[Harry Potter Phù Thuỷ Câm] Ách Vu Sư
Chương 100: Cố nhân
Harry khi tắm mang theo trứng vàng, từ giọng hát của nhân ngư biết được hạng mục thứ hai phải từ trong đáy nước tìm về trân bảo của mình.
Harry cân nhắc xem trân bảo của mình sẽ là cái gì, suy nghĩ nửa ngày cũng không cái rõ ràng, cuối cùng rõ ràng buông tha việc động não.
Dù sao thì đến lúc đó cứ cướp về là được!
Năm nay vũ hội Giáng sinh còn có học trò hai học viện Durmstrang cùng Beauxbatons tham gia, toàn thể giáo sư học sinh của Hogwarts đều bị yêu cầu tham dự, một người cũng không được vắng mặt.
Các nam sinh mũ áo chỉnh tề nhìn chằm chằm những nữ sinh xinh đẹp, thường xuyên chế tạo vài vụ gặp mặt ngẫu nhiên, thuận tiện mời đối phương làm bạn nhảy. Mấy nữ sinh của Beauxbatons đều là đứng đầu được tuyển chọn, mỗi ngày đều phải bị chặn lại trền đường mất vài lần.
Bởi vì quan hệ cùng Snape đã bị toàn bộ Hogwarts biết hết, cũng không có người dám mạo hiểm bị xà vương Avada Kavadra mà đi mời Hugh làm bạn nhảy. Nhưng đại biểu Beauxbatons cùng Durmstrang thì khác, có năm nam sinh cùng bảy tám nữ sinh đến mời cậu.
Hugh cự tuyệt hết, mấy người kia đều rất tốt, không quấn quít lấy không buông, khiến cậu thờ phào nhẹ nhàng. hiện tại cậu không dám gây chuyện phấn hồng gì đâu, nếu không bình dấm chua trong nhà không biết sẽ trừng phạt cậu ra sao nữa!
Trước cửa phòng Hiệu trưởng, một người toàn thân bọc trong áo choàng đen đứng lặng lẽ. Ông ta đã đứng trong này hơn hai giờ.
Có lẽ là cận hương tình khiếp đi (Miêu: càng gần chuyện/việc quen thuộc sau nhiều ngày tháng xa cách càng có cảm giác khiếp đảm). Chưa tới nơi này thì lòng ông ta tràn đầy cảm giác vui sướng khi gặp lại, mà chân chính cách người nọ trong gang tấc thì ngay cả một bước cũng không dám tiến lên.
Ông ta chưa bao giờ không phải một người thiếu quả quyết, lại luôn lần lượt thoái nhượng cho con người đằng sau cánh cửa này, ngay cả điểm mấu chốt cũng đều từng cái buông tha.
Rốt cục hạ quyết tâm –“Kẹo bút lông chim.”
Quái thú canh cửa phát ra tiếng vang nặng nề, chậm rãi dời, lộ ra một lối đi.
Trong phòng hiệu trưởng, ông lão râu tóc bạc trắng đang híp mắt, vẻ mặt hưởng thụ, nhét vào miệng kẹo hoa quả.
Nhìn thấy có người tiến vào, ông cũng không có biểu hiện kinh ngạc, vẫn là vẻ mặt hiền lành hòa ái tươi cười: “Vị tiên sinh này, ngài bồi hồi thật lâu trước cửa phòng hiệu trưởng, có chuyện gì ta có thể giúp ngài sao?”
Người bên dưới áo choàng khó lường mà nhìn ông một cái, thanh âm khàn khàn khó nghe: “Đương nhiên, hiệu trưởng Dumbledore, chuyện này chỉ có ngài mới giúp được ta.”
Dumbledore buông xuống ly thuỷ tinh chân dài trong tay, “Ồ, đây thật sự là vinh hạnh của ta, mời nói.”
“Ta đã đánh mất người yêu của mình, không biết ngài Dumbledore có thể giúp ta tìm người ấy về hay không?” giọng nói kia hình như mang theo ý cười khó nói rõ, Dumbledore trong lòng có loại cảm giác rất quái lạ, điều này làm cho ông cảnh giác tới mức tối cao.
“Thực thật có lỗi, vị tiên sinh này, ta cũng không biết người yêu của ngài là ai, làm sao giúp ngài tìm về người ấy được.” Dumbledore nói xong, nghĩ rằng, tình cảm nam nam lưu luyến trong giới phù thuỷ gần đây hình như đặc biệt thịnh hành. Người trước mắt rõ ràng chính là nam nhân, nhắc tới người yêu của mình lại nói là ‘him’ mà không phải ‘her’.
“Không, chuyện này chỉ có hiệu trưởng Dumbledoree mới làm được, làm ơn hãy giúp trợ ta.” Thanh âm khàn khàn dưới áo choàng làm người ta động thâm tình: “Người ấy đối với ta, vô cùng quan trọng.”
Dumbledore trong lòng rung động, làm cho ông trong nháy mắt hoảng hốt, nhưng thân là bạch phù thuỷ vĩ đại nhất, rất nhanh ông đã đè ép cảm giác khác thường này xuống.
“Nếu ngài đã nói như vậy, thì ta sẽ làm hết sức. Xin hỏi người yêu của ngài là ai?” Dumbledore hơi có lệmà hỏi. Hiện tại vì Giải đấu Tam Pháp Thuật cùng một đám hồn khí Chúa tể hắc ám hoàn toàn mất đi manh mối mà tâm phiền ý loạn, nào có tâm tình đi quản ai đánh mất người yêu chứ!
Người nọ phát ra một tiếng cười nhẹ, sau đó giọng nói không hề chói tai như vừa rồi nữa, mà là trong sáng lại trầm thấp có vài phần khêu gợi: “Albus Percival Wulfric Brian Dumbledore.”
“Cái gì?” Dumbledore khó có khi biểu tình cứng ngắc, không biết đối phương đột nhiên nói ra tên đầy đủ của mình làm cái gì. Còn có, giọng nói kia là như thế nào đây, cảm giác rất quen thuộc — dự cảm điềm xấu rất mãnh liệt, bạch phù thuỷ vĩ đại cảm thấy cái mũi bị gãy của mình hơi hơi đau.
“Người yêu của ta, Albus Percival Wulfric Brian Dumbledore, hiệu trưởng đương nhiệm của Hogwarts, Huân chương Merlin đệ nhất đẳng, đại phù thuỷ, chủ tịch liên đoàn pháp thuật thế giới, thẩm phán toà án pháp thuật tối cao. Ngài quen biết người ấy không?”
(Gellert Grinderwald hồi trẻ)
Các bức họa hiệu trưởng trong phòng đều tỉnh táo khỏi cơn buồn ngủ trưa, chen hết lại khung ảnh gần bàn công tác nhất, mồm năm miệng mười mà thảo luận về chuyện động trời này.
Dumbledore dỡ xuống nụ cười tươi thường ngày, lãnh đạm cảnh cáo: “Xin không cần vui đùa như vậy!” Có thể xưng là người yêu của ông chỉ là Gellert thôi…đợi đã!
Ánh mắt Dumbledore bỗng dưng trợn to, cái kính bán nguyệt như sắp rơi xuống khỏi cái mũi gãy, “Cậu, cậu là……”
Người nọ xả xuống chiếc áo choàng đen, lộ ra mái tóc dài màu vàng cùng khuôn mặt anh tuấn, “Albus, đã lâu không gặp.”
Cho dù là Chúa tể hắc ám lúc này hoàn hoàn chỉnh chỉnh đứng đây hữu hảo nói chuyện cùng cũng sẽ không khiến Dumbledore kinh ngạc thêm!
“Gellert……” Dumbledore có chút thất thần, nhưng ông lập tức che dấu đi, thần sắc nghiêm nghị, đôi mắt lam đề phòng nhìn nam nhân mỉm cười anh tuấn trước mắt: “Ngài Grindelwald, thật sự là khách ít đến.”
Sao cậu ấy lại tới? Vừa rồi lời nói kia có ý gì? Cậu ấy muốn làm gì?……
Trong đầu Dumbledore chớp nhoáng hiện lên nhiều ý tưởng, nhưng cuối cùng ông chỉ thốt ra một câu như vậy.
Tiền ma vương bệ hạ đối với sự đề phòng của ông chỉ mỉm cười, tùy tay ném áo choàng màu đen lên sô pha, “Albus, không mời tôi uống chén trà sao? Bên ngoài thật lạnh quá.”
“Là ta thất lễ.” Dumbledore vẫn như cũ vẫn duy trì cảnh giác tối cao, ngón trỏ gõ gõ mặt bàn, một ly trà bốc nhiệt xuất hiện trước mặt Grindelwald.
Tiền ma vương nhấp một ngụm trà nóng, thoải mái mà thở dài, sau đó nói: “Thật khiến cho người ta hoài niệm, Albus, chúng ta đã nhiều năm không ngồi uống trà cùng nhau như vậy.”
Dumbledore thuận miệng phụ họa: “Đúng vậy, khi đó thật tốt đẹp biết bao.” Nhưng hiện tại uống trà thấy ngon cũng chỉ có mình cậu thôi mà?!
Grindelwald nhẹ nhàng vuốt ve vành chén, “Albus, em phòng bị ta như vậy, thực làm cho ta thương tâm.” Dumbledore ngoài cười nhưng trong không cười, “Ngài Grindelwald nói quá lời, ta làm sao có năng lực làm cho ngài thương tâm chứ.”
“Albus, em vẫn cứ đáng yêu như vậy.” Grindelwald dùng giọng điệu như dỗ trẻ con mà nói, mấy bức tranh trên vách tường đều bắt đầu ồn ào, dùng ánh mắt ái muội vô cùng nhìn Dumbledore.
Dumbledore thẹn quá hoá giận, “Xin ngài nói năng cẩn thận! Chúng ta cũng không quen thuộc như vậy!” Người này, lại dám coi ông thành trẻ con! Dumbledore sờ râu, trong lòng bực bội — nói thế nào thì hiện tại trông ông cũng trưởng thành hơn đối phương nhiều!
“Ngoan, đừng nóng giận, là ta nói sai rồi.” Grindelwald không có gì thành ý gì mà dỗ dành, giọng điệu kia làm cho Dumbledore tức giận trong lòng, lại không thể phát tác, nghẹn đến mức sắp nội thương.
Dumbledore nhịn xuống cảm xúc táo bạo, dùng thanh âm hết sức bình thản hỏi: “Ngài Grindelwald, ngài đến Hogwarts có chuyện gì sao?”
“Ta không phải đã nói rồi sao? Ta tới tìm người ta yêu.” Grindelwald dùng giọng điệu đương nhiên mà nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ông. Dumbledore cảm thấy thánh nhân cũng không có lực nhẫn nại bằng ông: “Thực đáng tiếc, Hogwarts chỉ sợ không có người ngài muốn tìm.” Cho nên cậu đi nhanh giùm cái!
“Albus, nói dối không phải thói quen tốt.” Grindelwald thực thành khẩn mà khuyên bảo. Dumbledore đè gân xanh nhảy lên trên thái dương, “Rốt cuộc ngài muốn làm cái gì?”
“Mang em đi.” Grindelwald rõ ràng nói – các tiền hiệu trưởng trong tranh đã sắp nhảy ra khỏi lồng kính, tuy rằng giọng nghị luận đã cố ý đè thấp, nhưng Grindelwald vẫn nghe đến rành mạch.
“Không có khả năng!” Dumbledore xem nhẹ một chút nhảy nhót dưới đáy lòng, nói chắc như đinh đóng cột. Ông đã buông tha nhiều thứ như vậy, làm nhiều như vậy, đến hiện tại, đã không quay đầu được. Cứviệc người này đến bây giờ vẫn giữ trọn phần cảm tình cùng lời hứa trước kia, nhưng đã quá muộn.
Làm bạch phù thuỷ vĩ đại nhất, trên người ông gánh trách nhiệm quá nặng. Hogwarts cần ông, giới phù thuỷ Anh quốc cần ông, ông không có tư cách bốc đồng!
Grindelwald tuyệt không ngoài ý muốn về câu trả lời, nhếch mày, duỗi tay ra, một cái khung ảnh rỗng trên giá sách của Dumbledore bay đến trong tay.
Dumbledore lập tức muốn giật lại, đáng tiếc không kịp. “Em tình nguyện nhung nhớ với chỗ trống trong khung ảnh cũng không chịu theo ta đi?” Grindelwald vừa đau lòng vừa tức phẫn.
Nét mặt già nua của Dumbledore đỏ lên, đũa phép Cơm nguội vọt tới tay: “Ai nói ta nhìn khung ảnh rỗng này mà nhớ anh? Trả lại cho ta!” Thật sự là mất sạch sành sanh mặt mũi rồi! Dumbledore trừng mắt nhìn đám bức hoạ lắm mồm trên tường, thật sự là hận không thể một phát thiêu cháy bọn họ!
“Albus, đã nhiều như vậy năm, em vẫn không chịu buông sao?” Grindelwald nhẹ giọng hỏi, như là sợ xúc động tới miệng vết thương trong lòng đối phương.
Dumbledore trong lòng cũng không chịu nổi, chuyện năm đó công đã sớm muốn giải thích, nhưng khi đó bọn họ đã trở mặt thành thù, hết thảy đều không có biện pháp cứu vãn. Nếu hiện tại trên người ông không có trách nhiệm này, có lẽ bọn họ thật sự có thể thực hiện giấc mộng năm đó, cùng nhau đi khắp thế giới.
“Albus –” Grindelwald thở dài một tiếng, không biết nên làm sao với người yêu cố chấp của mình.
Dumbledore nhớ tới năm tháng tốt đẹp ngày xưa, trong lòng cũng là cảm khái ngàn vạn, không lưu ý liền thốt ra: “Nếu sau khi hết thảy kết thúc mà tôi còn sống, tôi sẽ đi theo anh.”
Nói xong, hoàn hồn, thầm mắng bản thân không bình tĩnh, nhưng đối diện với vẻ kinh hỉ của nam nhân anh tuấn lại làm cho ông cảm thấy như vậy cũng không tồi.
Grindelwald gõ trượng rắn, “Nếu như vậy, vũ hội Giáng sinh làm bạn nhảy của ta đi!”
Ngạc nhiên.
“Gelert Grindelwald, anh đừng quá đáng!” ông chỉ biết không nên lơ là!
“Albus, sao em có thể biến mình thành bộ dạng này được chứ?” mục đích chủ yếu đã đạt tới, Grindelwald bắt đầu so đo mấy vấv đề râu ria.
Dumbledore coi như bảo bối mà sờ chòm râu của mình — tuy rằng đó là giả, “Không biến thành như vậy thì nói gì người ta cũng không tin, mười ba cách dùng của máu rồng chỉ sợ đến bây giờ cũng chưa có người biết.”
“Chẳng lẽ em muốn dùng bộ dạng này khiêu vũ cùng ta sao?” Grindelwald lấy ra đũa phép bắt đầu ‘chỉnh dung’ cho ông, Dumbledore đau lòng vuốt cái cằm đột nhiên trở nên trơn bóng của mình, lại sờ cái mũi bị làm thẳng, sau đó chú ý tới lời đối phương, phản bác: “Tôi đáp ứng làm bạn nhảy của anh khi nào? Á! Kẹo của tôi!”
……
Thanh niên mặt trẻ con, mái tóc nâu đỏ há hốc mồm mà đồ ngọt đáng yêu đầy bàn của mình bị biến mất không còn, bực bội, hung tợn trừng đầu sỏ gây nên: “Gelert Grindelwald!”
Grindelwald buông tay: “Ăn nhiều đồ ngọt sẽ sâu răng.” “Tôi có độc dược chống sâu răng!” độc dược Severus đương đại không ai có thể so sáng được, có gì mà lo lắng?
“Em không thể cứ dựa vào độc dược giải quyết được, từ hôm nay trở đi phải hạn chế đồ ngọt.”
“Anh cút về Đức cho tôi ngay!”
Thật vất vả bình ổn lửa giận, Dumbledore trừng mắt nhìn nam nhân tóc vàng cười đến sáng lạn, hỏi: “Sao anh lại đột nhiên ra khỏi Nurmengard?” Lúc ấy không hề dự đáon trước, ông bị hoảng sợ không nhẹ, vài tháng đều lo lắng người này sẽ làm ra chuyện gì kinh thiên động địa.
“À, có một đứa nhỏ gửi cho Tuần báo Đức một câu chuyện xưa, vì tránh cái kết trong chuyện, cho nên ta đi ra.” Lúc nhìn thấy câu chuyện kia, thật làm cho ông ta chấn kinh hồi lâu, rồi lại ngẫm nghĩ hồi lâu.
“Câu chuyện gì?” Dumbledore không thể không hiếu kỳ, Grindelwald đã ở Nurmengard hơn một trăm năm, cư nhiên lại vì một câu chuyện xưa mà vượt ngục!
“Muốn biết?” Tiền ma vương bệ hạ nheo mắt cười, chỉ chỉ miệng mình.
“Cút!” Chờ một chút ông phải moi toàn bộ tuần báo Đức đoạn thời gian kia ra xem mới được!
Kỳ thật Hugh viết câu chuyện kia cũng không có gì đặc biệt, chỉ là hơi cải biến câu chuyện lúc trước của Dumbledore cùng Grindelwald trong nguyên tác, thay tên, chuyện bảo vệ ngôi mộ vì người yêu cũng viết vào mà thôi, thật sự không có gì đáng xem.
Harry cân nhắc xem trân bảo của mình sẽ là cái gì, suy nghĩ nửa ngày cũng không cái rõ ràng, cuối cùng rõ ràng buông tha việc động não.
Dù sao thì đến lúc đó cứ cướp về là được!
Năm nay vũ hội Giáng sinh còn có học trò hai học viện Durmstrang cùng Beauxbatons tham gia, toàn thể giáo sư học sinh của Hogwarts đều bị yêu cầu tham dự, một người cũng không được vắng mặt.
Các nam sinh mũ áo chỉnh tề nhìn chằm chằm những nữ sinh xinh đẹp, thường xuyên chế tạo vài vụ gặp mặt ngẫu nhiên, thuận tiện mời đối phương làm bạn nhảy. Mấy nữ sinh của Beauxbatons đều là đứng đầu được tuyển chọn, mỗi ngày đều phải bị chặn lại trền đường mất vài lần.
Bởi vì quan hệ cùng Snape đã bị toàn bộ Hogwarts biết hết, cũng không có người dám mạo hiểm bị xà vương Avada Kavadra mà đi mời Hugh làm bạn nhảy. Nhưng đại biểu Beauxbatons cùng Durmstrang thì khác, có năm nam sinh cùng bảy tám nữ sinh đến mời cậu.
Hugh cự tuyệt hết, mấy người kia đều rất tốt, không quấn quít lấy không buông, khiến cậu thờ phào nhẹ nhàng. hiện tại cậu không dám gây chuyện phấn hồng gì đâu, nếu không bình dấm chua trong nhà không biết sẽ trừng phạt cậu ra sao nữa!
Trước cửa phòng Hiệu trưởng, một người toàn thân bọc trong áo choàng đen đứng lặng lẽ. Ông ta đã đứng trong này hơn hai giờ.
Có lẽ là cận hương tình khiếp đi (Miêu: càng gần chuyện/việc quen thuộc sau nhiều ngày tháng xa cách càng có cảm giác khiếp đảm). Chưa tới nơi này thì lòng ông ta tràn đầy cảm giác vui sướng khi gặp lại, mà chân chính cách người nọ trong gang tấc thì ngay cả một bước cũng không dám tiến lên.
Ông ta chưa bao giờ không phải một người thiếu quả quyết, lại luôn lần lượt thoái nhượng cho con người đằng sau cánh cửa này, ngay cả điểm mấu chốt cũng đều từng cái buông tha.
Rốt cục hạ quyết tâm –“Kẹo bút lông chim.”
Quái thú canh cửa phát ra tiếng vang nặng nề, chậm rãi dời, lộ ra một lối đi.
Trong phòng hiệu trưởng, ông lão râu tóc bạc trắng đang híp mắt, vẻ mặt hưởng thụ, nhét vào miệng kẹo hoa quả.
Nhìn thấy có người tiến vào, ông cũng không có biểu hiện kinh ngạc, vẫn là vẻ mặt hiền lành hòa ái tươi cười: “Vị tiên sinh này, ngài bồi hồi thật lâu trước cửa phòng hiệu trưởng, có chuyện gì ta có thể giúp ngài sao?”
Người bên dưới áo choàng khó lường mà nhìn ông một cái, thanh âm khàn khàn khó nghe: “Đương nhiên, hiệu trưởng Dumbledore, chuyện này chỉ có ngài mới giúp được ta.”
Dumbledore buông xuống ly thuỷ tinh chân dài trong tay, “Ồ, đây thật sự là vinh hạnh của ta, mời nói.”
“Ta đã đánh mất người yêu của mình, không biết ngài Dumbledore có thể giúp ta tìm người ấy về hay không?” giọng nói kia hình như mang theo ý cười khó nói rõ, Dumbledore trong lòng có loại cảm giác rất quái lạ, điều này làm cho ông cảnh giác tới mức tối cao.
“Thực thật có lỗi, vị tiên sinh này, ta cũng không biết người yêu của ngài là ai, làm sao giúp ngài tìm về người ấy được.” Dumbledore nói xong, nghĩ rằng, tình cảm nam nam lưu luyến trong giới phù thuỷ gần đây hình như đặc biệt thịnh hành. Người trước mắt rõ ràng chính là nam nhân, nhắc tới người yêu của mình lại nói là ‘him’ mà không phải ‘her’.
“Không, chuyện này chỉ có hiệu trưởng Dumbledoree mới làm được, làm ơn hãy giúp trợ ta.” Thanh âm khàn khàn dưới áo choàng làm người ta động thâm tình: “Người ấy đối với ta, vô cùng quan trọng.”
Dumbledore trong lòng rung động, làm cho ông trong nháy mắt hoảng hốt, nhưng thân là bạch phù thuỷ vĩ đại nhất, rất nhanh ông đã đè ép cảm giác khác thường này xuống.
“Nếu ngài đã nói như vậy, thì ta sẽ làm hết sức. Xin hỏi người yêu của ngài là ai?” Dumbledore hơi có lệmà hỏi. Hiện tại vì Giải đấu Tam Pháp Thuật cùng một đám hồn khí Chúa tể hắc ám hoàn toàn mất đi manh mối mà tâm phiền ý loạn, nào có tâm tình đi quản ai đánh mất người yêu chứ!
Người nọ phát ra một tiếng cười nhẹ, sau đó giọng nói không hề chói tai như vừa rồi nữa, mà là trong sáng lại trầm thấp có vài phần khêu gợi: “Albus Percival Wulfric Brian Dumbledore.”
“Cái gì?” Dumbledore khó có khi biểu tình cứng ngắc, không biết đối phương đột nhiên nói ra tên đầy đủ của mình làm cái gì. Còn có, giọng nói kia là như thế nào đây, cảm giác rất quen thuộc — dự cảm điềm xấu rất mãnh liệt, bạch phù thuỷ vĩ đại cảm thấy cái mũi bị gãy của mình hơi hơi đau.
“Người yêu của ta, Albus Percival Wulfric Brian Dumbledore, hiệu trưởng đương nhiệm của Hogwarts, Huân chương Merlin đệ nhất đẳng, đại phù thuỷ, chủ tịch liên đoàn pháp thuật thế giới, thẩm phán toà án pháp thuật tối cao. Ngài quen biết người ấy không?”
(Gellert Grinderwald hồi trẻ)
Các bức họa hiệu trưởng trong phòng đều tỉnh táo khỏi cơn buồn ngủ trưa, chen hết lại khung ảnh gần bàn công tác nhất, mồm năm miệng mười mà thảo luận về chuyện động trời này.
Dumbledore dỡ xuống nụ cười tươi thường ngày, lãnh đạm cảnh cáo: “Xin không cần vui đùa như vậy!” Có thể xưng là người yêu của ông chỉ là Gellert thôi…đợi đã!
Ánh mắt Dumbledore bỗng dưng trợn to, cái kính bán nguyệt như sắp rơi xuống khỏi cái mũi gãy, “Cậu, cậu là……”
Người nọ xả xuống chiếc áo choàng đen, lộ ra mái tóc dài màu vàng cùng khuôn mặt anh tuấn, “Albus, đã lâu không gặp.”
Cho dù là Chúa tể hắc ám lúc này hoàn hoàn chỉnh chỉnh đứng đây hữu hảo nói chuyện cùng cũng sẽ không khiến Dumbledore kinh ngạc thêm!
“Gellert……” Dumbledore có chút thất thần, nhưng ông lập tức che dấu đi, thần sắc nghiêm nghị, đôi mắt lam đề phòng nhìn nam nhân mỉm cười anh tuấn trước mắt: “Ngài Grindelwald, thật sự là khách ít đến.”
Sao cậu ấy lại tới? Vừa rồi lời nói kia có ý gì? Cậu ấy muốn làm gì?……
Trong đầu Dumbledore chớp nhoáng hiện lên nhiều ý tưởng, nhưng cuối cùng ông chỉ thốt ra một câu như vậy.
Tiền ma vương bệ hạ đối với sự đề phòng của ông chỉ mỉm cười, tùy tay ném áo choàng màu đen lên sô pha, “Albus, không mời tôi uống chén trà sao? Bên ngoài thật lạnh quá.”
“Là ta thất lễ.” Dumbledore vẫn như cũ vẫn duy trì cảnh giác tối cao, ngón trỏ gõ gõ mặt bàn, một ly trà bốc nhiệt xuất hiện trước mặt Grindelwald.
Tiền ma vương nhấp một ngụm trà nóng, thoải mái mà thở dài, sau đó nói: “Thật khiến cho người ta hoài niệm, Albus, chúng ta đã nhiều năm không ngồi uống trà cùng nhau như vậy.”
Dumbledore thuận miệng phụ họa: “Đúng vậy, khi đó thật tốt đẹp biết bao.” Nhưng hiện tại uống trà thấy ngon cũng chỉ có mình cậu thôi mà?!
Grindelwald nhẹ nhàng vuốt ve vành chén, “Albus, em phòng bị ta như vậy, thực làm cho ta thương tâm.” Dumbledore ngoài cười nhưng trong không cười, “Ngài Grindelwald nói quá lời, ta làm sao có năng lực làm cho ngài thương tâm chứ.”
“Albus, em vẫn cứ đáng yêu như vậy.” Grindelwald dùng giọng điệu như dỗ trẻ con mà nói, mấy bức tranh trên vách tường đều bắt đầu ồn ào, dùng ánh mắt ái muội vô cùng nhìn Dumbledore.
Dumbledore thẹn quá hoá giận, “Xin ngài nói năng cẩn thận! Chúng ta cũng không quen thuộc như vậy!” Người này, lại dám coi ông thành trẻ con! Dumbledore sờ râu, trong lòng bực bội — nói thế nào thì hiện tại trông ông cũng trưởng thành hơn đối phương nhiều!
“Ngoan, đừng nóng giận, là ta nói sai rồi.” Grindelwald không có gì thành ý gì mà dỗ dành, giọng điệu kia làm cho Dumbledore tức giận trong lòng, lại không thể phát tác, nghẹn đến mức sắp nội thương.
Dumbledore nhịn xuống cảm xúc táo bạo, dùng thanh âm hết sức bình thản hỏi: “Ngài Grindelwald, ngài đến Hogwarts có chuyện gì sao?”
“Ta không phải đã nói rồi sao? Ta tới tìm người ta yêu.” Grindelwald dùng giọng điệu đương nhiên mà nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ông. Dumbledore cảm thấy thánh nhân cũng không có lực nhẫn nại bằng ông: “Thực đáng tiếc, Hogwarts chỉ sợ không có người ngài muốn tìm.” Cho nên cậu đi nhanh giùm cái!
“Albus, nói dối không phải thói quen tốt.” Grindelwald thực thành khẩn mà khuyên bảo. Dumbledore đè gân xanh nhảy lên trên thái dương, “Rốt cuộc ngài muốn làm cái gì?”
“Mang em đi.” Grindelwald rõ ràng nói – các tiền hiệu trưởng trong tranh đã sắp nhảy ra khỏi lồng kính, tuy rằng giọng nghị luận đã cố ý đè thấp, nhưng Grindelwald vẫn nghe đến rành mạch.
“Không có khả năng!” Dumbledore xem nhẹ một chút nhảy nhót dưới đáy lòng, nói chắc như đinh đóng cột. Ông đã buông tha nhiều thứ như vậy, làm nhiều như vậy, đến hiện tại, đã không quay đầu được. Cứviệc người này đến bây giờ vẫn giữ trọn phần cảm tình cùng lời hứa trước kia, nhưng đã quá muộn.
Làm bạch phù thuỷ vĩ đại nhất, trên người ông gánh trách nhiệm quá nặng. Hogwarts cần ông, giới phù thuỷ Anh quốc cần ông, ông không có tư cách bốc đồng!
Grindelwald tuyệt không ngoài ý muốn về câu trả lời, nhếch mày, duỗi tay ra, một cái khung ảnh rỗng trên giá sách của Dumbledore bay đến trong tay.
Dumbledore lập tức muốn giật lại, đáng tiếc không kịp. “Em tình nguyện nhung nhớ với chỗ trống trong khung ảnh cũng không chịu theo ta đi?” Grindelwald vừa đau lòng vừa tức phẫn.
Nét mặt già nua của Dumbledore đỏ lên, đũa phép Cơm nguội vọt tới tay: “Ai nói ta nhìn khung ảnh rỗng này mà nhớ anh? Trả lại cho ta!” Thật sự là mất sạch sành sanh mặt mũi rồi! Dumbledore trừng mắt nhìn đám bức hoạ lắm mồm trên tường, thật sự là hận không thể một phát thiêu cháy bọn họ!
“Albus, đã nhiều như vậy năm, em vẫn không chịu buông sao?” Grindelwald nhẹ giọng hỏi, như là sợ xúc động tới miệng vết thương trong lòng đối phương.
Dumbledore trong lòng cũng không chịu nổi, chuyện năm đó công đã sớm muốn giải thích, nhưng khi đó bọn họ đã trở mặt thành thù, hết thảy đều không có biện pháp cứu vãn. Nếu hiện tại trên người ông không có trách nhiệm này, có lẽ bọn họ thật sự có thể thực hiện giấc mộng năm đó, cùng nhau đi khắp thế giới.
“Albus –” Grindelwald thở dài một tiếng, không biết nên làm sao với người yêu cố chấp của mình.
Dumbledore nhớ tới năm tháng tốt đẹp ngày xưa, trong lòng cũng là cảm khái ngàn vạn, không lưu ý liền thốt ra: “Nếu sau khi hết thảy kết thúc mà tôi còn sống, tôi sẽ đi theo anh.”
Nói xong, hoàn hồn, thầm mắng bản thân không bình tĩnh, nhưng đối diện với vẻ kinh hỉ của nam nhân anh tuấn lại làm cho ông cảm thấy như vậy cũng không tồi.
Grindelwald gõ trượng rắn, “Nếu như vậy, vũ hội Giáng sinh làm bạn nhảy của ta đi!”
Ngạc nhiên.
“Gelert Grindelwald, anh đừng quá đáng!” ông chỉ biết không nên lơ là!
“Albus, sao em có thể biến mình thành bộ dạng này được chứ?” mục đích chủ yếu đã đạt tới, Grindelwald bắt đầu so đo mấy vấv đề râu ria.
Dumbledore coi như bảo bối mà sờ chòm râu của mình — tuy rằng đó là giả, “Không biến thành như vậy thì nói gì người ta cũng không tin, mười ba cách dùng của máu rồng chỉ sợ đến bây giờ cũng chưa có người biết.”
“Chẳng lẽ em muốn dùng bộ dạng này khiêu vũ cùng ta sao?” Grindelwald lấy ra đũa phép bắt đầu ‘chỉnh dung’ cho ông, Dumbledore đau lòng vuốt cái cằm đột nhiên trở nên trơn bóng của mình, lại sờ cái mũi bị làm thẳng, sau đó chú ý tới lời đối phương, phản bác: “Tôi đáp ứng làm bạn nhảy của anh khi nào? Á! Kẹo của tôi!”
……
Thanh niên mặt trẻ con, mái tóc nâu đỏ há hốc mồm mà đồ ngọt đáng yêu đầy bàn của mình bị biến mất không còn, bực bội, hung tợn trừng đầu sỏ gây nên: “Gelert Grindelwald!”
Grindelwald buông tay: “Ăn nhiều đồ ngọt sẽ sâu răng.” “Tôi có độc dược chống sâu răng!” độc dược Severus đương đại không ai có thể so sáng được, có gì mà lo lắng?
“Em không thể cứ dựa vào độc dược giải quyết được, từ hôm nay trở đi phải hạn chế đồ ngọt.”
“Anh cút về Đức cho tôi ngay!”
Thật vất vả bình ổn lửa giận, Dumbledore trừng mắt nhìn nam nhân tóc vàng cười đến sáng lạn, hỏi: “Sao anh lại đột nhiên ra khỏi Nurmengard?” Lúc ấy không hề dự đáon trước, ông bị hoảng sợ không nhẹ, vài tháng đều lo lắng người này sẽ làm ra chuyện gì kinh thiên động địa.
“À, có một đứa nhỏ gửi cho Tuần báo Đức một câu chuyện xưa, vì tránh cái kết trong chuyện, cho nên ta đi ra.” Lúc nhìn thấy câu chuyện kia, thật làm cho ông ta chấn kinh hồi lâu, rồi lại ngẫm nghĩ hồi lâu.
“Câu chuyện gì?” Dumbledore không thể không hiếu kỳ, Grindelwald đã ở Nurmengard hơn một trăm năm, cư nhiên lại vì một câu chuyện xưa mà vượt ngục!
“Muốn biết?” Tiền ma vương bệ hạ nheo mắt cười, chỉ chỉ miệng mình.
“Cút!” Chờ một chút ông phải moi toàn bộ tuần báo Đức đoạn thời gian kia ra xem mới được!
Kỳ thật Hugh viết câu chuyện kia cũng không có gì đặc biệt, chỉ là hơi cải biến câu chuyện lúc trước của Dumbledore cùng Grindelwald trong nguyên tác, thay tên, chuyện bảo vệ ngôi mộ vì người yêu cũng viết vào mà thôi, thật sự không có gì đáng xem.
Bình luận truyện