Hệ Thống Sủng Phi
Chương 66
Ngôn Sơ Nam dự đoán chính xác, trong triều tuyệt đối không có ai hy vọng có
người độc sủng hậu cung – nhất là một người phụ nữ tuổi trẻ xinh đẹp.
Từ sau khi mấy thái giám, cung nữ luân phiên ra vào cung Tĩnh Phi dần yên lặng, gia tộc Tĩnh Phi ngoài cung bắt đầu rục rịch. Nếu Hoàng Thượng chỉ sủng ái cô gái kia nhất thời thì không đáng cho bọn họ chú ý, nhưng nếu vì cô gái này mà Hoàng Thượng không sủng hạnh những người khác trong cung thì ảnh hưởng đến kế hoạch của hầu hết thế gia.
Những thế gia này đã đưa con gái nhà mình vào cung tức trong lòng có tính toán.
Ngày hôm sau vào triều, Thiệu Tuyên Đế còn chưa ngồi xuống ghế rồng, Thái Uý Lý Cầu lập tức lặng lẽ ra dấu bằng mắt, một tiểu quan ngày thường lời nói việc làm rất thận trọng bước nhỏ tiến lên.
“Hoàng Thượng, thần có bản tấu…”
Thiệu Tuyên Đế chẹp miệng một tiếng, người kia là quan Thị Lang bộ Lễ tam phẩm, về phần người đỡ lưng hắn là ai nào có chuyện Thiệu Tuyên Đế không biết? Xem ra Thái Uý đã không nhịn được nữa?
“Chuẩn tấu.”
“Hoàng Thượng, thần nghe nói Bảo Phi nương nương mới phong gần đây đang ở trong Dưỡng Tâm Điện. Chưa kể đến chuyện Dưỡng Tâm Điện chính là nơi Hoàng Thượng xử lý chính vụ, phụ nhân không tiện cả ngày ra vào, riêng chuyện Hoàng Thượng chỉ sủng hạnh Bảo Phi nương nương mà chưa từng tới chỗ các nương nương khác, quả là hành vi trầm mê nữ sắc, Hoàng Thượng nên cân nhắc ạ.”
Thị Lang bộ Lễ quỳ rạp xuống đất, cái trán đặt sát xuống nền nhà cẩm thạch, có vẻ vô cùng tôn kính Hoàng Thượng.
Thiệu Tuyên Đế thầm hừ lạnh một tiếng, mặt không biểu cảm nhìn thoáng qua Thái Uý Lý Cầu trong đám người, Lý Cầu này thật sự càng sống càng đi xuống! Ngày trước cảm thấy là người thông minh, không ngờ qua nhiều năm dần trở nên không an phận?
Lẽ nào nghĩ hắn vẫn là Hoàng Đế dễ bị quản chế vài năm trước?!
Chưa nói đến chuyện ảnh vệ trong tay Từ Phúc Thái Hậu đã nhập vào tay hắn, chỉ nói đến gia tộc Lô gia của Hoàng Hậu, từ sau lần bắt giam Lô Hữu Văn, binh quyền trong tay Lô Quảng Tu cũng thầm rơi vào tay hắn.
Bộ phận binh quyền này cộng thêm binh quyền trong tay Tô Văn Ca, nay ba phần hắn đã chiếm hai, cho nên giờ ở trước mặt bất cứ kẻ nào hắn đều không hề chùn tay.
Thái Uý tuy chưởng quản quân sự lại không hề có binh quyền, thậm chí so ra còn kém gia tộc Thục Phi. Dựa vào cái gì mượn cơ hội này làm khó dễ hắn? Huống hồ nhược điểm còn là người con gái chất đầy tim hắn?
Quan viên kiếm tiền lời trung gian, tham ô nhận hối lộ không nói, cả ngày chỉ biết đấu qua đấu lại không điểm dừng, ngoại trừ duy trì cân bằng triều đình thì không một chút tác dụng… Một khi Cao Thú xảy ra chuyện vẫn cần đại thần nòng cốt như Ngôn Thừa Tướng ra giảng hoà.
Thiệu Tuyên Đế lẳng lặng nhìn Thị Lang bộ Lễ quỳ dưới đất không nói gì, Thị Lang bộ Lễ quỳ một lúc lâu mới cảm thấy bầu không khí có chút bất thường, vì sao đã lâu Hoàng Thượng chưa nói một lời? Nếu Hoàng Thượng thật sự thích vị Bảo Phi nương nương này thì nhất định phải cãi lại vài câu, vì sao có thể im lặng đến vậy?
Thị Lang bộ Lễ lẳng lẳng ngẩng đầu một cái, không ngờ đối diện với một đôi mắt sắc bén, hắn vội vã cúi đầu đụng xuống đất: “Hoàng Thượng, từng câu từng chữ của thần đều xuất phát từ thật lòng!”
“Được rồi, hậu cung của trẫm chưa phiền các ngươi quản.” Thiệu Tuyên Đế thản nhiên nói, ánh mắt lại nhìn về nơi Lý Cầu đứng.
Quả nhiên vừa nghe Thiệu Tuyên Đế nói vậy Thái Uý lập tức bước ra khỏi hàng trầm giọng nói: “Hoàng Thượng, lời của Thị Lang bộ Lễ tuy có chút cực đoan nhưng cũng là khuyên giải với Hoàng Thượng, thần tán thành.”
Thiệu Tuyên Đế nhếch môi cười lạnh một tiếng: “Vậy ngươi nói xem trẫm trầm mê nữ sắc thế nào? Trẫm có ngày nào không vào triều hay ngày nào không duyệt tấu chương? Cả đám các ngươi nhìn chằm chằm hậu cung của trẫm, có phải trẫm muốn sủng hạnh nữ nhân nào cũng phải xin phép các ngươi một tiếng mới được?!”
“Thần tuyệt đối không có ý này, Hoàng Thượng bớt giận. Chỉ là hậu cung nhiều nữ tử, Hoàng Thượng cần chi độc sủng một người…”
Thân phận của Lý Cầu cao hơn Thị Lang bộ Lễ nhiều, cho nên khi đối mặt với Hoàng Thượng cũng không đến mức bị “long uy” của hắn doạ nằm sấp xuống đất, đến lúc này vẫn nói năng rõ ràng.
“Trẫm chỉ nghỉ ngơi ở Dưỡng Tâm Điện, suốt ngày sớm muộn phê duyệt tấu chương, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nay các người còn không hiểu cho trẫm, trẫm đau lòng đấy.” Thiệu Tuyên Đế nói đến đây bỗng chuyển chủ đề: “Các ngươi đã quan tâm chuyện hậu cung của trẫm như vậy, có vẻ trẫm quan tâm các ngươi chưa đủ phải không?”
Hắn chắp tay sau lưng đứng lên, lấy một quyển sổ con trên bàn đưa cho An Đức Lễ, “Đọc cho trẫm, để bọn họ nghe, cho bọn họ cảm thấy bọn họ có tư cách gì khuyên giải trẫm!”
“Thái Uý Lý Cầu…”
An Đức Lễ vừa mới đọc cái tên đầu tiên đã không khỏi đổ mồ hôi lạnh, hắn nuốt nước bọt tiếp tục đọc: “Ngày mười lăm tháng hai năm ngoái, tại bên đường bắt một tiểu thiếp, tuỳ ý tiểu thiếp này hại chết con thứ ba vợ kế, không để ý đến. Tháng ba năm nay, tiểu thiếp này sinh hạ một nữ nhi, đổi lấy con trai của chưởng quầy dược đường…”
“Sủng thiếp diệt con? Hử?”
Thiệu Tuyên Đế chậm rãi đến gần, giày đen chạm ngọc giẫm lên mặt cẩm thạch, Lý Cầu nghe mà cảm thấy lòng nặng trĩu, Thiệu Tuyên Đế cười khẩy một tiếng: “Ngươi có tư cách gì khuyên giải trẫm? Bảo Phi của trẫm cũng không có tâm tư ác độc như sủng thiếp của ngươi! Hừ!”
Lý Cầu nghe vậy có chút choáng váng, lão há miệng thở dốc, lão thật sự không ngờ tiểu thiếp năm trước vừa mới cưới vào lại là một kẻ không an phận! Thì ra con vợ kế của hắn ngã xuống nước là do tiểu thiếp này hãm hại?!
Tình báo trong tay Thiệu Tuyên Đế những đại thần này sao có thể tưởng tượng được? Ảnh vệ đến vô tung đi vô ảnh, người người đều là cao thủ hàng đầu, thu thập tư liệu về các đại thần quả thực dễ dàng!
“Tiếp tục đọc, đọc Thị Lang bộ Lễ của của chúng ta.” Thiệu Tuyên Đế xoay người trở lại ghế rồng, tay chống thành ghế, lười biếng nghe.
“Thị Lang bộ Lễ… Năm thứ tám làm thơ đạt hạng nhất vang danh trong thanh lâu, vung một số bạc lớn chuộc thân cho hoa khôi, cưới làm tiểu thiếp thứ hai, tiểu thiếp thứ hai bất mãn thân phận hạ độc hại chết vợ cả, vận dụng dung mạo cùng tài trí thượng vị…”
“Thị Lang bộ Lễ của trẫm ngược lại có chút tài, dùng thơ đạt hạng nhất để nổi tiếng thật phong nhã, có điều chuyện sủng thiếp diệt thê, sẽ không cần trẫm nhiều lời chứ?”
Thiệu Tuyên Đế nhìn Thị Lang bộ Lễ mặt không còn chút máu bên dưới, cười khẽ một tiếng, lại quét mắt nhìn quần thần một lượt: “Giờ còn ai cảm thấy hứng thú với chuyện nhà của trẫm nữa không? Trẫm không ngại nói với ngươi vài chuyện thú vị nữa.”
Uy hiếp thôi ấy mà, những người này tưởng hắn không biết làm chắc?
Loại trò cười này đương nhiên không ai hy vọng bị tuôn ra, dù có quan viên không viết trong nhà mình có sạch sẽ hay không cũng không ai dám đứng ra nghe An Đức Lễ tiếp tục đọc…
Vậy chẳng phải tự tìm mất mặt hay sao!
Có quan viên có tâm tư muốn ăn theo “tán thành” toàn bộ cúi đầu.
Sắc mặt Thái Uý Lý Cầu không thể gọi là đẹp mắt, chỉ mím chặt miệng đứng về hàng, vốn còn muốn liên hợp với những quan viên khác tạo áp lực cho Hoàng Thượng, ép Hoàng Thượng dời Bảo Phi khỏi Dưỡng Tâm Điện. Chưa nói đến chuyện khiến Bảo Phi thất sủng, ít nhất bước đầu đặt trước mắt giám sát cho thoả đáng, nếu không người ở Dưỡng Tâm Điện, dù người của Tĩnh Phi muốn ra tay cũng không có cơ hội!
Từ xưa đến nay, phương pháp dễ nhất để xử lý phi tần độc sủng của Hoàng Đế chính là chúng thần tạo áp lực, không ngờ lần này lại không được, thì ra Hoàng Thượng đã có mạng lưới tình báo lợi hại như thế, biết rõ ràng từng chi tiết những việc vặt trong gia đình bọn họ.
Sau khi hạ triều, quan viên luôn không quá hợp với Thái Uý luôn miệng mờ mịt đâm chọc, Lý Cầu liếc bọn họ một cái, hừ lạnh phất tay áo bỏ đi.
Cho đến khi lên xe ngựa nhà mình đỗ ngoài cửa cung, ánh sáng lạnh trong mắt Lý Cầu mới loé lên.
Bảo Phi này… Xem ra đã thật sự chiếm một vị trí trong lòng Hoàng Thượng!
Sớm muộn gì cũng thành tai hoạ!
Cùng lúc đó, một tờ thánh chỉ truyền từ tay An Đức Lễ về phía Chương Lan Cung, đại ý là bảo Tĩnh Phi yên phận ở trong cung điện, đừng trong ngoài cung nơi nơi sai người.
Hoàng Thượng uy hiếp đương nhiên có tác dụng hơn bất cứ ai khác… Cho nên khi nhận thánh chỉ, tay Tĩnh Phi cũng phải lạnh toát.
Cho đến sau này mới nghe nói, ngày đó “cung nữ” trong Chương Lan Cung không cẩn thận làm vỡ ba cái bình hoa vô giá.
Từ sau khi mấy thái giám, cung nữ luân phiên ra vào cung Tĩnh Phi dần yên lặng, gia tộc Tĩnh Phi ngoài cung bắt đầu rục rịch. Nếu Hoàng Thượng chỉ sủng ái cô gái kia nhất thời thì không đáng cho bọn họ chú ý, nhưng nếu vì cô gái này mà Hoàng Thượng không sủng hạnh những người khác trong cung thì ảnh hưởng đến kế hoạch của hầu hết thế gia.
Những thế gia này đã đưa con gái nhà mình vào cung tức trong lòng có tính toán.
Ngày hôm sau vào triều, Thiệu Tuyên Đế còn chưa ngồi xuống ghế rồng, Thái Uý Lý Cầu lập tức lặng lẽ ra dấu bằng mắt, một tiểu quan ngày thường lời nói việc làm rất thận trọng bước nhỏ tiến lên.
“Hoàng Thượng, thần có bản tấu…”
Thiệu Tuyên Đế chẹp miệng một tiếng, người kia là quan Thị Lang bộ Lễ tam phẩm, về phần người đỡ lưng hắn là ai nào có chuyện Thiệu Tuyên Đế không biết? Xem ra Thái Uý đã không nhịn được nữa?
“Chuẩn tấu.”
“Hoàng Thượng, thần nghe nói Bảo Phi nương nương mới phong gần đây đang ở trong Dưỡng Tâm Điện. Chưa kể đến chuyện Dưỡng Tâm Điện chính là nơi Hoàng Thượng xử lý chính vụ, phụ nhân không tiện cả ngày ra vào, riêng chuyện Hoàng Thượng chỉ sủng hạnh Bảo Phi nương nương mà chưa từng tới chỗ các nương nương khác, quả là hành vi trầm mê nữ sắc, Hoàng Thượng nên cân nhắc ạ.”
Thị Lang bộ Lễ quỳ rạp xuống đất, cái trán đặt sát xuống nền nhà cẩm thạch, có vẻ vô cùng tôn kính Hoàng Thượng.
Thiệu Tuyên Đế thầm hừ lạnh một tiếng, mặt không biểu cảm nhìn thoáng qua Thái Uý Lý Cầu trong đám người, Lý Cầu này thật sự càng sống càng đi xuống! Ngày trước cảm thấy là người thông minh, không ngờ qua nhiều năm dần trở nên không an phận?
Lẽ nào nghĩ hắn vẫn là Hoàng Đế dễ bị quản chế vài năm trước?!
Chưa nói đến chuyện ảnh vệ trong tay Từ Phúc Thái Hậu đã nhập vào tay hắn, chỉ nói đến gia tộc Lô gia của Hoàng Hậu, từ sau lần bắt giam Lô Hữu Văn, binh quyền trong tay Lô Quảng Tu cũng thầm rơi vào tay hắn.
Bộ phận binh quyền này cộng thêm binh quyền trong tay Tô Văn Ca, nay ba phần hắn đã chiếm hai, cho nên giờ ở trước mặt bất cứ kẻ nào hắn đều không hề chùn tay.
Thái Uý tuy chưởng quản quân sự lại không hề có binh quyền, thậm chí so ra còn kém gia tộc Thục Phi. Dựa vào cái gì mượn cơ hội này làm khó dễ hắn? Huống hồ nhược điểm còn là người con gái chất đầy tim hắn?
Quan viên kiếm tiền lời trung gian, tham ô nhận hối lộ không nói, cả ngày chỉ biết đấu qua đấu lại không điểm dừng, ngoại trừ duy trì cân bằng triều đình thì không một chút tác dụng… Một khi Cao Thú xảy ra chuyện vẫn cần đại thần nòng cốt như Ngôn Thừa Tướng ra giảng hoà.
Thiệu Tuyên Đế lẳng lặng nhìn Thị Lang bộ Lễ quỳ dưới đất không nói gì, Thị Lang bộ Lễ quỳ một lúc lâu mới cảm thấy bầu không khí có chút bất thường, vì sao đã lâu Hoàng Thượng chưa nói một lời? Nếu Hoàng Thượng thật sự thích vị Bảo Phi nương nương này thì nhất định phải cãi lại vài câu, vì sao có thể im lặng đến vậy?
Thị Lang bộ Lễ lẳng lẳng ngẩng đầu một cái, không ngờ đối diện với một đôi mắt sắc bén, hắn vội vã cúi đầu đụng xuống đất: “Hoàng Thượng, từng câu từng chữ của thần đều xuất phát từ thật lòng!”
“Được rồi, hậu cung của trẫm chưa phiền các ngươi quản.” Thiệu Tuyên Đế thản nhiên nói, ánh mắt lại nhìn về nơi Lý Cầu đứng.
Quả nhiên vừa nghe Thiệu Tuyên Đế nói vậy Thái Uý lập tức bước ra khỏi hàng trầm giọng nói: “Hoàng Thượng, lời của Thị Lang bộ Lễ tuy có chút cực đoan nhưng cũng là khuyên giải với Hoàng Thượng, thần tán thành.”
Thiệu Tuyên Đế nhếch môi cười lạnh một tiếng: “Vậy ngươi nói xem trẫm trầm mê nữ sắc thế nào? Trẫm có ngày nào không vào triều hay ngày nào không duyệt tấu chương? Cả đám các ngươi nhìn chằm chằm hậu cung của trẫm, có phải trẫm muốn sủng hạnh nữ nhân nào cũng phải xin phép các ngươi một tiếng mới được?!”
“Thần tuyệt đối không có ý này, Hoàng Thượng bớt giận. Chỉ là hậu cung nhiều nữ tử, Hoàng Thượng cần chi độc sủng một người…”
Thân phận của Lý Cầu cao hơn Thị Lang bộ Lễ nhiều, cho nên khi đối mặt với Hoàng Thượng cũng không đến mức bị “long uy” của hắn doạ nằm sấp xuống đất, đến lúc này vẫn nói năng rõ ràng.
“Trẫm chỉ nghỉ ngơi ở Dưỡng Tâm Điện, suốt ngày sớm muộn phê duyệt tấu chương, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nay các người còn không hiểu cho trẫm, trẫm đau lòng đấy.” Thiệu Tuyên Đế nói đến đây bỗng chuyển chủ đề: “Các ngươi đã quan tâm chuyện hậu cung của trẫm như vậy, có vẻ trẫm quan tâm các ngươi chưa đủ phải không?”
Hắn chắp tay sau lưng đứng lên, lấy một quyển sổ con trên bàn đưa cho An Đức Lễ, “Đọc cho trẫm, để bọn họ nghe, cho bọn họ cảm thấy bọn họ có tư cách gì khuyên giải trẫm!”
“Thái Uý Lý Cầu…”
An Đức Lễ vừa mới đọc cái tên đầu tiên đã không khỏi đổ mồ hôi lạnh, hắn nuốt nước bọt tiếp tục đọc: “Ngày mười lăm tháng hai năm ngoái, tại bên đường bắt một tiểu thiếp, tuỳ ý tiểu thiếp này hại chết con thứ ba vợ kế, không để ý đến. Tháng ba năm nay, tiểu thiếp này sinh hạ một nữ nhi, đổi lấy con trai của chưởng quầy dược đường…”
“Sủng thiếp diệt con? Hử?”
Thiệu Tuyên Đế chậm rãi đến gần, giày đen chạm ngọc giẫm lên mặt cẩm thạch, Lý Cầu nghe mà cảm thấy lòng nặng trĩu, Thiệu Tuyên Đế cười khẩy một tiếng: “Ngươi có tư cách gì khuyên giải trẫm? Bảo Phi của trẫm cũng không có tâm tư ác độc như sủng thiếp của ngươi! Hừ!”
Lý Cầu nghe vậy có chút choáng váng, lão há miệng thở dốc, lão thật sự không ngờ tiểu thiếp năm trước vừa mới cưới vào lại là một kẻ không an phận! Thì ra con vợ kế của hắn ngã xuống nước là do tiểu thiếp này hãm hại?!
Tình báo trong tay Thiệu Tuyên Đế những đại thần này sao có thể tưởng tượng được? Ảnh vệ đến vô tung đi vô ảnh, người người đều là cao thủ hàng đầu, thu thập tư liệu về các đại thần quả thực dễ dàng!
“Tiếp tục đọc, đọc Thị Lang bộ Lễ của của chúng ta.” Thiệu Tuyên Đế xoay người trở lại ghế rồng, tay chống thành ghế, lười biếng nghe.
“Thị Lang bộ Lễ… Năm thứ tám làm thơ đạt hạng nhất vang danh trong thanh lâu, vung một số bạc lớn chuộc thân cho hoa khôi, cưới làm tiểu thiếp thứ hai, tiểu thiếp thứ hai bất mãn thân phận hạ độc hại chết vợ cả, vận dụng dung mạo cùng tài trí thượng vị…”
“Thị Lang bộ Lễ của trẫm ngược lại có chút tài, dùng thơ đạt hạng nhất để nổi tiếng thật phong nhã, có điều chuyện sủng thiếp diệt thê, sẽ không cần trẫm nhiều lời chứ?”
Thiệu Tuyên Đế nhìn Thị Lang bộ Lễ mặt không còn chút máu bên dưới, cười khẽ một tiếng, lại quét mắt nhìn quần thần một lượt: “Giờ còn ai cảm thấy hứng thú với chuyện nhà của trẫm nữa không? Trẫm không ngại nói với ngươi vài chuyện thú vị nữa.”
Uy hiếp thôi ấy mà, những người này tưởng hắn không biết làm chắc?
Loại trò cười này đương nhiên không ai hy vọng bị tuôn ra, dù có quan viên không viết trong nhà mình có sạch sẽ hay không cũng không ai dám đứng ra nghe An Đức Lễ tiếp tục đọc…
Vậy chẳng phải tự tìm mất mặt hay sao!
Có quan viên có tâm tư muốn ăn theo “tán thành” toàn bộ cúi đầu.
Sắc mặt Thái Uý Lý Cầu không thể gọi là đẹp mắt, chỉ mím chặt miệng đứng về hàng, vốn còn muốn liên hợp với những quan viên khác tạo áp lực cho Hoàng Thượng, ép Hoàng Thượng dời Bảo Phi khỏi Dưỡng Tâm Điện. Chưa nói đến chuyện khiến Bảo Phi thất sủng, ít nhất bước đầu đặt trước mắt giám sát cho thoả đáng, nếu không người ở Dưỡng Tâm Điện, dù người của Tĩnh Phi muốn ra tay cũng không có cơ hội!
Từ xưa đến nay, phương pháp dễ nhất để xử lý phi tần độc sủng của Hoàng Đế chính là chúng thần tạo áp lực, không ngờ lần này lại không được, thì ra Hoàng Thượng đã có mạng lưới tình báo lợi hại như thế, biết rõ ràng từng chi tiết những việc vặt trong gia đình bọn họ.
Sau khi hạ triều, quan viên luôn không quá hợp với Thái Uý luôn miệng mờ mịt đâm chọc, Lý Cầu liếc bọn họ một cái, hừ lạnh phất tay áo bỏ đi.
Cho đến khi lên xe ngựa nhà mình đỗ ngoài cửa cung, ánh sáng lạnh trong mắt Lý Cầu mới loé lên.
Bảo Phi này… Xem ra đã thật sự chiếm một vị trí trong lòng Hoàng Thượng!
Sớm muộn gì cũng thành tai hoạ!
Cùng lúc đó, một tờ thánh chỉ truyền từ tay An Đức Lễ về phía Chương Lan Cung, đại ý là bảo Tĩnh Phi yên phận ở trong cung điện, đừng trong ngoài cung nơi nơi sai người.
Hoàng Thượng uy hiếp đương nhiên có tác dụng hơn bất cứ ai khác… Cho nên khi nhận thánh chỉ, tay Tĩnh Phi cũng phải lạnh toát.
Cho đến sau này mới nghe nói, ngày đó “cung nữ” trong Chương Lan Cung không cẩn thận làm vỡ ba cái bình hoa vô giá.
Bình luận truyện