Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 77: Rơi Vào Trung Tâm Vòng Xoáy





Đèn flash bồng chiếu thẳng vào cô, từ trước tới giờ Lê Hân Dư chưa từng trải qua chuyện như này, ánh đèn flash khiến cô hoa mắt chóng mặt.

Những nhà báo chạy đến trước mặt cô bắt đầu cuồng liệt hành nghề.

"Lê tiểu thư, mời cô trả lời, có phải cô cảm thấy bản thân đã ngồi vững chiếc ghế Lăng phu nhân nên không còn gì phải lo sợ nữa? Lẽ nào cô không sợ Chủ tịch Lăng yêu cầu ly hôn sao?" "Lê tiểu thư, cho hỏi cái nhìn của cô đối với cuộc hôn nhân này, có phải chỉ là lấy nhà họ Lăng để làm vật đỡ đầu, bòn rút tiền từ nhà họ để bù đắp cho gia đình mình?" "Nghe nói năm ấy cô có thể gả vào nhà họ Lăng cũng là nhờ những thủ đoạn để hèn đúng không?" "Hiện giờ cô vừa quyến rũ Chủ tịch Lăng, duy trì quan hệ vợ chồng, lại vừa không thể dứt mối quan hệ với thiếu gia nhà họ Giang, rốt cuộc cô nghiêng về phía nào hơn?"
Các câu hỏi liên tiếp cuốn tới, đều là những câu hỏi kỳ quái.

Cô giơ tay che đèn flash trước mắt, không hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

Nếu như chỉ vì xây đắp mối quan hệ với Lăng Diệu, cô đâu cần phải dây dưa với Giang Dật Hàn?

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Những người này không thấy cô trả lời, nghĩ là cô mặc nhận, càng không để ý tới cảm xúc của cô.

Câu hỏi ngày càng quá đáng, ngày càng khó nghe hơn.

"Cho hỏi, tiểu thư Lê, làm sao mà cô có thể đặt chân lên hai chiếc thuyền được?" "Có phải Chủ tịch Lăng có điểm nào không đáp ứng được cô không, tại sao cô lại có thể làm ra những chuyện đáng xấu hổ như vậy?” “Chủ tịch Lăng có biết chuyện tình gian díu giữa cô và Giang thiếu gia không?" "Tiểu thư Lê, lẽ nào cô không cảm thấy hổ then khi ngoại tình sao?” "Sau khi những chuyện này bại lộ, cô định tiếp tục mặt dày ở bên Chủ tịch Lăng, hay sẽ chuyển hướng sà vào lòng Giang thiếu gia?”
Đoàn người càng ngày càng gần, những người phía sau muốn chụp bộ dạng hiện giờ của cô lại càng dồn lên phía trước.

Lê Hân Dư vốn chỉ còn một bên chân có thể đứng, thì hiện giờ cô chỉ còn cách bất lực bám lấy cửa xe để giữ thăng bằng.

Cô bị cuốn vào trung tâm mà không thể thoát khỏi.

Những câu hỏi tào lao dồn dập khiến đầu cô như muốn nổ tung ra: "Đủ rồi, các người đang nói gì, tôi đều không hiểu." Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, tại sao bỗng có nhiều người vây quanh cô hỏi những câu hỏi kì quặc đến như vậy?
Giang Nhiên Nhien cũng chưa từng trải qua những chuyện như này, bị những người đó xô đẩy khiến cô đứng không vững, đỡ Lê Hân Dư lại càng vất vả hơn.

Hai người phụ nữ bị nhóm người vây quanh không có cách nào thoát khỏi.

Không biết là ai đã đẩy mạnh một cái khiến Giang Nhiên Nhiên đứng không vững, vội vàng bỏ tay đỡ Lê Hân Dư ra, cô ngã nhào xuống đất.


Lê Hân Dư dựa vào cửa xe, miễn cưỡng đứng thẳng.

Nhìn thấy Giang Nhiên Nhiên bị ngã cô lại càng hoảng loạn hơn.

Tài xế vừa bỏ xe lăn lên thùng xe định chạy lại giúp nhưng không kịp nữa rồi.

Những người phóng viên kia đang vây quanh cô thành từng bức tường người, muốn len cũng không len nổi.

Lê Hân Dư không màng tới một bên chân của mình bị thương mà củi xuống một cách khó khăn để đỡ Giang Nhiên Nhiên dậy.

Không ngờ rằng chưa kịp đỡ Giang Nhiên Nhiên dậy thì cô lại bị ai đó ném một lon nước ngọt vào đầu.


Đó là một bình nước ngọt mới chỉ uống vài ngụm, bên trong gần như vẫn còn đầy nguyên.

Lê Hân Dư định đỡ nhưng không kịp, vầng trán trắng ngọc ngà của cô ứng đỏ dân lên.

Bị dồn ép quá đáng khiến cô không kìm nước mắt, cộng thêm ánh đèn flash khiến mắt cô càng chói mắt hơn, nước mắt của cô rớt xuống không ngừng.

"Tiểu thư Lê, cô khóc vì hối hận đã lừa dối Chủ tịch Lăng, hay vi cảm thấy ô nhục khi những chuyện mình làm bị bại lộ?"
Cô hốt hoảng không biết làm gì khi bị nhiều người như vậy vây quanh mình, đến việc phản bác lại cũng vô lực như vậy: “Đủ rồi, các người đang nói gì vậy, tôi không hiểu! Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện