Hậu Cung Nghi Tu Truyện

Chương 22-2



Canh Tĩnh Ngôn trước đây bị Hoàng thượng vắng vẻ, nay nhờ có thai mà được sủng ái, nhất thời trở nên đắc ý; thêm vào đó, Huyền Lăng hứa hẹn rằng sau khi sinh con, sẽ tấn vị Quý tần cho nàng ta. Vì vậy, nàng ta hết sức chờ mong đứa nhỏ này, mỗi ngày đều rất dè dặt, cẩn trọng mọi sơ suất.

Lúc đến Cam Tuyền cung thỉnh an Hoàng hậu, động tác hành lễ của Canh Tĩnh Ngôn ra vẻ cẩn thận vô cùng. Miêu thị thấy thề liền cười nhạo, “Canh Dung hoa đúng là biết chiều chuộng thân thể, đối với Hoàng hậu nương nương mà cũng hành lễ cho có lệ.”

Canh Tĩnh Ngôn nhịn không được, mặt đỏ bừng cả lên, “Tần thiếp không dám có ý bất kính với Hoàng hậu nương nương. Đây đều là Thái y dặn, khi hành lễ, động tác phải nhất mực cẩn thận.”

Miêu thị nói, “Hoàng hậu nương nương là người đứng đầu lục cung, ngươi mặc dù đang mang thai, cũng không nên quá kiêu ngạo như thế.”

Canh Tĩnh Ngôn vô duyên vô cớ bị nói như vậy, khuôn mặt liền trở nên trắng bệch. Nàng ta không dám đứng dậy, đành nói với Chu Nhu Tắc, “Tần thiếp không có ý đó, xin Hoàng hậu minh giám.”

Miêu thị đứng ở một bên, lấy tay áo che miệng mà cười lạnh.

Nhu Tắc lúc nãy nhìn thấy Canh Tĩnh Ngôn tiến vào trong điện, hai tay thủ ở trước bụng liền cảm thấy không vui. Bây giờ lại nghe Miêu thị nói như vậy, nàng ta cảm thấy Canh thị quả thực là ỷ sủng sinh kiêu, “Dung hoa có thai là việc mừng, nhưng đừng quá không đúng mực, khiến hậu cung khó tránh khỏi bị chê trách, cũng làm tổn hại danh dự của Dung hoa.”

Canh Tĩnh Ngôn không khỏi ủy khuất, trên mặt chẳng dám biểu lộ gì, đành cúi đầu dạ thưa, “Tần thiếp xin tuân theo sự chỉ bảo của Hoàng hậu.”

“Đứng lên đi.” Nhu Tắc thấy cả người Canh thị lung lay sắp đổ, cũng sợ nàng ta vạn nhất có chuyện.

Canh thị ngồi vào chỗ. Phía đối diện, Miêu thị trừng mắt, hừ lạnh, “Đúng là già mồm cãi láo!”

Bởi vì đang được Huyền Lăng coi trọng, Canh Tĩnh Ngôn tự thấy mình có thêm dũng khí, liền đáp lại, “Quý tần sao cứ phải nhắm vào tần thiếp? Nếu vì thấy tần thiếp có thai mà bất mãn thì cứ nói thẳng. Không cần phải ngấm ngầm tìm cách hại người!”

Miêu thị không ngờ được, Canh Tĩnh Ngôn thế mà cũng dám láo xược cãi lớn với nàng. Lông mày của nàng dựng ngược cả lên, thốt ra lời vô cùng lạnh lùng, “Bản cung vốn có hảo ý, muốn nhắc nhở Dung hoa vài câu, rằng muội muội không thể vì có hoàng tự mà quên mất tôn ti. Ai ngờ muội lại đi vu cáo bản cung! Hoàng hậu nương nương đứng đầu lục cung phi tần, xin người làm chủ cho tần thiếp!”

Chu Nhu Tắc vốn là loại người không có chủ kiến, tính tình lại như quả hồng mềm. Thấy tình huống trở nên ác liệt, nàng ta không biết làm sao cho phải, đành phải mở miệng hòa giải, “Quý tần nghĩ nhiều rồi. Bản cung thấy, Dung hoa cũng không có ý vu cáo Quý tần.”

“Nương nương rộng lượng. Đáng tiếc, lại có tiểu nhân không biết đáp lòng sự nhân hậu của nương nương.” Miêu thị thấy Nhu Tắc yếu đuối, vốn đã không vừa mắt, nay lại càng thêm xem thường.

“Hoàng hậu nương nương, tần thiếp không khỏe, xin được cáo lui trước, ngày khác lại đến thỉnh an nương nương.” Canh Tĩnh Ngôn thấy không thể trông cậy vào Nhu Tắc, liền đi trước một bước.

Miêu thị nhất quyết không buông tha, “Dung hoa đây là vì bản cung nói trúng nên mới chột dạ mà vội rời đi sao? Cũng chưa biết trong bụng Dung hoa là nam hay nữ, vậy mà lại đắc ý, tưởng rằng mình sớm được làm Chủ tử.”*

*Chủ tử ở đây là chưởng quản một cung, thường từ Chính tam phẩm trở lên, Dung hoa chỉ là Chính tứ phẩm.

“Ngươi...” Canh Tĩnh Ngôn nghe được lời này liền cảm thấy nhục nhã, trong mắt long lanh mấy giọt nước. Nàng vốn không có tài ăn nói, trước mặt Miêu thị nhỏ mọn này chỉ đành cam bái hạ phong.

Nhu Tắc có hơi hoảng hốt, trước giờ nàng chưa từng gặp qua người nào khó chơi như Miêu thị, liền quay sang nói với Canh Tĩnh Ngôn, “Dung hoa vẫn là nên sớm trở về đi, bản cung sẽ không giữ muội ở lại.”

Canh Tĩnh Ngôn vốn không nghĩ tới vị Hoàng hậu này lại vô dụng như thế, trong lòng vừa tức vừa oán. Nàng phúc phúc thân rồi rời đi.

Nào ai biết được. Vừa mới đi có hai bước, còn chưa ra khỏi Châu Quang điện, chân của nàng đã mềm nhũn cả ra. Canh Tĩnh Ngôn ngã ra đất, khóc lớn, “Bụng ta đau quá! Nương nương, Hoàng hậu nương nương... cứu... cứu ta...”

Chu Nhu Tắc hoang mang tột độ. Miêu thị cũng hoảng cả rồi, vội biện bạch, “Hoàng hậu nương nương, chuyện này không liên can đến nô tì! Là do nàng ta ngã sấp xuống!”

Bất thình lình, Thính Tuyết cả kinh kêu lên, “Máu! Hoàng hậu nương nương, Canh Dung hoa chảy máu!”

Ngồi trên ghế phượng, Chu Nhu Tắc bị tiếng hét của thị tỳ làm cho kinh sợ. Nàng ta vội vàng nói, “Mau đi mời thái y! Còn nữa, đưa Canh Dung hoa trở về Lan Tuyền cư!”

Trong Di Ninh cung, Thái hậu biết tin Canh Dung hoa sảy thai, quay sang nói với Trúc Tức cô cô, “A Nhu như vậy mà yếu đuối quá, ngay cả Miêu thị còn đàn áp không được, ngày sau làm sao sống tốt?” Nói đến đây, Thái hậu không khỏi lắc đầu, “Nếu đổi lại là Nghi Tu, chỉ sợ Miêu thị đã sớm chết không có chỗ chôn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện