Hãy! Giữ Em Đi!

Chương 3



Vẫn là một ngày đẹp trời, không nắng, không gió chỉ có...... mưa to! Hả! Tại sao lại nói đẹp trời?.... Thật ra chỉ có Dương Lâm mới thấy vậy thôi a! Ngày nào đi học mà thấy hắn thì ngày đó rất đẹp trời nha!

Mượn cớ " Hỏi thăm bạn thân" nên Dương Lâm sáng nào cũng đến thật sớm, thấy Vương Lãnh vào chỗ là y như rằng lân la đến nói chuyện... thật ra là cậu nói cho mình cậu nghe thôi!

" Vương Lãnh mày hôm nay mặc áo đẹp quá nha!"

" Vương Lãnh! Itachi là anh của Naruto hả?"

" Hình như hôm qua mày cắt tóc hả?"

" Giày mày mới mua hả?"

" Con gấu bông nhà mày khỏe chứ?"

Thấy nói đã đủ nội dung, cậu len lén liếc sang hắn, có vẻ là " tiện thể cậu ta ở đây nên tiện chào xã giao thôi".

" Yo!"

"......."

" Trúc Du... cậu vào trường nào thế?"

" Tiểu Học Đinh Lăng"

" Ok! Tớ cũng vào trường đó học luônggg"

Bây giờ chỉ có người nói :" Thiên Sứ Mục" dường như từ " Hổ báo" đã bị lược bỏ. Còn Trúc Du trong mắt mọi người cư nhiên chính là chúa tạo phúc cho muôn dân! Ngài họ Hắc này tuy có họ là Hắc nhưng lại không hề Hắc! Ngài đã thuần phục được tên Dương Lâm đáng ghét a!

Dương Lâm từ khi bắt chuyện với hắn.... nhiều thói quen đã được thiết lập, nhiều hành vi đã được điều chỉnh.

Một số ví dụ chứng minh:

1.

Before:

Bạn B vô tình va vào cậu.

10 phút sau không biết điều gì đó khiến bạn B mặt tái xanh, bịt mũi, sợ hãi co dúm người lại.

After:

Bạn B vô tình va vào cậu.

" Cái đậu mè mày không c---" Cậu liếc nhìn hắn, xong nhanh chóng phủi vai, nhẹ giọng:" Lần sau chú ý!"

Đã 10 phút rồi bạn B vẫn đứng đó... run run không tin một sớm mai bình yên....

2.

Before:

Bạn A ngập ngừng không cho cậu mượn siêu nhân.

10 phút sau.... tôi thấy đầu, chân, tay của bạn nhỏ siêu nhân ở khắp nơi trên cỏ xanh!

After:

Bạn A ngập ngừng không cho cậu mượn siêu nhân.

.... à thật ra thì cậu đâu có mượn! Nếu như tầm này cậu đi mượn đồ chơi mới là lạ đó! Đang đứng chăm chú ngắm trai rồi!!!!

3.

Before:

"Chừng nào mẹ tao chưa có đón thì mấy đứa cấm được về!"

After:

" Cút cút cút! Về hết cho bố!"

" Nhưng người nhà tớ..."

" Té ngay!" Dám lèo nhèo ở lại làm phiền ta với Hắc soái sao!?

Thế nên là.... muôn dân đội ơn Hắc thiếu gia!

-----------------------

Tại trường tiểu học Đinh Lăng:

" Suỵtttt! Tớ thấy danh sách lớp mình có Mục Dương Lâm đó!"- Le học sinh 1.

" Hả! Hồi trước học lớp Hỏa 3 năm với nó tớ đã phải ngửi hơn 100 cái tất rồiiii!" - Le học sinh 2.

" Bình tĩnh! Có cả tên của Hắc Trúc Du mà! Yên tâm đi!!!" - Le học sinh 3.

" Nào! Hai người vừa nhắc đã đến rồi!" - Le học sinh 1.

Dương Lâm tai không hề bị điếc a! Cậu có thể nghe rõ từng chữ một được phát ra từ ba cái miệng kia! Nhưng mà không không! Bây giờ bọn tép riu đó không đáng để chú ý! Hắc soái mới là nhất a!

May quá là may a~~

Lần này có thể đường hoàng ngồi cạnh hắn! Vương Lãnh hả? Đêm qua Dương Lâm đã đến nhà Vương Lãnh đàm phán.

" Đi mòaaaaa!!!"

" Tàu lượn!"

Dương Lâm nước mắt dài nước mắt ngắn sống chết ôm đùi Vương Lãnh. Vương Lãnh nhấc chân bước nào cậu vẫn cố bám riết lấy! Đến khi Lãnh muốn đi wc mà cậu vẫn bám không nhả mới đành đồng ý.

Hắn ngồi vào chỗ, cậu lon ton ngồi cạnh....

Đã 1 phút rồi.... 2 phút... 5 phút... cả hai chưa ai nói với ai câu nào...

" Ưm... Trúc Du này!"

" Sao?"

" Tớ tên là Mục Dương Lâm! Năm nay 6 tủi! Sở thích: Cá, hát, vàng, nho!"

" .........."

" Này! Tớ hứa với cậu luông! Tớ sẽ là bé ngoan! Không đánh đấm gì sất!"

" Ai bắt cậu hứa."

" Ừm.... Tớ... biết Trúc Du muốn thế!"

" Thế à?" - Hắn cố kéo cánh miệng lại để không tạo thành vòng cung.

Cậu gật gật đầu.

" Cậu hứa với tớ đi!"

" Hứa gì?"

" Cậu phải ở bên tớ!"

" Tại sao?"

" Ai biết!"

"............." - Hắn quay đầu đi chỗ khác, đặt tay lên mái tóc nâu mềm mại mà vỗ vỗ.

Hơi ấm từ đôi bàn tay lan tỏa đến từng kẽ tóc... ấm áp ghê!

" Im lặng là đồng ý! Phủ nhận đồng tình! Phản bác là nhất chí!"

" Đồng ý"

Nhận được câu trả lời ngoài dự đoán, cậu cười rộ lên! Chiếc răng khểnh nhỏ xinh lộ ra rất tự nhiên.

" Cám ơn Hắc soái!" Ai lớp diu chiu chiuuuu!!!

Khoảnh khắc cậu cười mới đích thực là thiên sứ! Trong ánh nắng nhẹ của buổi sáng... nụ cười ấy... cái nụ cười tưởng chừng không có thực ấy... đã khắc sâu vào trí nhớ của hắn...

---------------

" Trúc Du mấy điểm thế?"

Hắn dơ bài kiểm tra cho cậu xem.

10 tròn! Cậu tiu nghỉu nhìn lại bài mình cũng 10 tròn luôn! Đậu a! Sao lại chán đời thế! Sao Hắc soái không bị 1 cơ chứ! Mình có thể lấy cớ kèm học để gần gũi hơnnnn!!! Ấy chết! Bị 1 thì sao xứng làm soái ca được! Giá như mình bị 1... Không! Không! Bị 1 là mông nở flower với mẹ già ngay!!!!

" Điểm kém à?" - Hắn thấy cậu mặt buồn rười rượi thuận miệng hỏi.

" K-.... Ừ... hông chịu đâuuu a!! Cậu ăn gì giỏi thế nhở!?"

" Đưa bài đây"

Cậu giật mình! Đệt! Chết cha!

Cậu vội lấy bút viết thêm vài số 1 số 0 vào sau mỗi kết quả.

" Em thưa cô! Cô chấm nhầm điểm cho em rồi!"

.... Thế đấy... đúng ý nguyện... con 10 bị gạch bớt số 0 chỉ còn số 1 bơ vơ... cậu cười đau đớn... dại trai... aaaaaa!!! Lão mẹ con xin nhỗi a! Con yêu mẹ! Bất quá con yêu cái đẹp hơn! Kì này mông nở hoa rồiiii!!!! Ahuhuhuhuhuuuuu!!!!

" Cần kèm không?"

Hả? Là Hắc soái đề nghị sao?... ối mẹ ơi!!! Mắt cậu sáng lung linh kì diệu! Cám ơn cô a!!! Cô chấm cho em 10 con 1 nữa điii aaaa!!! Em can tâm tình nguyện!

" Cóaaaaa!!!"

" Mai qua nhà tớ."

Cậu gật gật đầu... mơ! Mình đang mơ sao?? Ahihihiiiihiiii làm ơn đừng cho con tỉnh ngủ nhaaaa~ ahahaha!!! Ở hiền gặp lành mà! Ta biết ông trời thương ta lắm mà!

Thấy cậu biểu thị rất rõ sự vui mừng, lại cái thói quen cào bàn đó.... khá dễ thương đó chứ?

---------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện