Hãy Là Đóa Mây Bên Anh
Chương 11: Cha là ai?
Mặc kệ ai đang phiền não điều gì, giờ phút này ba mẹ con Vân Nhàn tuyệt đối có tâm tình thật tốt mà dạo một vào lớn trung tâm thương mại.
"Mẹ, chúng ta mua cái đó về nhà trang trí được không?" Thiên Thiên hào hứng chỉ vào mỗ đồ vật trong cửa hàng.
"Này là..." Vân Nhàn nghiêng đầu qua nhìn.
Cô nhân viên trong cửa hàng mặt mũi dễ nhìn vừa thấy ba vị khách có ngoại hình xuất chúng liền đoán thân phận họ không hề tầm thường, lập tức trưng ra nụ cười chuyên nghiệp chạy đến giới thiệu: "Vị khách nhỏ đây thật tinh mắt a! Đây chính là sản phẩm mới nhất của chúng tôi, do người có kỹ thuật lâu năm làm ra và cũng là tác phẩm ưng ý nhất của ông ấy. Được làm bằng hỗn hợp thủy tinh cao cấp nhất nên độ tinh khiết và bền chặt rất cao, rất thích hợp trưng bày ở phòng khách gia đình...."
"Phía dưới là tên của nó?" Vân Nhàn nhìn bản tên đặt bên cạnh, hỏi.
Cô nhân viên rất hiểu chuyện, bắt đầu tuôn ra một tràng quảng cáo: "Đúng vậy, cái tên này là do chính tay người thiết kế đặt. Lúc đầu ông chủ chúng tôi còn yêu cầu đổi tên khác nhưng người thiết kế khăng khăng một mực giữ lại." Nói đến đây, cô gái hạ giọng bình luận "Thực ra tôi cũng ủng hộ cái tên này hơn."
Món đồ mà Thiên Thiên thích thú là gì?
Nói đơn giản thì đây chỉ là một giỏ hoa nhỏ bằng thủy tinh mà thôi.
Điều khiến Thiên Thiên chú ý chính là giỏ hoa này rất đẹp, rất...lóng lánh. Chẳng biết bé di truyền từ ai hay trời sinh đã vậy, từ nhỏ Thiên Thiên rất thích những vật dụng trong suốt lấp lánh. Khi mà Thủy Thiên Phong biết được điều này đã không khách khí trêu bé là con rồng nhỏ tham tài, đến khi bé có ý thức được danh xưng này có ý nghĩa gì còn giận dỗi một thời gian đâu. Tuy nhiên, "giang sơn dễ đổi bản tính khó dời", đến nay bé vẫn không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của các loại thủy tinh.
Điều khiến Vân Nhàn dừng bước bởi vì chùm hoa lưu ly màu xanh óng ánh sống động như thật. Không phải cô chưa từng thấy giỏ hoa nào đẹp hơn, có điều có thể làm cho giỏ hoa tỏa ra sức sống mãnh liệt như thế còn là lần đầu tiên gặp được. Cộng thêm cái tên "Ước nguyện" được giữ lại kia, hẳn người thiết kế giỏ hoa này thật sự dụng tâm cao độ làm ra. Đối với một người khuyết thiếu tình cảm từ nhỏ như Vân Nhàn mà nói, cô lại càng trân trọng phần tình cảm ấy hơn.
Đến nỗi Thần Thần tại sao không đi, đơn giản là do mẹ và anh trai yêu quý của bé bị món đồ thủy tinh kia "mê hoặc" dừng chân rồi. Bé đứng bên cạnh Vân Nhàn, hai tay đút túi quần, môi mím lại, ánh mắt chỉ nhìn giỏ hoa kia vài giây rồi nhanh chóng chuyển tầm mắt không quay lại lần hai. Nếu có ai nhìn kĩ vào đôi mắt bé sẽ kịp trông thấy sự mê mang và khinh thường lướt qua trong nháy mắt. Bé thật không hiểu tại sao anh trai lại dễ dàng bị những thứ này thu hút? Hay cảm xúc của mẹ tại sao lại xảy ra biến đổi nho nhỏ?
Thiên Thiên ngẩng mặt lên nhìn Vân Nhàn, miệng hơi đô ra làm nũng: "Mẹ, chúng ta mua nó đi."
Vân Nhàn nghĩ nghĩ, nhìn gương mặt mong đợi của Thiên Thiên, lại nhìn vẻ mặt hờ hững của Thần Thần, cuối cùng gật đầu, đang định bảo nhân viên thanh toán thì bất chợt một giọng nữ ngạo mạn vang lên: "Lấy cho tôi giỏ hoa thủy tinh đó."
Hiển nhiên, mục tiêu của giọng nữ kia chính là giỏ hoa Vân Nhàn muốn mua.
Vừa nghe lời này, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
Vân Nhàn khẽ cau mày, giọng nói này khiến cô nghĩ đến cô em gái cùng cha khác mẹ chuyên dùng khẩu khí ngạo mạn như thế nói chuyện với cô trước đây, càng nghĩ mày đẹp càng nhăn lại.
Thiên Thiên cực kỳ mất hứng, rõ ràng là bé nhìn thấy trước được không?
Thần Thần mặt càng lạnh lẽo hơn, dù cho bé không có hứng thú gì với giỏ hoa này cả, nhưng mẹ và anh trai bé thích thì bé cũng miễn cưỡng chấp. Nay tự dưng lại toát ra người vô duyên muốn giành đồ, cảm giác này không thể nào dễ chịu được.
Còn cô nhân viên đầu tiên là sửng sốt sau đó lộ ra vẻ khó xử. Trường hợp khách nhìn trúng một món đồ chung như thế này là rất hiếm, và tất nhiên giải quyết cũng chưa chắc dễ dàng. Nhưng dù sao khách hàng đều là Thượng đế, cô vội nở nụ cười với người mới đến: "Thật có lỗi, vị khách đây đã đinh mua trước rồi ạ. Mời quý khách lựa chọn món khác, trong cửa hàng của chúng tôi còn rất nhiều mẫu mã đẹp..."
Cung Cẩm Huyên không nghe hết liền cắt ngang: "Tôi chỉ muốn cái kia, nhanh chóng đóng gói lại cho tôi." Cô nghe nói hôm nay người thừa kế nhà họ Hàn về nước, sáng sớm nay vừa nhận được thông báo đã chạy đến trung tâm thương mại lựa chọn lễ vật đến thăm. Hàn thiếu gia là nhân vật đỉnh đạc, hai nhà Cung – Hàn cũng có quan hệ hợp tác, mẹ yêu cầu cô có thể kết giao với anh ta, như vậy địa vị trong nhà cũng thuận nước lên thuyền. Cô không phải ngu ngốc, đương nhiên nhận ra vị thế trong Cung gia của mình khá nhạy cảm, vì thế cô không thể bỏ qua cơ hội nâng cao bản thân. Đi gần cả tầng lầu mãi mới có một món ưng ý, làm sao Cung Cẩm Huyên sẽ buông tay.
Ba mẹ con Vân Nhàn nhíu mày đánh giá cô gái trước mắt: tuổi còn rất trẻ, người cũng xinh đẹp, nhưng mà thái độ lại hết sức kiêu căng ương ngạnh, hiển nhiên chính là tiểu thư nhà giàu bị chìu hư.. đối với mặt hàng này, cả ba không dậy nổi một tia thân thiện.
Cô nhân viên có lẽ cũng nhận ra cô gái này không dễ chọc, nhưng trong thâm tâm cô vẫn giữ vững nguyên tắc của mình, huống chi về lý về tình cô đều thiên hướng ba mẹ con kia hơn. Vì thế cô lịch sự nói: "Xin lỗi quý khách, sản phẩm này đã được vị khách kia mua trước."
"Cái gì?" Cung Cẩm Huyên lúc này mới chú ý đến Vân Nhàn đứng bên kia. Vừa nhìn liền ngạc nhiên nho nhỏ, cô không thể không thừa nhận về cả ngoại hình lẫn khí chất thì cô gái kia đều xuất sắc. Có câu, phụ nữ luôn ghét phụ nữ khác xuất chúng hơn bản thân, Cung Cẩm Huyên cũng không ngoại lệ. Vừa nghĩ cô gái này còn giành món đồ mình nhìn trúng, sắc mặt cô liền không tốt, mở miệng ra lệnh: "Tôi thích giỏ hoa đó, cô muốn mua cái gì tôi thanh toán cho cô."
À, đây là thỏa thuận trong truyền thuyết sao?
Vân Nhàn nhướng mi, một lúc sau, đến khi Cung Cẩm Huyên nghĩ là Vân Nhàn đồng ý thì chợt nghê cô nhàn nhạt nói: "Tôi cũng thích giỏ hoa này." Cho nên tôi sẽ không nhường lại.
Câu thứ hai Vân Nhàn không có nói ra miệng, nhưng ai cũng hiểu được ý tứ đó.
Sắc mặt Cung Cẩm Huyên trầm xuống, gắt gao nhìn Vân Nhàn như muốn chọc thủng một lỗ trên gương mặt trắng nõn kia, tức giận nói:"Cô đừng quá phận."
Rốt cuộc là ai quá phận đây?
Cung Cẩm Huyên nói xong không đợi Vân Nhàn phản ứng liền tiếp tục ra lệnh: "Cô, gói đồ lại cho tôi."
Cô nhân viên nụ cười miễn cưỡng, cô chưa bao giờ gặp phải trường hợp này nên khá lúng túng: "Thưa cô, theo quy định thì vị khách kia đã mua trước rồi ạ. Mời cô chọn món khác,chúng tôi sẽ sẵn sàng phục vụ."
Cung Cẩm Huyên tức giận rồi, từ trước đến nay có bao giờ và có nhân viên nào dám không tuân theo ý cô đâu, huống chi ở ngay trước mặt người nào như thế. Cô có cảm giác như cô gái kia đang cười nhạo cô vậy.
Vân Nhàn vô tội tự nhiên "nằm cũng trúng đạn". Thực ra cô cái gì cũng chưa nói được không!
"Quy định? Ai cho cô quy định? Tôi nói tôi muốn giỏ hoa này, cô không nghe thấy sao?" Cung Cẩm Huyên bắt đầu nổi chứng tiểu thư.
"Thưa cô, mong cô thông cảm..." Cô nhân viên mặt nhăn nhó, trong lòng lại kêu gào: Cô chỉ là nhân viên ăn lương thôi mà, làm việc theo quy định của ông chủ có sai sao? Ai đó làm ơn cứu cô đi.
"Thông cảm? Trong từ điển của tôi không có từ đó. Dù thế nào tôi cũng muốn lấy được giỏ hoa kia." Chê cười, thứ ảnh hưởng đến tiền đồ sau này của cô mà bảo cô thông cảm sao? Đúng là nực cười.
Trong lúc cô nhân viên vò đầu bứt tóc nghĩ cách giải quyết, một bên là sức ép từ phía Cung Cẩm Huyên vừa nhìn đã biết là tiểu thư được nuông chiều muốn gì được nấy và một bên là nguyên tắc của bản thân luôn duy trì, thì Thiên Thiên bỗng nhiên túm lấy tay áo Vân Nhàn, ra vẻ sợ sệt trốn sau lưng cô, ủy khuất lên tiếng: "Mẹ, bác gái kia thật hung dữ. Con sợ quá!!!"
Bác gái?
"Con đang nói ai?" Vân Nhàn nhất thời chưa theo kịp lời nói của con trai.
"Là bác gái giành mua giỏ hoa của chúng ta đó!" Thiên Thiên tiếp tục run run nói.
Bây giờ đến người khờ cũng biết bé đang ví cô gái xinh đẹp đương tuổi hoa Cung Cẩm Huyên thành bác gái.
Cung Cẩm Huyên phóng ánh mắt hình viên đạn về phía Thần Thần. Người ngoài chỉ thấy bé bị bộ dạng hung dữ của cô dọa lui ra sau mà không chú ý đến sự giảo hoạt chợt lóe lên trong mắt bé.
Loại người như Cung Cẩm Huyên Vân Nhàn đã gặp không ít, cô cũng chẳng mấy quan tâm, nhưng mà hôm nay cô ta cứ muốn lấy món đồ con trai bảo bối của cô vừa ý, lại còn hung dữ trừng bé khiến cho Vân Nhàn cũng nổi nóng. Hiên tại hai bảo bảo là tử huyệt của cô, ai dám động tới đều phải trả giá.
"Thiết nghĩ cô là người có ăn có học đầy đủ thì nên hiểu được đạo lý xếp hàng chứ? Ngay cả đứa trẻ ba tuổi còn biết giữ trật tự nơi công cộng, còn cô đã lớn thế này rồi mà còn đi giành đồ với trẻ con sao? Cô không học đại học cũng có 12 năm phổ thông chứ, lẽ nào tri thức giáo viên dạy cô vừa ra khỏi trường đã ném hết ra sau đầu? Nếu tôi có đứa em như cô còn không biết xấu hổ đến nhường nào nữa..." Vân Nhàn dưới cái nhìn sửng sốt của cô nhân viên và ánh mắt phun lửa của Cung Cẩm Huyên tuôn ra một chuỗi câu.
Cái gì gọi là mắng người không một câu thô tục chính là đây.
Thiên Thiên hiển nhiên cũng không ngờ mẹ lại mạnh mẽ như vậy, chớp chớp mắt nhìn Thần Thần, ý là — Có phải ta quá lố rồi không?
Thần Thần nghiêng đầu, không nghĩ trả lời.
"Cô... cô..." Cung Cẩm Huyên bị tức không nhẹ, lần đầu tiên có người dám mắng vào mặt cô như thế. Tuy nhiên, Cung Cẩm Huyên không phải loại người giận quá mất khôn, cô tự bình tĩnh lại, liếc xéo Vân Nhàn, giọng khinh miệt: "Đầu đường xó chợ vẫn mãi không thay đổi được thói chanh chua. Hừ, đúng là mẹ nào con nấy, miệng chó không bao giờ mọc ngà voi." Cô quay mặt sang cô nhân viên, hất cằm cao ngạo ra lệnh: "Cho cô 2 phút đóng gói đồ cho tôi. Nếu không xong thì cô chờ cuốn gói ra khỏi nơi này đi."
Ba đôi mắt vốn dĩ đạm mạc như nước bắt đầu nở rộ hoa lửa, báo hiệu giông tố sắp tới. Toàn thân Vân Nhàn căng thẳng, nhiệt độ cơ thể dần dần hạ thấp nhanh chóng, độ ấm xung quanh dường như cũng tuột dốc không phanh. Đáy mắt Thần Thần sâu thẳm hơn bao giờ hết, khóe môi chợt phác họa một nụ cười quỷ dị, tựa như ác ma đang nở nụ cười, không ai biết được trong đầu bé lúc này đang suy nghĩ gì, có điều chắc chắn không phải là chuyện tốt.
Thần Thần ôm chặt lấy thân hình lạnh lẽo của Vân Nhàn, bé biết lúc này cô đang giận dữ, cũng biết cô tức giận là vì ai, mặc dù bé rất vui vẻ vì có mẹ yêu thương nhưng mà bé lại đau lòng nha. Bé không thèm nhìn Cung Cẩm Huyên, đôi mắt to tròn phản chiếu hình bóng khuôn mặt thanh tú của Vân Nhàn: "Mẹ yêu quý, người đừng tức giận a. Tuy rằng con trai bảo bối của người vô cùng, hết sức vui sướng được mẹ quan tâm như vậy, nhưng là chúng ta không nên tranh hơn thua với sinh vật đơn bào đầu óc giản đơn, à không phải, đơn bào vẫn chưa có hệ thần kinh, hoàn toàn là bản năng nguyên thủy lạc hậu điều khiển cơ thể mà thôi. Cho nên đại diện cao quý cho nhân loại như chúng ta không cần phải phân tranh với sinh vật đơn bào làm gì, con nói đúng không ạ?"
Dù có tức giận thế nào thì Vân Nhàn cũng bị Thiên Thiên làm cho bật cười. Cô hiểu rõ cậu quý tử này của cô là người có thù tất báo tại chỗ, theo quan niệm của bé thì có cơ hội phải ngay lập tức phản đòn, mang theo khí thế hung hăng trả lại đối phương rồi nghênh ngang rời đi. Vì thế đến bây giờ chỉ có Thủy Thiên Phong đủ "sức nặng" đè ép bé trên phương diện phản diện mà thôi. Cô trìu mến xoa đầu Thiên Thiên, đáp lời bé: "Con trai bảo bối của mẹ còn nhỏ nhưng rất giỏi a, còn xuất sắc hơn nhiều người đã lớn mà đầu óc giản đơn."
Cho nên mới nói, cô gái, đạm mạc chỉ là bề ngoài, phúc hắc mới là chân tướng đúng không?
Bị đâm chọc như thế mà còn nhịn được thì không phải người thường rồi. Cung Cẩm Huyên hung hăng trừng mẹ con Vân Nhàn, phẫn nộ khiến mặt cô bừa xanh vừa đỏ, buột miệng: "Oắt con láo lược, không giáo dưỡng...."
Mắt thấy Cung Cẩm Huyên có xu thế xông đến chỗ ba mẹ con kia, cô nhân viên lập tức đứng ra, nghiêm túc nói: "Thưa cô, cử hàng chúng tôi có quy định mua hàng dựa trên thứ tự, xin thứ lỗi tôi không thể nán giỏ hoa nọ cho cô. Mong cô hiểu cho." Lăn qua lăn lại nãy giờ, cô cũng bị cô tiểu thư này chọc tức. Nào có đạo lý ban ngày ban mặt trắng trợn giành đồ của người khác như vậy, huống chi cô phải tuân theo quy định của ông chủ, xét về mọi mặt cô đều đứng về phía ba mẹ con kia.
Hành động của cô nhân viên như đổ thêm dầu vào lửa khiến cơn tức của Cung Cẩm Huyên bốc lên cao chưa từng thấy, tay không qua đại não chỉ huy đã theo phản xạ tóm chặt lấy cánh tay mảnh dẻ của cô nhân viên, dùng sức bóp chặt, nghiến răng hỏi: "Quy định? Ai cho cô cái quy định đó hả?"
Cô nhân viên bị bóp đau, mặt mày nhăn nhó, cố hết sức gỡ tay Cung Cẩm Huyên ra: "Thưa cô, mong cô vui lòng bỏ tay ra." Cừ thật, đến lúc này vẫn không quên thân phận nhân viên của mình, cô cũng bội phục bản thân rồi.
Cung Cẩm Huyên chẳng những không bỏ ra mà còn bóp chặt hơn, mặt âm trầm: "Nói mau, ai cho cô cái quy định ngu xuẩn đó hả?" Cung Cẩm Huyên lúc này y như một đứa trẻ chỉ chăm chăm vào một chuyện nó chấp nhất.
Ba mẹ con Vân Nhàn không ngờ cô nhân viên lại đứng ra che trước mặt mình, từ những biểu hiện tiếp xúc nhắn ngủi vừa qua họ cũng lờ mờ đoán được cô không phải người ngốc nghếch, cô chẳng cần thiết phải vì họ mà ngăn cản Cung Cẩm Huyên, cho nên hành động của cô ấy khiến mẹ con Vân Nhàn hết sức khó hiểu. Trong khi Vân Nhàn đang định bước tới giải cứu cô nhân viên khỏi "nanh vuốt" Cung Cẩm Huyên thì bên cạnh một giọng nói trầm ấm vang lên: "Có chuyện gì xảy ra?"
Tức thì, tất cả mọi người đều nhìn sang nơi phát ra tiếng nói. Đối diện bọn họ là một cậu thanh niên trẻ, dáng người cao gầy, mặc một bộ quần áo thể thao thoải mái, tóc vàng nhạt, cặp mắt sáng trong che giấu dưới mắt kính màu trà. Có vẻ bị tình hình trước mắt tác động, anh ta cau mày, trầm thấp nói: "Vị tiểu thư này, phiền cô bỏ tay khỏi người nhân viên của tôi ra."
Có lẽ sự xuất hiện của anh làm Cung Cẩm Huyên giật mình, tay tự nhiên thả lỏng lực đạo, trong chớp mắt cô nhân viên tranh thủ đúng thời cơ vùng cánh tay bản thân ra, lùi về sau anh ta, giọng nói xen lẫn kinh hỷ và tôn trọng: "Ông chủ!"
"Ừ!" Đôi mắt anh ta khẽ nhìn sang phần cánh tay bị bóp chặt của cô nhân viên, thấy nơi ấy còn hằn rõ dấu vết đỏ tím, mi tâm nhíu chặt hơn, lại hỏi: "Vũ Trúc, xảy ra chuyện gì?"
Cô nhân viên tên Vũ Trúc len lén xoa xoa chỗ tay bị nhéo vừa tường thuật lại sự tình với ông chủ nhà mình.
Từ lúc người thanh niên này xuất hiện, trong lòng Vân Nhàn chợt dâng lên cảm xúc kỳ lạ, giống như cô hẳn đã biết người này từ rất lâu rồi.
Cung Cẩm Huyên cũng từ giận dữ phục hồi lại tinh thần, lấy trong túi xách khăn giấy lau lau bàn tay đã bóp chặt cánh tay Vũ Trúc y như chạm phải thứ gì đó bẩn thỉu, kiêu kỳ nhìn thanh niên.: "Anh là quản lý chỗ này? Tốt lắm, người có thân phận không so đo kẻ dưới, tôi không cần nhân viên to gan lớn mật kia của anh phải cúi đầu xin lỗi tôi. Ngay lập tức bảo cô ta đóng gói giỏ hoa kia cho tôi. Thật lãng phí thời gian mà."
Thanh niên nhìn thoáng qua Vân Nhàn rồi bảo Vũ Trúc: "Cô gói lại giỏ hoa kia cho tôi."
Vũ Trúc ngần ngừ vài giây, dưới cái nhìn đầy ẩn ý của anh ta, dường như hiểu ra cái gì rồi nhanh chóng xoay người.
Vân Nhàn im lặng không xen vào, cô có cảm giác anh ta sẽ không khiến cô thất vọng.
Cung Cẩm Huyên thấy thế, đắc ý nói: "Cuối cùng cũng có người đủ văn hóa đến nói chuyện..."
Người thanh niên chợt cắt ngang lời Cung Cẩm Huyên: "Vị khách này, tôi rất cảm ơn cô đã vui lòng ghé vào cửa hàng của chúng tôi. Tuy nhiên nếu cô ngại chúng tôi không thể cùng trình độ mà cô mong muốn, cô cứ tự tự nhiên rời đi. Hơn nữa, miếu nhỏ chúng tôi không chứa được đại thần như cô." Anh ta quay lại nở nụ cười thân thiện với Vân Nhàn: "Thật có lỗi, đã làm phiền quý khách! Giỏ hoa này xem như lễ vật bồi tội của chúng tôi. Mong quý khách không ngại."
"Không có gì, tôi rất hài lòng với cung cách của cửa hàng." Vân Nhàn nhợt nhạt mỉm cười đáp lại.
"Cảm ơn. Tôi là Lưu Diệp."
"Cái gì? Không phải giỏ hoa là của tôi sao?" Cung Cẩm Huyên cảm thấy hình như hôm nay ra đường chưa xem hoàng lịch, liên tiếp bị khinh bỉ.
"Tôi có nói là bán cho cô sao?" Lưu Diệp không khách khí.
"Anh...anh... gọi quản lý ra đây. Tôi muốn nói chuyện với quản quản lý các người."
Vừa lúc Vũ Trúc đã đóng gói xong giỏ hoa, nghe thấy Cung Cẩm Huyên gào thét liền nói: "Thưa cô, cửa hàng chúng tôi không có quản lý. Đây là ông chủ trực tiếp của tôi."
"Anh dám đắc tội với tôi?" Giọng điệu Cung Cẩm Huyên đột nhiên lạnh lẽo.
Lưu Diệp đẩy mắt kính, nhẹ nhàng đáp: "Cửa hàng là tôi mở, quy định là tôi đặt. Làm ăn phải có nguyên tắc chắc cô hiểu nhỉ! Huống hồ tôi còn nhớ trung tâm thương mại này là của nhà họ Hàn đi, và tôi cũng nghe nói họ Hàn rất tuân thủ quy tắc kinh doanh. Cô thấy đó, tôi cũng chỉ học theo "người lớn" mà thôi. Lẽ nào cô có ý kiến với nguyên tắc này?" Tay anh rút chiếc điện thoại trong túi ra, ngón tay thon dài trượt trên màn hình "Nếu cô không ngại, tôi rất vui lòng liên hệ với Giám đốc trung tâm về đề nghị của cô."
Sắc mặt Cung Cẩm Huyên thoáng thay đổi, ai chẳng biết nhà họ Hàn chuyên môn lấy quy tắc ra làm việc! Nếu cô tỏ ra bất mãn thì e là sẽ mất lòng họ ngay. Cung Cẩm Huyên cắn môi, phẫn nộ xoay người rời đi, cô sợ nếu tiếp tục còn ở lại sẽ tức đến ngất xỉu mất.
Lưu Diệp thong thả cất điện thoại, trao hàng tận tay Vân Nhàn: "Cảm ơn quý khách đã lựa chọn sản phẩm của chúng tôi. Tôi rất mong sẽ gặp lại, chị!"
Tay cầm gói hàng của Vân Nhàn khựng lại, xưng hô của cậu ta làm cô dâng lên cảm xúc là lạ. Có lẽ bởi vì cậu ta còn quá trẻ nên mới xưng hô vậy đi. "Cảm ơn, tôi cũng hy vọng." Cô một chút cũng không cảm thấy lấy hàng không trả tiền có cái gì không thích hợp, nếu cô ép trả càng khiến tình thế khó xử hơn thôi.
Hai anh em Thiên Thiên vụng trộm quan sát Lưu Diệp, rõ ràng trước khi hô từ "chị" thì anh ta có dừng lại hai giây. Khoảng thời gian này có ý nghĩa gì? Lẽ nào chỉ là để tìm xưng hô thích hợp thoi ư?
Thiên Thiên ngửa mặt, nở nụ cười đáng yêu vô địch: "Cảm ơn chú, chú đúng là người tốt!"
Lưu Diệp cúi đầu nhìn bé, nhàn nhạt cười: "Sao cháu biết chú là người tốt? Lỡ chú là người xấu thì sao?"
Thiên Thiên bĩu môi: "Mới không có đâu. Bác gái vừa rồi mới xấu."
"Bác gái?" Lưu Diệp sững sờ ba giây rồi bật cười.
"Thiên Thiên, Thần Thần, chào cô chú chúng ta về." Vân Nhàn bảo.
"Cháu chào cô chú ạ!" Hai cậu nhóc đồng thanh.
"Ừ." Lưu Diệp gật đầu. "Tạm biệt!"
"Tạm biệt các cháu." Vũ Trúc vui vẻ đáp lại.
Ánh mắt Lưu Diệp dõi theo ba người đến khi khuất dáng mới quay sang bên cạnh: "Vũ Trúc, cô đi mua thuốc tiêu sưng đi."
"Không cần đâu, xoa một chút sẽ khỏi thôi!"
"Vũ Trúc!" Giọng nói bất giác trầm xuống.
"Vậy,... tôi đi mua trước. Tôi rất nhanh sẽ quay lại. Cảm ơn anh!" Vũ Trúc từ chối không được đành thuận theo.
********
Thiên Thiên nhàm chán ngồi trên ghế dựa, mở ba lô lấy cái notebook yêu quý của bé ra, còn Thần Thần lại yên lặng ngồi kế bên. Không thể nói trời sinh các bé thật sự rất ưu tú, không chỉ IQ cao mà bề ngoài cũng vô cùng nổi trội không hề kém con lai chút nào. Vì vậy, người người qua lại đều ngoái đầu nhìn hai bé.
Bỗng nhiên, cách đó không xa, một bé gái đáng yêu nghi hoặc hỏi bố mẹ mình: "Bố ơi, hai anh kia thật giống người trên báo sáng nay bố đọc."
Người bố nghe thế, cũng quay sang nhìn anh em Thiên Thiên, cẩn thận suy nghĩ gì đó rồi xoa đầu con gái: "Có lẽ người giống người thôi con! Nào, bố đưa con đi mua kem!"
Tuy hai bố con nói chuyện không lớn nhưng với thính lực siêu tốt, các bé vẫn nghe được rõ ràng, hai bé nhìn nhau vài giây, Thiên Thiên lập tức mở ra loạt báo mới nhất hôm nay trên internet. Sau đó, cả hai đều sửng sốt.
"Mẹ, chúng ta mua cái đó về nhà trang trí được không?" Thiên Thiên hào hứng chỉ vào mỗ đồ vật trong cửa hàng.
"Này là..." Vân Nhàn nghiêng đầu qua nhìn.
Cô nhân viên trong cửa hàng mặt mũi dễ nhìn vừa thấy ba vị khách có ngoại hình xuất chúng liền đoán thân phận họ không hề tầm thường, lập tức trưng ra nụ cười chuyên nghiệp chạy đến giới thiệu: "Vị khách nhỏ đây thật tinh mắt a! Đây chính là sản phẩm mới nhất của chúng tôi, do người có kỹ thuật lâu năm làm ra và cũng là tác phẩm ưng ý nhất của ông ấy. Được làm bằng hỗn hợp thủy tinh cao cấp nhất nên độ tinh khiết và bền chặt rất cao, rất thích hợp trưng bày ở phòng khách gia đình...."
"Phía dưới là tên của nó?" Vân Nhàn nhìn bản tên đặt bên cạnh, hỏi.
Cô nhân viên rất hiểu chuyện, bắt đầu tuôn ra một tràng quảng cáo: "Đúng vậy, cái tên này là do chính tay người thiết kế đặt. Lúc đầu ông chủ chúng tôi còn yêu cầu đổi tên khác nhưng người thiết kế khăng khăng một mực giữ lại." Nói đến đây, cô gái hạ giọng bình luận "Thực ra tôi cũng ủng hộ cái tên này hơn."
Món đồ mà Thiên Thiên thích thú là gì?
Nói đơn giản thì đây chỉ là một giỏ hoa nhỏ bằng thủy tinh mà thôi.
Điều khiến Thiên Thiên chú ý chính là giỏ hoa này rất đẹp, rất...lóng lánh. Chẳng biết bé di truyền từ ai hay trời sinh đã vậy, từ nhỏ Thiên Thiên rất thích những vật dụng trong suốt lấp lánh. Khi mà Thủy Thiên Phong biết được điều này đã không khách khí trêu bé là con rồng nhỏ tham tài, đến khi bé có ý thức được danh xưng này có ý nghĩa gì còn giận dỗi một thời gian đâu. Tuy nhiên, "giang sơn dễ đổi bản tính khó dời", đến nay bé vẫn không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của các loại thủy tinh.
Điều khiến Vân Nhàn dừng bước bởi vì chùm hoa lưu ly màu xanh óng ánh sống động như thật. Không phải cô chưa từng thấy giỏ hoa nào đẹp hơn, có điều có thể làm cho giỏ hoa tỏa ra sức sống mãnh liệt như thế còn là lần đầu tiên gặp được. Cộng thêm cái tên "Ước nguyện" được giữ lại kia, hẳn người thiết kế giỏ hoa này thật sự dụng tâm cao độ làm ra. Đối với một người khuyết thiếu tình cảm từ nhỏ như Vân Nhàn mà nói, cô lại càng trân trọng phần tình cảm ấy hơn.
Đến nỗi Thần Thần tại sao không đi, đơn giản là do mẹ và anh trai yêu quý của bé bị món đồ thủy tinh kia "mê hoặc" dừng chân rồi. Bé đứng bên cạnh Vân Nhàn, hai tay đút túi quần, môi mím lại, ánh mắt chỉ nhìn giỏ hoa kia vài giây rồi nhanh chóng chuyển tầm mắt không quay lại lần hai. Nếu có ai nhìn kĩ vào đôi mắt bé sẽ kịp trông thấy sự mê mang và khinh thường lướt qua trong nháy mắt. Bé thật không hiểu tại sao anh trai lại dễ dàng bị những thứ này thu hút? Hay cảm xúc của mẹ tại sao lại xảy ra biến đổi nho nhỏ?
Thiên Thiên ngẩng mặt lên nhìn Vân Nhàn, miệng hơi đô ra làm nũng: "Mẹ, chúng ta mua nó đi."
Vân Nhàn nghĩ nghĩ, nhìn gương mặt mong đợi của Thiên Thiên, lại nhìn vẻ mặt hờ hững của Thần Thần, cuối cùng gật đầu, đang định bảo nhân viên thanh toán thì bất chợt một giọng nữ ngạo mạn vang lên: "Lấy cho tôi giỏ hoa thủy tinh đó."
Hiển nhiên, mục tiêu của giọng nữ kia chính là giỏ hoa Vân Nhàn muốn mua.
Vừa nghe lời này, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
Vân Nhàn khẽ cau mày, giọng nói này khiến cô nghĩ đến cô em gái cùng cha khác mẹ chuyên dùng khẩu khí ngạo mạn như thế nói chuyện với cô trước đây, càng nghĩ mày đẹp càng nhăn lại.
Thiên Thiên cực kỳ mất hứng, rõ ràng là bé nhìn thấy trước được không?
Thần Thần mặt càng lạnh lẽo hơn, dù cho bé không có hứng thú gì với giỏ hoa này cả, nhưng mẹ và anh trai bé thích thì bé cũng miễn cưỡng chấp. Nay tự dưng lại toát ra người vô duyên muốn giành đồ, cảm giác này không thể nào dễ chịu được.
Còn cô nhân viên đầu tiên là sửng sốt sau đó lộ ra vẻ khó xử. Trường hợp khách nhìn trúng một món đồ chung như thế này là rất hiếm, và tất nhiên giải quyết cũng chưa chắc dễ dàng. Nhưng dù sao khách hàng đều là Thượng đế, cô vội nở nụ cười với người mới đến: "Thật có lỗi, vị khách đây đã đinh mua trước rồi ạ. Mời quý khách lựa chọn món khác, trong cửa hàng của chúng tôi còn rất nhiều mẫu mã đẹp..."
Cung Cẩm Huyên không nghe hết liền cắt ngang: "Tôi chỉ muốn cái kia, nhanh chóng đóng gói lại cho tôi." Cô nghe nói hôm nay người thừa kế nhà họ Hàn về nước, sáng sớm nay vừa nhận được thông báo đã chạy đến trung tâm thương mại lựa chọn lễ vật đến thăm. Hàn thiếu gia là nhân vật đỉnh đạc, hai nhà Cung – Hàn cũng có quan hệ hợp tác, mẹ yêu cầu cô có thể kết giao với anh ta, như vậy địa vị trong nhà cũng thuận nước lên thuyền. Cô không phải ngu ngốc, đương nhiên nhận ra vị thế trong Cung gia của mình khá nhạy cảm, vì thế cô không thể bỏ qua cơ hội nâng cao bản thân. Đi gần cả tầng lầu mãi mới có một món ưng ý, làm sao Cung Cẩm Huyên sẽ buông tay.
Ba mẹ con Vân Nhàn nhíu mày đánh giá cô gái trước mắt: tuổi còn rất trẻ, người cũng xinh đẹp, nhưng mà thái độ lại hết sức kiêu căng ương ngạnh, hiển nhiên chính là tiểu thư nhà giàu bị chìu hư.. đối với mặt hàng này, cả ba không dậy nổi một tia thân thiện.
Cô nhân viên có lẽ cũng nhận ra cô gái này không dễ chọc, nhưng trong thâm tâm cô vẫn giữ vững nguyên tắc của mình, huống chi về lý về tình cô đều thiên hướng ba mẹ con kia hơn. Vì thế cô lịch sự nói: "Xin lỗi quý khách, sản phẩm này đã được vị khách kia mua trước."
"Cái gì?" Cung Cẩm Huyên lúc này mới chú ý đến Vân Nhàn đứng bên kia. Vừa nhìn liền ngạc nhiên nho nhỏ, cô không thể không thừa nhận về cả ngoại hình lẫn khí chất thì cô gái kia đều xuất sắc. Có câu, phụ nữ luôn ghét phụ nữ khác xuất chúng hơn bản thân, Cung Cẩm Huyên cũng không ngoại lệ. Vừa nghĩ cô gái này còn giành món đồ mình nhìn trúng, sắc mặt cô liền không tốt, mở miệng ra lệnh: "Tôi thích giỏ hoa đó, cô muốn mua cái gì tôi thanh toán cho cô."
À, đây là thỏa thuận trong truyền thuyết sao?
Vân Nhàn nhướng mi, một lúc sau, đến khi Cung Cẩm Huyên nghĩ là Vân Nhàn đồng ý thì chợt nghê cô nhàn nhạt nói: "Tôi cũng thích giỏ hoa này." Cho nên tôi sẽ không nhường lại.
Câu thứ hai Vân Nhàn không có nói ra miệng, nhưng ai cũng hiểu được ý tứ đó.
Sắc mặt Cung Cẩm Huyên trầm xuống, gắt gao nhìn Vân Nhàn như muốn chọc thủng một lỗ trên gương mặt trắng nõn kia, tức giận nói:"Cô đừng quá phận."
Rốt cuộc là ai quá phận đây?
Cung Cẩm Huyên nói xong không đợi Vân Nhàn phản ứng liền tiếp tục ra lệnh: "Cô, gói đồ lại cho tôi."
Cô nhân viên nụ cười miễn cưỡng, cô chưa bao giờ gặp phải trường hợp này nên khá lúng túng: "Thưa cô, theo quy định thì vị khách kia đã mua trước rồi ạ. Mời cô chọn món khác,chúng tôi sẽ sẵn sàng phục vụ."
Cung Cẩm Huyên tức giận rồi, từ trước đến nay có bao giờ và có nhân viên nào dám không tuân theo ý cô đâu, huống chi ở ngay trước mặt người nào như thế. Cô có cảm giác như cô gái kia đang cười nhạo cô vậy.
Vân Nhàn vô tội tự nhiên "nằm cũng trúng đạn". Thực ra cô cái gì cũng chưa nói được không!
"Quy định? Ai cho cô quy định? Tôi nói tôi muốn giỏ hoa này, cô không nghe thấy sao?" Cung Cẩm Huyên bắt đầu nổi chứng tiểu thư.
"Thưa cô, mong cô thông cảm..." Cô nhân viên mặt nhăn nhó, trong lòng lại kêu gào: Cô chỉ là nhân viên ăn lương thôi mà, làm việc theo quy định của ông chủ có sai sao? Ai đó làm ơn cứu cô đi.
"Thông cảm? Trong từ điển của tôi không có từ đó. Dù thế nào tôi cũng muốn lấy được giỏ hoa kia." Chê cười, thứ ảnh hưởng đến tiền đồ sau này của cô mà bảo cô thông cảm sao? Đúng là nực cười.
Trong lúc cô nhân viên vò đầu bứt tóc nghĩ cách giải quyết, một bên là sức ép từ phía Cung Cẩm Huyên vừa nhìn đã biết là tiểu thư được nuông chiều muốn gì được nấy và một bên là nguyên tắc của bản thân luôn duy trì, thì Thiên Thiên bỗng nhiên túm lấy tay áo Vân Nhàn, ra vẻ sợ sệt trốn sau lưng cô, ủy khuất lên tiếng: "Mẹ, bác gái kia thật hung dữ. Con sợ quá!!!"
Bác gái?
"Con đang nói ai?" Vân Nhàn nhất thời chưa theo kịp lời nói của con trai.
"Là bác gái giành mua giỏ hoa của chúng ta đó!" Thiên Thiên tiếp tục run run nói.
Bây giờ đến người khờ cũng biết bé đang ví cô gái xinh đẹp đương tuổi hoa Cung Cẩm Huyên thành bác gái.
Cung Cẩm Huyên phóng ánh mắt hình viên đạn về phía Thần Thần. Người ngoài chỉ thấy bé bị bộ dạng hung dữ của cô dọa lui ra sau mà không chú ý đến sự giảo hoạt chợt lóe lên trong mắt bé.
Loại người như Cung Cẩm Huyên Vân Nhàn đã gặp không ít, cô cũng chẳng mấy quan tâm, nhưng mà hôm nay cô ta cứ muốn lấy món đồ con trai bảo bối của cô vừa ý, lại còn hung dữ trừng bé khiến cho Vân Nhàn cũng nổi nóng. Hiên tại hai bảo bảo là tử huyệt của cô, ai dám động tới đều phải trả giá.
"Thiết nghĩ cô là người có ăn có học đầy đủ thì nên hiểu được đạo lý xếp hàng chứ? Ngay cả đứa trẻ ba tuổi còn biết giữ trật tự nơi công cộng, còn cô đã lớn thế này rồi mà còn đi giành đồ với trẻ con sao? Cô không học đại học cũng có 12 năm phổ thông chứ, lẽ nào tri thức giáo viên dạy cô vừa ra khỏi trường đã ném hết ra sau đầu? Nếu tôi có đứa em như cô còn không biết xấu hổ đến nhường nào nữa..." Vân Nhàn dưới cái nhìn sửng sốt của cô nhân viên và ánh mắt phun lửa của Cung Cẩm Huyên tuôn ra một chuỗi câu.
Cái gì gọi là mắng người không một câu thô tục chính là đây.
Thiên Thiên hiển nhiên cũng không ngờ mẹ lại mạnh mẽ như vậy, chớp chớp mắt nhìn Thần Thần, ý là — Có phải ta quá lố rồi không?
Thần Thần nghiêng đầu, không nghĩ trả lời.
"Cô... cô..." Cung Cẩm Huyên bị tức không nhẹ, lần đầu tiên có người dám mắng vào mặt cô như thế. Tuy nhiên, Cung Cẩm Huyên không phải loại người giận quá mất khôn, cô tự bình tĩnh lại, liếc xéo Vân Nhàn, giọng khinh miệt: "Đầu đường xó chợ vẫn mãi không thay đổi được thói chanh chua. Hừ, đúng là mẹ nào con nấy, miệng chó không bao giờ mọc ngà voi." Cô quay mặt sang cô nhân viên, hất cằm cao ngạo ra lệnh: "Cho cô 2 phút đóng gói đồ cho tôi. Nếu không xong thì cô chờ cuốn gói ra khỏi nơi này đi."
Ba đôi mắt vốn dĩ đạm mạc như nước bắt đầu nở rộ hoa lửa, báo hiệu giông tố sắp tới. Toàn thân Vân Nhàn căng thẳng, nhiệt độ cơ thể dần dần hạ thấp nhanh chóng, độ ấm xung quanh dường như cũng tuột dốc không phanh. Đáy mắt Thần Thần sâu thẳm hơn bao giờ hết, khóe môi chợt phác họa một nụ cười quỷ dị, tựa như ác ma đang nở nụ cười, không ai biết được trong đầu bé lúc này đang suy nghĩ gì, có điều chắc chắn không phải là chuyện tốt.
Thần Thần ôm chặt lấy thân hình lạnh lẽo của Vân Nhàn, bé biết lúc này cô đang giận dữ, cũng biết cô tức giận là vì ai, mặc dù bé rất vui vẻ vì có mẹ yêu thương nhưng mà bé lại đau lòng nha. Bé không thèm nhìn Cung Cẩm Huyên, đôi mắt to tròn phản chiếu hình bóng khuôn mặt thanh tú của Vân Nhàn: "Mẹ yêu quý, người đừng tức giận a. Tuy rằng con trai bảo bối của người vô cùng, hết sức vui sướng được mẹ quan tâm như vậy, nhưng là chúng ta không nên tranh hơn thua với sinh vật đơn bào đầu óc giản đơn, à không phải, đơn bào vẫn chưa có hệ thần kinh, hoàn toàn là bản năng nguyên thủy lạc hậu điều khiển cơ thể mà thôi. Cho nên đại diện cao quý cho nhân loại như chúng ta không cần phải phân tranh với sinh vật đơn bào làm gì, con nói đúng không ạ?"
Dù có tức giận thế nào thì Vân Nhàn cũng bị Thiên Thiên làm cho bật cười. Cô hiểu rõ cậu quý tử này của cô là người có thù tất báo tại chỗ, theo quan niệm của bé thì có cơ hội phải ngay lập tức phản đòn, mang theo khí thế hung hăng trả lại đối phương rồi nghênh ngang rời đi. Vì thế đến bây giờ chỉ có Thủy Thiên Phong đủ "sức nặng" đè ép bé trên phương diện phản diện mà thôi. Cô trìu mến xoa đầu Thiên Thiên, đáp lời bé: "Con trai bảo bối của mẹ còn nhỏ nhưng rất giỏi a, còn xuất sắc hơn nhiều người đã lớn mà đầu óc giản đơn."
Cho nên mới nói, cô gái, đạm mạc chỉ là bề ngoài, phúc hắc mới là chân tướng đúng không?
Bị đâm chọc như thế mà còn nhịn được thì không phải người thường rồi. Cung Cẩm Huyên hung hăng trừng mẹ con Vân Nhàn, phẫn nộ khiến mặt cô bừa xanh vừa đỏ, buột miệng: "Oắt con láo lược, không giáo dưỡng...."
Mắt thấy Cung Cẩm Huyên có xu thế xông đến chỗ ba mẹ con kia, cô nhân viên lập tức đứng ra, nghiêm túc nói: "Thưa cô, cử hàng chúng tôi có quy định mua hàng dựa trên thứ tự, xin thứ lỗi tôi không thể nán giỏ hoa nọ cho cô. Mong cô hiểu cho." Lăn qua lăn lại nãy giờ, cô cũng bị cô tiểu thư này chọc tức. Nào có đạo lý ban ngày ban mặt trắng trợn giành đồ của người khác như vậy, huống chi cô phải tuân theo quy định của ông chủ, xét về mọi mặt cô đều đứng về phía ba mẹ con kia.
Hành động của cô nhân viên như đổ thêm dầu vào lửa khiến cơn tức của Cung Cẩm Huyên bốc lên cao chưa từng thấy, tay không qua đại não chỉ huy đã theo phản xạ tóm chặt lấy cánh tay mảnh dẻ của cô nhân viên, dùng sức bóp chặt, nghiến răng hỏi: "Quy định? Ai cho cô cái quy định đó hả?"
Cô nhân viên bị bóp đau, mặt mày nhăn nhó, cố hết sức gỡ tay Cung Cẩm Huyên ra: "Thưa cô, mong cô vui lòng bỏ tay ra." Cừ thật, đến lúc này vẫn không quên thân phận nhân viên của mình, cô cũng bội phục bản thân rồi.
Cung Cẩm Huyên chẳng những không bỏ ra mà còn bóp chặt hơn, mặt âm trầm: "Nói mau, ai cho cô cái quy định ngu xuẩn đó hả?" Cung Cẩm Huyên lúc này y như một đứa trẻ chỉ chăm chăm vào một chuyện nó chấp nhất.
Ba mẹ con Vân Nhàn không ngờ cô nhân viên lại đứng ra che trước mặt mình, từ những biểu hiện tiếp xúc nhắn ngủi vừa qua họ cũng lờ mờ đoán được cô không phải người ngốc nghếch, cô chẳng cần thiết phải vì họ mà ngăn cản Cung Cẩm Huyên, cho nên hành động của cô ấy khiến mẹ con Vân Nhàn hết sức khó hiểu. Trong khi Vân Nhàn đang định bước tới giải cứu cô nhân viên khỏi "nanh vuốt" Cung Cẩm Huyên thì bên cạnh một giọng nói trầm ấm vang lên: "Có chuyện gì xảy ra?"
Tức thì, tất cả mọi người đều nhìn sang nơi phát ra tiếng nói. Đối diện bọn họ là một cậu thanh niên trẻ, dáng người cao gầy, mặc một bộ quần áo thể thao thoải mái, tóc vàng nhạt, cặp mắt sáng trong che giấu dưới mắt kính màu trà. Có vẻ bị tình hình trước mắt tác động, anh ta cau mày, trầm thấp nói: "Vị tiểu thư này, phiền cô bỏ tay khỏi người nhân viên của tôi ra."
Có lẽ sự xuất hiện của anh làm Cung Cẩm Huyên giật mình, tay tự nhiên thả lỏng lực đạo, trong chớp mắt cô nhân viên tranh thủ đúng thời cơ vùng cánh tay bản thân ra, lùi về sau anh ta, giọng nói xen lẫn kinh hỷ và tôn trọng: "Ông chủ!"
"Ừ!" Đôi mắt anh ta khẽ nhìn sang phần cánh tay bị bóp chặt của cô nhân viên, thấy nơi ấy còn hằn rõ dấu vết đỏ tím, mi tâm nhíu chặt hơn, lại hỏi: "Vũ Trúc, xảy ra chuyện gì?"
Cô nhân viên tên Vũ Trúc len lén xoa xoa chỗ tay bị nhéo vừa tường thuật lại sự tình với ông chủ nhà mình.
Từ lúc người thanh niên này xuất hiện, trong lòng Vân Nhàn chợt dâng lên cảm xúc kỳ lạ, giống như cô hẳn đã biết người này từ rất lâu rồi.
Cung Cẩm Huyên cũng từ giận dữ phục hồi lại tinh thần, lấy trong túi xách khăn giấy lau lau bàn tay đã bóp chặt cánh tay Vũ Trúc y như chạm phải thứ gì đó bẩn thỉu, kiêu kỳ nhìn thanh niên.: "Anh là quản lý chỗ này? Tốt lắm, người có thân phận không so đo kẻ dưới, tôi không cần nhân viên to gan lớn mật kia của anh phải cúi đầu xin lỗi tôi. Ngay lập tức bảo cô ta đóng gói giỏ hoa kia cho tôi. Thật lãng phí thời gian mà."
Thanh niên nhìn thoáng qua Vân Nhàn rồi bảo Vũ Trúc: "Cô gói lại giỏ hoa kia cho tôi."
Vũ Trúc ngần ngừ vài giây, dưới cái nhìn đầy ẩn ý của anh ta, dường như hiểu ra cái gì rồi nhanh chóng xoay người.
Vân Nhàn im lặng không xen vào, cô có cảm giác anh ta sẽ không khiến cô thất vọng.
Cung Cẩm Huyên thấy thế, đắc ý nói: "Cuối cùng cũng có người đủ văn hóa đến nói chuyện..."
Người thanh niên chợt cắt ngang lời Cung Cẩm Huyên: "Vị khách này, tôi rất cảm ơn cô đã vui lòng ghé vào cửa hàng của chúng tôi. Tuy nhiên nếu cô ngại chúng tôi không thể cùng trình độ mà cô mong muốn, cô cứ tự tự nhiên rời đi. Hơn nữa, miếu nhỏ chúng tôi không chứa được đại thần như cô." Anh ta quay lại nở nụ cười thân thiện với Vân Nhàn: "Thật có lỗi, đã làm phiền quý khách! Giỏ hoa này xem như lễ vật bồi tội của chúng tôi. Mong quý khách không ngại."
"Không có gì, tôi rất hài lòng với cung cách của cửa hàng." Vân Nhàn nhợt nhạt mỉm cười đáp lại.
"Cảm ơn. Tôi là Lưu Diệp."
"Cái gì? Không phải giỏ hoa là của tôi sao?" Cung Cẩm Huyên cảm thấy hình như hôm nay ra đường chưa xem hoàng lịch, liên tiếp bị khinh bỉ.
"Tôi có nói là bán cho cô sao?" Lưu Diệp không khách khí.
"Anh...anh... gọi quản lý ra đây. Tôi muốn nói chuyện với quản quản lý các người."
Vừa lúc Vũ Trúc đã đóng gói xong giỏ hoa, nghe thấy Cung Cẩm Huyên gào thét liền nói: "Thưa cô, cửa hàng chúng tôi không có quản lý. Đây là ông chủ trực tiếp của tôi."
"Anh dám đắc tội với tôi?" Giọng điệu Cung Cẩm Huyên đột nhiên lạnh lẽo.
Lưu Diệp đẩy mắt kính, nhẹ nhàng đáp: "Cửa hàng là tôi mở, quy định là tôi đặt. Làm ăn phải có nguyên tắc chắc cô hiểu nhỉ! Huống hồ tôi còn nhớ trung tâm thương mại này là của nhà họ Hàn đi, và tôi cũng nghe nói họ Hàn rất tuân thủ quy tắc kinh doanh. Cô thấy đó, tôi cũng chỉ học theo "người lớn" mà thôi. Lẽ nào cô có ý kiến với nguyên tắc này?" Tay anh rút chiếc điện thoại trong túi ra, ngón tay thon dài trượt trên màn hình "Nếu cô không ngại, tôi rất vui lòng liên hệ với Giám đốc trung tâm về đề nghị của cô."
Sắc mặt Cung Cẩm Huyên thoáng thay đổi, ai chẳng biết nhà họ Hàn chuyên môn lấy quy tắc ra làm việc! Nếu cô tỏ ra bất mãn thì e là sẽ mất lòng họ ngay. Cung Cẩm Huyên cắn môi, phẫn nộ xoay người rời đi, cô sợ nếu tiếp tục còn ở lại sẽ tức đến ngất xỉu mất.
Lưu Diệp thong thả cất điện thoại, trao hàng tận tay Vân Nhàn: "Cảm ơn quý khách đã lựa chọn sản phẩm của chúng tôi. Tôi rất mong sẽ gặp lại, chị!"
Tay cầm gói hàng của Vân Nhàn khựng lại, xưng hô của cậu ta làm cô dâng lên cảm xúc là lạ. Có lẽ bởi vì cậu ta còn quá trẻ nên mới xưng hô vậy đi. "Cảm ơn, tôi cũng hy vọng." Cô một chút cũng không cảm thấy lấy hàng không trả tiền có cái gì không thích hợp, nếu cô ép trả càng khiến tình thế khó xử hơn thôi.
Hai anh em Thiên Thiên vụng trộm quan sát Lưu Diệp, rõ ràng trước khi hô từ "chị" thì anh ta có dừng lại hai giây. Khoảng thời gian này có ý nghĩa gì? Lẽ nào chỉ là để tìm xưng hô thích hợp thoi ư?
Thiên Thiên ngửa mặt, nở nụ cười đáng yêu vô địch: "Cảm ơn chú, chú đúng là người tốt!"
Lưu Diệp cúi đầu nhìn bé, nhàn nhạt cười: "Sao cháu biết chú là người tốt? Lỡ chú là người xấu thì sao?"
Thiên Thiên bĩu môi: "Mới không có đâu. Bác gái vừa rồi mới xấu."
"Bác gái?" Lưu Diệp sững sờ ba giây rồi bật cười.
"Thiên Thiên, Thần Thần, chào cô chú chúng ta về." Vân Nhàn bảo.
"Cháu chào cô chú ạ!" Hai cậu nhóc đồng thanh.
"Ừ." Lưu Diệp gật đầu. "Tạm biệt!"
"Tạm biệt các cháu." Vũ Trúc vui vẻ đáp lại.
Ánh mắt Lưu Diệp dõi theo ba người đến khi khuất dáng mới quay sang bên cạnh: "Vũ Trúc, cô đi mua thuốc tiêu sưng đi."
"Không cần đâu, xoa một chút sẽ khỏi thôi!"
"Vũ Trúc!" Giọng nói bất giác trầm xuống.
"Vậy,... tôi đi mua trước. Tôi rất nhanh sẽ quay lại. Cảm ơn anh!" Vũ Trúc từ chối không được đành thuận theo.
********
Thiên Thiên nhàm chán ngồi trên ghế dựa, mở ba lô lấy cái notebook yêu quý của bé ra, còn Thần Thần lại yên lặng ngồi kế bên. Không thể nói trời sinh các bé thật sự rất ưu tú, không chỉ IQ cao mà bề ngoài cũng vô cùng nổi trội không hề kém con lai chút nào. Vì vậy, người người qua lại đều ngoái đầu nhìn hai bé.
Bỗng nhiên, cách đó không xa, một bé gái đáng yêu nghi hoặc hỏi bố mẹ mình: "Bố ơi, hai anh kia thật giống người trên báo sáng nay bố đọc."
Người bố nghe thế, cũng quay sang nhìn anh em Thiên Thiên, cẩn thận suy nghĩ gì đó rồi xoa đầu con gái: "Có lẽ người giống người thôi con! Nào, bố đưa con đi mua kem!"
Tuy hai bố con nói chuyện không lớn nhưng với thính lực siêu tốt, các bé vẫn nghe được rõ ràng, hai bé nhìn nhau vài giây, Thiên Thiên lập tức mở ra loạt báo mới nhất hôm nay trên internet. Sau đó, cả hai đều sửng sốt.
Bình luận truyện