Hậu Tinh Thần Biến

Chương 132: Lâm Lâm – Liễu Hàn Thư(hạ)



Liễu Hàn Thư tư chất vốn không phải yếu kém, từ khi còn bé thì kinh mạch đã bị bế tắc nên tu luyện mới chậm chạp như vậy. Sau khi được Tần Vũ một lần nữa cải tạo, Liễu Hàn Thư nếu còn ở Tiên Ma Yêu giới tu luyện, thành tựu tuyệt đối sẽ không kém bất kỳ một ai.

Sau khi Liễn Hàn Thư chết đi, trong lòng chỉ còn một niềm tiếc thương đó là đối với cô gái mặc áo xanh, hắn luôn luôn mong muốn được gặp lại nhưng mà …Sau khi chết đi trong lòng hắn cũng chẳng còn một điều gì oán niệm nên tu luyện tốc độ tiến bộ rất nhanh, không tới ba trăm ngàn năm hắn đã từ tầng sáu lên phi thăng lên tầng bảy, từ một người tu chân trở thành thần nhân.

Hơn bảy trăm ngàn năm, Liễu Hàn Thư rốt cuộc đã tới Thượng Phẩm thần nhân cảnh giới định phong. Lực công kích cao kinh người, trở thành một thủ lĩnh nổi tiếng. Hội Nguyên thôn mặc dù chỉ có hơn bảy ngàn thần nhân, nhưng vì tồn tại của hắn nên người của thần giới thứ nhất cũng không dám trực tiếp đối phó.

Ba ngàn năm trước, một người vì Hồng Quân mà chết đó chính là Lâm Lâm (Lâm Phi) cũng phi thăng lên tầng không gian này. Tình huống của Lâm Lâm cũng không khác nhiều so với Liễu Hàn Thư, nàng vì Hồng Quân mà chết, trong lòng cũng không có oán niệm, sau khi phi thăng nàng liền định cư tại Hội Nguyên thôn. Sau khi hai người gặp nhau họ cũng không biết nói gì, hai người cảm thấy ngại ngùng, mãi sau ba năm sau hai người rốt cuộc mới ở cùng một chỗ.

Hai người chia lìa không biết bao nhiêu ngàn năm rốt cuộc cũng đã được ở cùng nhau, ba ngàn năm sau họ lại từ thôn trang nhỏ chuyển đến gần thành trì, đây là khoảng thời gian mà Liễu Hàn Thư vui sướng nhất.

Hồng Quân thành --- Thành chủ: Nghịch Ương, phó thành chủ: Liễu Hàn Thư, còn có ba mươi ba người được phân phó làm trưởng lão, ba mươi lăm người chính là lãnh đạo của toà thành mới này.

Sau khi xác lập được chức vụ của thành chủ và phó thành chủ, tiếp theo chính là thiết lập quân đội cho thành trì, cùng các tướng lãnh quân đội. Người của Thần giới thứ hai không giống như người thần giới thứ nhất, họ vốn dĩ là những người được trải qua huấn luyện để bảo vệ thôn trang, có thể coi họ như là những binh lính sẵn có.

Hồng Quân thành – Đã kiến tạo được trăm vạn quân đội, phó thành chủ Liễu Hàn Thư tạm thời làm tổng tướng quân phụ trách huấn luyện quân đội tác chiến.

Trừ những quân đội có sẵn, mỗi một trăm ngàn năm đều có sự luân chuyển. Thần nhân trong thành đều được lần lượt huấn luyện, những cuộc huấn luyện này chính là phòng ngừa sự phản kích của thần giới thứ nhất. Tuy nói rằng đã có trận pháp của Hồng Quân bảo vệ nhưng dù sao thực lực được đề cao thì cũng an toàn hơn.

Trong thành, hệ thống tướng lĩnh cũng đã được thiết lập xong, đại đa số là những thủ lĩnh của các thôn trang.Những kẻ dưới tay cũng là do các trưởng lão kiến nghị, như vậy quản lý những thuộc hạ cũng do các trưởng lão lãnh đạo, thành chủ và phó thành chủ cũng tán thành những ý kiến đó.

Hồng Quân từ ngày chiếm được thành cũng không có mặt trong thành, giờ này hắn đang tập trung bố trí trận pháp, căn bản là không biết trong thành giờ này đã ổn định và có những thay đổi lớn về nhân sự.

Vốn Nghịch ương đề nghị Hồng Quân làm thành chủ, nhưng Hồng Quân một mực cự tuyệt, không đáp ứng. Hắn cũng nói qua nếu phải làm thành chủ thì hắn sẽ bỏ đi nên Nghịch Ương chỉ còn biết cười khổ chấp nhận lời yêu cầu của hắn.

Tất cả mọi việc đều được an bài thoả đáng, Liễu Hàn thư ở trong phủ thủ lĩnh cùng với Lâm Phi, hắn hiện tại phụ trách huấn luyện nên trong thời gian này đang chuẩn bị luân phiên cho đợt binh lính khác.

Liễu Hàn Thư đã ở chỗ này được mười năm, quân đội thành viên đã ổn thoả. Người của Thần giới thứ hai dần dần cũng làm quen được với đời sống trong thành trì, không những tu luyện so với bên ngoài tốt hơn mà còn có kỹ năng chiến đấu tốt hơn. Bất kỳ lúc nào cũng có thể cùng chiến đấu với thần giới thứ nhất.

Mười năm qua đi, rốt cuộc Hồng Quân cũng đã bố trí xong trận pháp., ở ngoài Hồng Quân thành, Hồng Quân bố trí một vạn tám trăm ngàn nhị cấp trận pháp. Liên hoàn nhị cấp trận pháp này tuyệt đối có thể so với tam cấp trận pháp, trên trời, dưới đất …các phương diện Hồng Quân thành đều rất vững chãi. Có thể nói nếu không am hiểu về trận pháp thì cho dù có mười ức quân đội cũng không thể công phá được Hồng Quân thành.

Hai mươi năm sau, Hồng Quân cũng rất kinh ngạc khi thấy sự thay đổi của thành trì, hơn ba ngàn thôn trang giờ đã tạo nên như một gia đình, Hồng Quân thành giờ này cũng như chính là ngôi nhà của họ.

Hồng Quân không đi tìm Nghịch ương ngay mà lại đi dạo trong thành, mới vào trong hắn đã biết toà thành này mang tên mình. Trước đây Hồng Quân cự tuyệt chức vị thành chủ, Nghịch Ương đã nói qua sẽ đặt toà thành trì theo tên hắn, nhưng Hồng Quân cũng không nghĩ được Nghịch ương đã làm điều đó thật.

đối với việc toà thành trì này mang tên mình, Hồng Quân cảm thấy có gì đó rất gần gũi, hai mươi năm cực khổ bố trí trận pháp cũng vì sự an toàn của thành trì, giờ này thấy cuộc sống bình an của thần nhân, Hồng Quân trong miệng cũng nở ra một nụ cười. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenbathu.net

Liên tục đi qua vài con đường,, Hồng Quân đột nhiên con mắt sáng ngời, đột nhiên biến mất trên ngã tư đường. Hai mươi năm qua, đại bộ phận các hàng quán đều do người của thần giới thứ hai tiếp quản, lại một lần nữa khai trương. Những lão bản ở đây cũng chính là những người ở tại thôn trang đã từng buôn bán, bây giờ họ đã có những cửa hàng cho riêng mình, tự nhiên trong lòng dâng lên niềm cảm ơn vô hạn đối với Hồng Quân và Nghịch Ưong.

Tại một gian tửu quán, có một cô gái mặc áo xanh đang mua rượu. Liễu Hàn Thư rất thích uống rượu nhưng không có thời gian đi uống, đó chính là lý do mà Lâm Phi phải thường xuyên đi mua rượu mang đến cho hắn uống.

" Lâm tiên tử"

Một tiếng thở dài, Lâm Lâm ngạc nhiên quay lại, đã thấy vẻ mặt buồn rầu của Hồng Quân ở ngay bên cạnh.

Mặc kệ như thế nào, Lâm Lâm cũng vì Hồng Quân mà chết, Hồng Quân đã từng nghĩ nếu tìm được Lâm Lâm, hắn sẽ có rất nhiều điều để nói, thế nhưng khi gặp được Lâm Lâm thì trong lòng chỉ còn duy nhất một điều, đó là: Áy náy.

" La ngươi, Tần Sương…? Ngươi như thế nào mà ở chỗ này?" Lâm Lâm hoàn toàn nhớ kỹ tên thật của Hồng Quân, nhưng ở nơi này mà nhìn thấy Hồng Quân thì có nghĩa Hồng Quân cũng đã chết rồi.

" Ta, ta …cũng không biết thế nào mà ở địa phương này," Hồng Quân cười khổ một tiếng rồi nói " mấy năm này, ngài…ngài có khoẻ không?" " Ta vẫn khoẻ lắm, còn may là gặp lại ngươi ở chỗ này, đi đến nhà ta, ta giới thiệu một người cho ngươi biết." Lâm Lâm cười ngọt ngào, cầm rượu và đưa Hồng Quân đi cùng.

Liễu Hàn Thư cùng Lâm Lâm sống tại một điak phương không xa lắm so với chủ phủ,Liễu Hàn Thư hoàn toàn chìm đắm trong công việc của quân đội nhưng đột nhiên nhận được truyền tin từ Lâm Lâm, nói rằng vô luận có việc gì cũng phải trở về, còn thần thần bí bí nói với hắn có một người vô cùng thân cận đang chờ gặp.

Liễu Hàn Thư thấy thái độ của Lâm Lâm như vậy thì có đôi chút kỳ lạ, hắn là người của Liễu gia, hắn khẳng định sẽ không gặp được người của Liêu gia ở chỗ này, người một nhà ư? Ngoại trừ cha mẹ ruột, hắn không nhận một người nào hết. "HànThư, huynh mau tới đây, xem đây là ai?" Liễu Hàn Thư về tới nhà thì thấy Lâm Lâm đang tiếp chuyện một người trẻ tuổi, mà người trẻ tuổi này hắn chưa bao giờ thấy qua. " Tần Sương, để ta giới thiệu một chút, đây chính là phu quân của ta, cũng chính là sư huynh của đệ - Liễu Hàn Thư"

Lâm Lâm vừa cười, tay thì lôi kéo tay của Liễu Hàn Thư " Hàn Thư, vị này chính Tần Sương, là nhi tử của Tần Vũ đại nhân" " Tần Vũ đại nhân" Liễu Hàn Thư nhất thời sửng sốt, đầu óc trong nháy mắt nhớ tới người đã đem sinh mạng lần thứ hai cho mình, có thể làm chính mình vui chơi sung sướng trong một thời gian, ngoại trừ Lâm Lâm ra, trong đầu hắn chỉ tưởng niệm một người duy nhât, đó là " Sư Tôn Tần Vũ"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện