Hậu Cung Chân Hoàn Truyện
Quyển 8 - Chương 47: Ngoại truyện - phần 02
Nỗi bi thương nơi đáy lòng tựa như tuyết trắng bay đầy trời, lạnh đến thấu
xương. “Đã từng có lúc muội cho rằng Chân Hoàn thật lòng đối tốt với
muội. Khi tuyển tú, cô ta ra tay giúp đỡ muội, khi muội khốn cùng, cô ta đón muội về Chân phủ ở, rất mực quan tâm tới muội. Sau khi vào cung,
muội với cô ta và My Trang nương tựa vào nhau. Khi đó, muội thật sự cho
rằng cô ta tốt với muội. Cô ta có biết bao nhiêu thứ, chẳng hạn như xuất thân cao quý, dung mạo xinh đẹp, sự sủng ái của Hoàng thượng… cô ta cái gì cũng có. Còn muội thì bởi vì xuất thân hàn vi mà thường xuyên bị
người ta coi khinh, còn vì sự đắc sủng của cô ta mà bị Hân Phi bức hại.
Những việc ấy đều không quan trọng, cô ta là muội muội của huynh, lại
đối xử với muội tốt như thế, vì cô ta mà phải chịu chút ấm ức cũng không có gì là ghê gớm cả. Nhưng tại sao cô ta phải nói với muội là huynh sắp thành thân chứ? Hơn nữa đối tượng thành thân còn là một tiểu thư thiên
kim xuất thân thế gia. Kể từ khoảnh khắc cô ta nói với muội chuyện này,
tất cả mọi sự hy vọng của muội đều hoàn toàn tan biến, muội không biết
mình nên trông chờ vào chuyện gì, nên nằm mơ một giấc mơ như thế nào thì mới có thể ngăn cản được sự giá lạnh có ở khắp nơi trong cung. Muội
không biết, muội thật sự không biết.” Trong giọng nói của An Lăng Dung
chất chứa một cơn nghẹn ngào và bức bối không thể nào che giấu được.
“Nhưng cũng chính từ khoảnh khắc đó, muội đột nhiên hiểu rõ, Chân Hoàn
nhất định sớm đã biết được tâm ý của muội với huynh rồi, chỉ là cô ta
không chịu nói ra mà thôi. Bởi vì biết nên chỉ cần dựa vào một câu nói,
cô ta đã đập tan được mọi giấc mộng đẹp của muội, kể từ đó, ngay cả
quyền lợi nằm mơ muội cũng chẳng còn.”
Nàng ta thổ lộ những nỗi ấm ức chất chứa trong lòng đã lâu, thật nhiều biết mấy, biết bao nhiêu đêm nàng ta đã phải nghiến răng nín nhịn. Buổi đêm ở Minh Sắt cư quá tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức ngay cả những cơn gió cũng chỉ thoáng dừng chân, để lại những tiếng nói cười vui vẻ từ phía xa vọng lại, sau đó liền vội vã rời đi. Những tiếng nói cười vui vẻ ấy rốt cuộc là của ai? Là của My Trang ôn hòa điềm đạm, của Hoa Phi diễm lệ kiêu căng, hay là của Chân Hoàn thiên kiều bách mỵ?
Là của ai đều không quan trọng, những tiếng nói cười ấy xưa nay chưa từng liên quan tới nàng ta. Nàng ta chỉ có thể rúc người vào một góc của Minh Sắt cư mà thầm đoán nguồn gốc của những tiếng nói cười ấy, trong lòng thì nghĩ về khuôn mặt tuấn tú kia, lại lạnh lùng nhìn ánh trăng chiếu lên làn da của mình từng chút, từng chút một, cho đến tận khi trời sáng.
Chân Hành không kìm được thầm chấn động trong lòng, vội ngoảnh đầu qua một bên, chậm rãi nói: “Ta là thần tử của Hoàng thượng, nương nương thì là phi tần của Hoàng thượng, chúng ta vốn không thể có cơ hội đến với nhau. Hơn nữa trên vai ta và Hoàn Nhi không chỉ là tương lai của bản thân, còn là sự vinh hiển của toàn gia tộc. Nương nương nguội lòng rồi, vỡ mộng rồi, với nương nương, với ta và với gia tộc của bọn ta đều là chuyện tốt.”
Nàng ta hơi nhếch khóe môi nở một nụ cười lạnh lẽo. “Đúng vậy. Khi đó muội còn chưa nghĩ tới điều này, cô ta làm muội vỡ mộng chẳng qua vì muốn muội thay Thẩm My Trang đi tranh sủng, qua đó củng cố địa vị của cô ta trong cung. Thục phi không phải là không thích Hoàng thượng, thế mà còn có thể tiến cử muội, thủ đoạn thực là ghê gớm. Hơn nữa khi Thẩm My Trang còn chưa bị cấm túc, khi địa vị của cô ta còn chưa nguy ngập, cô ta đâu có từng nghĩ đến việc chia sẻ một ít ân sủng nào cho muội, lúc nào cũng chỉ muốn một mình hưởng trọn ơn mưa móc của kẻ đế vương. Suốt bấy lâu cô ta đối tốt với muội, ra tay giúp đỡ muội, chiếu cố cho muội, chẳng qua chỉ là một sự bố thí mà thôi.”
Trong những ngày tháng không được ân sủng, nàng ta sớm đã quen với sự khinh miệt và coi thường của Hoa Phi, dần dần, ngay đến những ả thị nữ cũng dám công nhiên cười giễu nàng ta. Ai cao quý hơn ai chứ? Nàng ta nghĩ thầm. Vốn muốn giành lấy một chút thể diện cho cha mẹ, ai ngờ việc lại chẳng được như ý nguyện, nàng ta dần trở thành cát bụi mà ai ai cũng có thể giẫm đạp lên. Những nỗi không cam tâm thuở thiếu thời kết hợp với cảnh ngộ trước mắt rốt cuộc đã làm nàng ta bừng lên lòng hiếu thắng, thế nhưng chỉ cần nghĩ tới từng lời nói, từng nụ cười của y, thế là hùng tâm vạn trượng của nàng ta lập tức biến thành một nỗi dịu dàng khó nói bằng lời, nếu một ngày nào đó thật sự nhận sự ân sủng của kẻ đế vương, vậy là mối duyên phận với y coi như đã kết thúc rồi.
Trong những tháng ngày ấy, đứng bên Chân Hoàn được sủng ái tột cùng, nàng ta vô cớ bị ví với một nhành liễu dưới ánh tịch dương, u buồn khôn xiết.
Nữ tử nếu như mệnh bạc, quả thực chẳng khác gì son phấn trong hộp, không được ai ngó ngàng tới.
Vận mệnh bạc bẽo, thê lương ấy ngay đến Hoàng hậu thân là mẫu nghi thiên hạ mà còn không tránh nổi, huống chi là bản thân nàng ta. Trong những ngày tháng đó, ngoài Chân Hoàn vẫn hậu đãi nàng ta theo thói quen ra, người duy nhất còn dành cho nàng ta một chút quan tâm chính là Hoàng hậu.
Sau chút cảm xúc được yêu quá hóa sợ, nàng ta dần dần cũng nhìn ra được phía sau thân phận tôn quý tột cùng của Hoàng hậu cũng ẩn chứa một mảng tối tăm và tàn khuyết, đó là bí mật mà gần như tất thảy mọi người trong cung đều đã biết, Hoàng hậu không hề đắc sủng.
Hoàng hậu không phải trang tuyệt sắc, tạm chưa xét tới việc Thuần Nguyên Hoàng hậu trong lời đồn xinh đẹp đến cỡ nào, nhưng về mặt dung nhan thì Hoàng hậu trong bộ đồ hoa lệ trước mắt kia còn không so được với Chân Hoàn và Hoa Phi, thậm chí so với Lệ Quý tần dung tục, tầm thường và Phùng Thục nghi dịu dàng, điềm đạm, cô ta cũng kém hơn mấy phần về sự kiều diễm.
Hơn nữa, dung nhan của nàng ta cũng giống như ráng chiều nơi chân trời vậy, ngày càng trở nên ảm đạm.
Thực khó có cách nào để không than thở, nữ tử khi trẻ tuổi có ai mà không xinh đẹp rạng ngời, tựa như một bông hoa e ấp dưới sương sớm long lanh; nhưng sau khi già rồi thì hương sắc phai tài, chẳng khác nào bông hoa héo úa, khiến người ta vừa nhìn đã thấy khó chịu, chỉ hận không thể loại bỏ nó ra khỏi tầm mắt.
Chẳng trách Hoa Phi vốn trẻ trung, xinh đẹp lại dám thể hiện sự khinh miệt như thế trước mặt Hoàng hậu, rõ ràng là chẳng coi Hoàng hậu ra gì.
Thế nhưng chẳng rõ vì sao nàng ta lại vô cớ sinh ra hảo cảm và muốn gần gũi với Hoàng hậu, tựa như trăng sáng rọi gương lạnh, để rồi cả hai cùng nhìn thấy được sự thê lương giá buốt của nhau. Trên người Hoàng hậu có một vẻ gì đó làm nàng ta cảm thấy quen thuộc, nàng ta cũng không biết đó là thứ gì, chỉ cảm thấy vô cùng thân thiết. Có lẽ sự quen thuộc ấy, bản thân nàng ta cũng có, chỉ là chưa từng phát hiện ra mà thôi.
Thế rồi nàng ta bắt đầu thân cận với Hoàng hậu hơn một chút, bản lĩnh nhẫn nại, sự trống vắng cùng với khí độ ung dung, cao quý của Hoàng hậu khiến nàng ta không kìm được thầm sinh lòng ngưỡng mộ. Cho đến một ngày, sau khi thỉnh an, nàng ta đã ở lại một mình, dâng lên chiếc túi thơm mà mình tự tay thêu. Hương liệu trong chiếc túi thơm đó, nàng ta đã phải cân nhắc rất lâu mới chế thành, có mùi hương cực kỳ tao nhã, lấy hoa mẫu đơn và hoa lan làm nguyên liệu chính, lại kết hợp với Trầm thủy hương và lá thông, thoạt ngửi thì chỉ thấy một thứ mùi thanh đạm, lâu dần, mùi hương của hoa mẫu đơn mới tỏa ra khiến lòng người thư thái. Ngay đến hình thêu trên chiếc túi thơm đó cũng được nàng ta lựa chọn cẩn thận, ấy là hình phượng hoàng bay giữa vườn mẫu đơn, vừa hoa lệ mà lại vừa hợp với thân phận của Hoàng hậu.
Hoàng hậu tất nhiên rất vui mừng, sau khi ngắm nghía một chút liền khen nàng ta thêu rất khéo, mùi hương thì trang nhã, thanh tao. Khi mặt nàng ta hơi ửng đỏ thì Hoàng hậu đột nhiên đổi giọng: “Chiếc túi thơm này đúng là rất tốt, nhưng tiếc quá, bản cung xưa nay không quen dùng hương liệu.”
Nữ tử trong cung không có ai là không thích dùng hương liệu, nhưng mãi tới lúc này nàng ta mới để ý thấy mỗi lần mình tới thỉnh an, trong cung của Hoàng hậu chỉ có những thứ mùi tự nhiên của hoa tươi quả ngọt chứ không hề có mùi hương liệu. Nàng ta bất giác đỏ mặt tía tai, còn cảm thấy lúng túng, khó xử hơn khi được Hoàng hậu khen vừa rồi. Nàng ta chỉ hận không thể tát cho mình một cái, sao lại có thể không cẩn thận như thế chứ? Nhưng mấy lời ôn tồn sau đó của Hoàng hậu đã giúp nàng ta thoát khỏi cảnh bối rối chân tay: “Bản cung không phải là không thích hương liệu, nhưng có mấy lời này muốn dặn dò ngươi, có một số loại hương liệu nếu dùng không cẩn thận sẽ tự mình hại mình, chẳng hạn như xạ hương vậy, nữ tử ngàn vạn lần không thể đụng đến. Nếu đụng đến rồi, người có thai sẽ bị sẩy thai, người chưa mang thai thì sẽ không dễ gì mang thai được.”
Việc này nàng ta tất nhiên biết rõ, trong rất nhiều đêm được sủng hạnh về sau, nàng ta đều đeo một chiếc túi thơm có chứa chút ít xạ hương bên trong, qua đó ngăn được việc phải mang thai cho nam nhân mà nàng ta không yêu. Hơn nữa, khi nhìn thấy Quản Văn Uyên vui mừng phấn khích đeo “chuỗi mã não đỏ” mà Hoàng hậu ban tặng, nàng ta liền hiểu rằng Hoàng hậu cũng không hy vọng nàng ta có con với Hoàng đế.
Đương nhiên đó đều là chuyện về sau, còn khi đó nàng ta vẫn vô cùng cảm kích sự ôn tồn và chu đáo của Hoàng hậu.
Hoàng hậu khẽ nở nụ cười, nhìn nàng ta, nói: “Ngươi đã biết cách phối chế hương liệu thì chắc hẳn cũng hiểu được những điều mấu chốt bên trong, bản cung dặn dò như vậy xem ra là có hơi nhiều lời rồi.”
Đây chính là chỗ thông minh của Hoàng hậu, chỉ từ một chiếc túi thơm nho nhỏ mà biết được nàng ta rất hiểu về hương liệu, còn Chân Hoàn thì chỉ thích cùng nàng ta nghiên cứu các phương thuốc cổ để từ đó phối chế ra Bách Hòa hương hiếm có mà thôi.
Nàng ta còn nhớ rất rõ, hôm đó là đêm ngày Mười lăm, Hoàng đế theo lệ thường phải tới qua đêm ở cung của Hoàng hậu, và đó thường cũng là ngày duy nhất Hoàng đế qua đêm ở chỗ Hoàng hậu hằng tháng.
Có lẽ chính bởi vì nguyên nhân này nên khi đó Hoàng hậu mới chịu ôn tồn, hòa nhã nói chuyện với nàng ta như vậy.
Quả nhiên không bao lâu sau, thái giám Tiểu Hạ Tử bên cạnh Hoàng đế đã tới truyền chỉ, mà Hoàng hậu cũng chuẩn bị tiếp chỉ bằng vẻ mừng vui và mong chờ. Thế nhưng thứ mà nàng ta nhận được lại là lời khẩu dụ: “Hoàng thượng đêm nay nghỉ lại Đường Lê cung, mời Hoàng hậu hãy đi nghỉ sớm.” Đó là việc rất ít khi xảy ra, trừ phi Hoa Phi làm nũng thái quá, bằng không hiếm có khi nào lại xuất hiện tình huống như vậy. Huống chi lúc đó Chân Hoàn đã liên tiếp được sủng hạnh mấy ngày, hoàn toàn phá vỡ quy củ Hoàng đế sủng hạnh bất quá tam. Nàng ta thấp thỏm bất an, cho rằng Hoàng hậu sẽ giận, ai ngờ Hoàng hậu lại nở một nụ cười càng thêm phần điềm đạm, ung dung. “Chân thị thông minh, dịu dàng, rất hiểu thánh ý, Hoàng thượng ở bên nàng ta nhiều một chút cũng là lẽ thường thôi.”
Nàng ta không kìm được hít một hơi khí lạnh, đột ngột hiểu ra chỗ tương đồng giữa Hoàng hậu và mình, đó là hai người bọn họ đều rất giỏi nhẫn nhịn, mừng giận không để lộ ra ngoài mặt.
Và rồi sau này, nàng ta còn hiểu được rằng nhẫn nhịn như thế không có nghĩa là không làm gì, mà là ẩn mình chờ thời cơ chín muồi rồi mới hành động.
Trong khoảnh khắc ấy, nàng ta bỗng cảm thấy cho dù đó không phải là ý nguyện của bản thân Chân Hoàn, nhưng cứ thế đoạt mất thứ mà người khác trân trọng nhất, chờ mong nhất thực là một điều rất không hay.
Hoàng hậu lại một lần nữa cầm chiếc túi thơm kia lên mà ngắm nghía kĩ càng, cười nói: “Có mùi thơm của hoa mẫu đơn, lại có hình của hoa mẫu đơn nữa, muội muội đúng là rất hiểu lòng bản cung.”
Nàng ta chẳng biết đã lấy dũng khí từ đâu ra, chợt đánh bạo nói: “Phượng hoàng là chúa của muôn loài chim, mẫu đơn là vua của muôn loài hoa, quả thực rất hợp với Hoàng hậu.”
Hoàng hậu khẽ nở nụ cười, nhẹ nhàng nắm chiếc túi thơm đó trong lòng bàn tay.
Đó là một kiểu thể hiện thiện chí bằng hành động, nàng ta hiểu rõ.
Ban đầu nàng ta chỉ có chút xót thương trước việc Hoàng hậu bị đoạt mất sự sủng ái mà thôi, có điều, nỗi đau xót khi bị người ta đoạt mất thứ mà mình trân trọng nhất, chờ mong nhất ấy nàng ta rất nhanh cũng đã được trải nghiệm, rồi kế đó còn hiểu được rằng, trong chốn cung cấm này, sự sủng ái của kẻ đế vương chưa chắc đã có liên quan gì tới dung mạo. Hoàng hậu không phải trang tuyệt mỹ, thế nhưng lại có thể đứng vững ở ngôi hoàng hậu bao năm, bản thân thì có giọng hát rất hay, đó chính là một ưu thế rất lớn. Nàng ta nhờ vào giọng hát mà đã dần dần leo cao, thế nhưng thỉnh thoảng trong những đêm giật mình thức giấc sau cơn say túy lúy, nhìn vào nam tử cao quý đang ôm mình ngủ kia, trong lòng nàng ta bỗng nhiên xuất hiện một khuôn mặt mà mình khó lòng quên được. Giữa sự lạnh lẽo của màn đêm, dưới những ánh sao mờ mờ chiếu xuống, nàng ta bỗng nhiên cảm thấy mỏi mệt, tự nơi đáy lòng nảy sinh cảm giác muốn lùi bước.
Sau một trận phong hàn, nàng ta phát hiện thứ thuốc mà thái y dùng đã khiến giọng hát của mình chỉ sau một đêm hỏng hẳn, trở nên khàn khàn khó nghe. Nàng ta đột nhiên tự nhủ, cứ thế này mà lùi bước có lẽ cũng là chuyện tốt, có điều sự ân sủng biến mất còn nhanh hơn so với trong tưởng tượng của nàng ta, chừng như chỉ sau nháy mắt nàng ta đã thất sủng. Dõi mắt nhìn những thứ đồ vàng ngọc lấp lánh bắt mắt trên bàn, nàng ta không khỏi có chút ngẩn ngơ khi đột nhiên phải quay về cuộc sống lạnh lẽo như trước.
Nàng ta bèn thử khôi phục lại giọng hát của mình, nhưng phát hiện lực bất tòng tâm, thế là dần bỏ cuộc. Khi ấy Chân Hoàn vừa mang thai đứa bé đầu tiên, đắc sủng tột cùng, không có thời gian để ý tới nàng ta. Hoàng hậu thấy nàng ta mất giọng, bèn tận tâm chế thuốc, lại mời ca nữ năm xưa từng hầu hạ Thuần Nguyên Hoàng hậu tới dạy cho nàng ta cách phát âm, để rồi giúp nàng ta lại một lần nữa cất lên được tiếng hát tuyệt vời. Nàng ta nghĩ tới việc phụ thân của mình vô cớ bị liên lụy đến nỗi sắp mất mạng, trong cơn hoang mang thảng thốt mới hiểu ra được tầm quan trọng của sự ân sủng và địa vị trong cung, có điều ngay cả một người được sủng ái như Chân Hoàn cũng phải vì việc của mình mà đi cầu xin Hoàng hậu, chứng tỏ Hoàng hậu mới là một người thật sự có thể cậy nhờ. Do đó, khi nàng ta phát hiện trong thứ thuốc Thư ngân giao mà Hoàng hậu yêu cầu mình đưa tặng cho Chân Hoàn thấp thoáng có mùi xạ hương thì vẫn mặt không đổi sắc, mỉm cười nhận lấy.
Đó có thể coi là một sự hiểu ngầm, cũng giống như khi nhìn thấy Hoàng hậu bóc hạt thông, nàng ta liền mỉm cười nhắc nhở rằng thứ mùi này có tác dụng kích thích rất mạnh đối với chó mèo.
Chẳng bởi điều gì khác, chỉ vì trong cuộc đời này, nàng ta nhất định phải nương nhờ Hoàng hậu, sau đó giúp mình đạt thành ý nguyện.
Đã không còn tình yêu nữa, vậy thì nàng ta sẽ phóng đại sự thù hận lên vô số lần, để từ đó lấp đầy sự cô đơn và trống vắng phía sau vẻ ngoài hoa lệ của bản thân.
Chân Hành thấy nàng ta nói năng bạc bẽo như vậy thì lắc đầu, nói: “Hoàn Nhi nếu sớm biết nương nương vì vương vấn ta mà tránh sự ân sủng, vậy thì ắt sẽ chẳng miễn cưỡng nương nương, huống chi nếu đúng là ba người nương tựa vào nhau như nương nương nói, vậy thì khi My Trang bị cấm túc, địa vị của Hoàn Nhi nguy ngập, nương nương đương nhiên phải chung tay chung sức rồi, chứ không chẳng lẽ lại chờ người ta hãm hại từng người một ư?”
An Lăng Dung chỉ cười không nói gì, lại cúi đầu thêu thêm mấy đường kim nữa cho bộ lông sặc sỡ của cặp uyên ương, sau đó thì nhón vài hạt hạnh nhân lên ăn, thấp giọng thở dài. “Huynh là huynh trưởng của nàng ta, tất nhiên chuyện gì cũng đứng về phía nàng ta, nói giúp cho nàng ta rồi. Muội không gặp may như vậy, không có huynh trưởng làm chỗ dựa, cũng không có ai để mà tin tưởng, bấy lâu nay muội chỉ có một mình mà thôi.”
Không phải là không hâm mộ tình tỷ muội sâu đậm giữa Chân Hoàn và My Trang, có điều nàng ta tự thấy rằng mình không thể so sánh với My Trang được, thậm chí có lúc còn cảm thấy Chân Hoàn chưa từng đối xử thật lòng với mình, chẳng qua chỉ mang lòng lợi dụng mà thôi.
Trong khoảnh khắc chuyện cũ hiện về trước mắt, chợt liếc thấy vẻ mặt muốn nói gì đó của Chân Hành, An Lăng Dung biết rõ là y muốn nói gì, thế nhưng lại không muốn nghe, bèn chăm chú nhìn y, nói: “Bệnh đau răng của huynh khi xưa đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Chân Hành chỉ đành đáp: “Đa tạ nương nương quan tâm, đã đỡ hơn nhiều rồi.”
“Huynh cắn búp hoa đinh hương hay là dùng cách gì khác?”
“Cách của nương nương rất hữu dụng.” Vừa đáp xong, ngón tay y vô thức sờ vào chiếc túi gấm nhỏ đeo bên hông, bên trong đó trước giờ vẫn luôn có mấy búp hoa đinh hương, mỗi khi đau răng là y lại lấy ra ngậm vào miệng, vừa có thể giảm đau lại vừa có thể làm thơm miệng. Rất lâu trước đây, y từng vô cùng trân trọng những điểm tốt của nàng ta, và bây giờ... y vẫn chưa thể nào hoàn toàn buông bỏ được.
“Vậy thì muội yên tâm rồi.” Nàng ta ngẩng đầu lên, khẽ thở ra một hơi. “Huynh đến gặp muội ắt là có lời muốn nói, bây giờ huynh muốn hỏi gì thì cứ việc hỏi đi.”
Chân Hành trầm giọng nói: “Ân oán giữa nương nương và Hoàn Nhi ta không rõ lắm, nhưng muội muội ruột thịt của mình tính cách thế nào thì ta biết rất rõ ràng, muội ấy không bao giờ vô duyên vô cớ đi hãm hại người khác. Ta chỉ hận mình phải ở bên ngoài cung, không thể giúp đỡ muội ấy vào những lúc muội ấy cần. Khi muội ấy bị sẩy thai, khi muội ấy phải chịu đủ nỗi ấm ức, khi muội ấy bị phế truất và đuổi ra khỏi cung, ta đều chỉ có thể trơ mắt nhìn chứ chẳng giúp đỡ gì được.”
An Lăng Dung mân mê lọn tóc mai buông lơi, lại cầm bốn, năm hạt hạnh nhân lên ăn, cất giọng u buồn: “Huynh lúc nào cũng tự trách mình như thế. Có lúc muội rất ngưỡng mộ Thục phi, trong cung có biết bao nữ nhân giống hệt xác chết biết đi như thế, chỉ duy mình cô ta được xuất cung. Tuy khi đó cô ta chỉ là phế phi bị phế truất, nhưng như thế cũng đâu có sao. Bên ngoài cung cấm là một nơi hoàn toàn khác, con người tràn đầy sức sống, trái tim cũng tràn đầy sức sống. Nhưng cô ta thật ngốc nghếch, cứ nhất quyết muốn về cung, để rồi giam mình giữa một nơi sống không ra sống, chết không ra chết thế này.” Nàng ta vừa nói vừa nhìn Chân Hành bằng ánh mắt ai oán. “Vừa rồi huynh nói thế chẳng qua là muốn trách muội tàn độc mà thôi, nhưng muội vốn không hề muốn đứa bé đó chết. Trong chốn hậu cung này, ai ai cũng có những chỗ bất đắc dĩ của mình, muội cũng thế mà thôi. Nếu không vì cha muội bị Hoa Phi giở trò hãm hại, muội làm sao biết được nhất định phải có sự ân sủng của Hoàng thượng thì mới có thể đứng vững trong cung. Không phải muội muốn hại con của Chân Hoàn, là Hoàng hậu muốn thế.” Nàng ta hơi cau mày lại, lộ vẻ không được thoải mái cho lắm. “Từ sau chuyện đó muội vẫn luôn cảm thấy áy náy vô cùng, cho dù về sau Hoàng hậu và Quản thị muốn dồn cả nhà họ Chân vào chỗ chết thì muội cũng không hãm hại Thục phi thêm nữa. Nhưng muội rất hận, suốt quãng thời gian ở trong cung muội chẳng có ngày nào được vui vẻ, thế nhưng lại không thể không cười, không thể không tranh sủng. Nếu không vì Chân Hoàn đẩy muội lên con đường này, muội đâu cần cả đời phải sống trong u uất như thế chứ? Sau khi Phó Như Kim vào cung, muội sợ hãi vô cùng, vì cô ta trông giống muội muội của huynh quá, muội không kìm được sinh lòng sợ hãi, còn căm hận nữa, những việc gì không thể làm với muội muội của huynh thì muội đều phát tiết lên người cô ta. Với Thục phi, muội không thể xuống tay đuổi tận giết tuyệt. Nếu muội muốn cô ta chết, khi cô ta ở bên ngoài cung, muội chỉ cần tùy tiện sai người đẩy cô ta xuống dưới vách núi là được rồi, nhưng cô ta dù sao cũng là muội muội của huynh. Muội hận muội muội của huynh, hận Hoàng hậu, hận Hoàng thượng. Muội hận, nhưng muội cũng sợ nữa. Muội đương nhiên biết Hoàng hậu không phải thật lòng muốn giúp muội, cô ta bảo muội đi tranh sủng, dạy muội cách mô phỏng giọng hát của Thuần Nguyên Hoàng hậu, chẳng qua là muốn muội trở thành một cái bóng mà thôi.”
“Nương nương hận tất cả những người bên cạnh mình, đặt bản thân mình vào giữa thù hận để đến nỗi không thể tự thoát ra được. Nhưng Hoàng thượng sủng ái nương nương nhiều năm như thế, dù không thật lòng thích thì cũng không tính là bạc đãi nương nương, nương nương muốn hãm hại Phó Như Kim cũng được, nhưng việc gì phải dùng ngũ thạch tán để làm hại tới long thể như vậy?”
An Lăng Dung không sao kìm nén được nữa, cắm mạnh chiếc kim trong tay vào miếng vải thêu. “Y sủng ái muội ư?
Vậy thì huynh quên mất rồi, phong hiệu mà y ban cho muội là Ly Phi, huynh đã từng nghe nói có vị phi tần nào tự cổ chí kim phải dùng tên một loài chim làm phong hiệu chưa? Muội muội của huynh đã tìm đủ mọi cách để làm nhục muội, khiến muội phải nhận phong hiệu Ly Phi này, có điều cô ta vốn căm hận muội tới tột cùng, làm như thế cũng không có gì là ghê gớm, nhưng còn Hoàng thượng, không ngờ y lại vui vẻ đồng ý, qua đó đủ thấy suốt bao năm nay, trong lòng y, muội chẳng qua chỉ là một con chim hoàng oanh biết hát mà thôi. Nếu hát hay y sẽ thích, khi nào không hát được nữa thì sẽ thất sủng. Nếu không vì muội có giọng hát giống Thuần Nguyên Hoàng hậu, nếu không vì muội thường xuyên nhún nhường, nếu không vì muội từng bao lần sử dụng hương liệu để giữ chân y lại, e rằng kết cục của muội sẽ còn thê thảm hơn bây giờ gấp cả trăm lần. Hoàng hậu lợi dụng muội, đề phòng muội, vì Quản thị mà không tiếc chèn ép muội, hạ thấp muội, Hoàng thượng thì chẳng qua chỉ xem muội như một món đồ chơi mà thôi. Khi đó, ngay cả quyền lợi nằm mơ muội cũng chẳng có, vì chỉ cần nghĩ tới huynh là lập tức lại nghĩ tới cảnh huynh đã thành cặp thành đôi với người khác rồi, muội làm sao có thể không hận được chứ? Muội thường nghĩ, nếu không có Hoàng thượng, vậy thì sẽ không có những cuộc tuyển tú, và muội sẽ không phải rời xa huynh; nếu không có Hoàng thượng, muội sẽ không phải ngày ngày bày mưu tính kế; nếu không có Hoàng thượng, muội sẽ không phải trở thành con cờ trong tay Hoàng hậu. Thứ mà Hoàng hậu yêu nhất trong cuộc đời này chính là ngôi hậu và Hoàng thượng, thấy Phó Như Kim chuyên sủng như thế, cô ta còn căm hận hơn muội. Tuy chính cô ta đã dặn muội trừ bỏ Phó Như Kim, nhưng muội lại làm theo cách của muội để có thể một mũi tên trúng hai con chim. Muội khuyên Phó Như Kim sử dụng ngũ thạch tán để tranh sủng, khiến Hoàng thượng mê đắm cô ta; Hoàng thượng dùng ngũ thạch tán tự làm hại đến thân thể, Hoàng hậu còn đau xót hơn so với việc bản thân bị đâm vài đao vào người gấp nhiều lần. Chỉ khi đó muội mới thật sự vui sướng.”
Nàng ta thổ lộ những nỗi ấm ức chất chứa trong lòng đã lâu, thật nhiều biết mấy, biết bao nhiêu đêm nàng ta đã phải nghiến răng nín nhịn. Buổi đêm ở Minh Sắt cư quá tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức ngay cả những cơn gió cũng chỉ thoáng dừng chân, để lại những tiếng nói cười vui vẻ từ phía xa vọng lại, sau đó liền vội vã rời đi. Những tiếng nói cười vui vẻ ấy rốt cuộc là của ai? Là của My Trang ôn hòa điềm đạm, của Hoa Phi diễm lệ kiêu căng, hay là của Chân Hoàn thiên kiều bách mỵ?
Là của ai đều không quan trọng, những tiếng nói cười ấy xưa nay chưa từng liên quan tới nàng ta. Nàng ta chỉ có thể rúc người vào một góc của Minh Sắt cư mà thầm đoán nguồn gốc của những tiếng nói cười ấy, trong lòng thì nghĩ về khuôn mặt tuấn tú kia, lại lạnh lùng nhìn ánh trăng chiếu lên làn da của mình từng chút, từng chút một, cho đến tận khi trời sáng.
Chân Hành không kìm được thầm chấn động trong lòng, vội ngoảnh đầu qua một bên, chậm rãi nói: “Ta là thần tử của Hoàng thượng, nương nương thì là phi tần của Hoàng thượng, chúng ta vốn không thể có cơ hội đến với nhau. Hơn nữa trên vai ta và Hoàn Nhi không chỉ là tương lai của bản thân, còn là sự vinh hiển của toàn gia tộc. Nương nương nguội lòng rồi, vỡ mộng rồi, với nương nương, với ta và với gia tộc của bọn ta đều là chuyện tốt.”
Nàng ta hơi nhếch khóe môi nở một nụ cười lạnh lẽo. “Đúng vậy. Khi đó muội còn chưa nghĩ tới điều này, cô ta làm muội vỡ mộng chẳng qua vì muốn muội thay Thẩm My Trang đi tranh sủng, qua đó củng cố địa vị của cô ta trong cung. Thục phi không phải là không thích Hoàng thượng, thế mà còn có thể tiến cử muội, thủ đoạn thực là ghê gớm. Hơn nữa khi Thẩm My Trang còn chưa bị cấm túc, khi địa vị của cô ta còn chưa nguy ngập, cô ta đâu có từng nghĩ đến việc chia sẻ một ít ân sủng nào cho muội, lúc nào cũng chỉ muốn một mình hưởng trọn ơn mưa móc của kẻ đế vương. Suốt bấy lâu cô ta đối tốt với muội, ra tay giúp đỡ muội, chiếu cố cho muội, chẳng qua chỉ là một sự bố thí mà thôi.”
Trong những ngày tháng không được ân sủng, nàng ta sớm đã quen với sự khinh miệt và coi thường của Hoa Phi, dần dần, ngay đến những ả thị nữ cũng dám công nhiên cười giễu nàng ta. Ai cao quý hơn ai chứ? Nàng ta nghĩ thầm. Vốn muốn giành lấy một chút thể diện cho cha mẹ, ai ngờ việc lại chẳng được như ý nguyện, nàng ta dần trở thành cát bụi mà ai ai cũng có thể giẫm đạp lên. Những nỗi không cam tâm thuở thiếu thời kết hợp với cảnh ngộ trước mắt rốt cuộc đã làm nàng ta bừng lên lòng hiếu thắng, thế nhưng chỉ cần nghĩ tới từng lời nói, từng nụ cười của y, thế là hùng tâm vạn trượng của nàng ta lập tức biến thành một nỗi dịu dàng khó nói bằng lời, nếu một ngày nào đó thật sự nhận sự ân sủng của kẻ đế vương, vậy là mối duyên phận với y coi như đã kết thúc rồi.
Trong những tháng ngày ấy, đứng bên Chân Hoàn được sủng ái tột cùng, nàng ta vô cớ bị ví với một nhành liễu dưới ánh tịch dương, u buồn khôn xiết.
Nữ tử nếu như mệnh bạc, quả thực chẳng khác gì son phấn trong hộp, không được ai ngó ngàng tới.
Vận mệnh bạc bẽo, thê lương ấy ngay đến Hoàng hậu thân là mẫu nghi thiên hạ mà còn không tránh nổi, huống chi là bản thân nàng ta. Trong những ngày tháng đó, ngoài Chân Hoàn vẫn hậu đãi nàng ta theo thói quen ra, người duy nhất còn dành cho nàng ta một chút quan tâm chính là Hoàng hậu.
Sau chút cảm xúc được yêu quá hóa sợ, nàng ta dần dần cũng nhìn ra được phía sau thân phận tôn quý tột cùng của Hoàng hậu cũng ẩn chứa một mảng tối tăm và tàn khuyết, đó là bí mật mà gần như tất thảy mọi người trong cung đều đã biết, Hoàng hậu không hề đắc sủng.
Hoàng hậu không phải trang tuyệt sắc, tạm chưa xét tới việc Thuần Nguyên Hoàng hậu trong lời đồn xinh đẹp đến cỡ nào, nhưng về mặt dung nhan thì Hoàng hậu trong bộ đồ hoa lệ trước mắt kia còn không so được với Chân Hoàn và Hoa Phi, thậm chí so với Lệ Quý tần dung tục, tầm thường và Phùng Thục nghi dịu dàng, điềm đạm, cô ta cũng kém hơn mấy phần về sự kiều diễm.
Hơn nữa, dung nhan của nàng ta cũng giống như ráng chiều nơi chân trời vậy, ngày càng trở nên ảm đạm.
Thực khó có cách nào để không than thở, nữ tử khi trẻ tuổi có ai mà không xinh đẹp rạng ngời, tựa như một bông hoa e ấp dưới sương sớm long lanh; nhưng sau khi già rồi thì hương sắc phai tài, chẳng khác nào bông hoa héo úa, khiến người ta vừa nhìn đã thấy khó chịu, chỉ hận không thể loại bỏ nó ra khỏi tầm mắt.
Chẳng trách Hoa Phi vốn trẻ trung, xinh đẹp lại dám thể hiện sự khinh miệt như thế trước mặt Hoàng hậu, rõ ràng là chẳng coi Hoàng hậu ra gì.
Thế nhưng chẳng rõ vì sao nàng ta lại vô cớ sinh ra hảo cảm và muốn gần gũi với Hoàng hậu, tựa như trăng sáng rọi gương lạnh, để rồi cả hai cùng nhìn thấy được sự thê lương giá buốt của nhau. Trên người Hoàng hậu có một vẻ gì đó làm nàng ta cảm thấy quen thuộc, nàng ta cũng không biết đó là thứ gì, chỉ cảm thấy vô cùng thân thiết. Có lẽ sự quen thuộc ấy, bản thân nàng ta cũng có, chỉ là chưa từng phát hiện ra mà thôi.
Thế rồi nàng ta bắt đầu thân cận với Hoàng hậu hơn một chút, bản lĩnh nhẫn nại, sự trống vắng cùng với khí độ ung dung, cao quý của Hoàng hậu khiến nàng ta không kìm được thầm sinh lòng ngưỡng mộ. Cho đến một ngày, sau khi thỉnh an, nàng ta đã ở lại một mình, dâng lên chiếc túi thơm mà mình tự tay thêu. Hương liệu trong chiếc túi thơm đó, nàng ta đã phải cân nhắc rất lâu mới chế thành, có mùi hương cực kỳ tao nhã, lấy hoa mẫu đơn và hoa lan làm nguyên liệu chính, lại kết hợp với Trầm thủy hương và lá thông, thoạt ngửi thì chỉ thấy một thứ mùi thanh đạm, lâu dần, mùi hương của hoa mẫu đơn mới tỏa ra khiến lòng người thư thái. Ngay đến hình thêu trên chiếc túi thơm đó cũng được nàng ta lựa chọn cẩn thận, ấy là hình phượng hoàng bay giữa vườn mẫu đơn, vừa hoa lệ mà lại vừa hợp với thân phận của Hoàng hậu.
Hoàng hậu tất nhiên rất vui mừng, sau khi ngắm nghía một chút liền khen nàng ta thêu rất khéo, mùi hương thì trang nhã, thanh tao. Khi mặt nàng ta hơi ửng đỏ thì Hoàng hậu đột nhiên đổi giọng: “Chiếc túi thơm này đúng là rất tốt, nhưng tiếc quá, bản cung xưa nay không quen dùng hương liệu.”
Nữ tử trong cung không có ai là không thích dùng hương liệu, nhưng mãi tới lúc này nàng ta mới để ý thấy mỗi lần mình tới thỉnh an, trong cung của Hoàng hậu chỉ có những thứ mùi tự nhiên của hoa tươi quả ngọt chứ không hề có mùi hương liệu. Nàng ta bất giác đỏ mặt tía tai, còn cảm thấy lúng túng, khó xử hơn khi được Hoàng hậu khen vừa rồi. Nàng ta chỉ hận không thể tát cho mình một cái, sao lại có thể không cẩn thận như thế chứ? Nhưng mấy lời ôn tồn sau đó của Hoàng hậu đã giúp nàng ta thoát khỏi cảnh bối rối chân tay: “Bản cung không phải là không thích hương liệu, nhưng có mấy lời này muốn dặn dò ngươi, có một số loại hương liệu nếu dùng không cẩn thận sẽ tự mình hại mình, chẳng hạn như xạ hương vậy, nữ tử ngàn vạn lần không thể đụng đến. Nếu đụng đến rồi, người có thai sẽ bị sẩy thai, người chưa mang thai thì sẽ không dễ gì mang thai được.”
Việc này nàng ta tất nhiên biết rõ, trong rất nhiều đêm được sủng hạnh về sau, nàng ta đều đeo một chiếc túi thơm có chứa chút ít xạ hương bên trong, qua đó ngăn được việc phải mang thai cho nam nhân mà nàng ta không yêu. Hơn nữa, khi nhìn thấy Quản Văn Uyên vui mừng phấn khích đeo “chuỗi mã não đỏ” mà Hoàng hậu ban tặng, nàng ta liền hiểu rằng Hoàng hậu cũng không hy vọng nàng ta có con với Hoàng đế.
Đương nhiên đó đều là chuyện về sau, còn khi đó nàng ta vẫn vô cùng cảm kích sự ôn tồn và chu đáo của Hoàng hậu.
Hoàng hậu khẽ nở nụ cười, nhìn nàng ta, nói: “Ngươi đã biết cách phối chế hương liệu thì chắc hẳn cũng hiểu được những điều mấu chốt bên trong, bản cung dặn dò như vậy xem ra là có hơi nhiều lời rồi.”
Đây chính là chỗ thông minh của Hoàng hậu, chỉ từ một chiếc túi thơm nho nhỏ mà biết được nàng ta rất hiểu về hương liệu, còn Chân Hoàn thì chỉ thích cùng nàng ta nghiên cứu các phương thuốc cổ để từ đó phối chế ra Bách Hòa hương hiếm có mà thôi.
Nàng ta còn nhớ rất rõ, hôm đó là đêm ngày Mười lăm, Hoàng đế theo lệ thường phải tới qua đêm ở cung của Hoàng hậu, và đó thường cũng là ngày duy nhất Hoàng đế qua đêm ở chỗ Hoàng hậu hằng tháng.
Có lẽ chính bởi vì nguyên nhân này nên khi đó Hoàng hậu mới chịu ôn tồn, hòa nhã nói chuyện với nàng ta như vậy.
Quả nhiên không bao lâu sau, thái giám Tiểu Hạ Tử bên cạnh Hoàng đế đã tới truyền chỉ, mà Hoàng hậu cũng chuẩn bị tiếp chỉ bằng vẻ mừng vui và mong chờ. Thế nhưng thứ mà nàng ta nhận được lại là lời khẩu dụ: “Hoàng thượng đêm nay nghỉ lại Đường Lê cung, mời Hoàng hậu hãy đi nghỉ sớm.” Đó là việc rất ít khi xảy ra, trừ phi Hoa Phi làm nũng thái quá, bằng không hiếm có khi nào lại xuất hiện tình huống như vậy. Huống chi lúc đó Chân Hoàn đã liên tiếp được sủng hạnh mấy ngày, hoàn toàn phá vỡ quy củ Hoàng đế sủng hạnh bất quá tam. Nàng ta thấp thỏm bất an, cho rằng Hoàng hậu sẽ giận, ai ngờ Hoàng hậu lại nở một nụ cười càng thêm phần điềm đạm, ung dung. “Chân thị thông minh, dịu dàng, rất hiểu thánh ý, Hoàng thượng ở bên nàng ta nhiều một chút cũng là lẽ thường thôi.”
Nàng ta không kìm được hít một hơi khí lạnh, đột ngột hiểu ra chỗ tương đồng giữa Hoàng hậu và mình, đó là hai người bọn họ đều rất giỏi nhẫn nhịn, mừng giận không để lộ ra ngoài mặt.
Và rồi sau này, nàng ta còn hiểu được rằng nhẫn nhịn như thế không có nghĩa là không làm gì, mà là ẩn mình chờ thời cơ chín muồi rồi mới hành động.
Trong khoảnh khắc ấy, nàng ta bỗng cảm thấy cho dù đó không phải là ý nguyện của bản thân Chân Hoàn, nhưng cứ thế đoạt mất thứ mà người khác trân trọng nhất, chờ mong nhất thực là một điều rất không hay.
Hoàng hậu lại một lần nữa cầm chiếc túi thơm kia lên mà ngắm nghía kĩ càng, cười nói: “Có mùi thơm của hoa mẫu đơn, lại có hình của hoa mẫu đơn nữa, muội muội đúng là rất hiểu lòng bản cung.”
Nàng ta chẳng biết đã lấy dũng khí từ đâu ra, chợt đánh bạo nói: “Phượng hoàng là chúa của muôn loài chim, mẫu đơn là vua của muôn loài hoa, quả thực rất hợp với Hoàng hậu.”
Hoàng hậu khẽ nở nụ cười, nhẹ nhàng nắm chiếc túi thơm đó trong lòng bàn tay.
Đó là một kiểu thể hiện thiện chí bằng hành động, nàng ta hiểu rõ.
Ban đầu nàng ta chỉ có chút xót thương trước việc Hoàng hậu bị đoạt mất sự sủng ái mà thôi, có điều, nỗi đau xót khi bị người ta đoạt mất thứ mà mình trân trọng nhất, chờ mong nhất ấy nàng ta rất nhanh cũng đã được trải nghiệm, rồi kế đó còn hiểu được rằng, trong chốn cung cấm này, sự sủng ái của kẻ đế vương chưa chắc đã có liên quan gì tới dung mạo. Hoàng hậu không phải trang tuyệt mỹ, thế nhưng lại có thể đứng vững ở ngôi hoàng hậu bao năm, bản thân thì có giọng hát rất hay, đó chính là một ưu thế rất lớn. Nàng ta nhờ vào giọng hát mà đã dần dần leo cao, thế nhưng thỉnh thoảng trong những đêm giật mình thức giấc sau cơn say túy lúy, nhìn vào nam tử cao quý đang ôm mình ngủ kia, trong lòng nàng ta bỗng nhiên xuất hiện một khuôn mặt mà mình khó lòng quên được. Giữa sự lạnh lẽo của màn đêm, dưới những ánh sao mờ mờ chiếu xuống, nàng ta bỗng nhiên cảm thấy mỏi mệt, tự nơi đáy lòng nảy sinh cảm giác muốn lùi bước.
Sau một trận phong hàn, nàng ta phát hiện thứ thuốc mà thái y dùng đã khiến giọng hát của mình chỉ sau một đêm hỏng hẳn, trở nên khàn khàn khó nghe. Nàng ta đột nhiên tự nhủ, cứ thế này mà lùi bước có lẽ cũng là chuyện tốt, có điều sự ân sủng biến mất còn nhanh hơn so với trong tưởng tượng của nàng ta, chừng như chỉ sau nháy mắt nàng ta đã thất sủng. Dõi mắt nhìn những thứ đồ vàng ngọc lấp lánh bắt mắt trên bàn, nàng ta không khỏi có chút ngẩn ngơ khi đột nhiên phải quay về cuộc sống lạnh lẽo như trước.
Nàng ta bèn thử khôi phục lại giọng hát của mình, nhưng phát hiện lực bất tòng tâm, thế là dần bỏ cuộc. Khi ấy Chân Hoàn vừa mang thai đứa bé đầu tiên, đắc sủng tột cùng, không có thời gian để ý tới nàng ta. Hoàng hậu thấy nàng ta mất giọng, bèn tận tâm chế thuốc, lại mời ca nữ năm xưa từng hầu hạ Thuần Nguyên Hoàng hậu tới dạy cho nàng ta cách phát âm, để rồi giúp nàng ta lại một lần nữa cất lên được tiếng hát tuyệt vời. Nàng ta nghĩ tới việc phụ thân của mình vô cớ bị liên lụy đến nỗi sắp mất mạng, trong cơn hoang mang thảng thốt mới hiểu ra được tầm quan trọng của sự ân sủng và địa vị trong cung, có điều ngay cả một người được sủng ái như Chân Hoàn cũng phải vì việc của mình mà đi cầu xin Hoàng hậu, chứng tỏ Hoàng hậu mới là một người thật sự có thể cậy nhờ. Do đó, khi nàng ta phát hiện trong thứ thuốc Thư ngân giao mà Hoàng hậu yêu cầu mình đưa tặng cho Chân Hoàn thấp thoáng có mùi xạ hương thì vẫn mặt không đổi sắc, mỉm cười nhận lấy.
Đó có thể coi là một sự hiểu ngầm, cũng giống như khi nhìn thấy Hoàng hậu bóc hạt thông, nàng ta liền mỉm cười nhắc nhở rằng thứ mùi này có tác dụng kích thích rất mạnh đối với chó mèo.
Chẳng bởi điều gì khác, chỉ vì trong cuộc đời này, nàng ta nhất định phải nương nhờ Hoàng hậu, sau đó giúp mình đạt thành ý nguyện.
Đã không còn tình yêu nữa, vậy thì nàng ta sẽ phóng đại sự thù hận lên vô số lần, để từ đó lấp đầy sự cô đơn và trống vắng phía sau vẻ ngoài hoa lệ của bản thân.
Chân Hành thấy nàng ta nói năng bạc bẽo như vậy thì lắc đầu, nói: “Hoàn Nhi nếu sớm biết nương nương vì vương vấn ta mà tránh sự ân sủng, vậy thì ắt sẽ chẳng miễn cưỡng nương nương, huống chi nếu đúng là ba người nương tựa vào nhau như nương nương nói, vậy thì khi My Trang bị cấm túc, địa vị của Hoàn Nhi nguy ngập, nương nương đương nhiên phải chung tay chung sức rồi, chứ không chẳng lẽ lại chờ người ta hãm hại từng người một ư?”
An Lăng Dung chỉ cười không nói gì, lại cúi đầu thêu thêm mấy đường kim nữa cho bộ lông sặc sỡ của cặp uyên ương, sau đó thì nhón vài hạt hạnh nhân lên ăn, thấp giọng thở dài. “Huynh là huynh trưởng của nàng ta, tất nhiên chuyện gì cũng đứng về phía nàng ta, nói giúp cho nàng ta rồi. Muội không gặp may như vậy, không có huynh trưởng làm chỗ dựa, cũng không có ai để mà tin tưởng, bấy lâu nay muội chỉ có một mình mà thôi.”
Không phải là không hâm mộ tình tỷ muội sâu đậm giữa Chân Hoàn và My Trang, có điều nàng ta tự thấy rằng mình không thể so sánh với My Trang được, thậm chí có lúc còn cảm thấy Chân Hoàn chưa từng đối xử thật lòng với mình, chẳng qua chỉ mang lòng lợi dụng mà thôi.
Trong khoảnh khắc chuyện cũ hiện về trước mắt, chợt liếc thấy vẻ mặt muốn nói gì đó của Chân Hành, An Lăng Dung biết rõ là y muốn nói gì, thế nhưng lại không muốn nghe, bèn chăm chú nhìn y, nói: “Bệnh đau răng của huynh khi xưa đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Chân Hành chỉ đành đáp: “Đa tạ nương nương quan tâm, đã đỡ hơn nhiều rồi.”
“Huynh cắn búp hoa đinh hương hay là dùng cách gì khác?”
“Cách của nương nương rất hữu dụng.” Vừa đáp xong, ngón tay y vô thức sờ vào chiếc túi gấm nhỏ đeo bên hông, bên trong đó trước giờ vẫn luôn có mấy búp hoa đinh hương, mỗi khi đau răng là y lại lấy ra ngậm vào miệng, vừa có thể giảm đau lại vừa có thể làm thơm miệng. Rất lâu trước đây, y từng vô cùng trân trọng những điểm tốt của nàng ta, và bây giờ... y vẫn chưa thể nào hoàn toàn buông bỏ được.
“Vậy thì muội yên tâm rồi.” Nàng ta ngẩng đầu lên, khẽ thở ra một hơi. “Huynh đến gặp muội ắt là có lời muốn nói, bây giờ huynh muốn hỏi gì thì cứ việc hỏi đi.”
Chân Hành trầm giọng nói: “Ân oán giữa nương nương và Hoàn Nhi ta không rõ lắm, nhưng muội muội ruột thịt của mình tính cách thế nào thì ta biết rất rõ ràng, muội ấy không bao giờ vô duyên vô cớ đi hãm hại người khác. Ta chỉ hận mình phải ở bên ngoài cung, không thể giúp đỡ muội ấy vào những lúc muội ấy cần. Khi muội ấy bị sẩy thai, khi muội ấy phải chịu đủ nỗi ấm ức, khi muội ấy bị phế truất và đuổi ra khỏi cung, ta đều chỉ có thể trơ mắt nhìn chứ chẳng giúp đỡ gì được.”
An Lăng Dung mân mê lọn tóc mai buông lơi, lại cầm bốn, năm hạt hạnh nhân lên ăn, cất giọng u buồn: “Huynh lúc nào cũng tự trách mình như thế. Có lúc muội rất ngưỡng mộ Thục phi, trong cung có biết bao nữ nhân giống hệt xác chết biết đi như thế, chỉ duy mình cô ta được xuất cung. Tuy khi đó cô ta chỉ là phế phi bị phế truất, nhưng như thế cũng đâu có sao. Bên ngoài cung cấm là một nơi hoàn toàn khác, con người tràn đầy sức sống, trái tim cũng tràn đầy sức sống. Nhưng cô ta thật ngốc nghếch, cứ nhất quyết muốn về cung, để rồi giam mình giữa một nơi sống không ra sống, chết không ra chết thế này.” Nàng ta vừa nói vừa nhìn Chân Hành bằng ánh mắt ai oán. “Vừa rồi huynh nói thế chẳng qua là muốn trách muội tàn độc mà thôi, nhưng muội vốn không hề muốn đứa bé đó chết. Trong chốn hậu cung này, ai ai cũng có những chỗ bất đắc dĩ của mình, muội cũng thế mà thôi. Nếu không vì cha muội bị Hoa Phi giở trò hãm hại, muội làm sao biết được nhất định phải có sự ân sủng của Hoàng thượng thì mới có thể đứng vững trong cung. Không phải muội muốn hại con của Chân Hoàn, là Hoàng hậu muốn thế.” Nàng ta hơi cau mày lại, lộ vẻ không được thoải mái cho lắm. “Từ sau chuyện đó muội vẫn luôn cảm thấy áy náy vô cùng, cho dù về sau Hoàng hậu và Quản thị muốn dồn cả nhà họ Chân vào chỗ chết thì muội cũng không hãm hại Thục phi thêm nữa. Nhưng muội rất hận, suốt quãng thời gian ở trong cung muội chẳng có ngày nào được vui vẻ, thế nhưng lại không thể không cười, không thể không tranh sủng. Nếu không vì Chân Hoàn đẩy muội lên con đường này, muội đâu cần cả đời phải sống trong u uất như thế chứ? Sau khi Phó Như Kim vào cung, muội sợ hãi vô cùng, vì cô ta trông giống muội muội của huynh quá, muội không kìm được sinh lòng sợ hãi, còn căm hận nữa, những việc gì không thể làm với muội muội của huynh thì muội đều phát tiết lên người cô ta. Với Thục phi, muội không thể xuống tay đuổi tận giết tuyệt. Nếu muội muốn cô ta chết, khi cô ta ở bên ngoài cung, muội chỉ cần tùy tiện sai người đẩy cô ta xuống dưới vách núi là được rồi, nhưng cô ta dù sao cũng là muội muội của huynh. Muội hận muội muội của huynh, hận Hoàng hậu, hận Hoàng thượng. Muội hận, nhưng muội cũng sợ nữa. Muội đương nhiên biết Hoàng hậu không phải thật lòng muốn giúp muội, cô ta bảo muội đi tranh sủng, dạy muội cách mô phỏng giọng hát của Thuần Nguyên Hoàng hậu, chẳng qua là muốn muội trở thành một cái bóng mà thôi.”
“Nương nương hận tất cả những người bên cạnh mình, đặt bản thân mình vào giữa thù hận để đến nỗi không thể tự thoát ra được. Nhưng Hoàng thượng sủng ái nương nương nhiều năm như thế, dù không thật lòng thích thì cũng không tính là bạc đãi nương nương, nương nương muốn hãm hại Phó Như Kim cũng được, nhưng việc gì phải dùng ngũ thạch tán để làm hại tới long thể như vậy?”
An Lăng Dung không sao kìm nén được nữa, cắm mạnh chiếc kim trong tay vào miếng vải thêu. “Y sủng ái muội ư?
Vậy thì huynh quên mất rồi, phong hiệu mà y ban cho muội là Ly Phi, huynh đã từng nghe nói có vị phi tần nào tự cổ chí kim phải dùng tên một loài chim làm phong hiệu chưa? Muội muội của huynh đã tìm đủ mọi cách để làm nhục muội, khiến muội phải nhận phong hiệu Ly Phi này, có điều cô ta vốn căm hận muội tới tột cùng, làm như thế cũng không có gì là ghê gớm, nhưng còn Hoàng thượng, không ngờ y lại vui vẻ đồng ý, qua đó đủ thấy suốt bao năm nay, trong lòng y, muội chẳng qua chỉ là một con chim hoàng oanh biết hát mà thôi. Nếu hát hay y sẽ thích, khi nào không hát được nữa thì sẽ thất sủng. Nếu không vì muội có giọng hát giống Thuần Nguyên Hoàng hậu, nếu không vì muội thường xuyên nhún nhường, nếu không vì muội từng bao lần sử dụng hương liệu để giữ chân y lại, e rằng kết cục của muội sẽ còn thê thảm hơn bây giờ gấp cả trăm lần. Hoàng hậu lợi dụng muội, đề phòng muội, vì Quản thị mà không tiếc chèn ép muội, hạ thấp muội, Hoàng thượng thì chẳng qua chỉ xem muội như một món đồ chơi mà thôi. Khi đó, ngay cả quyền lợi nằm mơ muội cũng chẳng có, vì chỉ cần nghĩ tới huynh là lập tức lại nghĩ tới cảnh huynh đã thành cặp thành đôi với người khác rồi, muội làm sao có thể không hận được chứ? Muội thường nghĩ, nếu không có Hoàng thượng, vậy thì sẽ không có những cuộc tuyển tú, và muội sẽ không phải rời xa huynh; nếu không có Hoàng thượng, muội sẽ không phải ngày ngày bày mưu tính kế; nếu không có Hoàng thượng, muội sẽ không phải trở thành con cờ trong tay Hoàng hậu. Thứ mà Hoàng hậu yêu nhất trong cuộc đời này chính là ngôi hậu và Hoàng thượng, thấy Phó Như Kim chuyên sủng như thế, cô ta còn căm hận hơn muội. Tuy chính cô ta đã dặn muội trừ bỏ Phó Như Kim, nhưng muội lại làm theo cách của muội để có thể một mũi tên trúng hai con chim. Muội khuyên Phó Như Kim sử dụng ngũ thạch tán để tranh sủng, khiến Hoàng thượng mê đắm cô ta; Hoàng thượng dùng ngũ thạch tán tự làm hại đến thân thể, Hoàng hậu còn đau xót hơn so với việc bản thân bị đâm vài đao vào người gấp nhiều lần. Chỉ khi đó muội mới thật sự vui sướng.”
Bình luận truyện