Hậu Cung Nghi Tu Truyện

Chương 30-2



Chu Nghi Tu cười lạnh, nâng ly rượu lên rồi nhấp một ngụm. Nàng kịp nhìn thấy một tia đắc ý trong mắt Tấn Khang Quận chúa. Hai mẹ con liên thủ diễn một vở tuồng. Cái gì mà điềm lành chứ? Tất cả chỉ là đồ giả tạo. Kiếp trước, Hồ Uẩn Dung ngày đêm hy vọng Chu Nghi Tu ngã xuống khỏi chiếc ghế phượng hoàng, mưu sâu kế hiểm, tính toán từng chút một, rốt cuộc lại vì bệnh suyễn mà mất mạng.

Không thể tưởng tượng được! Hồ Uẩn Dung mới có từng này tuổi mà đã nảy sinh dã tâm lớn như vậy.

Khối ngọc bích sáng loáng, phía trên có khắc bốn chữ “Vạn thế Vĩnh Xương”, ngầm ám chỉ đến nơi ở của Thần Điểu Phát Minh. Huyền Lăng nhìn kỹ một hồi, sau đó lệnh cho Lý Trường đưa đến cho tất cả mọi người cùng xem. Miêu thị là con nhà võ tướng, sớm chịu ảnh hưởng từ phụ thân, làm sao mà tin vào mấy lời đồn như vậy được? Ngọc bích tuy rằng tinh xảo, nhưng không phải là không thể từ tay người làm ra, lại thêm Hồ Uẩn Dung xinh đẹp, nàng ta đã sớm không vừa mắt, liền nói, “Hoàng thượng, nô tì nghe nói, Câu Dặc Phu nhân của Hán Triều lúc nhỏ cũng là tay nắm chặt lại như vậy, không thể mở ra. Mãi cho đến khi gặp được Vũ đế, bàn tay duỗi thẳng, bên trong có một cái móc bằng ngọc, vì vậy mà mới được ban hiệu là “Câu Dặc”. Thật là kỳ diệu làm sao, Đại Chu ta cũng có người như thế. Chỉ là... Câu Dặc Phu nhân sau khi vào cung lại cấu kết với bọn hoạn quan, vu oan, bức chết Lệ Thái tử, khiến cho một hồi gió tanh mưa máu... Cũng không biết biểu muội Hồ gia mai này sẽ như thế nào nhỉ?” Lời của Miêu thị quá rõ ràng, ý nói Hồ Uẩn Dung bụng dạ khó lường.

*Tích về Câu Dặc Phu nhân có thật trong lịch sử, các nàng có thể search trên mạng tìm đọc thêm ^^

Chu Nghi Tu âm thầm tán thưởng từng câu từng chữ sắc bén của Miêu thị. Nữ nhân này ngày trước càn quấy, hôm nay rốt cuộc đã nói được lời đáng tin cậy. Tấn Khang Quận chúa có hơi kích động, sau đó rất nhanh liền trở nên bình tĩnh. Bà ta vội tâu, “Hoàng thượng minh giám. Tiểu nữ còn nhỏ, làm sao lại có lòng đại nghịch bất đạo cho được?”

Huyền Lăng mỉm cười với Miêu thị, “Ái phi lo lắng quá rồi. Hồ thị còn nhỏ, Quận chúa lại là cô cô của trẫm, làm sao lại có tâm cơ muốn động đến nền tảng lập quốc? Nghĩ lại cũng chỉ là dị tật trời sinh, nhân duyên trùng hợp, trẫm mới giải được mà thôi”, rồi quay sang Quận chúa nói tiếp, “Tuy rằng nữ tử không tài là đức, cô cô cũng nên dạy Uẩn Dung nhiều một chút về đức hạnh, tránh làm tổn hại đến thanh danh của hoàng thất.”

Tấn Khang Quận chúa vô cùng bực mình. Điềm lành rõ ràng như vậy lại bị Miêu thị nói một hồi thành ra “dị tật trời sinh” trong miệng Hoàng đế. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, nữ nhi của bà ta mai này ắt khó gả. Nhưng mà, khi nhìn đến nụ cười trên gương mặt Huyền Lăng, ánh mắt của hắn ta ngược lại âm trầm như nước, bà ta đã biết hắn không vui. Tấn Khang Quận chúa không dám nhiều lời nữa, chỉ có thể đáp ứng mà thôi.

“Lý Trường, thưởng cho nàng một mâm trái cây. Ngồi vào chỗ đi.” Hồ Uẩn Dung dù có xinh đẹp đến đâu, chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ tám tuổi, Huyền Lăng làm sao mà để ý đến nàng ta, liền rất nhanh vẫy tay bảo đi qua một bên.

Khóe môi Chu Nghi Tu khẽ nhếch lên. Hồ Uẩn Dung vốn mộng tưởng mai này tiến cung, có ai ngờ “điềm lành” bây giờ lại thành “dị tật trời sinh”.

Yến hội trở nên căng thẳng cũng vì chuyện của Hồ Uẩn Dung, nhóm hoàng thất không dám tùy ý nói cười như trước nữa.

Bất thình lình, Thính Tuyết chạy vào Phù Lệ điện, quỳ xuống đất rồi bẩm báo, “Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng.”

“Bệnh tình của Hoàng hậu không ổn à?” Huyền Lăng trở nên khẩn trương khi nghe nói đến Chu Nhu Tắc.

“Hoàng thượng không cần lo lắng. Thái y vừa mới chẩn được, Hoàng hậu nương nương đã mang thai hai tháng! Nô tỳ phụng mệnh đến bẩm báo cho Hoàng thượng.”

Huyền Lăng nghe Thính Tuyết nói xong liền mừng như điên. Hắn luôn hy vọng có đứa nhỏ với Chu Nhu Tắc, giờ đây mộng đã thành thực, làm sao hắn không kích động cho được? Mặc dù vừa rồi có hơi mất thể diện, Hồ Uẩn Dung cũng là kẻ khôn khéo biết nhìn người. Nàng ta lập tức cất cao giọng, nói, “Dung nhi chúc mừng biểu tẩu, nguyện biểu ca có được Hoàng tử!”

Huyền Lăng còn đang vui mừng, hắn không so đo cách nàng ta xưng hô, “Dung nhi nói rất hay! Ban thưởng một cặp vòng bằng vàng ròng!”

“Quý phi nương nương, Hoàng hậu có thai, sao không thấy người vui lên chút nào vậy?” Miêu thị nâng ly rượu lên, cười đến rạng rỡ, đưa về phía Chu Nghi Tu mà kính.

Khuôn mặt Thang Tĩnh Ngôn trở nên hận cực độ. Những người còn lại đều xem phản ứng của Chu Nghi Tu.

“Quý nhân nói đùa rồi. Hoàng hậu nương nương hoài long tự là đại hỷ sự. Chỉ là, đứa nhỏ còn chưa tới ba tháng, tránh va chạm là chính. Bản cung cảm thấy vẫn là cẩn thận tốt hơn, huống chi, tỷ tỷ xưa nay là người khiêm tốn, nhất định không vui nếu chỉ vì chuyện này mà làm náo động khắp nơi. Hoàng thượng, người thấy nô tì nói có đúng không?” Chu Nghi Tu cười nhạt, quay đầu nhìn về phía Huyền Lăng.

Huyền Lăng bây giờ nghe cái gì cũng cho là tốt, lại do Chu Nghi Tu mở miệng, hắn làm sao mà bác lời nàng, liền đáp, “Ái phi nói có lý. Uyển Uyển không thích phô trương, đợi thai tượng vững vàng rồi ăn mừng cũng không muộn”. Hắn quay sang nói với Thính Tuyết, “Ngươi cần phải tận tâm hơn nữa khi hầu hạ Hoàng hậu, vạn nhất không được có nửa điểm sai lầm.”

“Hoàng thượng anh minh.” Chu Nghi Tu uống cạn ly rượu.

Miêu thị bị mất mặt, tức giận mà ngồi xuống. Phi tần ngồi xung quanh chế nhạo nàng ta không biết lượng sức. Cái đồ không biết thân biết phận, dám lên mặt với Quý phi. Quả nhiên là mới lành sẹo đã quên vết đau cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện