Hệ Thống Game Tại Dị Giới
Chương 744: Tiêu Long chấn kinh
Tiêu Long nuốt vào hai viên Chủ tinh linh, thực lực bạo phát. Hắn như một đầu thái cổ huyết Long, miệng gầm lên một tiếng Long ngâm vang vọng thiên địa. Tay phải hướng về Hoả Phượng Hoàng là một đấm:
- Tu La Thần quyền!
Lập tức quyền ấn giống như bài sơn hải đào xuất hiện. Vô số tiếng la thất thanh, tiếng gào rú thảm thiết, hàng vạn sinh linh hướng Hoả Phượng Hoàng đối nghịch. Hai bên va chạm, Hoả Phượng Hoàng lập tức bị chấn vỡ tan, hoả quang bị vô số sinh linh cắn nuốt.
Hoàng Minh thấy cảnh này trong lòng cũng chấn kinh. Lực lượng vừa rồi của Tiêu Long chỉ sợ đã tiếp cận nửa bước chủ thần. Nửa bước chủ thần là khái niệm gì? Chính là chủ thần phía dưới liền vô địch.
Ở ngoài xa chứng kiến một quyền của Tiêu Long, toàn trường không ít thần cấp cao thủ há hốc miệng không khép lại được. Chính là không người toàn thân run rẩy, hai mắt trừng lớn sợ hãi.
- Ta kháo, Đấu Chiến Tu la đại nhân vậy mà một quyền phá đi Hoả Phượng Hoàng mấy trăm mét kia!
Một tên hạ vị thần không nhịn được lên tiếng chửi thề.
- Khí thế này, thực lực này chỉ sợ tiếp cận nửa bước chủ thần, nửa bước chủ thân a, thiên của ta a!
Một tên lão quái vật thượng vị thần đại viên mãn cũng không nhịn được cảm thán. Nửa bước chủ thần, đây là cảnh giới trong truyền thuyết a, dưới chủ thần không có địch thủ a.
Linh San hai mắt tràn ngập kinh sợ, nàng nắm chặt bàn tay đến trắng nhợt, mặt không chút huyết sắc. Những người khác cũng đều là một vẻ ngưng trọng cùng lo lắng. Nhưng không ai có thể can thiệp trận chiến này, thực lực là không đủ, hơn nữa lại là một trận khiêu chiến. Là Hoàng Minh khiêu chiến một vị tu la.
Tác Hi cho dù luôn luôn tin tưởng Hoàng Minh lúc này cũng là một mặt biến sắc, trong lòng một mảnh khó có thể chấp nhận.
Tại chiến trường trung tâm, Tiêu Long như một chiến thần sừng sững đứng ở nơi đó, hắn như một ma thần không giận mà uy, sẵn sàng một quyền giết đi kẻ nào không phục.
- Ha ha ha, Hoàng Minh tiểu cẩu, ngươi là kẻ đầu tiên ép ta tới mức này. Quả thực không thể tưởng tượng được hai viên chủ tinh linh của ta vậy mà lại dùng để giết một tên trung vị thần. Quả thực là nực cười, thế gian đệ nhất một cái chuyện cười. Thế nhưng giết ngươi, lấy đi của ngươi hai thanh trường kiếm kia, so với hai viên chủ tinh linh hoàn toàn là có thể bù đắp ta toàn bộ tổn thất!
Hoàng Minh đứng ở phía xa, một mực phong khinh vân đạm nhàn nhạt nói:
- Ngươi nghĩ ngươi có thể giết được ta sao?
Tiêu Long nghe Hoàng Minh đến lúc này vẫn có thể như thế bình tĩnh, hắn giận quá mà cười:
- Tiểu súc sinh, ngươi còn có hậu chiêu gì? Đứng trước thực lực tuyệt đối, ngươi chỉ còn một con đường chết!
Lời vừa dứt, hai tay Tiêu Long huy động trước người, hai cánh phía sau mở rộng. Tiêu Long hai mắt đỏ rực lại càng sáng hơn. Ngay lập tức Tiêu Long quát lớn:
- Vũ Động Phiên Huyết!
Ầm ầm ầm!
Bốn phía không gian chấn động, mùi huyết tinh ngập trời toả ra bốn phía. Muôn vàn tu la thân ảnh điên cuồng du động nhắm tới phân thân của Hoàng Minh. Phân thân nổ vỡ tan tành, chỉ trong nháy mắt toàn bộ phân thân điên cuồng biến mất. Hoàng Minh lập tức dịch chuyển tức thời thoát đi về phía sau. Tiêu Long phát hiện Hoàng Minh biến mất, hai mắt lưu động lập tức hét lớn:
- Chạy đi đâu?
Một chưởng vỗ ra, thân ảnh Hoàng Minh nhanh chóng xuất hiện liền bị bao phủ bởi một chưởng của Tiêu Long. Chưởng ấn bao phủ hoàn toàn Hoàng Minh không cách nào chạy trốn. Toàn trường kinh hãi ngừng lại hít thở, hai mắt nhìn chằm chằm vào phía xa xa.
Oanh long long.
Không gian vỡ nát, vết nứt không gian mở rộng liên túc xâu xé bẻ cong hơn mười giây liền mới chậm rãi hồi phục. Thân ảnh Hoàng Minh cứ vậy không thấy.
- Hắn chết rồi sao?
Vũ Văn Hoá Cập nuốt khan một hơi, khó khăn mà hỏi. Toàn trường không một ai trả lời.
Ở trung tâm chiến trường, Tiêu Long hai mắt ngưng trọng nhìn không gian vỡ nứt đang phục hồi lại, khó lòng tin nổi:
- Hắn ở đâu?
Tiêu Long lúc này cũng không dám khẳng định Hoàng Minh đã chết hay chưa, bởi vì hắn một chưởng vừa rồi, cảm giác có chút không đúng.
- Ngươi giết không được ta!
Bất giác một giọng nói quen thuộc vang lên, Tiêu Long quay ngược về sau. Một thân ảnh cách hắn không xa hai trăm mét. Hoàng Minh lăng không mà đứng, so với vừa rồi không chút khác biệt nào, hiển nhiên không chịu một chút thương tổn.
- Ngươi, làm thế nào có thể thoát được...?
Tiêu Long lúc này cũng không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
Hoàng Minh nhếch miệng cười, trên tay xuất hiện ba viên ngọc nhỏ màu xanh lam. Ba viên ngọc này vừa xuất hiện, Tiêu Long há hốc miệng, lắp bắp mà nói:
- Chủ tinh linh?
Hắn không có nhìn lầm, trong tay Hoàng Minh đích xác là ba viên chủ tinh linh. Làm sao có thể a, phải biết hắn mấy vạn năm nay mới tích luỹ được hai viên Chủ tinh linh, vậy mà tiểu súc sinh này trên tay lại là ba viên. Hoàng Minh không để ý đến Tiêu Long, không chút khách khí, trước ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Long ném ba viên Chủ tinh linh vào miệng. Ba viên chủ tinh linh mà thôi, Hoàng Minh thật sự không một chút nào tiếc, muốn dùng là dùng. Trong ba lô của hắn còn nhiều lắm, trước kia rời khỏi Hoang địa, Thuỷ Long cùng Địa Long liền đưa hắn hai bình, bên trong mỗi bình không ít hơn năm mươi viên Chủ tinh linh. Hắn là phục dụng một lần ba viên mà mắt không nháy một cái, có chút nhà giàu mới nổi.
- Tu La Thần quyền!
Lập tức quyền ấn giống như bài sơn hải đào xuất hiện. Vô số tiếng la thất thanh, tiếng gào rú thảm thiết, hàng vạn sinh linh hướng Hoả Phượng Hoàng đối nghịch. Hai bên va chạm, Hoả Phượng Hoàng lập tức bị chấn vỡ tan, hoả quang bị vô số sinh linh cắn nuốt.
Hoàng Minh thấy cảnh này trong lòng cũng chấn kinh. Lực lượng vừa rồi của Tiêu Long chỉ sợ đã tiếp cận nửa bước chủ thần. Nửa bước chủ thần là khái niệm gì? Chính là chủ thần phía dưới liền vô địch.
Ở ngoài xa chứng kiến một quyền của Tiêu Long, toàn trường không ít thần cấp cao thủ há hốc miệng không khép lại được. Chính là không người toàn thân run rẩy, hai mắt trừng lớn sợ hãi.
- Ta kháo, Đấu Chiến Tu la đại nhân vậy mà một quyền phá đi Hoả Phượng Hoàng mấy trăm mét kia!
Một tên hạ vị thần không nhịn được lên tiếng chửi thề.
- Khí thế này, thực lực này chỉ sợ tiếp cận nửa bước chủ thần, nửa bước chủ thân a, thiên của ta a!
Một tên lão quái vật thượng vị thần đại viên mãn cũng không nhịn được cảm thán. Nửa bước chủ thần, đây là cảnh giới trong truyền thuyết a, dưới chủ thần không có địch thủ a.
Linh San hai mắt tràn ngập kinh sợ, nàng nắm chặt bàn tay đến trắng nhợt, mặt không chút huyết sắc. Những người khác cũng đều là một vẻ ngưng trọng cùng lo lắng. Nhưng không ai có thể can thiệp trận chiến này, thực lực là không đủ, hơn nữa lại là một trận khiêu chiến. Là Hoàng Minh khiêu chiến một vị tu la.
Tác Hi cho dù luôn luôn tin tưởng Hoàng Minh lúc này cũng là một mặt biến sắc, trong lòng một mảnh khó có thể chấp nhận.
Tại chiến trường trung tâm, Tiêu Long như một chiến thần sừng sững đứng ở nơi đó, hắn như một ma thần không giận mà uy, sẵn sàng một quyền giết đi kẻ nào không phục.
- Ha ha ha, Hoàng Minh tiểu cẩu, ngươi là kẻ đầu tiên ép ta tới mức này. Quả thực không thể tưởng tượng được hai viên chủ tinh linh của ta vậy mà lại dùng để giết một tên trung vị thần. Quả thực là nực cười, thế gian đệ nhất một cái chuyện cười. Thế nhưng giết ngươi, lấy đi của ngươi hai thanh trường kiếm kia, so với hai viên chủ tinh linh hoàn toàn là có thể bù đắp ta toàn bộ tổn thất!
Hoàng Minh đứng ở phía xa, một mực phong khinh vân đạm nhàn nhạt nói:
- Ngươi nghĩ ngươi có thể giết được ta sao?
Tiêu Long nghe Hoàng Minh đến lúc này vẫn có thể như thế bình tĩnh, hắn giận quá mà cười:
- Tiểu súc sinh, ngươi còn có hậu chiêu gì? Đứng trước thực lực tuyệt đối, ngươi chỉ còn một con đường chết!
Lời vừa dứt, hai tay Tiêu Long huy động trước người, hai cánh phía sau mở rộng. Tiêu Long hai mắt đỏ rực lại càng sáng hơn. Ngay lập tức Tiêu Long quát lớn:
- Vũ Động Phiên Huyết!
Ầm ầm ầm!
Bốn phía không gian chấn động, mùi huyết tinh ngập trời toả ra bốn phía. Muôn vàn tu la thân ảnh điên cuồng du động nhắm tới phân thân của Hoàng Minh. Phân thân nổ vỡ tan tành, chỉ trong nháy mắt toàn bộ phân thân điên cuồng biến mất. Hoàng Minh lập tức dịch chuyển tức thời thoát đi về phía sau. Tiêu Long phát hiện Hoàng Minh biến mất, hai mắt lưu động lập tức hét lớn:
- Chạy đi đâu?
Một chưởng vỗ ra, thân ảnh Hoàng Minh nhanh chóng xuất hiện liền bị bao phủ bởi một chưởng của Tiêu Long. Chưởng ấn bao phủ hoàn toàn Hoàng Minh không cách nào chạy trốn. Toàn trường kinh hãi ngừng lại hít thở, hai mắt nhìn chằm chằm vào phía xa xa.
Oanh long long.
Không gian vỡ nát, vết nứt không gian mở rộng liên túc xâu xé bẻ cong hơn mười giây liền mới chậm rãi hồi phục. Thân ảnh Hoàng Minh cứ vậy không thấy.
- Hắn chết rồi sao?
Vũ Văn Hoá Cập nuốt khan một hơi, khó khăn mà hỏi. Toàn trường không một ai trả lời.
Ở trung tâm chiến trường, Tiêu Long hai mắt ngưng trọng nhìn không gian vỡ nứt đang phục hồi lại, khó lòng tin nổi:
- Hắn ở đâu?
Tiêu Long lúc này cũng không dám khẳng định Hoàng Minh đã chết hay chưa, bởi vì hắn một chưởng vừa rồi, cảm giác có chút không đúng.
- Ngươi giết không được ta!
Bất giác một giọng nói quen thuộc vang lên, Tiêu Long quay ngược về sau. Một thân ảnh cách hắn không xa hai trăm mét. Hoàng Minh lăng không mà đứng, so với vừa rồi không chút khác biệt nào, hiển nhiên không chịu một chút thương tổn.
- Ngươi, làm thế nào có thể thoát được...?
Tiêu Long lúc này cũng không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
Hoàng Minh nhếch miệng cười, trên tay xuất hiện ba viên ngọc nhỏ màu xanh lam. Ba viên ngọc này vừa xuất hiện, Tiêu Long há hốc miệng, lắp bắp mà nói:
- Chủ tinh linh?
Hắn không có nhìn lầm, trong tay Hoàng Minh đích xác là ba viên chủ tinh linh. Làm sao có thể a, phải biết hắn mấy vạn năm nay mới tích luỹ được hai viên Chủ tinh linh, vậy mà tiểu súc sinh này trên tay lại là ba viên. Hoàng Minh không để ý đến Tiêu Long, không chút khách khí, trước ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Long ném ba viên Chủ tinh linh vào miệng. Ba viên chủ tinh linh mà thôi, Hoàng Minh thật sự không một chút nào tiếc, muốn dùng là dùng. Trong ba lô của hắn còn nhiều lắm, trước kia rời khỏi Hoang địa, Thuỷ Long cùng Địa Long liền đưa hắn hai bình, bên trong mỗi bình không ít hơn năm mươi viên Chủ tinh linh. Hắn là phục dụng một lần ba viên mà mắt không nháy một cái, có chút nhà giàu mới nổi.
Bình luận truyện