Hậu Cung Nghi Tu Truyện

Chương 14



Nhiễm Đông phục mệnh xong liền trở về, thuật lại với chủ tử về toàn bộ sự việc. Nghi Tu sau khi nghe chuyện, không khỏi lắc đầu thở dài, “Nếu năm đó mẫu thân không cãi lời ngoại tổ phụ, sẽ không rơi vào kết cục như thế này...”

Kiếp này, nàng tìm đến Mạnh gia. Trước mắt, hai bên đã nối lại chút tình thân máu mủ ruột rà, nhưng bấy nhiêu vẫn chưa đủ sức ảnh hưởng đến cuộc sống về sau của nàng. Nàng hiện tại vẫn là Nhàn Quý phi đoan trang hiền thục, ung dung nhàn nhã; hảo muội muội của Hoàng hậu; sinh mẫu của Đại Hoàng tử Dư Phong.

Nhu Tắc từ khi tiến cung đến nay, tình cảm với Huyền Lăng càng lúc càng nồng nàn, nhất thời độc chiếm quân sủng. Đêm nào Hoàng thượng cũng ghé qua cung Cam Tuyền. Mấy phi tử khác vò võ ngóng trông, thầm oán hận Hoàng hậu dụ dỗ đế vương, thân là người đứng đầu hậu cung mà không biết khuyên Hoàng thượng nên mưa móc ban đều. Dĩ nhiên, tức thì tức, họ cũng chỉ dám nói sau lưng người khác. Mỗi sáng, cả đám oanh oanh yến yến, mặt mũi tươi cười đi thỉnh an Hoàng hậu. Họ đâu có ngốc tới mức động vào nàng ta lúc này. So với việc về sau Hoa phi tiến cung (ở kiếp trước), hậu cung hiện thời yên bình đến lạ, khiến Chu Nghi Tu thích thú vô cùng.

Một ngày nọ, nàng phái Hội Xuân đi thỉnh Đoan phi đến cùng phẩm trà. Hội Xuân đi một hồi rồi trở về bẩm báo, “Nương nương, bệnh cũ của Đoan phi tái phát, hiện đang nằm nghỉ trên giường, e là không đến được.”

Chu Nghi Tu cảm thấy có gì đó ngoài ý muốn. Thân thể Đoan phi quả thực không khỏe ngay từ lúc đầu. Kiếp trước, nàng ta bị Hoa phi ép uống canh hoa hồng, dẫn đến không thể sinh con. Thái y viện không dám chữa, cứ vậy mà bệnh tật kéo dài, lâu lâu tái phát một lần. Ý trời... Nghi Tu thở dài, đứng dậy rồi nói, “Tiễn Thu, bản cung muốn qua điện Phi Hương.”

Điện Phi Hương và điện Chiêu Dương cách nhau một khoảng khá xa, đường đi ngang qua Mật Tú cung. Lúc này, chỉ có vài mỹ nhân, tiểu nghi không được sủng hạnh ở lại đấy, so với Mật Tú cung xoa hoa đẹp đẽ của Hoa phi kiếp trước vô cùng kém xa. Nghĩ tới chuyện cũ, Nghi Tu hơi nhăn mày, cước bộ mỗi lúc một nhanh hơn.

Cách Mật Tú cung không xa là một hồ nước. Tiết trời bây giờ lạnh lẽo, đa số cá nuôi đều ở dưới đáy hồ. Vì thế, rất ít phi tần có hứng thú đến đây ngắm cảnh, chỉ có hai tiểu thái giám túc trực quét lá. Bất thình lình, có tiếng la hét ầm ĩ vang lên. Tiễn Thu cảm thấy bất mãn liền nói, “Mật Tú cung trước mắt chưa có chủ*, vậy mà vị nào lại không hiểu quy củ thế kia không biết.”

*Cung chủ, thường từ Chính tam phẩm trở lên mới được ban quyền làm chủ một cung.

“Chúng ta qua đó xem thử.” Chu Nghi Tu lên tiếng.

Nàng vừa tới gần, đã nghe giọng nói thanh thúy vang lên.

“Dung hoa minh giám. Vừa rồi Thải Ngọc đụng phải nô tỳ, nô tỳ mới sơ ý làm đổ ấm trà, khiến váy của Dung hoa bị ướt. Nô tỳ không có ý mạo phạm.”

Miêu thị thốt ra lời lẽ đanh đá, “Phạm lỗi chính là phạm lỗi! Còn dám ngụy biện? Xác Tần*, ngươi quản nô tỳ của ngươi như thế đấy à?!”

*Canh Tĩnh Ngôn, tấn vị Tần, phong hiệu Xác; không phải tên Xác Tần.

“Nương nương, người định qua đó sao?” Nghe Tiễn Thu hỏi, Chu Nghi Tu chỉ lắc đầu, ý bảo nàng ta đừng vội.

Xác Tần là người nhát gan, liền thưa dạ, “Xin tỷ tỷ đừng trách phạt Thúy Quả. Muội muội sẽ bồi tội với tỷ tỷ.”

Miêu thị càng lúc càng chua ngoa, “Bản cung dĩ nhiên không so đo với một tiểu nô tỳ không hiểu lý lẽ, nhưng Xác Tần à, ngươi phải gọi ta một tiếng Dung hoa mới phải. Ở đâu ra kiểu xưng hô tỷ tỷ muội muội vậy hả? Đúng là thiếu quy củ.”

“... Tần thiếp quản giáo hạ nhân không tốt, xin Dung hoa thứ tội.”

Chu Nghi Tu đứng hơi xa, tuy không nhìn thấy, nhưng nàng cũng cảm nhận được vẻ mặt thống khổ đến mức nào của Xác Tần.

Thúy Quả sợ chủ tử chịu khổ, vội quỳ xuống, “Là nô tỳ đã phạm sai, chuyện này không liên quan tới tiểu chủ của nô tỳ. Xin Dung hoa lượng thứ!”

Miêu thị thấy người khác lùi một bước liền muốn tiến thêm một bước, “Nếu đã vậy, ta sẽ thay Xác Tần quản giáo con tiện tỳ như ngươi, cho nàng ta biết thế nào là quản hạ nhân cho tốt!”

Nàng ta vừa giơ tay lên định tát, đã nghe tiếng ho khan vang lên từ đằng sau. Miêu thị quay lại, nhìn thấy Nhàn Quý phi thì phát hoảng. Đám người nhất tề hướng Chu Nghi Tu hành lễ, “Nhàn Quý phi nương nương vạn phúc kim an!”

“Đứng lên đi.” Nghi Tu làm ra vẻ không để ý, hơi nâng tay vẫy vẫy rồi nói, “Miêu muội muội đây là đang làm cái gì vậy?”

Miêu thị đắc ý, liền thưa, “Nô tỳ của Xác Tần dám làm ướt váy của nô tì. Nô tì muốn thay chủ tử nàng ta giáo huấn một chút.”

Chu Nghi Tu liếc nhìn váy nàng ta, thấy chỗ ướt chỉ cỡ một cái móng tay, nàng chậm rãi nói, “Muội muội giáo huấn nô tỳ không sai. Có điều, mắng nàng một hai câu để nàng nhớ kỹ là được, không cần thiết phải động thủ.”

“Nếu nô tì không đánh nàng, nàng sao có thể nhớ? Huống hồ, nàng da dày thịt béo, hai bạt tai chẳng sao cả.” Miêu thị đáp lời với vẻ khinh thường.

“Quân lệnh như núi, muội muội tất hiểu câu mưa dầm thấm đất. Nhưng mà, nơi đây là hoàng cung, không phải quân doanh. Vả lại, lần trước Hoàng thượng cấm túc muội muội vì tội đánh mắng phi tần, mới đó đã quên rồi sao? Nếu đã thế, chi bằng để Hoàng thượng đánh muội vài cái, muội mới nhớ giáo huấn của người. Muội xem, như vậy có hay hơn không?”

Đám thị tỳ không nhịn được, che miệng cười trộm. Miêu thị tức giận, trừng mắt nhìn Chu Nghi Tu, mặt đỏ cả lên. Tiễn Thu thấy vậy liền quát lớn, “Dung hoa sao dám dùng ánh mắt đó với Quý phi nương nương? Chẳng lẽ người không hiểu rõ tôn ti? Quý phi nương nương cư vị chính nhất phẩm, Dung hoa chỉ là chính tứ phẩm mà thôi. Lễ nghi quy củ, người đã quên cả rồi sao? Còn nữa, Dung hoa nên tự xưng mình là “tần thiếp” mới đúng, hai chữ “nô tì” kia, chỉ có Quý tần chính tam phẩm trở lên mới được phép dùng!”

Miêu thị bị Tiễn Thu dạy dỗ, mất hết thể diện, trong lòng vô cùng oán giận liền nói, “... Tần thiếp hồi cung thay y phục, không thể bồi nương nương ngắm cảnh. Tần thiếp cáo lui.”

“Lui đi.” Chu Nghi Tu lười đấu võ mồm với nàng ta. Miêu thị cùng tỳ nữ vội vàng khuất dạng, nàng ta không cam lòng chút nào.

“Tần thiếp đa tạ Quý phi nương nương”. Xác Tần hành lễ, bái tạ Nghi Tu.

Nghi Tu bảo Tiễn Thu đỡ Xác Tần đứng dậy rồi nói, “Bản cung gần đây không khỏe, ít ra ngoài nên không biết Miêu Dung hoa ương ngạnh đến mức này. Muội muội chịu ủy khuất rồi, về sau tránh mặt nàng ta một chút.”

Xác Tần nức nở, “Tần thiếp xin nhớ kỹ. Lúc nãy, nàng ta thực sự cố tình gây khó dễ cho tần thiếp, nếu nương nương không ra mặt giúp đỡ, tần thiếp đã bị nàng ta làm cho nhục nhã...”

“Muội quá lời rồi. Chúng ta đều là tỷ muội, cùng hầu hạ Hoàng thượng, theo lý mà nói nên thuận hòa mới đúng.” Chu Nghi Tu nhìn qua Thúy Quả rồi nói, “Ngươi là một nha đầu dám làm dám chịu, rất tốt. Tiễn Thu, thưởng cho nàng chút bạc. Sau này nhớ phải hành sự cẩn thận, đừng để tiểu chủ ngươi phải chịu khổ lần nữa.”

“Nô tỳ xin ghi nhớ, nô tỳ nhất định tận tâm hầu hạ tiểu chủ.” Thúy Quả nhận thưởng, vẻ mặt tràn đầy vui mừng.

“Bản cung còn có việc, không tiện lưu lại đây. Trời nổi gió rồi, muội muội nên hồi cung đi, đừng để bản thân nhiễm lạnh.” Lời nói của Nghi Tu vô cùng bình dị, gần gũi, không có vẻ giả vờ của người cư vị phẩm cao.

Xác Tần vô cùng cảm kích. Sau khi nàng ta lui xuống, Tiễn Thu mới nói với chủ tử, “Nương nương cho nàng phần ân tình cũng tốt, để sau này nàng vĩnh viễn ghi ơn tận đáy lòng. Đại Tiểu thư kia thì không được như nương nương, mai này xem ra chẳng có ai một lòng hướng đến ả ta đâu.”

“Theo như bản cung sơ tính, hai tháng qua, Hoàng thượng không có đêm nào ngủ lại chỗ mấy phi tần khác.” Nghi Tu hờ hững nói.

“Hoàng hậu giữ rịt lấy Hoàng thượng. Thái hậu càng lúc càng không vừa lòng. Ngày dài tháng rộng, ắt hậu cung bất mãn không yên.” Tiễn Thu nói với giọng vô cùng khinh bỉ. Hành động của Chu Nhu Tắc hôm nay, cũng chính là mầm mống cho sóng gió ngày sau.

“Ngươi để ý quá. Đừng vội nhúng tay vào. Lục cung là do Hoàng hậu quản, nếu có chuyện xảy ra, ai nấy đều sẽ tìm tới nàng ta cả thôi.” Chu Nghi Tu không để lộ buồn vui trên mặt, nàng đang rất mong chờ màn diễn sắp tới.

Đoan phi đang ở trong điện Phi Hương. Thị tỳ Cát Tường thấy người đến thì vội hành lễ, “Nhàn Quý phi nương nương kim an.”

“Nương nương các ngươi đã khỏe hơn chưa?” Chu Nghi Tu hỏi han.

Cát Tường trả lời, “So với lúc phát bệnh, bây giờ người đã ổn hơn rồi ạ.”

Nghi Tu đi sâu vào trong điện. Nàng thấy Đoan phi chỉ mặc y phục trắng thuần giản đơn, còn định tiến lên hành lễ với nàng thì liền ngăn cản, “Tỷ tỷ mau nằm xuống. Nơi đây không có người ngoài, tỷ không cần phải hành lễ với muội.”

Đoan phi tựa đầu vào giường, giọng nói yếu ớt, “Chỉ là bệnh cũ tái phát, khiến muội muội phải đi một chuyến, làm khó muội rồi.” Nàng ta nói xong liền ho khan hai tiếng.

Chu Nghi Tu hỏi, “Tỷ tỷ đã uống thuốc rồi, sao sắc mặt vẫn tái nhợt như vậy?”

“Hồi Nhàn Quý phi, nương nương từ trước đến giờ luôn uống thuốc do Trương Thái y kê, nhưng bệnh vẫn không dứt.” Cát Tường vội nói.

“Lắm miệng.” Đoan phi trách yêu Cát Tường, rồi cười với Nghi Tu, “Ngày trước ta chiều nàng quá, để muội muội chê cười rồi.”

“Tỷ tỷ sao lại nói vậy? Cát Tường quan tâm tỷ, nha đầu tốt như vậy hiếm có lắm!” Chu Nghi Tu lại nói, “Trương Thái y ở Thái y viện đã lâu, khó tránh khỏi nảy sinh chút tâm tư*.” Nàng quay đầu, phân phó, “Truyền Văn Thái y đến.”

*Ý nói lão là con cáo già, chữa không tận tâm, không cầu công lao, chỉ cầu hư vinh mà thôi.

Tiễn Thu vâng mệnh, vội đến Thái y viện. Đoan phi hơi ngại, liền nói, “Để muội muội lo lắng rồi.”

Chu Nghi Tu cười, nói, “Tỷ tỷ khách khí quá. Văn Thái y là đồ đệ của Viện thừa Thái y viện đã cáo lão hồi hương, mỗi ngày đều đến bắt mạch bình an cho muội. Y thuật của hắn không có gì đáng ngại. Hắn cũng là người thành thật, không giống lão già ba phải* kia.”

*Ý nói Trương Thái y

“Thật ra, tỷ tỷ chỉ sợ là tên lang băm chữa sai bệnh...” Đoan phi nghe vậy thì vuốt cằm.

Thời gian trôi qua nửa nén hương, Tiễn Thu mới dẫn người đến. Văn Thế Thanh hướng Nghi Tu và Đoan phi hành lễ. Chu Nghi Tu nói với hắn, “Không cần đa lễ. Ngươi mau xem bệnh cho Đoan phi đi.”

Văn Thế Thanh cẩn thận bắt mạch, mày hơi nhíu lại. Lát sau, hắn mới đứng dậy, thưa dạ, “Hồi nương nương, Đoan phi nương nương mắc phải hen suyễn, ấn theo phương thuốc của Trương Thái y là chữa đúng bệnh, có điều, phương thuốc này thiên về ôn hòa*, cơ thể vì thế mà kháng lại, nên uống mãi không khỏe. Vi thần sẽ kê một phương thuốc khác để trung hòa dược tính của thuốc cũ. Ngày thường, Đoan phi nương nương nên ăn bạch quả nhiều hơn, kết hợp uống thuốc, tránh dùng đồ có nhiều dầu mỡ.”

*Không chữa hết bệnh cũng không làm bệnh nặng thêm. Loại thuốc này giống như tạo điều kiện cho bệnh phát triển, nhưng khi uống thuốc vào liền giảm bệnh, cứ như vậy mà không hết được.

“Làm phiền thái y.” Nghi Tu lên tiếng, Tiễn Thu liền đưa cho hắn một cái hầu bao, mà Đoan phi cũng bảo Cát Tường đưa một thỏi vàng để thưởng, thậm chí sai người tiễn bước Văn Thế Thanh ra ngoài.

“Đa tạ muội muội. Không có muội, ta không biết đến khi nào bệnh này mới hết được.” Đoan phi vỗ vỗ bàn tay của Chu Nghi Tu.

“Tỷ tỷ khách sáo rồi, chút việc nhỏ mà thôi. Tỷ tỷ yêu thương Phong nhi, còn tự tay may quần áo cho hắn, muội muội nghĩ đến vô cùng cảm kích.” Nhắc tới con, ánh mắt của Nghi Tu tràn đầy tình yêu thương của người mẹ.

“Phong nhi là đứa nhỏ khiến người ta vừa gặp đã yêu, muội muội thực là người có phúc.” Đoan phi không có con, trong lòng vô cùng tiếc nuối.

“Ngày khác, đợi tỷ tỷ hết bệnh, muội muội sẽ bồng Phong nhi qua đây. Hắn nhớ tỷ tỷ lắm rồi, cả ngày ôm gối thêu hổ của tỷ, không chịu buông ra đấy.”

Đoan phi nghe được lời, khóe miệng lộ ra ý cười.

Chu Nghi Tu trở lại điện Chiêu Dương. Nàng nói với Tiễn Thu, “Ngươi nói Văn Thái y có đứa con trai, có phải tên là Thực Sơ không?”

Tiễn Thu giật mình, “Sao nương nương biết ạ?”

Nghi Tu mỉm cười. Quả nhiên, nàng đoán không sai. Văn Thế Thanh chính là phụ thân của Ôn Thực Sơ*. Kiếp trước, Thuần Nguyên Hoàng hậu chết đi, Huyền Lăng quá đau thương, trong cơn giận dữ liền tru diệt toàn bộ Thái y viện. Có lẽ là lúc đó, tên Thực Sơ ấy đã đổi họ Ôn. Nghĩ đến việc hắn ta là bằng hữu của Chân Huyên, thay Chân Huyên làm không ít chuyện, còn tư thông với Huệ phi, nàng thực sự muốn diệt trừ Văn gia ngay lúc này. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thay vì giết người, nàng nên thu phục hắn, bỏ đi một cánh tay của Chân Huyên, sau này tìm cơ hội diệt cả hai họ một thể.

*Trong Hậu cung Chân Hoàn truyện, Ôn Thực Sơ là thanh mai trúc mã của Chân Huyên, vì Chân Huyên mà âm thầm giúp đỡ, mặc kệ nàng có yêu hắn hay không. Trong một lần trót dại, hắn qua đêm với Huệ phi, có với nàng ta một hoàng tử tên là Dư Nhuận. Dư Nhuận đăng cơ, xưng ngôi hoàng đế, vì được nuôi dưỡng ở cung Chân Huyên, Chân Huyên một bước thành Hoàng Thái hậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện