Hậu Cung Nghi Tu Truyện

Chương 11



Hai ngày sau, Chu Nghi Tu theo lệ đi thỉnh an Thái hậu, gặp được ba vị cung tần*.

*Cung tần: Cách gọi những phi tần mới sắc phong, chưa được sủng hạnh

Lớn tuổi nhất là Cam thị, năm nay vừa tròn mười sáu, được phong làm Tiệp dư Tòng tam phẩm. Cam thị là đích nữ, con gái nhỏ nhất của Thừa tướng. Nàng ta vận áo đỏ quần lụa rực rỡ, phảng phất không khí ngày xuân, mắt hạnh mang theo tia vui mừng sung sướng. Cam thị hành lễ với Thái hậu, động tác vô cùng quy củ, không chút khẩn trương, chắc hẳn là đã luyện tập rất nhiều.

Đứng ở phía sau nàng ta, về phía trái chính là Miêu thị, 15 tuổi, mang vị phân Uyển nghi Tòng tứ phẩm. Miêu thị là do tiểu thiếp được sủng ái nhất của Miêu Tướng quân hạ sinh. Nàng có khuôn mặt trái xoan, khi thỉnh an Thái hậu, giọng nói của nàng thánh thót như chim hoàng oanh, thanh thúy làm sao.

Cuối cùng là Canh thị, tên gọi Tĩnh Ngôn, được phong làm Lương đệ Tòng ngũ phẩm*. Người cũng như tên, bộ dáng hiền lành ngoan ngoãn. Chu Nghi Tu nhớ tới kiếp trước, nàng ta chỉ sinh được Dư Ly – một hoàng tử tư chất quá bình thường, mất bao công sức mà Huyền Lăng vẫn không hề đoái hoài đến. Nàng khẽ lắc đầu.

*Lương đệ ở đây là phân vị của phi tần, không phải cách gọi trắc phi của Thái tử.

*Canh Tĩnh Ngôn: Trong Hậu cung Chân Huyên truyện, nàng ta chính là Cẩn phi, hạ sinh hoàng tử Dư Ly. Trong Hậu cung Chân Hoàn truyện (phim), nhân vật Cẩn phi được thay bằng Tề phi Lý thị, có con trai là Tam Aka Hoằng Thời.

Thái hậu nheo mắt nhìn cảnh xuân tươi đẹp trước mặt. Miêu thị dung nhan tuyệt sắc, nổi bật nhất trong ba người. Có điều, mắt nàng ta hơi gian, chỉ e là kẻ không an phận. Thái hậu cười mà nói, “Nhàn phi và Đoan Quý tần vào cung sớm hơn các ngươi, sau này ở cùng hai người bọn họ, phi tần phải thuận hòa, chớ có tranh chấp khiến ai gia và hoàng thượng phiền lòng.”

“Nô tì cẩn tuân giáo huấn của Thái hậu.”

Thái hậu gật đầu, quay người nhìn Nhàn phi và Đoan Quý tần, “Các nàng là người mới, hai ngươi cũng nên chỉ dạy nhiều hơn cho các nàng.”

Chu Nghi Tu và Tề Nguyệt Tân đồng thanh “dạ” một tiếng.

“Thái hậu, càng ngày càng có nhiều người hiếu kính với người, đây quả là chuyện tốt.” Trúc Tức cô cô ở một bên phụ họa.

Trên môi Thái hậu nở ý cười, “Nói hay lắm. Trúc Tức, ngươi đi lấy lễ vật gặp mặt ai gia đã chuẩn bị, ban cho ba người các nàng đi.”

Cam thị, Miêu thị, Canh thị liền cúi đầu tạ ơn. Thái hậu tiếp tục nói, “Vào cung rồi, về sau, các ngươi phải tuân theo cung quy, vì hoàng gia khai chi tán diệp, ai gia muốn có thêm vài tôn tử để ẵm bồng.”

Ba cung tần nghe xong lời này, bất giác đỏ cả mặt.

Thấy trời không còn sớm nữa, Thái hậu bảo mọi người trở về. Rời khỏi Di Ninh cung, kiệu của Chu Nghi Tu và Đoan Quý tần đi song song với nhau. Lần trước lúc sinh hạ, Quý tần chiếu cố Nghi Tu hết mình. Vì vậy, nàng cũng *bánh ít đi, bánh quy lại*. Nhân mỗi khi nói chuyện, nàng đều khuyên Huyền Lăng nên ghé thăm tỷ tỷ ít nhiều. Nhờ đó, Chiêu Dương điện và Phi Hương điện quan hệ càng lúc càng thân thiết.

*Thành ngữ: Có qua có lại

“Ta thấy hôm nay khí sắc muội muội không được tốt, tối hôm qua ngủ không được sao?” Đoan Quý tần cất giọng thanh thanh, khiến cho thời tiết nóng bức cũng trở nên mát mẻ không ít.

“Hôm qua Phong nhi nghịch quá, hơn nửa đêm còn không chịu ngủ. Muội cũng chỉ có thể thức cùng hắn, trời gần sáng mới chịu yên. Tỷ tỷ xem, mắt muội có quầng thâm rồi này!” Chu Nghi Tu hơi giận mà nói.

Đoan Quý tần không có con cái, đối với Dư Phong vô cùng yêu thích. Lần trước, nàng còn tự tay làm hai xấp áo yếm mang tới Chiêu Dương điện. Nghe Nhàn phi nói vậy, nàng cười vui vẻ, “Đã làm mẫu thân rồi mà tính tình còn trẻ con như vậy, phúc khí của muội, không ai phải ai cũng cầu được đâu.” Nàng vừa nói xong, trong lòng chợt có chút tiếc nuối.

Nghi Tu thấy vậy liền an ủi, “Tỷ tỷ đừng buồn, nhất định sẽ có một ngày tỷ có tin vui.”

Đoan Quý tần cười trừ, “Đều là ý trời, ta chỉ có thể thuận theo tự nhiên mà thôi.”

Thấy nàng vẫn cứ buồn bã, Chu Nghi Tu liền vòng vo đổi chủ đề, nói đến việc dạo gần đây tiết trời nóng nực, ngự thiện phòng đưa tới rất nhiều loại trái cây mát lạnh ngon lành, “Nhiễm Đông ở chỗ muội làm mấy món ấy vô cùng ngon, so với các cung khác càng là khác biệt. Tỷ tỷ có muốn cùng muội nếm thử tay nghề của nàng không?”

Đoan Quý tần nói, “Muội muội có lòng, cung kính chi bằng tuân mệnh.”

Hai người đang nói chuyện vui vẻ, chợt có tiếng cười của nữ tử từ phía sau truyền đến. Mỹ nhân nào mà dám lớn gan cười vang giữa cung cấm nội điện thế kia? Chỉ có thể là một trong ba cung tần vừa nhập cung. Đoan Quý tần nói với Chu Nghi Tu, “Xem kìa, chúng ta còn không bằng mấy muội muội hoạt bát, thích nói to cười lớn.”

“Tỷ tỷ nói phải. Tiễn Thu, ngươi đi nhìn thử, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.”

Rất nhanh, không tới một khắc, Tiễn Thu đã quay trở lại, bẩm báo chủ tử, “Hồi hai vị nương nương, là Miêu Uyển nghi đang nói cười với đám thị tỳ, giữa chừng cao hứng quá nên mới cười vang như vậy.”

“Ta biết rồi.” Chu Nghi Tu nhìn Đoan Quý tần rồi nói, “Quả là cô nương hướng ngoại, nhất định hoàng thượng sẽ rất thích.”

Đoan Quý tần gật đầu, không nói gì thêm.

Vài ngày sau, Huyền Lăng lần lượt cho gọi Cam, Miêu, Canh ba người thị tẩm. Miêu thị hồn nhiên, ngây thơ, tính tình quả thực hợp khẩu vị của hắn. Vì thế, so với hai người còn lại, hắn phá lệ sủng ái nàng ta hơn một chút, đồ dùng ban thưởng rất nhiều. Miêu Uyển nghi nhất thời trở nên nổi bật.

Ban đêm, Hội Xuân lau lớp trang điểm cho Nghi Tu, khẽ nói, “Nương nương, Miêu Uyển nghi mới được thánh sủng đã đi rêu rao khắp nơi. Nô tỳ nghe nói, lúc sáng khi đi thỉnh an Thái hậu, nàng ta gặp Cam Tiệp dư trên đường mà làm như vô hình, đợi đến khi người bên cạnh nhắc nhở, nàng ta mới hành lễ qua loa cho xong.”

Chu Nghi Tu tháo khuyên tai xuống, hỏi, “Cam Tiệp dư kia phản ứng thế nào?”

Hội Xuân nghĩ ngợi rồi bẩm, “Nàng ấy không hề ra vẻ trách cứ Miêu Uyển nghi, chỉ nói, đều là tỷ muội, không cần quá để ý mấy nghi thức xã giao này.”

Nghi Tu cười một cái, “Xem ra, Cam Tiệp dư này là người có tâm cơ.”

“Nương nương tâm sáng như gương, không việc gì có thể qua mắt người được.”

“Ngươi đấy! Chải đầu cho ta thì không lên tay, mồm miệng lại ngày càng lưu loát.” Chu Nghi Tu trách nhẹ Hội Xuân. Nha đầu kia không bằng được Tiễn Thu trầm ổn, nàng liền nhắc nhở, “Bây giờ nói cái gì cũng còn quá sớm. Ngươi nhìn lại đi, chuyện của họ vốn không liên quan tới bản cung.”

“Không hẳn đâu ạ. Nương nương cứ ngồi xem là được.” Hội Xuân cười trộm, “Nói đi nói lại, Hoàng thượng cũng thật kỳ quái, nếu không có Đại tiểu thư, ắt hẳn người sẽ thủ thân như ngọc.”

Nghe câu này xong, Chu Nghi Tu chợt cười. Cây trâm trong tay Hội Xuân vô tình rơi xuống đất. Mảnh ngọc màu lá vỡ ra, Hội Xuân vội nhặt nó lên, tiếc nuối, “Nô tỳ thật không phải, đã làm hỏng trâm hoa quỳnh mà nương nương thích nhất.”

“Không sao, chỉ là trang sức mà thôi, bảo ai đó sửa lại được rồi.” Nghi Tu vẫy vẫy tay, “Ngươi vừa nói thủ thân như ngọc? Sao ngươi lại cho rằng Hoàng thượng thủ thân như ngọc?”

“Nương nương, nô tỳ có nghe qua chuyện xưa, Đắc Kỷ mê hoặc Trụ vương, có thể nói là ả độc sủng hậu cung. Mai này khi Hoàng thượng đón Đại Tiểu thư vào rồi, chỉ e nơi này chàng chàng thiếp thiếp một đôi.” Hội Xuân bĩu môi, nói với vẻ khinh bỉ.

“Ngươi lấy ví dụ này không tốt. Ngươi ít được đọc sách nên dùng điển cố bị sai. Trụ vương vì mỹ nhân mà mất nước, nhưng Hoàng thượng không phải người như vậy. Coi chừng bị kẻ khác nắm lấy nhược điểm này mà gán cho cái tội khi quân.”

Hội Xuân sợ hãi tột độ, vội vàng nói, “Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ không dám nói lung tung nữa.”

Chu Nghi Tu dùng ngón tay chỉ nhẹ vào trán nàng ta, rồi uống một ngụm trà.

Cam Tiệp dư càng ra vẻ nhường nhịn, Miêu thị càng đắc ý. Nàng ta ỷ vào vị phân cao, hễ được lúc là tìm cách ức hiếp Canh Lương đệ. Nội vụ phủ theo lệ mang đồ đến cho các phi tần mới tiến cung, mỗi người hai cuộn gấm thêu hoa, còn có trang sức, châu ngọc đủ kiểu. Miêu thị thẳng tay chọn mấy thứ rực rỡ nhất, để lại phần thừa ít ỏi cho Canh Lương đệ. Canh thị tuy là trưởng nữ, con của quan nhị phẩm, mẫu thân mất sớm, kế mẫu đối với nàng không có cảm tình nhiều nhưng không hề ngược đãi, thậm chí còn dạy dỗ nàng thành người cẩn trọng, trầm tĩnh. Vì vậy, nàng không dám tranh chấp với Miêu thị, chỉ có thể lặng lẽ gạt đi nước mắt.

Nghi Tu biết được việc này. Trước mắt, hậu cung chưa có chủ (ý nói Hoàng hậu), đích thân nàng chưởng quản cung vụ. Nàng lập tức sai người lấy thêm một phần vải thuộc hàng thượng đẳng cấp cho Canh Lương đệ để nàng ta nợ mình cái ân tình, thậm chí ghi lòng tạc dạ. Kiếp này, Chu Nghi Tu sẽ không tính toán cướp đi con trai nàng ta*, nhưng tạm thời, bớt đi một đối thủ cũng tốt.

*Trong Hậu cung Chân Huyên truyện, Dư Ly có mẫu thân là Cẩn phi Canh thị. Nghi Tu không con nối dõi, để giữ gìn hậu vị cũng như đảm bảo cho con đường Thái hậu độc tôn về sau, nàng bày mưu tính kế, dồn ép để Cẩn phi nhận tội rồi tự vẫn, còn mình nhận nuôi Dư Ly.

Tiết trời ngày càng trở nên nóng bức. Thái hậu ở mãi trong cung, chịu không nổi. Huyền Lăng là đứa con hiếu thuận, truyền chỉ, đưa Thái hậu đến hành cung Thái Bình nghỉ mát. Các cung chủ* cũng phải theo tùy giá.

*Chủ của mỗi cung, thường từ Chính tam phẩm trở lên, không phải Cung chủ trong truyện kiếm hiệp.

Nghi Tu được an bài ở Trà Thấm hiên, cách Vũ Hoa các – nơi Đoan Quý tần ở khoảng trăm mét, qua lại vô cùng thuận tiện.

Sắp xếp xong xuôi, Đoan Quý tần phái Cát Tường đến, thỉnh Nhàn phi cùng đi dạo.

Hai người bước tới bên hồ, chợt nghe từ xa vọng lại tiếng khóc nỉ non của một nữ tử đang cầu xin tha mạng. Đoan Quý tần không chịu được, nhíu mày nói, “Đang ngắm cảnh đẹp thế này mà lại bị quấy rầy, là kẻ nào làm trái quy củ như vậy?! Không biết Thái hậu cần yên tĩnh lúc này hay sao?”

“Có lẽ là hạ nhân nào đó làm sai, chịu phạt.” Chu Nghi Tu cũng buồn bực theo. Chả biết ai bất chấp đến thế, phạt kẻ dưới mà cũng không biết lúc nào nên phạt, phạt ở nơi nào cho được.

“Nương nương, hình như là người của Miêu Uyển nghi...” Hội Xuân nhìn tới nhìn lui rồi nhanh miệng trả lời.

Chu Nghi Tu và Đoan Quý tần liếc mắt nhau hiểu ý. Miêu thị đúng là kiêu ngạo quá rồi, trong cung chẳng còn xem ai ra gì nữa.

Cát Tường (tỳ nữ tâm phúc của Đoan Quý tần) theo hầu phía sau, nhỏ giọng nói, “Hoàng thượng từ phía hồ đang qua bên này.”

Huyền Lăng ngồi mãi ở Thanh Nam điện mà phát bực. Thừa dịp gió mát trời trong, hắn liền ra ngoài đi dạo, nào có ngờ nghe được tiếng khóc nỉ non thảm thiết. Tiết trời nóng bức càng thêm khiến hắn mệt mỏi. Vì thế, hắn bước qua bên kia xem thử chuyện gì xảy ra, đúng lúc nhìn thấy Miêu Uyển nghi đang đánh mắng cung nữ. Tưởng rằng phạm lỗi nghiêm trọng, ai dè chỉ là nàng ta vô tình làm vỡ vòng tay san hô của nàng. Nhớ đến Ninh An Quận chúa kiêu căng ngày trước, Huyền Lăng chợt cảm thấy Miêu thị vô cùng chán ghét, mà cung nữ kia lại có vài phần xinh đẹp, khóc đến hoa lê đẫm mưa, cánh tay trắng nõn nà trầy da tróc vảy do bị đánh. Hắn đối với Miêu thị chỉ có thêm ác cảm, liền hạ chỉ, bắt nàng ta đóng cửa suy nghĩ, không được ra khỏi Yên Thích Trai cho đến lúc hồi cung.

Miêu Uyển nghi phạm lỗi lần này, nhất thời thất sủng. Mấy phi tần ngày trước bị nàng ta ức hiếp, thấy vậy thì vỗ tay mừng rỡ. Chu Nghi Tu cũng chú ý nhiều hơn tới Canh Lương đệ nhát gan. Miêu thị lâm vào cảnh ngày hôm nay, có trách thì trách nàng ta không hiểu đạo lý đối nhân xử thế.

Sau khi rời hành cung Thái Bình, Huyền Lăng phái người đến Chu gia liên tục, cốt chỉ để thư từ qua lại với Chu Nhu Tắc. Hắn và nàng tình ý đậm sâu, đại điển lập hậu đã được chuẩn bị kỹ càng, nhưng hắn cũng không quên gọi phi tần đến thị tẩm. Dẫu sao, hậu cung nhiều con nhiều cháu mới là có phúc.

Chiêu Dương điện – nơi ở của Chu Nghi Tu là nơi Huyền Lăng ghé qua thường xuyên nhất. Nhưng mà, hầu như mỗi lần đến, hắn đều vòng vo rồi lại nói sang Nhu Tắc, hỏi rất nhiều chuyện lúc còn nhỏ của hai tỷ muội. Nghi Tu đành miễn cưỡng trả lời cho qua. Từ xưa tới giờ, Chu phu nhân nào có để nàng qua lại thân thiết với Chu Nhu Tắc? Tỷ muội gì chứ? Một năm nói chưa tới mười câu, có chuyện gì với nhau mà kể? Chịu thôi. Nàng nửa thật nửa giả, tự mình nghĩ ra vài thứ kể với hắn. Huyền Lăng cảm thấy sung sướng bất tận, nhưng Nghi Tu thì càng lúc càng mất cảm tình với kẻ bạc bẽo này.

Mười lăm tháng chín, năm Càn Nguyên thứ hai là ngày diễn ra đại hôn của Huyền Lăng. Hôn lễ và phong hậu cùng một lúc, nghi thức long trọng. Bởi vì mới kết thúc chiến sự ở Tây Nam, Thái hậu hạ chỉ, hết thảy phải giản lược, nhưng vẫn phải có uy nghi của đế vương. Vì vậy, trướng đỏ rủ khắp nơi, câu đối rực rỡ được treo lên. Bất kể là ngọ môn, cửa cung, cửa điện đều chi chít những chiếc đèn lồng đỏ thẫm. Thậm chí, Nghi Nguyên điện còn dán mấy chữ song hỉ bên cửa sổ. Khắp nơi tràn đầy không khí vui mừng.

Bên ngoài Di Ninh cung, cả trăm người đứng nghiêm chỉnh, im lặng như tờ. Các phi tần và thái phi đều tập trung ở chính điện, theo cấp bậc mà đứng hai phía trái phải, chờ đợi tiếng chuông của buổi lễ.

Thái hậu ngồi trên ngai cao, lễ phục vàng sáng càng tăng thêm phần nghiêm trang, cao quý. Tiếng chuông từ ngọ môn vang lên. Sáo nhạc cất lên một hồi báo hiệu. Hoàng đế bước vào, hướng Thái hậu hành lễ.

Phi tần, nội thị, tỳ nữ nhất loạt quỳ xuống, nghênh đón thánh giá. Thái hậu thần sắc không đổi nhìn Huyền Lăng, vẻ mặt từ ái rộng lượng vô vàn rồi mỉm cười. Thấy Mẫu hậu vui mừng, trong lòng Huyền Lăng sung sướng cực độ.

Thái hậu dựa theo quy củ, nói, “Giai nhi giai phụ, vĩnh hài hợp hảo.” Huyền Lăng cúi đầu thật sâu, “Tạ ơn Mẫu hậu. Nhi thần và A Nhu nguyện phu thê đồng lòng, ân ái dài lâu.” Hắn bái một cái rồi lui ra. Sáo nhạc lại vang lên. Thái hậu nghe câu nói của con mà cảm thấy bất an, từng chữ một cứ quanh quẩn bên tai. Thế nhưng, trong nháy mắt, lão nhân gia nàng đã bình tĩnh, định thần trở lại.

Theo quy củ, Hoàng hậu sau khi tiến cung, Thái hậu sẽ đến Bảo Hòa điện nhận lễ của Hoàng đế và các Thân vương, đồng thời thiết yến và ban thưởng cho gia mẫu của Hoàng hậu (Chu thị). Đám phi tần đứng dậy, dựa theo vị phân, lần lượt đi ra ngoài, đến tham gia đại hôn.

Thái hậu bất thình lình dừng lại, tầm mắt quét qua một vòng phía sau. Nhàn phi trầm tĩnh như nước, buồn vui không lộ trên mặt. Đoan Quý tần lạnh nhạt như thường ngày. Chỉ có Cam Tiệp dư là nhếch miệng cười. Canh Lương đệ hơi hồi hộp. Nhưng mà, Miêu Uyển nghi vừa mới được thả ra kia, thần thái gian gian, có gì đó không được đúng. Tuy nàng ta không dám nhìn lên nhưng dung nhan diễm lệ vẫn nổi bật nhất trong nhóm phi tần. Thái hậu ghi nhớ kỹ điều này, không nói gì cả, tiến bước tiếp đến Bảo Hòa điện.

Cả một ngày dài, lễ hợp cẩn diễn ra xong xuôi, cuối cùng cũng kết thúc đại hôn. Càn Nguyên đế của Đại Chu đã có Hoàng hậu.

Chu Nghi Tu mệt đến nỗi khắp lưng đau nhức, chân tê tái. Nàng đứng gần tám canh giờ chứ ít gì?! Đêm nay, hậu cung náo nhiệt vô cùng càng làm nàng thêm phiền chán, hận không thể bay lập tức về điện Chiêu Dương để ôm con.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện