Hệ Thống, Chạy Mau~!!!

Chương 35: Ngoại truyện (3):



9:00 khách sạn Royaty

Một loạt Bentley dừng lại trước cổng, quản lý đã được thông báo trước chờ sẵn ở cửa, chuyên nghiệp mỉm cười đón tiếp.

Chừng gần 10 vệ sĩ cao to, vest đen xuống xe sau, vậy thành một vòng thuận tiện nhất để bảo vệ cho thân chủ của mình. Thiên tài giới tài chính và quân phiệt, người đứng đầu trong bảng danh sách những người giàu nhất châu Á hiện nay – Mạc thiếu.

Sau một thời gian ma luyện bản thân trên thương trường, Mạc Quân của hiện tại đã ko còn một chút nào ngây thơ, dễ giận như lúc mới quen Tiêu Dật. Trên khuôn mặt tinh xảo, tuấn mỹ tuyệt luân luôn treo một nụ cười giả dối. Đôi mắt hẹp dài, đuôi mắt hơi nhếch lên càng làm nổi lên danh hiệu "Mặt cười hồ ly" của cậu. 

Ko chỉ vậy, thủ đoạn của cậu cũng là lấy giả dối, âm hiểm, bất ngờ là chủ yếu. Khiến cho biết bao nhiêu doanh nghiệp đối cậu là vừa yêu vừa hận, vừa muốn hợp tác lại cực kỳ sợ bị cậu cắn một miếng. Cho nên, người ám sát cậu chưa bao giờ là thiếu, chỉ có điều cũng chưa có ai từng thành công qua là được.

Mạc Quân liếc liếc đồng hồ, hài lòng hiệu suất của bọn cấp dưới, nhìn về phía trợ lý cũng là bạn tốt của mình – Hạ Quy Linh, dẫn đầu bước vào khách sạn. Hạ Quy Linh hiểu ý, nhanh chóng hội báo lịch trình ngày mai cho cậu.

_ Hôm nay bởi vì lệch giờ, tối nay sẽ ko có lịch trình gì cả, cậu được quyền nghỉ ngơi từ bây giờ cho đến 6:00 sáng mai. Ngày mai, 7:30 chúng ta có cuộc họp với Chủ tịch tập đoàn Haley, đàm phán về hợp đồng trò chơi; 10:00 có hẹn với Thủ tướng phu nhân – Trịnh nữ sĩ; 11:00..............

Mạc Quân nhíu nhíu mi, giơ tay ra lệnh dừng lại. Bước vào phòng, quay lại nhìn Hạ Quy Linh, thong dong nói:

_ Nếu ngày mai 6:00 tôi còn chưa rời giường, lập tức đẩy hết các cuộc hẹn cho tôi....!!! Hiểu chứ?!! – nói xong ko đợi Hạ Quy Linh kịp đáp lời, nhanh chóng đóng cửa lại, để một đám người đầy mặt dại ra đứng trước cửa phòng.

Hạ Quy Linh nhìn cửa phòng lạnh lùng trước mặt, dáng vẻ phong độ, tao nhã, tinh anh gì gì lập tức bị vứt lên chin tầng mây, nổi điên đập đầu vào tường:

[ Lão tử biết ngay mà.....làm trợ lý cho tên này đúng là giảm thọ. Là Thủ tướng phu nhân, Chủ tịch tập đoàn,.....toàn là tai to mặt lớn ko đó...nói đẩy là đẩy được chắc.......được rồi, hình như là đẩy được. Thôi, makeno....cũng ko phải là lần đầu tiên....!!! Dù sao cho Thủ tướng, Uý thư, Tổng cục,.....leo cây quài cũng quen rồi...thêm vài người nữa cũng ko mất mát gì] 

Ra lệnh cho đám vệ sĩ túc trực 24/24 nghiêm cẩn trước cửa phòng Mạc Quân sau liền cũng trở về phòng tắm rửa, ngủ nghỉ đi. Ngày mai còn một trận chiến đâu....!!! Haiz.....nếu lúc trước biết làm trợ lý cho tên này khổ như vầy tuyệt đối sẽ đẩy tên Đồng An ra làm.

.......................................

Trong phòng, Mạc Quân nhìn khoang thuyền trước mặt, hơi hơi thẫn thờ.........

Từ khi võng du ngày càng phổ biến đến mức thu hút hơn 80% dân số Châu Á tham gia vào sau, nó liền trở thành một ngành công nghiệp mũi nhọn của Thế giới, mũ giáp và khoang thuyền được sản xuất rộng rãi. Nơi nơi đều có bày bán, ở đâu cũng có thể sử dụng để vào võng du, tựa như trở thành một Thế giới thứ hai được mọi người công nhận vậy.

Cũng đã lâu rồi cậu ko trở lại võng du kể từ khi Legend trở thành Bang hội lớn mạnh nhất.......đã ko còn người đó, trở lại võng du thì có ý nghĩa gì?!!! 

Thế nhưng, hôm nay ko hiểu sao cậu lại bỗng dưng muốn vào lại võng du đến lạ, rất bất chợt. Tựa như lúc cậu vẫn còn hoài giấc mộng trở thành Đệ nhất cao thủ trong võng du vậy, cái thời thanh xuân nhiệt huyết ấy. Có lẽ......trở lại nhìn một chút cũng ko sai.

Nghĩ là làm, Mạc Quân nhanh chóng chuẩn bị tốt dịch sinh học, nằm vào khoang thuyền, đổ bộ vào ID [ Nhất tiếu hồng trần]. Lần cuối cậu off là ở trong phòng mình chỗ Bang hội, ko hề ngoài ý muốn phải là trở lại chỗ đó mới đúng.......chính là, tại sao lại đến đây??? Đây là chỗ nào???

Mạc Quân nghi hoặc nhìn rừng đào xung quanh, cậu đang đứng ở trung tâm. Một thân bạch y phiêu phiêu trong gió, hoa đào xứng mỹ nhân.....tựa như một bức tranh tuyệt mỹ........chỉ tiếc, ko có người được thưởng thức cảnh đẹp này, ngoại trừ một người.

Như có cảm giác, Mạc Quân nhìn bóng hình cao thẳng phía cuối khu rừng, ko khỏi trái tim chợt đập mạnh.....lòng bàn tay căng thẳng rịn mồ hôi. 

[ Qúa giống, như thế nào có thể giống như vậy......ko thể nào đâu...!!!] – cậu cẩn thận nhìn người đang quay lưng trước mặt, chỉ để cho cậu một bóng lưng vô cùng quen thuộc, bộ trang phục gọn nhẹ, ôm sát thường thấy của Sát thủ. Chỉ khác là trên nền vải màu xám có thêu vài đóa bạch mai.....!!!

Câu trả lời như hiện ra trước mắt nhưng Mạc Quân vẫn ko dám tin tưởng, bởi vì hạnh phúc đến quá bất ngờ, cậu thậm chí cứ ngỡ chỉ là một giấc mơ. Có thể là từ khi nãy cậu cũng đã ngủ rồi nên mới có thể mơ thấy người đó.....!! Cái tên đã lên đến tới cổ họng lại ko dám thốt ra thành lời. Cậu sợ.....sợ sẽ lại giống như trong những giấc mơ đó, người trước mặt vừa quay lại liền sẽ biến tan thành sương khói.....cười nhạo sự cố chấp của cậu.

Trác Phàm đứng mãi mà ko thấy người phía sau hó hé gì, tựa như chỉ cần được nhìn mãi bóng lưng cũng đã thỏa mãn vậy. Ko nghĩ tới người trước kia kiêu ngạo là thế, tự tin chói lóa là thế nay lại trở nên như vậy yếu đuối, hắn ko khỏi khe khẽ thở dài.

Trong mắt Mạc Quân, giống như một thước phim quay chậm vậy. Người phía trước bỗng dưng chầm chậm quay lại, để lộ ra gò má tuấn mỹ vô cùng. Vẫn khí chất lạnh lùng như hàn mai sương tuyết đó. Tất cả đều làm nên một Nam thần nổi tiếng của Royaty....!!! Quả thật là Tiêu Dật.

Mạc Quân ko nhịn được hốc mắt đỏ hoe, thật nhanh lao mạnh vào trong lòng hắn. Lần này cũng ko phải ảo ảnh, ko phải giấc mơ, ko biến mất mà là thực thực rắn chắc một người.

Cậu ko khỏi nhe răng nhếch miệng:

_ Người gì mà cứng như thép nguội vậy.....thật đau...!!!

Tiêu Dật bất đắc dĩ mà ôm lấy người "ầm ầm" lao vào lòng mình như cái lu kia.......cười khẽ:

_ Đau là được rồi, chứng tỏ đây ko phải là mơ, đúng chứ???

Mạc Quân nghe vậy, sững sờ nhìn chằm chằm Tiêu Dật......đôi tay run rẩy sờ lên khuôn mặt mấy năm qua vẫn trêu đùa cậu trong nhưng giấc mơ, ngẹn ngào nói:

_ Thật sự ko phải là mơ??? Sẽ ko biến mất chứ???

Hắn mím môi, ôm thật chặt con hồ ly nhỏ này vào trong lòng, dùng sức lực và độ ấm cơ thể mình để chứng minh cho cậu biết đây là mơ hay thực.

Lúc này, Mạc Quân đã ko thể kìm chế hơn nữa......òa khóc lên như trẻ con. Bao lâu nay, cậu cắn răng ko thèm nghe mọi người khuyên bảo, cố chấp tìm kiếm Tiêu Dật. Mặc cho ngay cả gia đình của Tiêu Dật cũng đã từ bỏ, mặc cho bao nhiêu bạn bè, người quen từ cô đơn đến lập gia đình vẫn nhất quyết ko chịu cưới người khác chẳng phải là vì giây phút này sao??? 

Đáng lẽ cậu phải vui vẻ nở một nụ cười thật tươi, thật tươi mới đúng......vì sao sống mũi lại cay thế này. Bao nhiêu ủy khuất dồn nén lâu nay như tìm được lối thoát, ùa ra ko thể kiếm soát được. Cậu cứ thế khóc nức nở trong vòng tay Tiêu Dật như một đứa trẻ con.

[ Tìm được anh trong vô vọng, có phải hay không đã chứng minh được sự cố chấp của em.......là đúng?!!]

.............................................

Sáng hôm sau, lúc Hạ Quy Linh gõ cửa phòng Mạc Quân.....lúc đã gõ hơn 3, 4 tiếng vẫn ko có người trả lời sau, liền hiểu được người này sợ là hôm nay sẽ ko dậy sớm được, phải đẩy tất cả các cuộc họp, hẹn đi thôi. Đang lúc cậu định rời khỏi thì cửa mở.

_ Cậu là ai??? Như thế nào sẽ ở trong phòng của Mạc Quân??? Khoan đã.........Tiêu.......Tiêu đại thần??? anh rốt cuộc bỏ được trở về??? – Hạ Quy Linh dại ra, trợn mắt há mồm nhìn người quần áo xốc xếch, cổ đầy dấu hôn, trên mặt còn mang theo buồn ngủ nhưng vẫn ko giảm tí nào khí thế lạnh lùng, lãnh khốc trước mặt. Run lẩy bẩy hỏi....

_ Ừm, Mạc Quân đêm qua rất mệt, ngủ rồi...!!! các cuộc họp trong mấy ngày này hủy hết đi....!!! - Trác Phàm gật đầu nói. Đã hoàn thành nhiệm vụ, hắn cũng ko cần lại cosplay cách nói chuyện như bị thiếu I-ốt của Tiêu Dật nữa, rành mạch nói.

[ Đêm qua rất mệt??? ko phải như mình nghĩ đi??? aiz....nhìn cổ đầy dấu hôn thế kia đêm qua chắc kịch liệt lắm hả ~~!!! A~~~ chịu hết nổi, phải đi gọi cho đám Diễm Chi, Đồng An nhiều chuyện một chút mới được....tiện thể báo tin Tiêu Dật trở lại luôn...!!!] – Hạ Quy Linh đẩy kính mắt, nghiêm túc gật đầu. Trong lòng lại cười đến đê tiện, âm thầm xoa tay chuẩn bị biến thân bà tám.

................................................

Mạc Quân vừa tỉnh lại liền phát hiện bên cạnh ko ai, ko khỏi hoảng hốt......sợ hãi ngày hôm qua cũng chỉ là giấc mộng, vội vàng chân trần chạy ra ngoài tìm kiếm.

_ Thế nào? Tìm anh??? – một bàn tay mạnh mẽ kéo chặt eo cậu vào lồng ngực ấm áp, âm thanh trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai khiến cậu ko khỏi vui sướng quay người lại.

_ Thật là anh? Ko phải mơ?

Trác Phàm nghe vậy ko khỏi cảm thấy đau lòng, xoa xoa gương mặt cậu, hôn một cái, cười khẽ:

_ Như thế nào có thể là mơ? Hôm qua chiến đấu kịch liệt như vậy, mông ko đau sao???

Mạc Quân nghe vậy, khuôn mặt đỏ hồng........lí nhí:

_ Có.......có chút.....đau...!!! 

Nếu để các lão già trên thương trường thấy cậu lúc này chắc chắn sẽ ngạc nhiên đến độ hàm rơi đầy đất. Đây quả thật là "Mặt cười hồ ly" giả dối, âm hiểm khiến bọn họ nghiến răng nghiến lợi sao??? Thật sự? ko phải hàng giả......hàng đó sao có thể cười đến ngại ngùng như vậy được? chẳng phải chỉ có một kiểu cười híp mắt như hồ ly lúc tính kế người khác thôi sao???

Trác Phàm ôm cậu vào phòng, đặt lên giường.....quát mũi nói:

_ Ai bảo hôm qua cứ gào "em muốn", "em muốn" làm gì....!!! Cứ như bị bỏ đói lâu năm ấy.....!!!

Mạc Quân mặt càng đỏ hơn, đã đến độ sắp thiêu chính một trái trứng gà.....nhỏ giọng thì thầm:

_ Thì chẳng phải, bỏ đói gần.....gần 5 năm còn gì....!!!

Trác Phàm nghe vậy, ko khỏi cười lớn. Hôm cậu một ngụm.....ấm áp nói:

_ Được rồi, vậy từ giờ trở đi anh sẽ ko đi đâu nữa, đút no em đủ 5 năm có được ko???

_ Chỉ 5 năm??? – Mạc Quân khàng nghị, lúc này cũng lộ ra cái đuôi hồ ly.

_ Được rồi, thiếu em 5 năm, anh trả em cả đời....!!! được chưa? Lỗ vốn mua bán rồi đó...!!!

Mạc Quân nghe được sự chân thành và chắc chắn trong câu nói của hắn, khóe môi ko nhịn được kéo lên thành một độ cung tuyệt mỹ. Bàn tay đan vào nhau, nhìn thẳng vào mắt hắn, nở một nụ cười thật hạnh phúc.

Nếu đã có được hứa hẹn của hắn, gia đình hai bên cũng đã sớm ngã bài từ lâu, việc hai người còn thiếu bây giờ chỉ còn là một tờ giấy đăng ký và một buổi hôn lễ mà thôi.

_ Dật, ngày mai......chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé!!!

_ Ở đây?

_ Uh, ở đây hôn nhân đồng tính được thông qua từ lâu rồi. Nghe nói gần đây cũng có một Thánh đường rất nổi tiếng....!!!

_ Vậy được rồi...!!! theo em hết.

...............................

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện