Hệ Thống Đang Báo Hỏng
Chương 55: Tình bất tri sở khởi 3
Đệ đệ của hắn cuối cùng cũng vượt qua kỳ thức tỉnh rồi.
Trong tất cả trận đánh của Ân Triển thì Địa ma đạo là trận đánh gian nan vất vả nhất.
Nó không phải là một con đường, mà là một khu rừng tối tăm âm u rộng lớn, bên có vô số ma vật trú ngụ, chúng không chỉ vô cùng hung ác, còn có chỉ số thông minh rất cao. Trong số đó Địa ma thú cấp thánh có thực lực mạnh nhất, kích thước cũng lớn nhấtto cao như đỉnh núi nhỏ, nếu như nó trốn thoát thì trong khoảnh khắc nó có thể phá tan một tòa thành.
Vì vậy để ngăn chặn thương vong, từ ngàn năm trước Minh giới không ngừng củng cố kết giới ở Địa ma đạo, từ trong ra ngoài tổng cộng có bảy lớp, khi tràng hạo kiếp lúc trước qua đi những lớp kết giới khá cũ bên trong bị chấn động nứt ra, sau đó Địa ma thú không ngừng dùng sức tông vào nên chúng đều vỡ tan.
Nhiệm vụ bây giờ của họ là tiến vào sâu bên trong khôi phục lại các tầng kết giới.
Bắt đầu từ hôm xảy ra chuyện, bốn vị trong mười điện chủ của Minh giới được phái đến Địa ma đạo chia ra các phương hướng khác cùng nhau tiến quân.
Điện chủ Lạc hồn điện phụ trách chịu trách nhiệm về phía nam, trong một lần tiến công đụng phải hai con Địa ma thú cấp thánh vì bảo hộ cho thủ hạ rút lui mà bất hạnh ngã xuống. Khi đó ba người khác đều không giúp đỡ được, Minh chủ lập tức điều đội quân gần đó vội vàng chạy đến.Nhưng có lẽ ma vật đã đoán ra phía nam là điểm yếu,vẫn không ngừng chạy đến đây vì thế đội ngũ dần dần không chống đỡ nổi, cuối cùng Ân Triển phải dẫn quân tiếp viện.
Đường Du nghe tình hình hiện nay thì hỏi: “Sao không bố trí kết giới từ bên ngoài?”
“Nếu được đã làm từ lâu.” Ân Triển nói:
“Các tầng kết giới bên trong đều dựa theo pháp trận bố trí, sau khi tu sửa hoàn tất sẽ xuất hiện rất nhiều con đường được kết giới bảo vệ thuận tiện cho mọi người ra vào.”
Đường Du hỏi: “Có tác dụng gì?”
Ân Triển luôn sẵn sàng giải thích những nghi hoặc của cậu, kiên nhẫn nói cho cậu biết trong khu rừng này có một số thảo dược và thực vật rất quý hiếm.Do hoàn cảnh ảnh hưởng không thể tồn tại ở nơi khác chỉ có trồng ở đây, ngoài ra còn ngoài ra có một số ma vật có giá trị sử dụng cao không thể tiêu diệt.Vì thế các vị chủ sự trước kia mới bày trận phong ấn, nếu không bọn họ đã có thể dùng biện pháp mạnh mẽ xử lý nơi đây.
Ân Triển nói:
“Bên ngoài Địa ma đạo còn là một nơi du lịch khá nổi tiếng, nuôi sống rất nhiều gia đình xung quanh.Bởi vì kích thích nên một số người cũng thích đến đây hưởng tuần trăng mật, cắm trại dã ngoại.”
Gần đây Đường Du được tiếp xúc với các nền văn hóa trên các trên thế giới khác nhau nên cũng biết tuần trăng mật là gì, ừ một tiếng.
Ân Triển cười nâng cằm cậu lên: “Về sau chúng ta có cần đến đây không?”
Đường Du chẳng có biểu tình đẩy tay hắn ta, không thèm để ý hắn.
Đôi mắt của Vương phó tướng và mấy vị nồng cốt nhìn hai người họ sáng lấp lánh, lão đại trầm ổn ngạo khí của bọn họ từ khi bắt đầu yêu đương thì bắt đầu thích cười, bây giờ còn đùa giỡn cậu ấy trước mặt bọn họ! Đúng là nhìn người không thể nhìn tướng mạo!
Đường Du cảm nhận được ánh mắt quay đầu nhìn lại,thấy đa số bọn họ đều đang tò mò nhìn Ân Triển, còn có người vẻ mặt nghi ngờ.Cậu im lặng nghĩ thầm nếu như để bọn họ biết Ân Triển ở trên giường lưu manh vô sỉ cỡ nào, e là sẽ sợ hãi lắm luôn —— tất nhiên, loại chuyện này bọn họ sẽ mãi mãi không biết được.
Đội ngũ dùng tốc độ nhanh nhất ngày đêm không ngừng nghỉ đến Địa ma đạo.
Lần này Ân Triển giữ chức vụ chủ tướng, dù là thuộc hạ cũ của Lạc hồn điện hay những người mới được điều đến đều phải nghe theo mệnh lệnh của hắn. Hắn nhìn thấy từ xa có đội ngũ đến tiếp đón thì dẫn quân đội của mình tiến đến.
Hiện nay bên ngoài Địa ma đạo có một tầng kết giới dùng khi khẩn cấp, để phòng ngừa những người bên trong chống đỡ không nối khiến cho đám ma vật trốn ra. Ân Triển nhìn bọn họ mở ra môt lỗ hổng cho đội quân tiến vào mới hỏi:
“Nghe nói kết giới này có thể chống được một trăm năm?”
Người mang đội bên Lạc hồn điện tên là Bạch Thống Hề có dáng vẻ nho nhã, là một mưu sĩ được cố điện chủ coi trọng, nghe vậy đáp:
“Nếu nó không bị tổn hao gì thì đúng là vậy.”
Ân Triển gật đầuhiểu rõ ý tứ của gã.
Kết giới được lưu lại từ hàng ngàn năm trước, hiện nay lại phải trải qua một trận chấn động nghiêm trọng, không ai biết được cự thạch dùng để bố trận có hư tổn gì không, lúc này có thể hoạt động bình thường là tốt lắm rồi.
Hai đội quân hạ trại ở bên ngoài chung quanh bày các trận pháp phòng ngự, một vị tướng lãnh vừa tuần tra trở về nhìn thấy Ân Triển thì lập tức ra đón như thể trút được gánh nặng:
“Rốt cuộc ngươi cũng tới rồi.”
Ân Triển cùng gã là bằng hữu, vỗ vai gã cùng bọn họ đi vào chủ trướng, nhanh chóng hiểu rõ tình hình hiện nay, biết được những con khác đột phá nhiều lần vẫn chưa phá vỡ được tầng trong cùng.
Bạch Thống Hề cùng tướng lãnh nhịn không được nhìn thiếu niên hồng y bên cạnh hắn.
Kỳ thật ngay từ đầu bọn họ đã chú ý tới người này rồi, nhưng còn có chính sự phải bàn bạc nên không có hỏi nhiều, lúc này mới cẩn thận đánh giá thiếu niên.Bọn họ chỉ cảm thấy khi nhìn gần càng thêm rung động, quan trọng nhất là trên người thiếu niên này mang theo khí tức của tộc ác long, hiển nhiên thân phận vô cùng đặc biệt.
Bạch Thống Hề vô cùng kinh ngạc, gã biết Minh chủ rất được coi trọng Ân Triển, cộng thêm những chiến tích huy hoàng của hắn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra Ân Triển sẽ là điện chủ kế nhiệm của bọn hắn.Cho nên trước khi Ân Triển đến đây gã cũng đã tìm hiểu rõ đội ngũ của hắn, chưa có nghe nhắc đến vị đại nhân vật này.
Bọn Tướng lãnh khá thân với Ân Triển nên hỏi thẳng: “Vị này là?”
“Cậu ấy là Nhạc Chính Hoằng, thành viên mới của tiểu đội tinh nhuệ.”
Ân Triển nghiêm túc nói: “Đồng thời cũng là mẫu thân của con ta.”
Bạch Thống Hề: “…”
Tướng lãnh: “…”
Đường Du: “…”
Chủ trướng rơi vào tĩnh mịch, Vương phó tướng thầm nghĩ lão ngài thiệt bình tĩnh mà, lại nhìn thoáng qua thiếu niên vuốt ve chuôi kiếm dường như muốn đập cho tướng quân một trận.Trong lòng gã lo lắng, nhưngvẫn chưa kịp nghĩ cách gì hóa giải đã thấy một binh lính đến thông báo ma vật đang tiến về hướng này..
Binh lính vừa dứt lời bọn họ lập tức quên ngay chuyện này mà nhìn Ân Triển.
Ân Triển nói:
“Bình thường đánh thế nào thì bây giờ cũng thế, cố gắng chống đỡ lui ra bên ngoài.”
Hắn gõ lên một vị trí bản đồ được vẽ trên mặt đất:”Lui về hướng này.”
Bạch Thống Hề hiểu được hắn muốn thiết kế bẫy, bởi vì ma vật không biết viện quân củ bọn họ đã đến bọn họ có thể thừa lúc đánh cho đối phương không kịp trở tay.Bọn họ nhanh chóng nhận lệnh cũng các tướng lãnh khác dẫn người rời đi.
Ân Triển ra hiệu cho Vương phó tướng chọn một ít người cũng hắn đi mai phục, nhìn qua Đường Du: “Ngươi muốn đi không?”
Đường Du đương nhiên là muốn đi không hề do dự đồng ý. Ân Triển xoa đầu cậu dặn dò đừng cách hắn xa quá, dẫn theo cậu rời khỏi chủ trướng tiến vào rừng rậm.
Bên trong Địa ma đạo thực yên tĩnh, cây cối như ngọn núi cao che phủ bầu trời, từ mặt đất nhìn lên không thấy được đỉnh, hơn nữa mỗi gốc cây đại thụ đều cần mấy chục người mới ôm hết được.Mặc dù là rừng rậm nhưng núi cao ao hồ cái gì cũng có.
Khi Đường Du đến đã cảm nhận được sự hùng vĩ của nó, càng nhìn kĩ càng cảm thấy bọn họ thật nhỏ bé.Nhưng khi nhớ đến con Địa ma thú từng gặp qua ở núi Côn Lôn cậu lại không thấy bất ngờ, dù sao rừng rậm có thể dung nạp được loại ma vật này thì lớn như thế cũng là bình thường.Thế cho nên cái đối với Địa ma thú là gò đất nhỏ thì đối với bọn họ lại là dốc núi.
Cậu khá kinh ngạc: “Ta nghe nói ngươi đã từng tuy bắt con Đia ma thú cấp vương,nhưng nơi này có kết giới sao nó lại thoát được?”
Ân Triển nói: “Lúc ấy điện chủ của Quảng Hòa điện muốn tìm một món đồ nênmới tạm thời mở kết giới ra, sau đó bổ ra một không gian bên trong thế là bị một con Địa ma thú ẩn núp gần đó thừa dịp gã sơ hở lao vào.”
Đường Du hiểu rõ hỏi thêm: “Ta còn nghe nói chỉ mình ngươi cùng 1 tiểu đội đã bắt được nó?”
Ân Triển gật đầu, nghĩ đến hình ảnh trong một năm tức phụ rời khỏi hắn vẫn tìm hiểu tin tức và sự tích về mình thì cười bí hiểm:
“Ngươi còn muốn biết gì về ta thì hỏi thoải mái, sau này đừng nghe người khác nói, ta đích thân nói cho ngươi bảo đảm chính xác hơn ngươi nghe được, hửm?”
Đường Du: “…”
Đám người Vương phó tướng yên lặng đi đằng sau đều nghĩ bọn họ đang đi đánh giặc đó, đừng có tán tỉnh nhau có được hay không!
Trận chiến này hoàn toàn không có gì hồi hộp, mọi người sẽ dễ dàng đẩy lùi làn sóng ma vật. Ân Triển hiểu đây chỉ là sự may mắn tạm thời, sau này khi ma vật càng cẩn thận hơn họ sẽ không dễ dàng chiến thắng nữa.
Bầu trời nhanh chóng tối đi, hắn bố trí đơn giản phân phó bọn họ nghỉ ngơi, ngày mai bắt đầu tiến vào sâu bên trong. Bạch Thống Hề cùng tướng lãnh lĩnh mệnh cùng rời đi, trong chủ trướng thoáng chốc chỉ còn lại Ân Triển, Đường Du và Vương phó tướng.
Vương phó tướng không chờ Ân Triển lên tiếngđã chủ động đi ra ngoài. Đường Du hỏi:
“Còn ta?”
“Ngươi đương nhiên ngủ cùng ta.” Ân Triển vừa nói xong thấy cậu lui về phía sau liền cười kéo người vào trong ngực hôn một cái:
“Sợ gì chứ, ở đây nhiều người thế này ta cũng không ăn ngươi được.”
Đường Du nghi ngờ nhìn hắn.
Ân Triển hỏi: “Vậy ngươi muốn ngủ chung lều với người khác?”
Nghe thế Đường Du im lặng.
Vì thế Ân Triển mang theo nụ cười chiến thắng, bế bổng tức phụ lên quay người đi đến bên tháp. Mới đầu Đường Du vẫn chưa tin tưởng hắn lắm, nhưng sau khi quan sát một lúc phát hiện người này thật sự đàng hoàng, chỉ là lâu lâu ăn đậu hũ thôi, lúc này cậu mới hoàn toàn yên tâm. Ân Triển thấy cậu dần dần tạo thành thói quen bắt đầu chủ động dựa vào lòng mình thì mỉm cười vỗ về cậu.
Trận đánh ở Địa ma đạo quả nhiên đúng như Ân Triển đã đoán trước rất khó đánh.
Pháp trận ở sâu trong rừng, bọn họ phải vận chuyển tất cả địa long thạch vào đó.Nhưng ma vật cũng không phải ngu ngốc đương nhiên sẽ canh gác nghiêm ngặt không để bọn họ thực hiện được. Để hoàn thành nhiệm vụ, hoặc là nghĩ cách tốt nhất tiến vào, hoặc là dựa vào nhân thủ mạnh mẽ khiến cho những ma vật đó không còn rãnh rỗi để ý đến người bố trận.Nhưng thực lực của Địa ma thú cấp rất khủng khiếp, một chưởng ụp xuống đã có thể giết một đám người, nếu thật sự dùng sức mạnh nhất định sẽ tổn thương nghiêm trọng.
Về phần nghĩ cách tiến vào… Khứu giác của ma vật khứu rất nhạy cảm, cho dù bọn họ có tìm được cách tốt nhất để che dấu khí tức, thì lúc thả địa long thạch xuống cũng sẽ bị phát hiện, thế là cũng chết thôi.Còn một vấn đề nữa là càng đi sâu vào bên trong thì việc hạ trại sẽ càng khó khăn rất nhiều.Nói không chừng chưa dựng lều xong đám ma vật đã lao ra vây quanh nuốt chửng bọn họ.
Mấy tháng trôi qua khoảng cách bọn họ di chuyển chỉ bằng một phần mười của toàn bộ hành trình, điều đó làm cho cả Ân Triển cũng cảm thấy bực tức.
Đường Du nhìn hắn thế thì đi đến bên cạnh hắn.
Ân Triển ôm cậu đùa giỡn một hồi tâm tình tốt hơn nhiều.
Đường Du ổn định hơi thở hỏi: “Chúng ta sẽ đánh bao lâu?”
“Dựa theo tốc độ này chắc phải vài năm.” Ân Triển nói:
“Nhưng phải tăng tốc lên, hiện nay chắc chắn đã có ma vật muốn đụng vỡ tầng kết giới khẩn cấp đó rồi, lỡ như kết giới bị nát thì sẽ rất phiền phức.”
Đường Du không hiểu: “Tại sao lại đặt pháp trận ở bên trong đó?”
“Bởi vì làmnhư thế kết giới khá chắc chắn.” Ân Triển nói:
“Hơn nữa lúc đó cũng không ai nghĩ sau này sẽ xảy ra trận hạo kiếp.”
Đường Du thấy hắn chăm chú xem bản đồ thì cũng không nói gì nữa. Ân Triển vẫn ôm cậu, cầm lấy tay cậu chơi đùa. Đường Du nhìn hắn hỏi:
“Đám ma vật đó có đoàn kết không? Nếu làm cho những con ma vật tự đánh lẫn nhau, chúng ta có thể nhân lúc hỗn loạn vào không?”
“Chúng nó phân chia cấp bậc nghiêm ngặt, lấy cường đứng đầu.Chúng tuyệt đối nghe lệnh của ma vật cấp thánh, trừ khi…”
Ân Triển trầm ngâm một chút, xao xao mặt bàn: “Trừ khi chúng nó mất hết lý trí.”
Đường Du hỏi: “Có cách gì làm bọn chúng hỗn loạn không?”
Ân Triển nói: “Hạ dược.”
Đường Du vô thức định hỏi có loại dược này không, nhưng lại nghĩ dù có hạ dược cũng phải tiến vào trong thì im lặng.Lúc này bỗng nhiên cậu cảm thấy có gì mềm mại chạm vào trên môi, hơi thở quen thuộc ấm áp xông vào ôn nhu quyện lấy cậu,cậu chợt ngừng thở chủ động ngẩng đầu đón nhận.
Ân Triển chỉ hôn một lát liền buông ra, bảo cậu đi ngủ trước còn bản thân ra ngoài đi loanh quanh tiếp tục nghiên cứu địa đồ.
Đúng lúc Bạch Thống Hề cũng đang ở bên ngoài, gã thấy hắn đang nhìn chằm chằm đại thụ thì đi qua gọi: “Tướng quân.”
Ân Triển ừ một tiếng: “Trong Địa ma đạo, cấp bậc của Ma Điểu hình như không cao lắm?”
Bạch Thống Hề vừa nghe đã hiểu: “Ngươi muốn tấn công từ phía trên? Nhưng việc này nguy hiểm lắm.”
Cây cối trong Địa ma đạo đều rất to lớn, nếu làm như vậy không khác gì phải di chuyển liên tục giữa các ngọn núi cao.Lỡ như không may bị Ma Điểu phát hiện thì hậu quả rất nghiêm trọng.
“Không phải tất cả, vài người lên là được rồi.” Ân Triển nói:
“Lúc đó phải chú ý ẩn dấu, tốc độ theo sát với đội ngũ phía dưới, khi gần đến trung tâm thì bắt đầu tăng tốc, từ trên cao hạ dược tụi nó.”
Bạch Thống Hề sửng sốt: “Hạ dược?”
Ân Triển rất tự hào: “Ý kiến của nương tử nhà ta đó.”
Bạch Thống Hề: “…”
Một ngày không âu yếm các ngươi sẽ khó chịu đúng không?
Ân Triển không để ý tới sắc mặt của gã, vỗ vai dặn gã ngày mai sẽ thương lượng chi tiết cụ thể rồi trở về ôm tức phụ ngủ một giấc.Sáng sớm ngày hôm sau hắn triệu tập bọn họ mở cuộc họp quyết định kế hoạch.
Đội quân vẫn thận trọng tiến lên từ phía dưới, khi khoảng cách dần ngắn lại Ân Triển quyết định không cắm trại.Hắn bảo bọn họ tạo một hang động từ thân cây, ở bên ngoài rắc một vòng bột tiêu trừ khí tức sau đó mới tiếp tục tiến về trước.
Trên đường bọn họ đụng phải ma vật cấp thánh, Ân Triển không muốn đối chiến trực tiếp.Trước tiên là lập bẫy vây nó sau đó mới cùng tiểu đội tinh nhuệ giết chết nó.Điều này khiến đám người Bạch Thống Hề nhìn xem há hốc mồm, nghĩ bụng rằng tiểu đội trong truyền thuyết quả nhiên danh bất hư truyền, trong phút chốc sĩ khí đều tăng cao.
Trận đánh ở Địa ma đạo này Ân Triển đánh trong một năm rưỡi.
Trận quần ma hỗn chiến cuối cùng vô cùng mãnh liệt, mặt đất không ngừng rung động. Khi mọi người từ trong hầm trú đi ra đều kinh ngạc khiếp sợ, sau đó cùng Ân Triển thu hoạch thắng lợi, lấy địa long thạch ra bố trận.
Trong thời gian một năm rưỡi này, Đường Du cùng Ân Triển như hình với bóng.
Có lẽ bởi vì quan hệ đã xác định, chỉ cần ở bên cạnh Ân Triển Đường Du đều cảm thấy an lòng, tâm tình cũng thoải mái. Ân Triển thì nhân cơ hội tiếp tục dạy dỗ tức phụ, để cậu dần đần cảm nhận cách đối nhân xử thế, không cần hở một chút là dùng vũ lực giải quyết vấn đề. Đường Du rất nghe lời hắn dạy bảo, khí tức càng ngày càng ôn hòa.
Bọn người Vương phó tướng đều cảm thấy rõ ràng sự thay đổi của thiếu niên, thầm khen sức mạnh của tình yêu quả nhiên vĩ đại, nhân tiện… Hai người ở cùng một chỗ thật là làm cho người ta chói mù mắt.
Ân Triển chẳng quan tâm tới bọn họ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền dẫn đội quân rời khỏi Địa ma đạo.Hắn đang chuẩn bị hưởng thụ những ngày nghỉ lâu lắm rồi mới có, ai ngờ vừa mới đi ra ngoài đã nhận được mệnh lệnh mới.Bởi vì bên phía điện chủ điện Quảng Hòa cũng gặp khó khăn, Minh chủ muốn bọn họ đến giúp đỡ. Hắn lập tức khó chịu, thấp giọng nói:
“Lại là tên ngốc kia.”
Đường Du nhìn hắn: “Làm sao vậy?”
Ân Triển kể lại sự việc, dẫn theo đội ngũ tiến về phía tây hội hợp cùng điện chủ điện Quảng Hòa.Khi bọn họ đến, những người đó đang đụng phải Địa ma thú cấp thánh hơn nữa dường như họ vừa trải qua một trận xung kích, trên người đều có vết thương.
Điện chủ điện Quảng Hòa tay cầm đại đao, chủ động bước lên chống đỡ phần lớn công kích của Địa ma thú.Lúc này gã trông thấy Ân Triển gã mừng muốn khóc, chưa kịp mở miệng đã thấy một thân ảnh hồng sắc diễm lệ từ trên trời giáng xuống, rút kiếm giao thủ với Địa ma thú cấp thánh. Ân Triển theo sát phía saucậu phối hợp vô cùng ăn ý, chỉ trong chớp mắt đã giải quyết gọn con Địa ma thú đã bị thương sẵn.
Mọi người ở điện Quảng Hòa: “…”
Đường Du thu kiếm đứng lại nhìn về phía bọn họ.
Điện chủ điện Quảng Hòa há há miệng: “… Đa tạ thiếu hiệp.”
Đường Du cười hỏi: “Tạ lễ đâu?”
Điện chủ điện Quảng Hòa lập tức nhìn Ân Triển: “… Đây là thủ hạ của ngươi?”
Ân Triển nói: “Mẫu thân của con ta.”
Quảng cùng điện điện chủ nói: “… Nói chơi hả!”
Ân Triển nói: “Đương nhiên là không.”
Điện chủ điện Quảng Hòa lại nhìn người nào đó, cảm thấy cậu thật xinh đẹp, hơn nữa còn rất lợi hại, khiến gã hâm mộ ghen tỵ lắm luôn.Vài năm trước đây từ khi Ân Triển đích thân xử lý sự kiện Đại ma thú do gã gây ra họ liền trở thành bằng hữu.Ân Triển biết gã rất ngốc nên bảo gã trước tiên bàn bạc chính sự. Điện chủ điện Quảng Hòa mới hoàn hồn dẫn bọn họ vào doanh trại chủ trướng, vừa vào đã than thở.
“Huynh đệ, đây không phải việc cho người làm mà, vừa tới gần chúng nó đã đuổi theo cắn bọn ta, ngươi xem nó quào ta nè!”
Gã đột nhiên xắn tay áo, cho bọn họ nhìn từng đường vết thương như mèo cào:
“Hung ác ghê!”
Ân Triển: “…”
Đường Du: “…”
Điện chủ điện Quảng Hòa quăng lọ dược để phó tướng bôi cho mình:
“Bây giờ các ngươi đến rồi ta mới cảm thấy có hy vọng,vị trí chủ tướng cho ngươi làm.”
Ân Triển xua tay: “Ta chỉ tới hỗ trợ thôi, không quản những cái khác.”
“Đừng mà, chúng ta quen biết nhiều năm như thế. “
Điện chủ điện Quảng Hòa vừa nói lại nhìn mỹ nhân ở bên cạnh tiến hành dụ dỗ:
“Tiểu nương tử, ngươi khuyên tướng công của ngươi đi,nếu hắn chịu đánh trận này biết đâu được thăng làm điện chủ, ngươi không muốn làm điện chủ phu nhân à? Oai phong lắm đó!”
“Thật hả?” Đường Du tò mò hỏi: “Trận này chỉ có cấp bậc điện chủ mới đánh nổi à?”
“Đúng thế.” Điện chủ điện Quảng Hòa nói:”Vậy mới chứng minh được tướng công của ngươi có thực lực làm điện chủ!”
Đường Du nói: “Ý của ngươi là điện chủ đều phải vô cùng lợi hại, những việc như thế này đều có thể giải quyết?”
Điện chủ điện Quảng Hòa lập tức ngẩng đầu tự hào: “Tất nhiên, điện chủ như ta thực lực rất mạnh!”
Đường Du nhìn về mọi người chung quanh: “Mọi người nghe rõ rồi đó, gã đều có thể giải quyết thế nên chúng ta về nhà thôi.”
Điện chủ điện Quảng Hòa: ” =口= “
Mọi người: “…”
Ân Triển phì cười kéo tức phụ đi ra ngoài.
Điện chủ điện Quảng Hòa vội vàng hoàn hồn: “Quay … quay lại!”
Hai người làm ngơ tiếp tục đi.
Điện chủ điện Quảng Hòa nói: “Các ngươi chỉ cần giúp đỡ thôi được chứ!”
Ân Triển lúc này mới miễn cưỡng dừng lại, cùng gã thảo luận cục diện hiện nay. Điện chủ điện Quảng Hòa thầm nghĩ Ân Triển chọn tức phụ khó đối phó y như hắn vậy, nhìn người nào đó có chút bực tức.
Đường Du nói: “Ta nhớ trên sách có nói, muốn nhờ người khác giúp đỡ thái độ phải tốt, mặt phải mỉm cười.”
“…” Vì thế điện chủ điện Quảng Hòa nở nụ cười cứng ngắc.
Đường Du dè dặt gật đầu hài lòng.
Điện chủ điện Quảng Hòa: “…”
Nhóc chết tiệt!
Ân Triển có kinh nghiệm lúc trước, cộng thêm địa long thạch bố trí ở phía nam hoàn tất hành động của ma vật bắt đầu bị hạn chế.Vì thế trận này đánh khá dễ dàng, nhanh chóng vượt qua khoảng cách ban đầu.
Người của điện Quảng Hòa nhìn tốc độc chém quái của tiểu đội tinh nhuệ bọn họ mà líu lưỡi, tiếp theo đó sĩ khí tăng mạnh họ cũng cầm vũ khí gia nhập cuộc chiến. Từng ngày trôi qua, bọn họ dần dần có chung nhận thức với bọn Vương phó tướng: Ân Triển hắc y cùng Nhạc Chính Hoằng hồng y, chỉ cần có một người ở đó một người khác chắc chắn sẽ ở gần bên, không hề tách ra.
Thực lực của hai người mạnh mẽ, diện mạo xuất chúng, tính cách cũng tốt, quả là một đôi do trời đất tạo nên.Ngay cả điện chủ điện Quảng Hòa đối với người nào đó tức đến nghiến răng cũng cảm thấy bọn họ rất xứng đôi —— sau mỗi lần bị người nào đó chỉnh đốn càng thêm chắc chắn.
Gã nhìn Ân Triển: “Quản giáo tức phụ của ngươi đi, sao lại có thể nghe lén người khác nói chuyện chứ!”
Đường Du đứng ở đỉnh cây trên đầu gã, vẻ mặt vô tội: “Ta không có.”
Điện chủ điện Quảng Hòa nói: “Rõ ràng có!”
Đường Du nói: “Vậy ngươi nói xem ta nghe thấy gì chứ?”
Điện chủ điện Quảng Hòa nói: “Nhất định là ngươi nghe thấy ta nói Bạch Thống Hề diện mạo rất tốt, có thể làm tức phụ…”
Gã đột nhiên nhận ra mình bị hố lập tức im miệng.
Đường Du ôm cây ngồi bệt xuống cười không dừng được: “Ha ha ha ha…”
Điện chủ điện Quảng Hòa nổi giận: “Ân Triển!”
“Ừ, ta nhất định dạy dỗ cậu ấy đàng hoàng.” Ân Triển tiến lên giang hai cánh tay:
“Nào, xuống đây.”
Đường Du mỉm cười sà vào lòng hắn, Ân Triển ôm chầm lấy cậu xoay người rời đi, bỏ lại Điện chủ điện Quảng Hòa đứng đó nghiến răng nghiến lợi.
Nhiệm vụ ở phía tây chỉ cần một năm đã hoàn thành, cuối cùng bọn họ cũng được quay về. Nhạc Chính Tiêu ngóng trông đệ đệ mãi, biết cậu về vội chạy đến thăm.Hắn ta thấy cậu cười chào hỏi mình thì ngạc nhiên hết sức, nhìn trái nhìn phải xem xét cậu.
Đường Du hỏi: “Như thế nào?”
“Không có việc gì.” Nhạc Chính Tiêu nói, lại nhìn trong chốc lát mới hoàn toàn xác định đệ đệ của hắn tacuối cùng vượt qua kỳ thức tỉnh rồi.
Trong tất cả trận đánh của Ân Triển thì Địa ma đạo là trận đánh gian nan vất vả nhất.
Nó không phải là một con đường, mà là một khu rừng tối tăm âm u rộng lớn, bên có vô số ma vật trú ngụ, chúng không chỉ vô cùng hung ác, còn có chỉ số thông minh rất cao. Trong số đó Địa ma thú cấp thánh có thực lực mạnh nhất, kích thước cũng lớn nhấtto cao như đỉnh núi nhỏ, nếu như nó trốn thoát thì trong khoảnh khắc nó có thể phá tan một tòa thành.
Vì vậy để ngăn chặn thương vong, từ ngàn năm trước Minh giới không ngừng củng cố kết giới ở Địa ma đạo, từ trong ra ngoài tổng cộng có bảy lớp, khi tràng hạo kiếp lúc trước qua đi những lớp kết giới khá cũ bên trong bị chấn động nứt ra, sau đó Địa ma thú không ngừng dùng sức tông vào nên chúng đều vỡ tan.
Nhiệm vụ bây giờ của họ là tiến vào sâu bên trong khôi phục lại các tầng kết giới.
Bắt đầu từ hôm xảy ra chuyện, bốn vị trong mười điện chủ của Minh giới được phái đến Địa ma đạo chia ra các phương hướng khác cùng nhau tiến quân.
Điện chủ Lạc hồn điện phụ trách chịu trách nhiệm về phía nam, trong một lần tiến công đụng phải hai con Địa ma thú cấp thánh vì bảo hộ cho thủ hạ rút lui mà bất hạnh ngã xuống. Khi đó ba người khác đều không giúp đỡ được, Minh chủ lập tức điều đội quân gần đó vội vàng chạy đến.Nhưng có lẽ ma vật đã đoán ra phía nam là điểm yếu,vẫn không ngừng chạy đến đây vì thế đội ngũ dần dần không chống đỡ nổi, cuối cùng Ân Triển phải dẫn quân tiếp viện.
Đường Du nghe tình hình hiện nay thì hỏi: “Sao không bố trí kết giới từ bên ngoài?”
“Nếu được đã làm từ lâu.” Ân Triển nói:
“Các tầng kết giới bên trong đều dựa theo pháp trận bố trí, sau khi tu sửa hoàn tất sẽ xuất hiện rất nhiều con đường được kết giới bảo vệ thuận tiện cho mọi người ra vào.”
Đường Du hỏi: “Có tác dụng gì?”
Ân Triển luôn sẵn sàng giải thích những nghi hoặc của cậu, kiên nhẫn nói cho cậu biết trong khu rừng này có một số thảo dược và thực vật rất quý hiếm.Do hoàn cảnh ảnh hưởng không thể tồn tại ở nơi khác chỉ có trồng ở đây, ngoài ra còn ngoài ra có một số ma vật có giá trị sử dụng cao không thể tiêu diệt.Vì thế các vị chủ sự trước kia mới bày trận phong ấn, nếu không bọn họ đã có thể dùng biện pháp mạnh mẽ xử lý nơi đây.
Ân Triển nói:
“Bên ngoài Địa ma đạo còn là một nơi du lịch khá nổi tiếng, nuôi sống rất nhiều gia đình xung quanh.Bởi vì kích thích nên một số người cũng thích đến đây hưởng tuần trăng mật, cắm trại dã ngoại.”
Gần đây Đường Du được tiếp xúc với các nền văn hóa trên các trên thế giới khác nhau nên cũng biết tuần trăng mật là gì, ừ một tiếng.
Ân Triển cười nâng cằm cậu lên: “Về sau chúng ta có cần đến đây không?”
Đường Du chẳng có biểu tình đẩy tay hắn ta, không thèm để ý hắn.
Đôi mắt của Vương phó tướng và mấy vị nồng cốt nhìn hai người họ sáng lấp lánh, lão đại trầm ổn ngạo khí của bọn họ từ khi bắt đầu yêu đương thì bắt đầu thích cười, bây giờ còn đùa giỡn cậu ấy trước mặt bọn họ! Đúng là nhìn người không thể nhìn tướng mạo!
Đường Du cảm nhận được ánh mắt quay đầu nhìn lại,thấy đa số bọn họ đều đang tò mò nhìn Ân Triển, còn có người vẻ mặt nghi ngờ.Cậu im lặng nghĩ thầm nếu như để bọn họ biết Ân Triển ở trên giường lưu manh vô sỉ cỡ nào, e là sẽ sợ hãi lắm luôn —— tất nhiên, loại chuyện này bọn họ sẽ mãi mãi không biết được.
Đội ngũ dùng tốc độ nhanh nhất ngày đêm không ngừng nghỉ đến Địa ma đạo.
Lần này Ân Triển giữ chức vụ chủ tướng, dù là thuộc hạ cũ của Lạc hồn điện hay những người mới được điều đến đều phải nghe theo mệnh lệnh của hắn. Hắn nhìn thấy từ xa có đội ngũ đến tiếp đón thì dẫn quân đội của mình tiến đến.
Hiện nay bên ngoài Địa ma đạo có một tầng kết giới dùng khi khẩn cấp, để phòng ngừa những người bên trong chống đỡ không nối khiến cho đám ma vật trốn ra. Ân Triển nhìn bọn họ mở ra môt lỗ hổng cho đội quân tiến vào mới hỏi:
“Nghe nói kết giới này có thể chống được một trăm năm?”
Người mang đội bên Lạc hồn điện tên là Bạch Thống Hề có dáng vẻ nho nhã, là một mưu sĩ được cố điện chủ coi trọng, nghe vậy đáp:
“Nếu nó không bị tổn hao gì thì đúng là vậy.”
Ân Triển gật đầuhiểu rõ ý tứ của gã.
Kết giới được lưu lại từ hàng ngàn năm trước, hiện nay lại phải trải qua một trận chấn động nghiêm trọng, không ai biết được cự thạch dùng để bố trận có hư tổn gì không, lúc này có thể hoạt động bình thường là tốt lắm rồi.
Hai đội quân hạ trại ở bên ngoài chung quanh bày các trận pháp phòng ngự, một vị tướng lãnh vừa tuần tra trở về nhìn thấy Ân Triển thì lập tức ra đón như thể trút được gánh nặng:
“Rốt cuộc ngươi cũng tới rồi.”
Ân Triển cùng gã là bằng hữu, vỗ vai gã cùng bọn họ đi vào chủ trướng, nhanh chóng hiểu rõ tình hình hiện nay, biết được những con khác đột phá nhiều lần vẫn chưa phá vỡ được tầng trong cùng.
Bạch Thống Hề cùng tướng lãnh nhịn không được nhìn thiếu niên hồng y bên cạnh hắn.
Kỳ thật ngay từ đầu bọn họ đã chú ý tới người này rồi, nhưng còn có chính sự phải bàn bạc nên không có hỏi nhiều, lúc này mới cẩn thận đánh giá thiếu niên.Bọn họ chỉ cảm thấy khi nhìn gần càng thêm rung động, quan trọng nhất là trên người thiếu niên này mang theo khí tức của tộc ác long, hiển nhiên thân phận vô cùng đặc biệt.
Bạch Thống Hề vô cùng kinh ngạc, gã biết Minh chủ rất được coi trọng Ân Triển, cộng thêm những chiến tích huy hoàng của hắn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra Ân Triển sẽ là điện chủ kế nhiệm của bọn hắn.Cho nên trước khi Ân Triển đến đây gã cũng đã tìm hiểu rõ đội ngũ của hắn, chưa có nghe nhắc đến vị đại nhân vật này.
Bọn Tướng lãnh khá thân với Ân Triển nên hỏi thẳng: “Vị này là?”
“Cậu ấy là Nhạc Chính Hoằng, thành viên mới của tiểu đội tinh nhuệ.”
Ân Triển nghiêm túc nói: “Đồng thời cũng là mẫu thân của con ta.”
Bạch Thống Hề: “…”
Tướng lãnh: “…”
Đường Du: “…”
Chủ trướng rơi vào tĩnh mịch, Vương phó tướng thầm nghĩ lão ngài thiệt bình tĩnh mà, lại nhìn thoáng qua thiếu niên vuốt ve chuôi kiếm dường như muốn đập cho tướng quân một trận.Trong lòng gã lo lắng, nhưngvẫn chưa kịp nghĩ cách gì hóa giải đã thấy một binh lính đến thông báo ma vật đang tiến về hướng này..
Binh lính vừa dứt lời bọn họ lập tức quên ngay chuyện này mà nhìn Ân Triển.
Ân Triển nói:
“Bình thường đánh thế nào thì bây giờ cũng thế, cố gắng chống đỡ lui ra bên ngoài.”
Hắn gõ lên một vị trí bản đồ được vẽ trên mặt đất:”Lui về hướng này.”
Bạch Thống Hề hiểu được hắn muốn thiết kế bẫy, bởi vì ma vật không biết viện quân củ bọn họ đã đến bọn họ có thể thừa lúc đánh cho đối phương không kịp trở tay.Bọn họ nhanh chóng nhận lệnh cũng các tướng lãnh khác dẫn người rời đi.
Ân Triển ra hiệu cho Vương phó tướng chọn một ít người cũng hắn đi mai phục, nhìn qua Đường Du: “Ngươi muốn đi không?”
Đường Du đương nhiên là muốn đi không hề do dự đồng ý. Ân Triển xoa đầu cậu dặn dò đừng cách hắn xa quá, dẫn theo cậu rời khỏi chủ trướng tiến vào rừng rậm.
Bên trong Địa ma đạo thực yên tĩnh, cây cối như ngọn núi cao che phủ bầu trời, từ mặt đất nhìn lên không thấy được đỉnh, hơn nữa mỗi gốc cây đại thụ đều cần mấy chục người mới ôm hết được.Mặc dù là rừng rậm nhưng núi cao ao hồ cái gì cũng có.
Khi Đường Du đến đã cảm nhận được sự hùng vĩ của nó, càng nhìn kĩ càng cảm thấy bọn họ thật nhỏ bé.Nhưng khi nhớ đến con Địa ma thú từng gặp qua ở núi Côn Lôn cậu lại không thấy bất ngờ, dù sao rừng rậm có thể dung nạp được loại ma vật này thì lớn như thế cũng là bình thường.Thế cho nên cái đối với Địa ma thú là gò đất nhỏ thì đối với bọn họ lại là dốc núi.
Cậu khá kinh ngạc: “Ta nghe nói ngươi đã từng tuy bắt con Đia ma thú cấp vương,nhưng nơi này có kết giới sao nó lại thoát được?”
Ân Triển nói: “Lúc ấy điện chủ của Quảng Hòa điện muốn tìm một món đồ nênmới tạm thời mở kết giới ra, sau đó bổ ra một không gian bên trong thế là bị một con Địa ma thú ẩn núp gần đó thừa dịp gã sơ hở lao vào.”
Đường Du hiểu rõ hỏi thêm: “Ta còn nghe nói chỉ mình ngươi cùng 1 tiểu đội đã bắt được nó?”
Ân Triển gật đầu, nghĩ đến hình ảnh trong một năm tức phụ rời khỏi hắn vẫn tìm hiểu tin tức và sự tích về mình thì cười bí hiểm:
“Ngươi còn muốn biết gì về ta thì hỏi thoải mái, sau này đừng nghe người khác nói, ta đích thân nói cho ngươi bảo đảm chính xác hơn ngươi nghe được, hửm?”
Đường Du: “…”
Đám người Vương phó tướng yên lặng đi đằng sau đều nghĩ bọn họ đang đi đánh giặc đó, đừng có tán tỉnh nhau có được hay không!
Trận chiến này hoàn toàn không có gì hồi hộp, mọi người sẽ dễ dàng đẩy lùi làn sóng ma vật. Ân Triển hiểu đây chỉ là sự may mắn tạm thời, sau này khi ma vật càng cẩn thận hơn họ sẽ không dễ dàng chiến thắng nữa.
Bầu trời nhanh chóng tối đi, hắn bố trí đơn giản phân phó bọn họ nghỉ ngơi, ngày mai bắt đầu tiến vào sâu bên trong. Bạch Thống Hề cùng tướng lãnh lĩnh mệnh cùng rời đi, trong chủ trướng thoáng chốc chỉ còn lại Ân Triển, Đường Du và Vương phó tướng.
Vương phó tướng không chờ Ân Triển lên tiếngđã chủ động đi ra ngoài. Đường Du hỏi:
“Còn ta?”
“Ngươi đương nhiên ngủ cùng ta.” Ân Triển vừa nói xong thấy cậu lui về phía sau liền cười kéo người vào trong ngực hôn một cái:
“Sợ gì chứ, ở đây nhiều người thế này ta cũng không ăn ngươi được.”
Đường Du nghi ngờ nhìn hắn.
Ân Triển hỏi: “Vậy ngươi muốn ngủ chung lều với người khác?”
Nghe thế Đường Du im lặng.
Vì thế Ân Triển mang theo nụ cười chiến thắng, bế bổng tức phụ lên quay người đi đến bên tháp. Mới đầu Đường Du vẫn chưa tin tưởng hắn lắm, nhưng sau khi quan sát một lúc phát hiện người này thật sự đàng hoàng, chỉ là lâu lâu ăn đậu hũ thôi, lúc này cậu mới hoàn toàn yên tâm. Ân Triển thấy cậu dần dần tạo thành thói quen bắt đầu chủ động dựa vào lòng mình thì mỉm cười vỗ về cậu.
Trận đánh ở Địa ma đạo quả nhiên đúng như Ân Triển đã đoán trước rất khó đánh.
Pháp trận ở sâu trong rừng, bọn họ phải vận chuyển tất cả địa long thạch vào đó.Nhưng ma vật cũng không phải ngu ngốc đương nhiên sẽ canh gác nghiêm ngặt không để bọn họ thực hiện được. Để hoàn thành nhiệm vụ, hoặc là nghĩ cách tốt nhất tiến vào, hoặc là dựa vào nhân thủ mạnh mẽ khiến cho những ma vật đó không còn rãnh rỗi để ý đến người bố trận.Nhưng thực lực của Địa ma thú cấp rất khủng khiếp, một chưởng ụp xuống đã có thể giết một đám người, nếu thật sự dùng sức mạnh nhất định sẽ tổn thương nghiêm trọng.
Về phần nghĩ cách tiến vào… Khứu giác của ma vật khứu rất nhạy cảm, cho dù bọn họ có tìm được cách tốt nhất để che dấu khí tức, thì lúc thả địa long thạch xuống cũng sẽ bị phát hiện, thế là cũng chết thôi.Còn một vấn đề nữa là càng đi sâu vào bên trong thì việc hạ trại sẽ càng khó khăn rất nhiều.Nói không chừng chưa dựng lều xong đám ma vật đã lao ra vây quanh nuốt chửng bọn họ.
Mấy tháng trôi qua khoảng cách bọn họ di chuyển chỉ bằng một phần mười của toàn bộ hành trình, điều đó làm cho cả Ân Triển cũng cảm thấy bực tức.
Đường Du nhìn hắn thế thì đi đến bên cạnh hắn.
Ân Triển ôm cậu đùa giỡn một hồi tâm tình tốt hơn nhiều.
Đường Du ổn định hơi thở hỏi: “Chúng ta sẽ đánh bao lâu?”
“Dựa theo tốc độ này chắc phải vài năm.” Ân Triển nói:
“Nhưng phải tăng tốc lên, hiện nay chắc chắn đã có ma vật muốn đụng vỡ tầng kết giới khẩn cấp đó rồi, lỡ như kết giới bị nát thì sẽ rất phiền phức.”
Đường Du không hiểu: “Tại sao lại đặt pháp trận ở bên trong đó?”
“Bởi vì làmnhư thế kết giới khá chắc chắn.” Ân Triển nói:
“Hơn nữa lúc đó cũng không ai nghĩ sau này sẽ xảy ra trận hạo kiếp.”
Đường Du thấy hắn chăm chú xem bản đồ thì cũng không nói gì nữa. Ân Triển vẫn ôm cậu, cầm lấy tay cậu chơi đùa. Đường Du nhìn hắn hỏi:
“Đám ma vật đó có đoàn kết không? Nếu làm cho những con ma vật tự đánh lẫn nhau, chúng ta có thể nhân lúc hỗn loạn vào không?”
“Chúng nó phân chia cấp bậc nghiêm ngặt, lấy cường đứng đầu.Chúng tuyệt đối nghe lệnh của ma vật cấp thánh, trừ khi…”
Ân Triển trầm ngâm một chút, xao xao mặt bàn: “Trừ khi chúng nó mất hết lý trí.”
Đường Du hỏi: “Có cách gì làm bọn chúng hỗn loạn không?”
Ân Triển nói: “Hạ dược.”
Đường Du vô thức định hỏi có loại dược này không, nhưng lại nghĩ dù có hạ dược cũng phải tiến vào trong thì im lặng.Lúc này bỗng nhiên cậu cảm thấy có gì mềm mại chạm vào trên môi, hơi thở quen thuộc ấm áp xông vào ôn nhu quyện lấy cậu,cậu chợt ngừng thở chủ động ngẩng đầu đón nhận.
Ân Triển chỉ hôn một lát liền buông ra, bảo cậu đi ngủ trước còn bản thân ra ngoài đi loanh quanh tiếp tục nghiên cứu địa đồ.
Đúng lúc Bạch Thống Hề cũng đang ở bên ngoài, gã thấy hắn đang nhìn chằm chằm đại thụ thì đi qua gọi: “Tướng quân.”
Ân Triển ừ một tiếng: “Trong Địa ma đạo, cấp bậc của Ma Điểu hình như không cao lắm?”
Bạch Thống Hề vừa nghe đã hiểu: “Ngươi muốn tấn công từ phía trên? Nhưng việc này nguy hiểm lắm.”
Cây cối trong Địa ma đạo đều rất to lớn, nếu làm như vậy không khác gì phải di chuyển liên tục giữa các ngọn núi cao.Lỡ như không may bị Ma Điểu phát hiện thì hậu quả rất nghiêm trọng.
“Không phải tất cả, vài người lên là được rồi.” Ân Triển nói:
“Lúc đó phải chú ý ẩn dấu, tốc độ theo sát với đội ngũ phía dưới, khi gần đến trung tâm thì bắt đầu tăng tốc, từ trên cao hạ dược tụi nó.”
Bạch Thống Hề sửng sốt: “Hạ dược?”
Ân Triển rất tự hào: “Ý kiến của nương tử nhà ta đó.”
Bạch Thống Hề: “…”
Một ngày không âu yếm các ngươi sẽ khó chịu đúng không?
Ân Triển không để ý tới sắc mặt của gã, vỗ vai dặn gã ngày mai sẽ thương lượng chi tiết cụ thể rồi trở về ôm tức phụ ngủ một giấc.Sáng sớm ngày hôm sau hắn triệu tập bọn họ mở cuộc họp quyết định kế hoạch.
Đội quân vẫn thận trọng tiến lên từ phía dưới, khi khoảng cách dần ngắn lại Ân Triển quyết định không cắm trại.Hắn bảo bọn họ tạo một hang động từ thân cây, ở bên ngoài rắc một vòng bột tiêu trừ khí tức sau đó mới tiếp tục tiến về trước.
Trên đường bọn họ đụng phải ma vật cấp thánh, Ân Triển không muốn đối chiến trực tiếp.Trước tiên là lập bẫy vây nó sau đó mới cùng tiểu đội tinh nhuệ giết chết nó.Điều này khiến đám người Bạch Thống Hề nhìn xem há hốc mồm, nghĩ bụng rằng tiểu đội trong truyền thuyết quả nhiên danh bất hư truyền, trong phút chốc sĩ khí đều tăng cao.
Trận đánh ở Địa ma đạo này Ân Triển đánh trong một năm rưỡi.
Trận quần ma hỗn chiến cuối cùng vô cùng mãnh liệt, mặt đất không ngừng rung động. Khi mọi người từ trong hầm trú đi ra đều kinh ngạc khiếp sợ, sau đó cùng Ân Triển thu hoạch thắng lợi, lấy địa long thạch ra bố trận.
Trong thời gian một năm rưỡi này, Đường Du cùng Ân Triển như hình với bóng.
Có lẽ bởi vì quan hệ đã xác định, chỉ cần ở bên cạnh Ân Triển Đường Du đều cảm thấy an lòng, tâm tình cũng thoải mái. Ân Triển thì nhân cơ hội tiếp tục dạy dỗ tức phụ, để cậu dần đần cảm nhận cách đối nhân xử thế, không cần hở một chút là dùng vũ lực giải quyết vấn đề. Đường Du rất nghe lời hắn dạy bảo, khí tức càng ngày càng ôn hòa.
Bọn người Vương phó tướng đều cảm thấy rõ ràng sự thay đổi của thiếu niên, thầm khen sức mạnh của tình yêu quả nhiên vĩ đại, nhân tiện… Hai người ở cùng một chỗ thật là làm cho người ta chói mù mắt.
Ân Triển chẳng quan tâm tới bọn họ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền dẫn đội quân rời khỏi Địa ma đạo.Hắn đang chuẩn bị hưởng thụ những ngày nghỉ lâu lắm rồi mới có, ai ngờ vừa mới đi ra ngoài đã nhận được mệnh lệnh mới.Bởi vì bên phía điện chủ điện Quảng Hòa cũng gặp khó khăn, Minh chủ muốn bọn họ đến giúp đỡ. Hắn lập tức khó chịu, thấp giọng nói:
“Lại là tên ngốc kia.”
Đường Du nhìn hắn: “Làm sao vậy?”
Ân Triển kể lại sự việc, dẫn theo đội ngũ tiến về phía tây hội hợp cùng điện chủ điện Quảng Hòa.Khi bọn họ đến, những người đó đang đụng phải Địa ma thú cấp thánh hơn nữa dường như họ vừa trải qua một trận xung kích, trên người đều có vết thương.
Điện chủ điện Quảng Hòa tay cầm đại đao, chủ động bước lên chống đỡ phần lớn công kích của Địa ma thú.Lúc này gã trông thấy Ân Triển gã mừng muốn khóc, chưa kịp mở miệng đã thấy một thân ảnh hồng sắc diễm lệ từ trên trời giáng xuống, rút kiếm giao thủ với Địa ma thú cấp thánh. Ân Triển theo sát phía saucậu phối hợp vô cùng ăn ý, chỉ trong chớp mắt đã giải quyết gọn con Địa ma thú đã bị thương sẵn.
Mọi người ở điện Quảng Hòa: “…”
Đường Du thu kiếm đứng lại nhìn về phía bọn họ.
Điện chủ điện Quảng Hòa há há miệng: “… Đa tạ thiếu hiệp.”
Đường Du cười hỏi: “Tạ lễ đâu?”
Điện chủ điện Quảng Hòa lập tức nhìn Ân Triển: “… Đây là thủ hạ của ngươi?”
Ân Triển nói: “Mẫu thân của con ta.”
Quảng cùng điện điện chủ nói: “… Nói chơi hả!”
Ân Triển nói: “Đương nhiên là không.”
Điện chủ điện Quảng Hòa lại nhìn người nào đó, cảm thấy cậu thật xinh đẹp, hơn nữa còn rất lợi hại, khiến gã hâm mộ ghen tỵ lắm luôn.Vài năm trước đây từ khi Ân Triển đích thân xử lý sự kiện Đại ma thú do gã gây ra họ liền trở thành bằng hữu.Ân Triển biết gã rất ngốc nên bảo gã trước tiên bàn bạc chính sự. Điện chủ điện Quảng Hòa mới hoàn hồn dẫn bọn họ vào doanh trại chủ trướng, vừa vào đã than thở.
“Huynh đệ, đây không phải việc cho người làm mà, vừa tới gần chúng nó đã đuổi theo cắn bọn ta, ngươi xem nó quào ta nè!”
Gã đột nhiên xắn tay áo, cho bọn họ nhìn từng đường vết thương như mèo cào:
“Hung ác ghê!”
Ân Triển: “…”
Đường Du: “…”
Điện chủ điện Quảng Hòa quăng lọ dược để phó tướng bôi cho mình:
“Bây giờ các ngươi đến rồi ta mới cảm thấy có hy vọng,vị trí chủ tướng cho ngươi làm.”
Ân Triển xua tay: “Ta chỉ tới hỗ trợ thôi, không quản những cái khác.”
“Đừng mà, chúng ta quen biết nhiều năm như thế. “
Điện chủ điện Quảng Hòa vừa nói lại nhìn mỹ nhân ở bên cạnh tiến hành dụ dỗ:
“Tiểu nương tử, ngươi khuyên tướng công của ngươi đi,nếu hắn chịu đánh trận này biết đâu được thăng làm điện chủ, ngươi không muốn làm điện chủ phu nhân à? Oai phong lắm đó!”
“Thật hả?” Đường Du tò mò hỏi: “Trận này chỉ có cấp bậc điện chủ mới đánh nổi à?”
“Đúng thế.” Điện chủ điện Quảng Hòa nói:”Vậy mới chứng minh được tướng công của ngươi có thực lực làm điện chủ!”
Đường Du nói: “Ý của ngươi là điện chủ đều phải vô cùng lợi hại, những việc như thế này đều có thể giải quyết?”
Điện chủ điện Quảng Hòa lập tức ngẩng đầu tự hào: “Tất nhiên, điện chủ như ta thực lực rất mạnh!”
Đường Du nhìn về mọi người chung quanh: “Mọi người nghe rõ rồi đó, gã đều có thể giải quyết thế nên chúng ta về nhà thôi.”
Điện chủ điện Quảng Hòa: ” =口= “
Mọi người: “…”
Ân Triển phì cười kéo tức phụ đi ra ngoài.
Điện chủ điện Quảng Hòa vội vàng hoàn hồn: “Quay … quay lại!”
Hai người làm ngơ tiếp tục đi.
Điện chủ điện Quảng Hòa nói: “Các ngươi chỉ cần giúp đỡ thôi được chứ!”
Ân Triển lúc này mới miễn cưỡng dừng lại, cùng gã thảo luận cục diện hiện nay. Điện chủ điện Quảng Hòa thầm nghĩ Ân Triển chọn tức phụ khó đối phó y như hắn vậy, nhìn người nào đó có chút bực tức.
Đường Du nói: “Ta nhớ trên sách có nói, muốn nhờ người khác giúp đỡ thái độ phải tốt, mặt phải mỉm cười.”
“…” Vì thế điện chủ điện Quảng Hòa nở nụ cười cứng ngắc.
Đường Du dè dặt gật đầu hài lòng.
Điện chủ điện Quảng Hòa: “…”
Nhóc chết tiệt!
Ân Triển có kinh nghiệm lúc trước, cộng thêm địa long thạch bố trí ở phía nam hoàn tất hành động của ma vật bắt đầu bị hạn chế.Vì thế trận này đánh khá dễ dàng, nhanh chóng vượt qua khoảng cách ban đầu.
Người của điện Quảng Hòa nhìn tốc độc chém quái của tiểu đội tinh nhuệ bọn họ mà líu lưỡi, tiếp theo đó sĩ khí tăng mạnh họ cũng cầm vũ khí gia nhập cuộc chiến. Từng ngày trôi qua, bọn họ dần dần có chung nhận thức với bọn Vương phó tướng: Ân Triển hắc y cùng Nhạc Chính Hoằng hồng y, chỉ cần có một người ở đó một người khác chắc chắn sẽ ở gần bên, không hề tách ra.
Thực lực của hai người mạnh mẽ, diện mạo xuất chúng, tính cách cũng tốt, quả là một đôi do trời đất tạo nên.Ngay cả điện chủ điện Quảng Hòa đối với người nào đó tức đến nghiến răng cũng cảm thấy bọn họ rất xứng đôi —— sau mỗi lần bị người nào đó chỉnh đốn càng thêm chắc chắn.
Gã nhìn Ân Triển: “Quản giáo tức phụ của ngươi đi, sao lại có thể nghe lén người khác nói chuyện chứ!”
Đường Du đứng ở đỉnh cây trên đầu gã, vẻ mặt vô tội: “Ta không có.”
Điện chủ điện Quảng Hòa nói: “Rõ ràng có!”
Đường Du nói: “Vậy ngươi nói xem ta nghe thấy gì chứ?”
Điện chủ điện Quảng Hòa nói: “Nhất định là ngươi nghe thấy ta nói Bạch Thống Hề diện mạo rất tốt, có thể làm tức phụ…”
Gã đột nhiên nhận ra mình bị hố lập tức im miệng.
Đường Du ôm cây ngồi bệt xuống cười không dừng được: “Ha ha ha ha…”
Điện chủ điện Quảng Hòa nổi giận: “Ân Triển!”
“Ừ, ta nhất định dạy dỗ cậu ấy đàng hoàng.” Ân Triển tiến lên giang hai cánh tay:
“Nào, xuống đây.”
Đường Du mỉm cười sà vào lòng hắn, Ân Triển ôm chầm lấy cậu xoay người rời đi, bỏ lại Điện chủ điện Quảng Hòa đứng đó nghiến răng nghiến lợi.
Nhiệm vụ ở phía tây chỉ cần một năm đã hoàn thành, cuối cùng bọn họ cũng được quay về. Nhạc Chính Tiêu ngóng trông đệ đệ mãi, biết cậu về vội chạy đến thăm.Hắn ta thấy cậu cười chào hỏi mình thì ngạc nhiên hết sức, nhìn trái nhìn phải xem xét cậu.
Đường Du hỏi: “Như thế nào?”
“Không có việc gì.” Nhạc Chính Tiêu nói, lại nhìn trong chốc lát mới hoàn toàn xác định đệ đệ của hắn tacuối cùng vượt qua kỳ thức tỉnh rồi.
Bình luận truyện