Hệ Thống, Chạy Mau~!!!

Chương 3: Vương Tử Học Viện



_ Hừ, người thông minh ko nên cùng một dãy số liệu so đo ~!!! – Trác Phàm khinh thường nói, nói xong liền lưu loát đứng lên, nhanh chóng vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi đi xuống phòng khách.

Dưới nhà lúc này chỉ có một phụ nữ xinh đẹp, tao nhã đang ung dung đang ngồi chờ. Trác Phàm dựa theo trí nhớ Hệ thống cung cấp, quen thuộc đi đến bên phụ nữ, ôm lấy vai liền tặng lên một nụ hôn, vui vẻ nói:

_ Mom, good morning ~!!!

_ Hm, giờ này mới chịu xuống, cái tật ngủ nướng bao nhiêu năm vẫn ko chịu đổi…!!! – người phụ nữ cũng chính là mẹ của thân thể này – Mộc Lan cười nhẹ, ngón tay thon dài yêu thương xoa xoa lấy đầu tóc ngắn của hắn, sủng nịnh nói.

_ Ha~!!! Nếu như có thể thay đổi thì sao lại gọi là thói quen??? – Trác Phàm chớp chớp mắt tinh nghịch nói. Hai mẹ con cứ thế cười đùa ăn xong bữa sáng thịnh soạn. Đến giờ, Trác Phàm nhanh chóng với lấy chiếc cặp nhanh chóng chạy ra xe riêng đã đợi sẵn, bên đi bên còn ko quên la lên:

_ Mommy, con đi đây ~!!!

_ Uh, cẩn thận một chút……thật là…………..!!! – Mộc Lan mỉm cười nhìn con trai mình, khẽ lắc đầu thở dài.





Trước cổng trường Quý tộc Maya, các loại xe hơi đủ kiểu dáng, màu sắc sặc sỡ trải đầy cả một con đường rộng lớn, bước xuống xe là những thiếu niên, thiếu nữ thanh lịch, sang trọng, biểu hiện cho nền tương lai của cả một Quốc gia. Nhưng ở đâu cũng vậy, luôn phải có một vài nhân tố ko mấy hài hòa xuất hiện phá vỡ bức tranh hoàn hảo.

Tiết Thu Nhi mặc một thân Đồng phục sang trọng, mái tóc ko giống những nữ sinh khác nhuộm màu hay uốn quăn cái gì mà là thuần khiết màu đen, cột cao trên đỉnh đầu càng sấn cô da trắng, mắt to, thanh tú bức nhân. Cô ngẩng đầu nhìn cổng trường Maya cao lớn, tráng lệ trước mặt, mày ko bất giác khẽ nhăn. Ko thèm để ý những ánh nhìn kì thị xung quanh, Tiết Thu Nhi lạnh nhạt, bình tĩnh nhấc chân tự tin bước vào.

Đúng lúc này, từ đằng xa có 5 chiếc xe phóng như bay lại đây. Đám người vừa nhìn thấy mấy chiếc xe này đến, bỗng nhiên trở nên náo nhiệt phi thường, lấy tốc độ sét đánh tụ tập lại thành một đám đông ở trước cổng trường, háo hức chờ đợi Vương tử của bọn họ tiến đến.

5 chiếc siêu xe giá trị hàng tỷ dolla thong thả mở cửa ra, bước xuống 5 thiếu niên được xưng là Vương tử ở ngôi trường Qúy tộc danh giá nhất cả nước này. Đứng ở xa quan sát Trác Phàm sau khi nhìn rõ gương mặt của 5 người cũng ko khỏi khẽ than: Qủa thật là đủ tư bản để làm Vương tử nha ~!!!

Dẫn đầu là Thẩm Vĩ Hàn – 18 tuổi, con trai độc nhất của Tập đoàn thương mại lớn nhất Châu Á – AREA. Tính tình cao ngạo, nóng nảy và vô cùng thù dai. Nhưng ko thể ko công nhận, cậu ta là người đẹp nhất trong số 5 thiếu niên.

Khuôn mặt như một bức tượng được tạc bởi bàn tay của thánh thần, hoàn mĩ vô cùng, đẹp chết người ko đền mạng, mày xéo uy hùng, mũi cao thẳng tắp, bờ môi mỏng manh nhưng lại có sức hấp dẫn kỳ lạ, thân hình như siêu mẫu, làn da màu đồng khỏe mạnh. Nhưng ánh mắt mới là điểm cuốn hút nhất của cậu, cậu có một đôi mắt màu bạc nghe nói được di truyền từ người mẹ mĩ nhân của mình.

Trác Phàm rất thích đôi mắt đó, khi nhìn vào đó hắn thấy như cả tâm hồn được thả lỏng trong màn sương sớm mỏng manh thanh khiết vậy! Một đầu tóc nâu hoang dã, vài sợi tóc mai rũ xuống tung bay theo mỗi bước chân cậu làm tăng thêm một phần phong tình cho thiếu niên này. Một thân Đồng phục màu đen, thiết kế độc đáo, vô cùng vừa người càng làm tôn lên dáng người cao ngất, khí chất bức người……..!!!

Theo sau lần lượt là: Mạnh Vĩ Quân [ Yêu nghiệt, lẳng lơ mỹ nam ], Dương Tú Xương [ Đáng iu, mềm mại mỹ nam ] Hạ Di Tình [ Ôn nhu, u buồn mỹ nam ] và người cuối cùng là anh họ của cỗ thân thể này Trác Lăng Thiên [ Mạnh mẽ, gợi cảm mỹ nam ]

5 người vừa xuất trướng, đám học sinh khi nãy vẫn còn tao nhã, sang trọng liền nhanh chóng hóa thân thành một đám Fan cuồng, reo hò ầm ĩ. Và khi đám đông điên cuồng xô đẩy tránh ra một con đường cho 5 vị Vương tử thì bỗng một thân hình nhỏ nhắn bị người cố ý đẩy ra, cả con đường rộng gần 5m, ko biết cô gái có kỹ thuật té như thế nào mà lại vừa vặn chặn ngay trung gian đường đi, muốn vượt qua chỉ có nước đạp lên cô gái đi qua mà thôi ~!!!

Thẩm Vĩ Hàn ko khỏi khẽ nhíu mày, khó chịu nói:

_ Đống giẻ rách này là cái gì đây??? Còn ko mau cút đi ra???

Tiết Thu Nhi đang chửi thầm tên khốn nào dám đẩy cô té thì bên tai bỗng vang lên giọng nói châm chọc khiến cô ko khỏi ngẩn ra………sau đó cơn tức liền lên đến đỉnh, núi lửa phun trào. Ko thèm nhìn kỹ đối phương là ai liền mở miệng mắng to:

_ Shit, cái gì giẻ rách??? Tôi là một con người đó có được ko??? Còn anh??? anh chẳng phải cùng loài với tôi sao? tôi là giẻ rách thì anh là cái gì??? rác rưởi???

……………

………………………………

Ko khí bỗng chốc liền im lặng đến lạ kì, ngay cả tiếng hít thở đều có thể nghe rõ mồn một. Cả hiện trường ko ai dám hó hé một câu, chỉ sợ cơn giận sắp đổ bộ của Thẩm thiếu sẽ lây sang đến mình.

Thẩm Vĩ Hàn híp mắt, cười khẽ nhìn Tiết Thu Nhi, biểu hiện hắn đang rất, rất, rất tức giận. Tiết Thu Nhi mắng xong liền nhận thấy được tình hình ko đúng, nhìn kỹ lại mới thấy mấy người bị mình mắng đều một thân sang quý vô cùng liền thầm kêu ko ổn….!!! Mím chặt môi, trừng đôi mắt mèo to tròn quật cường nhìn lại.

Đúng lúc ko khí đang dần áp lực sắp bùng nổ thì một chiếc siêu xe nữa chầm chậm tiến đến. Ánh mắt mọi người ko hẹn mà cùng đổ dồn về phía đó, cửa mở, ko ngoài ý muốn lại thêm một mỹ thiếu niên nữa nhàn nhã bước xuống, mỉm cười nhìn Trác Lăng Thiên:

_ Hi, anh họ ~!!!

Thiếu niên vừa nở nụ cười chào hỏi xong, đám người liền vang lên tiếng hút ko khí: Oa~~!!! Lại thêm một tuyệt thế mỹ nam nữa, làm sao chịu nổi nha ~!!!

Ko thể phủ nhận, dung mạo của cỗ thân thể này vốn cũng đã rất yêu nghiệt nay ảnh hưởng Huyết thống Thiên sứ lại càng khiến cậu tăng thêm vài phần thánh khiết, ôn nhã. Gương mặt tinh xảo với những đường cong nhu hòa, hoàn mĩ đến từng đường nét.

Đôi mắt phượng hẹp dài mị hoặc nhưng lại bao lấy đôi con ngươi trong suốt, lạnh nhạt, hai loại khí chất hoàn toàn trái ngược dung hợp với nhau tạo thành một loại cuốn hút khi người khác nhìn vào nó, hoàn toàn ko thể tách rời tầm mắt. Mũi cao, môi mỏng, điển hình cho mẫu nam nhân bạc tình. Mái tóc đen nhánh càng tôn lên nước da trắng bóc như ngọc trai, nhỏ vụn tóc đen tung bay theo gió câu lòng người ngứa.

Tuy dung mạo xác thực có phần hơi nữ tính nhưng bù lại thân hình thon dài, cao ngất đã sinh sôi khiến cho sự nữ tính đó trở thành dịu dàng, tao nhã.

Trác Lăng Thiên thấy Trác Phàm cũng ko khỏi sửng sốt, sau đó liền nở nụ cười vui vẻ tiến lên ôm lấy hắn, cười to nói:

_ Nhóc con, đến đây học thế nhưng ko báo cho anh biết một tiếng, chú muốn nháo loại nào đây???

_ Haha, định cho anh một cái suprise nhưng mà hình như em đến ko đúng lúc rồi?!!! – Trác Phàm cũng ôm lại, híp mắt ngại ngùng cười, tao nhã ko thua bất cứ một vị Vương tử nào.

_ Thiên, nhóc này chính là cậu em họ nghịch ngợm mà cậu hay khoe đấy hả??? Có lầm ko vậy??? Cậu nhóc có vẻ rất ngoan ngoãn mà??? – Mạnh Vĩ Quân lười biếng bước đến, tà cười hỏi.

_ Jup, nó đấy ~!!! Hôm qua hôm kia gì đấy mẹ nhóc này có gọi bảo là thằng nhóc này sẽ đến học trong nay mai, ai dè hôm nay đã vác đầu tới rồi ~!!! Đúng là đồ quỷ mà ~!!!

_ Hì, anh là Mạnh Vĩ Quân – “Yêu nghiệt ” trong truyền thuyết của Maya??? Rất vui được gặp anh ~!!! – Trác Phàm vẫn duy trì nụ cười ôn nhu, gãi gãi tai nói.

_ Ách……….”yêu nghiệt ” vẫn là thôi đi, cứ gọi anh đây Mạnh ca là được rồi —!!! – Mạnh Quân Vĩ sâu sắc nhận thấy được thiếu niên này với bọn họ là cùng một loại người, trong ngoài ko đồng nhất……..vẻ ngoài nhút nhát, hiền lành này chắc chắn chỉ là lớp vỏ bọc mà thôi………hắc, thật thú vị, vì vậy cũng rất vui vẻ làm quen, thân thiết bá vai.

_ Mấy người kia là bạn tụi này: Dương Tú Xương, cái tên có gương mặt con nít ấy; Hạ Di Tình thì là cái tên đang tự kỷ đứng một góc kìa và cái tên đang nổi khùng mọi lúc mọi nơi kia là Nhóm trưởng của bọn này – Thẩm Vĩ Hàn —-!!! – Mạnh Quân Vĩ cũng rất chuyên nghiệp, lần lượt giới thiệu những người còn lại một cách xúc tích và ngắn gọn nhất.

_ Chào các anh ~!!! – Trác Phàm cũng phối hợp cúi đầu chào hỏi, ánh mắt kín đáo đánh giá từng người.

Thẩm Vĩ Hàn nhìn hai con: một Hồ ly, một Hồ ly đội lốt mèo con ghé vào cùng nhau nói nói cười cười liền ko khỏi cảm thấy chán ghét, hậm hực nói thầm một câu liền quay người đi rồi, liếc cũng ko thèm liếc cái “đống giẻ rách” dưới chân kia một cái.

Trác Phàm tai thính nghe được hắn nói thầm: “Gỉa tạo ” liền ko khỏi khẽ ngẩn người, kéo thêm độ cung nơi khóe miệng: [ Thế nhưng không bị ” Ánh sáng tinh thần ” của Thiên sứ ảnh hưởng??? Là đặc quyền của nhân vật chính sao??? Thú vị đây ~~~!!! ]

______________________

_ Xin chào các bạn, tôi tên là Trác Phàm, vừa mới từ Canada về nên đối với nhiều thứ vẫn còn khá mới lạ, mong mọi người giúp đỡ ~!!! – Trác Phàm liếc nhìn một đám nữ sinh gương mặt hồng hào, hau háu nhìn mình thì ko khỏi khẽ mỉm cười……đúng là phim Thần tượng lúc nào cũng ko thể thiếu một loại sinh vật tên là: “Mê trai” sao???

_ Được rồi, mọi người có gì muốn hỏi bạn Trác Phàm nữa ko??? – ngay cả cô giáo cũng bị sắc đẹp mê mắt, vuốt vuốt mái tóc cuộn sóng màu nâu hợp thời, mỉm cười e dè hỏi.

_ Em………bạn Trác Phàm, chúng tôi có thể gọi bạn thân thiết hơn một chút ko??? Như là Tiểu Phàm, hay Phàm Phàm chẳng hạn ~~!!!! – Một đám nữ sinh rất nhanh nắm bắt cơ hội, bu lại nói. Gần hơn 20 ánh mắt tỏa ánh sáng xanh nhìn chằm chằm hắn như sói đói thấy mồi.

Trác Phàm có thể tưởng tượng ra được nếu như mình mà đồng ý thì chắc chắn ko ngoài ý muốn sẽ bị ” Đàn sói” kia bâu vào cắn xé ko thương tiếc…!!!

_ Hm……như vậy ko tốt đâu, bạn có thể gọi bằng tên bình thường hay tên tiếng anh của tôi cũng được —!!! – Trác Phàm gãi gãi tai, “ngại ngùng” mỉm cười….nụ cười thân thiện lập tức chiếm được tất cả hảo cảm của đám nữ sinh. Một đám đều có vẻ vừa lòng với đáp án này, ngoan ngoãn ngồi xuống nhường cho cậu bạn “dịu dàng, ngượng ngùng” này về chỗ.

Chỉ trong vòng chưa đến một buổi sáng, tin tức em họ của Trác Lăng Thiên – một dịu dàng, ôn nhu mĩ nam đến học ở Maya đã nhanh chóng được lan truyền rộng rãi, mọi người đều vô cùng tò mò về cậu bạn được miêu tả là đẹp ko thua gì 5 vị Thiên vương kia nên đến giờ ăn trưa, ko ngoài ý muốn cửa phòng nơi Trác Phàm học đã bị bịt kín bởi hàng trăm nữ sinh….

_ Haha……nhóc con, ko tồi nhỉ ~!!! Mới đến đây có một buổi sáng mà đã giật được danh hiệu ” Ôn nhu mĩ nam” ” Dịu dàng, ngại ngùng vương tử” rồi….đúng là Trò giỏi hơn thầy a~!!!! – Mạnh Vĩ Quân cùng Trác Lăng Thiên cười tươi xuất hiện giải vây cho cậu…………..trêu chọc nói.

_ Hm, đây ko phải là do mấy anh quá nổi tiếng sao??? Làm hại em suýt nữa ko được ăn cơm rồi…!!! – Trác Phàm biết Mạnh Vĩ Quân và Trác Lăng Thiên đã biết tính cách thật sự của mình nên cũng ko thèm làm bộ, oán giận nói. Còn về việc hắn thật ra có mấy cái tính cách thật thì……….khó nói lắm: có thể là………….mấy chục cái??? hay mấy trăm cái??? Cái này thật là làm khó hắn nha ~~!!!

_ Hừ…..đi thôi, cái con ” Khủng long bạo chúa” kia đang đứng đợi ở ngoài, nếu để cậu ta đợi quá 1 phút, ko biết cậu ta sẽ phá bao nhiêu cơ sở vật chất của Trường nữa đâu ~!!! – Mạnh Vĩ Quân có vẻ rất là hợp cạ với hắn, thân thiết bá cổ, tựa đầu bên tai Trác Phàm khẽ thì thầm.

Trác Lăng Thiên bất đắc dĩ nhìn cái người mà lúc nào cũng như người ko xương, thích bắn điện tùm lum kia, quay người đi trước dẫn đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện