin được.
Nhưng…
Nhưng Harry như vậy mới không bị thương một cách dễ dàng đúng không?
Harry nhìn Tom nở nụ cười, sửng sốt.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy Tom bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài như vậy. Vẫn cảm thấy Tom thế này có vẻ con người hơn một chút. Harry cảm thấy mình cuối cùng có thể yên lòng.
Anh còn nhớ rõ sinh nhật đầu tiên của mình, là khi Hagrid đến đón mình. Khi đó, dù bánh ngọt Hagrid mang đến đã bị đè một phần, dù đồ ăn chỉ đơn giản nhưng mình vẫn ăn đến quên trời đất. Đó là lần đầu tiên anh trải qua một sinh nhật có ý nghĩa. Khi đó anh cảm thấy rất vui vẻ.
Anh hiểu quá khứ của Tom, ở cô nhi viện Tom không bị người khác sai khiến làm việc đã không tồi, làm sao có thể mà có một sinh nhật tử tế chứ? Còn tới trường, Tom hiếu học phần lớn thời gian đều cống hiến cho thư viện, Harry nhớ rõ tâm trạng sinh nhật lần đầu tiên của mình, anh hy vọng Tom cũng có thể được thể nghiệm một lần.
Nói thật, dù Harry ở bên ngoài nói mình không quan tâm, nói tương lai của Tom kỳ thật không có quan hệ gì với anh, dù sao thế giới này không phải thế giới của anh, dù ngày sau Tom thật sự trở thành Voldemort trong trí nhớ mình đi nữa, rồi sẽ có một Kẻ Được Chọn thứ hai ngăn cản cậu. Nhưng càng ở cạnh Tom, Harry càng cảm thấy tiếc nuối.
Nếu Tom đi một con đường chính xác, dù cậu nghiên cứu pháp thuật hắc ám, nhưng thành tựu của cậu cũng sẽ không kém hơn Dumbledore. Nhưng cuối cùng cậu lại đi con đường như vậy, đánh mất bản tính, đánh mất bản thân. Không thể không nói là cực kỳ đáng tiếc.
Harry nhớ rõ lời Dumbledore nói với mình, thất bại lớn nhất của Voldemort là ông ta không hiểu được tình yêu. Ông ta khinh thường tình yêu mà mẹ trò dành cho trò, nên ông ta đã định trước là không thể thắng.
Lúc đó, Harry cũng từng nghĩ, nếu còn nhỏ Voldemort cảm nhận được tình yêu là gì, vậy khi trưởng thành ông ta sẽ còn cái tính cách điên cuồng, bướng bỉnh sau lúc tiến vào Hogwarts không? Đáp án này đã khó có thể giải, vì hiện tại Tom rõ ràng cũng như vậy.
Harry cũng vô thức mà muốn cứu vãn thứ gì đó, dù anh từng nói anh không muốn can thiệp vào chuyện này quá nhiều. Nhưng là con người, có đôi khi đều mạnh miệng mềm lòng mà nhỉ? Nhìn đi, anh chỉ làm một việc này thôi, mà Tom đã rất vui. Harry cảm thấy điều này thật tốt, dù mình không thể cứu vãn lại, nhưng thật sự vô tình anh đã làm rất nhiều chuyện rồi. Chỉ là thời gian này Harry còn chưa cảm thấy như vậy mà thôi.
Dùng đánh giá của Draco về Harry, chính là, “Người kia luôn muốn cứu vớt thế giới, chẳng sợ giới phù thủy chỉ còn một hồn ma, cậu ta cũng cho rằng Kẻ Được Chọn cậu ta không làm hết phận sự.”
Đó là Draco châm chọc khi mãi thấy Harry làm lụng vất vả vì giới phù thủy, mà những lời này lại được Hermione tán thành.
Harry cho rằng lúc này Tom vui vẻ vì rốt cuộc cậu cũng có thể hoàn thành thực nghiệm mà cậu đã từng nói với mình, khi Harry nghe Tom nhắc tới anh chỉ biết, nghiên cứu đó sẽ làm khiếp sợ giới phù thủy thời kỳ này.
Nhưng Harry anh cũng không biết, trong niềm vui của Tom, không chỉ là vì nhận được hắc diệu thạch có thể tiến hành nghiên cứu của mình, nguyên nhân lớn hơn, vẫn là vì anh…
Bình luận truyện