Hậu Ái
Chương 16
Trans: Nguyên
Một nhóm người đi ra từ Cục dân chính, sắc trời ảm đạm, dưới bậc thềm cao cao có hai chiếc xe, Tiêu Nhiên và đám bạn khác đứng dựa vào xe đợi Văn Trạch Lệ.
Nhìn thấy anh đi xuống, Tiêu Nhiên bỏ mũ xuống, vỗ vai anh: “Chúc mừng nhé.”
Cố Trình chậc chậc hai tiếng: “Chúc mừng?”
Văn Trạch Tân cười: “Anh, biểu cảm của anh sao vậy?”
Đây không phải là điều tốt hay sao? Cuối cùng cũng ly hôn, quay trở lại làm người độc thân, sao lại chẳng có biểu cảm gì thế. Văn Trạch Lệ im lặng, đi tới, cầm lấy điếu thuốc và bật lửa mà Tiêu Nhiên đưa cho, cúi đầu châm lửa.
“Anh?”
Văn Trạch Tân và Tiêu Nhiên liếc nhìn nhau.
Tiêu Nhiên dựa vào bên xe, cười một cách kỳ quái: “Yô, có phải hối hận rồi không?”
Văn Trạch Lệ nhướng mày, không cười, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Tôi có sao?”
Tiêu Nhiên: “Chưa biết chắc đâu.”
Văn Trạch Lệ không đáp lại, anh quay đầu nhìn qua, nhìn thấy Thẩm Tuyền đi xuống bậc thang.
Cuộc ly hôn này, người nhà họ Thẩm đến rất nhiều, ngoại trừ vệ sĩ thì luật sư, Thẩm Lẫm và Thẩm Hách đều đến, ngược lại Văn Trạch Lệ, chỉ đến một mình tựa như một con sói cô độc.
Xe Thẩm Tuyền lái đến hôm nay là một chiếc Mercedes-Benz S-Class, Thẩm Lẫm mở cửa cho cô, cô ngồi ghế lái phụ, Văn Trạch Lệ đứng đó tựa như bị người ta tát vào mặt một cái.
Anh ba lần bảy lượt mở ghế phụ, cô thậm chí không thèm nhìn một cái.
“Chậc, xe cô ấy lái còn ngầu hơn anh à nha.” Tiêu Nhiên vỗ vỗ chiếc xe thể thao bên cạnh Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ mặc kệ anh ta, nhìn chằm chằm vào người con gái kia.
Tất cả những cú vấp mà cuộc đời này anh vấp phải, mẹ nó đều do người con gái này.
Chiếc xe Mercedes-Benz khởi động, lái về phía này. Văn Trạch Lệ dựa vào đầu xe thể thao, ngậm thuốc lá liếc nhìn Thẩm Tuyền một cách đầy khiêu khích.
Gầm xe cao.
Thẩm Tuyền ngồi trên ghế lái phụ, bình thản liếc nhìn ra ngoài cửa xe, lướt ngang qua ánh mắt của anh ta, sau đó quay đầu, cửa kính xe đẩy lên.
Một đám công tử thế gia, bình thường rất kiêu căng ngạo mạn, nhưng hôm nay bọn họ chỉ có thể yên lặng nhìn chiếc xe S-class khung gầm cao này lướt ngang qua mắt.
Cố Trình còn cảm thấy bị xúc phạm: “Cô ả này ghê gớm quá.”
Văn Trạch Tâm gật đầu: “Đương nhiên rồi, tôi còn chưa thấy cô ấy cười bao giờ.”
“Muốn chinh phục, quá khó.” Cố Trình lắc đầu.
Văn Trạch Tân: “Vẫn là thôi đi vậy, thế giới này thiếu gì phụ nữ, tuyệt đối đừng yêu phải loại cứng như kim cương thế này.”
“Có gõ cửa trái tim cũng chẳng gõ nổi, cứng chết đi được.”
Tiêu Nhiên cười lạnh.
Văn Trạch Lệ hút xong điếu thuốc bèn dập tắt, ném vào thùng rác, vòng qua ghế lái, lái xe, trầm giọng nói: “Cô ấy có cười, cũng không cứng.”
Eo mềm muốn chết.
Ngồi vào xe.
Cố Trình xoay người ngồi vào ghế phụ, cười hỏi: “Anh nhìn thấy rồi à? Hôn rồi à?”
Nói đến đây, Văn Trạch Lệ giữ chặt tay lái vài giây.
Mẹ nó.
Chưa từng.
Văn Trạch Tân vừa cười vừa dựa vào cửa xe, nói: “Anh, sao hồi còn đang kết hôn anh không nếm thử đi?”
Văn Trạch Lệ: “Cút.”
Anh khởi động chân ga, giẫm một cái, xe phóng ra ngoài.
Một luồng khói xe bốc lên.
Văn Trạch Lệ “mẹ nó” một tiếng, may mà tránh nhanh đó.
Tiêu Nhiên cởi mũ trùm đầu, lấy chìa khóa xe ra, nói: “Anh ấy không dám đâu.”
Văn Trạch Tân: “….”
Ha.
Chó hèn.
Điện thoại đầy tin nhắn, đều là gia đình và bạn bè hỏi về việc ly hôn. Thẩm Tuyền trả lời từng người một [Thành công thuận lợi].
Có cả tin nhắn của Nhiếp Thừa.
Nhiếp Thừa: [Ly hôn rồi?]
Nhiếp Thừa: [Hôm nào gặp đi.]
Thẩm Tuyền: [Được.]
Trần Y cũng gửi tin nhắn đến: [Hay là tối nay tụ tập tí đi?]
Thẩm Tuyền đi đến cửa lớn của công ty, cởi áo khoác ngoài đưa cho Thường Tuyết cầm, hỏi: “Buổi tối ra ngoài tụ tập không? Trần Y mời.”
Thường Thuyết bấm thang máy, hai người bước vào thang máy, cô ấy vừa nghe xong liền gật đầu: “Được thôi, để chúc mừng cậu độc thân, ngược lại cũng chúc mừng cho cuộc hôn nhân sắp tới của Trần Y.”
Nói đến thật thú vị.
Bên này anh cả vừa mới ly hôn, bên kia hôn lễ của em trai diễn ra đúng hẹn.
Thẩm Tuyền hờ hững nói: “Kết hôn không có gì đáng mừng.”
Văn Trạch Tân có tiếng lăng nhăng trong giới này, Trần Y là do không có sự lựa chọn nào khác. Thường Tuyết bất lực, cô ấy nói: “Đám nhà giàu các cậu toàn sao vậy.”
“Chẳng có tên nào tử tế cả.”
Thường Tuyết xuất thân trong gia đình thư hương, bố mẹ đều là giáo sư, cô ấy dựa vào thành thích tốt của mình, thi đậu vào trường quốc tế Tulip, sau đó thi vào trường đại học mà bố cô là giáo sư, chuyên ngành tài chính.
Vòng tròn thế giới mà cô ấy tiếp xúc đơn giản, bình thường hơn nhiều, thứ mà cô ấy muốn có thể cũng là hi vọng có được tình yêu.
Hơn nữa, đối với những người trong giới của Thường Tuyết, chuyện ly hôn thường có nghĩa giải thoát và đáng ăn mừng. Nhưng trong giới nhà giàu, ly hôn có nghĩa là phân chia tài sản, quyền nuôi nấng con cái, danh tiếng gia đình, không liên quan gì đến tình yêu. Nghĩ như thế này, có vẻ không đáng ăn mừng nhỉ?
Thường Tuyết ho một tiếng.
Ra khỏi thang máy, vào đến phòng làm việc, một đám đông nhân viên không biết rằng sếp của họ đã ly hôn, đều đang làm việc chăm chỉ. Thẩm Tuyền ngồi xuống, hỏi: “Đợt đào tạo bên kia kết thúc chưa?”
“Sắp rồi, còn 2 ngày nữa.”
Ngày tuyển dụng hôm đó, người được tuyển là Lam Thấm.
Sau đó nghe nói, thì ra sức khỏe của bố Lam Thấm không tốt, gia tộc đề cập đến vấn đề người thừa kế, Lam Thấm không biết nghe ai nói, đến chỗ Thẩm Tuyền, có khi học hỏi được chút. Có lẽ cô ta muốn chứng minh rằng bản thân không kém Thẩm Tuyền chăng.
Cũng có thể, là chán ghét Thẩm Tuyền.
Thường Tuyết cười lạnh: “Cô ta đào tạo xong, mình sẽ dẫn cô ả qua đây.”
Thẩm Tuyền gật đầu: “Được.”
“Thành tích đào tạo.”
Thường Tuyết: “Bình thường, làm việc rất bảo thủ.”
Ý là không đủ linh hoạt, còn cứng đầu.
Thẩm Tuyền không đáp, người đến rồi nói sau.
Buổi chiều có cuộc họp, họp xong thì cũng gần 6 giờ. Thẩm Tuyền và Thường Tuyết đến nhà Trần Y ăn cơm, ăn xong, ba người đến một quán pub tên “Slow Time”.
“Slow Time” là do một vị công tử nhà giàu mở ra. Các ghế bao đều là hình tròn, nhưng lối ra giữa hai khu ghế bao lại đối diện nhau, cực kì thú vị.
Họ khởi hành từ sớm, quán pub lại ít người nên họ chọn một chỗ ngồi gần với sàn nhảy.
Ở quầy ghế bao bên cạnh, trên mặt bàn để một xô đá lớn, bên trong còn có cả whiskey, có cả chìa khóa xe của con Mercedes – Benz, nhìn có vẻ đã có người ngồi rồi.
Thường Tuyết quay đầu liếc vài cái, nhưng không thấy ai cả.
Một lúc sau, lồi ra một cái đầu trùm mũ kín mít nằm trên bàn.
Thường Tuyết liếc nhìn Trần Y: “Hình như là Tiêu Nhiên.”
Trần Y: “…Không phải trùng hợp thế chứ.”
Thẩm Tuyền cầm lấy ly rượu, uống một hớp, không thèm nhìn qua.
Mà lúc này, âm nhạc nơi đây trở nên náo nhiệt, các cô gái mặc áo ngắn và quần đùi ngắn đang nhảy trên sân khấu, một vài người đàn ông cao lớn đi đến khu ghế bao bên cạnh.
Lúc Văn Trạch Tân, Nhiếp Tư và Cố Trình ngồi xuống, ánh mắt họ quét tới phía này, nhìn thấy Thẩm Tuyền đang chống cằm thì ngơ ra. Lúc này Văn Trạch Lệ cũng đi đến quầy ghế bao bên này, tay anh đút túi, tay còn lại cầm điện thoại. Nhìn thấy Cố Trình đang chu chu miệng với mình, anh nghiêng đầu liền nhìn thấy Thẩm Tuyền đang nhai đá trong miệng.
Ánh mắt của anh cứng lại.
Thẩm Tuyền nhận thấy có người đang nhìn, chống cằm, quay đầu lại, liền nhìn thấy Văn Trạch Lệ.
Cô nhướng mày: “Trùng hợp ghê ta.”
Văn Trạch Lệ sờ sờ khóe môi: “Thật trùng hợp, ăn mừng độc thân à?”
Thẩm Tuyền: “Coi là vậy đi.”
Cô quay đầu, nhấp một ngụm rượu.
Ngón tay của Văn Trạch Lệ gõ bàn, anh không nhịn được cất một tiếng: “Vợ cũ.”
Thẩm Tuyền: “Chồng cũ.”
Một số người đàn ông bên kia cười phá lên, tiếng cười lúc to lúc nhỏ. Thường Tuyết và Trần Y ngồi bên này cũng nhịn, bọn họ nhìn nhau, vào lúc này điện thoại của Thẩm Tuyền vang lên, cô liếc qua, là Nhiếp Thừa.
“Đàn anh.”
“Đang ở đâu thế?”
“Ở Slow Time.”
Nhiếp Thừa sững người: “Anh qua đó, trùng hợp tối nay không có việc gì, nhân tiện chúng ta nói chuyện của hai nhà.”
“Được.”
Ở bên kia Văn Trạch Lệ ngồi xuống, cầm lấy rượu ngửa đầu uống sạch, sau đó dựa vào sô pha, một tay cầm điện thoại tay kia vẫn để trong túi, áo sơ mi có chút xộc xệch. Ánh mắt của anh bất giác chuyển sang bàn phía bên cạnh, nhìn từ góc độ này, Thẩm Tuyền vẫn đang mặc bộ lễ phục ban ngày cùng đôi giày cao gót dưới chân.
Uống rượu, nói chuyện, xem biểu diễn.
Cô đều không có biểu cảm, chỉ thỉnh thoảng khẽ mỉm cười, nụ cười nhẹ đến mức nhìn không thấy.
“Đợi chút kính Thẩm tổng một ly nhé?” Nhiếp Tư hỏi Văn Trạch Lệ, anh ta cũng là kiểu cảm giác nhìn thấy Thẩm Tuyền là muốn quỳ xuống.
Văn Trạch Lệ liếc anh ta một cái: “Kính cô ta cái gì? Tái giá sao?”
Văn Trạch Tân: “Chúc mừng cô ấy tự do rồi.”
Văn Trạch Lệ cười hừ một tiếng, không đáp lại.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần tây, tay cầm áo khoác ngoài đi đến, đó là Nhiếp Thừa.
Nhiếp Tư: “Mẹ kiếp.”
Vài giây sau, anh ta dựa vào bàn: “Anh họ của tôi, đúng rồi, tôi phải nói với mấy người, Thẩm tổng thật sự định tái giá đấy, người kết hôn tiếp theo của cô ấy rất có thể là anh họ của tôi.”
Mặt của Văn Trạch Lệ đen kịt.
Nhiếp Thừa đã ngồi xuống, ngồi ngay bên cạnh Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền quay sang bên cạnh, nhỏ giọng nói chuyện với anh ta, hai người đang thì thầm tránh tiếng nhạc ồn ào.
Văn Trạch Lệ cầm ly rượu lên, ngẩng đầu một hơi uống cạn, rượu theo xương hàm trượt xuống cổ. Ánh mắt anh không liếc đi chỗ nào khác, cứ thế nhìn khu ghế bao bên cạnh.
Mấy người đàn ông cũng chú ý đến bàn bên cạnh, nhưng thứ bọn họ chú ý đến là hai người kia đang nói cái gì.
Cố Trình còn giật mình: “Mẹ nó, Thẩm tổng thế mà lại biết cười, cô ta còn cười với Nhiếp Thừa kìa.”
“Đâu đâu?” Văn Trạch Tân nhoi sang, chỉ thấy Thẩm Tuyền đang gạt tóc, mỉm cười đáp lại vài câu, tóc mái xõa bồng bềnh, khi cười thì đôi mắt kia còn cong lên.
Mấy người đàn ông: “…”
Cũng đẹp đó chứ.
Văn Trạch Lệ đứng dậy, cầm ly rượu, trực tiếp rời đi, đi về phía quầy rượu.
Cố Trình nhướng mày: “Chuyện gì vậy?”
Nhiếp Tư: “Tôi đi xem xem.”
*
Ngồi ở quầy bar, Văn Trạch Lệ xắn tay áo, gõ bàn: “Lấy 2 ly mạnh một chút.”
Người pha chế trả lời một tiếng. Văn Trạch Lệ nói xong liền nghịch ly rượu đang cầm trên tay, ánh mắt lạnh cứng, cổ áo hơi mở. Nhiếp Tư bước đến chỗ anh, vừa nhìn đã gọi: “Văn thiếu.”
Văn Trạch Lệ quay đầu liếc anh ta một cái, hừ lạnh một tiếng: “Lại đây làm gì?”
“Anh… sao vậy?”
Lúc này, rượu đến rồi, Văn Trạch Lệ đẩy một ly cho Nhiếp Tư, tự mình một hơi uống cạn sạch, sau đó đẩy ly cho người phục vụ: “Thêm một ly nữa.”
Nhiếp Tư ngửi thấy mùi của rượu kia thì sặc.
“Mẹ nó, đừng chứ, Văn thiếu, anh định uống say bí tỉ luôn à?”
Văn Trạch Lệ cười nhạo: “Tôi sẽ thế chắc?”
“Nhưng anh uống thế này cũng nào được.” Nhiếp Tư nhìn một ly rượu khác trên bàn, Văn Trạch Lệ uống hết một hơi, sau đó đầu ngón tay của anh gõ gõ: “Một hàng.”
Nhiếp Tư kinh ngạc đến mức thất thanh: “Một hàng á?”
Loảng xoảng…
Một hàng trên bàn.
Đây là cốc rượu nhỏ, nhưng có ít nhất 20 cốc, Văn Trạch Lệ cầm lên một ngụm uống cạn. Anh ngồi trên chiếc ghế cao, đôi chân dài giẫm trên mặt đất khiến những người phụ nữ xung quanh đều phải ngoái lại mà nhìn.
20 cốc.
Chưa đến 20 giây, uống hết.
Anh chống cằm, gõ bàn, ý là lên lại đi.
Nhiếp Tư kinh ngạc, nhanh chóng ngồi xuống: “Thôi đi, đừng uống nhiều như thế, Văn thiếu—”
Văn Trạch Lệ không thèm quan tâm.
Nhiếp Tư đột nhiên vỗ bàn, anh ta híp mắt: “Văn Thiếu, không phải anh đang hối hận vì đã ly hôn đấy chứ?”
Đầu ngón tay của Văn Trạch Lệ bóp chặt cốc rượu, sững lại, một lúc lâu sau mới đặt ly rượu xuống, cười lạnh: “Tôi sao có thể hối hận.”
Nhiếp Tư nhướng mày: “Anh không hối hận mà còn uống nhiều như vậy?”
Văn Trạch lệ: “Tôi uống rượu cho vui mà…”
Vừa dứt lời, một luồng âm thanh từ bên kia truyền tới, Văn Trạch Lệ sững người, quay đầu. Nhiếp Tư cũng quay theo, vừa quay ra đã nhìn thấy Thẩm Tuyền cùng Nhiếp Thừa đi đến, trong tay của Nhiếp Thừa còn cầm lấy áo khoác ngoài của Thẩm Tuyền, vô cùng ga lăng đi bên cạnh cô, Thẩm Tuyền tình cờ nhìn thấy Văn Trạch Lệ, cô gật đầu với anh.
Là kiểu không có cảm xúc gì.
Còn nụ cười dành cho Nhiếp Thừa vừa nãy như đóa hoa quỳnh chớm nở.
Văn Trạch Lệ nhảy xuống chiếc ghế cao, đầu ngón tay vô thức cởi cúc áo, giây tiếp theo liền đi theo, tựa như cũng chẳng biết bản thân đi theo làm gì, anh đột nhiên kêu to: “Thẩm Tuyền.”
Hai người phía trước dừng lại.
Thẩm Tuyền quay đầu.
Văn Trạch Lệ tiến tới, đến trước mặt cô, cúi đầu, chậm rãi xắn ống tay áo, trầm giọng nói: “Tôi đã bỏ quên một chiếc áo sơ mi, ở biệt thự.”
Cả người anh nồng nặc mùi rượu.
Thẩm Tuyền nhìn anh.
Tóc anh rũ xuống, đôi mắt dài hẹp thâm trầm.
Cô nói: “Về nhà tôi bảo người mang cho anh.”
“Không, tôi muốn đi lấy giờ luôn.” Tay áo của Văn Trạch Lệ đã xắn đến khuỷu tay, anh liếc nhìn Nhiếp Thừa.
Văn Trạch Lệ vốn đã rất kiêu ngạo, ánh mắt này, Nhiếp Thừa hơi hơi nhíu mày.
Nhiếp Thừa: “Nếu không chúng ta ngồi cùng một xe nhé?”
Chúng ta?
Hai từ này điên cuồng lăn qua lộn lại trong lòng Văn Trạch Lệ.
Anh nói: “Không cần, tôi đưa cô ấy về, tiện lấy luôn.”
Thẩm Tuyền: “Muộn quá rồi.”
Cô trực tiếp từ chối.
Văn Trạch Lệ nghiêng đầu: “Không muộn, tôi lấy rồi đi luôn.”
Thẩm Tuyền híp mắt, không nói gì.
Văn Trạch Lệ đưa tay ra, nắm lấy cổ tay cô: “Thẩm tổng, lấy cái áo sơ mi thôi, sao cô rề rà vậy?”
“Tôi cũng không có ăn thịt em”
Thẩm Tuyền hất tay anh ra, nói: “Được.”
Cô chào Nhiếp Thừa: “Đàn anh, liên lạc sau vậy.”
Nhiếp Thừa liếc nhìn Văn Trạch Lệ, người không rõ đang nghĩ gì. Bản thân anh ta làm nghiên cứu khoa học, cũng không quá thân với những thiếu gia trong giới kinh doanh này.
Hơn nữa anh ta mới từ nước ngoài về, vì vậy càng xa lạ hơn.
Ba người đi ra cửa, xe của Nhiếp Thừa đã lái đến dừng ở trước cửa. Văn Trạch Lệ liếc mắt nhìn người giữ xe, người giữ xe lập tức chạy đi lái xe của anh.
Thẩm Tuyền vốn dĩ muốn nói chuyện tiếp với Nhiếp Thừa, bất mãn với hành vi chen chân vào của Văn Trạch Lệ. Cô tiễn Nhiếp Thừa ra xe, lúc này, một giọng nữ rụt rè bước đến.
“Trạch Lệ?” Gọi đến ngọt ngào.
Thẩm Tuyền nhướng mày, nhìn thấy Lam Thấm trong chiếc váy màu xanh nhạt, bên cạnh quán pub là một câu lạc bộ tư nhân.
Cô ta đang đứng trước cửa câu lạc bộ.
Thẩm Tuyền quay đầu lại nhìn Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ nghe thấy, anh chỉ liếc Lam Thấm một cái rồi nhìn về hướng Thẩm Tuyền: “Thẩm tổng, nói xong chưa?”
Xe của anh đã được lái đến rồi.
Thẩm Tuyền nhướng mày.
Cô nói: “Văn thiếu, anh nói chuyện với cô Lam đi, chỉ là một cái sơ mi thôi mà, không vội.”
Nói xong.
Cô kéo cửa xe, ngồi vào ghế sau xe của Nhiếp Thừa.
Văn Trạch Lệ sững sờ, tiến về phía trước hai bước. Sau đó nhận ra đây là tư thế đuổi theo, anh dừng lại, lạnh lùng lấy điện thoại di động ra, bấm số của Thẩm Tuyền.
Ngay khi đầu dây bên kia nhấc máy, giọng người phụ nữ vẫn chưa vang lên.
Văn Trạch Lệ: “Xuống xe.”
Giọng của Thẩm Tuyền từ bên kia truyền đến: “Anh ra lệnh cho ai đấy?”
Văn Trạch Lệ nghiến răng nghiến lợi.
Anh tức tới mức bật cười.
Nhìn theo chiếc xe đang chạy về phía xa, không để ý mà dùng sức.
Điện thoại rắc rắc mấy tiếng.
Ốp điện thoại hơi nứt ra.
Trái tim anh, bức bách ngột ngạt.*Tác giả có điều muốn nói:
Bán Tiệt Bạch Thái: “Ngột ngạt? uống vài viên thuốc Xiaoyao đi (Tiêu dao)”
Một nhóm người đi ra từ Cục dân chính, sắc trời ảm đạm, dưới bậc thềm cao cao có hai chiếc xe, Tiêu Nhiên và đám bạn khác đứng dựa vào xe đợi Văn Trạch Lệ.
Nhìn thấy anh đi xuống, Tiêu Nhiên bỏ mũ xuống, vỗ vai anh: “Chúc mừng nhé.”
Cố Trình chậc chậc hai tiếng: “Chúc mừng?”
Văn Trạch Tân cười: “Anh, biểu cảm của anh sao vậy?”
Đây không phải là điều tốt hay sao? Cuối cùng cũng ly hôn, quay trở lại làm người độc thân, sao lại chẳng có biểu cảm gì thế. Văn Trạch Lệ im lặng, đi tới, cầm lấy điếu thuốc và bật lửa mà Tiêu Nhiên đưa cho, cúi đầu châm lửa.
“Anh?”
Văn Trạch Tân và Tiêu Nhiên liếc nhìn nhau.
Tiêu Nhiên dựa vào bên xe, cười một cách kỳ quái: “Yô, có phải hối hận rồi không?”
Văn Trạch Lệ nhướng mày, không cười, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Tôi có sao?”
Tiêu Nhiên: “Chưa biết chắc đâu.”
Văn Trạch Lệ không đáp lại, anh quay đầu nhìn qua, nhìn thấy Thẩm Tuyền đi xuống bậc thang.
Cuộc ly hôn này, người nhà họ Thẩm đến rất nhiều, ngoại trừ vệ sĩ thì luật sư, Thẩm Lẫm và Thẩm Hách đều đến, ngược lại Văn Trạch Lệ, chỉ đến một mình tựa như một con sói cô độc.
Xe Thẩm Tuyền lái đến hôm nay là một chiếc Mercedes-Benz S-Class, Thẩm Lẫm mở cửa cho cô, cô ngồi ghế lái phụ, Văn Trạch Lệ đứng đó tựa như bị người ta tát vào mặt một cái.
Anh ba lần bảy lượt mở ghế phụ, cô thậm chí không thèm nhìn một cái.
“Chậc, xe cô ấy lái còn ngầu hơn anh à nha.” Tiêu Nhiên vỗ vỗ chiếc xe thể thao bên cạnh Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ mặc kệ anh ta, nhìn chằm chằm vào người con gái kia.
Tất cả những cú vấp mà cuộc đời này anh vấp phải, mẹ nó đều do người con gái này.
Chiếc xe Mercedes-Benz khởi động, lái về phía này. Văn Trạch Lệ dựa vào đầu xe thể thao, ngậm thuốc lá liếc nhìn Thẩm Tuyền một cách đầy khiêu khích.
Gầm xe cao.
Thẩm Tuyền ngồi trên ghế lái phụ, bình thản liếc nhìn ra ngoài cửa xe, lướt ngang qua ánh mắt của anh ta, sau đó quay đầu, cửa kính xe đẩy lên.
Một đám công tử thế gia, bình thường rất kiêu căng ngạo mạn, nhưng hôm nay bọn họ chỉ có thể yên lặng nhìn chiếc xe S-class khung gầm cao này lướt ngang qua mắt.
Cố Trình còn cảm thấy bị xúc phạm: “Cô ả này ghê gớm quá.”
Văn Trạch Tâm gật đầu: “Đương nhiên rồi, tôi còn chưa thấy cô ấy cười bao giờ.”
“Muốn chinh phục, quá khó.” Cố Trình lắc đầu.
Văn Trạch Tân: “Vẫn là thôi đi vậy, thế giới này thiếu gì phụ nữ, tuyệt đối đừng yêu phải loại cứng như kim cương thế này.”
“Có gõ cửa trái tim cũng chẳng gõ nổi, cứng chết đi được.”
Tiêu Nhiên cười lạnh.
Văn Trạch Lệ hút xong điếu thuốc bèn dập tắt, ném vào thùng rác, vòng qua ghế lái, lái xe, trầm giọng nói: “Cô ấy có cười, cũng không cứng.”
Eo mềm muốn chết.
Ngồi vào xe.
Cố Trình xoay người ngồi vào ghế phụ, cười hỏi: “Anh nhìn thấy rồi à? Hôn rồi à?”
Nói đến đây, Văn Trạch Lệ giữ chặt tay lái vài giây.
Mẹ nó.
Chưa từng.
Văn Trạch Tân vừa cười vừa dựa vào cửa xe, nói: “Anh, sao hồi còn đang kết hôn anh không nếm thử đi?”
Văn Trạch Lệ: “Cút.”
Anh khởi động chân ga, giẫm một cái, xe phóng ra ngoài.
Một luồng khói xe bốc lên.
Văn Trạch Lệ “mẹ nó” một tiếng, may mà tránh nhanh đó.
Tiêu Nhiên cởi mũ trùm đầu, lấy chìa khóa xe ra, nói: “Anh ấy không dám đâu.”
Văn Trạch Tân: “….”
Ha.
Chó hèn.
Điện thoại đầy tin nhắn, đều là gia đình và bạn bè hỏi về việc ly hôn. Thẩm Tuyền trả lời từng người một [Thành công thuận lợi].
Có cả tin nhắn của Nhiếp Thừa.
Nhiếp Thừa: [Ly hôn rồi?]
Nhiếp Thừa: [Hôm nào gặp đi.]
Thẩm Tuyền: [Được.]
Trần Y cũng gửi tin nhắn đến: [Hay là tối nay tụ tập tí đi?]
Thẩm Tuyền đi đến cửa lớn của công ty, cởi áo khoác ngoài đưa cho Thường Tuyết cầm, hỏi: “Buổi tối ra ngoài tụ tập không? Trần Y mời.”
Thường Thuyết bấm thang máy, hai người bước vào thang máy, cô ấy vừa nghe xong liền gật đầu: “Được thôi, để chúc mừng cậu độc thân, ngược lại cũng chúc mừng cho cuộc hôn nhân sắp tới của Trần Y.”
Nói đến thật thú vị.
Bên này anh cả vừa mới ly hôn, bên kia hôn lễ của em trai diễn ra đúng hẹn.
Thẩm Tuyền hờ hững nói: “Kết hôn không có gì đáng mừng.”
Văn Trạch Tân có tiếng lăng nhăng trong giới này, Trần Y là do không có sự lựa chọn nào khác. Thường Tuyết bất lực, cô ấy nói: “Đám nhà giàu các cậu toàn sao vậy.”
“Chẳng có tên nào tử tế cả.”
Thường Tuyết xuất thân trong gia đình thư hương, bố mẹ đều là giáo sư, cô ấy dựa vào thành thích tốt của mình, thi đậu vào trường quốc tế Tulip, sau đó thi vào trường đại học mà bố cô là giáo sư, chuyên ngành tài chính.
Vòng tròn thế giới mà cô ấy tiếp xúc đơn giản, bình thường hơn nhiều, thứ mà cô ấy muốn có thể cũng là hi vọng có được tình yêu.
Hơn nữa, đối với những người trong giới của Thường Tuyết, chuyện ly hôn thường có nghĩa giải thoát và đáng ăn mừng. Nhưng trong giới nhà giàu, ly hôn có nghĩa là phân chia tài sản, quyền nuôi nấng con cái, danh tiếng gia đình, không liên quan gì đến tình yêu. Nghĩ như thế này, có vẻ không đáng ăn mừng nhỉ?
Thường Tuyết ho một tiếng.
Ra khỏi thang máy, vào đến phòng làm việc, một đám đông nhân viên không biết rằng sếp của họ đã ly hôn, đều đang làm việc chăm chỉ. Thẩm Tuyền ngồi xuống, hỏi: “Đợt đào tạo bên kia kết thúc chưa?”
“Sắp rồi, còn 2 ngày nữa.”
Ngày tuyển dụng hôm đó, người được tuyển là Lam Thấm.
Sau đó nghe nói, thì ra sức khỏe của bố Lam Thấm không tốt, gia tộc đề cập đến vấn đề người thừa kế, Lam Thấm không biết nghe ai nói, đến chỗ Thẩm Tuyền, có khi học hỏi được chút. Có lẽ cô ta muốn chứng minh rằng bản thân không kém Thẩm Tuyền chăng.
Cũng có thể, là chán ghét Thẩm Tuyền.
Thường Tuyết cười lạnh: “Cô ta đào tạo xong, mình sẽ dẫn cô ả qua đây.”
Thẩm Tuyền gật đầu: “Được.”
“Thành tích đào tạo.”
Thường Tuyết: “Bình thường, làm việc rất bảo thủ.”
Ý là không đủ linh hoạt, còn cứng đầu.
Thẩm Tuyền không đáp, người đến rồi nói sau.
Buổi chiều có cuộc họp, họp xong thì cũng gần 6 giờ. Thẩm Tuyền và Thường Tuyết đến nhà Trần Y ăn cơm, ăn xong, ba người đến một quán pub tên “Slow Time”.
“Slow Time” là do một vị công tử nhà giàu mở ra. Các ghế bao đều là hình tròn, nhưng lối ra giữa hai khu ghế bao lại đối diện nhau, cực kì thú vị.
Họ khởi hành từ sớm, quán pub lại ít người nên họ chọn một chỗ ngồi gần với sàn nhảy.
Ở quầy ghế bao bên cạnh, trên mặt bàn để một xô đá lớn, bên trong còn có cả whiskey, có cả chìa khóa xe của con Mercedes – Benz, nhìn có vẻ đã có người ngồi rồi.
Thường Tuyết quay đầu liếc vài cái, nhưng không thấy ai cả.
Một lúc sau, lồi ra một cái đầu trùm mũ kín mít nằm trên bàn.
Thường Tuyết liếc nhìn Trần Y: “Hình như là Tiêu Nhiên.”
Trần Y: “…Không phải trùng hợp thế chứ.”
Thẩm Tuyền cầm lấy ly rượu, uống một hớp, không thèm nhìn qua.
Mà lúc này, âm nhạc nơi đây trở nên náo nhiệt, các cô gái mặc áo ngắn và quần đùi ngắn đang nhảy trên sân khấu, một vài người đàn ông cao lớn đi đến khu ghế bao bên cạnh.
Lúc Văn Trạch Tân, Nhiếp Tư và Cố Trình ngồi xuống, ánh mắt họ quét tới phía này, nhìn thấy Thẩm Tuyền đang chống cằm thì ngơ ra. Lúc này Văn Trạch Lệ cũng đi đến quầy ghế bao bên này, tay anh đút túi, tay còn lại cầm điện thoại. Nhìn thấy Cố Trình đang chu chu miệng với mình, anh nghiêng đầu liền nhìn thấy Thẩm Tuyền đang nhai đá trong miệng.
Ánh mắt của anh cứng lại.
Thẩm Tuyền nhận thấy có người đang nhìn, chống cằm, quay đầu lại, liền nhìn thấy Văn Trạch Lệ.
Cô nhướng mày: “Trùng hợp ghê ta.”
Văn Trạch Lệ sờ sờ khóe môi: “Thật trùng hợp, ăn mừng độc thân à?”
Thẩm Tuyền: “Coi là vậy đi.”
Cô quay đầu, nhấp một ngụm rượu.
Ngón tay của Văn Trạch Lệ gõ bàn, anh không nhịn được cất một tiếng: “Vợ cũ.”
Thẩm Tuyền: “Chồng cũ.”
Một số người đàn ông bên kia cười phá lên, tiếng cười lúc to lúc nhỏ. Thường Tuyết và Trần Y ngồi bên này cũng nhịn, bọn họ nhìn nhau, vào lúc này điện thoại của Thẩm Tuyền vang lên, cô liếc qua, là Nhiếp Thừa.
“Đàn anh.”
“Đang ở đâu thế?”
“Ở Slow Time.”
Nhiếp Thừa sững người: “Anh qua đó, trùng hợp tối nay không có việc gì, nhân tiện chúng ta nói chuyện của hai nhà.”
“Được.”
Ở bên kia Văn Trạch Lệ ngồi xuống, cầm lấy rượu ngửa đầu uống sạch, sau đó dựa vào sô pha, một tay cầm điện thoại tay kia vẫn để trong túi, áo sơ mi có chút xộc xệch. Ánh mắt của anh bất giác chuyển sang bàn phía bên cạnh, nhìn từ góc độ này, Thẩm Tuyền vẫn đang mặc bộ lễ phục ban ngày cùng đôi giày cao gót dưới chân.
Uống rượu, nói chuyện, xem biểu diễn.
Cô đều không có biểu cảm, chỉ thỉnh thoảng khẽ mỉm cười, nụ cười nhẹ đến mức nhìn không thấy.
“Đợi chút kính Thẩm tổng một ly nhé?” Nhiếp Tư hỏi Văn Trạch Lệ, anh ta cũng là kiểu cảm giác nhìn thấy Thẩm Tuyền là muốn quỳ xuống.
Văn Trạch Lệ liếc anh ta một cái: “Kính cô ta cái gì? Tái giá sao?”
Văn Trạch Tân: “Chúc mừng cô ấy tự do rồi.”
Văn Trạch Lệ cười hừ một tiếng, không đáp lại.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần tây, tay cầm áo khoác ngoài đi đến, đó là Nhiếp Thừa.
Nhiếp Tư: “Mẹ kiếp.”
Vài giây sau, anh ta dựa vào bàn: “Anh họ của tôi, đúng rồi, tôi phải nói với mấy người, Thẩm tổng thật sự định tái giá đấy, người kết hôn tiếp theo của cô ấy rất có thể là anh họ của tôi.”
Mặt của Văn Trạch Lệ đen kịt.
Nhiếp Thừa đã ngồi xuống, ngồi ngay bên cạnh Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền quay sang bên cạnh, nhỏ giọng nói chuyện với anh ta, hai người đang thì thầm tránh tiếng nhạc ồn ào.
Văn Trạch Lệ cầm ly rượu lên, ngẩng đầu một hơi uống cạn, rượu theo xương hàm trượt xuống cổ. Ánh mắt anh không liếc đi chỗ nào khác, cứ thế nhìn khu ghế bao bên cạnh.
Mấy người đàn ông cũng chú ý đến bàn bên cạnh, nhưng thứ bọn họ chú ý đến là hai người kia đang nói cái gì.
Cố Trình còn giật mình: “Mẹ nó, Thẩm tổng thế mà lại biết cười, cô ta còn cười với Nhiếp Thừa kìa.”
“Đâu đâu?” Văn Trạch Tân nhoi sang, chỉ thấy Thẩm Tuyền đang gạt tóc, mỉm cười đáp lại vài câu, tóc mái xõa bồng bềnh, khi cười thì đôi mắt kia còn cong lên.
Mấy người đàn ông: “…”
Cũng đẹp đó chứ.
Văn Trạch Lệ đứng dậy, cầm ly rượu, trực tiếp rời đi, đi về phía quầy rượu.
Cố Trình nhướng mày: “Chuyện gì vậy?”
Nhiếp Tư: “Tôi đi xem xem.”
*
Ngồi ở quầy bar, Văn Trạch Lệ xắn tay áo, gõ bàn: “Lấy 2 ly mạnh một chút.”
Người pha chế trả lời một tiếng. Văn Trạch Lệ nói xong liền nghịch ly rượu đang cầm trên tay, ánh mắt lạnh cứng, cổ áo hơi mở. Nhiếp Tư bước đến chỗ anh, vừa nhìn đã gọi: “Văn thiếu.”
Văn Trạch Lệ quay đầu liếc anh ta một cái, hừ lạnh một tiếng: “Lại đây làm gì?”
“Anh… sao vậy?”
Lúc này, rượu đến rồi, Văn Trạch Lệ đẩy một ly cho Nhiếp Tư, tự mình một hơi uống cạn sạch, sau đó đẩy ly cho người phục vụ: “Thêm một ly nữa.”
Nhiếp Tư ngửi thấy mùi của rượu kia thì sặc.
“Mẹ nó, đừng chứ, Văn thiếu, anh định uống say bí tỉ luôn à?”
Văn Trạch Lệ cười nhạo: “Tôi sẽ thế chắc?”
“Nhưng anh uống thế này cũng nào được.” Nhiếp Tư nhìn một ly rượu khác trên bàn, Văn Trạch Lệ uống hết một hơi, sau đó đầu ngón tay của anh gõ gõ: “Một hàng.”
Nhiếp Tư kinh ngạc đến mức thất thanh: “Một hàng á?”
Loảng xoảng…
Một hàng trên bàn.
Đây là cốc rượu nhỏ, nhưng có ít nhất 20 cốc, Văn Trạch Lệ cầm lên một ngụm uống cạn. Anh ngồi trên chiếc ghế cao, đôi chân dài giẫm trên mặt đất khiến những người phụ nữ xung quanh đều phải ngoái lại mà nhìn.
20 cốc.
Chưa đến 20 giây, uống hết.
Anh chống cằm, gõ bàn, ý là lên lại đi.
Nhiếp Tư kinh ngạc, nhanh chóng ngồi xuống: “Thôi đi, đừng uống nhiều như thế, Văn thiếu—”
Văn Trạch Lệ không thèm quan tâm.
Nhiếp Tư đột nhiên vỗ bàn, anh ta híp mắt: “Văn Thiếu, không phải anh đang hối hận vì đã ly hôn đấy chứ?”
Đầu ngón tay của Văn Trạch Lệ bóp chặt cốc rượu, sững lại, một lúc lâu sau mới đặt ly rượu xuống, cười lạnh: “Tôi sao có thể hối hận.”
Nhiếp Tư nhướng mày: “Anh không hối hận mà còn uống nhiều như vậy?”
Văn Trạch lệ: “Tôi uống rượu cho vui mà…”
Vừa dứt lời, một luồng âm thanh từ bên kia truyền tới, Văn Trạch Lệ sững người, quay đầu. Nhiếp Tư cũng quay theo, vừa quay ra đã nhìn thấy Thẩm Tuyền cùng Nhiếp Thừa đi đến, trong tay của Nhiếp Thừa còn cầm lấy áo khoác ngoài của Thẩm Tuyền, vô cùng ga lăng đi bên cạnh cô, Thẩm Tuyền tình cờ nhìn thấy Văn Trạch Lệ, cô gật đầu với anh.
Là kiểu không có cảm xúc gì.
Còn nụ cười dành cho Nhiếp Thừa vừa nãy như đóa hoa quỳnh chớm nở.
Văn Trạch Lệ nhảy xuống chiếc ghế cao, đầu ngón tay vô thức cởi cúc áo, giây tiếp theo liền đi theo, tựa như cũng chẳng biết bản thân đi theo làm gì, anh đột nhiên kêu to: “Thẩm Tuyền.”
Hai người phía trước dừng lại.
Thẩm Tuyền quay đầu.
Văn Trạch Lệ tiến tới, đến trước mặt cô, cúi đầu, chậm rãi xắn ống tay áo, trầm giọng nói: “Tôi đã bỏ quên một chiếc áo sơ mi, ở biệt thự.”
Cả người anh nồng nặc mùi rượu.
Thẩm Tuyền nhìn anh.
Tóc anh rũ xuống, đôi mắt dài hẹp thâm trầm.
Cô nói: “Về nhà tôi bảo người mang cho anh.”
“Không, tôi muốn đi lấy giờ luôn.” Tay áo của Văn Trạch Lệ đã xắn đến khuỷu tay, anh liếc nhìn Nhiếp Thừa.
Văn Trạch Lệ vốn đã rất kiêu ngạo, ánh mắt này, Nhiếp Thừa hơi hơi nhíu mày.
Nhiếp Thừa: “Nếu không chúng ta ngồi cùng một xe nhé?”
Chúng ta?
Hai từ này điên cuồng lăn qua lộn lại trong lòng Văn Trạch Lệ.
Anh nói: “Không cần, tôi đưa cô ấy về, tiện lấy luôn.”
Thẩm Tuyền: “Muộn quá rồi.”
Cô trực tiếp từ chối.
Văn Trạch Lệ nghiêng đầu: “Không muộn, tôi lấy rồi đi luôn.”
Thẩm Tuyền híp mắt, không nói gì.
Văn Trạch Lệ đưa tay ra, nắm lấy cổ tay cô: “Thẩm tổng, lấy cái áo sơ mi thôi, sao cô rề rà vậy?”
“Tôi cũng không có ăn thịt em”
Thẩm Tuyền hất tay anh ra, nói: “Được.”
Cô chào Nhiếp Thừa: “Đàn anh, liên lạc sau vậy.”
Nhiếp Thừa liếc nhìn Văn Trạch Lệ, người không rõ đang nghĩ gì. Bản thân anh ta làm nghiên cứu khoa học, cũng không quá thân với những thiếu gia trong giới kinh doanh này.
Hơn nữa anh ta mới từ nước ngoài về, vì vậy càng xa lạ hơn.
Ba người đi ra cửa, xe của Nhiếp Thừa đã lái đến dừng ở trước cửa. Văn Trạch Lệ liếc mắt nhìn người giữ xe, người giữ xe lập tức chạy đi lái xe của anh.
Thẩm Tuyền vốn dĩ muốn nói chuyện tiếp với Nhiếp Thừa, bất mãn với hành vi chen chân vào của Văn Trạch Lệ. Cô tiễn Nhiếp Thừa ra xe, lúc này, một giọng nữ rụt rè bước đến.
“Trạch Lệ?” Gọi đến ngọt ngào.
Thẩm Tuyền nhướng mày, nhìn thấy Lam Thấm trong chiếc váy màu xanh nhạt, bên cạnh quán pub là một câu lạc bộ tư nhân.
Cô ta đang đứng trước cửa câu lạc bộ.
Thẩm Tuyền quay đầu lại nhìn Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ nghe thấy, anh chỉ liếc Lam Thấm một cái rồi nhìn về hướng Thẩm Tuyền: “Thẩm tổng, nói xong chưa?”
Xe của anh đã được lái đến rồi.
Thẩm Tuyền nhướng mày.
Cô nói: “Văn thiếu, anh nói chuyện với cô Lam đi, chỉ là một cái sơ mi thôi mà, không vội.”
Nói xong.
Cô kéo cửa xe, ngồi vào ghế sau xe của Nhiếp Thừa.
Văn Trạch Lệ sững sờ, tiến về phía trước hai bước. Sau đó nhận ra đây là tư thế đuổi theo, anh dừng lại, lạnh lùng lấy điện thoại di động ra, bấm số của Thẩm Tuyền.
Ngay khi đầu dây bên kia nhấc máy, giọng người phụ nữ vẫn chưa vang lên.
Văn Trạch Lệ: “Xuống xe.”
Giọng của Thẩm Tuyền từ bên kia truyền đến: “Anh ra lệnh cho ai đấy?”
Văn Trạch Lệ nghiến răng nghiến lợi.
Anh tức tới mức bật cười.
Nhìn theo chiếc xe đang chạy về phía xa, không để ý mà dùng sức.
Điện thoại rắc rắc mấy tiếng.
Ốp điện thoại hơi nứt ra.
Trái tim anh, bức bách ngột ngạt.*Tác giả có điều muốn nói:
Bán Tiệt Bạch Thái: “Ngột ngạt? uống vài viên thuốc Xiaoyao đi (Tiêu dao)”
Bình luận truyện