Hậu Tinh Thần Biến

Chương 220: Người địa cầu Lôi Vệ



"Phương Sùng?" Lưu Quang nhìn thấy Phương Sùng xông lên trong nháy mắt liền cảm giác được không xong, nhưng mà, hắn còn chưa kịp phản ứng, Phương Sùng đã tự bạo rồi.

"Phương đại ca?..." Hồng Quân lập tức tỉnh táo lại, thế nhưng, tất cả đều đã muộn rồi. Phương Sùng đã tự bạo. Hối hận, thống khổ, bi phẫn, tự trách, trong lúc nhất thời trong lòng Hồng Quân tràn ngập các loại tâm trạng phức tạp, quay mắt nhìn về luồng năng lượng cuồng bạo còn chưa có biến mất ấy. Hồng Quân ngay cả hơi sức nói chuyện cũng không đủ. ""Đây đều là hậu quả tự mình tạo thành, đứng ngẩn ngơ trong một thời gian, đã gây nên cái chết bi thảm cho Phương đại ca..."

"
Phương đại ca." Băng Nghiên cũng hoảng sợ ngây người. Cái thời gian dài u buồn ngày nào, Phương Sùng vẫn giống như Đại ca ca mình, vậy mà đã chết đi, chỉ vì để giết chết cái tên Lưu Quang ghê tởm kia.

Ngao Phương, Lam Diệp, Băng Phong, Tần Tư đám người tất cả cũng ngừng chiến đấu lại, nhìn về phía luồng năng lượng cuồng bạo kia, trong lòng mỗi người đều tràn ngập nỗi bi thương căm hận.

"Phương đại ca, nếu như người còn có thể gặp được Tam thúc Hắc Vũ thương mến của người vậy?"

"
Mặc dù ta không dám khẳng định, nhưng tuyệt đối có cái khả năng này."

Tần Tư ngẩn ngơ sửng sờ, những câu nói ngày hôm đó, vẫn còn vang lên ở bên tai, mà hôm nay, Phương Sùng lại kéo Lưu Quang cùng tự bạo rồi. Đây không tính như Hồng Mông vũ trụ, không phải Lâm Mông vũ trụ, không phải Tần Mông vũ trụ, nơi này là Vô Danh Không Gian, thế giới của người chết, là nơi hướng tới luân hồi, một khi ở chỗ này chết đi, đó chính là hoàn toàn biến mất, chân linh hồn cũng đều dung nhập trong năng lượng màu xám, Phương Sùng, sẽ không còn được gặp lại con hắn nữa.

Ba người Ngao Phương không nói gì thêm, nhưng chỉ là thầm rơi lệ, đây chính là cách bộc lộ cảm tình của cánh đàn ông, hoàn toàn không cần nói nhiều lời.

"Oanh long long!" Giữa lúc đó năng lượng màu xám trên bầu trời đột nhiên quay cuồng lên, tất cả mọi người đều sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong đó cũng bao gồm cả Hồng Quân, tuyệt nhiên không biết xảy ra chuyện gì.

"
Chuyện gì xảy ra?" Tại trong ấn tượng của Hồng Quân, chỉ có hắn mới có thể điều động tới năng lượng màu xám phạm vi rộng lớn như thế trên bầu trời, cái kia, nhưng hắn vốn cũng không có làm cái gì, vẫn còn chìm sâu vào nỗi bi thương thống khổ tận đáy lòng.

Hồng Quân không hiểu rõ, những người khác thì càng mù tịt không biết gì.

Nơi xa, Thiên Tôn thành, chỗ ở của Chu Viêm.

"A Ha! Lưu Quang tiểu tử này cũng không tệ, lại có thể vào thời khắc trọng yếu nhất lĩnh ngộ được điểm then chốt của Thời Gian Đảo Lùi Pháp Tắc."

Trên bầu trời Ám Yêu Cốc, năng lượng màu xám vẫn còn đang quay cuồng không ngừng, một cái thanh âm nhàn nhạt từ trong vật chất màu xám truyền đến:

"
Thời Gian Đảo Lùi Pháp Tắc, nguyên lai đây mới là điểm then chốt của Thời Gian Đảo Lùi Pháp Tắc, Ha Ha, thì ra là vấn đề đơn giản như thế, vậy mà ta lại nghiền ngẫm ức vạn năm cũng không có nghĩ đến, Phương Sùng, ta nên cám ơn ngươi."

"
Lưu Quang, đúng là Lưu Quang!" Hồng Quân nhất thời kinh ngạc nói, không riêng Hồng Quân chú ý tới, cơ hồ tất cả các Thần Vương đều đã nghe ra giọng nói của Lưu Quang.

Nguyên lai là, Lưu Quang vào lúc Phương Sùng tự bạo giữa thời điểm cao trào nhất gắng gượng vận dụng ra Thời Gian Đảo Lùi Pháp Tắc, lợi dụng một khe hở nho nhỏ trốn thoát, nhưng lại nhờ đó lĩnh ngộ được điểm mấu chốt của Thời Gian Đảo Lùi Pháp Tắc, nhất cử trở thành Thiên Tôn. Lúc này mới dẫn tới chấn động của thiên địa.

"Cái gì. Không xong?" Hồng Quân giờ phút này cũng bất chấp điều gì, lập tức sử dụng vật chất màu xám đem tất cả Thần Vương phe mình đều bao bọc vào bên trong, đồng thời thần thức truyền âm cho mọi người nói:

"
Hãy thoải mái không nên kháng cự lại năng lượng màu xám, ta có thể mang các người thuấn di."

"
Hừ, trẻ con." Chỉ nghe thấy thanh âm của Lưu Quang quát to. "Phá" theo thanh âm của Lưu Quang một chữ "phá" vừa ra khỏi miệng, Trảm Không kiếm uy thế một kiếm mang theo toàn lực lượng không gian chém bổ lên năng lượng màu xám, Hồng Quân thoáng cảm giác được năng lượng màu xám bốn phía hỗn loạn lên, đã có chút không khống chế nổi chính mình, màu xám năng lượng có thể bất chấp hạn chế pháp tắc, nhưng đặc tính của Trảm Không kiếm lại là chém vỡ vụn hết thảy mọi không gian.

"Ngao Phương, Lam Diệp, các ngươi dẫn bọn hắn đi, ta ngăn chặn hắn lại một lúc." Băng Phong truyền âm nói với Ngao Phương cùng Lam Diệp.

"
Không được, Băng Phong, ta ở chỗ này chống đở, ngươi đi dẫn bọn hắn đi." Ngao Phương trả lời, Lam Diệp cũng là trả lời giống như thế, lưu lại đó là chết, không người nào nguyện ý lưu lại, nhưng mà nhất định phải lưu lại một người. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

"
Hồng Quân, làm sao vậy? Không được, ngươi cũng biết, vừa rồi bởi vì tâm ma của ngươi bỗng dưng phát sinh, đã làm hại Phương Sùng tự bạo... đương nhiên, nếu như hắn tự bạo có thể giết chết ta cũng coi như là không tệ, chỉ có điều... ta còn phải cảm tạ hắn, nếu không có hắn, ta còn không biết bao lâu mới có thể lĩnh ngộ điểm mấu chốt của Thời Gian Đảo Lùi Pháp Tắc này, thành tựu Thiên Tôn đây."

Thanh âm của Lưu Quang đánh vào trong đầu Hồng Quân từng chút từng chút một, cũng giống như vừa rồi, trong thanh âm này dẫn theo một cổ lực lượng xâm nhập linh hồn, quấy nhiễu làm tâm thần Hồng Quân có phần không ổn định.

"
Phốc!" Hồng Quân gắng gượng chịu đựng, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, tâm niệm vừa động, trong nháy mắt vật chất màu xám bao bọc mọi người.

"
Lưu Quang, chúng ta thừa nhận đã vấp ngã. Chẳng qua là sau này có ngày gặp lại, ngươi cũng không phải là số một mãi mãi." Hồng Quân nói, đồng thời khống chế cổ năng lượng màu xám kia thi triển thuấn di rời đi.

"
Chẳng qua là, Tiểu Tư, Tiểu Sương, ta có thể nhận ra, hai huynh đệ các ngươi không giống nhau, chỉ hy vọng các ngươi nhớ kỹ mối cừu hận hôm nay, khi có năng lực, báo thù cho ta! Mặt khác, Tiểu Tư nhất định phải chiếu cố tốt Nghiên Nhi, Nghiên Nhi, hy vọng sau này không nên trách Nhị gia gia nữa." Thanh âm của Băng Phong truyền rõ ràng vào trong tai mỗi người, Hồng Quân lúc này mới phát hiện, trong đám người do năng lượng màu xám bao bọc, đã thiếu đi Băng Phong.

"
Hừ, giáo huấn mới vừa rồi còn chưa đủ sao? Còn muốn thi triển thuấn di. Phá cho ta..." Lưu Quang vừa muốn sử dụng Trảm Không kiếm phá vỡ năng lượng màu xám kia, chỉ thấy một bóng người xuất hiện tại trước mặt mình, trong giây lát "Oanh" một tiếng nổ mạnh...

"
Nhị gia gia..." Băng Nghiên khóc. Trước kia Băng Nghiên đã khóc không ít, nhưng cho tới bây giờ chưa có vì Băng Phong, hôm nay, đây cũng là lần đầu tiên vì Băng Phong mà khóc.

Hồng Quân đã mang theo mọi người rời xa nơi đó, đồng thời dùng năng lượng màu xám xây dựng nên một mảnh không gian, ngăn cách hết thảy mọi liên lạc với thế giới bên ngoài, ngay cả là Thiên Tôn, cũng không cách nào dụng thần thức điều tra nơi này.

"Nghiên Nhi... xin lỗi, đều trách ta vô dụng." Tần Tư cúi gầm đầu, giống như gà trống thua trận.

"
Nhị gia gia." Băng Nghiên như trước vẫn khóc. "Đều do ta không tốt, cũng đã lâu như vậy, còn không quên được chuyện trước kia, Nhị gia gia những năm gần đây một mực đều khuyên dỗ ta, mong muốn ta vui vẻ, hy vọng ta tha thứ cho ông, nhưng ta vì sao thù dai như vậy. Chúng ta đúng là luôn luôn ôm lấy chuyện quá khứ vấn vương trong lòng không dứt bỏ được..." Băng Nghiên không để ý đến bất cứ ai, tự nói một mình, cuối cùng, đã khóc không thành tiếng.

Hồng Quân lại tự trách mình hơn nữa, sư huynh Liễu Hàn Thư chính bởi vì sự lơ là không chú ý của mình mà chết. Hôm nay, cũng do chính mình dễ dàng lâm vào tâm ma của Lưu Quang, thoáng một cái đã hại chết Phương Sùng cùng Băng Phong.

Ngao Phương và Lam Diệp liếc nhìn nhau, hai người đi tới bên cạnh Hồng Quân, an ủi nói:

"Tiểu Sương, ngươi cũng không nên quá tự trách mình, phát sinh chuyện như vậy chúng ta cũng đều không muốn chứng kiến, chuyện phát triển đến mức này, đã hoàn toàn ngoài dự liệu của chúng ta, không nên đem tất cả mọi chuyện đều đổ trút lên đầu mình."

Hồng Quân hít sâu một hơi nói:

"
Cám ơn hai vị tiền bối, nhưng đích xác là lỗi lầm của ta, còn ôm đồm nhiều việc đúng muốn cùng Lưu Quang một chọi một, không nghĩ rằng lại dễ dàng mắc phải tâm ma như vậy..."

"
Lưu Quang về mặt này quả thực là lợi hại, nhưng cho dù không phải ngươi, chúng ta dưới thanh kiếm kia của Lưu Quang cũng không có khả năng sống sót được, hình ảnh Phương Sùng lúc đầu bị thanh kiếm kia chém thành hai nửa ngươi cũng nhìn thấy rồi. Chúng ta tự nhận. không có năng lực né tránh chút nào." Lam Diệp cũng khuyên nhủ.

Hồng Quân lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, nói:

"
Hai vị tiền bối không cần khuyên nhủ, ta biết phải làm thế nào, bây giờ, chính là nghĩ biện pháp như thế nào mới có thể báo thù cho Phương đại ca cùng Băng gia gia."

"
Tiểu Sương, ngươi có thể nghĩ như vậy là được rồi. Thật ra từ lúc các ngươi gia nhập Ám Yêu Cốc, chúng ta cũng đã có lợi ích mà còn tăng cao tổng thể. Trong cái tổng thể này xuất hiện bất cứ sự hy sinh nào cũng không phải chúng ta mong muốn nhìn thấy, nhưng nếu có người hy sinh, chúng ta cũng phải đối mặt, đối mặt không phải truy tìm trách nhiệm của ai, vì sao mà chết, chúng ta chẳng qua tìm hiểu bọn họ bị ai giết chết, vậy là đủ rồi. Mục đích cuộc sống của chúng ta chính là báo thù." Ngao Phương kiên định nói.

"
Thật ra, việc này cũng đáng trách chúng ta." Tần Tư đã đi tới nói. " Nếu như chúng ta không đi tới Ám Yêu Cốc, cũng không dẫn đến sự việc rối loạn như vậy."

"
Không liên quan chuyện của các ngươi, giữa Đệ Nhất Thần Giới và Đệ Nhị Thần Giới, thế nào cũng phải xảy ra một cuộc chiến lâu dài, chẳng qua là chuyện xảy ra sớm hay muộn mà thôi." Ngao Phương nói.

"
Được rồi. Hai vị tiền bối, Ám Yêu Cốc các người khác đâu." Hồng Quân đột nhiên nhớ tới vấn đề này, Ám Yêu Cốc ngoài bọn họ ra, còn có mấy mươi người Đệ Nhị Thần Giới "đúng là chết người", trong đó còn có cả phụ thân của Băng Nghiên.

Lam Diệp thản nhiên cười cười nói.

"
Yên tâm, bọn họ không có việc gì, trước khi Lưu Quang xuất ra thanh kiếm kia ta cũng đã thông báo cho bọn họ phân tán rộng ra rồi."

"
Tiểu Sương! Tiểu Tư!" Ngao Phương nghiêm túc đứng lên, nói: "Các ngươi cần phải bế quan. Ta cũng phát hiện ra vấn đề thần lực của Tiểu Sương, trước giờ không rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng ngươi phải nhanh một chút trở thành Thần Vương thực sự, đây là điều quan trọng nhất, Tiểu Tư, hiện tại mà nói, thực sự có thể mạnh lên để báo thù, chỉ có hai người các ngươi. Đừng để cho chúng ta thất vọng."

"
Hồng Quân cùng Tần Tư đều là trịnh trọng gật gật đầu, bắt đầu tiến hành công việc bế quan buồn chán.

Phía trên Ám Yêu Cốc, Lưu Quang cũng đang tự hối hận, rõ ràng chiếm giữ nhiều ưu thế như thế lại để cho bọn họ chạy thoát. Nguyên nhân khác nữa, lúc chính mình trở thành Thiên Tôn quá khinh thường đối thủ. Lại dùng thần thức điều tra, cũng hoàn toàn không tìm được tung tích của những người này.

Nhìn Ám Yêu Cốc, Lưu Quang lộ ra nét cười khinh thường, tay nhẹ vung lên: Cả Ám Yêu Cốc nhất thời biến thành một đống hoang tàn.

"Tham kiến Lưu Quang Thiên Tôn." Lưu Quang mang theo hai mươi mốt Thần Vương, hôm nay chỉ còn lại có bảy người, lĩnh ngộ Thời Gian Tĩnh Chỉ Pháp Tắc, lại chỉ còn lại có hai người, bất quá bọn này cũng đã không còn quan trọng. Trọng yếu chính là Lưu Quang chính mình thành tựu được Thiên Tôn.

Thời gian bay nhanh, trong nháy mắt ngàn năm đã trôi qua, Hồng Quân ở trong trận pháp thời gian gia tốc gấp vạn lần tu luyện rốt cục cũng chậm rãi mở mắt ra, năng lượng trong cơ thể, đã hoàn toàn thuế biến thành Thần Vương lực, từ giờ khắc này, Hồng Quân mới coi như là trở thành Thần Vương chân chính.

Trong lúc Hồng Quân xuất quan không lâu, một cổ không gian ba động kỳ dị truyền đến, lại có thể xuyên qua năng lượng màu xám, hoàn toàn bao trùm bảy vị Thần Vương. Tất cả mọi người đều cảm giác được, cảm thấy chính mình hình như hoàn toàn bại lộ dưới sự giám thị người khác.

Hồng Quân trong tay lập tức đưa ra Tàn Tuyết Thần Thương, cảnh giác đứng lên.

Cảm nhận được sự khẩn trương của đám người Hồng Quân, chủ nhân của không gian ba động kia truyền đến một hồi cười sang sảng.

"Ha! Ha! Không hề gì đừng lo lắng, ta tịnh không có ác ý. Chỉ là bỗng nhiên nhìn thấy có người có thể khống chế năng lượng màu xám cảm thấy tò mò mà thôi."

"
Ngươi là ai?" Hồng Quân vẫn đang rất lo lắng hỏi.

"Ta? Ta xem như là Đệ Nhị Thần Giới đi, người địa cầu Lôi Vệ!" Cái thanh âm kia trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện