Hậu Tinh Thần Biến

Chương 87: Không gian pháp tắc(Tiếp)



Ngộ Không đứng dậy, đồng thời cũng phát hiện ra Hồng Quân mấy người bọn họ lúc ấy trên mặt lộ ra tia hưng phấn, nhưng đến khi thấy Huống Nhật Minh thì rõ ràng thần sắc có chút biến hóa, nhưng chốc lát liền nghĩ thông suốt, lập tức nhìn hướng Hồng Quân hạ nhẹ hàng lông mi, Tôn Ngộ Không với Hồng Quân đã cùng nhau trải qua vô số trận chiến, đều dị thường quen thuộc tính cách lẫn nhau, thấy ánh mắt của Tôn Ngộ Không, Hồng Quân lập tức hủy bỏ ý định đi hỗ trợ hắn.

"Hồng tiên sinh, ta xem, không cần đợi nữa a!" Âu Dương phạm đã có chút không nhịn được, bị nhiều người vây công như vậy, nếu không tử thì cũng mệt mỏi đến chết, Tôn Ngộ Không từng vì hắn mà lập công lao, hắn nhớ rất kĩ.

"Đúng vậy, Hồng tiên sinh, nếu cứ như vậy thì huynh đệ ngươi sẽ gặp nguy hiểm a." Huống Nhật Minh cũng nói, hắn liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu Tôn Ngộ Không hôm nay đã tiêu hao hơn phân nửa thể lực, nếu tiếp tục sẽ lành ít dữ nhiều. Nguồn: https://truyenbathu.net

"Đợi lát nữa đã!"Hồng Quân mỉm cười nói, hắn rất rõ ràng tính cách Tôn Ngộ Không sợ rằng lúc này Tôn Ngộ Không là muốn cho hắn một chuyện kinh hãi a.

Tôn Ngộ Không trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nhẹ nhàng quẹt vết máu tươi trên miệng, nhanh chóng hướng ánh mắt về phía những cao thủ đế cấp.

"Kinh Thiên thất thập nhị côn." Tôn Ngộ Không chợt quát một tiếng, theo đó côn ảnh đầy trời mang theo côn khí bàng bạc hướng hơn mười đế cấp cao thủ mà đánh tới.

"Kinh Thiên tam thập lục côn," than ảnh bay đi còn chưa hạ xuống, Tôn Ngộ Không lại đánh ra kinh thiên tam thập lục côn.

"Kinh Thiên thập bát côn."

"Kinh Thiên cửu côn"

"Kinh Thiên tam côn"

Mỗi một tiếng quát, đều đem theo một mảnh côn ảnh, mà trong đó lại ẩn chứa cường đại côn khí, càng làm cho người ta không thể chịu nổi áp lực, đến khi Kinh Thiên tam côn đánh ra, thân thể Tôn Ngộ Không mới vừa rơi xuống đất, nói cách khác, năm thức côn pháp này đều là lúc Tôn Ngộ Không trong không trung xuất ra, giữa mỗi một côn trong lúc đó đều cơ hồ không có thời gian nghỉ, uy lực mỗi côn sau so với côn trước lớp gấp mấy lần, cứ liên tiếp đánh ra như vậy, uy lực gia tăng tính ra tưởng như đơn giản, nhưng thật ra là rất khủng bố.

Côn khí uy lực khổng lồ giáng xuống, không gian không ngừng rung động, một kích này cơ hồ đã bao trùm cả chiến trường, ngay cả đế cấp cao thủ cũng không thể nào phi hành, đối mặt với côn khí cường đại này chỉ có thể lựa chọn đón đỡ.

"Oanh - oanh - oanh - oanh - oanh" thật lớn tiếng vang truyền đến, hơn mười đế cấp cao thủ đang vây công bị văng trở về so với tốc độ bay tới còn muốn nhanh hơn, đều té trên mặt đất, mười mấy đế cấp cao thủ chết trận, còn lại không một người nào có thể tiếp tục chiến đấu.

Ngay cả Hồng Quân đều khiếp sợ, Kinh Thiên côn pháp của Tôn Ngộ Không so với hắn càng thêm quen thuộc, nhưng nếu muốn dùng như thế này, đừng nói là Hồng Quân, sợ rằng ngay cả nhị thúc Hầu Phí đều không có khả năng làm được, Hồng Quân chính là học Kinh thiên côn pháp từ người sáng lập Tôn Luyện, cũng không có nghĩ đến Kinh Thiên côn pháp còn có thể sử dụng như vậy "thiên tài chiến đấu" Hồng Quân cũng chỉ có thể nghĩ như vậy mà thôi.

Sau một hồi công phu đánh chết gần hai mươi đế cấp cao thủ, mấy trăm đế cấp cao thủ đều không còn sức lực tái chiến, hơn nữa trong đó không có một người nào thấp hơn bảy cấp, chiến tích như vậy sợ rằng lúc trước Hầu Phí chín cấp yêu đế khó có thể làm được. Song, Tôn Ngộ Không, một thượng cấp thần thú lại làm được.

Huống Nhật Minh cùng La Băng lần này thật sự là trợn tròn mắt, mặc dù bọn họ cũng tự tin có năng lực làm được điểm này, nhưng La Băng là dựa vào Nhị lưu Hồng Mông linh bảo, mà Huống Nhật Minh chủ yếu dựa vào tốc độ của cương thi mới có thể làm được. Còn Tôn Ngộ Không, chỉ dựa vào một cây côn trung phẩm thần khí, còn chưa có luyện đến mức tận cùng bộ Kinh thiên côn pháp, dựa vào thiên phú chiến đấu, sự công kích dũng mãnh liền có thể đạt được thành tựu như vậy. Hai người đều không thể không thừa nhận, nếu đơn độc đối chiến, cho dù có sử dụng toàn bộ lực lượng sợ rằng cũng rất khó đánh thắng Tôn Ngộ Không.

Lại nhìn Âu Dương phạm, cái miệng há hốc, không thể tin nổi sực việc trước mắt, chuyện này đã hoàn toàn là một phạm trù siêu việt hắn không có khả năng giải thích nổi. Trong lòng không ngừng cảm thấy may mắn vì lúc trước Tôn Ngộ Không cùng mười tộc người bọn họ khiêu chiến không có thực lực cường đại, cũng không có điên cuồng như vậy. Phượng Hi chắc là có chút ghen ghét nói "thần thú trâu bò như vậy, lực công kích so với phượng hoành xinh đẹp thật cường đại a"

Hồng Quân không nói gì, trực tiếp hướng Tôn Ngộ Không giơ lên một ngón cái.

Mang đến sự kiếp sợ vậy tựa hồ còn chưa đủ, con mắt Tôn Ngộ Không chậm rãi đảo qua các cao thủ đế cấp đang xem trận chiến, âm thanh lãng khốc nói "còn có ai muốn tranh giành thần khí trên người lão tôn nữa thì bước ra đi, lão tôn cũng tiếp đãi hết"."

Hồng Quân lần này thật sự nhìn không ra Tôn Ngộ Không còn có bao nhiêu chiêu bài nữa. Huống Nhật Minh cùng La Băng, cùng với Âu Dương phạm cùng Phượng Hi, cũng đều không biết, chỉ là đều lẵng lặng nhìn Tôn Ngộ Không. Những cao thủ đế cấp đang xem cuộc chiến đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thần khí vũ khí, thần khí chiến y, tại thế giới người chết này không ai mà không thèm muốn, nhưng nghĩ lại cũng phải giữ được cái mạng mới có thể sử dụng.

(Bởi vì tài tử, điểu vi thực vong???) đối diện với thần khí, thần khí chiến y, cuối cùng cũng có người không cưỡng được sự hấp dẫn của nó, hai ba trăm người lại lúc đục kéo đến, số còn lại lần này đều tránh ra xa xa, sợ bị liên lụy.

"Hừ, chẳng biết chết sống," Tôn Ngộ Không a a nói, có Hồng Quân, La Băng, Huống Nhật Minh, Tôn Ngộ Không rốt cục cũng lớn mật đánh một trận, tia lửa hiếu chiến trong lòng không ngừng run rẫy, cuối cùng cũng sắp bộc phát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện