Hệ Thống Siêu Cấp Tiến Hóa
Chương 14: Thần nhãn tiến cấp - lời răn vàng ròng
Thành khó nhọc lết về phòng, ánh nắng chiều tà tỏ bóng rọi vào trong phòng, chiếc máy tính cũ của cậu được đặt trên kệ giá sách cũ chìm trong một màu cam nhạt.
Cậu bước tới cạnh nó, ngả người vào tường rồi ngồi thụp xuống sàn như vẻ đã chẳng còn chút sức lực nào cả, tiện tay tắt luôn cái máy tính xách tay vẫn đang chạy kia.
Ngồi thẫn thờ trong một góc phòng, Thành thầm nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, cảm giác mình như một thằng đần.
Cậu chỉ muốn mọi người hiểu cho cậu, dù chỉ là một chút thôi. Tuy vậy thực tại lại quá phũ phàng, và cậu thì lại quá mộng tưởng. Nhưng cũng là do cậu mà ra, khiến những người thân đã mất lòng tin về cậu.
Rồi cậu đứng dậy, đi đến tủ quần áo lấy ra một túi vali thu gom hết đống quần áo. Có lẽ đi là cách tốt nhất để tâm trí cậu thanh thản.
Sau khi bàn giao lại căn phòng cho chủ nhà, cậu bắt taxi đến ga tàu lên một chuyến đi vào Nghệ An.
Ngồi kế bên cửa sổ, những dãy nhà như chạy về phía dần thưa thớt thay vào đó là những cánh rừng. Thành như người mất hồn nhìn vô định về khung cảnh bên ngoài.
Chừng hơn 7h tối tàu cập ga Nghệ An, tuy rằng đã tối nhưng ở đây vẫn sáng như ban ngày như những dòng năng lượng từ tinh thể mana trong các hang động.
Thành xách balo đi đến cửa ra ga tàu, lúc này cậu mới nhìn rõ cảnh quan thành phố.
Những ngôi nhà hiện đại xếp san sát nhau, phủ lên mình một sắc màu sáng, những con đường vô cùng sạch sẽ, được chăm sóc rất kỹ lưỡng, dòng người thì tấp nập, mải mê chạy theo cuộc sống riêng của mỗi người; giống hệt như một Kinh đô của một vương quốc, luôn luôn tràn đầy sức sống. Cậu khó lòng mà tin được rằng ở đâu đó đang diễn ra một cuộc chiến khốc liệt khi nhìn vào cảnh tượng nơi này.
Ngoài ra, còn có rất nhiều những kiến trúc kỳ ảo như tòa nhà được xây dựng như lâu đài, tháp, và cả doanh trại quân đội.
Mấy cửa hàng này bán cái gì ở đây vậy? Cả những người thợ rèn nữa? Ở đây còn có rất nhiều đền thờ nữa. Có quá nhiều thứ kì lạ ở đây khiến cậu nổi cơn tò mò.
Đúng là nếu so với thời gian ở Hà Nội thì ở đây có vẻ có nhiều tiềm năng phát triển.
“Được rồi, trước tiên đi rút tiền rồi thuê tạm phòng trọ”
Nghĩ xong, cậu rảo bước nhanh đến cây rút tiền, trong tài khoản hiện tại còn đúng 2 triệu.
Do đã di chuyển trong thời gian khá dài, Thành mệt mỏi đi thẳng tới phòng trọ, ngả người lên chăn ấm nệm êm.
Cho đến tận khi trời đã đứng bóng. Thành thức dậy. Cậu cứ ngỡ mình chỉ ngủ đến buổi sáng mà thôi, nhưng có lẽ là do sự mệt mỏi tích tụ sau chuyến đi nên thành ra đến tận trưa cậu mới tỉnh giấc.
Tuy có dậy khá trễ, nhưng bây giờ cơ thể cậu đã nhẹ bẫng và sẵn sàng để dậy khỏi giường. Hơn nữa bụng cậu giờ đang sôi réo lên rồi. Ngay cả cái đầu mỏi mệt của cậu cũng đã hoàn toàn tỉnh táo lại như trước.
Dù thế nào thì cậu cũng không thể ngồi yên như này được.
“Đi thu thập thông tin”
Khoác cái túi ra sau lưng, cậu bước xuống tầng dưới. Trước khi đi, cậu trả lại chiếc chìa khoá phòng và hỏi bà chủ quán đường đi tới quảng trường. Bà ta chỉ tay về bên trái rồi nói.
“Ra khỏi quán trọ này rồi thì cậu hãy đi về bên trái. Đi một lúc thì cậu sẽ ra được đường cái. Cứ men theo nó là cậu sẽ tới được quảng trường.”
Cậu đi theo chỉ dẫn của bà ta. Ngay khi ra khỏi quán trọ, cậu liền rẽ sang bên trái và gặp được đường cái.
Cái quảng trường hình tròn vô cùng rộng lớn này đang có hàng cơ số người ở đó; tiếng ồn ào huyên náo càng làm nơi này thêm hỗn loạn và náo nhiệt.
Hai mắt cậu bỗng sáng bừng lên khi cậu phát hiện ra ở trung tâm quảng trường là một tấm bảng thông báo dán đầy những tờ giấy nhiệm vụ do hiệp hội cung cấp. Thành lướt từ trên xuống dưới từ cấp độ thấp nhất và đến cao nhất. Khá đa dạng và phần thưởng rất phong phú.
Cậu đảo mắt, trong đầu thầm nghĩ từ giờ trở đi việc làm con sói cô độc như lúc trước là một hành động tự sát, ở đây người ta đề cao các nhiệm vụ hoạt động theo nhóm, và rất ít nhiệm vụ cá nhân. Không quá khó để kiếm tờ bướm tìm người giúp đỡ mà phải nói quá nhiều. Nhiều đến nỗi còn dán đè lên nhau.
“Yêu cầu Mục Sư cấp C hoặc…tuyển dụng Chiến Binh cấp B hoặc hơn…”
Có quá nhiều khiến việc cậu độc nội dung cũng đau đầu. Bất giác, cái bảng tin bỗng đổi màu khác nhau. Có đỏ, xanh và….cả vàng, cam, đen nữa?
“Cái quái gì thế này?”
Thành thầm nghĩ cái này có thể liên quan đến trạng thái của mình.
“Trạng thái”
Ting~~~~
[Tên: Phạm Thành
Cấp: 25
Nghề: Nightblade (Đao Sĩ Bóng Đêm)
Danh hiệu: Sát Lang Nhân
Thể lực: 2598
Ma lực: 1285
- ------------------
Chỉ số
Sức mạnh: 126
Thể chất: 96
Nhanh nhẹn: 104
Thông minh: 88
Tinh thần: 89
Điểm sẵn có: 0
- ------------------
Kỹ năng
•Thần Nhãn(Cấp A)
]
Lướt xuống, cậu mới để ý thấy [Kỹ Năng- Thần Nhãn] đã lên cấp A. Nhưng nó không hề thông báo việc này.
Xem thông tin cơ bản.
Màu xanh Lục: An Toàn
Màu đỏ: Nguy Hiểm
Màu Vàng: Lời Răn Vàng
Màu Cam: Không Được Lại Gần
Màu Đen: Chạy Ngay Lập Tức.
Ting~~~
Dòng thông tin “Màu Vàng” xuất hiện nhưng nó chỉ viết hai dòng.
[“Ấy vậy hễ điều chi các con muốn người ta làm cho mình, thì cũng hãy làm điều đó cho họ; bởi vì đấy là Luật pháp và Lời tiên tri”. Trích trong phúc âm Matthew. Chương thứ 7 câu thứ 12. Có thể hiểu đó là Cho và Nhận]
“Thì ra là vậy. Có lẽ nó tốt cho mình.”
Nếu như vậy sao không thử nghiệm chính xác nó là gì. Thành lại nhìn lên tấm bảng lục lọi đống tờ dán. Chợt cậu dừng tay trước một tờ giấy mà suýt chút nữa cậu bỏ qua.
Tờ giấy này.
Nó màu vàng kim.
Cậu bước tới cạnh nó, ngả người vào tường rồi ngồi thụp xuống sàn như vẻ đã chẳng còn chút sức lực nào cả, tiện tay tắt luôn cái máy tính xách tay vẫn đang chạy kia.
Ngồi thẫn thờ trong một góc phòng, Thành thầm nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, cảm giác mình như một thằng đần.
Cậu chỉ muốn mọi người hiểu cho cậu, dù chỉ là một chút thôi. Tuy vậy thực tại lại quá phũ phàng, và cậu thì lại quá mộng tưởng. Nhưng cũng là do cậu mà ra, khiến những người thân đã mất lòng tin về cậu.
Rồi cậu đứng dậy, đi đến tủ quần áo lấy ra một túi vali thu gom hết đống quần áo. Có lẽ đi là cách tốt nhất để tâm trí cậu thanh thản.
Sau khi bàn giao lại căn phòng cho chủ nhà, cậu bắt taxi đến ga tàu lên một chuyến đi vào Nghệ An.
Ngồi kế bên cửa sổ, những dãy nhà như chạy về phía dần thưa thớt thay vào đó là những cánh rừng. Thành như người mất hồn nhìn vô định về khung cảnh bên ngoài.
Chừng hơn 7h tối tàu cập ga Nghệ An, tuy rằng đã tối nhưng ở đây vẫn sáng như ban ngày như những dòng năng lượng từ tinh thể mana trong các hang động.
Thành xách balo đi đến cửa ra ga tàu, lúc này cậu mới nhìn rõ cảnh quan thành phố.
Những ngôi nhà hiện đại xếp san sát nhau, phủ lên mình một sắc màu sáng, những con đường vô cùng sạch sẽ, được chăm sóc rất kỹ lưỡng, dòng người thì tấp nập, mải mê chạy theo cuộc sống riêng của mỗi người; giống hệt như một Kinh đô của một vương quốc, luôn luôn tràn đầy sức sống. Cậu khó lòng mà tin được rằng ở đâu đó đang diễn ra một cuộc chiến khốc liệt khi nhìn vào cảnh tượng nơi này.
Ngoài ra, còn có rất nhiều những kiến trúc kỳ ảo như tòa nhà được xây dựng như lâu đài, tháp, và cả doanh trại quân đội.
Mấy cửa hàng này bán cái gì ở đây vậy? Cả những người thợ rèn nữa? Ở đây còn có rất nhiều đền thờ nữa. Có quá nhiều thứ kì lạ ở đây khiến cậu nổi cơn tò mò.
Đúng là nếu so với thời gian ở Hà Nội thì ở đây có vẻ có nhiều tiềm năng phát triển.
“Được rồi, trước tiên đi rút tiền rồi thuê tạm phòng trọ”
Nghĩ xong, cậu rảo bước nhanh đến cây rút tiền, trong tài khoản hiện tại còn đúng 2 triệu.
Do đã di chuyển trong thời gian khá dài, Thành mệt mỏi đi thẳng tới phòng trọ, ngả người lên chăn ấm nệm êm.
Cho đến tận khi trời đã đứng bóng. Thành thức dậy. Cậu cứ ngỡ mình chỉ ngủ đến buổi sáng mà thôi, nhưng có lẽ là do sự mệt mỏi tích tụ sau chuyến đi nên thành ra đến tận trưa cậu mới tỉnh giấc.
Tuy có dậy khá trễ, nhưng bây giờ cơ thể cậu đã nhẹ bẫng và sẵn sàng để dậy khỏi giường. Hơn nữa bụng cậu giờ đang sôi réo lên rồi. Ngay cả cái đầu mỏi mệt của cậu cũng đã hoàn toàn tỉnh táo lại như trước.
Dù thế nào thì cậu cũng không thể ngồi yên như này được.
“Đi thu thập thông tin”
Khoác cái túi ra sau lưng, cậu bước xuống tầng dưới. Trước khi đi, cậu trả lại chiếc chìa khoá phòng và hỏi bà chủ quán đường đi tới quảng trường. Bà ta chỉ tay về bên trái rồi nói.
“Ra khỏi quán trọ này rồi thì cậu hãy đi về bên trái. Đi một lúc thì cậu sẽ ra được đường cái. Cứ men theo nó là cậu sẽ tới được quảng trường.”
Cậu đi theo chỉ dẫn của bà ta. Ngay khi ra khỏi quán trọ, cậu liền rẽ sang bên trái và gặp được đường cái.
Cái quảng trường hình tròn vô cùng rộng lớn này đang có hàng cơ số người ở đó; tiếng ồn ào huyên náo càng làm nơi này thêm hỗn loạn và náo nhiệt.
Hai mắt cậu bỗng sáng bừng lên khi cậu phát hiện ra ở trung tâm quảng trường là một tấm bảng thông báo dán đầy những tờ giấy nhiệm vụ do hiệp hội cung cấp. Thành lướt từ trên xuống dưới từ cấp độ thấp nhất và đến cao nhất. Khá đa dạng và phần thưởng rất phong phú.
Cậu đảo mắt, trong đầu thầm nghĩ từ giờ trở đi việc làm con sói cô độc như lúc trước là một hành động tự sát, ở đây người ta đề cao các nhiệm vụ hoạt động theo nhóm, và rất ít nhiệm vụ cá nhân. Không quá khó để kiếm tờ bướm tìm người giúp đỡ mà phải nói quá nhiều. Nhiều đến nỗi còn dán đè lên nhau.
“Yêu cầu Mục Sư cấp C hoặc…tuyển dụng Chiến Binh cấp B hoặc hơn…”
Có quá nhiều khiến việc cậu độc nội dung cũng đau đầu. Bất giác, cái bảng tin bỗng đổi màu khác nhau. Có đỏ, xanh và….cả vàng, cam, đen nữa?
“Cái quái gì thế này?”
Thành thầm nghĩ cái này có thể liên quan đến trạng thái của mình.
“Trạng thái”
Ting~~~~
[Tên: Phạm Thành
Cấp: 25
Nghề: Nightblade (Đao Sĩ Bóng Đêm)
Danh hiệu: Sát Lang Nhân
Thể lực: 2598
Ma lực: 1285
- ------------------
Chỉ số
Sức mạnh: 126
Thể chất: 96
Nhanh nhẹn: 104
Thông minh: 88
Tinh thần: 89
Điểm sẵn có: 0
- ------------------
Kỹ năng
•Thần Nhãn(Cấp A)
]
Lướt xuống, cậu mới để ý thấy [Kỹ Năng- Thần Nhãn] đã lên cấp A. Nhưng nó không hề thông báo việc này.
Xem thông tin cơ bản.
Màu xanh Lục: An Toàn
Màu đỏ: Nguy Hiểm
Màu Vàng: Lời Răn Vàng
Màu Cam: Không Được Lại Gần
Màu Đen: Chạy Ngay Lập Tức.
Ting~~~
Dòng thông tin “Màu Vàng” xuất hiện nhưng nó chỉ viết hai dòng.
[“Ấy vậy hễ điều chi các con muốn người ta làm cho mình, thì cũng hãy làm điều đó cho họ; bởi vì đấy là Luật pháp và Lời tiên tri”. Trích trong phúc âm Matthew. Chương thứ 7 câu thứ 12. Có thể hiểu đó là Cho và Nhận]
“Thì ra là vậy. Có lẽ nó tốt cho mình.”
Nếu như vậy sao không thử nghiệm chính xác nó là gì. Thành lại nhìn lên tấm bảng lục lọi đống tờ dán. Chợt cậu dừng tay trước một tờ giấy mà suýt chút nữa cậu bỏ qua.
Tờ giấy này.
Nó màu vàng kim.
Bình luận truyện