Chương 422
Lần này Lâm Dĩ Thuần đến đây dường như không ổn lắm, vẻ mặt có chút chán nản, ánh mắt cũng hiện lên chút u ám.
Trong lòng Lê Hân Dư cảm thấy không yên tâm, cẩn thận nhấc người lên, ngồi trên giường, cảnh giác đưa cánh tay ra, ấn vào chuông cứu hộ.
"Cô không cần phải đề phòng tôi như vậy, cho dù tôi ngu xuẩn đến mấy thì cũng sẽ không ra tay với cô vào lúc không có ai, trừ khi giết cô".
Lâm Dĩ Thuần từng bước từng bước một tiến lại gần cô: "Giết người thì phải đền mạng, tạm thời tôi vẫn chưa muốn chết, huống chỉ tôi còn đang đợi đứa con trong bụng cô cứu con trai tôi nữa".
Lê Hân Dư bấm chuông cứu hộ xong mới có thể thả lỏng lại một chút.
Bộ dạng cố chấp của Lâm Dĩ Thuần khiến trong lòng cô bực bội: "Đó là con của chị cô, không liên quan gì đến cô".
Đứa trẻ còn nhỏ, không hiểu chuyện là điều thường tình.
Nhưng Lâm Dĩ Thuần lại dạy đứa trẻ gọi cô ta là mẹ, có thể thấy là dụng ý không tốt lành.
Khuôn mặt trắng nõn của Lâm Dĩ Thuần lạnh lùng: "Con của chị tôi, tại sao không có quan hệ gì với tôi, chị tôi đã chết, người thân thiết nhất với Niệm Sơ chính là tôi".
Lê Hân Dư khẽ cười, nụ cười có vẻ châm biếm, cũng không biết là đang châm biếm cô ta hay là đang châm biếm bản thân.
"Nếu như cô đến đây là muốn nói với tôi mấy việc hoàn toàn không cần thiết này, tôi không muốn biết cô nghĩ như thế nào, muốn làm như thế nào".
"Cô không quan tâm đến chuyện của tôi, tôi không tin, cô cũng không tò mò nào chút về chị tôi".
Trái tim Lê Hân Dư đau nhói, cả người bỗng cứng đơ.
Lâm Dĩ Thuần chú ý đến biểu cảm nhỏ nhặt này của cô, liên tiếp tục nói: "Chủ tịch Lăng làm việc cẩn thận như thế nào thì cô cũng biết, nếu như anh ấy không muốn, cho dù là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, ở bên cạnh anh ấy nhiều năm như Y Nghê cũng không có cách nào trèo lên giường của anh ấy, càng đừng nói là mang thai đứa con của nhà họ Lăng".
Lâm Dĩ Thuần kéo dài thanh điệu, cố ý bám chặt chủ đề: "Nhưng mà chị tôi có thể, điều này thể hiện cái gì, trong lòng cô có lẽ cũng hiểu rõ".
"Tôi không hiểu, cũng không muốn hiểu".
Lê Hân Dư cố gắng kìm nén cảm xúc không ổn định của mình, để bản thân bình tĩnh lại.
"Nhưng cô không thể không hiểu, nếu như cô không ly hôn với chủ tịch Lăng, sau này cô tất phải nuôi dưỡng Niệm Sơ, vì vậy cô nhất định phải biết vị trí của Niệm Sơ là như thế nào".
Cuối cùng Lâm Dĩ Thuần cũng đi đến đứng bên giường bệnh của Lê Hân Dư, cô ta nhìn chăm chăm vào Lê Hân Dư.
Lê Hân Dư hít thở sâu điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, trên cánh tay vẫn còn ống truyền dịch, cô không thể dùng sức lực, nếu không kim truyền dịch sẽ bung ra.
Cô luôn luôn nói với bản thân rằng không thể kích động, nhất định không thể kích động, nếu không sẽ ảnh hưởng đến em bé.
Trong bụng có hai đứa bé đang đợi cô bảo vệ, cô nhất định không thể bị Lâm Dĩ Thuần cố tình kích động.
Trên mặt Lâm Dĩ Thuần có vẻ đắc ý, cô ta nói một cách hết sức vô lý: "Chị của tôi đã quen biết chủ tịch Lăng hồi học đại học, là chủ tịch Lăng theo đuổi chị tôi, họ vô cùng yêu nhau, nếu như không phải vì cô đột nhiên xuất hiện, cướp đi hạnh phúc vốn thuộc về chị tôi, bây giờ chị ấy với chủ tịch Lăng đã là một gia đình hạnh phúc rồi".
"Chủ tịch Lăng rất quan tâm đến chị tôi, nếu không thì cũng sẽ không để chị ấy có cơ hội mang thai đứa con của mình.
Bởi vì không thể kết hôn, chủ tịch Lăng liên đưa cho chị ấy một tấm thẻ đen, hạn mức chi tiêu rất cao, đủ để chị tôi sống nửa đời còn lại không cần lo cái ăn cái mặc".
Nói xong, cô ta rút từ trong túi áo ra một tấm thẻ mà Lăng Diệu làm người mở tài khoản, đặt bên cạnh giường cô.
"Vốn dĩ còn muốn cho cô xem hình chụp chung của chị tôi với chủ tịch Lăng nhưng không tiện, tôi chỉ lấy điện thoại chụp lại".
Lâm Dĩ Thuần khom thấp người xuống, mở điện thoại rồi bấm vào biểu tượng album ảnh, đưa đến trước mắt Lê Hân Dư cho cô xem.
Lê Hân Dư không nhìn điện thoại, cô chỉ lạnh nhạt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Dĩ Thuần, bình tĩnh vạch trần lời nói dối của cô ta: "Lâm Dĩ Thuần, cô đang nói dối".
Bình luận truyện