Hạt Giống Tiến Hóa
Chương 21: Về nhà
Thời gian chiến đấu cũng không dài, mọi thứ bất quá diễn ra không đến mười lăm phút đồng hồ.
Đức buông Lan ra, xoay người nhìn sang hai cô gái đang run rẩy ngồi đó, nhíu mày: “Mặc quần áo vào, xuống nhà dưới đi”
Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng thậm chí có phần ôn nhu, nhưng hai cô gái nghe thấy thì hoảng sợ, vội vã mặc bộ đồ rách nát dưới đất vào rồi chạy luôn xuống bếp. Hắn sờ sờ mũi cười khổ.
Đức bước lại chỗ cây cột trói người thanh niên kia, tiện tay chém đứt dây trói cho cậu ta. Cậu ta chật vật ngồi dậy, khẽ rên rỉ, ôm lấy cái vai bị trật, cánh tay tê dại do bị trói quá lâu, hằn lên từng vạch máu.
Đức chộp lấy vai cậu ta, dùng sức đẩy mạnh, khớp vai trở vào lại vị trí. Cậu ta cũng khá kiên cường không rên một tiếng, mồ hôi trên trán rịn ra do đau đớn. Xong đâu đấy, Đức kéo cậu ta đứng dậy: “Xuống nhà dưới đi”
Cậu ta đứng dậy khom người, miệng bị thương và toàn thân đau đớn khiến giọng nói đầy run rẩy: “Cảm ơn anh đã báo thù giúp chúng tôi”
“Tôi làm điều này không phải vì cậu, nên cậu không cần cảm ơn, đi đi” Đức lạnh nhạt nói
Ánh mắt cậu ta quay lại trên người gã Hữu Tài đang thoi thóp trên cây cột rồi bước xuống phía dưới.
Đức quay sang lấy chiếc vòng tay chĩa vào xác chết của những tên tiến hóa giả dưới đất, xác của bọn chúng dần biến mất.
Bé Lan chợt thấp, thỏm run rẩy lên tiếng: “Anh Hai, anh Ba, ảnh sao rồi?”
Đức cười nói: “Nó khỏe lại rồi, lát nữa anh sẽ dẫn nó ra”. Lan đưa hai tay lên mặt, nước mắt chảy xuống vì vui mừng, trước khi bị bắt nó thấy cảnh Hiếu nằm xuống trên vũng máu, nó rất sợ, sợ ba anh em nó không còn thể gặp nhau nữa. Cuối cùng mọi chuyện đã ổn, tạ ơn trời đất.
Đức quay sang phía gã Hữu Tài đang bị treo ở đó. Hắn bị ghim lên đã gần năm phút, máu đã chảy đến gần cạn, nhưng vết thương đau đớn lại khiến hắn thanh tỉnh, cảm giác hoảng sợ, hối hận và tuyệt vọng trào dâng trong lòng.
Đức tiến lại gần, ánh mắt lạnh lùng, thấp giọng nói: “Nếu có kiếp sau thì cố gắng làm người tốt, còn không thì … đừng để tao gặp lại”
Đức tung một cú đấm ngay tim hắn, xương ngực và tim gã vỡ nát, gã trợn tròn hai mắt ngã đầu qua một bên chết đi. Đức rút thanh katana ra, rút một chiếc khăn trên bàn lau sạch bỏ vào kho chứa đồ, thu xác gã vào chiếc vòng tay, chiếc vòng hiển thị: + 354 điểm, tổng điểm giao dịch: 754 điểm, một quyền hạn cấp D,
Đức vào trong trong phòng ngủ của hai vợ chồng chủ nhà, nhìn thấy từng thùng đồ ăn, ngẫm nghĩ một lát, hắn thu một nửa vào kho chứa đồ, để lại một nửa.
Xong đâu đấy, Đức dẫn Lan bước xuống nhà dưới. Hai cô gái và người thanh niên kia ngồi dưới sàn, ánh mắt chàng trai nhìn về phía cô gái chứa sự phẫn uất, thương cảm và cả thất vọng, cô gái cúi đầu xuống không dám đối diện cái nhìn của hắn.
Trên bàn là một túi khô bò của mấy kẻ kia để lại đã mở, hai cô gái nhìn vào, nuốt nước bọt nhưng không dám ăn. Phải biết rằng vào thời buổi này lương thực rất quý giá, kẻ trên kia máu lạnh như vậy nếu thấy hai cô ăn vụng không biết sẽ đối xử với mình như thế nào.
Đức thấy vậy cũng dở khóc dở cười, biểu hiện hồi nãy của mình có hơi quá mức, có lẽ hình tượng mình trong mắt những người này đã trở thành ma đầu giết người không gớm tay rồi.
Đức lấy một chai nước và quăng mấy túi bánh quy, thịt khô qua cho mấy người đó, nhẹ giọng nói: “Được rồi, ăn đi”. Bây giờ hắn cũng không thiếu chút lương thực này.
Ba người lập tức cầm lấy ăn ngấu nghiến, Đức nhìn sang nói: “Cách đây hai mươi cây số hướng Tây, cuối đường là khu quân sự Tây Sài Gòn, xe ở dưới nhà, đồ ăn tôi sẽ để lại đây một nửa, tiếp theo làm thế nào thì tùy vào các người”
Nói xong, không chờ họ trả lời, Đức dắt bé Lan xuống hầm lấy chiếc xe Ford khởi động xe lên đường trở về.
Chiếc xe lăn bánh trên đường. Đức gọi thằng Hiếu từ phòng thí nghiệm ra, thấy bé Lan nó mừng rỡ kêu lên. Trên chiếc xe nhanh chóng rộn rã tiếng cười. Đức cảm thấy thật nhẹ nhõm, bình yên, hắn tự hứa với lòng sẽ không để chuyện thế này xảy ra lần nào nữa.
Về đến nhà, trời cũng đã chập tối. Kho chứa đồ sau khi Đức thăng cấp lên khách hàng cấp hai đã rộng hơn gấp đôi, lên tới gần ba mươi mét vuông, hắn bỏ luôn chiếc xe vào đó, kéo lại cánh cổng đã xiêu vẹo, ràng lại bằng xích sắt.
Xong đâu đấy, hắn mở cửa bước vào nhà, giao túi đồ ăn cho bé Lan, con bé hăm hở chạy xuống nhà bếp nấu đồ ăn, thằng Hiếu thì xắn tay quét dọn lại căn nhà cho sạch sẽ. Bữa cơm được dọn ra, mâm cơm chỉ có hai món thịt kho trứng và một tô canh cải xanh. Một ngày dài mệt mỏi với rất nhiều biến cố. Ba anh em Đức quây quần với nhau ăn cơm, trò chuyện, một chiếc đèn cầy được thắp lên để lấy chút ánh sáng.
Đức buông Lan ra, xoay người nhìn sang hai cô gái đang run rẩy ngồi đó, nhíu mày: “Mặc quần áo vào, xuống nhà dưới đi”
Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng thậm chí có phần ôn nhu, nhưng hai cô gái nghe thấy thì hoảng sợ, vội vã mặc bộ đồ rách nát dưới đất vào rồi chạy luôn xuống bếp. Hắn sờ sờ mũi cười khổ.
Đức bước lại chỗ cây cột trói người thanh niên kia, tiện tay chém đứt dây trói cho cậu ta. Cậu ta chật vật ngồi dậy, khẽ rên rỉ, ôm lấy cái vai bị trật, cánh tay tê dại do bị trói quá lâu, hằn lên từng vạch máu.
Đức chộp lấy vai cậu ta, dùng sức đẩy mạnh, khớp vai trở vào lại vị trí. Cậu ta cũng khá kiên cường không rên một tiếng, mồ hôi trên trán rịn ra do đau đớn. Xong đâu đấy, Đức kéo cậu ta đứng dậy: “Xuống nhà dưới đi”
Cậu ta đứng dậy khom người, miệng bị thương và toàn thân đau đớn khiến giọng nói đầy run rẩy: “Cảm ơn anh đã báo thù giúp chúng tôi”
“Tôi làm điều này không phải vì cậu, nên cậu không cần cảm ơn, đi đi” Đức lạnh nhạt nói
Ánh mắt cậu ta quay lại trên người gã Hữu Tài đang thoi thóp trên cây cột rồi bước xuống phía dưới.
Đức quay sang lấy chiếc vòng tay chĩa vào xác chết của những tên tiến hóa giả dưới đất, xác của bọn chúng dần biến mất.
Bé Lan chợt thấp, thỏm run rẩy lên tiếng: “Anh Hai, anh Ba, ảnh sao rồi?”
Đức cười nói: “Nó khỏe lại rồi, lát nữa anh sẽ dẫn nó ra”. Lan đưa hai tay lên mặt, nước mắt chảy xuống vì vui mừng, trước khi bị bắt nó thấy cảnh Hiếu nằm xuống trên vũng máu, nó rất sợ, sợ ba anh em nó không còn thể gặp nhau nữa. Cuối cùng mọi chuyện đã ổn, tạ ơn trời đất.
Đức quay sang phía gã Hữu Tài đang bị treo ở đó. Hắn bị ghim lên đã gần năm phút, máu đã chảy đến gần cạn, nhưng vết thương đau đớn lại khiến hắn thanh tỉnh, cảm giác hoảng sợ, hối hận và tuyệt vọng trào dâng trong lòng.
Đức tiến lại gần, ánh mắt lạnh lùng, thấp giọng nói: “Nếu có kiếp sau thì cố gắng làm người tốt, còn không thì … đừng để tao gặp lại”
Đức tung một cú đấm ngay tim hắn, xương ngực và tim gã vỡ nát, gã trợn tròn hai mắt ngã đầu qua một bên chết đi. Đức rút thanh katana ra, rút một chiếc khăn trên bàn lau sạch bỏ vào kho chứa đồ, thu xác gã vào chiếc vòng tay, chiếc vòng hiển thị: + 354 điểm, tổng điểm giao dịch: 754 điểm, một quyền hạn cấp D,
Đức vào trong trong phòng ngủ của hai vợ chồng chủ nhà, nhìn thấy từng thùng đồ ăn, ngẫm nghĩ một lát, hắn thu một nửa vào kho chứa đồ, để lại một nửa.
Xong đâu đấy, Đức dẫn Lan bước xuống nhà dưới. Hai cô gái và người thanh niên kia ngồi dưới sàn, ánh mắt chàng trai nhìn về phía cô gái chứa sự phẫn uất, thương cảm và cả thất vọng, cô gái cúi đầu xuống không dám đối diện cái nhìn của hắn.
Trên bàn là một túi khô bò của mấy kẻ kia để lại đã mở, hai cô gái nhìn vào, nuốt nước bọt nhưng không dám ăn. Phải biết rằng vào thời buổi này lương thực rất quý giá, kẻ trên kia máu lạnh như vậy nếu thấy hai cô ăn vụng không biết sẽ đối xử với mình như thế nào.
Đức thấy vậy cũng dở khóc dở cười, biểu hiện hồi nãy của mình có hơi quá mức, có lẽ hình tượng mình trong mắt những người này đã trở thành ma đầu giết người không gớm tay rồi.
Đức lấy một chai nước và quăng mấy túi bánh quy, thịt khô qua cho mấy người đó, nhẹ giọng nói: “Được rồi, ăn đi”. Bây giờ hắn cũng không thiếu chút lương thực này.
Ba người lập tức cầm lấy ăn ngấu nghiến, Đức nhìn sang nói: “Cách đây hai mươi cây số hướng Tây, cuối đường là khu quân sự Tây Sài Gòn, xe ở dưới nhà, đồ ăn tôi sẽ để lại đây một nửa, tiếp theo làm thế nào thì tùy vào các người”
Nói xong, không chờ họ trả lời, Đức dắt bé Lan xuống hầm lấy chiếc xe Ford khởi động xe lên đường trở về.
Chiếc xe lăn bánh trên đường. Đức gọi thằng Hiếu từ phòng thí nghiệm ra, thấy bé Lan nó mừng rỡ kêu lên. Trên chiếc xe nhanh chóng rộn rã tiếng cười. Đức cảm thấy thật nhẹ nhõm, bình yên, hắn tự hứa với lòng sẽ không để chuyện thế này xảy ra lần nào nữa.
Về đến nhà, trời cũng đã chập tối. Kho chứa đồ sau khi Đức thăng cấp lên khách hàng cấp hai đã rộng hơn gấp đôi, lên tới gần ba mươi mét vuông, hắn bỏ luôn chiếc xe vào đó, kéo lại cánh cổng đã xiêu vẹo, ràng lại bằng xích sắt.
Xong đâu đấy, hắn mở cửa bước vào nhà, giao túi đồ ăn cho bé Lan, con bé hăm hở chạy xuống nhà bếp nấu đồ ăn, thằng Hiếu thì xắn tay quét dọn lại căn nhà cho sạch sẽ. Bữa cơm được dọn ra, mâm cơm chỉ có hai món thịt kho trứng và một tô canh cải xanh. Một ngày dài mệt mỏi với rất nhiều biến cố. Ba anh em Đức quây quần với nhau ăn cơm, trò chuyện, một chiếc đèn cầy được thắp lên để lấy chút ánh sáng.
Bình luận truyện