Chương 79: Không Một Ai Được Di
**********
Một bức là trong quán lẩu, khi Giang Dật Hàn kéo tay cô.
Còn một bức là trong yến tiệc nhà Cung gia, sau khi bị Y Nghê hất nước lên người, Giang Dật Hàn lấy áo khoác che cho cô, ôm lấy cô.
Những bức ảnh không hay cho lắm và những dòng chữ không đúng sự thật như muốn đẩy Lê Hân Dư vào hố sâu vậy.
Bàn tay đang nằm chặt điện thoại của Lê Hân Dư bỗng run rẩy: “Tại sao lại như vậy, tại sao lại thành ra như vậy.."
Mối quan hệ giữa cô và Lăng Diệu không dễ dàng gì mà tốt đẹp hơn, cô cũng yêu quý mỗi người trong gia đình họ Lăng.
Tin tức này xuất hiện, người chịu tổn thương không chỉ mình cô mà còn kéo theo cả những người mà cô yêu quý.
Người nhà họ Lăng và Giang Dật Hàn không liên quan, cô không muốn bất kỳ ai trong số họ chịu tổn thương.
"Nếu như cô không nói gì cũng được, nhưng cứ như vậy mãi tôi sợ bọn họ sẽ động tay động chân mất." Cô gái sợ hãi nói.
Cô gái luôn nghĩ phóng viên trong showbiz mới nhiều chuyện, những nơi khác tính cách đều rất đàng hoàng.
Nhưng không ngờ ngày đầu tiên đi làm đã gặp phải chuyện này.
Cô không muốn bản thân trở thành một trong những người nhiều chuyện, nhưng cũng không muốn người đàn bà xinh đẹp đang bị thương này bị dồn ép cho tới chết.
"Bỏ đi, cô mau lên xe tránh đi."
Cô gái cắn chặt môi, đỡ cô từ dưới đất lên rồi đỡ cô ngồi vào xe.
Khi nãy Giang Nhiên Nhiên đã mở cửa xe rồi, cô chỉ cần dùng chút sức đỡ Lê Hân Dư lên xe rồi nhanh chóng đóng cửa là được.
Nhưng những người kia không đế cô được như ý, họ kéo tay cô gái lại hỏi cô là tiểu thư nhà nào: “Tại sao cô lại làm hỏng chuyện của chúng tôi, tự cô không muốn báo cáo thì thôi, cũng đừng ngăn cản chúng tôi làm báo cáo."
Cô gái có chút sợ hãi, đang đỡ Lê Hân Dư nhưng cũng đơ người tại chỗ không dám làm gì.
Những người đó thấy vậy lại càng chen lên phía trước để tách Lê Hân Dư và cô gái ra.
Trong khi lôi lôi kéo kéo, cô gái cũng bị dọa cho khóc.
Lần đầu đi làm sau khi tốt nghiệp đã gặp phải chuyện này, khiến cô vô cùng sợ hãi, càng đừng nói chỉ tới người trong chuyện Lê Hân Dư, mặt cô giờ đã trắng bệch không còn giọt máu.
Lê Hân Dư bị xô đẩy, trong lúc xảy ra hỗn loạn một dàn vệ sĩ chạy lại.
Những phóng viên này bị dọa mới chịu dừng lại, ậm ực lùi lại phía sau vài bước, tránh ra một đường.
Lăng Diệu tối mặt đi qua giữa họ, bước tới bên cạnh Lê Hân Du.
Cô gái bị dọa cho mất vía, nhìn thấy sắc mặt của Lăng Diệu lại càng sự hài hơn.
Cũng may, Lăng Diệu không nhìn cô ta, chỉ đón lấy Lê Hân Dư từ tay cô rồi ôm Hân Dư bước đi.
Trong đôi mắt sâu thẳm của anh chứa đựng đầy sự đau xót.
Mặt cô trắng bệch, viền mắt đỏ hoe, mồ hôi chảy ròng ròng từ trán xuống, bộ dạng yếu đuối hiện giờ của cô khiến anh vô cùng đau lòng.
Anh lau nước mắt cho cô: “Đừng sợ, anh tới rồi."
Cô càng không kiềm chế được cảm xúc của bản thân, vùi vào lòng anh mà khóc to như một đứa trẻ.
Trái tim anh như có hàng ngàn mũi dao đâm.
"Không sao, đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em." Anh nói: “Tôi là chồng của em." “Lăng Diệu, em sợ, em nghĩ mình sẽ..."
Có người biết nhìn sắc mặt đã thấy vấn đề không đúng cho lắm.
Nếu chuyện giữa Lê Hân Dư và Giang Dật Hàn là sự thật, vậy Chủ tịch Lăng tại sao lại đối xử như vậy với Lê Hân Dư? Chẳng có người đàn ông nào có thể độ lượng mà để cho vợ mình cùng người đàn ông khác cằm cho mình chiếc sừng cả.
Chỉ có ai ngu ngốc tới mức không nhìn ra vấn đề, còn đứng ở đó nhìn Lăng
Diệu làm sao xử lý Lê Hân Dư.
Người thông minh chút thi đã chuẩn bị âm thầm linh đi rồi.
Lăng Diệu rõ ràng không nhìn những người khác nhưng biết họ đang làm gì.
Anh hôn nhẹ lên trán Lê Hân Dư, động tác dịu dàng, nhưng thần sắc lại lạnh lùng đáng sợ: “Không một ai được đi.".
Bình luận truyện