Hậu Tinh Thần Biến
Chương 380: Thiên đạo chi nhận, giả?
" Oanh" trong thâm sơn truyền ra khắp nơi một tiếng nổ đinh tai nhức óc, một đạo thanh âm thô hào (cứng rắn, hữu lực)truyền ra ngay sau đó " Hắc Thiên lão yêu quái, ngươi có đưa ra hay không?"
Lại thêm một tiếng nổ, âm thanh kia lại tiếp tục " Ông nội của ngươi đến cả Thiên còn không tin, Tát Hải lão quỷ thực sự truyền hết cấm chế thuật cho ngươi? Cuối cùng ngươi có đưa ra không? Nếu không đưa ra, gia gia sẽ đem toàn bộ thần phong cảnh hủy diệt để xem ngươi trốn được chỗ nào?"
Thanh âm cứng rắn, sau đó là một người bạch diện trung niên (ý nói da dẻ trắng trẻo)trong nháy mắt xuất hiện dưới chân núi.. Trước mặt của hắn là một nam tử cao lớn đang một bên nói không ngừng, một bên thì liên tục phát ra từng đạo kình lực hung hăng đánh vào cấm chế trên ngọn núi.
"Hàn Sanh, ngươi muốn cái gì?Cảnh Thần Phong là chỗ cho ngươi giương oai sao?" Trông thấy nam tử cao lớn đang tùy ý dùng lực lượng cực lớn oanh kích lên cấm chế, bạch diện nam tử không nhịn được tức giận nói.
Nam tử cao lớn này không phải ai khác mà chính là Hàn Sanh.Sau khi hắn rời đi sơn cốc nọ hắn trực tiếp chạy đến đây. Theo cách nói của hắn là muốn cùng mấy người bức bách Đế Thích Thiên rời khỏi Tu La Giới.
Trông thấy bạch diện nam tử lộ ra vẻ giận dữ, Hàn Sanh cười to hướng phía hắn đi tới, vừa đi vừa nói " Ái chà chà, Hắc Thiên cuối cùng ngươi cũng lộ diện rồi, gia gia ta đi tới Cảnh Thần Phong, tốt xấu gì cũng là khách của ngươi nhưng ngươi lại cứ nằng nặc trốn ở trong cấm chế không chút nào để ý tới, chẳng lẽ ngươi không chào đón gia gia ngươi tới đây làm khách sao?"
" Ta khinh" Hắc Thiên lạnh lùng cười lùi về sau hai bước, từ trong miệng phun ra một bãi nước miếng, đoạn quay sang nhìn cấm chế của mình đang run rẩy. Hàn Sanh vừa mới tới được một khắc đã phá đến bảy tám phần cấm chế khiến trên mặt hắn hiện lên sự căm phẫn. " Ngươi muốn làm khách sao? Mặt của ngươi chắc được mạ sắt sao?Những năm gần đây Tu La Thất Sát bọn ta đã bị ngươi đè đầu cưỡi cổ đủ rồi. Nói, ngươi đã cướp của ta bao nhiêu linh dược bảo bối?"
Nhớ tới Hàn Sanh những năm gần đây cướp đi của hắn vô số linh dược bảo bối, trên trán đã toát ra một tia hắc tuyến, những bảo bối mà hắn có được đều là sau ngàn năm ẩn cư tu luyện vất vả mà có. Bây giờ còn đâu danh tiếng lừng lẫy lão đại của Tu La Thất Sát? Mà bây giờ Hàn Sanh đúng là một tên thổ phỉ, từng đấy linh dược nếu dựa theo Tát hải chỉ dạy thì không biết tu vi mình sẽ gia tăng bao nhiêu những lão gia hỏa này đã dùng biện pháp mạnh đem linh dược nuốt sạch.
Trong lòng Hắc Thiên thống khổ, mặc dù tu vi của hắn đã tới bát dực thượng giai, có thể nói bình cảnh đã gần ngàn năm nhưng hắn thân là Tu La cường giả, mục tiêu thiep đuổi chính là càng ngày càng mạnh.
Nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Hắc Thiên, Hàn Sanh không nhịn được cười cười nói " Ta nói tam đệ à, ngày đó hoạn nạn huynh đệ chúng ta đối với nhau thật tốt, tuy nói nhiều năm qua chúng ta tiềm tu không hay qua lại nhưng trước khi tiềm tu chúng ta đã từng đại chiến với Thiên Mông, Đế Thích Thiên và mấy lão quỷ của Thiên giới. Chỉ là ăn một chút linh dược của ngươi, cùng lắm lão ca sẽ bồi thường cho ngươi là được?"
"Thúi lắm, lão tử đã mất bao nhiêu khí lực từ Thiên giới đoạt được bao nhiêu linh dược để bị ngươi đạp đổ.Hừ, ngươi không tới tìm ta ta sẽ niệm bao nhiêu năm ân tình không tìm ngươi tính sổ nhưng ngươi lại hết lần này tới lần khác tìm tới…ha ha ngươi nói cuối cùng nên giải quyết như thế nào đây? Ô, còn cấm chế này đã bị ngươi hủy diệt hết rồi, linh khí hoàn toàn biến mất, ngươi cũng phải cho ta cái công đạo chứ!" Hắc Thiên trên mặt lộ ra sát khí, trừng mắt nhìn Hàn Sanh hận không thể đem hắn nuốt sống.
Trên mặt Hàn Sanh lộ ra vẻ oan uổng, cấm chế của Hắc Thiên chính là do Tát Hải bày lên, nhưng tình huống trước mắt xem ra cấm chế đã bị Hắc Thiên cải biến đi rất nhiều, uy lực cũng mạnh lên nhiều lắm, dùng cấm chế để kiềm chế Đế Thích Thiên là một lựa chọn sáng suốt. Nhưng mà hôm nay Hắc Thiên đã nổi lên hận ý, chính mình làm khó hắn thì hắn làm sao chịu phối hợp với mình đây?
Hàn Sanh lúc này hận không được tự vả vào mặt mình một cái, ai bảo lúc trước mình quá đáng ăn của hắn bao nhiêu linh đan diệu dược? Hôm nay Trạc Nghiên cấp cho mình Thiên Đạo Chi nhận và được săn sóc cẩn thận tròng đan điền, mà nha đầu này lại đang còn chờ mình hồi âm ở Tu La Thành (nghe giống Đê La Thành ở Hà Nội), hắn đã hứa hẹn với hậu bối chính mình phải làm, hiện giờ thì….?
Thoáng suy tư, Hàn Sanh nở ra nụ cười đối với Hắc Thiên thái độ vô cùng hòa giải, đừng nhìn Hắc Thiên đùng đùng lửa giận, nhưng khi gặp chuyện đại sự hắn cũng không phải là người hàm hồ " Tam đệ, ta hôm nay tới tìm ngươi là có chuyện muốn đàm phán quan hệ đến chúng ta có thể đột phá cảnh giới, đụng đến chuyện đụng tới cánh cửa thiên đạo, nếu ngươi muốn cùng gia gia ta tính sổ thì ta đành phải đi tìm bọn lão Ngũ, ta nghĩ bọn họ nhất định đối với việc tiến tới chí cao cảnh giới cảm thấy hứng thú"
Nói xong, Hàn Sanh cố tình liếc mắt nhìn đỉnh núi Cảnh Thần, hắn có thể cảm nhận được trên đỉnh núi có một người mạnh không thua kém hắn đang tồn tại, xem ra lão tam cũng quyết tâm không muốn cùng với mình bàn chuyện này.
" Cảnh giới cao nhất? Cảnh cửa Thiên Đạo?Hắc Thiên nghe thấy Hàn Sanh nói vậy không khỏi ngẩn ra, chính mình tiềm tu ở đây đã bao nhiêu năm, bồi dưỡng bao nhiêu bảo bối linh dược như vậy không phải để đạt chí cao cảnh giới đó sao? Tư chất của hắn còn kém hơn Hàn Sanh nhiều lắm. Trong Tu La Thất Sát, lão đại Hàn Sanh, lão nhị Trần Viễn cùng lão thất Lưu Đông đều đã đột phá cửu dực siêu cấp cao thủ, chỉ có chính mình đang còn gian khổ tu luyện, vô luận là cố gắng như thế nào đều không thể đột phá cửu dực cảnh giới.
Nhưng mà không biết có phải Hàn Sanh lừa gạt mình hay không? Trong đầu Hắc Thiên đột nhiên mô hồ nghi hoặc.Ngước đầu lên đánh giá thái độ của Hàn Sanh thì thấy thái độ của hắn rất chân thành, hiển nhiên là không phải đang hao phí thời gian. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Trầm mặc một chút Hắc Thiên lãnh thanh cười nói " Ngươi dựa vào cái gì có thể làm cho ta đột phá cửu dực? Ta cũng không dám mộng tưởng đạt tới chí cao cảnh giới, nhưng là ta nguyện ý cùng ngươi tác chiến"
Hắc Thiên tâm đã động rồi, trong lòng Hàn Sanh đã hiện lên ý cười, nhưng trên mặt vẫn hiện lên sự vô cùng nghiêm túc, trịnh trọng nói " Thiên đạo chi nhận, một bộ phận rất nhỏ của Thiên đạo chi nhận"
"Cái gì?" Hắc Thiên trở nên động dung, trên mặt lộ ra thần sắc khiếp sợ, thân âm cũng đột nhiên cao lên vài phần, quay đầu lại ngước nhìn Cảnh Thần phong khiếp sợ nói " Ngươi nói là ngươi có được Thiên Đạo Chi Nhận?"
Nói xong, hắn kéo tay Hàn Sanh nhập vào trong cấm chế, hai người trong nháy mắt xuất hiện tại đỉnh núi Cảnh Thần.
Một người đang đứng quay lưng chấp tay mà đứng, Hàn Sanh đi theo sau Hắc Thiên, trên mặt nhát thời lộ ra nụ cười " Tát Hải tiền bối, lâu rồi không gặp, nhưng năm qua tiền bối vẫn khỏe chứ?"
Bị Hắc Thiên kéo vào trong Cảnh Thần phong, trong lòng Hàn Sanh sớm đã có chuẩn bị, mà khi vừa tới, hắn đã thấy trong Cảnh Thần Phong đã có khí tức của cường giả. Nghĩ đến quan hệ của lão tam với Tát Hải rất sâu đậm, dĩ nhiên có thể đoán ra Tát Hải cố ý phóng thích khí tức ra áp chế chính mình. Cho nên vừa mới thấy thân ảnh chí cực, Hàn Sanh không có chút do dự vội vàng cung kính tiến lên nói.
Người nọ chính là Tát Hải, chỉ thấy hắn chậm rãi xoay người, tóc dài theo gió tung bay, con ngươi thâm thúy liếc nhìn Hàn Sanh ôn nhu nói " Ta rất khỏe, phi thường khỏe"
Trên mặt hắn đột nhiên hiện ra sự vui mừng cười lớn " Tên tiểu tử ngươi hôm nay cũng đã tiến vào cửu dực cảnh giới, thật là không đơn giản, chẳng trách tiểu Hắc cả ngày bị ngươi khi dễ"
Trên mặt Hàn Sanh lộ ra nụ cười xấu hổ, chỉ biết cười mà không nói gì thêm.
"Tát Hải sư phụ đã đánh trọng thương tổ địa trăm năm sau có thể xuất sanh chí bảo thiên đạo chi nhận, cũng vô phát phát huy tất cả lực lượng" Hắc Thiên không có thần sắc phẫn nộ, mà lại cười cười nhìn thần sắc khiếp sợ cùng cực của Hàn Sanh, nhẹ giọng nói " Cho nên tính ra cả Tu La giới chỉ có thiên đạo chi nhận trong tay đại ca là đầy đủ nhất"
Hàn Sanh cũng cực kỳ kinh hãi, có thể đánh trọng thương Thiên Đạo Chi nhận, mặc dù đang trong thời kỳ phát triển nhưng không phải ai cũng có thể làm được. Không hổ danh là chí tôn cấp bậc - kẻ đã hoành hoành tại Tu La giới và Thiên giới ức năm trước.
Sắc mặt Tát Hải bình tĩnh, quay về phía Hắc Thiên lắc đầu nói " Tiểu Hắc nói không đúng, ta ở Tổ Địa cùng với Thiên Đạo chi nhận giao thủ cũng đã biết bản lĩnh của nhau, chính là ta có thể cảm nhận được khí tức của nó, ta cảm giác được trong Tu La giới đã có người dung nhập hai mảnh Thiên Đạo Chi nhận trước kia Thiên Mông dùng thần lực mạnh mẽ phân liệt và thiên đạo chi nhận của hắn giấu trong nguyên thần.
Hắn nghiêm túc nhìn chằm chằm sắc mặt Hàn Sanh đang dần dần thay đổi, nói từng chữ một " Mà thiên đạo chi nhận trong đan điền của ngươi…là giả"
Giả? Thanh âm đánh sau vào trong óc của Hàn Sanh, trong não của hắn hoàn toàn không hiểu, trên mặt ngốc trệ thì thào nói " Không có khả năng, cái này do chính Trạc Nghiên tự tay giao cho ta, ta thấy nó rõ ràng bức từ trong nguyên thần ra, như thế nào có thể là giả được?"
Quang mang chợt lóe lên trong lòng bàn tay của Hàn Sanh, thiên đạo chi nhận hình trăng lưỡi liềm xuất hiện, một cỗ hào quang màu bạc từ hình trăng lưỡi liềm phóng thích ra, thần thức có thể cảm nhận được trong mảnh thiên đạo chi nhận ẩn chứa lực lượng cực kỳ cường đại.
Tát Hải nhìn liếc qua, thu hồi ánh mắt nhàn nhạt nói " Trong vật này mặc dù ẩn chưa một lực lượng cường đại, nhưng so với thiên đạo chi nhận còn thua xa, cho dù là chúng ta cũng vô pháp tạo cho nó một tia thương tổn"
Hàn Sanh ngơ ngác nhìn lãnh nhận trên tay của mình, miệng vẫn mở ra thật lâu không nói gì, một hồi lâu sau, hắn đột nhiên bừng tĩnh mắng to " Trạc Nghiên, xú nha đầu, dám lừa ông nội ngươi giúp tu vi của ngươi tăng lên, dám cầm đồ giả ra gạt ta, xem ta hủy diệt nó rồi sẽ giết ngươi"
Lại thêm một tiếng nổ, âm thanh kia lại tiếp tục " Ông nội của ngươi đến cả Thiên còn không tin, Tát Hải lão quỷ thực sự truyền hết cấm chế thuật cho ngươi? Cuối cùng ngươi có đưa ra không? Nếu không đưa ra, gia gia sẽ đem toàn bộ thần phong cảnh hủy diệt để xem ngươi trốn được chỗ nào?"
Thanh âm cứng rắn, sau đó là một người bạch diện trung niên (ý nói da dẻ trắng trẻo)trong nháy mắt xuất hiện dưới chân núi.. Trước mặt của hắn là một nam tử cao lớn đang một bên nói không ngừng, một bên thì liên tục phát ra từng đạo kình lực hung hăng đánh vào cấm chế trên ngọn núi.
"Hàn Sanh, ngươi muốn cái gì?Cảnh Thần Phong là chỗ cho ngươi giương oai sao?" Trông thấy nam tử cao lớn đang tùy ý dùng lực lượng cực lớn oanh kích lên cấm chế, bạch diện nam tử không nhịn được tức giận nói.
Nam tử cao lớn này không phải ai khác mà chính là Hàn Sanh.Sau khi hắn rời đi sơn cốc nọ hắn trực tiếp chạy đến đây. Theo cách nói của hắn là muốn cùng mấy người bức bách Đế Thích Thiên rời khỏi Tu La Giới.
Trông thấy bạch diện nam tử lộ ra vẻ giận dữ, Hàn Sanh cười to hướng phía hắn đi tới, vừa đi vừa nói " Ái chà chà, Hắc Thiên cuối cùng ngươi cũng lộ diện rồi, gia gia ta đi tới Cảnh Thần Phong, tốt xấu gì cũng là khách của ngươi nhưng ngươi lại cứ nằng nặc trốn ở trong cấm chế không chút nào để ý tới, chẳng lẽ ngươi không chào đón gia gia ngươi tới đây làm khách sao?"
" Ta khinh" Hắc Thiên lạnh lùng cười lùi về sau hai bước, từ trong miệng phun ra một bãi nước miếng, đoạn quay sang nhìn cấm chế của mình đang run rẩy. Hàn Sanh vừa mới tới được một khắc đã phá đến bảy tám phần cấm chế khiến trên mặt hắn hiện lên sự căm phẫn. " Ngươi muốn làm khách sao? Mặt của ngươi chắc được mạ sắt sao?Những năm gần đây Tu La Thất Sát bọn ta đã bị ngươi đè đầu cưỡi cổ đủ rồi. Nói, ngươi đã cướp của ta bao nhiêu linh dược bảo bối?"
Nhớ tới Hàn Sanh những năm gần đây cướp đi của hắn vô số linh dược bảo bối, trên trán đã toát ra một tia hắc tuyến, những bảo bối mà hắn có được đều là sau ngàn năm ẩn cư tu luyện vất vả mà có. Bây giờ còn đâu danh tiếng lừng lẫy lão đại của Tu La Thất Sát? Mà bây giờ Hàn Sanh đúng là một tên thổ phỉ, từng đấy linh dược nếu dựa theo Tát hải chỉ dạy thì không biết tu vi mình sẽ gia tăng bao nhiêu những lão gia hỏa này đã dùng biện pháp mạnh đem linh dược nuốt sạch.
Trong lòng Hắc Thiên thống khổ, mặc dù tu vi của hắn đã tới bát dực thượng giai, có thể nói bình cảnh đã gần ngàn năm nhưng hắn thân là Tu La cường giả, mục tiêu thiep đuổi chính là càng ngày càng mạnh.
Nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Hắc Thiên, Hàn Sanh không nhịn được cười cười nói " Ta nói tam đệ à, ngày đó hoạn nạn huynh đệ chúng ta đối với nhau thật tốt, tuy nói nhiều năm qua chúng ta tiềm tu không hay qua lại nhưng trước khi tiềm tu chúng ta đã từng đại chiến với Thiên Mông, Đế Thích Thiên và mấy lão quỷ của Thiên giới. Chỉ là ăn một chút linh dược của ngươi, cùng lắm lão ca sẽ bồi thường cho ngươi là được?"
"Thúi lắm, lão tử đã mất bao nhiêu khí lực từ Thiên giới đoạt được bao nhiêu linh dược để bị ngươi đạp đổ.Hừ, ngươi không tới tìm ta ta sẽ niệm bao nhiêu năm ân tình không tìm ngươi tính sổ nhưng ngươi lại hết lần này tới lần khác tìm tới…ha ha ngươi nói cuối cùng nên giải quyết như thế nào đây? Ô, còn cấm chế này đã bị ngươi hủy diệt hết rồi, linh khí hoàn toàn biến mất, ngươi cũng phải cho ta cái công đạo chứ!" Hắc Thiên trên mặt lộ ra sát khí, trừng mắt nhìn Hàn Sanh hận không thể đem hắn nuốt sống.
Trên mặt Hàn Sanh lộ ra vẻ oan uổng, cấm chế của Hắc Thiên chính là do Tát Hải bày lên, nhưng tình huống trước mắt xem ra cấm chế đã bị Hắc Thiên cải biến đi rất nhiều, uy lực cũng mạnh lên nhiều lắm, dùng cấm chế để kiềm chế Đế Thích Thiên là một lựa chọn sáng suốt. Nhưng mà hôm nay Hắc Thiên đã nổi lên hận ý, chính mình làm khó hắn thì hắn làm sao chịu phối hợp với mình đây?
Hàn Sanh lúc này hận không được tự vả vào mặt mình một cái, ai bảo lúc trước mình quá đáng ăn của hắn bao nhiêu linh đan diệu dược? Hôm nay Trạc Nghiên cấp cho mình Thiên Đạo Chi nhận và được săn sóc cẩn thận tròng đan điền, mà nha đầu này lại đang còn chờ mình hồi âm ở Tu La Thành (nghe giống Đê La Thành ở Hà Nội), hắn đã hứa hẹn với hậu bối chính mình phải làm, hiện giờ thì….?
Thoáng suy tư, Hàn Sanh nở ra nụ cười đối với Hắc Thiên thái độ vô cùng hòa giải, đừng nhìn Hắc Thiên đùng đùng lửa giận, nhưng khi gặp chuyện đại sự hắn cũng không phải là người hàm hồ " Tam đệ, ta hôm nay tới tìm ngươi là có chuyện muốn đàm phán quan hệ đến chúng ta có thể đột phá cảnh giới, đụng đến chuyện đụng tới cánh cửa thiên đạo, nếu ngươi muốn cùng gia gia ta tính sổ thì ta đành phải đi tìm bọn lão Ngũ, ta nghĩ bọn họ nhất định đối với việc tiến tới chí cao cảnh giới cảm thấy hứng thú"
Nói xong, Hàn Sanh cố tình liếc mắt nhìn đỉnh núi Cảnh Thần, hắn có thể cảm nhận được trên đỉnh núi có một người mạnh không thua kém hắn đang tồn tại, xem ra lão tam cũng quyết tâm không muốn cùng với mình bàn chuyện này.
" Cảnh giới cao nhất? Cảnh cửa Thiên Đạo?Hắc Thiên nghe thấy Hàn Sanh nói vậy không khỏi ngẩn ra, chính mình tiềm tu ở đây đã bao nhiêu năm, bồi dưỡng bao nhiêu bảo bối linh dược như vậy không phải để đạt chí cao cảnh giới đó sao? Tư chất của hắn còn kém hơn Hàn Sanh nhiều lắm. Trong Tu La Thất Sát, lão đại Hàn Sanh, lão nhị Trần Viễn cùng lão thất Lưu Đông đều đã đột phá cửu dực siêu cấp cao thủ, chỉ có chính mình đang còn gian khổ tu luyện, vô luận là cố gắng như thế nào đều không thể đột phá cửu dực cảnh giới.
Nhưng mà không biết có phải Hàn Sanh lừa gạt mình hay không? Trong đầu Hắc Thiên đột nhiên mô hồ nghi hoặc.Ngước đầu lên đánh giá thái độ của Hàn Sanh thì thấy thái độ của hắn rất chân thành, hiển nhiên là không phải đang hao phí thời gian. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Trầm mặc một chút Hắc Thiên lãnh thanh cười nói " Ngươi dựa vào cái gì có thể làm cho ta đột phá cửu dực? Ta cũng không dám mộng tưởng đạt tới chí cao cảnh giới, nhưng là ta nguyện ý cùng ngươi tác chiến"
Hắc Thiên tâm đã động rồi, trong lòng Hàn Sanh đã hiện lên ý cười, nhưng trên mặt vẫn hiện lên sự vô cùng nghiêm túc, trịnh trọng nói " Thiên đạo chi nhận, một bộ phận rất nhỏ của Thiên đạo chi nhận"
"Cái gì?" Hắc Thiên trở nên động dung, trên mặt lộ ra thần sắc khiếp sợ, thân âm cũng đột nhiên cao lên vài phần, quay đầu lại ngước nhìn Cảnh Thần phong khiếp sợ nói " Ngươi nói là ngươi có được Thiên Đạo Chi Nhận?"
Nói xong, hắn kéo tay Hàn Sanh nhập vào trong cấm chế, hai người trong nháy mắt xuất hiện tại đỉnh núi Cảnh Thần.
Một người đang đứng quay lưng chấp tay mà đứng, Hàn Sanh đi theo sau Hắc Thiên, trên mặt nhát thời lộ ra nụ cười " Tát Hải tiền bối, lâu rồi không gặp, nhưng năm qua tiền bối vẫn khỏe chứ?"
Bị Hắc Thiên kéo vào trong Cảnh Thần phong, trong lòng Hàn Sanh sớm đã có chuẩn bị, mà khi vừa tới, hắn đã thấy trong Cảnh Thần Phong đã có khí tức của cường giả. Nghĩ đến quan hệ của lão tam với Tát Hải rất sâu đậm, dĩ nhiên có thể đoán ra Tát Hải cố ý phóng thích khí tức ra áp chế chính mình. Cho nên vừa mới thấy thân ảnh chí cực, Hàn Sanh không có chút do dự vội vàng cung kính tiến lên nói.
Người nọ chính là Tát Hải, chỉ thấy hắn chậm rãi xoay người, tóc dài theo gió tung bay, con ngươi thâm thúy liếc nhìn Hàn Sanh ôn nhu nói " Ta rất khỏe, phi thường khỏe"
Trên mặt hắn đột nhiên hiện ra sự vui mừng cười lớn " Tên tiểu tử ngươi hôm nay cũng đã tiến vào cửu dực cảnh giới, thật là không đơn giản, chẳng trách tiểu Hắc cả ngày bị ngươi khi dễ"
Trên mặt Hàn Sanh lộ ra nụ cười xấu hổ, chỉ biết cười mà không nói gì thêm.
"Tát Hải sư phụ đã đánh trọng thương tổ địa trăm năm sau có thể xuất sanh chí bảo thiên đạo chi nhận, cũng vô phát phát huy tất cả lực lượng" Hắc Thiên không có thần sắc phẫn nộ, mà lại cười cười nhìn thần sắc khiếp sợ cùng cực của Hàn Sanh, nhẹ giọng nói " Cho nên tính ra cả Tu La giới chỉ có thiên đạo chi nhận trong tay đại ca là đầy đủ nhất"
Hàn Sanh cũng cực kỳ kinh hãi, có thể đánh trọng thương Thiên Đạo Chi nhận, mặc dù đang trong thời kỳ phát triển nhưng không phải ai cũng có thể làm được. Không hổ danh là chí tôn cấp bậc - kẻ đã hoành hoành tại Tu La giới và Thiên giới ức năm trước.
Sắc mặt Tát Hải bình tĩnh, quay về phía Hắc Thiên lắc đầu nói " Tiểu Hắc nói không đúng, ta ở Tổ Địa cùng với Thiên Đạo chi nhận giao thủ cũng đã biết bản lĩnh của nhau, chính là ta có thể cảm nhận được khí tức của nó, ta cảm giác được trong Tu La giới đã có người dung nhập hai mảnh Thiên Đạo Chi nhận trước kia Thiên Mông dùng thần lực mạnh mẽ phân liệt và thiên đạo chi nhận của hắn giấu trong nguyên thần.
Hắn nghiêm túc nhìn chằm chằm sắc mặt Hàn Sanh đang dần dần thay đổi, nói từng chữ một " Mà thiên đạo chi nhận trong đan điền của ngươi…là giả"
Giả? Thanh âm đánh sau vào trong óc của Hàn Sanh, trong não của hắn hoàn toàn không hiểu, trên mặt ngốc trệ thì thào nói " Không có khả năng, cái này do chính Trạc Nghiên tự tay giao cho ta, ta thấy nó rõ ràng bức từ trong nguyên thần ra, như thế nào có thể là giả được?"
Quang mang chợt lóe lên trong lòng bàn tay của Hàn Sanh, thiên đạo chi nhận hình trăng lưỡi liềm xuất hiện, một cỗ hào quang màu bạc từ hình trăng lưỡi liềm phóng thích ra, thần thức có thể cảm nhận được trong mảnh thiên đạo chi nhận ẩn chứa lực lượng cực kỳ cường đại.
Tát Hải nhìn liếc qua, thu hồi ánh mắt nhàn nhạt nói " Trong vật này mặc dù ẩn chưa một lực lượng cường đại, nhưng so với thiên đạo chi nhận còn thua xa, cho dù là chúng ta cũng vô pháp tạo cho nó một tia thương tổn"
Hàn Sanh ngơ ngác nhìn lãnh nhận trên tay của mình, miệng vẫn mở ra thật lâu không nói gì, một hồi lâu sau, hắn đột nhiên bừng tĩnh mắng to " Trạc Nghiên, xú nha đầu, dám lừa ông nội ngươi giúp tu vi của ngươi tăng lên, dám cầm đồ giả ra gạt ta, xem ta hủy diệt nó rồi sẽ giết ngươi"
Bình luận truyện