Hệ Thống Game Tại Dị Giới
Chương 772: Tranh đoạt chiến lệnh 9
- Ngươi rất mạnh, ngươi là ai?
Võ Uy Nam nhìn trước mặt thanh niên thần bí này, lạnh lùng hỏi. Hắn hiện tại không có quan tâm tới chiến lệnh có bị cướp hay không, mà thứ hắn quan tâm hiện tại chính là có kẻ thực lực mạnh mẽ đối đầu với hắn. Với sự kiêu ngạo của đệ nhất thanh niên thế hệ trẻ như Võ Uy Nam hắn liền không thể chấp nhận.
- Lão đại, đi thôi!
Chu Du tay phải nhấc cao, dẫn theo đám người Kiều Phong, Triệu Vân rời đi. Hoàng Minh nhìn phía đối diện Võ Uy Nam, Quỷ Nhãn chậm rãi biến mất. Khoé miệng treo lên nụ cười quen thuộc ngay sau đó tan biến.
Võ Uy Nam hai mắt ngưng trọng nhìn về địa phương Hoàng Minh mới biến mất, đến khi không cảm nhận được khí tức của đối phương hắn mới thả lỏng tâm thần.
- Uy Nam!
Lãnh Thu Sâm hậm hực lăng không bay tới, chiến giáp xộc xệch, vẻ mặt đầy tức giận cùng uất ức không có chỗ phát tiết. Một trận chiến cứ vậy mà kết thúc, thế nhưng quả thực là một trận chiến đánh lên danh tiếng của Tiên giới. Năm mươi toà thành Tiên giới ồn ào náo nhiệt, liên tục bàn luận về trận chiến vừa rồi. Mặc dù cuối cùng trận chiến của hai đỉnh cấp thiên tài còn không có diễn ra, thế nhưng vẫn không thể nào tưởng tượng được.
- Chúng ra tổn thất bao nhiêu huynh đệ!
Trên đường trở về, Hoàng Minh lên tiếng hỏi Chu Du. Chu Du thở dài một hơi lập tức đáp:
- Mười sáu vị huynh đệ!
- Mười sáu người!
Hoàng Minh nhíu nhíu lông mày, hắn rõ ràng trên chiến trường khốc liệt như thế nào. Hắn lần này không có tham gia chiến đấu chân chính, vẫn là ở một bên quan sát cùng liên tục cứu nguy cho người mình. Thế nhưng thật sự không thể cứu được toàn bộ. Nhìn lại những người còn sống sót, vừa vặn hai mươi tám người.
- Thật may lần này không có dẫn thêm người đi, nếu không chỉ sợ nằm xuống cũng không chỉ mười sáu người!
Côn Lô nắm chặt tay, trong lòng cũng thầm may. Lần này nhóm bọn hắn cũng chỉ có ba người đi tới mà thôi.
Gia Cát Lượng lấy ra Chiến Lệnh lệnh bài, quan sát một chút liền nói:
- Chiến Lệnh này dường như làm bằng Thiết Bức Tiết Kim. Không thể ngờ loại này cũng có thể làm thành lệnh bài, thực lực phải như thế nào mới có thể hoà tan nó chứ?
- Nghe nói là Chủ thần tạo thành lệnh bài, điều này nghĩ liền là có khả năng!
Bạch Mẫu Đơn lên tiếng đáp trả. So với mọi người ở đây, nàng là người có kiến thức cùng thực lực nhất.
- Ra là vậy!
Đoàn người đều lấy ra lệnh bài ra quan sát, Hoàng Minh cũng là như vậy. Hắn lúc cứu người đều tranh thủ đi qua làm một tấm chiến lệnh lệnh bài. Lệnh bài thuần một màu hắc sắc, không có hoa văn gì quá nhiều, chỉ có một con số duy nhất là bảy mươi ba.
- Trận chiến này đánh quả thực quá đã rồi, tuy rằng chúng ta tổn thất mười sáu vị huynh đệ, thế nhưng Phi Linh giới tổn thất nhân mạng chỉ sợ vượt quá một nửa.
Vũ mập mạp hắc hắc cười, vẻ mặt muốn có bao nhiêu tiện liền có bấy nhiêu tiện. Đoàn người nghe xong cũng là gật đầu đồng ý, tất cả đều rõ ràng vừa rồi một trận chiến, Phi Linh giới nhất định là Nguyên Khi đại thương, khó lòng vực dậy nổi.
Trung tâm Hà Nội.
- Rầm!
Phạm vi một ngọn núi cứ vậy mà nổ tung để lại một hố sâu hơn trăm mét. Toàn trường yên lặng không ai dám thở mạnh. Võ Uy Nam ngồi ở chính diện khuôn mặt vặn vẹo đầy đáng sợ. Hắn gằn giọng lạnh lùng hỏi lại:
- Ngươi nói bao nhiêu?
Trước mặt hắn lúc này là một tên Tinh anh của Thủ Nhiên tộc đang run rẩy sợ hãi. Hai cánh màu nâu phía sau cũng cụp lại gọn ở phía sau run rẩy theo. Hắn sợ hãi lắp bắp mà nói:
- Dạ..dạ...Ba...ba..vạn..tám!
Lời vừa mới dứt, Võ Uy Nam cánh tay giơ lên thành trảo mạnh mẽ nắm lại. Thân thể tên Thủ Nhiên tộc lập tức bị co quắp lại bay lên không trung lập tức muốn nổ tung.
- Uy Nam, không cần!
Ở phía sau Lãnh Thu Sâm lập tức lên tiếng ngăn cản. Võ Uy Nam hừ lạnh một tiếng, tay chậm rãi thả ra. Tên thanh niên Thủ Nhiên tộc như từ địa ngục trở về điên cuồng nuốt lấy không khí, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi.
- Lui xuống đi!
Lãnh Thu Sâm nói.
- Vâng vâng!
Tên thanh niên Thủ Nhiên tộc lập tức lui xuống phía sau, toàn trường lại rơi vào yên tĩnh. Lãnh Thu Sâm nhìn Võ Uy Nam nhẹ nhàng nói:
- Uy Nam, lần này chúng ta thất bại quá thảm, tốt nhất trước mắt vẫn là nghĩ cách làm sao có thể cướp lại chiến lệnh. Nếu không chúng ta chỉ sợ là tội nhân thiên cổ của Phi Linh giới.
Võ Uy Nam nắm chặt thành ghế, thành ghế như bột mịn biến mất, hắn lạnh lùng hỏi:
- Tiên giới lần này rất mạnh, không giống như vẻ bề ngoài kia. Nhất là tên đó!
Nói đến đây trong đầu Võ Uy Nam lại xuất hiện hình dáng của Hoàng Minh.
- Trước hết chúng ta vẫn phải nâng cao cảnh giác tránh tình trạng bị phục kích bất ngờ như vừa rồi. Hơn nữa hiện tại liền nghĩ đối sách, hai năm sau là tới lượt chúng ta phải công kích lấy lại chiến lệnh, lấy lại mặt mũi cùng tôn nghiêm của Phi Linh Giới.
Võ Uy Nam nhìn trước mặt thanh niên thần bí này, lạnh lùng hỏi. Hắn hiện tại không có quan tâm tới chiến lệnh có bị cướp hay không, mà thứ hắn quan tâm hiện tại chính là có kẻ thực lực mạnh mẽ đối đầu với hắn. Với sự kiêu ngạo của đệ nhất thanh niên thế hệ trẻ như Võ Uy Nam hắn liền không thể chấp nhận.
- Lão đại, đi thôi!
Chu Du tay phải nhấc cao, dẫn theo đám người Kiều Phong, Triệu Vân rời đi. Hoàng Minh nhìn phía đối diện Võ Uy Nam, Quỷ Nhãn chậm rãi biến mất. Khoé miệng treo lên nụ cười quen thuộc ngay sau đó tan biến.
Võ Uy Nam hai mắt ngưng trọng nhìn về địa phương Hoàng Minh mới biến mất, đến khi không cảm nhận được khí tức của đối phương hắn mới thả lỏng tâm thần.
- Uy Nam!
Lãnh Thu Sâm hậm hực lăng không bay tới, chiến giáp xộc xệch, vẻ mặt đầy tức giận cùng uất ức không có chỗ phát tiết. Một trận chiến cứ vậy mà kết thúc, thế nhưng quả thực là một trận chiến đánh lên danh tiếng của Tiên giới. Năm mươi toà thành Tiên giới ồn ào náo nhiệt, liên tục bàn luận về trận chiến vừa rồi. Mặc dù cuối cùng trận chiến của hai đỉnh cấp thiên tài còn không có diễn ra, thế nhưng vẫn không thể nào tưởng tượng được.
- Chúng ra tổn thất bao nhiêu huynh đệ!
Trên đường trở về, Hoàng Minh lên tiếng hỏi Chu Du. Chu Du thở dài một hơi lập tức đáp:
- Mười sáu vị huynh đệ!
- Mười sáu người!
Hoàng Minh nhíu nhíu lông mày, hắn rõ ràng trên chiến trường khốc liệt như thế nào. Hắn lần này không có tham gia chiến đấu chân chính, vẫn là ở một bên quan sát cùng liên tục cứu nguy cho người mình. Thế nhưng thật sự không thể cứu được toàn bộ. Nhìn lại những người còn sống sót, vừa vặn hai mươi tám người.
- Thật may lần này không có dẫn thêm người đi, nếu không chỉ sợ nằm xuống cũng không chỉ mười sáu người!
Côn Lô nắm chặt tay, trong lòng cũng thầm may. Lần này nhóm bọn hắn cũng chỉ có ba người đi tới mà thôi.
Gia Cát Lượng lấy ra Chiến Lệnh lệnh bài, quan sát một chút liền nói:
- Chiến Lệnh này dường như làm bằng Thiết Bức Tiết Kim. Không thể ngờ loại này cũng có thể làm thành lệnh bài, thực lực phải như thế nào mới có thể hoà tan nó chứ?
- Nghe nói là Chủ thần tạo thành lệnh bài, điều này nghĩ liền là có khả năng!
Bạch Mẫu Đơn lên tiếng đáp trả. So với mọi người ở đây, nàng là người có kiến thức cùng thực lực nhất.
- Ra là vậy!
Đoàn người đều lấy ra lệnh bài ra quan sát, Hoàng Minh cũng là như vậy. Hắn lúc cứu người đều tranh thủ đi qua làm một tấm chiến lệnh lệnh bài. Lệnh bài thuần một màu hắc sắc, không có hoa văn gì quá nhiều, chỉ có một con số duy nhất là bảy mươi ba.
- Trận chiến này đánh quả thực quá đã rồi, tuy rằng chúng ta tổn thất mười sáu vị huynh đệ, thế nhưng Phi Linh giới tổn thất nhân mạng chỉ sợ vượt quá một nửa.
Vũ mập mạp hắc hắc cười, vẻ mặt muốn có bao nhiêu tiện liền có bấy nhiêu tiện. Đoàn người nghe xong cũng là gật đầu đồng ý, tất cả đều rõ ràng vừa rồi một trận chiến, Phi Linh giới nhất định là Nguyên Khi đại thương, khó lòng vực dậy nổi.
Trung tâm Hà Nội.
- Rầm!
Phạm vi một ngọn núi cứ vậy mà nổ tung để lại một hố sâu hơn trăm mét. Toàn trường yên lặng không ai dám thở mạnh. Võ Uy Nam ngồi ở chính diện khuôn mặt vặn vẹo đầy đáng sợ. Hắn gằn giọng lạnh lùng hỏi lại:
- Ngươi nói bao nhiêu?
Trước mặt hắn lúc này là một tên Tinh anh của Thủ Nhiên tộc đang run rẩy sợ hãi. Hai cánh màu nâu phía sau cũng cụp lại gọn ở phía sau run rẩy theo. Hắn sợ hãi lắp bắp mà nói:
- Dạ..dạ...Ba...ba..vạn..tám!
Lời vừa mới dứt, Võ Uy Nam cánh tay giơ lên thành trảo mạnh mẽ nắm lại. Thân thể tên Thủ Nhiên tộc lập tức bị co quắp lại bay lên không trung lập tức muốn nổ tung.
- Uy Nam, không cần!
Ở phía sau Lãnh Thu Sâm lập tức lên tiếng ngăn cản. Võ Uy Nam hừ lạnh một tiếng, tay chậm rãi thả ra. Tên thanh niên Thủ Nhiên tộc như từ địa ngục trở về điên cuồng nuốt lấy không khí, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi.
- Lui xuống đi!
Lãnh Thu Sâm nói.
- Vâng vâng!
Tên thanh niên Thủ Nhiên tộc lập tức lui xuống phía sau, toàn trường lại rơi vào yên tĩnh. Lãnh Thu Sâm nhìn Võ Uy Nam nhẹ nhàng nói:
- Uy Nam, lần này chúng ta thất bại quá thảm, tốt nhất trước mắt vẫn là nghĩ cách làm sao có thể cướp lại chiến lệnh. Nếu không chúng ta chỉ sợ là tội nhân thiên cổ của Phi Linh giới.
Võ Uy Nam nắm chặt thành ghế, thành ghế như bột mịn biến mất, hắn lạnh lùng hỏi:
- Tiên giới lần này rất mạnh, không giống như vẻ bề ngoài kia. Nhất là tên đó!
Nói đến đây trong đầu Võ Uy Nam lại xuất hiện hình dáng của Hoàng Minh.
- Trước hết chúng ta vẫn phải nâng cao cảnh giác tránh tình trạng bị phục kích bất ngờ như vừa rồi. Hơn nữa hiện tại liền nghĩ đối sách, hai năm sau là tới lượt chúng ta phải công kích lấy lại chiến lệnh, lấy lại mặt mũi cùng tôn nghiêm của Phi Linh Giới.
Bình luận truyện