Hệ Thống, Chạy Mau~!!!

Chương 31: Cướp chú rể



Chiều đã dần tàn, khắp nơi bắt đầu bị một bóng tối như tấm màn lớn bao trùm…..nhưng, ở Tiêu gia hôm nay lại nhộn nhịp, tưng bừng đến lạ thường……

Trước cổng nhà họ Tiêu dựng một loạt toàn những siêu xe lẫy lừng hay từng được quảng cáo là số lượng có hạn trên toàn Thế giới….những quý ông quý bà ăn mặc lịch sự, tao nhã treo lên khuôn mặt một nụ cười công thức hóa, ung dung bước vào đại sảnh.

Hôm nay là ngày tổ chức Lễ đính hôn của cậu con trai độc nhất nhà họ Tiêu, chủ tịch tương lai của tập đoàn SCII và theo tin nội bộ thì còn là Gia chủ tương lai của cả một tổ chức Xã hội đen đang làm bá chủ cả vùng Châu Á…….khỏi cần nói cũng biết là tương lai của Tiêu Dật sáng lạn như thế nào, cho nên mọi người ko hẹn mà cùng vội vàng đến quen biết một chút, nếu có thể đặt lên ngôi sao sáng tương lai này thật sự là chỉ có trăm lợi chứ ko 1 hại..!!!

Nếu ko phải hôm nay là Lễ đính hôn của Tiêu Dật và Hà Mạch Tú, hai nhà Tiêu và Hà cũng ko dễ chọc thì có lẽ hôm nay bọn họ sẽ ko ngần ngại đem con gái nhà mình sửa soạn xinh đẹp, “đóng gói” mang đến, biến buổi tiệc này thành một cuộc hẹn xem mặt trá hình rồi.

Trong phòng Tiêu Dật……

_ Hm….hình như Thế giới trước cũng là nhờ buổi Đính hôn mà minh hoàn thành được nhiệm vụ nhỉ, lần này ko biết có bước đột phá gì ko đây? – Tiêu Dật ung dung sửa lại cúc tay áo, mỉm cười tà mị nhìn người trong gương. Âm thầm cảm thán có bề ngoài tốt quả thật là rất thích, có luôn cả một thân hình chuẩn ko cần chỉnh thì càng thích, khỏi phải nói Tiêu Dật sở hữu cả hai thứ này. Nam thần quả nhiên là Nam thần mặc bất cứ cái gì nhìn cũng vẫn đẹp…..!!!

” Cộc cộc ” – Lúc hắn còn đang tự kỷ thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, kèm theo giọng nói thanh thúy của Tiêu Diễm Chi:

_ Anh hai, xong chưa thế? Khách khứa đã đến gần đủ rồi, ba bảo em gọi anh xuống đại sảnh đón tiếp đó—-!!!! – Tiêu Diễm Chi hôm nay cũng vẫn “yêu nghiệt” như mọi ngày, một thân áo đầm màu đỏ sang trọng cộng với đôi mắt được cố ý vẽ thật sắc bén, trông cô nàng ko khác gì một vị Nữ vương đang đi tuần tra lãnh địa của mình vậy…!!!

_ Anh biết rồi—-!!! Đi thôi…!!! – Tiêu Dật lại đeo lên chiếc “mặt nạ” lạnh lùng thường ngày, bình tĩnh gật đầu





Hai anh em xuất hiện lập tức trở thành tiêu điểm của toàn trường, Tiêu Dật và Tiêu Diễm Chi sớm cũng đã quen với những trường hợp như thế này nên vẫn rất tự nhiên, ung dung đi đến chỗ Trung tâm đại sảnh là vợ chồng Tiêu Trình.

_ Tiểu Dật hôm nay thật đẹp trai nha~!!! mau, đến chào hỏi cha mẹ vợ tương lại nào….!!! – Tiêu mẹ hài lòng nhìn Tiêu Dật, mỉm cười hì hì nói

_ Chào….Bác—!!! – *ngoan ngoãn – ing*

_ Bác cái gì mà bác? Phải tập gọi cha, mẹ đi là vừa….!!! – Tiêu mẹ nghe thế, bất mãn nói.

Tiêu Dật chỉ cười ko nói, hoàn toàn ko có ý định sửa sưng hô, gia đình nhà họ Hà thấy thế cũng ko chấp nhất, dù sao sớm muộn cũng là người một nhà, ko phải sao…!!!

__________________

Đến giờ, đèn trong đại sảnh đồng loạt vụt tắt, khiến cho hai người được ánh đèn tập trung rọi vào lập tức trở thành tâm điểm…

Tiêu Dật thản nhiên quét mắt nhìn một vòng Đại sảnh lại vẫn ko thấy bóng dáng người mà hắn muốn thấy, ko khỏi khẽ nhíu mày:

[ Trốn kỹ như vậy? Chắc là định đợi cho đến lúc cao trào mới chịu xuất hiện? ]

Ta nói…..Trác Phàm, ngươi ko phải là Lập trình viên sao? Ko cần kiêm luôn nghề tiên đoán chớ……bởi vì đúng như hắn nghĩ, Mạc tiểu thụ lúc này chính đang núp ở một nơi gần đó, chuẩn bị ra sân “cướp” người đâu…!!!

Tiếp theo đó là lời chào và tuyên bố lí do bữa tiệc do gia chủ hai nhà ra mặt…..dài dòng một hồi lâu sau Tiêu Dật mới nghe đến câu nói mấu chốt của buổi lễ Đính hôn hôm nay….

_ Hôn ước của hai cháu Tiêu Dật và Hà Mạch Tú đã được đặt ra….. Hai nhà Hà, Tiêu từ nay sẽ chính thức trở thành thông……….

_ KHOAN Đ×–!!!

[ Hm….canh đúng giờ nhỉ….!!! ] – Tiêu Dật cười khẽ nhìn đem cả một đống người vào, phô trương thanh thế Mạc Quân, nhướn mày nghĩ.

Thấy tình huống có biến đổi, tựa như tình tiết trong các bộ phim vậy: Có người đến cướp hôn……Gia chủ hai nhà ko khỏi hơi tức giận, trầm mặc nhìn chằm chằm Mạc Quân, lướt qua đám vệ sĩ trông có chút chật vật chạy theo phía sau, nhíu mày nói:

_ Còn đứng ngây người ở đó làm gì? Mau bắt người lại cho tôi—!!!

Đám thuộc hạ thấy Tiêu Trình nổi giận, ko khỏi khẽ vuốt mồ hôi lạnh trên trán, giận chó đánh mèo, hung thần ác sát nhìn đám người Mạc Quân…..

Mặc cho xung quanh xảy ra chuyện gì, Mạc Quân giống như là một câu cũng ko nghe được, chỉ một mực nhìn chằm chằm Tiêu Dật, trong mắt là ngọn lửa cháy bỏng như ánh mặt trời làm bừng sáng cả đêm đen…..và chỉ có duy nhất hình ảnh một người hiện hữu trong đó, chỉ một mà thôi.

_ Tiêu Dật…..biết không??? Anh quả thật là một tên khốn nạn. Lúc tôi cảm thấy mất lòng tin với người khác…….là anh đã chứng minh cho tôi biết, ko phải ai cũng xấu, vẫn còn người tốt trên đời. Lúc tôi bị cả Thế giới hắt hủi, chính anh đã nghĩa vô phản cố đứng phía trước tôi, giao phía sau cho một người vừa quen biết.

Lúc tôi vẫn cảm thấy chán nản vì cuộc tình cũ thì anh lại một lần nữa nhảy vào cuộc đời tôi, cho tôi biết tình yêu thực sự là như thế nào….!!! Bây giờ, trong lòng tôi đã hoàn toàn chỉ có mình anh, ko thể trơ mắt nhìn anh kết hôn với người con gái khác, liều lĩnh đối đầu với hai gia tộc lớn chỉ vì anh….anh vừa lòng chưa???

Mạc Quân cười khẽ, bâng quơ nói, nhưng đôi mắt hẹp dài lại một chút cũng ko muốn rời khỏi cái người đang thảnh thơi đứng trên đài kia……sợ rằng sẽ bỏ qua bất cứ biểu tình nào của hắn. Nhưng…cậu phải thất vọng rồi, người kia vẫn thế, khuôn mặt ko chút biểu cảm, lạnh lẽo tựa một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ nhất của Chúa trời.

Mọi người trong bữa tiệc vốn đang đinh ninh là Mạc Quân tới để cướp cô dâu nghe cậu nói vậy thì ko khỏi ồ lên, xì xầm bàn tán………

Tiêu Dật ko nhìn nắm chặt lấy cánh tay hắn Hà Mach Tú, bình tĩnh nhìn về phía Mạc Quân…….biết hắn hiện tại muốn nói nhất là cái gì ko??? Đó là…..[ Hố cha rồi—!!! ]

Thực ra bị Mạc Quân tỏ tình hắn cũng ko quá ngoài ý muốn, dù sao từ lúc Ngọc Linh Nhi dễ dàng như vậy liền bị hắn loại bỏ, Tiêu Dật đã có ý nghĩ: [ Nhỡ do lí do nào đó, tất cả lão bà của Mạc Quân đều bị loại hết thì phải làm sao? ] Và ý nghĩ đó giờ đây đã được chứng thực……có lẽ hắn nên đổi nghề tiên tri thì hơn…!!!

[ Hệ thống, chỉ cần cuối cùng Mạc Quân chỉ cưới một người, là ai cũng được, ko quan trọng đúng ko? ]

[ Đúng—!!! ]

[ Kể cả ko phải là một trong các lão bà của Mạc Quân??? ]

[ ……..Đúng—!!! ]

[ Hm….là vậy sao…!!! Qủa nhiên chỉ cần phá vỡ kịch tình là được, kịch tình đi theo hướng nào cũng ko cần biết nha~!!! Lỗ hổng lớn như vậy, ko “chui” mới là đồ ngốc…!!! ] – Tiêu Dật khẽ kéo khóe môi, nghiền ngẫm nghĩ, nhìn về phía Mạc Quân, cười khẽ:

_ Cậu nói yêu tôi??? yêu tôi tới mức nào???

Cuối cùng nhân vật chính của câu chuyện cũng đã lên tiếng, nhưng đã ko nói thì thôi, vừa nói ra, cả Đại sảnh lại lập tức nhốn nháo hết cả lên, mọi người ko hẹn mà cùng đổ dồn ánh mắt về phía mặt mũi dần có chút khó coi Hà gia.

Mạc Quân ko thấy Tiêu Dật nói gì, vốn nghĩ là mình đã bị từ chối…..nghe thấy lời này, ko khỏi hai mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm Tiêu Dật, nở 1 nụ cười như làm bừng sáng cả Thế giới, gằn từng chữ nói:

_ Yêu đến ko thể tự hỏi, cả Thế giới này, chỉ cần một mình anh—-!!!

Câu nói vừa rơi xuống, cả hội trường lập tức tĩnh lặng như tờ…..kèm theo đó là bộc phát tiếng vỗ tay. Mặc cho những vị khách trong bữa tiệc này đều là những con người danh giá của giới thượng lưu, nhưng điều bọn họ khao khát nhất mà vẫn ko thể nào có được đó chính là “tình yêu”, vậy nên khi nhìn thấy một tình yêu tinh khiết, đẹp hơn cả những viên Kim cương đắt tiền thì ko khỏi lòng sinh hâm mộ và hướng tới……âm thầm chúc phúc cho hai người bạn trẻ này, mặc dù tình yêu của bọn họ khả năng sẽ ko có kết cục tốt….!!!

Tiêu Dật nghe vậy, hài lòng mỉm cười…..sải đôi chân dài bước xuống chỗ Mạc Quân. Nhưng, chưa để hắn đi được mấy bước, Tiêu Diễm Chi và Tiêu mẹ đã ko tiếng động bước lên ngăn trở, ngay cả Tiêu Trình cũng dùng đôi mắt tràn đầy áp lực lửa giận nhìn chằm chằm Tiêu Dật, trước sau bủa vây khiến hắn nửa bước khó đi…

Tiêu Dật thấy vậy, ko khỏi nhíu mày nhưng cũng ko nói gì mà chỉ đưa mắt nhìn về phía Hà Mạch Tú……..Lúc này, cô đã bước lên trên đài cao, tay cầm micro, mím môi khí phách nói:

_ Mọi người ko cần ngăn cản Tiêu ca, bởi vì lúc đầu hai chúng con đã chỉ xem nhau như anh em mà thôi. Về việc Tiêu ca có người yêu, anh ấy cũng ko hề dấu diếm. Thực sự đây mới là kết quả tốt nhất cho cả hai……Cha mẹ, bác Tiêu, mọi người nỡ lòng nhìn chúng con lấy nhau mà ko có hạnh phúc sao???

[ Ha~!!! Thông minh hơn rồi đấy thôi, biết dùng cả thân tình để lôi kéo sự thông cảm của hai nhà cơ đấy ] – Tiêu Dật nghe vậy ko khỏi có chút buồn cười, âm thầm nháy mắt với Hà Mạch Tú tỏ vẻ làm tốt lắm……..

Cũng may là hắ có dự kiến trước sao…..ngày hôm qua đã cùng Hà Mạch Tú ngã bài, biết được hắn cũng là Đồng hương sau, biểu cảm của cô bé kia thật sự là rất ít có hài lắm….dù sao, Hệ thống chỉ nói là ko thể để nhân vật trong truyện phát hiện ra hắn là “hàng giả” thôi chứ đâu nói là ngay cả Hà Mạch Tú này yêu tố ngoại lai” cũng ko được biết đâu…..!!!

Và thế là sau đó hắn liền tiếp tục thú nhận mình là Gay, nhìn trúng Mạc Quân, cần sự giúp đỡ của cô nàng…….khỏi cần nói cũng biết, biểu tình của cô nàng lúc đó trông như thế nào. Tối đó hai người liền đạt thành thỏa thuận, bắt tay hợp tác, cho nên mới có khung cảnh hiện tại.

_ Chuyện này…..!!! – Tiêu mẹ ko khỏi nghẹn lời, vốn bà còn định lấy cớ làm thế là ko phải với người bị hại là Hà Mạch Tú, ko ngờ cô con dâu tương lai này lại ra một chiêu như vậy, đủ nhanh, đủ hiểm, để cho bà hận đến cắn răng…..

Tiêu Dật trực tiếp ko nhìn hai mẹ con, chỉ một mực nhìn chằm chằm Tiêu Trình, trong mắt là so với lúc yêu cầu muốn sống riêng còn mãnh liệt hơn rất nhiều lần kiên định…..hắn cũng ko tin, đường đường là gia chủ của một tổ chức Hắc đạo lại coi trọng việc hắn cưới là nam hay nữ, mà quan trọng phải là năng lực của người đó ra sao. Cứ nhìn hôm nay Mạc Quân có thể dễ dàng dẫn người xâm nhập vào tiệc Đính hôn liền biết…!!!

Cuối cùng, đúng như hắn đoán, Tiêu Trình đăm chiêu nhìn Mạc Quân một hồi như đang suy tính tiềm năng của cô “con dâu” này vậy….đến lúc nụ cười hồ ly của Mạc Quân cũng sắp ko duy trì được nữa thì hắn mới thu hồi tầm mắt, trầm mặc xem như thỏa hiệp.

Tiêu Dật mang nụ cười chiến thắng, thong dong bước đến trước mặt Mạc Quân. Tội nghiệp, Mạc Quân lại một lần nữa bị nụ cười hiếm hoi của Tiêu đại mỹ nam làm cho tim đập rối tinh rối mù, não thiếu dưỡng khí, chỉ còn biết lăng lăng nhìn hắn. Tiêu Dật thấy cậu vẫn ko có dấu hiệu hoàn hồn thì ko khỏi nảy lên ý tưởng ác liệt muốn đùa cậu một chút, vì vậy liền mỉm cười càng thêm sáng lạn, tự nhiên như chỗn ko người hôn lên bờ môi tinh xảo của ai đó…….

Mạc Quân đôi mắt càng trợn to hơn, đã quên phản kháng, lặng yên để người xâm lược……

Hà Mạch Tú ở một bên ko khỏi che mặt xấu hổ:

[ Nha~!!! Ngươi nhưng là diễn viên chính đó trời ạ, ko cần như vậy thụ có được hay ko—-!!! Hai người Nam chính nam phụ này lại còn tú ân ái giữa thanh thiên bạch nhật nữa chứ, mau thiểm mù mắt chó của tôi rồi có biết hay ko nha~!!!! ]

Xung quanh mọi người cũng bùng nổ tiếng vỗ tay, kèm theo một vài tiếng huýt sáo hưng phấn, các vị nữ sĩ tao nhã nhìn hai vị tuyệt thế mỹ nam ôm hôn thì ko khỏi hai mặt đỏ lên, lấy tay bịt mắt…..[ A~!!! ko cần duy mỹ như vậy nha~!!! Qủa nhiên nam nam yêu nhau mới là chính đạo sao??? ]

Trong tiếng ồn náo nhiệt đó, âm thanh lạnh lẽo, cứng nhắc của Hệ thống liền có chút ko hợp quần:

[ Đinh—!!! Nhiệm vụ chính hoàn thành: 7/7. Hoàn thành: 100%. Đếm ngược chuẩn bị thoát ly Thế giới……..30……29……28…..27…… ]

_ Quân….!!! – Tiêu Dậ ánh mắt lóe lóe, nhưng cũng ko có nói thêm gì nữa, ôm lấy người trong lòng, trầm thấp gọi

_ Hm???

_ Có chuyện này anh nghĩ có lẽ em nên biết—-!!!

_ Chuyện gì??? – Mạc Quân dựa vào trong lòng Tiêu Dật, thỏa mãn dụi dụi cái mũi, lười biếng nói.

_ Hm…….thực ra………lần nhiễm Virut đó…….là sự thật—!!! – Tiêu Dật ko khỏi buồn cười, ghé sát vào vành tai non mềm của cậu, khẽ thì thầm.

_ Cái gì??? – Mạc Quân ngạc nhiên ngẩng đầu lên, trợn to đôi mắt Hồ ly nhìn Tiêu Dật. Nhưng chưa để cậu có cơ hội hỏi rõ thì xung quanh bỗng vang lên tiếng nổ lớn, là Mafia Ý – đối thủ của tổ chức Hắc đạo của Tiêu gia.

Tiêu Dật phản ứng cực nhanh, ko nói hai lời nhanh chóng dùng toàn lực đẩy Mạc Quân ra khỏi khu vực nguy hiểm, mình thì chưa kịp thoát, bị chôn vùi trong biển lửa…….

_ Không……khốn kiếp—-!!! – Mạc Quân bị một loạt biến cố làm cho tỉnh táo lại, điên cuồng nhìn bóng dáng Tiêu Dật từng điểm từng điểm bị ngọn lửa cắn nuốt…….

____________________________

[ Đinh—-!!! Đã thoát ly Thế giới Võng du. Quét dữ liệu toàn thân:

* Tên: Trác Phàm

* Tuổi: 28

* Giới tính: Nam

* Thuộc tính: Phúc hắc, cuồng dã, tà mị tra công

* Thể lực: 85

* Trí lực: 165

* Mị lực: 95

* Tinh thần lực: 65

* May mắn: 25

* Huyết thống: Thượng đẳng Thiên sứ

* Exp: 25 000

* Level: 10 ]

[ Đinh—-!!! Đánh giá trình độ: S —– Biểu hiện: xuất sắc……Chúc mừng người chơi tăng lên cấp 10 ]

[ Thông báo—-!!! Hệ thống đã mở ra chức năng đổi đồ—!!! Người chơi có thể dùng điểm Exp của mình để đổi các vật dụng cần thiết cho quá trình công lược ]

[ Xin hỏi người chơi hiện tại bốc thăm quà thưởng nhiệm vụ??? Yes/ No??? ]

[ Yes ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện